Chương 26
Susan nghe thấy tiếng ồn ào từ trong nhà vọng ra khi đứng trước cửa. Tommy chọn một chỗ bên phải cánh cửa, một thói quen nghiệp vụ. Cô đợi một lúc, ghé sát tai vào cửa để xem có nghe thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong hay không, nhưng không có gì cụ thể. Cô bấm chuông.
“Cô nghĩ họ có nghe thấy không?” Tommy hỏi. “Có vẻ như họ đang tổ chức tiệc hoặc cãi nhau to.”
Cô lại bấm chuông lần nữa, và cánh cửa trước mở ra. Một cô bé, chắc lớn hơn Casey một tuổi, đứng trước họ.
“Chào cháu,” Susan nói, cúi người thấp xuống. Cô liếc nhìn vào bên trong và có thể thấy người lớn đang tiệc tùng, cầm đồ uống trên tay, những đĩa thức ăn, tiếng cười nói, la hét, nhạc ầm ĩ. “Cô chú muốn tìm Peter. Đó có phải là bố của cháu không?”
“Chú Peter là chú của cháu,” cô bé trả lời thành thật. “Chúng cháu từ Maryland đến thăm chú. Cháu là Zana.”
“Ôi, tên cháu đẹp quá. Cháu là người duy nhất nghe thấy tiếng chuông cửa, hay ai đó đã bảo cháu ra mở cửa?”
“Không ạ, có mình cháu nghe thấy thôi.”
“Cháu có thể gọi chú của mình giùm cô chú chứ?”
“Vâng ạ.” Zana dừng lại và suy nghĩ một lúc, đôi lông mày nhíu vào nhau. “Cháu nghĩ cháu phải hỏi xem cô chú có muốn vào nhà không. Như thế mới là ngoan đúng không ạ?”
“Đúng vậy,” Susan trả lời. “Nhưng cô chú không đến dự tiệc, vì vậy cô chú sẽ đợi ở ngoài. Cháu chỉ cần gọi giúp cô chú của cháu là được.”
“Vâng ạ.”
Cô bé đóng cửa và để hai điều tra viên lại trong sự yên tĩnh lạnh lẽo của màn đêm. Tommy vẫn đứng nguyên ở chỗ của mình bên hiên nhà, tay đặt hờ lên bao da trên thắt lưng. Susan có thể nhớ những ngày đó, hồi còn là lính mới ở tiền tuyến, khi các thủ tục đột nhiên thay đổi nhưng nhiều năm đào tạo không cho phép họ quên. Bàn tay của cô cũng đặt ở vị trí tương tự trong suốt năm đầu tiên làm điều tra viên. Mỗi khi rơi vào tình huống không hoàn toàn thoải mái, cô sẽ đặt tay lên bao da. Nó trở thành một thói quen hệt như đã hắt hơi thì sẽ nhắm mắt vậy.
Cánh cửa mở ra, và lần này là Peter Reems. Anh ta mặc một chiếc áo len bên ngoài áo sơ mi denim, quần ngủ màu xanh nước biển và đi giày tennis trắng. Anh ta tay phải cầm ly rượu, tay trái đặt trên nắm cửa.
“Điều tra viên Adler,” Peter nói. “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Vâng. Đây là điều tra viên Corolla. Chúng tôi rất tiếc vì đã làm gián đoạn bữa tiệc của anh. Chúng tôi chỉ muốn hỏi anh vài câu về Randall và Amanda. Anh nói mình thân thiết với cả hai người họ, nên chúng tôi cần hỏi anh đôi điều.”
“Vậy Randall đã nói đúng. Các vị thực sự nghĩ cái chết của Amanda là đáng ngờ. Không có lý do nào khác khiến các vị đến đây vào giờ này để nói chuyện với tôi. Đặc biệt là vào một đêm như vậy.”
“Tôi xin lỗi.”
“Chúng tôi đã chôn cất Amanda vào sáng nay, và đêm nay là đêm Hanukkah [9] đầu tiên. Không cần phải nói, hôm nay là một ngày dài quá mệt mỏi rồi.”
“Ôi, tôi quên mất. Chúng tôi chỉ phiền anh vài phút thôi, sau đó sẽ rời đi ngay.”
Peter đẩy cửa mở rộng hơn. “Chúng ta có thể nói chuyện trong văn phòng của tôi, nhưng tôi không thể để khách khứa chờ quá lâu.”
“Nhanh thôi,” Susan trả lời. “Tôi hứa.”
Văn phòng ở nhà của Peter hệt như trong tưởng tượng của Susan. Bàn làm việc lớn bằng gỗ sồi, ghế da đỏ lưng cao, thảm màu xanh lá cây đậm, giấy dán tường kẻ sọc đỏ-vàng-xanh lá cây, một tủ sách chứa đầy các văn bản khoa học viễn tưởng và các nghiên cứu đã xuất bản, một quả địa cầu cổ lớn, các giải thưởng và chứng chỉ đóng khung treo trên tường, không có cửa sổ. Cô và Tommy ngồi trên hai chiếc ghế bành nhỏ hơn trước bàn làm việc. Peter ngồi ở ghế da lưng cao, bắt chéo chân và chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế.
“Cô cậu hỏi đi,” Peter nói, giọng đều đều nhưng nghiêm nghị. “Tôi thực sự cần trở lại buổi tiệc của gia đình.”
“Hãy bắt đầu với Randall Brock,” Susan bắt đầu. “Mối quan hệ giữa hai người là gì?”
