Chương 5 NGƯỜI TRONG CUỘC SHIRONO MIKI
Trong bản tin buổi tối, cảnh sát tỉnh T đã công khai ảnh chụp chân dung và phát lệnh truy nã cho nghi phạm của “Vụ sát hại nữ nhân viên văn phòng ở công viên Shiguretani”. Suốt từ hôm đó tới nay, tôi giấu mình trong căn phòng đơn ở khách sạn cũ kĩ này, nhưng những ngày đó sắp kết thúc rồi.
Tôi có được thông tin về vụ án qua chiếc tivi tốn 100 yên cho một giờ xem, điện thoại di động thi thoảng mới bật nguồn, và hai cuốn Tuần san Taiyo mua ở cửa hàng tiện lợi cách khách sạn năm phút đi bộ. Tôi là nghi phạm “chị S” người được nhắc đến thông qua lời khai của những người quen biết tôi.
Đó có thực sự là con người của Shirono Miki không?
Tôi không hiểu bản thân mình. Việc gửi đi lá thư này trong khi vẫn không lí giải được bản thân khiến tôi sợ hãi.
Vậy nên tôi sẽ thử viết về con người mình.
Bản thân là người như thế nào, sắp tới đây phải làm gì, tôi hoàn toàn không thấy được chút đáp án nào cho những câu hỏi đó. Tập giấy viết thư trong khách sạn có lẽ được chuẩn bị sẵn để sử dụng trong những lúc như thế này. Tôi có đủ số tờ ở đây.
Lúc này chắc vẫn chưa muộn để tôi gửi đi lá thư...
Vùng Nagasawa với những cây chanh thơm ngát là quê hương của tôi.
Từ tỉnh ngoại thành tới vùng quê đó mất một tiếng đi tàu điện. Tôi chưa từng cảm thấy nơi ấy chật hẹp, cũ kĩ hay ngột ngạt. Khi còn là một đứa trẻ, tôi chỉ biết mỗi vùng Nagasawa, từng cho rằng mình đang sinh sống bình thường ở một thị trấn bình thường.
Ba người trong gia đình có bố, mẹ và tôi sống trong căn nhà cũ được ông bà nội đã mất xây lên từ trước khi tôi được sinh ra đời. Trong khoảng thời gian chưa đầy một tiếng từ lúc thức dậy tới khi ra khỏi nhà, không thể nào đếm hết được số câu “Nhanh lên đi!” mà người mẹ chỉn chu của tôi giục giã hai bố con vốn vô lo vô nghĩ. Dù ra khỏi nhà vào lúc bảy giờ rưỡi, nhưng tôi luôn vội vã chạy vào trường tiểu học khi chuông báo lên lớp tiết đầu tiên vừa kêu.
Bởi vì mỗi ngày tôi đều sang đón Tanimura Yuuko... Diana, người bạn cùng lớp cũng sống ở vùng Nagasawa này. Dù tôi đứng đợi trước hiên bao lâu đi nữa, Diana vẫn thong thả ăn sáng trong bộ quần áo ngủ, rồi chậm chạp chuẩn bị như để có thể đến trường muộn dù chỉ một phút.
Mẹ Diana luôn cất cao giọng “Con nhanh lên đi, Miki đang chờ kìa” nhắc nhở cậu ấy. Tôi từng nghĩ tất cả những người mẹ trên thế giới này đều nghiêm khắc và chỉn chu như vậy. Nhất định, không chỉ có mẹ tôi là “sư tử Hà Đông”.
Nguyên nhân khiến Diana không thích trường học là bởi cậu ấy bị bạn bè cùng lớp bắt nạt. Những đứa trẻ cả nam cả nữ hùa nhau gọi cậu ấy là Tako, được biến tấu từ tên Yuuko, chọc ghẹo khiến cậu ấy rất khổ sở.
Yatsuka Akane, một người bạn cùng lớp khác cũng sống ở vùng Nagasawa, ngay từ bé đã bộc lộ tính cách đố kị, hay ghen ghét. Tên gọi “Tako” là do cậu ta nghĩ ra sau khi tìm cách để dìm Yuuko xuống. Có lẽ cậu ta đã vô tình nghe thấy mấy bác hàng xóm nói chuyện với nhau trong lúc phơi nắng ở bãi đỗ xe ngoài siêu thị, rằng “Yuuko là đứa bé xinh đẹp nhất vùng Nagasawa này.”
Nhưng bản thân Akane lại sở hữu một gương mặt xinh xắn, đáng yêu. Suốt một thời gian dài, tiệm ảnh gần nhà tôi treo ngoài cửa bức ảnh kỉ niệm ngày Akane vào cấp một, trong đó cậu ta đeo chiếc cặp sách mới tinh, gương mặt tươi cười lộ vẻ lanh lợi cùng đôi mắt to tròn. Nếu không nghĩ tới việc Akane dẫn đầu cả đám trẻ con bắt nạt người khác, chắc tôi đã có thể khen ngợi cậu ta.
Ngoại trừ Akane, có lẽ trong đám trẻ con đó, bọn con trai thì không biết cách hành xử, nhóm con gái thì muốn tránh né cảm giác tự ti sâu trong đáy lòng, nên mới buộc phải hùa theo Akane, bày trò bắt nạt Diana.
Tôi tự hào vì mình là bạn thân của Diana. Hơn thế, việc cả tôi và cậu ấy đều trăn trở về tên của mình giúp tình bạn giữa hai đứa thêm phần sâu sắc và gắn kết.
Cái tên “Miki” của tôi... khi viết bằng chữ Hiragana là một cái tên bình thường, nhưng chỉ cần viết bằng chữ Hán thì sẽ biến thành gốc rễ của nỗi niềm khổ sở.
Mọi sự khổ đau chắc chắn đều có một khởi đầu. Với Diana, đó là Akane; còn với tôi, đó là giáo viên chủ nhiệm thứ hai hồi lớp ba. Cô Otani đảm nhận vị trí chủ nhiệm lớp từ tháng Tư là một cô giáo trẻ vừa tốt nghiệp đại học, nhưng cô cởi mở, năng động và tràn đầy tinh thần chính nghĩa. Cô mắng những đứa gọi Diana là Tako, và gọi những đứa không chịu ngừng trò giễu cợt bằng biệt danh còn tệ hơn cả Tako.
Bà của Akane từng một lần xông đến trường như đột kích vì biệt danh của cậu ta là “Thủ trưởng Xấu Tính”. Tôi không biết cuộc trao đổi đã diễn ra như thế nào, nhưng từ ngày hôm sau, Akane gọi Diana là Yuuko, cô giáo cũng gọi cậu ta là Akane, chứng tỏ cách làm của cô là chính xác.
Diana đã rất hạnh phúc, tới mức mỗi khi tôi tới đón đi học, cậu ấy đã đeo sẵn cặp sách trên vai. Mặc dù vậy, cô Otani đã tạm biệt chúng tôi ở lễ tổng kết học kì một. Cô Otani là giáo viên dạy thay cho cô Higashiyama, người nghỉ sinh hồi học kì một và sẽ quay lại dạy từ học kì hai.
Cô ấy là giáo viên dày dạn kinh nghiệm, sẽ giúp lớp mình tốt lên nhiều.
Cô Otani đã nói như vậy, nhưng mọi thứ biến thành cơn ác mộng tồi tệ nhất ngay từ ngày đầu tiên của học kì hai.
Cô Higashiyama mở danh sách lớp ra và bắt đầu điểm danh. Chưa kịp yên tâm vì thấy cô có vẻ dịu dàng và tế nhị, kể từ lúc cô nói với cậu bạn Taichi có dáng người gầy trơ xương rằng “Taichi trông giống như được viết bằng bút chì loại H [*] ấy nhỉ,” và lớp học nổ ra những tràng cười rần rần, trong lòng tôi liền trào lên một dự cảm không lành. Taichi bị gọi là “Ecchi [*] ” cho tới khi tốt nghiệp cấp ba và rời khỏi thị trấn này.
Sau đó, đến lượt tôi.
“Tiếp theo là trò Shirono Miki, công chúa xinh đẹp sống trong thành là bạn nào nhỉ...”
Cô Higashiyama tìm kiếm tôi theo bảng xếp chỗ.
“Kia rồi, kia rồi, cũng tàm tạm.”
