ETOU SHINGO
Nói thật với anh, thấy tên bạn cùng lớp với mình hồi trung học được liệt vào danh sách nghi phạm của “Vụ sát hại nữ nhân viên văn phòng ở công viên Shiguretani” đang khiến dư luận dậy sóng, tôi sốc lắm. Tôi có dùng Man-malo mà, trên đó người ta công bố tên thật nghi phạm là Shirono Miki, đến cả tên trường tiểu học, trung học và đại học cũng rõ hết rồi.
Anh đến đây phỏng vấn tôi, có phải đã nghe ai đó nói về chuyện “năng lực nguyền rủa” của cậu ấy rồi đúng không?
Quả nhiên là vậy. Chuyện đó tôi là người có lỗi.
Hồi đó tôi đá bóng giỏi, hay tự mãn lắm.
Tôi bắt đầu chơi bóng từ lớp một tiểu học. Ông anh trai hơn tôi hai tuổi tham gia đội bóng đá thiếu niên của địa phương trước. Tôi cứ tưởng học sinh tiểu học thì ai cũng thế nên mới tham gia chứ không nghĩ ngợi gì nhiều, còn anh tôi chơi bóng vì ngưỡng mộ một nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình trên tivi.
Nhưng tôi giỏi lên chỉ trong thời gian ngắn.
Có lẽ do đội bóng ở quê luyện tập không quá khắc nghiệt. Hồi đó, huấn luyện viên Kurita mới tốt nghiệp đại học xong, quay về đây làm ở bộ phận dọn dẹp, nhưng thân là một người có thực lực, từng đoạt giải nhì trong hội thi thể thao dành cho học sinh cấp ba trên cả nước, thầy đã dẹp công việc đó sang một bên, nhận trách nhiệm huấn luyện đám bọn tôi.
Năm lớp năm và sáu, tôi đoạt giải nhất trong đại hội tỉnh, năm lớp sáu còn được chọn là cầu thủ ưu tú nhất. Tôi có cơ hội được tiến cử vào một trường cấp ba sở hữu đội bóng rất có năng lực ở trong tỉnh. Mặc dù vậy, sau khi trao đổi với huấn luyện viên Kurita, được thầy khuyên nên học trường cấp hai công lập địa phương, lên cấp ba mới vào học trường có đội bóng mạnh ngoài tỉnh giống thầy ngày xưa, tôi quyết định sẽ tiếp tục học cấp hai ở trường địa phương.
Tất cả thành viên của đội bóng đá thiếu niên đều học ở trường trung học F, do đó chúng tôi đạt được vị trí tương đối tốt trong đại hội thể thao hồi cấp hai, nhưng quả nhiên không thể thắng nổi những trường có đội bóng năng lực. Mặc dù vậy, chỉ tôi từng được lựa chọn là cầu thủ mạnh của tỉnh từ hồi năm lớp bảy nên cũng không cảm thấy quá bất mãn. Ngược lại, tôi còn khá thích thú vì được mọi người xung quanh chú ý.
Tôi hay nhận được thư từ, quà cáp từ đám con gái lắm. Thậm chí tôi còn không đếm nổi số lần mình được tỏ tình, bánh kẹo tự làm lúc nào cũng nhét đầy hộc bàn.
Phải rồi, về Shirono.
Cậu ấy học chung trường với tôi khi bắt đầu lên cấp hai, cùng lớp năm lớp bảy và tám. Ban đầu cậu ấy mờ nhạt lắm, nhưng khi ngồi cạnh nhau hồi lớp bảy, cậu ấy rất hay cho tôi chép bài tập về nhà. Chữ viết sạch đẹp, câu trả lời gần như lúc nào cũng chính xác, sau đó dù chuyển chỗ không ngồi gần nhau nữa, thi thoảng tôi vẫn nhờ vả Shirono.
