Chương 2 Đồng nghiệp 2 MITSUSHIMA EMI
Tôi nghĩ ở đây có thể thoải mái nói chuyện mà không sợ có ánh mắt dòm ngó. Chỗ này tuy từ chiều tối trở đi khá đông khách, nhưng không mấy ai biết nó có mở cửa vào ban ngày.
Risako cũng thích đến lắm, nhưng anh bảo muốn hỏi chuyện từng người một, nghe cứ như cảnh sát thẩm vấn lấy lời khai ấy nhỉ. Đây là danh thiếp công ty của tôi.
Cái tên “Mi” không phải xuất phát từ tên đầu, từ họ của tôi đấy. Tôi mà cũng là “Miki” nữa thì hay ra phết nhỉ. À vâng, cảm ơn anh.
Anh Akahoshi Yuuji... đúng không ạ?
Anh là bạn trai cũ của Risako phải không? Ủa? Không phải sao? Tôi từng nghe Risako nói trong đám bạn học ở Hội yêu thích văn nghệ thời cấp ba, chỉ có anh ấy làm công việc về viết lách thôi, nên tôi cứ tưởng anh là Akahoshi. Như vậy hẳn phải có người nào khác cũng trở thành nhà văn hay cái gì đó tương tự rồi.
Ở đây chỉ có tôi với anh thôi, nói cho tôi biết đi, đó là ai vậy?
Risako ấy mà, nó hay tự mãn nửa vời lắm, nó không kể ra những chi tiết quan trọng đâu. Không có ai ư? Như vậy thì đúng là anh Akahoshi rồi mà, không phải sao ạ? Phóng viên tạp chí là công việc viết lách còn gì nữa.
Tôi thấy trên danh thiếp của anh có ghi “tự do”, vậy anh chủ yếu viết cho tạp chí nào vậy? Tuần san Eichi à? Tôi biết tạp chí này. Một tạp chí rất nổi tiếng đây. Bố tôi đi làm bằng tàu mà tuần nào cũng mua đấy. Hằng ngày nhìn cảnh ông vừa xem tin tức thời sự trên tivi, vừa bình luận cay độc như thể hiểu biết lắm, tôi đã tưởng bố mình siêu ra phết, hoá ra hầu hết đều là những thông tin lấy từ Tuần san Eichi.
Này nhé, vụ bắt cóc giết hại trẻ em ở vùng Kyushu năm ngoái ấy, lúc đó tất cả mọi người đều nghi ngờ thủ phạm là bố của đứa bé bị bắt cóc đúng không? Tên ông ta lại giống với tên một người nào đó từng đoạt giải Nobel Hoá học hay Vật lí gì đó, nên trên mạng người ta còn gọi ông ta là “Tiến sĩ” nữa ấy.
Vụ đó, Tuần san Taiyo còn điều tra thân thế lai lịch của ông Tiến sĩ, lập hẳn niên biểu liệt kê rõ ràng ngày tháng diễn ra từng sự việc, giật tít “Đến bác sĩ Jekyll và gã Hyde [*] cũng phải giật mình! Bộ mặt thật của ông bố hiền lành!” khiến dư luận dậy sóng. Nhưng riêng Tuần san Eichi lại cho rằng thủ phạm không phải ông Tiến sĩ, và sự thật đúng là như vậy, thủ phạm thực sự là một người khác, gã tình nhân cũ của bà mẹ, đúng vậy không?
Hôm xem mấy anh chị bình luận viên xin lỗi ông Tiến sĩ trên chương trình tin tức, bố tôi bảo: “Đấy, thấy chưa! Đúng như những gì bố nói nhá!”, ý là vỗ ngực tỏ ra mình siêu lắm. Nhưng tôi bắt bẻ: “Không phải bố, là Tuần san Eichi mới phải!” Ừ thì vì lúc đó tôi chỉ mua Tuần san Taiyo đọc nên chẳng thể mạnh mồm nói năng được mấy.
Tôi khá thích Tuần san Taiyo. Rất vừa phải, những chỗ cường điệu, phóng đại thì thú vị. Có những bài chỉ đọc mỗi tiêu đề thôi đã bật cười rồi. Họ cũng hay đặt biệt danh cho nhân vật ngay lập tức nữa, về điểm này thì tôi thấy họ rất có đầu óc.
Xin lỗi nhé, trước mặt phóng viên một tạp chí hàng đầu mà tôi toàn nói những điều không phải mất rồi.
Vả lại, cả chuyện về Risako nữa. Tôi hiểu nhầm rồi. Không phải người yêu cũ mà bây giờ vẫn đang hẹn hò đúng không nào? Risako cũng không gọi là “bạn trai cũ” mà dùng từ “bạn trai” hẳn hoi. Risako mà biết thì sẽ giận lắm nên xin anh hãy giữ bí mật chuyện này nhé.
Tôi gặp rắc rối với nhiều người lắm rồi.
Tôi là người dễ trò chuyện, tâm sự về tình yêu. Đặc biệt là trong công ty. Bất kể lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn, ai nấy đều có thể gọi tôi ra phòng pha trà rồi cứ thế hỏi han đủ thứ, nào là anh A và chị B đang như thế nào, nào là ai có bạn gái chưa...
Có lẽ bởi vì tôi là dân vùng này. Chắc vậy rồi.
Mấy quán ăn sang chảnh mà ít người biết trong khu vực này tôi nắm rõ lắm, nên cũng hay đi ăn uống cùng mấy người bạn ở đây. Có vài lần tôi bắt gặp mấy anh chị, cô cậu nhân viên trong công ty đi cặp đôi với nhau. Với những người cảm thấy có thể bắt chuyện thoải mái, tôi sẽ chủ động chào hỏi và bông đùa “Hẹn hò phải không?”, nhưng nói chung thì tôi thường nhanh chóng lẩn đi trước khi bị nhìn thấy.
