← Quay lại trang sách

Chương 01

Randall Brock điều chỉnh màn hình để mọi người đều có thể nhìn rõ. Anh hít một hơi, sau đó cầm điều khiển và nhấn phát, dựa người vào tường, quan sát đoạn băng bắt đầu chạy. Anh biết điều gì sắp xảy ra và mọi thứ sẽ kết thúc như thế nào. Tình hình không tốt.

Trên màn hình, Tiến sĩ Peter Reems dựa lưng vào ghế, giống với cách Peter Reems bằng xương bằng thịt đang ngồi bây giờ, nhìn chằm chằm vào màn hình, quan sát con quái vật bên trong người đàn ông. “Tiếp tục đi nào, Jerry,” anh nói trên đoạn băng. “Anh có thể bắt đầu rồi.”

Bệnh nhân, Jerry Osbourne, nhấp nhổm trên ghế, cố gắng để có được cảm giác thoải mái, mắt anh ta nhíu tịt lại khi liên tục lau mồ hôi chảy xuống lông mày. “Anh chắc mình muốn nghe điều này chứ?”

“Đúng. Không sao đâu. Tôi ở ngay đây. Anh và tôi. Tôi muốn anh nhắm mắt lại và kể cho tôi tất cả mọi thứ. Giống như tâm sự thôi mà.”

“Nhưng tôi...”

“Không sao đâu. Tôi hứa. Nhắm mắt lại đi.”

Jerry làm theo, cơ thể anh ta bắt đầu thả lỏng, vai hơi chùng xuống, mặt vẫn cúi gằm.

“Tốt. Bây giờ hãy nói cho tôi biết.”

Một tiếng thở dài não nề. “Trời rất tối. Không phải kiểu trời về đêm mà là bóng tối thực sự. Như thể mây bão kéo đến và che phủ mọi thứ: trăng, sao. Mọi thứ. Như thể có một tấm chăn khổng lồ trùm lên bầu trời. Kiểu bóng tối khiến không gian đặc quánh lại, ông hiểu chứ? Và bầu không khí ấy khiến người ta cảm thấy nơi nào có ánh sáng thì nơi đó có vẻ an toàn. Nhưng cảm giác an toàn trong bóng tối ấy là giả, mà đã là giả thì không thể tin tưởng được. Khi trời tối như vậy, ánh sáng chỉ là một cái bẫy. Thế nhưng mọi người luôn bị nó mê hoặc để rồi lao về phía ánh sáng. Họ sẽ làm bất cứ điều gì để thoát khỏi bóng tối đó. Và tình thế trở nên thật dễ dàng. Tất cả những gì anh cần làm là đứng sẵn ở nơi có ánh sáng với nụ cười ngớ ngẩn trên môi cùng một lời hứa về sự an toàn, và chờ họ đến. Họ sẽ ngay lập tức lao đến chỗ anh.”

“Ai đến trốn chạy khỏi bóng tối cơ?” Peter hỏi.

“Cô ta. Nhưng không giống như anh đang nghĩ. Cô ta không chạy trốn khỏi bóng tối. Cô ta đã ở trong đó, mắc kẹt ở đó, giống như bị bẫy. Tôi đã mang ánh sáng đến cho cô ta.”

“Ý của anh là gì cơ?”

“Tôi đã gặp cô ta khi đến hàn răng. Cô ta là người mới phụ trách hồ sơ bệnh án hay gì đó. Cô ta trông rất thông minh. Gọn gàng. Khá hấp dẫn, tôi đoán vậy. Nhưng khi tôi cố gắng bắt chuyện, cô ta đã phớt lờ tôi. Thậm chí còn chẳng lịch sự. Tôi giới thiệu bản thân và chìa tay ra. Cô ta nhìn xuống tay tôi như thể tôi vừa mời cô ta cầm một con cá chết hay thứ gì đó và cứ thế lướt qua tôi.”

“Vậy anh cảm thấy thế nào?”

“Như một kẻ thất bại. Một người vô hình. Tôi đã rất tức giận. Vì vậy, tôi đợi bên ngoài ở bãi đậu xe cho đến khi văn phòng đóng cửa và cô ta ra về. Tôi đã tiến đến phía cô ta và hỏi cô ta tại sao lại cư xử thô lỗ như thế, và cô ta nói rằng cô ta đâu có như vậy, nhưng ngay cả khi phủ nhận điều đó, cô ta cũng thuộc loại chẳng ra gì. Tôi lại chìa tay ra và đề nghị bắt tay. Cô ta cười và nói với tôi rằng cô ta không hứng thú. Tôi cũng nói mình chẳng quan tâm. Chỉ là tôi muốn tỏ ra thân thiện một chút. Cô ta nói cô ta có đủ bạn bè rồi và bỏ đi. Cô ta bỏ đi. Không phải chỉ mất hai giây để bắt tay tôi sao?”

