← Quay lại trang sách

Chương 02

Căn phòng im bặt. Randall tắt đoạn băng và đặt điều khiển lên bàn. Anh khoanh tay trước ngực trong khi quan sát hai người đàn ông còn lại, cố gắng đánh giá phản ứng của họ.

Tiến sĩ Lienhart, trưởng khoa Tâm thần của Đại học Quarim, nhìn chằm chằm vào màn hình trống. Mặt anh không biến sắc, cơ thể bất động ngoại trừ cái đầu, hơi lắc qua lắc lại.

“Tôi nghĩ anh nói chúng ta đang thấy tiến triển,” cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng.

Peter liên tục xoa tay vào quần, cẩn thận lựa chọn lời nói của mình. “Đúng vậy. Nhưng hãy hiểu rằng toàn bộ thử nghiệm này sẽ có lúc nọ lúc kia chứ. Con đường đến với sự mạnh khoẻ của bệnh nhân không bao giờ là một con đường tuyến tính. Tôi phỏng đoán rằng ít nhất Jerry phải trải qua tám đến mười phiên nữa trước khi chúng ta có thể thấy những thay đổi đáng kể hơn. Nhưng chúng ta sắp đạt được mục tiêu rồi.”

Tiến sĩ Lienhart, người đang ngồi quay lưng lại với Peter và Randall, trượt đến mép ghế và quay lại nhìn cả hai. Anh lơ đễnh gãi các nốt mụn trên trán bằng những ngón tay thon dài. “Những gì tôi vừa thấy là một bệnh nhân đang tiến triển đột ngột tái phát những tưởng tượng bạo lực. Làm sao anh có thể mong tôi đến gặp hội đồng quản trị để xin thêm tài trợ khi chúng ta chẳng có gì để chứng minh cho họ thấy chúng ta xứng đáng với số tiền đã nhận được? Đây không phải là sự tiến bộ. Đây là một bước lùi. Một bước lùi khá lớn, theo tôi là vậy.”

Peter đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi vòng ra phía trước bàn làm việc. “Nhìn chung, chúng ta đang đạt được tiến bộ, thưa quý ngài . Với tất cả những người tham gia nghiên cứu. Như anh biết, Jerry là bệnh nhân thứ ba. Anh ta rất thông minh. Anh ta cô độc. Không có bạn bè. Không gia đình. Mẹ anh ta qua đời khi anh ta mười sáu tuổi, và hai năm sau là cha anh ta, tương tự như gia cảnh của hai bệnh nhân còn lại trong nghiên cứu. Khi tôi lần đầu tiên được giới thiệu với anh ta, tôi đã thấy những dấu hiệu rõ ràng của khuynh hướng thái nhân cách đang trên đà bộc phát. Những tưởng tượng của anh ta về việc giết cô gái đó liên quan đến hành vi cưỡng hiếp và tra tấn. Anh ta nói về việc hạ nhục, đánh đập, bóp cổ cô ta cho đến khi suýt chết, sau đó để cô ta sống và lặp lại các hành vi trên. Không có chút hối hận hay suy nghĩ nào. Chỉ có sự tức giận và nhu cầu kiểm soát.”

Người đàn ông luống tuổi liếc nhìn Randall, vẫn im lặng. “Anh ta bị bệnh. Và trước đây tôi thấy anh ta là một người phục hồi tốt. Nhưng giờ đây, anh ta quay ra thiêu sống cô gái trong tưởng tượng của mình một lần nữa. Tôi không thể đến gặp hội đồng quản trị với kết quả này được.”

“Những gì anh vừa thấy là buổi trị liệu lần thứ hai mốt của tôi với Jerry,” Peter nói. “Điều đó có nghĩa là hai mươi lần trước anh ta đều nói với tôi rằng anh ta muốn giết cô gái trong đoạn băng và sau đó giải thích cách anh ta sẽ làm điều đó. Không cần tôi nhắc nhở hay dẫn dắt, Jerry bắt đầu thay đổi các chi tiết trong tưởng tượng của anh ta, và những gì đã từng là một hành động cá nhân và bạo lực – hành động anh ta hãm hiếp cô ta, đặt tay mình qua cổ cô ta, cảm nhận da chạm da, siết cổ cô ta đến chết – đã trở thành một tưởng tượng xa vời, như thể anh ta đang xem một bộ phim thay vì tham gia vào đó. Anh ta đã loại bỏ tính cá nhân hóa. Giờ anh ta trói cô lại và quay lưng đi. Anh ta hầu như không chạm vào cô ta. Anh ta tưới xăng lên người cô ta, đốt diêm và ném nó vào người cô ta. Anh ta không còn trực tiếp chịu trách nhiệm về cái chết của cô ta nữa. Chính lửa và xăng mới giết chết cô ta, chứ không phải anh ta.”