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô khẽ thốt lên như thế rồi đánh mắt sang chỗ khác và gọi tên học sinh tiếp theo. Đám con gái xấu tính cười khúc khích hùa theo Akane khiến tôi chỉ chực khóc. Nhưng khóc được đã tốt. Tôi cắn chặt răng, nuốt nước mắt vào trong.
Đến lượt Diana, cô Higashiyama không thêm thắt điều gì cả. Thế nhưng, Akane đã cố tình giơ tay bảo cô Higashiyama “Hãy gọi bạn ấy là Tako ạ.” với bộ dạng vô cùng thích thú. Có lẽ tôi thật ngu ngốc khi mong đợi dù không nạt nộ giống như cách cô Otani đã làm, cô Higashiyama cũng sẽ khiển trách, nhắc nhở cậu ta.
“Rất vui được gặp con, Tako.”
Nghe cô Higashiyama nói thế, Diana đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi gằm xuống.
“Ô, không chỉ mặt chữ thôi đâu, nghĩa của nó cũng là bạch tuộc này”
Nhìn gương mặt đắc ý gật gù của cô giáo, tôi muốn khóc còn nhiều hơn cả khi tên mình bị đem ra làm trò đùa.
Nhưng không có cách nào khác, tôi tự nhủ trong lòng.
Tôi phải trải qua quãng thời gian khó khăn như vậy là do mẹ đặt cho tôi cái tên “Miki”, còn trường hợp của Diana là do ông cậu ấy đã nhầm lẫn khi đăng kí tên ở uỷ ban.
Dù vậy, mọi chuyện không tới mức quá khổ sở. Ngược lại, có khi đó còn là niềm hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì. Tôi và Diana, chúng tôi tin rằng sự tồn tại của đối phương là điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Điều đó không có nghĩa hai đứa tôi đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian thân thiết, gần gũi. Những tháng ngày tươi sáng khi tôi sang nhà Diana vẽ tranh, đọc truyện... có lẽ đã bị bọn tôi tự tay phá nát.
Kỉ niệm của tôi và Diana có hương vị của những cốc nước chanh. Nhà Diana trồng chanh, mỗi lần tôi tới chơi, bà cậu ấy đều pha cho chúng tôi uống. Diana ghét cái nghèo, cái bần hàn, nhưng so với thứ đồ uống nhiều người ưa chuộng như soda hay Coca-cola, tôi thích cốc nước chanh nữ tính hơn nhiều.
Phải rồi, giống như thế giới trong Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh vậy!
Ở nhà Diana có cả một bộ sách thiếu nhi thế giới. Diana không quá say mê đọc sách, nhưng ông cậu ấy vẫn mua bộ sách đó làm quà mừng ngày nhập học. Dù ông là người tạo ra nguyên nhân khiến Diana bị bắt nạt, cả tôi và cậu ấy vẫn rất yêu quý ông.
Trong túi áo khoác đi làm đồng của ông luôn có hộp kẹo Sakuma drops [*] mà chúng tôi rất thích. Ông sẽ đến chỗ hai đứa đang chơi, và hỏi “Các cháu ăn kẹo không?” rồi chìa ra chiếc hộp thiếc. Tôi thích viên màu đỏ có vị dâu, còn Diana thích viên màu vàng vị dứa.
Ông và Diana đều bảo tôi đóng thùng bộ sách rồi mang về nhà cũng được, nên tôi mượn những cuốn sách về đọc theo thứ tự từ quyển đầu tiên.
Ông bố chân dài [*] , Công chúa nhỏ [*] , Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer [*] , cuốn sách nào cũng khiến tôi đọc trong niềm phấn khích mong chờ, nhưng Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh là quyển tôi thích nhất. Ngôi làng trong truyện có chút gì đó khiến tôi liên tưởng tới vùng Nagasawa, tôi cùng Diana đặt tên cho rất nhiều nơi trong vùng, như lối mòn Cây Chanh, núi Thần Linh Ngủ, hay con đường Cộp Cộp...
Cuối cùng, chúng tôi quyết định gọi nhau bằng cái tên “Anne” và “Diana”.
Trong hằng hàng sa số những tác phẩm văn học, tôi thích Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh nhất, hẳn là vì tôi nhìn thấy điểm tương đồng của mình trong hình dáng của Anne. Vẻ bề ngoài tuy khó có thể cho là xinh đẹp mĩ miều, nhưng trí tưởng tượng của Anne rất phong phú, và tôi cũng rất thích tưởng tượng. Tôi từng tin rằng thần linh, tiên nữ tồn tại trên thế giới này, và chúng ta có thể sử dụng phép thuật vào những lúc thực sự khó khăn.
Tôi đã cho rằng cô bé ngây thơ nào cũng như thế, bởi vì trên cuốn tạp chí Phép thuật thần tiên mà tôi mua hằng tháng luôn đăng tải rất nhiều câu chuyện sử dụng phép thuật thành công, hay nhìn thấy tiên nữ của những cô bé trên khắp cả nước. Tạp chí đấy chỉ là một nhà xuất bản nhỏ nên không thể đặt hàng trên mạng. Trong hiệu sách duy nhất ở Nagasawa, Phép thuật thần tiên được bày chung với những cuốn truyện tranh shounen [*] , shoujo [*] trên giá sách nổi bật nhất, nên có lẽ đó từng là cuốn tạp chí khá nổi tiếng.
Khi Diana nói với tôi cậu ấy muốn chết, tôi đã sốc vô cùng.
Tôi muốn cứu giúp cậu ấy bằng mọi giá. Với ý nguyện dựa vào sức mạnh của thần linh, tôi tìm kiếm trong tạp chí phép thuật dùng để đối phó với những trường hợp giống như Diana. Bây giờ nghĩ lại, tôi biết rằng việc làm đó thật ngu ngốc. Nhưng đứa bé tiểu học ngày đó rất quyết tâm vì người bạn thân thiết của mình. Mặc dù vậy, Diana...
Diana nói rằng cậu ấy buộc phải giúp đỡ tôi.
Trên tuần san viết rằng tôi bị bắt nạt ở trường, nên đã ôm mối hận dành cho bạn học cùng lớp. Quả thật tại cô Higashiyama mà tôi mới bị đám con trai ghẹo là “công chúa xấu xí”, nhưng tôi chỉ giữ im lặng và chịu đựng.
Chuyện phép thuật đó là cách trốn tránh của một mình tôi? Diana chỉ muốn tôi nói những lời nhẹ nhàng thôi sao? Hay cậu ấy vẫn lo lắng về vụ hoả hoạn và muốn đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu tôi?
Một điều chắc chắn rằng tình bạn của chúng tôi cũng đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa năm đó.
Không còn ai ở Nagasawa chấp nhận tôi nữa.
Bà của Akane bảo rằng tôi nguyền rủa tình nhân của bố, nhưng đó là cách nói của bà ấy. Khi viết ra những suy nghĩ trong đầu mình, tôi thậm chí còn cảm thấy con người này có chút đáng yêu, bà ấy là người duy nhất không sống hai mặt.
Kí ức của tôi về việc bố mình ngoại tình với người phụ nữ quán rượu không quá rõ ràng. Tôi nhớ rằng vì chuyện đó mà gần như ngày nào mình cũng nằm trong chăn nghe tiếng mẹ gào khóc. Dù vậy, mẹ chưa từng đuổi bố hay đề nghị li hôn, nên dường như tôi không ý thức được tình cảnh nghiêm trọng của gia đình mình ngày đó.
Nhưng có thể câu chuyện đã trở nên nghiêm trọng khi tôi kể nó cho Diana.
Bởi vì với tư cách là bạn thân, tôi muốn xoa dịu Diana, người đang khổ sở với những trò bắt nạt ác ý, bằng cách thể hiện ra rằng bản thân cũng đang trăn trở về một chuyện gì đó.
Tôi chưa từng nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ ở quán rượu, vậy mà bố mẹ lại nói rằng tôi giết Miki Noriko vì trông họ giống nhau, phỏng đoán này thực sự sai lầm. Không phải tôi, chính mẹ mới là người ôm mối hận đó. Việc bố tôi ngoại tình là chuyện của gần mười lăm năm trước, cũng đã nửa năm trôi qua kể từ khi đến gặp bà ta, nhưng mẹ vẫn chưa tha thứ.
Đùn đẩy nỗi hận thù sang cho con gái rồi đem kể cho người khác, rốt cuộc mẹ đã muốn gì vậy?