“Anh đã làm gì sau khi cô ta rời đi?”

“Tôi về nhà và uống vài cốc bia. Xem một trận đấu. Tưởng tượng một chút về cô ta. Nhưng rồi tất cả tưởng tượng về những gì tôi muốn làm với cô ta bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. Tuy nhiên, không phải theo hướng hấp dẫn về mặt thân thể mà mang tính bạo lực. Tôi muốn làm tổn thương cô ta. Tôi muốn kết liễu cô ta. Tôi đã cố gắng xua những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Ý tôi là, tôi không thực sự muốn thế, hiểu không? Tôi thậm chí còn không biết những suy nghĩ và cảm xúc này đến từ đâu, nhưng tôi càng cố gắng phớt lờ chúng thì chúng càng hiển hiện rõ rệt. Chúng bám riết lấy tôi, vấn vít trong đầu tôi, khiến tôi ám ảnh về chúng. Tôi thậm chí còn tìm kiếm trên Google để xem mình bị làm sao và nó dẫn đến tất cả những trang web kỳ quặc, việc này ngày càng thôi thúc tôi hơn nữa. Tôi cứ thế trở thành một người khác. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng một người không thể thay đổi như vậy, điều đó chắc hẳn đã trú ngụ trong tôi suốt thời gian qua, phát triển như cỏ dại hay một căn bệnh ung thư mà tôi không hề hay biết. Và vì bất kỳ lý do gì, cô gái này chỉ là tác nhân khiến nó lộ diện. Tôi nghĩ đó là tiếng cười của cô ta. Cách cô ta cười nhạo tôi khiến tôi nhận ra cô ta đang sống trong bóng tối này và không thể thoát khỏi nó. Tôi phải mang ánh sáng đến cho cô ta. Đơn giản chỉ có thế.”

Peter gật đầu, ghi chú nhanh vài dòng. “Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?”

Jerry thoáng mỉm cười. “Tôi đã dành vài ngày tiếp theo để theo dõi cô ta khắp nơi. Cơ quan, nhà riêng, rạp chiếu phim, nhà hàng. Tôi quan sát những lúc cô ta dắt chó đi dạo và biết ca làm việc của cô ta. Tôi thậm chí còn biết khi nào cô ta nghỉ giải lao.”

“Vậy anh mang ánh sáng đến cho cô ta bằng cách nào?”

“Tôi đã cắt dây dẫn dầu hộp số ở xe cô ta. Tôi biết quãng đường về nhà của cô ta bao xa và cô ta có thể cầm cự bao lâu trước khi xe chết máy, và tôi bí mật theo sau. Khi dầu xe cạn, cô ta tấp vào lề, và tôi tăng ga để tới 'giải cứu'. Thứ ánh sáng trong bóng tối. Sự an toàn. Hoặc như tôi đã nói, ảo tưởng về sự an toàn.

Đoạn đường đó một bên là hồ và một bên là rừng nên tối đen như mực. Cô ta thoáng thấy chiếc xe tải của tôi đang chạy ngược lên dốc đồi với hệ thống đèn khẩn cấp nhấp nháy, và tôi có thể thấy cô ta thở phào nhẹ nhõm. Cô gái gặp nạn đã tìm thấy chàng hiệp sĩ của mình đang lái một chiếc xe tải kéo. Thật trùng hợp đúng không? Khi tôi tấp lại gần và hạ thấp cửa kính xuống, cô ta thực sự không nhận ra tôi. Tôi hỏi cô ta có cần kéo xe giúp không, và cô ta đồng ý ngay. Cô ta nói mình không chắc đã có chuyện gì xảy ra và cảm ơn tôi rối rít. Thật tính toán! Cô ta chỉ biết ơn và tỏ ra thân thiện khi cần giúp đỡ. Nếu không, cô ta chẳng coi ai ra gì.”

“Anh đã làm gì?” Peter hỏi.

Jerry nhún vai. “Tôi nhảy xuống khỏi xe tải, và trước khi cô ta nhận ra bất cứ điều gì, tôi dùng cần bẩy lốp đánh vào một bên đầu cô ta. Tôi có giết cô ta hay làm gì đâu. Chỉ cần xử nhanh gọn. Tôi dựng cô ta ở tư thế ngồi trong xe tải và lái xe thêm khoảng hai dặm nữa để lùi xe vào khoảnh đất trống nhỏ mà tôi từng biết từ thời còn hay đi săn ở đó. Tôi tắt máy và đóng cửa xe trước khi vác cô ta vào rừng. Đi thêm nửa dặm nữa. Người cô ta mềm nhũn, nhưng trong màn đêm dày đặc, đầu cô ta lủng lẳng qua lại, và chỉ đến khi tôi buộc dây quanh mắt cá chân của cô ta, cô ta mới bắt đầu giật mình hoảng sợ.”