Dù sao thì khi biết đó là quan hệ dan díu, lúc chạm mặt nhau tôi cũng chột dạ lắm. Ngày hôm sau mà tình cờ gặp người ta ở công ty, tôi chỉ biết cười trừ rồi lần đi thôi. Kì cục thật, trong khi tôi mới là người không làm sai điều gì.
Mà giả như bọn họ cũng phớt lờ tôi thì đã tốt, đằng này còn gượng gạo cất tiếng chào, có người mang cả bánh kẹo tới nữa. Chắc định bịt miệng đây mà. Nhưng làm thế chỉ tổ gây tác dụng ngược. Người nào tinh ý sẽ lân la hỏi chuyện “Bé Mi thân với trưởng phòng A lắm đúng không?” để thăm dò xem tôi lại dòm ngó được chuyện gì ngay.
Bị mấy anh chị gặng hỏi, tôi chẳng thể nào lừa dối nổi, vả lại bản thân cũng không có trách nhiệm bao che, giấu giếm cho ai, nên tôi cứ thế kể cho họ nghe những gì mình chứng kiến thôi. Thông tin được lan truyền ngay trong ngày, tới tận tai mấy nhân vật chính rằng khởi nguồn của tin đồn là tôi. Giữa lúc mọi thứ cứ dồn dập xảy đến như thế, tôi đã bị hiểu nhầm thành kẻ chuyên ngồi lê đôi mách, hay thật, đúng là mua dây buộc mình.
Có khi nào chính Risako cũng giới thiệu với anh Akahoshi rằng nếu muốn biết chuyện về người của công ty thì cứ đi hỏi cái Mi?
... Chuyện về chị Shirono Miki ư?
Đúng vậy, chị Shirono là cộng sự của tôi. Ra vậy! Vì thế mà anh mới đến tìm tôi à... Như vậy thì nhất định người ta đã xác định kẻ tình nghi trong “Vụ sát hại nữ nhân viên văn phòng ở công viên Shiguretani” là chị Shirono rồi.
Anh không cần tìm cách gạt tôi làm gì. Phóng viên Tuần san Eichi mà phải đến tận chỗ này để lấy tư liệu viết bài, còn có chuyện gì được nữa.
Chà, quả nhiên chị Shirono là thủ phạm cơ đấy.
Vậy tôi nên bắt đầu câu chuyện từ đâu nhỉ? Ngày xảy ra vụ án? Quan hệ giữa chị Shirono và chị Noriko? Hay quan hệ giữa chị Shirono và tổ trưởng Shinoyama?
Chị Shirono là người như thế nào ư? Bắt đầu từ chuyện đó cũng được. Vậy thì...
Ấy? Tôi nói nghe đơn giản vậy thôi, chứ giải thích chị Shirono là người như thế nào thì khó thật đó. Chị ấy đâu có điểm gì quá nổi bật.
Có thể anh đã nghe Risako kể rồi, nhưng phải nói bề ngoài chị Shirono rất bình thường. Không gầy, không béo, không cao, không thấp. Về chiều cao tôi đoán khoảng 1m55, cân nặng thì chừng 50 kg. Nói thế có lẽ hơi khó hình dung cho đám đàn ông con trai nhỉ. Nhưng không phải vì thế mà tôi nói ra cân nặng của mình đâu nhé. Tôi cao 1m52. Mọi người thường ngạc nhiên lắm, ai cũng bảo trông tôi không thấp đến thế.
Có lẽ là vì tôi hơi kiêu căng cũng nên?
Mặt mũi chị ấy cũng bình thường thôi. Giống người nổi tiếng nào ư? Ừm... chịu, không giống ai cả. Trông rất giống một cô giáo thời cấp hai của tôi, nhưng có nói chắc anh cũng không biết được. Nhưng mà này, chị Shirono không phải là người xấu ma chê quỷ hờn gì đâu. Thậm chí đôi lúc tôi còn thoáng nghĩ nếu biết để ý chăm sóc một chút, có khi chị ấy còn trở thành một cô gái xinh đẹp cũng nên.
Mặc dù kiểu tóc, dáng lông mày có phần hơi quê mùa, không hợp thời cho lắm, nhưng khi nhìn gần mới thấy chị ấy có nước da trắng trẻo, mịn màng rất đẹp. Mà phải khẳng định là ở công ty tôi, tất cả các chị em nhân viên đều có làn da đẹp trên mức tiêu chuẩn đấy nhé.
Bởi vì chúng tôi là công ty mỹ phẩm mà. Hơn nữa, chúng tôi chủ trương theo đuổi vẻ đẹp tự nhiên, nếu có nhân viên nữ với làn da bị thương tổn thì sẽ bị nghi ngờ về hiệu quả của sản phẩm, đúng không nào? Sử dụng xà phòng Bạch Tuyết cũng có thể trở nên xinh đẹp còn gì. Thôi chết! Nói vậy có làm sao không nhỉ?
Trong công ty cũng có những người tốt nghiệp đại học công lập, được nhận vào vì đầu óc thông minh giống như Risako ấy. Chị Shirono có lẽ cũng thuộc kiểu đó. Chị ấy tốt nghiệp trường Đại học nữ sinh công lập T, một trong những trường có tỉ lệ chọi tương đối cao trong tỉnh.