Vì vậy, đối với tôi, Shirono là một người bạn tương đối tốt. Tất nhiên, giữa chúng tôi không phải mối quan hệ yêu đương. Dù sao thì cậu ấy cũng khá nhạt nhẽo, mỗi khi tết tóc, trông cậu ấy giống mấy cô nữ sinh hay xuất hiện trong phim chiến tranh ấy.
Nhưng tính tình cậu ấy không tệ đến vậy đâu. Để cảm ơn vì cho tôi chép bài tập về nhà, tôi đã giúp cậu ấy lau bảng, rồi cậu ấy lại làm bánh để cảm ơn tôi vụ lau bảng hộ.
Bánh cậu ấy làm ngon lắm.
Thế nên, tôi khó lòng tin nổi cậu ấy lại làm một việc không thể tha thứ như vậy.
Hồi lớp tám, trong lúc vệ sinh lớp học, tôi và đứa bạn trong câu lạc bộ bóng đá bày trò sút miếng giẻ lau sao cho nó rơi lên bàn. Nghe tôi bảo đá lên bàn dễ quá, chơi mất vui, nó thì thầm vào tai tôi, bảo không thích thì đổi mục tiêu sang đầu của Shirono đi.
Tôi không định khiến Shirono khó chịu. Chẳng qua lúc đó chỉ có mỗi cậu ấy cầm chổi đứng quay lưng lại trước mặt hai đứa bọn tôi. Cậu ấy chậm rãi quét nhà, trông giống một con rùa.
“Chuyện nhỏ như con thỏ” Miếng giẻ lau bị tôi đá bay đi, đáp xuống đầu của Shirono vừa vặn như một cái mũ. Đương nhiên là tôi có reo lên đắc thắng. Sau đó, tôi cũng xin lỗi Shirono luôn, nhưng đến khi nhìn chính diện, tôi mới thấy mặt cậu ấy đỏ bừng, mắt ầng ậng nước, miệng thì nói: “Tớ không tha thứ cho cậu đâu!” Tôi bất ngờ lắm, chuyện có tới mức phải khóc đâu. Miếng giẻ đó hơi bẩn thật, nhưng dùng để lau cửa sổ nên chỉ là tấm vải khô thôi.
Đương nhiên, Shirono không bỏ qua cho tôi cũng chẳng thành vấn đề, nhưng hồi đó, việc có người ghét mình trong cùng một lớp học khiến tôi khó chịu vô cùng. Bị nói ảo tưởng mình là thần tượng thì tôi đành chịu. Sau này không được cho chép bài nữa cũng bất tiện chứ. Nghĩ bụng qua ngày mới thì tâm tư tình cảm sẽ khác, nên hôm sau, việc đầu tiên tôi làm khi đến lớp là xin lỗi cậu ấy chuyện hôm qua.
Nhưng một lần nữa, cậu ấy lại nói “Tớ không tha thứ cho cậu” còn không thèm nhìn mặt tôi. Những ngày sau đó, tôi xin lỗi cậu ấy ở khắp nơi, ngày phải đến bốn, năm lần. Vậy mà lần nào cậu ấy cũng chỉ nói “Không tha thứ” Mấy đứa trong lớp bảo tôi không cần xin lỗi nữa, nhưng tôi đã định sẽ tiếp tục cho tới khi cậu ấy nói ra câu “Tớ tha thứ cho cậu.” Ở góc độ nào đó, tôi nghĩ mình khá cứng đầu.
Đúng một tuần sau khi sút miếng giẻ lau lên đầu Shirono, tôi gặp tai nạn.
Trường cấp hai của tôi nằm trên một khu đất cao, bình thường tôi hay đạp xe đi học. Hôm đó, sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ, trời cũng tối rồi, tôi đang chạy xe xuống con dốc thì đâm phải một chiếc ô tô đang đi ra từ con đường rẽ cắt ngang.
Tôi bị gãy xương đùi chân phải, chấn thương lớn mất tổng cộng ba tháng để hồi phục.
