OZAGI MACHIKO - SHIMADA AYA
“Xin chào, tôi là Ozagi Machiko. Cảm ơn anh đã gửi Tuần san Taiyo cho tôi. Tôi đọc xong hết rồi. Có chuyện này tôi muốn hỏi, sao anh lấy được danh sách sinh viên tốt nghiệp thế?”
“Không được tiết lộ nguồn thông tin à. Buồn cười thật. Đúng là giới báo chí, cứ quan trọng hoá vấn đề, chứ người ta vẫn mua trên mạng bình thường.”
“Bán thông tin? Không phải sau khi tốt nghiệp, cô giáo đã dặn không được làm thế à?”
“Thiếu gì mấy tên vì vài đồng bạc lẻ mà thản nhiên vứt cái giao kèo đó sang một bên. Luật bảo vệ thông tin cá nhân chỉ được cái danh thôi, chứ thông tin bị rò rỉ nhiều ấy chứ.”
“Thảo nào gần đây tôi toàn nhận được email từ văn phòng mai mối hôn nhân. Tôi thấy lạ lắm, làm sao họ biết tôi chưa có người yêu nhỉ. Ra vậy ra vậy, tức là anh gọi điện cho bạn nữ cùng lớp với Shirono theo thứ tự trong danh sách, thế là ‘tóm’ được tôi. Tôi hiểu, hiểu rồi. Anh nói thế ngay từ đầu có phải tốt không. Tưởng có chuyện gì không ổn nên tôi đưa bạn theo cùng, có sao không?”
“Xin lỗi đã làm phiền. Tôi là Shimada Aya. Tôi cũng muốn một lần được phỏng vấn lấy thông tin. Hai người bắt đầu trước đi, cứ kệ tôi.”
“Vậy trước tiên mời anh xem cái này”
“Machiko chuẩn bị kĩ càng thế, mang cả tạp chí của Hội học sinh đến nữa.”
“Tại vì không cho xem cái này thì không được... Là trang này”
“Tổng hợp thứ hạng lớp 12B? Đùa à?! ‘Người có khả năng phạm tội’, hạng hai, Shirono Miki. Ghi rõ quá này.”
“Ghê phết nhỉ. Không hiểu sao khi nghe anh nói muốn hỏi chuyện về Shirono, ban đầu tôi còn tự hỏi không biết người này là ai, tại sao lại gọi điện cho tôi. Nhưng nghĩ giờ chẳng còn mấy đứa ở lại vùng quê này, mình nên cố gắng hỗ trợ người ta thì hơn, nên tôi mới quyết định nhận lời phỏng vấn. Quyết xong lại không biết mình phải trả lời những gì, thử xem cuốn tạp chí Hội học sinh hồi năm lớp mười hai thì nhận ra cô ta học cùng lớp với mình. Tôi tìm thấy cái này khi xem đến phần thứ hạng tổng hợp.”
“Bảng xếp hạng này đáng sợ phết. Đây này, đến người xếp hạng ba trong mục ‘Người có khả năng kết hôn sớm’ cũng lập gia đình rồi, Takeshita xếp hạng hai trong ‘Người có khả năng gia nhập ngành giải trí’ còn được tuyển chọn làm người mẫu tạp chí gì đó này.”
“Kể cả thế thì vẫn bất ngờ thật. Hạng mục này mà đúng thì tiêu rồi.”
“Machiko cũng bỏ phiếu cho Shirono à?”
“Không, tôi còn không nhớ từng học cùng lớp với cô ta mà”
“Cô ta ngày ấy là một đứa trẻ trầm tính và mờ nhạt vô cùng, nhưng được cái học giỏi.”
“Aya biết rõ thế? Cậu từng học chung lớp với cô ta sao?”
“Hồi lớp mười một đó. Tôi vẫn nhớ số thứ tự của Shirono và Shimada gần nhau, đến giờ thực hành nấu ăn hay hoạt động dã ngoại là chúng tôi hay chung nhóm lắm”
“Aya nhớ kĩ thật đấy. Rủ cậu đi cùng thật tốt quá. Hay cậu kể về Shirono trước đi?”
“Có gì để kể không nhỉ. Hồi đấy tôi không thích cô ta lắm. Không biết nên gọi cô ta là người nghiêm túc hay cứng nhắc nữa. Có lần trong giờ thực hành nấu ăn, đáng nhẽ tôi nên mặc kệ, vì mỗi người được phân một nhiệm vụ rồi mà, nhưng tôi lại định nêm xì dầu vào món thịt hầm khoai tây, thế là bị cô ta nhắc nhở ‘Không đong cẩn thận là không được đâu!’.”
“Dũng cảm thế, dám sửa lưng Aya.”