Dù sao thì, phải ở gần chị Noriko suốt từ khi vào công ty cũng sẽ mất hết tinh thần thôi, chán chả buồn làm gì luôn. Bởi có cố gắng chỉnh tóc, sửa mày, trang điểm ngon lành đến đâu cũng chẳng thể nào trở thành đối thủ cạnh tranh được với chị Noriko đâu. Khuôn mặt thon gọn, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng tắp, nghe nói chị ấy còn có dòng máu Pháp nữa cơ.
Bà chị gái tôi từng học chung trường cấp ba với chị Noriko.
Hồi mới vào công ty, tôi đã kể ngay với chị mình về một người đẹp xuất sắc, trông như không phải người vùng này làm việc cùng phòng mình. Vừa nói xong thì chị tôi liền hỏi “Lẽ nào lại là Miki Noriko?” khiến tôi giật cả mình. Tôi vốn học khác trường nên không biết, nhưng theo những gì chị tôi nói thì từ hồi cấp ba, chị Noriko đã nổi tiếng vì xinh đẹp rồi.
Khi tôi hỏi chị Noriko có phải bạn của chị mình không, thì chị tôi bảo: “Dính đến con bé đấy chỉ có thua thiệt thôi.” Có vẻ chị Noriko không phải kiểu người được lòng mấy chị em bạn bè cùng trang lứa. Kể cũng dễ hiểu thôi. 80% là do đố kị, ghen ghét ấy mà.
Thế nên tôi từng thấy mình thật may mắn vì có chị Shirono là cộng sự. Chị ấy dạy bảo tôi cẩn thận, chu đáo trong công việc, không nổi cáu dù tôi gây sai sót, lúc nào cũng theo sát kĩ càng. Thú thật là trong khoảng thời gian một năm vừa qua, tôi đã được chị ấy giúp đỡ rất nhiều.
Tôi còn được chị Shirono dạy cách pha những ấm trà ngon lành nữa đấy.
Chỉ cần để ý một chút về nhiệt độ của nước và thời gian ủ trà, từ những lá trà rẻ tiền cũng có thể tạo ra ấm trà thực sự thơm ngon. Nhưng mà trưởng phòng tôi kể cũng chẳng ra gì, cứ khi nào có khách hàng tới là lại yêu cầu chị Noriko bưng ra những tách trà ngon do chị Shirono pha.
“Này, Shirono, cô pha trà đi. Còn Miki, à, Noriko thì đưa trà lên cho khách nhé!”
Anh thấy thế có kì quặc không? Nếu vậy thì bảo chị Noriko pha trà luôn đi! Đấy cũng là một kiểu quấy rối tình dục mà, không phải sao?
Thế nhưng chị Shirono chẳng hề nói năng gì cả. Kể như chị Shirono có tỏ ra tức tối, buông dăm ba câu phàn nàn thì tôi cũng đã có thể đứng về phía chị ấy, góp ý thẳng thắn với trưởng phòng. Nhưng đằng này chị Shirono luôn tỏ ra đó là chuyện đương nhiên, pha trà xong còn thản nhiên bảo: “Còn lại nhờ Noriko nhé!” nên tôi không thể nói gì cả.
Nếu nói trưởng phòng quá đáng thì dường như tôi đang ám chỉ chị Shirono là người xấu đau xấu đớn vậy.
Ngay cả sau lưng chị ấy, tôi cũng không nói thế bao giờ. Vì thế mà về phần mình, tôi lại cảm thấy căng thẳng lạ thường.
Chị Shirono ấy mà, chẳng những không nổi cáu mà còn rất hiếm khi thể hiện ra mặt niềm vui, nỗi buồn của bản thân.
Tôi chưa bao giờ thấy chị ấy cười to hay khóc lóc cả. Chị ấy thích cái gì tôi cũng không rõ. Ngày nghỉ mời đi xem phim thì chị ấy từ chối vì không biết nhiều về diễn viên. Rủ đi ăn trưa ở một nhà hàng đang nổi thì chị ấy lấy lí do là mang theo cơm hộp rồi. Về điểm này thì tôi thấy chị ấy là một người hơi nhàm chán. Không biết chị ấy có sở thích sở thiếc gì không.
Giờ nghĩ thì cũng muộn rồi, nhưng tôi cho rằng kiểu người như vậy một khi đã thích là sẽ bị lôi cuốn, đắm chìm hoàn toàn.
Đúng vậy, tổ trưởng Shinoyama.
Không, chuyện anh biết có phải nghi vấn về một kẻ đồng phạm không? Việc hai người họ hẹn hò với nhau là tôi nghe chính chị Shirono nói mới biết. Nhưng chị ấy không nói thẳng toẹt là đang hẹn hò tổ trưởng Shinoyama.
Tôi sống cùng gia đình, mẹ hay làm cơm hộp cho nên tôi thường xuyên ăn cùng chị Shirono. Nghe nói mấy năm trước, một nhân viên nào đó trong lúc ăn cơm đã sơ ý để dây nước sốt vào đống tài liệu quan trọng, khiến cho thương vụ giao dịch đó đổ bể. Kể từ đó, công ty đề ra quy định khi ăn uống, một là ra ngoài công ty, hai là nếu ở trong công ty thì phải xuống nhà ăn hoặc sử dụng phòng họp lớn.
Vì nhà ăn công ty lúc nào cũng đông nghịt người nên hầu hết những người mang theo cơm hộp sẽ ăn ở phòng họp lớn.