Từ khi vết thương bắt đầu hồi phục thì tôi biết chuyện mấy đứa trong lớp kháo nhau vết thương của tôi là do năng lực nguyền rủa của Shirono gây ra. Trước đó, đến một nửa cái tên của cậu ấy cũng không xuất hiện trong đầu tôi. Tôi chỉ quan tâm đến vết thương của mình thôi.
Khi tôi quay trở lại trường, lớp học đã thay đổi hoàn toàn. Đứa con gái được coi là thủ lĩnh trong lớp đã chuyển trường, giáo viên dạy môn Xã hội bị trầm cảm phải nghỉ dạy. Bằng cách nào đó, tất cả những chuyện đó đều do năng lực nguyền rủa của Shirono.
Tôi không rõ bản thân Shirono có nhận ra mình bị nói như thế không. Như để giữ khoảng cách, không ai nói chuyện mặt đối mặt với cậu ấy cả. Nhưng chẳng nhẽ cậu ấy không nhận ra mình bị bàn tán sau lưng?
Nói thế thôi, Shirono không miễn cưỡng tỏ ra cởi mở, cũng không tìm cách nịnh nọt để đám trong lớp quý mến mình.
Cậu ấy hay ngồi nghe nhạc một mình. Một đứa con gái chơi thua oẳn tù tì ra vẻ thân thiện hỏi cậu ấy đang nghe gì, sau khi được cho nghe thử thì nói đó là một bài nhạc cổ điển mà cậu ta không rõ lắm. Bài nhạc này sau đó cũng bị đem ra giễu cợt, rằng đó là thứ Shirono sử dụng trong nghi thức nguyền rủa của mình.
Không rõ mọi người có thực sự tin vào năng lực nguyền rủa đó không nhỉ?
Bản thân tôi cũng có người khiến mình không thấy vừa mắt, cũng từng nghĩ giá mà người ta gặp xui xẻo. Dù không mong người ta chết đi, nhưng tôi nghĩ mấy chuyện như muốn người ta thất bại, thất tình, thậm chí là cảm cúm phải nghỉ học, ai mà chưa từng nghĩ đến chứ? Người thì mong đối phương thoải mái, thân thiện hơn.
Đấy là cầu nguyện mà, anh thấy đúng không? Kể cả có những việc được thực hiện nhờ một sức mạnh ngẫu nhiên, đó vốn không phải chuyện chúng ta có thể quyết định bằng ý chí của bản thân.
Nhưng mà mọi người không nghĩ sâu xa đến thế, họ chỉ thấy thích thú khi nói về năng lực nguyền rủa thôi. Anh nghĩ Shirono Miki có khả năng đó hay không?
Nhiệt tình chuẩn bị cơm hộp, đến cuối cùng người trong mộng lại thay lòng đổi dạ vì một người phụ nữ đẹp hơn mình gấp nhiều lần. Mỗi ngày đều hướng những suy nghĩ phi lí đến người phụ nữ đó, kiên trì tâm niệm “Nếu không có cô ta thì tốt biết bao...” rồi người phụ nữ đó bị một ai đó giết chết.
Lấy đâu ra chuyện như thế.
Vụ chuyển trường với trầm cảm có thể là trùng hợp. Nói đúng hơn thì chỉ là sự bóp méo, xuyên tạc của những người xung quanh, tôi có cảm giác như vậy. Hoặc ít nhất, vụ tai nạn của tôi không phải do năng lực nguyền rủa gây ra.
Hôm đó, phanh xe đạp của tôi không hoạt động.
Xe đạp tôi dùng là loại xe đua, chỉ kéo nhẹ thôi cũng dễ dàng tháo được phanh và dây phanh.
