Chương 28
Từ căn phòng nghỉ hạng sang, qua cánh cửa sổ để mở, Randall có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào ngay ngoài kia. Anh bật dậy khỏi giường và đi đến cánh cửa kiểu Pháp, mở nó ra và ngắm nhìn bầu trời sao rực rỡ. Vầng trăng tròn lơ lửng trên đại dương yên tĩnh, và anh có thể cảm thấy không khí mát lạnh phả vào da mình. Anh hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị rất riêng của Bờ biển Amalf.
“Anh đang làm gì thế?”
Randall liếc lại phía sau và thấy Amanda ngồi dậy trên giường. Tấm chăn lụa tuột xuống, để lộ bầu ngực trần của cô dưới ánh trăng. Họ đã ở Ý được sáu ngày, mỗi ngày một thành phố. Anh định cầu hôn cô sau chuyến đi. Chiếc nhẫn đang nằm gọn trong hành lý của anh.
“Anh ngắm cảnh thôi. Đẹp quá.”
“Không đẹp bằng anh.”
“Đó không phải là điều anh nên nói sao?”
Amanda chui ra khỏi chăn và bước đến bên cạnh anh. Cơ thể trần truồng của cô áp lên người anh, và họ hôn nhau say đắm. Anh yêu cô. Không nghi ngờ gì nữa. Cô khiến anh cảm thấy mình là một người hoàn hảo. Anh đã bỏ lỡ điều đó kể từ sự cố Gary Anderson. Anh trống rỗng và vô hồn.
Cô lướt những ngón tay của mình dọc lưng anh và dừng lại khi chạm phải những vết sẹo chạy dọc giữa sống lưng và lan xuống gần mông. Tay còn lại của cô chạm vào những vết sẹo trên bụng anh. “Ai đã làm thế này với anh?” Cô hỏi.
Randall nhìn ra biển. “Em biết là anh không thể nói mà.”
“Nhưng anh có thể. Anh có thể nói cho em biết bất cứ điều gì.”
“Không, anh không thể. Anh xin lỗi.”
Cô nghiêng người và hôn lên cánh tay anh, từ khuỷu tay cho đến vai. “Em cần biết mọi điều về anh nếu chúng ta yêu nhau vô điều kiện. Chúng ta yêu cả cái xấu lẫn cái tốt của nhau. Em sẵn sàng rồi. Dù chuyện gì đã xảy ra, anh có thể nói cho em biết không?”
“Không.”
“Em yêu anh, Randall. Và anh cũng yêu em mà. Kể cho em di.”
Randall nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo chúng ra khỏi lưng và bụng mình. Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ về việc nói với cô mọi thứ, nhưng anh không thể. Ngay sau khi biết được sự thật, cô sẽ rời bỏ anh, đẩy anh ra xa và xấu hổ khi đã để mình đến gần một con quái vật. Đây là cơ hội để anh bắt đầu lại. Anh sẽ không hủy hoại nó.
Amanda hôn vào giữa ngực anh. “Nếu yêu em, anh sẽ cho em biết ai đã làm tổn thương anh.”
“Một ngày nào đó,” anh nói dối. “Giờ chưa phải lúc, em yêu.”
Anh kéo cô vào mình, hai cơ thể ấm áp hòa vào nhau trước cái lạnh của không khí ban đêm bên ngoài. Anh dừng lại, đỡ đầu cô, xoay cô về phía ánh trăng, bên ngoài sóng vỗ rì rào. Ánh sáng từ mặt nước hắn lên cô, và đột nhiên anh thấy mình đang ôm xác Amanda trong tay. Da cô xanh lợt. Mắt trái sưng to, mũi bị gãy. Anh cố gắng lùi lại, nhưng các khớp của cô đã cứng và cô sẽ không buông tay. Dù anh có cố gắng chạy đến đâu, cô vẫn ở bên anh. Anh không thể để cô đi. Cô là một phần của anh. Cô sẽ luôn như vậy. Thi thể Amanda đột nhiên mở mắt và nhìn anh. Cô hé môi và mấp máy.