So với hộp cơm chỉ toàn những thứ còn thừa từ bữa ăn tối hôm trước của tôi, hộp cơm của chị Shirono cầu kì hệt như mấy sản phẩm trong tạp chí vậy. Này, trên tạp chí hay có loạt bài đặc biệt mang tên “Một tuần cơm hộp hỗ trợ sắc đẹp” đúng không? Những hộp cơm đầy đủ và cân bằng dinh dưỡng với ba loại màu sắc đỏ, xanh, vàng, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi ấy.
Khi nhìn thấy mấy hộp cơm đó, tôi mới hỏi: “Cho một mình mình ăn thôi mà chị hay làm cầu kì vậy sao ạ?” Lúc ấy chị Shirono vừa tủm tỉm cười vừa trả lời tôi “Biết đâu không phải chỉ dành cho một người” Tôi ngạc nhiên lắm, vì từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy chị Shirono thể hiện vẻ mặt đắc ý đến thế.
Tỏ vẻ như thế làm đối phương tò mò lắm chứ.
Khi tôi hỏi tiếp người đó có ở đây không, thì chị ấy chỉ trả lời mập mờ “Chà, không biết sao nữa nên lúc đó, bất chấp đang giờ ăn uống, tôi đã đứng phắt dậy, quan sát một lượt khắp phòng họp lớn. Thế rồi tôi thấy tổ trưởng Shinoyama hình như cũng đang ăn hộp cơm có những món ăn kèm giống hệt. Giật mình luôn!
Trong số các chàng trai còn độc thân ở công ty, tổ trưởng Shinoyama thuộc loại khá điển trai. Kiểu chỉ cần muốn là có thể dễ dàng chọn cho mình bao nhiêu cô gái cũng được ấy, vậy tại sao lại là chị Shirono? Tính tò mò nổi lên, tôi hỏi chị ấy tới tấp. “Ai là người tỏ tình trước?” “Ngọn gió nào đã đưa hai người đến với nhau?” Đại loại mấy câu hỏi như vậy.
Nhưng chị Shirono chỉ chối đây đẩy, rằng tôi hiểu lầm rồi, chuyện không phải như thế. Nên tôi đã thử thay đổi cách hỏi một chút, nhờ chị ấy truyền cho mình vài bí quyết để thành công. Và câu trả lời của chị ấy là thế này.
“Sao không thử nhắm vào bao tử của họ ấy. Trước tiên là ba ngày”
Giọng điệu của chị ấy giống hệt như cách tôi vừa nói. Xin lỗi nhé!
Như vậy tức là chị Shirono đã cho tổ trưởng Shinoyama thưởng thức những món ăn do chính tay chị ấy nấu trong ba ngày. Chà, cũng hiểu được mà. Có lần tôi vừa kêu ca vì hai ngày liên tục đều ăn oden [*] thì chị ấy liền đổi ngay cho tôi mấy món ăn kèm của chị ấy, thực sự rất ngon. Tôi đã nghĩ mấy anh chàng độc thân khi nghĩ về chuyện lấy vợ thì sẽ ưng ý những người như chị Shirono.
Tôi chúc phúc cho họ nhiều lắm đấy.
Thậm chí tôi còn có cái nhìn khác với tổ trưởng Shinoyama cơ. Một người đàn ông lựa chọn người phụ nữ vì cái đẹp bên trong thay vì vẻ bề ngoài có lẽ cũng sẽ là người tin tưởng được trong công việc. Vậy mà tôi lại tận mắt nhìn thấy anh Shinoyama và chị Noriko cùng dùng bữa với nhau.
Chuyện xảy ra ở một quán chuyên đậu phụ giản dị ở rìa thành phố. Hồi đó tôi đang cùng bà chị gái ăn kiêng nên mới đến đấy để nghiên cứu về các món ăn từ đậu phụ. Tôi thấy hai người đó ngồi với nhau ở dãy ghế phía trong cùng, vai kề vai nói chuyện gì đó có vẻ vui lắm. Đó không phải khoảng cách giữa hai người đồng nghiệp đơn thuần.
Tôi có khả năng nhìn ra những chuyện như thế. Đặc biệt là tổ trưởng Shinoyama, bản mặt anh ta ẻo lả và lăng nhăng thấy rõ.
Lúc đấy tôi nghĩ thầm: “Shinoyama, cả ông cũng thế nữa sao?!”
“Người đang ngồi cùng Miki có bạn gái khác rồi mà, không phải sao?” Bà chị tôi chỉ thoáng nhìn qua cũng nhận ra ngay tổ trưởng Shinoyama đang bắt cá hai tay. Vì hằng ngày gặp nhau suốt ở công ty nên tôi nhìn ra ngay, nhưng có lẽ từ trong người anh ta toát ra cảm giác đó nên đến cả chị tôi cũng thấy vậy.
Tất nhiên tôi không nói gì với chị Shirono cả. Làm sao có thể nói được cơ chứ.
Cả chị Noriko lẫn tổ trưởng Shinoyama đều không biết việc tôi bắt gặp hai người đi với nhau nên họ cũng không cư xử kì lạ chút nào.
Chẳng mấy mà ba người họ cũng đã giải quyết với nhau.
Một thời gian sau đó, tôi không còn thấy tổ trưởng Shinoyama xuất hiện ở phòng họp lớn nữa.
Mặc dù vậy, tôi không thể hỏi thẳng chị Shirono được, kiểu như “Ơ, dạo này không thấy tổ trưởng Shinoyama đâu nhỉ?” Nhưng tôi nghĩ chị ấy đã để ý, vì ngày nào tôi cũng nhìn ngang nhìn dọc suốt.