Nhìn bố quỳ rạp xuống xin lỗi, mẹ có hạnh phúc không? Chắc mẹ thoả mãn lắm, vì bố dần thừa nhận lỗi lầm của mình rồi mà? Những lời tạ tội của bố lại dành cho việc con gái bố giết người.
Chắc không có bậc làm cha làm mẹ nào nhìn tận mắt con gái mình giết người mà vẫn kiên quyết chối tội cho con đến cùng đâu nhỉ?
Có lẽ tôi không về nhà sau khi vụ án xảy ra là việc làm chính xác duy nhất. Thay vì giấu tôi lên trần nhà hoặc dưới sàn, chắc chắn họ sẽ không chần chừ mà đi trình báo cảnh sát. Tại sao bố mẹ lại bán tôi cho truyền thông một cách chóng vánh như vậy chứ?
Tôi chưa từng làm chuyện gì khiến bố mẹ khổ sở, cũng chưa một lần than phiền về cái tên “Miki” này. Ở nhà, tôi giúp đỡ họ rất nhiều, được bà dạy nấu ăn cũng chăm chỉ làm món này món kia, họ đã rất vui vẻ mà.
Cụ bà của tôi có thực sự giết người không? “Cụ già người địa phương” khiến tôi nhớ đến cụ bà nhà Matsuda, người hay mang ghế ra con đường trước nhà ngồi sưởi nắng. Mỗi khi nhìn thấy tôi, cụ hay vừa cười vừa nói “Giống Chitose quá” nhưng có lẽ trong thâm tâm, cụ cảm thấy sợ hãi đứa trẻ thuộc dòng họ sát nhân này.
Nagasawa, quê hương đối với tôi bây giờ có ý nghĩa gì đây?
Tôi không nghĩ mình muốn quay về đó thêm lần nào nữa.
Tôi gặp mối tình đầu của mình sau khi vào học ở một trường cấp hai có số lượng học sinh từ ba thị trấn.
Etou Shingo đem lại cảm giác khác biệt hoàn toàn so với đám con trai ngốc nghếch ghẹo tôi là “công chúa xấu xí”, những kẻ nhìn Diana bằng con mắt bẩn thỉu và bắt nạt cậu ấy. Etou chơi bóng đá rất giỏi, hồi đó ai cũng bảo cậu ấy sẽ trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Có lẽ điều khiến cậu ấy không giống những tên con trai khác là việc cậu ấy có ước mơ.
Nhưng tôi hiểu mình là đứa con gái như thế nào, nên chưa từng dám mơ cao đến những chuyện như trở thành bạn gái của Etou. Chỉ riêng việc được cậu ấy xin chép bài do ngồi cạnh nhau đã khiến tôi hạnh phúc vô bờ bến. Không chỉ vậy, ngay cả khi bị chuyển chỗ, cậu ấy vẫn cất công tới chỗ tôi vì muốn được xem bài tập về nhà tôi làm.
Mình là thư kí bài tập về nhà của cậu ấy . Tôi đã rất trân trọng kết nối nhỏ bé đầy ấm áp đó giữa hai chúng tôi, vậy mà...
Giờ tổng vệ sinh ngày hôm ấy, khi tôi đang cầm chổi quét lớp, đột nhiên có thứ gì đó từ phía sau bay đến rớt lên đầu tôi. Nhận ra đó là miếng giẻ lau, má tôi liền nóng bừng lên như lửa đốt.
“Xin lỗi cậu, tại tớ”
Cơn giận dữ bùng lên khiến tầm nhìn của tôi trở nên đỏ quạch. Tôi hét lên trong cơn run rẩy.
“Tớ không tha thứ cho cậu đâu!”
Etou nhìn tôi, gương mặt ngạc nhiên ngây ra như phỗng. Chẳng biết từ lúc nào, cậu ấy đã đứng trước mặt tôi. Bình thường, mỗi khi nhìn thấy Etou, tôi sẽ ngay lập tức cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, nhưng lúc đó chẳng hiểu vì lí do gì, tôi lại có thể đứng thẳng lưng, nhìn thẳng lên gương mặt của cậu ấy rồi kiên quyết nói thêm một lần nữa.
“Tớ sẽ không tha thứ cho việc làm tồi tệ này của cậu”
Và tôi cứ thế khóc oà lên nức nở. Mọi khi dù rất muốn khóc, tôi đều cố chịu đựng đến khi về nhà, hoặc lao vào nhà vệ sinh khóc nghẹn không thành tiếng, nhưng khi ấy, tôi đã có thể thành thực thuận theo những cảm xúc tự nhiên của bản thân. Tôi tự hỏi việc đó giống với điều gì nhỉ?
Là Anne tóc đỏ! Chẳng phải tôi rất giống với Anne lúc cô ấy dồn sức đập miếng ván gỗ lên đầu Gilbert vì bị trêu là củ cà rốt hay sao?
Etou xin lỗi tôi đầy vẻ hối hận, nhưng tôi không trả lời. Anne đâu dễ dàng tha thứ cho Gilbert. Nhưng nhờ thế, hai người sẽ dần chú ý tới đối phương, sau nhiều lần cự tuyệt và không hiểu ý nhau, đến cuối cùng cả hai sẽ được kết nối bằng một thứ tình cảm sâu sắc. Tôi đã có những suy nghĩ như vậy.
Anh chàng thể thao Etou chân thành giống như Gilbert vậy, sáng hôm sau, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong lớp, cậu ấy tới tận chỗ tôi để xin lỗi về chuyện bữa trước. Giữa chúng tôi có một mối quan hệ đặc biệt, giống như của Anne và Gilbert. Để mọi người biết được mối quan hệ ấy, tôi quay sang nói với Etou.
“Tớ không tha thứ cho cậu”
Tôi đã hơi lo lắng, không biết cậu ấy có nổi xung mà mặc kệ mình không, nhưng cậu ấy chỉ ủ rũ quay về chỗ ngồi của mình. Trong lòng tôi cũng có chút dằn vặt, không được tôi tha thứ, cậu ấy đã thất vọng tới vậy đấy.
Tôi dự định ngày hôm sau sẽ tha thứ cho cậu ấy. “Thôi được rồi.” Tôi đã rất quyết tâm nói vậy khi tới trường, nhưng khi Etou đến trước mặt tôi xin lỗi, những gì thốt ra từ miệng tôi lại là “Tớ không tha thứ cho cậu.” Miễn là tôi chưa nói lời tha thứ, ngày nào cậu ấy cũng sẽ tới bắt chuyện với tôi. Có thể cậu ấy đã không ngừng suy nghĩ làm cách nào để nhận được sự chấp thuận bỏ qua từ tôi.
Trong cậu ấy có tôi. Trong tôi có cậu ấy. Thế nhưng dường như mỗi lần tôi nói không tha thứ, cậu ấy lại trở nên bớt năng nổ đi một chút, nên tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ chỉ kéo dài việc này trong vòng một tuần.
Trận thi đấu bóng đá đã rất gần rồi, cứ khó khăn với cậu ấy như thế thật không hay.
“Đúng là hết cách. Tớ tha thứ cho cậu. Đổi lại, cậu phải cố gắng trong trận thi đấu sắp tới nhé”
Tôi nằm trong chăn và luyện tập không biết bao nhiêu lần để có thể nói câu ấy thật trơn tru. Khi nghe tôi nói vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ mỉm cười và nói “Cứ để đó cho tớ,” nhất định là như vậy.
“Ngày nào tớ cũng sẽ cho cậu chép bài, nên hãy tập trung vào bóng đá đi nhé”
Nếu có thể vừa nói như thế, vừa đưa cho cậu ấy mượn vở, kèm thêm một lọ chanh ngâm mật ong thì tốt quá. “Hãy đến xem trận thi đấu nhé?” Cậu ấy sẽ nói thế với tôi chứ? Có lẽ tôi nên kiên trì luyện tập để có thể làm ra những hộp cơm trưa thật ngon.
Nhưng rồi vào buổi sáng ngày tôi định bỏ qua cho Etou, cậu ấy không xuất hiện, dù tôi đã đợi rất lâu trong phòng học. Thay vào đó, trong tiết sinh hoạt, cô chủ nhiệm thông báo rằng cậu ấy bị thương nặng ở chân phải do gặp tai nạn giao thông trên đường đi học về vào ngày hôm qua.