“Nhưng hai buổi trị liệu ngay trước buổi này, anh ta đã quyết định không giết cô ta nữa.” Lienhart khoanh tay trước ngực. “Anh đã đến gặp tôi với lý thuyết chữa lành hành vi tâm thần bằng cách buộc đối tượng nói chuyện thông qua tưởng tượng của họ. Anh đã nói rằng nếu họ kể về bản thân càng chi tiết càng tốt, họ sẽ giảm bớt nhu cầu hành động thực sự của mình. Và tôi thừa nhận ngay lúc đầu rằng nó có vẻ hiệu quả. Nhưng nếu đối tượng quay trở lại hành vi bạo lực, thì hóa ra chúng ta chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

“Sự tưởng tượng sẽ tiếp tục giảm bớt. Đây chỉ là một trục trặc. Anh ta sẽ tiếp tục giữ khoảng cách với hành động giết người thân mật cho đến khi không còn tưởng tượng nào nữa. Một ngày nào đó, tôi sẽ hỏi anh ta về cô gái trong đoạn băng ở phòng nha khoa, và anh ta sẽ thay đổi chủ đề. Thậm chí sẽ không còn tưởng tượng giết chóc nữa.”

“Thế điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta thực sự hành động dựa trên những câu chuyện này?” Lienhart hỏi. “Điều gì sẽ xảy ra nếu thí nghiệm này mang lại nhiều hy vọng hơn là thực tế? Với tất cả những gì chúng ta biết, chúng ta có thể gieo vào đầu anh ta những ý tưởng giúp anh ta dễ ra ngoài kia và giết ai đó.”

Peter lắc đầu. “Không” anh đáp. “Kịch bản không phải thế. Tôi không gieo bất kỳ hạt giống nào nhằm thay đổi tưởng tượng. Tôi chỉ đơn giản là đề nghị bệnh nhân kể chi tiết về cách họ muốn giết nạn nhân. Người bệnh sẽ tự thay đổi câu chuyện của chính mình. Không có sự mào đầu. Mọi chuyện diễn ra thuần tự nhiên. Đó là lý do tại sao chúng ta luôn vướng phải thất bại. Jerry đang tự chữa lành. Mỗi bệnh nhân sẽ đi một con đường riêng của họ.”

Tiến sĩ Lienhart nhìn hết cộng sự này đến cộng sự kia của mình, tỏ vẻ hoài nghi. “Hãy cho tôi biết về hai bệnh nhân còn lại. Chúng ta có tiến triển gì với họ rồi?”

“Bệnh nhân số một, Stephen Sullivan, không còn tưởng tượng nữa. Anh ta chùn bước khi ai đó đưa ra gợi ý về việc làm tổn thương bạn gái cũ của mình, và chúng ta sắp sửa có thể buông tay’ Stephen được rồi. Anh ta thậm chí sẽ không nói về người yêu cũ nữa. Trong tâm trí, anh ta đã trở nên tích cực hơn. Bệnh nhân số hai, Jason Harris, không còn tưởng tượng giết người nữa nhưng vẫn tỏ ra tức giận khi chủ đề về cha mình được đề cập đến. Chúng tôi đang tìm cách giải quyết vấn đề đó.”

“Vậy trong số ba bệnh nhân hoặc đối tượng hoặc bất cứ tên gọi nào anh muốn, có hai người vẫn còn dấu hiệu bạo lực, và một trong hai người đó vừa mới dứt biểu hiện. Kết quả đó khó có thể được coi là một thành công xứng đáng với khoản đầu tư từ McKeen Cattell Fellow. Anh sẽ phải làm tốt hơn.”

Peter gật đầu. “Tôi hiểu.”

Randall giơ tay. “Tôi có thể ngắt lời hai vị một chút chứ? Tôi đã làm việc với Tiến sĩ Reems từ khi bắt đầu nghiên cứu này. Tôi có thể khẳng định với anh rằng anh ấy đang rất nỗ lực. Điều này có thể thay đổi cách chúng ta điều trị chứng rối loạn tâm thần này. Qua đó, thay đổi mọi thứ. Cộng đồng khoa học sẽ tán dương và để mắt đến. Tôi đảm bảo điều đó.”

Tiến sĩ Lienhart chậm rãi rời ghế. Anh xốc lại áo khoác, kéo vạt áo phía dưới. “Tôi nghĩ anh có thể đang rất nỗ lực và tập trung vào thứ gì đó ở đây,” ông nói. “Nhưng tôi không thể đến gặp hội đồng quản trị với thông tin như được biết ngày hôm nay. Anh sẽ phải tiếp tục cố gắng với số tiền đã được cấp. Đó là điều tốt đẹp nhất tôi có thể làm vào thời điểm này.”

Vai của Peter hơi chùng xuống. “Tôi hiểu.”

“Hãy gửi cho tôi một bản báo cáo đầy đủ với các ghi chú về từng buổi trị liệu khi chúng tôi trở lại sau kỳ nghỉ lễ, cùng với kế hoạch chi tiết của anh về các giai đoạn điều trị tiếp theo. Chúng tôi sẽ cấp tiền cho đến cuối học kỳ thứ hai. Nếu tôi thấy sự tiến bộ... Ý tôi là sự tiến bộ thực sự, các quý ông ạ... Sau đó, chúng ta có thể nói về khoản trợ cấp năm năm. Nhưng nếu kết quả chẳng khác gì hôm nay, chúng ta có thể phải rẽ hướng. Tôi biết các anh không muốn nghe điều đó, nhưng các anh không phải là những người duy nhất ở đây đang nỗ lực để phát triển mục tiêu của mình.”