Có lần, dù tôi chẳng hỏi han gì, tự nhiên chị Shirono cố ra vẻ tươi tỉnh, nói “Đâu thể đấu lại Noriko được,” rồi tống đầy một miệng cơm. Không hiểu sao lúc đó tôi lại cảm thấy đau khổ đến bật khóc, khiến chị ấy cuống cuồng hỏi: “Sao Mi lại khóc thế?” Giá mà lúc ấy chị ấy khóc cùng với tôi thì đỡ biết mấy.
Làm thế có khi đã giúp chị Shirono vượt qua và lấy lại tinh thần, ấy vậy mà...
Kể từ đó, những hộp cơm do chị Shirono làm trở nên cầu kì, hấp dẫn hơn nữa.
Lúc đó tôi đã nghĩ phải chăng chị ấy chỉ đang tự mình ngồi ăn những món ngon lành hơn, tỏ ra thắng thế như một cách tự vệ vô nghĩa, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy sự hấp dẫn, phô trương của những hộp cơm đó thật dị thường. Có phải ăn Osechi [*] ngày Tết đâu Cơ chứ.
Chắc anh cũng nghe Risako kể về mấy vụ ăn cắp vặt trong công ty rồi phải không?
Đấy, đúng rồi. Vụ để chừa lại mỗi hạt dẻ đấy đấy. Thời điểm các hộp cơm do chị Shirono làm trở nên hấp dẫn hơn gần như trùng với vụ ăn cắp đầu tiên ở công ty.
Kể từ lúc đó, chị Shirono bắt đầu suy sụp.
Mặc dù biết chị Shirono đang thất tình, nhưng tôi không nghi ngờ chị Shirono có dính dáng đến mấy vụ ăn cắp đó ngay từ đầu. Tôi nghĩ thủ phạm lấy trộm cái bánh ngọt hay đồ ăn vặt trong tủ lạnh đơn giản chỉ là người nào đó tham ăn thôi. Chị Shirono có chú trọng đến sức khoẻ, đang ăn kiêng hay không thì tôi không rõ, nhưng tôi gần như chưa từng thấy chị ấy ăn bánh kẹo ở công ty.
Nhưng mà cũng có lúc chị ấy ăn bánh trong buổi tiệc sinh nhật hay bánh kẹo được chia làm quà cho mỗi người.
Chỉ có một lần duy nhất chị Shirono tự mình mang bánh kẹo đến. Đó là bánh su kem mua ở cửa hàng tiện lợi. Khi tôi ngạc nhiên nhìn thì chị ấy nói “Phải làm sao để không bị lấy cắp mới được!” rồi dùng bút viết bảng ghi lên vỏ bọc hai chữ “có độc” ngay trước mặt tôi.
Ấy vậy mà vẫn bị lấy mất đấy. Chị Shirono đã cực kì thất vọng. Đến mức lúc ấy tôi còn thông cảm vì chị ấy gặp xui xẻo.
Tôi dần nghi ngờ chị Shirono có dính dáng tới các vụ ăn cắp trong công ty vì tôi đã nhìn thấy.
Hồi mới xảy ra mấy vụ đầu, cũng có người tìm cách truy tìm thủ phạm, nhưng dần dà mọi người trở nên chán nản và rơi vào tâm trạng bỏ cuộc hết cả.
Kiểu như ai cũng nghĩ thôi thì không cho vào tủ lạnh nữa là được, hoặc bị lấy thì cũng đành chịu chứ chẳng biết làm thế nào. Kể từ sau khi đối tượng lấy cắp dần chuyển sang mấy dụng cụ văn phòng để trong ngăn kéo bàn thì thôi, khắp nơi chỉ phủ bầu không khí buông xuôi, muốn ra sao thì ra. Hầu hết đều là vật dụng công ty trang bị cho, bị lấy mất thì chỉ cần xin cấp lại là được. Đến cả quyển sổ tay hay tập giấy nhớ xinh xắn của mấy người tự bỏ tiền ra mua cũng bị lấy mất, nhưng cũng không phải đồ quá giá trị.
Dù có giá trị ngang ngửa nhau, động đến đồ ăn thức uống mới thực sự gây khó chịu.
Chị Shirono sáng nào cũng là người đến công ty sớm nhất phòng. Tôi vốn rất kém khoản dậy sớm, nhưng vì là nhân viên mới, vả lại không thể bê trễ trong khi cộng sự luôn đi làm sớm được, nên tôi cũng hết sức cố gắng đi làm thật sớm. Mặc dù vậy, rất hiếm khi tôi đến sớm hơn chị Shirono.
Hôm ấy, tôi lại là người thứ hai đến công ty.
Vừa đến nơi, tôi đã thấy chị Shirono đang đứng trước bàn của chị Noriko. Tôi thấy chị Shirono đóng ngăn kéo ngay lập tức lại nên mới hỏi chị ấy đang làm gì vậy. Thì chị Shirono trả lời là mình đang cần cái đĩa mềm lưu mẫu giấy tờ. “Hôm qua người sử dụng cuối cùng là Noriko nên chị đang tìm xem liệu trên bàn có hay không ấy mà.”
Lúc đó trong bộ dạng chị Shirono không luống cuống chút nào, chị ấy lại là người phải chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi sáng hôm đó nên tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Thế rồi vài hôm sau, tôi nghe Risako nói cái bút bi của chị Noriko bị mất trộm, tôi mới nghĩ bụng có khi nào... Tôi còn ngạc nhiên hơn khi biết cái bút đó là hàng chính hãng của anh em nghệ sĩ violin mà chị Noriko vô cùng yêu thích, giá trị lên đến 5.000 yên.
Tôi tin chắc chị Shirono là thủ phạm.