“Cậu ấy giống như anh em ruột thịt của tôi vậy. Randall và tôi học cùng nhau tại Đại học New York. Chúng tôi là bạn cùng phòng vào năm thứ nhất và thân thiết từ đó đến giờ. Chúng tôi có rất nhiều điểm chung. Âm nhạc, các cô gái, những gì chúng tôi muốn từ chuyên ngành của mình. Cả hai đều muốn giúp đỡ người khác. Có những sinh viên trong ngành học của chúng tôi chỉ tập trung vào việc kiếm tiền và chọn một con đường khác, làm việc cho các công ty dược lớn hoặc nghiên cứu của các trường đại học lớn. Randall và tôi muốn chữa bệnh cho bệnh nhân. Khi cậu ấy gặp Amanda, tôi biết họ là một cặp trời sinh. Tôi là phù rể trong đám cưới đó. Cậu ấy cũng là phù rể của tôi.”
“Anh có vẻ chăm lo cho anh ấy trong lễ tang.”
“Như tôi đã nói đấy, chúng tôi thực tế là anh em. Cậu ấy đang trải qua đau khổ khi mất đi bạn đời, và bây giờ cậu ấy biết được rằng Amanda đang lừa dối và định bỏ cậu ấy. Nỗi đau này thật sự quá lớn. Nếu tôi thể hiện sự đường đột theo bất kỳ cách nào ở đám tang, đó là bởi tôi cảm thấy không nên có cảnh sát xuất hiện rồi làm dấy lên nghi ngờ khi cậu ấy đang phải cố gắng lo liệu cho vợ mình. Có thể là vào lúc nào đó, ở đâu đó, nhưng ở hiện sau của nhà tang lễ thì không.”
Tommy bắt chéo chân giống Peter. “Anh có nghĩ Randall có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy vợ anh ấy đang có ý định bỏ anh ấy và đưa tên anh ấy ra khỏi di chúc không?”
“Không.”
“Anh có biết anh ấy sẽ nhận được khoản thừa kế ba mươi triệu đô-la nếu cô ấy chết không?”
Peter mỉm cười và lắc đầu. “Tôi biết cô đã đi đâu, nhưng tôi có thể nói với cô một cách chắc chắn rằng không có chuyện Randall làm bất cứ điều gì bất chính liên quan đến cái chết của Amanda. Nếu biết thông tin gì, tôi sẽ báo cho cô ngay. Nhưng chắc chắn không thể nào như thế.”
“Bị phản bội. Ly hôn. Mất hết số tiền thừa kế. Đó là một danh sách các động cơ thích hợp của anh ấy lúc này.” Tommy hạ chân xuống. “Tất nhiên, đó chỉ là giả thiết.”
“Bạn tôi không giết vợ,” Peter trả lời. “Thế còn người tình của Amanda thì sao? Cô cậu có biết anh ta là ai không? Có lẽ các vị nên nói chuyện với anh ta.”
“Chúng tôi đang điều tra việc đó.”
Có tiếng gõ cửa văn phòng, và một chàng trai cao lớn, mặt đầy mụn bọc lững thững bước vào phòng. Cậu ta đút tay vào túi quần. “Mẹ muốn bố giúp món thịt hầm. Mẹ bảo con tìm bố.”
“Bảo mẹ chờ bố một lát,” Peter đáp. Cậu bé gật đầu và biến mất.
Susan đứng dậy khỏi ghế. “Cảm ơn anh đã dành vài phút cho chúng tôi, và tôi thực sự xin lỗi khi làm gián đoạn kỳ nghỉ của anh.”
Peter dẫn họ ra cửa phòng. “Tôi xin lỗi vì các vị đến mà không giúp được gì, nhưng tôi thực sự không có gì để chia sẻ. Randall là một người tốt. Tôi biết cậu ấy không liên quan gì đến tai nạn của Amanda.”
“Anh cứ nói thế mãi,” Tommy nói. “Làm sao anh biết anh ấy không liên quan?”
“Bởi tôi biết cậu ấy trước cả Amanda, và tôi có thể nói với anh rằng cậu ấy đã thay đổi. Thay đổi tích cực. Amanda đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời cậu ấy, thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây. Cô ấy đã khiến cậu ấy thay đổi hoàn toàn. Cô ấy đã khiến trái tim cậu ấy rung động. Cậu ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy. Anh phải tin tôi.”
Susan đưa danh thiếp của mình cho anh. “Cảm ơn anh vì đã dành thời gian. Nếu nhớ hoặc phát hiện ra bất cứ điều gì chúng tôi nên biết, hãy gọi cho tôi.”
Peter nhận tấm danh thiếp và mở cửa văn phòng. “Tôi có thể nói với cô một điều,” anh nói khẽ.
Susan dừng lại. “Gì vậy?”
“Tôi nghĩ có ai đó đang làm phiền Randall. Cậu ấy đã nói chuyện với tôi vài ngày trước. Cô có thể muốn hỏi cậu ấy về điều đó.”
“Ai cơ?”
“Pete! Anh đâu rồi?” Một giọng nữ vang lên từ bên kia căn nhà.
“Một anh chàng nào đó tự nhận mình là Sam. Đề cập điều này với cậu ấy xem cậu ấy nói gì.”
"Pete!”
“Anh đến đây!” Peter giơ hai tay lên. “Đó là tất cả những gì tôi biết. Còn giờ tôi phải qua xem vợ tôi cần gì.”
“Chúng tôi sẽ tự ra về,” Susan nói.
Peter chạy ra hành lang mà không nói gì thêm. Anh ta rẽ vào một góc và khuất tầm nhìn. Susan và Tommy đi dọc hành lang đối diện về phía tiền sảnh chính.
“Sam là ai vậy?” Tommy hỏi.
“Tôi không biết.”
Họ ra đến cửa trước, và Tommy mở cửa. “Có lẽ đó là Hooper.”
“Chỉ có một cách để tìm ra.”