Không biết lúc này Etou bị ảnh hưởng tới mức nào rồi? Nghĩ đến hình ảnh cậu ấy nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng trắng mà lồng ngực tôi liền đau nhói.
Phải rồi, mình sẽ đến thăm cậu ấy. Mình có nên nướng cho cậu ấy mấy cái bánh quy hình quả bóng không nhỉ?
“Cậu đến đây làm gì? Định chọc quê tôi bằng mấy cái bánh quy hình quả bóng đó sao?”
Ban đầu, có thể cậu ấy sẽ tỏ ra khó chịu và nói vậy. Nhưng tôi... Anne biết đó không phải lời nói thật tâm, bởi vì tôi khác với những đứa con gái suốt ngày vây quanh nịnh bợ cậu.
“Tớ có quyền đến đây. Tớ vẫn chưa nói tha thứ cho cậu mà. Nhưng chuyện đó không là vấn đề nữa rồi. Bây giờ cậu hãy chuyên tâm lo khỏi bệnh trước đi.”
“Cảm ơn cậu... Bánh ngon lắm. Chẳng hiểu sao mà tớ thấy mình sẽ khỏi bệnh nhanh thôi”
“Vậy ngày nào tớ cũng sẽ làm và mang tới tặng để nhanh quay lại sân cỏ nhé?
Hẳn tôi đã mỉm cười, đắm chìm trong những mộng tưởng hạnh phúc.
Từ vết thương của Etou mà tưởng tượng thành những ảo mộng hạnh phúc, dù bị trách mắng, bị coi là kì quái, tôi cũng chẳng thể làm gì. Nhưng trong thâm tâm mình, tôi chưa bao giờ mong cậu ấy gặp tai nạn, sao tôi có thể làm những việc như tháo phanh xe của cậu ấy? Xe đạp của Etou có hình dáng thế nào, màu sắc ra sao tôi còn không biết mà.
... Năng lực nguyền rủa.
Có lẽ đó là những lời mà Akane đã thì thầm vào tai đám trẻ đến từ trường cấp hai khác trong khi hấp háy đôi mắt nhìn tôi lúc chúng tôi vào cấp ba.
Tôi đã nghĩ rằng không có người nào hợp với từ “bình thường” như mình.
Chiều cao, cân nặng phát triển đúng theo giá trị trung bình của từng lứa tuổi, thậm chí, nếu không có sự cách biệt giữa gương mặt và tên gọi, chắc cũng không quá tệ. Khả năng vận động yếu kém thì học lực lại vượt mức trung bình một chút bù vào. Tính tình không quá cởi mở, nhưng tôi không nghĩ mình là đứa ủ rũ, khép kín.
Mẹ thường nói tôi là “một đứa trẻ không thú vị”.
Mặc dù vậy, không khó để tôi tìm thấy những đứa trẻ giống mình.
Hồi cấp hai, cấp ba, tôi thường ngồi ăn cơm hộp, dành thời gian trong giờ nghỉ với những đứa trẻ có “mùi hương” giống mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó kì lạ.
Cùng sở thích đọc sách, nhưng không ai thích Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh giống tôi. Tỏ ra hưởng ứng khi tôi nói thích nghe nhạc, nhưng ai cũng từ chối khi biết đó là dòng nhạc cổ điển.
Tôi đã định thoả hiệp, thử mượn những cuốn sách, đĩa nhạc CD mà mọi người giới thiệu, nhưng sách thì toàn nói về chuyện yêu đương với bạn nam cùng lớp khiến tôi khó chịu, nhạc thì giống với tiếng hét hơn là hát, chỉ làm tôi nhồn nhột nơi lỗ tai, chứ hoàn toàn không thấy được chúng hay ho ở chỗ nào. Nghe tôi thật thà bày tỏ điều đó, không ai chấp nhận tôi cả.
“Miki khác người thật đấy”
Nhưng cuối cùng, định mệnh cũng cho tôi gặp những người có cảm nhận giống mình.
Đặt chân vào khu căn hộ cũ Nadeshiko do phòng sinh viên trường đại học giới thiệu, những cảm xúc thân quen chợt ập tới. Chắc chắn không phải do lọ thuốc tẩy rửa hương chanh được đặt ở sảnh chung đâu.
Chào mừng chúng tôi đến căn hộ có những người học chung trường đại học, ai cũng ấm áp, thân thiện. Trong đó, Maetani Minori và Midorikawa Masumi cũng là tân sinh viên giống tôi. Ba đứa như chị em thất lạc nhau từ lúc mới sinh nay mới hội ngộ, ngay từ khoảnh khắc gặp mặt, tôi đã cảm nhận được họ là những người có cùng “mùi hương” với mình. Mặc dù họ không thích Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh hay nhạc cổ điển, nhưng không ai bảo tôi khác người khi biết tôi thích những thứ đó.
“Tớ cũng đã nghĩ như thế”
“Hợp với Miki ghê”
Họ vừa nói thế, vừa ngỏ ý mượn CD tôi vừa đề xuất. Họ nói rằng dù không thực sự hiểu, nhưng “bài số mấy, số mấy nghe được này”, vừa hay đó lại là giai điệu mà tôi thích nhất.
Đến tên gọi “bé Thiên” cũng dễ chịu vô cùng.
Có lần ba đứa chẳng ai làm giống ai, nhưng lại mua cá mòi ở cùng một chỗ, rồi cùng nói chuyện trong lúc nấu nướng. Chúng tôi trải báo lên bàn sưởi Kotatsu, dùng sống dao đập bem bép xuống những con cá mòi đã được tách ra bằng tay.
“Nếu có bạn trai thì tớ cũng thích nấu ăn tặng người ta, nhưng đột nhiên làm mấy chuyện thế này, khéo lại doạ người ta chạy mất dép.”
Thấy Minori nói thế với gương mặt cực kì nghiêm túc, tôi và Masumi cười phá lên.
Câu chuyện dần chuyển sang hình mẫu bạn trai lí tưởng, rồi chúng tôi cùng hứa sẽ không cảm thấy có lỗi nếu chỉ riêng mình có người yêu, không tỏ ra xa cách và kể cho nhau tất cả mọi thứ.
Nhưng Minori đã nghĩ gì khi kể chuyện đó cho phóng viên của một tuần san vậy? Lại còn không phải được phỏng vấn, mà tự gửi thư tay đến.
Nếu có thể cương quyết khẳng định hầu hết những điều trong bài báo của tuần san là bịa đặt, tôi sẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng Minori là người duy nhất từng nghe tôi kể về việc tổ trưởng Shinoyama thích được liếm phần giữa ngón chân giữa và ngón áp út.
Khi nói cho cậu ấy biết về mối quan hệ giữa mình và tổ trưởng Shinoyama, tôi hoàn toàn không có ý định chia sẻ chi tiết tới vậy. Nhưng Minori cứ một mực muốn biết “Để sau này tới còn tham khảo nữa” nên tôi mới trả lời từng chút từng chút một. Tôi cũng chưa từng nhắc gì đến những “thú vui giường chiếu” quá đà như bài báo đã đề cập.
Tôi không được phép có người yêu sao? Trái ngược với dáng vẻ trầm lặng bề ngoài, mỗi khi cảm thấy thích người đàn ông nào dù chỉ một chút, Minori sẽ tỏ tình ngay tắp lự, lúc nào cũng bị từ chối. Mỗi lần như thế, cô ấy đều đến phòng tôi, vừa uống cacao nóng vừa thủ thỉ “Chỉ có bé Thiên hiểu tớ thôi. Chuyện này phải giữ bí mật với Masumi nhé.” Khi ấy, tôi đã rất vui sướng.
Nhưng nói như thế không phải đang hạ thấp tôi sao? Khác với Masumi vì tiêu chuẩn quá cao nên mãi không có người yêu, cậu ấy coi thường tôi, cho rằng một đứa không được yêu thích như tôi sẽ chẳng thể nào vượt mặt cậu ấy.
Tôi không tiến thêm một bước trong mối quan hệ với anh chàng mình yêu mến ở chỗ làm thêm, bởi dấu ấn về những gã trai thô thiển đã in sâu trong tiềm thức. Nếu tôi có dũng khí thổ lộ và êm xuôi tiến tới, có lẽ tình bạn giữa tôi và Minori đã sớm kết thúc rồi.