Khi đã có một thứ hợp lí, rất nhiều điều khác cứ theo thế mà suy luận ra thôi. Ví dụ như cái bánh Mont Blanc hồi tiệc sinh nhật tháng Mười nhằm tìm ra người ghét hạt dẻ ấy, hôm đó chị Shirono từ chỗ đối tác về thẳng nhà nên đã không ăn, việc viết chữ “có độc” biết đâu cũng chỉ là giả tạo...
Nhưng chuyện kinh khủng hơn xảy ra như thế này, trong lúc kể đầu đuôi sự việc với người mình gặp mặt lần đầu tiên là anh, tôi nhận ra sự thật có thể khác một chút.
Ý tôi là việc chị Shirono ăn cắp đồ không phải do bị tổn thương trong lòng, mà có ý đồ rõ ràng.
Ý đồ gì ư? Ý đồ lấy trộm chiếc bút bi của chị Noriko chứ còn gì nữa.
Anh không cho rằng chiếc bút bi đó là quà của tổ trưởng Shinoyama tặng cho chị Noriko và chị Shirono biết điều đó sao? Không biết chừng chiếc bút bi đó là nguyên nhân khiến việc bắt cá hai tay của anh Shinoyama bại lộ và chị Shirono bị đá như vậy.
Có thể chị Shirono từng thấy chiếc bút bi ở nhà tổ trưởng Shinoyama, rồi mấy hôm sau lại thấy chị Noriko sử dụng ở công ty chẳng hạn. Chắc hẳn trong lòng chị ấy đã nảy sinh ý đồ chiếm đoạt cái bút đáng ghét, thứ khiến cuộc tình của chị ấy đổ vỡ. Thế nhưng, nếu chỉ lấy mỗi cái bút thì bản thân có thể sẽ bị nghi ngờ.
Hình như trước khi tôi vào công ty, trong một buổi liên hoan của riêng các chị em nhân viên, chị Shirono từng thổ lộ rằng rất thích tổ trưởng Shinoyama thì phải.
Vì vậy, biết đâu để không bị nghi ngờ, chị ấy ăn cắp vài thứ vô thưởng vô phạt, đợi đến lúc mọi người không còn quá để ý nữa mới lấy trộm thứ mình muốn nhắm tới nhất.
Có thể anh cho rằng đó không phải chuyện to tát đến mức phải dành ra tận mấy tháng dai dẳng để ra tay, nhưng nếu là chị Shirono thì tôi không ngạc nhiên đâu.
Mà không biết chừng việc lấy chiếc bút bi cũng chỉ là bước đi đầu tiên thôi.
Đương nhiên là anh biết rồi nhỉ, có người làm chứng việc chị Noriko đã bước lên xe của chị Shirono vào đêm xảy ra vụ án ấy. Mọi người kháo nhau rằng đó là vì cùng đường về nhà, hoặc vì lúc đó chị Noriko thấy trong người không khoẻ, nếu là xe của chị Shirono thì chị Noriko sẽ lên ngay mà không mảy may nghi ngờ. Nhưng chẳng lẽ chị Noriko không cảm thấy cắn rứt vì đã cướp người yêu của chị Shirono sao?
Là anh, liệu anh có bước lên xe của một người như thế không? Cứ cho là tổ trưởng Shinoyama và chị Shirono đã chia tay trong êm đẹp, giữa chị Shirono và chị Noriko không có chút hiềm khích nào đi, thì những lúc chỉ có hai người với nhau kể ra cũng khó xử lắm chứ? Thế nhưng, giả sử lúc đó chị Shirono mở lời “Người lấy chiếc bút bi là tôi, cho tôi xin lỗi nhé, tôi muốn trả lại cho cô,” thì anh nghĩ chị Noriko có đồng ý lên xe không?
Đây rõ ràng là hành vi phạm tội được lên kế hoạch trong thời gian dài.
Anh không nghĩ chị ấy thất tình đau khổ đến mức ra tay giết người ư? Chẳng phải chị Noriko đã thực sự bị sát hại hay sao? Anh bảo ngoài ra còn ai đáng nghi nữa không?
Vả lại, chị Shirono là loại người thù dai nhớ lâu lắm đấy.
Tôi nhớ có lần đã tận tai nghe thấy chị ấy nói xấu Risako. Chả là thế này, hồi mới vào công ty, Risako từng sơ ý làm nứt cái cốc sứ của chị Shirono. Tôi nhớ không nhầm thì đó là hồi tổ chức tiệc sinh nhật tháng Tư.
Cốc uống nước ở đây do mỗi nhân viên tự chuẩn bị, xếp lên giá để chén đĩa trong phòng pha trà. Hôm đó, sau tiệc sinh nhật, khi tôi và Risako đang rửa cốc cho mọi người, Risako lỡ trượt tay làm rơi một cái xuống bồn rửa. Cái cốc đó là của tôi và không hề hấn gì, nhưng nó lại làm nứt một cái cốc khác nằm trong bồn rửa từ trước. Và đó là cái cốc của chị Shirono.
Cái cốc có thiết kế đơn giản với một chữ S màu vàng kim trên nền sứ trắng. Miệng cốc khá mỏng, trông có vẻ đắt tiền. Vì thế mà hai đứa bọn tôi đã lên mạng tìm mua cái y hệt để đền cho chị ấy, nhưng do không biết của hãng nào nên cuối cùng đành phải ra trung tâm thương mại mua một cái có thiết kế tương tự.
Vì loại cốc có chữ S đại diện cho họ Shirono bán hết rồi, nên bọn tôi quyết định mua cái có chữ M, đại diện cho tên Miki của chị ấy.
