SHIRONO SATSUKI - SHIRONO KOZAFURO
Cậu cần phiền chúng tôi một lát sao?
Là cậu phải không? Cậu là người rêu rao khắp thị trấn rằng con gái chúng tôi là kẻ giết người. Cậu mới nói chuyện với tám người thôi? Tôi chịu thua cậu rồi. Sao cậu có thể nói năng ngu ngốc tới vậy. Cậu không biết cái gì gọi là “một đồn mười, mười đồn trăm” sao? Với cậu có thể đó chỉ là tám người, nhưng tám người đó sẽ lại kể với những người khác. Không, tám người hay bao nhiêu người cũng mặc.
Chắc cậu đã tới nhà Yatsuka đúng không? Chắc chắn bây giờ bà ta đang vừa đi vừa bắc loa rêu rao Miki là đứa giết người rồi đấy. Cậu làm được gì cho chúng tôi đây?
Đó là lỗi của người buôn chuyện, không phải trách nhiệm của cậu? Được rồi được rồi, ra là thế. Vậy thì đám người bên truyền thông đều vô tội hết, đống tạp nham trên tuần san vừa rồi cũng không phải trách nhiệm của cậu đúng không? Không biết là ai, nhưng chắc một người hàng xóm thân thiết nào đó đã bỏ cuốn Tuần san Taiyo vào hòm thư nhà tôi rồi, còn cất công dán cả giấy ghi chú vào đây này.
Cậu không viết nhăng viết cuội? Cậu chỉ phỏng vấn và tổng hợp thông tin? Vậy tức là những lời kinh khủng đó do đám người cùng công ty với Miki nói ra. Cậu cho chúng tôi biết họ là ai đi, tôi sẽ kiện họ tội vu khống làm tổn hại danh dự người khác.
Không được phép tiết lộ nguồn thông tin? Tại sao chứ? Cậu có nghĩa vụ bảo vệ người cung cấp thông tin hả? Kể cả khi tất cả chỉ là những lời nói dối, cũng không ai bị trách phạt đúng không? Thảo nào mà ai cũng ba la bô lô hết chuyện này tới chuyện kia bất kể đúng sai, hẳn là thoải mái lắm.
Buôn bán giờ nhàn thật đấy, các người chẳng buồn kiểm chứng xem lời nói của bọn họ là thật hay giả, viết thành báo phân phát đi khắp cả nước rồi kiếm tiền thôi mà. Cậu cứ làm như thế thêm lần nữa xem, tôi sẽ trực tiếp đến công ty Mĩ phẩm Hinode, truy tận nơi xem ai là người được phỏng vấn. Tôi sẽ cho họ xem cuốn tuần san này, hỏi xem họ có thật sự nói từng câu từng chữ trong đó, không sai một dòng hay không.
CON LỢN RỪNG Ở CÔNG VIÊN SHIGURETANI?! Một người trưởng thành từng này tuổi rồi mà ăn nói như vậy được sao?
Biên tập, thay đổi con chữ để tiện đăng lên bìa báo? Cậu nói vậy khác gì thừa nhận mọi thứ chỉ là bịa đặt, là giả mạo? Sao cậu lại im lặng thế? Không tiết lộ nguồn thông tin, câu chữ thì bị biên tập xào xáo, làm báo thế này mà còn được thông qua thì đến tôi cũng có thể viết vài tờ!
Ngay ngày mai, tôi sẽ tới công ty Mĩ phẩm Hinode kiểm chứng kĩ càng, rồi công bố cho mọi người xem bài báo trong tuần san này được viết ra qua loa và tạp nham tới mức nào.
Không nên thì hơn? Tại sao chứ?
Chưa tiết lộ tên con gái tôi? Nếu tôi đến đó, sẽ làm lộ ra khắp công ty rằng “chị S” chính là Miki sao... Sao tôi có gan làm việc đó?
Vậy tại sao cậu lại tới đây lúc này? “Chị S” không phải Miki đâu, ở đây không có việc gì cho cậu.
Cậu cũng không nói “chị S” không phải Miki?
Sao tôi nói cái gì là cậu vặn vẹo lại cái đấy thế? Cậu định trốn tránh trách nhiệm phải không? Nhưng mà này, Tuần san Taiyo đang bán chạy lắm, trên mạng chỗ nào cũng thấy ghi “Shirono Miki” rồi kìa. Không phải do cậu và bài báo của cậu dẫn dắt sao? Cậu liệu mà chịu trách nhiệm về việc này đi.