Còn Masumi thì sao? Dù không xuất hiện trên tuần san, nhưng tôi chắc chắn tài khoản GREEN_RIVER đã tiết lộ tên họ đầy đủ của tôi và đang thu thập thông tin chính là Masumi.
Nghĩ kĩ thì, một người với năng lực nhận thức bình thường chắc chẳng ai mua cuốn tuần san có thể bị kiện tội vu khống, xúc phạm danh dự vì lên bài quá khích như Tuần san Taiyo. Kể cả những người đọc nó vì thấy tò mò, cũng chẳng ai tin 100%. Thậm chí hiểu rằng nội dung bài báo đó viết về tôi, những người không quen biết tôi sẽ không cho rằng: “Đây là con người của Shirono Miki.”
Đương nhiên, người đầu tiên đưa tên tôi lên mạng là một kẻ khác, nhưng tên viết tắt và tên đầy đủ hoàn toàn khác nhau. Cách viết cũng thật đê tiện. Làm ra vẻ đứng về phía tôi, hết tiết lộ tên thật đến liệt kê những thông tin cá nhân, cách làm này khiến việc bị lên án là thủ phạm giết người nghe chừng còn thoải mái hơn...
Vừa mới một tháng trước thôi, ai đó mà hỏi tôi muốn quay lại thời điểm nào trong quá khứ nếu có thể làm lại cuộc đời một lần, tôi sẽ không ngần ngại lựa chọn quãng đời sinh viên. Đó từng là bốn năm tươi sáng nhất trong cuộc đời tôi.
Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ mình muốn sống lại khoảng thời gian đó nữa.
Một người giáo viên từng nói với tôi rất nhiều lần rằng chúng ta không thể sửa chữa quá khứ, không thể xoá bỏ những điều đã xảy ra. Có thực sự là như vậy không?
Tôi từng là một đứa trẻ bị bắt nạt, một cô gái khó ưa và thù dai? Tôi có năng lực nguyền rủa? Tôi bị tất cả bạn học từ cấp hai đến cấp ba ghét bỏ, không có nổi một người bạn thân?
Quá khứ được tạo ra trong kí ức của bản thân và quá khứ được tạo ra trong kí ức của người khác, bên nào mới chính xác đây?
Ghét của nào trời trao của ấy, nếu cảm thấy đặc biệt không thích ở gần một người nào đó, rốt cuộc người ta sẽ lại ở gần mình, giống như thần linh đang thử thách bạn vậy.
Trong kì thi tuyển vào công ty sản xuất rượu Hinode, tôi và Miki Noriko được xếp chung nhóm phỏng vấn. Ấn tượng đầu tiên về cô ấy trong tôi là vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tự nhủ nhà máy sản xuất rượu sẽ không lựa chọn nhân viên dựa vào khuôn mặt, nên tôi không quá bận tâm về điều đó. Thay vào đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ liệu mình có thể trả lời trơn tru những câu hỏi do ban tuyển dụng đặt ra hay không.
Tôi là người bị trừ điểm nhiều nhất trong vòng phỏng vấn, bởi dù từ ngữ nảy ra trong đầu rất nhanh, như khi mở miệng lại ấp a ấp úng, như thể câu chữ đã mắc kẹt lại ở đâu đó.
Ban tuyển dụng tỏ vẻ hứng thú với bài nghiên cứu tốt nghiệp về dị ứng thực phẩm ngũ cốc của tôi, không hối thúc tôi trả lời, ngược lại cách đặt câu hỏi rất có tính khai thác, nên tôi có thể lấy lại bình tĩnh đưa ra câu trả lời. Thật may quá... đúng không?
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, nếu tôi không vào làm ở công ty đó, chắc bi kịch đã không xảy ra.
Buổi phỏng vấn nhóm được tiến hành theo đội ba người, ngồi giữa là Miki Noriko. Tôi cảm thấy hơi sợ cô ta, bởi cách trả lời của cô ta giống như muốn bác bỏ câu trả lời của ứng viên trước mình vậy.
Ứng viên trả lời trước tỏ vẻ là một người rất thích uống rượu, dù không được hỏi nếu trúng tuyển thì bản thân có thể uống được bao nhiêu, song vẫn khéo léo chuyển đề tài, đáp rằng số lượng có thể quan trọng, nhưng có thể vừa uống rượu, vừa nghiêm túc thưởng thức từng chút từng chút như bày tỏ thành ý tới người đã làm nên những giọt rượu mới là lí tưởng của bản thân.
Đến lượt tôi, tuy không được hỏi về vấn đề dị ứng, nhưng một lần nữa, tôi lựa lời chuyển ý, trả lời về những tiêu chí cần chú ý trên phương diện trải nghiệm thực tiễn thay vì những lí thuyết trên giấy.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi được tuyển vào Mỹ phẩm Hinode, công ty con của nhà máy sản xuất rượu Hinode. Trong buổi lễ gia nhập công ty, tôi ngồi cùng hàng với Miki Noriko. Khi hai mươi nữ nhân viên mới trúng tuyển được nêu tên theo từng cặp hai người phân về các phòng ban để lên phát biểu, tên của tôi, sau đó đến tên của Miki Noriko được xướng lên theo sau bộ phận Bán hàng qua mạng, phòng Kinh doanh số Hai.
“Chúng ta từng phỏng vấn chung rồi đấy nhỉ. Thực ra lúc đó tôi đã có linh cảm hôm ấy sẽ không phải lần duy nhất được xếp chung với cô. Cùng làm bạn tốt nhé!”
Cô ta đã tươi cười nói với tôi như thế. Tôi đã tưởng rằng mình mới là người có suy nghĩ không được tốt đẹp cho lắm, và cảm thấy sung sướng vì từ giờ trở đi, mình sẽ có thêm một người bạn theo kiểu khác. Nhưng trong vòng chưa đầy một tuần, tôi nhận ra cảm giác ban đầu quả nhiên vẫn chính xác. Trong buổi chào đón nhân viên đến phòng ban mới, Miki Noriko đã tự giới thiệu trước mặt mọi người như thế này.
“Tôi là Miki Noriko. Tên của tôi không đọ lại với công chúa xinh đẹp ngủ trong rừng của cô Shirono Miki đây, nhưng tôi sẽ cố gắng không thua kém trong công việc. Mong mọi người giúp đỡ”
Mọi người liếc sang tôi rồi bật cười. Chẳng biết có phải do vòng quay của ngôi sao chổi đen đủi hay không, mà tôi không hề lường trước việc mình sẽ phải nếm trải nỗi hổ thẹn hệt như hồi còn học cấp một. Nhưng lần này, tôi đã biết rõ cách giải quyết. Chỉ cần không đối đầu trực tiếp với loại người như vậy là ổn.
Hơn nữa, phước may đã gửi tặng tôi một người cộng sự.
“Shirono là cộng sự của chị thật tốt quá. Chỉ cần nghe phần tự giới thiệu của Miki là chị lại nhớ đến một đứa chị ghét từ rất lâu rồi. Có thể mình không giúp đỡ được gì nhiều, nhưng người như Miki chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi, dạy dỗ khó lắm.”
Nghe lời khuyên của chị Mayama, biết rằng không riêng gì mình, mà ai trên thế gian này cũng đều có một người khiến mình cảm thấy phiền lòng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuỳ theo từng người mà nhu cầu khoe khoang, thể hiện ra thứ mình cho là quan trọng nhất sẽ khác nhau, cũng có người ấp ủ mong muốn được đồng cảm, sẻ chia, song từ những trải nghiệm của tôi từ trước tới nay, hiểu rằng dù mình có bình thường tới mức nào đi chăng nữa thì gu sở thích của mình vẫn thuộc thiểu số, nên việc chôn chặt trong lòng những thứ quan trọng với bản thân không hoàn toàn là khổ đau.
Chị Mayama mua quần áo tại cửa hàng thời trang tuyển chọn chuyên gom hàng sản xuất từ Pháp. Để ý thấy trong giờ làm việc chị ấy vẫn mặc đồng phục, nhưng thỉnh thoảng có ngày mọi người ra ngoài ăn sau giờ làm việc, chị luôn ăn diện chỉn chu, tôi ngỏ ý thắc mắc thì được tiết lộ chị không bao giờ dè sẻn trong phục trang, dù là những bộ quần áo chỉ mặc vài chục phút lúc đi đi về về.