Peter bắt bàn tay gầy guộc của Lienhart. “Toàn bộ gói nghiên cứu tình huống sẽ sẵn sàng chờ anh quay lại.”

Người đàn ông già mở cửa văn phòng và gật đầu chào Randall. “Kế hoạch cho kỳ nghỉ thế nào đây, Tiến sĩ Brock?”

“Làm việc thôi,” Randall nói.

“Không về thăm gia đình hay tổ chức lễ Giáng sinh ư?”

“Không. Năm nay chỉ có vợ chồng tôi thôi. Vui vẻ và đầm ấm. Không có kế hoạch nào khác ngoài gói nghiên cứu tình huống mà anh cần.”

Lienhart khựng lại khi đang bước ra, quay lại nhìn hai người họ thêm lần nữa. “Tôi biết các anh đã rất nỗ lực với việc này và tôi cũng biết đây chỉ là một bước lùi nhỏ trong rất nhiều thành công lớn. Nhưng nếu định đưa ra phương pháp điều trị chứng rối loạn tâm thần bạo lực, chúng ta phải đúng tuyệt đối. Những người này quá nguy hiểm. Tôi muốn các anh nhớ điều đó. Một sinh mạng mà các anh nghĩ rằng mình đã cứu được có thể sẽ cướp đi nhiều mạng sống khác nếu các anh đi sai bước. Việc này phải thật chỉn chu.”

Peter đi theo người đàn ông già và nhẹ nhàng đóng cửa lại sau khi ông rời đi. Anh dựa đầu vào cửa và nhắm mắt lại. “Tất cả đã diễn ra như mong đợi.”

Randall nói: “Có lẽ chúng ta không nên cho ông ấy xem đoạn băng. Chúng ta có thể nói Jerry không đến buổi hẹn và phải lên lịch lại.”

“Chúng ta không thể làm vậy. Chúng ta không thể giấu giếm mọi thứ hoặc thao túng kết quả để có được tài trợ. Chẳng hay ho chút nào.”

“Tôi biết là không hay, nhưng tôi cũng biết điều này sẽ xảy ra. Chúng ta đã đi cả một chặng đường dài rồi. Tôi biết một bước lùi như vậy sẽ khiến Lienhart lo lắng. Ông ấy vốn đã không thích nghiên cứu này ngay từ đầu mà.”

Peter đẩy mình ra khỏi cửa và nhìn Randall. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Anh hỏi. “Làm sao chúng ta có thể khiến một Jerry tiến bộ đáng kinh ngạc như vậy quay trở lại với bạo lực một lần nữa? Điều gì đã khiến anh ta làm vậy?”

“Tôi không biết.”

“Chà, hãy nghĩ xem.”

Sự thất vọng lộ rõ trong giọng nói của bạn anh.

“Tôi không biết,” Randall lặp lại. “Như anh từng nói, việc này không đơn giản. Chúng ta đã phải đi đường vòng ”

Peter nói: “Chúng ta có mọi thứ dựa trên nghiên cứu này.” Anh quay lại bàn của mình và ngồi xuống ghế. “Anh nhận ra chúng ta có thể thay đổi cách nhìn nhận và đối xử với các xu hướng giết người, phải không? Chúng ta có thể thay đổi cách hành pháp khi đối mặt với những người có khả năng bạo lực này. Chúng ta có thể thay đổi cách hệ thống nhà tù nhìn nhận bạo lực. Những gì đã xảy ra với em trai anh sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Chúng ta có thể thay đổi điều đó.”

“Điều này không liên quan gì đến Sam,” Randall nói.

“Tôi biết. Tôi chỉ nói vậy thôi.” Peter nhấc đống giấy tờ ở đầu bàn của mình lên và nhét chúng vào cặp tài liệu. “Tốt hơn là anh nên tiếp tục chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm của Amanda. Chồng cô ấy không thể đến muộn vào đêm trọng đại của cô ấy được đâu.”

“Tôi sẽ gặp anh ở đó?”

“Nhất định rồi.”

Randall cầm xấp giấy gần mình nhất và mang chúng đến cặp tài liệu trên bàn của Peter. Anh nhìn người bạn của mình dọn dẹp, vẻ thất bại hiện rõ trên khuôn mặt. Họ đã làm việc quá chăm chỉ rồi.

“Chúng ta sắp đến đích rồi,” anh động viên. “Đừng bỏ cuộc. Chúng ta sẽ đạt được kết quả. Chúng ta chỉ cần cố gắng hơn nữa mà thôi. Chúng ta có thể làm được việc này. Những bước lùi và tất cả.”

Peter nghiêng người về phía trước, đặt khuỷu tay lên bàn và chắp hai tay lại. “Anh nói đúng” anh nói, nhìn Randall trận trân. “Cuộc sống của hai ta đều phụ thuộc vào nó.”