Cả việc đó cũng không liên quan tới cậu? Dù ẩn danh đi chăng nữa, đã liên quan tới tội phạm thì cảnh sát vẫn phải tìm kiếm người đã để lại bình luận đó chứ. Cậu có thể khẳng định 100% chuyện không phải do cậu mà ra không?
Hả, cậu dám tuyên bố như vậy cơ đấy. Tức là vì cậu đã tường tận mọi chuyện nên có thể núp lùm ở nơi an toàn cho bản thân, dắt mũi cả đám người hiếu kì ngu ngốc phải không? Trên thực tế, nếu người từng để lộ tên của Miki sau khi đọc Tuần san Taiyo lại thay đổi suy nghĩ của mình thì cậu tính sao?
Vẫn chỉ là do người đã viết bình luận đó. Cậu thực sự chẳng làm sai gì cả. Nếu đã nói vậy, tôi sẽ thử khiếu nại với cảnh sát một lần. Giờ chúng ta cùng đi gặp cảnh sát. Sau khi biết cậu hoàn toàn không có tội lỗi nào cả, tôi sẽ từ bỏ.
Kiện toà soạn? Phải rồi, cậu chỉ là người viết bài báo, còn tổng biên tập Tuần san Taiyo mới là người phê duyệt đăng bài. Nếu thế thì cậu cho tôi biết tên của tổng biên tập đi.
Không phải trách nhiệm cá nhân mà là trách nhiệm của toàn công ty nên cần nói chuyện với luật sư của công ty? Chà, tính ra cậu chả được tích sự gì.
Cậu hỏi Miki đang ở đâu? Đến nước này rồi mà cậu vẫn mặt dày hỏi được câu đó. Có biết thì chúng tôi cũng nhất quyết không nói cho một mình cậu!
Cậu về nhanh đi. Ô kìa, về đi, về đi! Tôi bảo cậu về đi cơ mà!
Đợi đã! Satsuki, bà bỏ chổi xuống đi!
Bà thất lễ với phóng viên chẳng phải chỉ càng khiến người ta viết về con mình không ra gì hay sao? Cậu phóng viên đâu cố tình dựng chuyện cái Miki là thủ phạm. Chỉ là những người ra làm chứng cho tới bây giờ đều phát ngôn bất lợi cho Miki, có thế nào thì cậu ta viết thế thôi mà. Tôi hiểu bà bị nói ra nói vào ở siêu thị, nhưng trút giận lên cậu ta cũng đâu để làm gì.
Tôi với bà cứ nói chuyện tử tế, kiểu gì cậu phóng viên đây cũng lên bài giúp chúng ta hoá giải hiểu lầm của mọi người.
Bà xem có đúng không?
Kìa, cậu phóng viên cũng gật đầu rồi kìa. Bà bình tĩnh chút đi.
Bà nhà tôi thất lễ với cậu rồi. Nhà hơi chật, mời cậu vào chơi.
Nhà chỉ có trà, mời cậu dùng cho nóng.
Tôi xin phép được nói rõ ngay từ đầu, ở giai đoạn hiện tại, Miki nhà chúng tôi chưa bị xác định là nghi phạm trong vụ giết người, người ta chỉ đang nghi ngờ có khả năng đó thôi, đúng không ạ?
Trong bài báo hoàn toàn không sử dụng cách diễn đạt đó. Đúng như cậu nói. Nhưng cả trên mạng lẫn trong thị trấn này, người ta đã coi Miki là đứa giết người rồi. Rốt cuộc, điều gì là nguyên nhân khiến tất cả chuyện này xảy ra?
Nói thì bảo con hát mẹ khen hay, nhưng về bản chất, Miki là một đứa con gái hiền lành, ngoan ngoãn. Dường như ở con bé còn không có giai đoạn nổi loạn, thay tính đổi nết, đến mức chúng tôi cảm thấy áy náy, mong con bé sống vì bản thân hơn một chút cũng được.