Chị hí hửng khoe với tôi rằng mỗi ngày mặc gì chị đều đăng lên blog, thi thoảng được mọi người bình luận khen cách phối đồ hoặc sử dụng phụ kiện khéo là chị hạnh phúc lắm.
Rồi Miki Noriko bắt đầu chuyển sang mặc những bộ quần áo y hệt như thế.
Sống trong thành phố không tới mức rộng lớn như thế này, có thể khó tránh khỏi việc mua quần áo ở cùng một cửa hàng. Nhưng tôi không cho rằng đó là ngẫu nhiên. Bằng chứng nằm chỗ trong cách phối đồ của chị Mayama luôn có thêm một chi tiết nhấn nhá gì đó.
Cùng một trang phục, nếu chỉ có chị Mayama mặc, mọi người sẽ thấy nó rất hợp với chị ấy, nhưng khi Miki Noriko cũng mặc bộ đấy thì tự nhiên trông nó lại có chút không phù hợp với chị Mayama nữa.
Giống như tên gọi của tôi vậy.
Chị Mayama không mặc những bộ đó nữa, cũng chẳng cập nhật gì thêm trên blog. Không còn cầu kì lựa từng cái áo, chiếc quần, chị chuyển sang vơ đại đồ ở cửa hàng bán buôn. Tôi không hỏi chị có phải tại Miki Noriko không, nhưng nếu tôi hỏi, chắc chị cũng sẽ xác nhận điều đó là đúng. Chẳng biết có phải do tưởng tôi tiết lộ cho Miki Noriko về trang blog không, mà chị không còn tâm sự chuyện riêng tư gì với tôi nữa.
Dường như các chị em đồng nghiệp khác cũng trở nên cảnh giác với Miki Noriko. Họ dè chừng cả với tôi, chỉ vì tôi vào cùng kì và làm chung bộ phận với cô ta.
Dù thế, việc giữ khoảng cách như vậy lại vừa hay. Ở công ty tập trung làm việc, về nhà lại đắm chìm vào những điều mình yêu thích. Có vài lần tôi cùng Miki Noriko ra ngoài ăn trưa, nhưng vì quá thích thú với tiếng violin được phát trong công ty, tôi quyết định tự làm cơm hộp mang đi mỗi ngày để tránh phải ở riêng với Miki Noriko nhiều nhất có thể.
Làm thế ngay từ ban đầu có phải tốt không. Vừa tiết kiệm chi phí ăn trưa, vừa tốt cho sức khoẻ. Thử tìm hiểu, tôi mới biết lĩnh vực này quả thực rất rộng. Có biết bao nhiêu cuốn sách dạy làm cơm hộp được bán ở hiệu sách, lần đầu tiên trong đời tôi biết đến thứ gọi là “kyaraben [*] ”. Có một tác giả đề lời bạt ở cuối cuốn sách tâm tình rằng mình chỉ là một bà nội trợ bình thường, hằng ngày làm kyaraben cho con mang đến trường mẫu giáo, nhân dịp đăng lên blog nhận được sự quan tâm của mọi người nên ra sách.
Xuất bản sách về cơm hộp... Sách hướng dẫn làm cơm hộp cho nữ nhân viên văn phòng đã có từ lâu. Ngay cả những cuốn tạp chí dành cho phụ nữ cũng hay đăng tải về đề này, như cơm hộp tốt cho sắc đẹp, hay cách trang trí một hộp cơm thật đáng yêu...
Dù tôi có làm ra thành phẩm cầu kì hơn một chút rồi lập blog đăng lên, chắc cũng không trở nên nổi tiếng được. Nhưng được ai đó để ý có lẽ sẽ rất thú vị.
Niềm vui sướng nhỏ bé đó không phải thứ Miki Noriko đã cướp đi của tôi. Những ngày đầu vào công ty, cô ta không thực sự bận tâm đến tôi lắm.
Tôi cho rằng Akane không ngừng chọc phá tôi có lẽ là vì ở vùng Nagasawa nhỏ bé đó, tôi học giỏi hơn cậu ta. Đó là cách cậu ta trả thù vì đã thua một đứa dưới cả mức bình thường như tôi. Nhưng ở chỗ làm, không có chỉ tiêu công việc cho cá nhân, thứ có thể đem ra so sánh giữa tôi và Miki Noriko là vẻ bề ngoài, mà trận đấu đó đã phân thắng bại từ trước, nên cũng không có gì căng thẳng hay ganh đua giữa hai chúng tôi.
Trên tuần san viết rằng việc trưởng phòng yêu cầu tôi, một người không có nhan sắc pha trà, nhưng lại để Miki Noriko xinh đẹp lên mời trà, khiến tôi trở nên căm thù cô ta, nhưng làm gì có chuyện đó. Ngược lại, tôi còn cảm ơn cô ta nhiều ấy.
Để một người ăn nói vụng về như tôi bưng lên một thứ giống như trà mà Miki Noriko chỉ đổ nước sôi vào một đống lá để pha thì công ty được lợi lộc gì chứ? Gặp khách hàng khó tính, khéo hai người còn bị gọi lên nạt nộ không biết chừng. Đúng người đúng việc, cả hai đều phát huy được khả năng của bản thân. Tôi nghĩ như vậy là đủ. Vả lại, nếu thấy ai được khen ngợi về điều gì mà không phải mình, Miki Noriko sẽ cướp đi thứ ấy của người ta mất, nên có thể nói trưởng phòng đã bảo vệ tôi với những ấm trà ngon.
Vì thế mà tôi không thể để Miki Noriko biết điều gì quan trọng nhất đối với tôi.
Là tôi tự khiến Miki Noriko tìm hiểu sâu hơn về mình. Tôi không làm gì đối đầu với cô ấy hay được ai khen ngợi, nhưng tôi đã trót nói những điều thừa thãi.
Trong buổi liên hoan giữa các nhân viên vào cùng kì, Miki Noriko tựa vào tường, ngủ thiếp đi trên ghế khi đi tăng hai ở quán karaoke. Có vẻ điều cô ta nói khi phỏng vấn rằng mình không uống được nhiều là sự thật. Những khi cảm thấy mệt mỏi trong người, chỉ một cốc bia thôi cũng khiến cô ta buồn ngủ.
Lúc ấy, đồng nghiệp Ozawa nhìn gương mặt say ngủ của Miki Noriko và nói thế này.
“Đẹp thật đấy nhỉ. Có lẽ cô ấy là người đẹp nhất trong tất cả những người tôi từng gặp”
Đám đàn ông ồ lên hưởng ứng, còn nhóm chị em phụ nữ, trừ tôi ra, có vẻ không thoải mái lắm, nhưng vẫn đồng ý về gương mặt thì đúng là cô ta đẹp thật.
“Ơ, thế Shirono thì sao?”
Ozawa để ý thấy thái độ lảng tránh của tôi, cố tình hỏi thêm. Đáng nhẽ lúc đó tôi nên đồng ý đại khái cho qua chuyện, nhưng cảm thấy yên tâm vì thấy Miki Noriko đang ngủ, tôi thành thật nói.
“Không đâu, người đẹp nhất trong mắt tôi là Yuuko, cô bạn chơi với tôi hồi còn nhỏ”
Rồi tôi kể về con người của Yuuko... của Diana.
Mái tóc dài đen bóng, làn da trắng tưởng như trong suốt, bờ môi giống những cánh hoa hồng căng mọng, hệt nàng Bạch Tuyết bước ra từ truyện cổ tích vậy. Vì vài lí do mà cậu ấy chỉ nhốt mình trong nhà, nhưng thi thoảng tình cờ bắt gặp, dáng vẻ cậu ấy trong chiếc áo len chui đầu dãn chun vẫn chiếm trọn ánh mắt của tôi...
Một cô gái xinh đẹp tới mức người như Miki Noriko cũng không sánh nổi. Tôi nói như vậy.
Tôi tự hỏi phải chăng lúc đó Miki Noriko chỉ nhắm mắt thôi chứ vẫn tỉnh táo, và đã nghe thấy hết câu chuyện của tôi. Bực tức vì bị tổn thương lòng tự trọng, cô ta bắt đầu cho tôi vào tầm ngắm. Chắc chắn cô ta đã sung sướng tới mức không thể ngừng cười, vì khi đó, tôi đang ở trong một mối quan hệ yêu đương.