Thế nhưng, cả trong mơ tôi cũng không nghĩ cậu ấy sẽ làm một chuyện như thế. Tôi trèo lên xe mà không kiểm tra gì cả, lao xuống con dốc. Trời tối dần, dù ô tô đã mở đèn pha và tôi biết từ lối rẽ có xe đang lao đến, bất kể tôi bóp phanh bao nhiêu lần đi chăng nữa, siết tay mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, cả phanh trước lẫn phanh sau vẫn không ăn, tôi cứ thế đâm sầm vào chiếc xe ô tô.
... Tôi nghĩ Shirono đã tháo phanh xe của tôi.
Ngoài cậu ấy, tôi không đoán ra được con người nào khác căm ghét mình.
Tôi tức lắm chứ, cũng hận cậu ấy lắm. Dù vậy, tôi không nghĩ tới việc truy hỏi hay trả thù. Thay vào đó, tôi tập trung vào việc hồi phục sức khoẻ của mình. Trong lòng tôi đã có một ngôi trường cấp ba mà tôi muốn vào bằng mọi giá, nên tôi không muốn có bất cứ vấn đề gì xảy ra dù là nhỏ nhất.
Chắc anh biết trường cấp ba A nhỉ. Đó là ngôi trường mà Nakane, Nagura, những cầu thủ đại diện cho Nhật Bản đã tốt nghiệp, cũng là nơi theo học của rất nhiều tuyển thủ nổi tiếng không chỉ trong bóng đá, mà còn của rất nhiều môn thể thao khác.
Tôi đã thi đỗ vào ngôi trường đó.
Chắc anh đang tự hỏi vậy tại sao giờ này tôi lại có mặt ở vùng quê này. Nhìn mặt tôi thì biết. Tôi nghĩ đã là phóng viên thì nên chú tâm đến những việc như thế này. Không phải sao? Vậy thì...
Tại Shirono Miki mà giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp của tôi đã tan thành mây khói.
Nghe tôi kể được nhận vào một ngôi trường cấp ba danh tiếng, chắc anh thất vọng lắm nhỉ. Anh đã mong chờ tôi khẳng định lỗi thuộc về Shirono mà. Nếu có thể nói như vậy, có lẽ tôi cũng rất vui.
Tôi không thể trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp vì tôi không có thực lực.
Rốt cuộc thì tôi chỉ là một con ếch ngồi trong lòng giếng. Tuy được vào học một ngôi trường tiếng tăm, nhưng có đến hàng trăm cầu thủ với năng lực ngang ngửa tôi, ba năm đằng đẵng tôi chưa một lần trở nên nổi tiếng. Tôi muốn đổ lỗi cho cái chân gãy lắm, nhưng chân của tôi đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi.
Sau đó, tôi học lên một trường đại học không quá mạnh về bóng đá, rồi trở về quê.
Tôi lấy chứng chỉ và đang làm công việc liên quan đến bất động sản. Anh trai học đại học ở Tokyo rồi ở lại xin việc luôn, nên thấy tôi về bố mẹ mừng lắm. Tôi đang là chủ tịch đoàn thanh niên, có bạn gái và đang tính tới chuyện kết hôn với cô ấy. Hoàn toàn không có chuyện tôi nản chí bỏ cuộc giữa chừng.
Thật tệ là rất nhiều người cho rằng quay về quê đồng nghĩa với việc từ bỏ giấc mơ.
Tôi vẫn chơi bóng đá mà. Tôi tham gia câu lạc bộ bóng đá ở địa phương, còn là huấn luyện viên của đội bóng thiếu niên. Từ khi quay lại đây, tôi thực sự đã được huấn luyện viên Kurita giúp đỡ rất nhiều. Một tuần bảy ngày thì có đến ba, bốn ngày tôi đi uống với thầy ấy. Nhờ thầy Kurita, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ và thú vị.
Chắc Shirono Miki không có ai như vậy đâu.
Hồi học cấp hai, không phải lúc nào cậu ấy cũng chỉ có một mình. Cậu ấy ăn trưa cùng nhóm con gái giản dị nhất. Thế nhưng, nếu được hỏi ai là bạn thân của cậu ấy thì tôi không có câu trả lời.