Những điều viết về Miki trong bài báo như là có ý nghĩ chán ghét vì bị so sánh với nữ đồng nghiệp xinh đẹp cùng công ty, bị sếp phân biệt đối xử, hay bị đồng nghiệp xinh đẹp cướp mất chàng trai mình đã nhắm đến và tự tay làm đồ ăn cho, rồi ngay sau đó nảy sinh thói ăn cắp vặt, tất cả đều nhảm nhí.
Tất cả những gì tôi có thể khẳng định là sự thật rằng với tư cách là bậc làm cha làm mẹ, điều này rất khó để tha thứ, nhưng không có lửa thì làm sao có khói. Không phải tất cả mọi điều đều là dối trá. Giả sử, chỉ là giả sử thôi nhé, rằng chúng tôi công nhận mọi chuyện là sự thật, thì tôi vẫn hoàn toàn không cho rằng những điều đó là động cơ để con bé giết người.
Trên thế giới này, từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, đâu cũng có những thành phần giết người chỉ vì vài trăm yên lẻ, hay những vụ án mạng xảy ra do yêu đương mù quáng. Cha mẹ giết con cái, con cái giết cha mẹ. Trong một thế giới như vậy, không có gì lạ nếu bất kì điều gì cũng có thể trở thành động cơ phạm tội sát nhân. Chẳng phải có kẻ từng thừa nhận giết người chỉ vì nóng thôi hay sao?
Vì thế, tôi không nói rằng không tồn tại kẻ phạm tội giết người vì bị so sánh với một mĩ nhân.
Nhưng khi đám tội phạm đó bị nêu tên dưới danh nghĩa là nghi phạm cho mọi người cùng biết, đa phần mọi người đều cảm thấy hợp lí, đúng như dự đoán, không phải sao? Có thể tỏ thái độ ngạc nhiên “Chẳng lẽ lại là người đó...” khi bị chĩa micro trong buổi phỏng vấn trên tivi, nhưng tôi cho rằng do họ không muốn bị vướng vào phiền hà, chứ không thực sự cảm thấy kinh ngạc.
Tôi nghĩ điều này cũng hợp lí đối với các bậc cha mẹ.
“Không lẽ lại là con bé đó...” Miệng nói như thế, nhưng đầu thì nhớ lại xem trong quá khứ từng có dấu hiệu gì, thâm tâm lại từ bỏ “Cuối cùng thì ngày này cũng tới rồi sao?
Nhưng đối với chúng tôi, không có bất cứ phán đoán nào là đúng cả, nên chúng tôi không thể chấp nhận. Việc con gái tôi nói dối về việc bà nhà tôi nguy kịch và đi đâu mất là sự thật. Công ty đã liên lạc về nhà để xác minh, cảnh sát cũng gọi đến vài cuộc để nói về vấn đề này.
Mặc dù vậy, không thể móc nối chuyện này với việc con gái tôi giết người được. Tôi nói điều này không phải để bảo vệ con gái, hay thậm chí bảo vệ chính mình. Trong cuộc đời của Miki, không có bất cứ một dấu hiệu nào có thể dẫn đến hành vi phạm tội. Vì thế, tôi mong cậu có thể lắng nghe câu chuyện của chúng tôi.
... Vụ hoả hoạn ở đền thờ Minh Thần sao?
Cả chuyện đấy mà mọi người cũng nói với cậu rồi. Có gì hay ho ở việc kể cho một gã trai khả nghi về trò nghịch ngợm của trẻ con vậy?
Đúng là có một vụ cháy đã xảy ra, nhưng Miki không phải người phóng hoả. Ai chưa từng nghịch lửa một lần trong đời chứ. Chỉ là chẳng may ngọn lửa lan rộng ra thôi, mọi người cứ làm quá lên.
Dù sao thì bà Yatsuka vẫn nói với mọi người xung quanh rằng đó là nghi thức nguyền rủa gì đó. Đây đâu phải làng trong núi tách biệt với cuộc sống con người từ ngàn năm trước? Để được mọi người chú ý, bà ta luôn phóng đại những chuyện cỏn con lên gấp năm trăm lần. Bả khoe với cậu con gái bả là tiếp viên hàng không chưa? Chắc đấy là cách gọi nghề nghiệp của người đẩy xe hàng trên tàu Shinkansen ha.