“Shirono ghét đàn ông hả?” Chị Mayama hỏi tôi như thế.
Tôi không nhớ mình đã tỏ thái độ như thế nào, nhưng dù rất muốn có người yêu, song tôi không chủ động tỏ tình với người đàn ông nào xung quanh mình, càng không làm mấy chuyện gây chú ý như tán tỉnh hay làm nũng, bị nghĩ như thế âu cũng không cách nào.
Từng có những người khiến tôi cảm thấy họ thật tuyệt, nhưng tôi chỉ dành tình cảm yêu mến từ đáy lòng cho Etou. Nhìn chênh chếch từ đằng sau, tổ trưởng Shinoyama làm cùng bộ phận với tôi có góc mặt phải rất giống với cậu ấy.
Cậu ấy có trở thành cầu thủ J. League không nhỉ? Vì muốn biết điều ấy mà dù không thích thể thao, tôi vẫn hay mua tạp chí bóng đá định kì, nhưng chưa bao giờ tìm thấy tên của Etou. Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì? Vết thương ngày đó có để lại di chứng gì không?
Thỉnh thoảng suy nghĩ về những điều đó, có lẽ ánh mắt tôi đã dõi theo tổ trưởng Shinoyama. Nhưng một người được rất nhiều các chị em đồng nghiệp, bao gồm cả nhóm nhân viên trực tổng đài trong Mỹ phẩm Hinode, yêu quý như anh ấy thì chắc chắn không thể thích người như tôi, nên ngay từ đầu, tôi cố gắng không ôm ấp hi vọng gì.
Thực chất, quãng thời gian đó rất bận, tôi vốn không rảnh rang để dành tâm trí cho những kỉ niệm về Etou, hay những cảm xúc cho tình yêu mới. Ngay sau khi đổi tên xà phòng từ Áo Cánh Chim sang Bạch Tuyết và chạy TVC quảng cáo, sản phẩm bán chạy vô cùng, ai trong bộ phận phụ trách bán hàng qua mạng cũng nháo nhào, làm việc bất kể ngày đêm.
Tôi lái xe đi làm nên không lo lắng về giờ giấc chuyến tàu cuối, gần như hôm nào cũng ở lại công ty tăng ca tới hơn hai, ba giờ sáng. Hay ở lại làm thêm còn có tổ trưởng Shinoyama, anh ấy độc thân, nhà gần công ty. Nhưng vì công việc quá bận, ngay cả khi chỉ còn lại hai người, cả tôi và anh ấy chỉ biết cắm mặt vào làm việc của mình, đến một câu chào hỏi ra về cũng không có thì lấy đâu ra dự cảm về tình yêu nảy nở.
Đến một tối nọ, khi hai người chúng tôi đang tăng ca, tổ trưởng Shinoyama vừa rời mắt khỏi máy tính, đứng dậy lấy tài liệu thì lảo đảo ngã rầm xuống đất. Từ đó tới giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy ai ngã trước mặt mình, tôi hốt hoảng chạy xộc đến. Tổ trưởng Shinoyama vừa day day quầng thâm dưới mắt, vừa cười gượng “Chắc do thiếu dinh dưỡng đây mà.” Thấy thế, tôi liền nói: “Ngày mai, tôi sẽ làm cơm hộp mang đến”
Có lẽ kể từ khi nổi giận với Etou, đây mới là lần tiếp theo tôi cứ thế thốt ra những suy nghĩ nảy lên trong đầu mình không chút lưỡng lự.
“Tệ thật. Vậy nhờ cô nhé?
Những câu từ dễ chịu ập vào tai, khiến tôi nghi ngờ chính bản thân mình, liệu có phải mình cũng mệt quá mà tưởng tiếng nói trong đầu biến thành âm thanh từ bên ngoài chăng. Nhưng khi tôi mang cơm hộp đến vào ngày hôm sau, tổ trưởng Shinoyama đã nhận lấy và nói lời cảm ơn, niềm xúc động nhận ra đây chính là hiện thực chầm chậm trào dâng, những thanh âm tình yêu bắt đầu vang lên trong tâm trí tôi.
Lúc chỉ còn hai người ở lại tăng ca tối hôm đó, nghe tôi ngỏ ý ngày mai vẫn làm cơm mang đến, tổ trưởng Shinoyama hỏi rằng có thể để hộp cơm vào ngăn thứ hai tủ lạnh hay không. Thế là mỗi ngày, tôi đều làm cơm mang đến cho anh ấy.
Không gì hạnh phúc bằng được tự tay nấu nướng hằng ngày cho người mình yêu nhất.
Bên cạnh hộp cơm rỗng, thi thoảng còn có thêm cái bánh su kem, hay mấy món tráng miệng lặt vặt. Tôi mang những món đó về, nhâm nhi thưởng thức cùng hồng trà là bao nhiêu mệt mỏi, bực dọc như bay biến hoàn toàn.
Tình hình kinh doanh của mặt hàng xà phòng rất thuận lợi, những ngày bận rộn kéo dài không dứt. Sang năm mới, công ty tuyển thêm nhân viên, tôi cũng có cộng sự đàn em của mình và phải đảm nhận việc chỉ bảo, dạy dỗ, nhưng quá nửa trong đầu tôi lại toàn là những món ăn kèm trong hộp cơm.
Lo lắng không biết ngày nghỉ tổ trưởng ăn uống ra sao, tôi quyết định thử mang thức ăn tới nhà riêng. Tôi đã tìm ra địa chỉ nhà tổ trưởng từ lâu, thậm chí còn biết ở đó có hòm thư để tôi có thể cất hộp nhựa đựng đồ ăn trong trường hợp anh ấy vắng nhà.
Tôi hoàn toàn không có ý muốn cùng nhau ăn uống. Nhưng sau vài lần tới gửi thức ăn, đến một ngày nọ tổ trưởng ở nhà, nên anh ấy đã dẫn tôi đến một quán mì rất ngon để chiêu đãi, vì “Để cô nấu cho suốt thế này thật tệ quá”
Buổi hẹn hò đầu tiên trong đời. Những gì hai chúng tôi đã nói ngày hôm đó vẫn như mới nguyên trong đầu tôi.
“Tổ trưởng Shinoyama thích ăn gì ạ? Canh rau củ nấu thịt lợn? Món đó không cho vào cơm hộp được đâu. Nấu ở nhà của tổ trưởng cũng được sao? Ai cũng lên ấy ạ... Hả, hôm nay?”
“... Giữa hai ngón chân ạ? Giữa ngón giữa và ngón áp út nữa ạ? Chỗ này bị chai nhiều quá, anh chơi thể thao phải không? Bóng đá? Quả nhiên là vậy, em cũng từng nghĩ như thế đấy. Anh sút bóng bằng chân này nhỉ?
Bàn chân đó, con người đó là của tôi...
Thế nhưng đến đầu xuân, mối tình mới chớm kéo dài chưa được nửa năm của tôi đã kết thúc. Tổ trưởng Shinoyama nói rằng không cần tôi làm cơm hộp cho nữa, vì bạn gái của anh ấy không thích.
Tổ trưởng chỉ nhắc đến “bạn gái” nhưng tôi biết đó là Miki Noriko.
Cuối cùng thì vẫn bị cô ta phát hiện. Không, không đúng, có lẽ cô ta đã để ý từ trước, chăm chú giương mắt theo dõi và đợi đến khi tôi bước vào giai đoạn hạnh phúc nhất. Cô ta có lén lút đẩy tôi ngã từ phía sau lưng, cũng không khiến tôi tổn thương nhiều như thế này.
“Tại sao chứ? Anh đã chọn em cơ mà?”
Tôi nhìn tổ trưởng Shinoyama, trong đầu muốn hét lên như thế, nhưng âm thanh phát ra lại mắc nghẹn nơi họng, chẳng thốt lên được lời nào. Tất cả trôi ngược lại, rơi xuống bụng. Những lời trách móc Shinoyama, những lời oán hận Miki Noriko cứ lần lượt nảy ra trong đầu, rồi dồn hết xuống bụng tôi, khiến nó phình to tới mức tôi không thể nhìn thấy chân mình nữa, tưởng như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Nếu cứ ôm nỗi tức giận đó, có lẽ tôi đã lôi Miki Noriko vào khu rừng, đâm cô ta nhiều nhát bằng dao bếp, đổ dầu đèn và châm lửa đốt xác. Nhưng vẫn còn người quan trọng hơn đối với tôi, người mà trước khi yêu tổ trưởng Shinoyama, tôi đã vô cùng yêu mến từ rất, rất lâu rồi.