Mất một khoản khá đau đấy. Chính xác là cái cốc có giá 5.000 yên và tôi đã trả 2.000 yên. Tôi còn bị Risako trách “Tất cả là tại cậu, ai lại dùng cái cốc nặng thế làm gì” trong khi tôi chỉ mua ở cửa hàng đồng giá 100 yên về dùng thôi. Dù thế, tôi không than phiền gì vì nghĩ Risako ở có một mình, 5.000 yên với nó kể cũng hơi chát.
Thay vào đó, tôi đã bảo nó: “Cậu đi xin lỗi chị Shirono một mình thôi nhé! Và tuyệt đối không được bảo tại cái cốc của cái Mi đâu đấy!” Tôi vừa mới trở thành cộng sự của chị ấy mà, tôi không muốn gây hiềm khích trong lúc còn chưa biết rõ chị ấy là người như thế nào.
Risako đã giữ đúng lời hứa.
Vì Risako đến tận chỗ chị Shirono ngồi để xin lỗi nên tôi đã quan sát được bộ dạng hai người lúc đó. Risako thì lễ phép xin lỗi, nhận sai về mình, chị Shirono lại tỏ ra có lỗi ngược lại, rằng cái cốc đó dùng lâu cũng cũ rồi, không cần mất công mua hẳn cái mới, thậm chí còn ngỏ ý trả tiền nữa.
Tất nhiên, Risako không nhận tiền, nhưng sau đó, chị Shirono đã đãi tôi, Risako và chị Noriko một bữa khi bốn người đi ăn trưa cùng nhau.
Tôi đã nghĩ chị ấy là người rất tốt, ấy vậy mà...
Khoảng hai tháng sau khi các vụ ăn cắp diễn ra, chị Shirono đã nói những lời mà tôi không thể tin nổi. Lúc đó tôi và chị ấy đang trên đường tới công viên Shiguretani. Chị Shirono và tôi là thành viên ban tổ chức hoạt động “Đi bộ tới Shiguretani” chúng tôi dùng xe của chị Shirono đi đến công viên để kiểm tra xem có đoạn nào đang sửa chữa hay thi công trên lộ trình di chuyển của chương trình hay không. Theo kế hoạch, các thành viên khác của ban tổ chức sẽ gặp nhau ở công viên Shiguretani.
Vừa bước lên xe, tôi đã để ý thấy ở chỗ để cốc có chiếc cốc sứ nhìn quen quen. Chính là cái cốc mà Risako đã làm nứt. Trong đó đựng một ít kẹo.
“Nếu thích thì ăn đi em.” Chị Shirono mời thì tôi ăn, nhưng trong lòng tôi cảm thấy hơi có lỗi. “Lẽ nào chị ấy lại yêu thích cái cốc này đến thế sao?” Tuy nhiên, tôi đã không nói ra suy nghĩ đó. Thế rồi đột nhiên chị Shirono nói tiếp.
“Risako làm vỡ cái cốc này rồi mua đền cho chị cái mới rồi, chuyện không có gì, nhưng nó chưa hỏi ý chị đã đem vứt vào chỗ rác không cháy ở phòng pha trà. Con bé đó thông minh nhưng đôi khi vô ý vô tứ, hơi kém một chút. Cơ mà nhắc nhở Risako là việc của Noriko, không đến lượt chị nói.”
Lúc đó, tôi cảm thấy trong lòng bứt rứt, vừa nhìn ra bên ngoài vừa đánh trống lảng: “Ơ hình như là công trường thi công gì đó kìa chị.” Bởi vì tôi là người đã nói hãy vứt cái cốc đó đi.
Sau đó chị Shirono không nói thêm gì nữa, nhưng kiểu nói năng đấy chẳng phải rất khó chịu à? Không cần cố tình nhắc lại chuyện Risako làm vỡ, chỉ cần nói “Vì đây là cái cốc yêu quý nên bị nứt thì chị vẫn dùng,” là được rồi mà?
Giờ nghĩ lại mới thấy, nếu lúc đó tôi hùa theo, có khi chị ấy còn nói xấu Risako nhiều hơn nữa. Mà không, tôi nghĩ là chị ấy muốn nói xấu chị Noriko. Không biết chừng chị ấy còn cho rằng việc cái cốc bị nứt cũng tại chị Noriko ấy chứ.
Hay cái cốc đó có liên quan đến tổ trưởng Shinoyama nhỉ?
Đúng rồi! Nhất định là như vậy! Bởi vì tên của tổ trưởng Shinoyama là Satoshi.
Có thể đàn ông thường chọn đồ có đề chữ cái đầu trong họ của người yêu, ví dụ như chữ S trong Shirono chẳng hạn, nhưng phụ nữ thì sẽ chọn tên. Biết đâu ở nhà tổ trưởng Shinoyama có một cái cốc đối với chữ M cũng nên.
Đến thế này rồi mà chị Shirono còn không phát điên với chị Noriko được sao?
Sau chuyện cái cốc, chị Shirono đột ngột tăng tốc. Chắc chị ấy làm vậy để xả stress vì thấy tôi không hưởng ứng câu chuyện. Phía trước chúng tôi lúc đó là một chiếc xe có gắn biển người lái cao tuổi. Họ đang di chuyển với tốc độ cực kì an toàn để chuẩn bị dừng đèn vàng, nhưng chị Shirono lại bất ngờ bẻ lái sang làn rẽ phải. Tôi vừa dứt suy nghĩ “Công viên Shiguretani ở ngay trước mặt rồi vậy mà, sao kì thế nhỉ,” cũng là lúc đèn vàng, chị ấy ngay lập tức tăng tốc, vượt qua xe của mấy cụ già rồi nhập vào làn đường đi thẳng.