Tại sao?
Randall ngồi bật dậy trên giường, hét toáng lên khi rơi bịch xuống sàn nhà lạnh toát. Anh lao vào góc và cuộn tròn như một quả bóng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào trong phòng. Căn nhà tối om. Không có ánh trăng lọt qua cửa sổ hay tiếng sóng vỗ bờ. Amanda không có ở đó. Đó chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng.
Anh gượng dậy khỏi sàn và hít thở đều, dụi mắt, phát hiện ra mình đang khóc khi ngủ. Anh loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ lớn để lấy nước uống.
Họ đã sống với nhau khoảng một năm trước khi đến Ý. Và anh đã cầu hôn cô vào cuối chuyến đi, ở Rome, ngay bên ngoài Vatican. Người phụ nữ mà anh tình cờ gặp trong một quán bar hóa ra lại là một thiên thần, được gửi đến để tái tạo cuộc đời anh và khiến anh trở lại hoàn toàn. Liệu anh có vỡ vụn nếu không có cô không? Anh có thể đi tiếp không?
Đồng hồ trên tủ đầu giường nhấp nháy con số 2:37. Randall đứng trong phòng tắm, nhìn mình trong gương. Anh đưa tay ra sau xoa xoa những vết sẹo loang lổ trên lưng mình như thương hiệu. Anh vén áo lên và sờ bụng. Dù anh có bao điều thay đổi thì những vết sẹo vẫn luôn là một lời nhắc nhở. Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi quá khứ của mình. Chúng sẽ ám ảnh anh cho đến hơi thở cuối cùng.
Trong màn đêm tĩnh lặng, cánh cửa ga-ra dưới tầng một mở ra.
Randall nghiêng người ra khỏi gương, lắng nghe tiếng cửa phòng tắm, nhưng không có âm thanh nào khác. Anh chạy vội trở lại phòng ngủ và chộp lấy chiếc điện thoại của mình trên tủ đầu giường trước khi bước xuống cầu thang vào bếp. Một ngón tay đặt hờ lên nút gọi khẩn cấp, anh lặng lẽ lấy một con dao từ quầy bếp và rón rén đi qua phòng tắm bùn, dừng lại khi đến cánh cửa dẫn vào ga-ra.
“Ai đó?” Anh gọi lớn.
Không có ai trả lời.
“Tôi đã gọi cảnh sát và tôi có vũ khí.”
Vẫn không có ai trả lời. Không một tiếng động.
Randall nắm chặt núm cửa và xoay, từ từ mở cửa và bật đèn. Cửa ga-ra vẫn đóng có nghĩa là âm thanh mà anh nghe thấy là tiếng cửa đóng lại. Điều đó cũng có nghĩa là anh đã để mở cửa khi trở về nhà từ đám tang. Anh không nhớ nổi nữa. Anh bước xuống ba bước để vào ga-ra, tay cầm dao sẵn sàng khẽ run. Không có ai ở đó. Anh chỉ có một mình.
Một chiếc hộp kim loại nhỏ được đặt trên mui chiếc BMW của anh. Anh không biết nó có thể là gì. Anh nhấc nó xuống và xem xét, lật chiếc hộp trên tay, tìm bản lề và một cái chốt để mở nó. Anh trượt phần đỉnh và nhìn vào bên trong. Đó là một bộ chìa khóa. Chìa khóa chiếc Subaru.
Hooper lái Subaru Legacy. Randall đã nhìn thấy nó trong một vài bức ảnh anh ta gửi cho Amanda qua tin nhắn.
Sam đã đến và để chìa khóa lại cho anh. Anh không chắc sao hắn biết điều này, nhưng hắn thực sự biết. Tường tận. Giọng nói của Amanda lại vang lên trong đầu anh.
Tại sao?