Anh em Serizawa... Tiếng đàn violin kì diệu hai vị thần âm nhạc đó đánh lên đã nhẹ nhàng cảm hoá trái tim dơ bẩn của tôi.
Miki Noriko không lấy đi của tôi tất cả mọi thứ. Tôi có hai người bọn họ.
Lần đầu tiên tôi bắt gặp Anh em Serizawa là ngay trước khi tốt nghiệp đại học. Để tự thưởng cho bản thân vì được tuyển đi làm, tôi quyết định sẽ đi xem một buổi hoà nhạc cổ điển. Khi tới điểm bán vé, trên bức tường kính dán một tấm áp phích quảng cáo của hai người tôi không quen biết.
Diana... Đôi mắt to tròn đen láy của người em Masaya trong bộ đội Anh em Serizawa khiến tôi nhớ đến Diana. Sau một hồi nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy như bị hớp hồn, tôi mua tấm vé 300 yên đến buổi hoà nhạc của Anh em Serizawa. Tại buổi hoà nhạc chỉ mở một đêm diễn trong hội trường bé xíu đó, trái tim của tôi đã bị đánh cắp hoàn toàn.
Thứ âm nhạc chữa lành đó như một bàn tay dịu dàng đưa ra, che chắn tôi khỏi những kí ức đau thương còn sót lại trong cơ thể. Tôi như thả mình vào thế giới của khu vườn mùa xuân ngập tràn ánh dương ấm áp, của bãi biển mùa hè gió lồng lộng thổi, của bầu trời mùa thu vời vợi trong xanh, và của chiếc giường mùa đông nhẹ nhàng ôm trọn cơ thể tôi đầy ấm áp.
Chẳng có người nào không bị cuốn hút bởi những thanh âm gắn kết mà anh em họ tạo ra đâu nhỉ. Bằng chứng là chỉ trong năm ngoái, số lượng người hâm mộ của bọn họ tăng lên đột ngột, đến hội viên fan club còn khó có được vé đi xem hoà nhạc. Nhưng họ là vị thần âm nhạc của mọi người, của tôi, đó là điều chưa hề thay đổi.
Vậy mà Miki Noriko còn định cướp cả Anh em Serizawa của tôi.
Tôi đã sai lầm khi chọn cặp cốc do Anh em Serizawa sản xuất làm quà mừng cưới chung với Miki Noriko để tặng cho đồng nghiệp vào cùng kì là Ozawa. Chắc chắn cô ta không hài lòng khi thấy tôi tỏ ra chẳng vấn đề gì, dù bị tổ trưởng Shinoyama đá. Do đó, cô ta tiếp tục tìm kiếm ở tôi những điều quan trọng khác.
Miki Noriko và tổ trưởng Shinoyama chia tay trong năm đó. Vừa sang năm mới, trong fan club rộ lên tin đồn Masaya đang hẹn hò một hội viên mới tên là Miki Noriko.
Khi tôi rón rén hỏi Miki Noriko, cô ta nhanh chóng thừa nhận, không chút ngại ngần.
Dù không tin chuyện hai anh em họ chỉ có người yêu là nữ thần âm nhạc, nhưng khi Miki Noriko khoe với tôi cô ta sở hữu tấm vé rất khó mua của ngày công diễn mở màn buổi hoà nhạc cùng vật phẩm hiếm của Anh em Serizawa, tôi không thể không từ bỏ.
Miki Noriko không phải nữ thần âm nhạc. Cô ta chỉ là một người bình thường, không, một con người dơ bẩn. Thứ âm nhạc được tấu lên bởi người đã giao du quan hệ với cô ta không thể nào cảm hoá được trái tim chất chứa những điều đen tối.
Nếu tôi cứ từ bỏ những tình cảm dành cho Anh em Serizawa như thế, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc trong êm đẹp, tình cảnh không trở nên bi thảm như bây giờ. Mặc dù vậy, tôi không thể ghét bỏ Masaya, người có đôi mắt giống hệt Diana.
Thế rồi, ngày ấy cuối cùng cũng đến.
Bắt đầu từ phòng pha trà, ngày mùng ba tháng Ba.
“Shirono từng nói muốn đi xem buổi hoà nhạc ngày đầu tiên của Anh em Serizawa đúng không? Thật ra, Masaya cho tôi một vé đi xem ngày diễn đầu, là hai hôm nữa ý. Nhưng vì tôi đang hơi bị cảm, ngại đi Tokyo quá, cô có muốn đi thay tôi không? Hàng ghế đầu nhé.” Trong lúc pha trà, Miki Noriko đã nói với tôi như vậy.
“Vậy cũng được hả?”
Giá mà tôi đã tỏ ra nghi ngờ, rằng cô ta đang giấu giếm chuyện gì đó dù chỉ một chút, nhưng những gì tôi thốt ra lại là âm thanh ngập tràn niềm hân hoan vui sướng. Có rất nhiều tin đồn trong fan club nói rằng Masaya sẽ trình diễn solo một bản nhạc mới toanh trong buổi hoà nhạc lần này nên tôi rất muốn đi, nhưng lại không mua được vé.
Được ngồi hàng ghế đầu trong buổi diễn mở màn, lắng nghe giai điệu do Masaya biểu diễn, ngắm nhìn đôi mắt ấy ở một khoảng cách thật gần...
“Trăm sự nhờ cô!”
Tôi chắp hai tay lại với nhau, cúi đầu.
“Vậy ngày mai tôi mang cho nhé”
Miki Noriko nói với vẻ đắc ý. Trên đường về sau khi tan làm, tôi nhanh chóng tạt qua quầy bán vé ở nhà ga.
Ngày mai, sau khi tan làm theo giờ hành chính, tôi có thể đến Tokyo bằng chuyến tàu tốc hành cuối cùng, nhưng ngặt nỗi lại có bữa tiệc chia tay chị Masaya. Từng là cộng sự với nhau, tôi không thể không có mặt.
Anh em Serizawa chọn giờ bắt đầu buổi hoà nhạc vô cùng ngẫu hứng. Để kịp giờ công diễn vào lúc chín giờ sáng, tôi buộc phải bắt kịp chuyến tàu tốc hành cuối cùng, nếu không sẽ phải đi xe buýt đêm, nhưng xe buýt đến Tokyo đã kín chỗ rồi. Do đó, tôi chỉ có thể bắt chuyến tàu tốc hành cuối cùng tới Osaka, rồi đi xe buýt đêm từ Osaka tới Tokyo. Tôi đã mua vé tàu và xe theo lộ trình đó.
Lo bữa tiệc chia tay kéo dài, khó mà về qua được nhà một khi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn hành lí để trong xe ô tô. Gửi xe ở bãi đỗ của nhà ga sẽ tốn tiền, nên tôi dự định sẽ để xe ở công ty rồi đi bộ ra ga.
Đêm hôm ấy, tôi hào hứng tới nỗi không thể chợp mắt, sáng hôm sau lại rời nhà trong tâm trạng lâng lâng thích thú muốn nhảy chân sáo. Trên đường đi, tôi ghé vào trạm xăng, còn tiện mua luôn dầu đèn vẫn đang trong chiến dịch quảng cáo được bán ở đây... Miki Noriko đến khi tôi đang thay quần áo trong phòng thay đồ. Cô ta mặc bộ quần áo mua ở cửa hàng thời trang tuyển chọn mà chị Mayama bỏ không mặc từ lâu, khiến tôi ngán ngẩm muốn thở dài, sao cô ta có thể mặc bộ đó đi dự tiệc chia tay chị Mayama được chứ. Nhưng đó không phải lúc làm cô ta phật ý.
“Chào buổi sáng, Noriko. Bộ quần áo của cô đẹp quá”
“Cảm ơn. Thật ra hôm nay tôi thấy trong người khoẻ rồi, tôi sẽ đến dự buổi hoà nhạc đó. Này, Masaya đã cất công chuẩn bị cho tôi tấm vé đó, nếu thấy người khác ngồi ở ghế của tôi, hẳn anh ấy sẽ thất vọng lắm”
Giống như bị ngáng chân hất cẳng một phát thật đau vậy. Cô định làm thế ngay từ đầu phải không? Cướp hết tất c