Rồi chị ấy cứ thế lao đi, không giảm tốc độ. Thấy hơi sợ, tôi mới bảo “Chị Shirono này, chạy như thế cảnh sát bắt đấy!” thì chị ấy thản nhiên đáp “Không sao đâu! Chị biết đám cảnh sát hay đứng ở đâu mà” Chị ấy cười như lần nói chuyện với tôi về hộp cơm, rồi đạp thêm ga lao đi, hệt như một người khác vậy.
Như vậy đấy. Cứ khi nào trở thành một người khác, chị Shirono lại cười như vậy, kiểu cười mỉm không ra tiếng đầy thoả mãn ấy.
Nhất định khi ra tay hạ sát chị Noriko, chị ấy cũng đã nở nụ cười đó.
Ôi, chỉ nhớ đến khuôn mặt ấy là tôi đã nổi da gà rồi. Này, anh nhìn mà xem!
Dụ chị Noriko lên xe, đưa đến công viên Shiguretani, đâm nhiều nhát, tưới dầu đèn, châm lửa đốt, lao xe tới ga rồi bỏ chạy...
Không thể có chuyện tổ trưởng Shinoyama là đồng phạm được.
Những hành động như thế có thể được thực hiện một cách bốc đồng, nhưng tôi không nghĩ tổ trưởng Shinoyama gan đến mức dám lên một kế hoạch giết người dài hơi như vậy.
... Chị Shirono hành động một mình.
Cảm giác lúc ấy như thế nào nhỉ? Chắc chị ấy không định quay lại công ty nữa đâu...
Ơ? Nước mắt chảy ra này. Tôi đang sợ lắm mà, sao vậy nhỉ?
Nụ cười mỉm của chị Shirono trong tâm trí tôi dần méo mó, rồi chuyển thành một khuôn mặt đẫm lệ.
Chị Shirono hẳn đã rất mong muốn trở thành một người phụ nữ tuyệt vời. Biết yêu, làm cơm hộp cho người mình yêu, nhưng khi một mình thì lại lao xe vù vù. Có lẽ chị Shirono chỉ mang gương mặt đó khi làm như thế, khi được trở thành con người lí tưởng của bản thân.
Nếu vậy, khi ra tay chắc chị ấy có cười chứ nhỉ?
Xin lỗi anh nhé. Tôi cứ thay đổi ý kiến xoành xoạch.
Mặc dù đã xác định rõ chị Shirono là thủ phạm, nhưng có lẽ đâu đó trong lòng tôi vẫn còn phần nào đó không muốn tin, hẳn là như vậy.
Tôi cũng giống Risako, không hận thù gì chị Shirono cả. Cơ mà về phía Risako, dù gì thì nó cũng là cộng sự của chị Noriko, lại có nhiều điểm rất ngưỡng mộ và say đắm chị ấy nữa, nên tôi nghĩ có thể nó sẽ coi chị Shirono, người đã ra tay giết hại chị Noriko, là sự tồn tại đáng căm hận duy nhất. Nhưng tôi thì đứng về phe chị Shirono.
Nói thế có vẻ sẽ bị xếp vào loại phụ nữ xấu xí hẹp hòi, nhưng tôi nghĩ bản thân mình không tồi tệ đến thế.
Chỉ có điều, khi thử đặt mình vào vị trí của chị Shirono, tôi lại thấu hiểu được mọi chuyện. Đàn ông là kiểu thường thản nhiên đặt phụ nữ lên bàn cân so sánh phụ nữ còn gì nữa. Chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú bước lên sàn đấu, vậy mà cũng lắm lúc chẳng biết từ lúc nào đã bị đẩy lên đánh giá hơn kém rồi.
Đại khái là công ty tôi năm nào cũng tổ chức phân công các nhân viên nữ mới vào về các bộ phận theo từng nhóm hai người. Việc này tôi thấy thực sự kì cục, giống như bảo người ta so sánh xem trong hai người thì ai hơn ai vậy. Risako tốt nghiệp trường đại học tốt nên tôi cũng áp lực lắm đấy.
Nếu bị đem ra so sánh với chị Noriko thì coi như tính cách không còn ngay thẳng được nữa.
Vì vậy, lỗi nằm ở chế độ của công ty mới phải.
Tôi không rõ chị Shirono đã đi đâu mất, nhưng mong sao chị ấy đừng nghĩ quẩn mà tự sát. Chỉ cần sớm quay về và ra tự thú là được thôi mà. Tôi nghĩ mình có thể đứng ra làm chứng để chị ấy không bị xử tử hình.
Tôi biết mình đưa ra yêu cầu về cách viết bài thì có lẽ không phải phép, nhưng xin anh đừng viết quá xấu về chị Shirono. Ngay cả bà chị tôi vốn chưa biết rõ về vụ án còn bảo “Thủ phạm mà là phụ nữ thì có thể hiểu cho cảm giác của họ.” Nên anh làm ơn viết thế nào để chị ấy có thể nhận được sự thông cảm của chị em phụ nữ ngoài kia nhé.
Mong anh xem xét giúp đỡ.
Anh hỏi tên của quán chuyên về đậu phụ phải không ạ? Quán đó tên là Daizuya, viết bằng Hiragana [*] .
Hả, tôi gọi Tổ trưởng Shinoyama ra đó sao? Anh nhờ Risako có phải tốt hơn không. Thôi đành vậy.
Anh nhớ chia sẻ cho tôi biết tổ trưởng nói những gì nhé.