“Kìa, cậu đừng nói năng kì cục như thế, bị hiểu lầm bây giờ. Người tôi vốn cao lớn, giọng lại oang oang nên có thể hay bị coi là người cầm đầu lớp học, nhưng thực ra tôi giữ ý với hay ngại lắm. Sau đó, tôi cũng xin lỗi Shirono rồi dùng thìa đong cẩn thận.”
“Chuyện đấy đâu đến mức phải xin lỗi.”
“Không đâu, chẳng hiểu sao tôi thấy cô ta cứ u ám đáng sợ kiểu gì ấy. Tôi còn nghe được tin đồn từ đám học sinh trường trung học F nữa, kì lạ lắm”
“Gì cơ? Tôi không biết có chuyện đó đấy”
“Trong buổi dã ngoại, một đứa học sinh trường F đã nói với tôi là Shirono có năng lực nguyền rủa”
“Năng lực nguyền rủa? Gì mà kinh vậy trời”
“Hồi năm lớp tám, có một cậu con trai đã chọc giận Shirono trong giờ tổng vệ sinh. Cậu ta là đội trưởng câu lạc bộ bóng đá, nghe đâu giỏi lắm, còn được trường cấp ba có đội bóng rất giỏi ngoài tỉnh đến khảo sát năng lực cơ. Trong lúc dọn dẹp, anh chàng nghịch ngợm đá miếng giẻ lau, không may trúng ngay đầu của Shirono, làm cô ta bật khóc giữa lớp. Cậu ta cũng xin lỗi rồi, nhưng Shirono một mực không tha thứ. Một tuần sau, cậu ta gặp tai nạn giao thông và gãy chân phải”
“Ui, đáng sợ thế! Nhưng không phải tình cờ sao?”
“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng đứa học sinh trường F kia thì không. Nó nói vào sáng hôm sau, trong lúc nghe giáo viên thông báo về vụ tai nạn, Shirono đã mỉm cười. Cậu biết không? Gương mặt tươi cười của Shirono ấy”
“Không, tôi chưa thấy bao giờ”
“Mỗi khi làm được món gì ngon trong giờ thực hành nấu ăn, cô ta lại nhoẻn miệng cười ra vẻ đắc thắng lắm. Tôi có thể lí giải được tâm trạng thoả mãn của cô ta, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu cực kì, đó là một vụ tai nạn cơ mà. Cậu không thấy đáng sợ sao? Sau đó, cô ta bị bọn họ hùa vào bắt nạt. Nhưng lần này, nghe nói đứa đầu têu trò bắt nạt đó đã chuyển trường. Chưa hết đâu, trường nào mà chẳng có kiểu giáo viên thích trêu chọc học sinh, hay doạ phạt mấy đứa trầm tính trong lớp để ghẹo chúng nó còn gì. Người giáo viên làm thế với Shirono cũng bị trầm cảm mà phải nghỉ dạy đấy.”
“Đúng là nguyền rủa rồi còn gì. Anh bạn cầu thủ sau đó ra sao?”
“Chà, mấy đứa học sinh trường F bảo cậu ta kiểu gì cũng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng tôi chưa từng gặp cầu thủ J. League [*] nào ở vùng này cả, nên chắc là không được rồi ha?”
“Do lời nguyền rủa của Shirono sao?”
“Còn không phải à? Nghe nói vết thương nặng phết đấy. Cậu hiểu vì sao tôi phải xin lỗi vụ xì dầu chưa?”
“Ừa ừa, xin lỗi là đúng rồi. Biết đâu cô ta trù cho miệng bị bỏng nặng, thái dao vào tay hay ếm gì vào món ăn thì sao. Không biết có đứa nào bị nguyền rủa hồi học trung học không nhỉ?”
“Nói sao nhỉ, tôi chưa từng nghe có chuyện đó. Chỉ có lần đi dã ngoại cô ta bị ngã trong lúc trượt tuyết, đến mức mà tôi tự hỏi không biết có phải cô ta mới là người bị nguyền rủa hay không?
“Phải rồi! Tôi nhớ ra rồi. Shirono không biết chơi thể thao. Giải đấu bóng hồi học kì một, cô ta chơi bóng chuyền tệ kinh khủng, Yuna đã giấu giày thể dục của cô ta đi để cô ta không thể tham dự vào ngày tiếp theo”
“Yuna là đứa đội trưởng đội bóng chuyền ấy hả?”
“Đúng rồi đấy”
“Sau kì nghỉ hè, đống ảnh chụp con bé ấy rời khỏi nhà thầy Kameyama bị tung ra khắp nơi.”