Chà, nếu cậu ấy có người để tâm sự, chuyện như thế đã không xảy ra.
Dùng vật nhọn đâm hơn chục nhát rồi đốt xác... Trái tim của cậu ấy đã có một khoảng đen không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng anh Akahoshi ạ, có thể tôi là người đã lỡ tạo ra khoảng đen đó. Ngày đó tôi cứ nghĩ bị giẻ lau rơi trúng đầu không có gì phải giận dữ, nhưng lớn lên thử nghĩ lại mới thấy đó là một sự sỉ nhục vô cùng. Không cần biết giẻ lau sạch hay bẩn, nó vốn dĩ không phải là thứ để đặt lên đầu. Chưa kể còn dùng chân đá.
Đi nước ngoài nhiều mới biết người Nhật mình thoải mái xoa đầu trẻ con, chứ ra ngoài không thể làm thế được. Mỗi nước quan niệm khác nhau, có nơi người ta cho rằng đầu là chỗ ngự của thần linh, ngoài bố mẹ ra không ai được đụng chạm vào đầu con trẻ, thế mà người Nhật tay bẩn cũng sờ bình thường. Mà tay có sạch thì vẫn khiến người ta cảm thấy bị vấy bẩn.
Chắc chắn Shirono cũng cảm thấy đã bị tôi “làm vấy bẩn”. Tôi đã tạo ra một khoảng tối nhỏ trong trái tim cậu ấy. Có thể anh cho rằng đó là chuyện vặt vãnh, nhưng hồi học cấp hai chính là giai đoạn đang dậy thì, đúng không? Tuổi đó đứa nào mà chẳng nhạy cảm gấp nhiều lần so với người lớn, hay chuyện bé xé ra to, rồi lại đem giấu trong lòng.
Có lẽ tôi sẽ hiểu được vết thương lòng của Shirono nếu cũng trăn trở về một điều gì đó giống như thế, nhưng tôi của ngày đó đã không làm được. Bên trong Shirono, bóng đen tôi tạo ra ngày một lớn dần, gây nên sự việc thê thảm này.
Tôi chỉ biết căm hận bản thân vì đã làm một chuyện ngu ngốc đến vậy.
Tôi biết việc Shirono lấy lí do mẹ nguy kịch để xin nghỉ ở công ty là nói dối. Mẹ cậu ấy làm thu ngân ở siêu thị, hôm qua tôi vừa gặp bác ấy. “A, Shingo à cháu” Bác ấy luôn cất tiếng chào bạn học của con gái như thế, hôm qua cũng không có gì khác biệt.
Bác ấy đã biết con gái mình là nghi phạm trong vụ án giết người chưa nhỉ?
Chà, làm sao mà không biết được, chắc chắn cảnh sát phải liên lạc về nhà chứ. Nếu vậy thì tinh thần bác ấy vững thật đấy. Mẹ tôi mà biết con trai mình bị nghi ngờ là thủ phạm giết người, chắc không đi nổi một bước ra khỏi nhà đâu.
Có lẽ hai mẹ con họ giống nhau ở điểm này.
Biết đâu cậu ấy đang trốn ở nhà. Như vậy tức là Shirono đang có mặt ở thị trấn này. Tôi mà tìm được cậu ấy, tôi cũng không trình báo đâu.
Cậu ấy vẫn chưa nói “Tớ tha thứ cho cậu” với tôi mà.
Tôi nhận lời tham gia cuộc phỏng vấn này vì muốn làm gì đó cho Shirono, cũng là để chuộc lại lỗi lầm khi ấy, nhưng tôi thấy mình có vẻ chưa giúp được gì cả.
À, anh có thể ghi tên thật của tôi vào bài báo. Tôi mang theo bức ảnh chụp hồi cấp hai, nếu được thì anh cứ dùng nhé.
[Tham khảo tài liệu 4 [*] , 5 [*] ]