Chẳng nhẽ bà già nhà Matsuda đã kịp ton hót với cậu điều gì rồi? Sao cậu lại tránh ánh mắt của tôi thế? Cậu định viết báo dựa trên lời của một bà lão đãng trí mà không thèm xác minh lại sao? Như thế còn tệ hơn cả việc bịa đặt đấy.
Nếu vụ hoả hoạn đó bị móc nối với việc giết người, thì mọi người trên thế giới chuẩn bị tinh thần trở thành tội phạm đi là vừa. Ngay từ đầu, Miki mới là đứa bị con bé nhà Tanimura dụ dỗ nên miễn cưỡng làm theo. Đương nhiên tôi vẫn gặp con bé đó. Vừa nhìn là tôi biết ngay nó không phải đứa đàng hoàng.
À, tôi biết cách viết báo của cậu rồi. Lời khai của người tử tế cậu bỏ ngoài tai, chỉ tập hợp lời của đám lố bịch, xào nấu để thu hút sự chú ý của mọi người đến mức nực cười đúng không?
Nói chuyện với loại người như cậu cũng vô ích. Cậu đâu định tiếp nhận đầy đủ câu chuyện của chúng tôi. Xin cậu hãy rời khỏi đây đi.
Gì cơ, cậu muốn hỏi một điều cuối cùng? Vâng, mời cậu. Dù tôi không còn gì để nói với cậu nữa.
CẬU HỎI NGƯỜI PHỤ NỮ Ở QUÁN RƯỢU SHIRAYUKI GIỜ RA SAO HẢ?!
Kìa Satsuki, bà bình tĩnh đi.
Cậu Akahoshi, chuyện... chuyện đó liên quan gì tới vụ án lần này vậy? Tôi đã chia tay với người phụ nữ đó từ rất lâu, cũng thay đổi rồi, không làm chuyện gì đáng ân hận cả.
Cô ta và nạn nhân giống nhau sao? Nói vậy thì... Không, hoàn toàn không giống. Đúng là cô ta có nước da trắng, nhưng không xinh đẹp tới mức đó. Hay cậu có tấm ảnh nào của cô ta hả?
Không đâu, giống y đúc đây này!
Tại sao tôi lại không nhận ra từ lúc xem thời sự nhỉ. Không biết chừng Miki đã trút nỗi hận thù ả đàn bà đó lên cô đồng nghiệp.
Nhưng từ lúc vào công ty đến giờ, Miki đã làm việc chung với cô đồng nghiệp này ba năm rồi cơ mà. Nếu Miki định trút giận lên cô gái ấy, những dấu hiệu nào đó phải xuất hiện ở công ty từ rất lâu rồi. Nhưng không nơi nào đăng tải lời khai nói gì về việc đó cả.
Tôi hiểu rồi! Là xà phòng.
Hồi mới đi làm, con bé từng gửi về cho tôi, nhưng tên ban đầu của nó là Áo Cánh Chim. Tên gọi của loại xà phòng đó được đổi thành Bạch Tuyết từ hơn một năm trước.
Không sai được đâu. Tên của xà phòng thay đổi khiến con bé nhớ đến ả đàn bà kia, rồi nhận ra ả ta trông giống cô đồng nghiệp nên nỗi căm hận mới ngày một tích tụ. Gặp hết chuyện này tới chuyện kia như thế, nếu tôi là con bé...
Chắc là như vậy rồi. Nếu là tôi, có lẽ trong tưởng tượng cũng không thể chịu đựng nổi.
Miki không nói ra, nhưng từ khi còn là một đứa trẻ, nó đã luôn đau đớn vì bố nó ngoại tình. Chẳng có một dấu hiệu nào cả. Nó che giấu tất cả để không bận tâm tới những suy nghĩ khổ đau. Bậc làm cha làm mẹ đáng ra phải là người thấu hiểu con cái nhất, lại hết lần này tới lần khác làm tổn thương nó.
Miki thật đáng thương.
Tất cả là lỗi của ông!
Lỗi của tôi? Là lỗi của tôi sao? Là lỗi của tôi. Hãy tha lỗi cho tôi!
Tại tôi nên con gái tôi mới giết người! Nếu có trách phạt, hãy trách phạt tới đây.
Làm ơn, làm ơn, làm ơn... Hãy tha thứ cho đứa con gái đáng thương của tôi.
[Tham khảo Tư liệu 6 [*] ]