“Anh cảm thấy như thế nào khi buộc cổ chân của cô ta lại?”

“Kiểm soát. Giống như tôi là ông chủ vậy. Cô ta sợ tôi, và đó là điều tôi muốn. Cô ta cần phải hiểu hậu quả từ hành động của mình, và không gì dạy cho ta điều đó bằng việc buộc dây quanh cổ tay và mắt cá chân của cô ta.”

“Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh trói cô ấy?”

“Lúc đầu, cô ta cứ nhìn quanh, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ta giật mạnh sợi dây buộc, cố gắng nới lỏng tay và chân. Tôi đoán sau vài phút mọi thứ cuối cùng cũng dần sáng tỏ vì cô ta bắt đầu nên i ỉ. Tiếng nên lớn dần như thể cô ta sắp hét lên, vì vậy tôi đã dán băng keo bịt miệng cô ta lại. Khi tôi đến đủ gần, cô ta đã nhận ra tôi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó qua ánh mắt cô ta. Điều đó thật tuyệt. Đó chính xác là những gì tôi muốn. Cô ta hiểu ra vấn đề ngay lập tức.”

“Anh có thể dừng lại ở đó. Hà cớ gì lại làm mọi thứ đi xa hơn? Cô ta đã học được một bài học rồi mà. Anh có nghĩ vậy không?”

“Không, tôi phải làm điều đó. Tôi phải làm. Cô ta phải trả giá, và cô ta phải trả bằng chính mạng sống của mình. Chuyện phải như vậy. Dù sao thì tôi cũng không phải người đưa ra quy tắc đó.”

Peter ngả người trên chiếc ghế sau bàn làm việc, mắt dán chặt vào màn hình. Randall đứng cạnh, có thể nhìn thấy Peter đang gõ những ngón tay của mình vào đùi một cách đầy lo lắng. Randall nhận ra mình cũng đang làm điều tương tự. Không khí căng thẳng dày đặc khắp căn phòng.

“Vậy ai đã đề ra quy tắc đó?” Peter hỏi qua màn hình.

“Tôi không biết,” Jerry đáp. “Nhưng không phải tôi.”

“Được rồi. Anh bắt cô ta trả giá bằng cách nào?”

“Đầu tiên, tôi tưới một can xăng lên người cô ta. Hơi xăng khiến mắt tôi cay xè. Ngay khi xăng chạm vào người cô ta, cô ta bắt đầu hoảng sợ. Tôi đồ rằng thực tế đã tát thẳng vào mặt cô ta. Cô ta lăn lộn, cố gắng thoát ra khỏi sợi dây buộc, miệng không ngừng la hét sau miếng băng dán và khóc lóc. Tôi yêu từng phút giây ấy. Tôi đã nói với cô ta rằng cô ta có thể đã sống nếu cư xử lịch sự với tôi. Nhưng đây là số phận của cô ta, tôi đoán vậy.”

“Anh từng nghĩ đến việc thả cô ta ra chưa?”

“Anh không nghe à? Tôi không thể để cô ta đi. Tôi không được phép làm vậy. Tôi châm một que diêm và nói với cô ta rằng tôi cũng có đủ bạn bè rồi. Trong lúc cô ta đang cố nói gì đó qua lớp băng keo thì tôi thả que diêm xuống đùi cô ta. Trời đất, cả cơ thể cô ta rực cháy ngay tắp lự. Thật điên rồ khi cô ta bắt lửa nhanh đến thế. Cô ta la hét, ngay cả khi miệng vẫn bị bịt chặt bởi lớp băng dán. Tôi ngắm nghía một chút, nhưng sau đó những bụi cây xung quanh cô ta bắt đầu bén lửa, rồi những chiếc lá trên mặt đất sáng bùng lên. Tôi phải rời đi trước khi ai đó gọi cứu hỏa. Tôi vừa trở lại xe vừa huýt sáo. Anh sẽ không thể biết tiếng huýt sáo và tiếng la hét hòa quyện với nhau độc đáo như thế nào nếu không thử đâu. Nó có một giai điệu rất riêng. Tôi đoán anh có thể nói đó là bài hát đặc biệt của chúng tôi. Được viết chỉ dành cho hai chúng tôi.”