“Đúng đúng đúng đúng. Morita, người yêu cũ của cô ấy đã làm điều đó. Cậu ta từng đảm nhận vị trí hát chính trong ban nhạc của câu lạc bộ nhạc nhẹ [*] . Vì thế mà tôi đã bỏ phiếu cho Morita trong hạng mục ‘Người có khả năng phạm tội’. Nhìn này, cậu ta xếp hạng nhất đấy”
“Có thật là do Morita làm không nhỉ?”
“Morita đã phủ nhận rồi, nhưng ngoài cậu ta thì làm gì còn ai. Việc cậu ta ôm đàn guitar hát mấy bài nhạc thất tình ở bên ngoài nhà Yuna vào tối hôm bị đá là sự thật. Cậu nói xem còn ai nữa không?”
"Thì Shirono.”
“À... Nhưng mà nhờ cô ta bị mất giày không tham gia thi đấu được mà lần đó lớp tôi đã thắng. Giáo viên chủ nhiệm còn mua nước hoa quả cho cả lớp, Shirono cũng uống mà. May thật”
“Thế à. Đôi giày bị giấu mà là của Machiko thì sao nhỉ?”
“Tôi chơi bóng chuyền giỏi lắm đấy. Nhưng mà... hồi học tiểu học, tôi thổi harmonica siêu dở, khi tham gia câu lạc bộ âm nhạc còn bị giáo viên chủ nhiệm dán băng dính vào kèn cơ mà. Làm vậy khiến đứa trẻ con tổn thương kinh khủng. Thậm chí tôi từng có suy nghĩ giáo viên kiểu thế thì chết luôn cho rồi!... Mà vụ của Yuna chắc chắn cũng là do bị nguyền rủa”
“Nhỉ? Shirono thuộc câu lạc bộ quan sát thiên văn mà, trên đường đi ngắm sao ở trường về, vô tình bắt gặp Yuna ra vào nhà của thầy Kameyama nên dùng việc đó để trả thù luôn.”
“Hả? Aya nghĩ Shirono đã trực tiếp làm điều đó sao?”
“Đương nhiên rồi. Ơ này Machiko, cậu tin Shirono thực sự có năng lực nguyền rủa hả?”
“Thì tôi cũng định thế. Cả việc giết hại nàng Bạch Tuyết công viên Shiguretani nữa, không phải cũng do khả năng nguyền rủa của Shirono à? Người thực sự giết nàng Bạch Tuyết là tên người yêu cũ, hoặc một kẻ bám đuôi nào đó, nhưng tất cả những điều đó đều do năng lực nguyền rủa của Shirono”
“Là Shirono giết đấy. Nàng Bạch Tuyết bị đâm bằng vật sắc nhọn còn gì. Shirono dùng dao rất thuần thục, cô ta biết rất nhiều thủ thuật hay ho, từ hướng của thớ thịt, tới góc độ chặt đầu cá mà. Biết đâu hai người đó còn một đấu một nữa. Nhát đâm đầu tiên cô ta nhắm ngay vào chỗ hiểm, sau đó đâm thêm nhiều nhát và châm lửa đốt xác để đánh lạc hướng điều tra”
“Aya xem nhiều phim gay cấn quá rồi đấy. Nếu thủ phạm là bác sĩ hay điều dưỡng thì còn có thể có khả năng đó, chứ Shirono chỉ là nhân viên văn phòng của công ty xà phòng thôi. Có cần thiết làm mấy chuyện ngụy trang đó không?”
“Chắc chứ Machiko. Trong bài báo cũng ghi rõ rành rành Shirono nấu ăn rất giỏi đây này.”
“Nhưng mà... Chắc chắn Morita là người tung ra những bức ảnh của Yuna, nhưng việc đó xảy ra là do Shirono nguyền rủa. Nàng Bạch Tuyết bị giết bởi một người khác, không phải Shirono, cơ mà việc đó xảy ra vì năng lực nguyền rủa của cô ta. Anh thấy có thú vị không? Quả táo độc mà Bạch Tuyết ăn phải cũng là do Hoàng hậu dùng ma thuật mà ra còn gì”
“Dù sao thì chúng ta chỉ kể lại thôi, tổng hợp viết bài là anh Akahoshi đây cơ mà”
“Phải rồi, trong tạp chí Hội học sinh còn có chuyên mục để lại lời nhắn dành cho mỗi người mà. Chúng ta nên xem Shirono đã viết gì trước... Đây rồi”
“Sẽ thật tốt nếu có chuyện tươi đẹp nào đó xảy đến thời đại học. - Shirono... Không thèm xin xỏ hay ghi nguyện ước gì hết, chắc chắn là chẳng có chuyện tốt nào xảy ra rồi.”