Chương 29
Susan bước xuống cầu thang, mẹ cô đã bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho Casey và Tim. Cặp song sinh ngồi trên ghế, trước mặt chúng là những chiếc đĩa trống, một nhúm bánh Cheerios khô nhỏ để giúp chúng chờ cho đến khi trứng chín. Tim đang lật dở một cuốn sách về xe tải trong khi Casey nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, quan sát những con gà đang đi quanh sân nhặt nhạnh những thứ trên mặt đất.
Mặt trời dần lên cao. Susan ngủ say như chết. Quá nửa đêm cô mới về nhà sau khi cùng Tommy hoàn thành các báo cáo. Beatrice ngủ quên trên chiếc ghế dài chờ cô, nhưng Susan không muốn đánh thức bà. Thay vào đó, cô tắt ti-vi, đắp chiếc chăn dày lên người mẹ mình và bước lên lầu. Cô tắm rửa qua để xua tan mệt mỏi trong ngày và xem video biểu diễn của cặp song sinh rồi đi ngủ. Cô mở mắt khi chuông báo thức reo và ngày mới đã bắt đầu.
“Chào buổi sáng, con yêu,” Beatrice nói khi đang loay hoay với cái chảo. “Mẹ đang làm trứng. Sáng nay thu hoạch được nhiều lắm. Con có muốn ăn một chút không?”
“Chắc chắn rồi ạ.”
“Tối qua con về khuya à?”
“Vâng. Nhiều thủ tục giấy tờ quá.
“Cảm ơn con vì cái chăn.”
“Cảm ơn mẹ vì đã ở lại.”
“Cà phê có trong bình đấy.”
Susan rót cho mình một tách và nhìn ngắm lũ gà. Chúng có vẻ hài lòng, đi bộ vòng quanh sân, mổ lớp tuyết mỏng tích tụ trên cỏ sau một đêm.
“Này, hai đứa, tối qua mẹ đã xem video của các con rồi đấy. Các con thật tuyệt vời. Hát rất hay. Mẹ xin lỗi vì đã bỏ lỡ nó.”
“Mẹ ơi,” Casey nói, rõ ràng là không cảm nhận được cảm giác tội lỗi của mẹ mình về buổi biểu diễn. “Chúng con muốn một cây thông Noel.”
Susan quay lại thì thấy con gái đang chăm chú nhìn mình. Không có sự thỏa hiệp nào trong đôi mắt nhỏ của cô bé.
“Chúng ta sẽ mua một cây, con yêu.”
“Nhưng gần đến lễ Giáng sinh rồi, và nếu chúng ta không có một cây thông, ông già Noel có thể bỏ qua nhà chúng ta và nếu thế thì chúng con làm gì có quà! Ông ấy sẽ tức giận vì chúng ta chỉ có đèn treo xung quanh cửa. Ông già Noel cần biết mình sẽ đi đâu.”
“Con muốn có quà,” Tim đột nhiên xen vào, ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách của mình. “Điều gì sẽ xảy ra nếu ông già Noel không thể tìm thấy chúng ta ạ?”
Con gái cô nói đúng. Susan đã không nghĩ về một cây thông hay đồ trang trí cho dịp lễ vì kế hoạch với Eric đã thay đổi. Cô giăng một dây đèn nhấp nháy quanh cửa ngay sau Lễ Tạ ơn nhưng đã không làm gì kể từ đó.
“Mẹ ơi? Một cây thông? Đi mà?”
“Chúng ta sẽ đi mua vào cuối tuần này. Mẹ hứa đấy. Chúng ta có nên rủ bà ngoại không nhỉ?”
“Có ạ!” Tim hét lên.
“Có ạ!” Casey phấn khích đồng ý.
Susan liếc nhìn mẹ. “Mẹ?”
Beatrice đang đánh trứng bằng kỹ năng điêu luyện của mình. “Mẹ không thể bỏ lỡ dịp này được. Nhất là với hai thiên thần của mẹ thì càng không. Đi mua cây nào!”
Cặp song sinh reo hò khiến Susan cười khúc khích. Cô cần một buổi sáng như thế này. Mặt trời chiếu sáng bên ngoài, tuyết tinh khôi phủ nhẹ lên thế giới của cô, những đứa con và mẹ cô đang ở bên, mùi hương của bữa sáng lành mạnh tràn ngập khắp ngôi nhà. Một buổi sáng hoàn hảo.
Điện thoại di động của Susan đổ chuông. Cô bước ra ngoài và với lấy nó từ chiếc bàn nhỏ, nơi cô đặt cùng chìa khóa và huy hiệu của mình. “Adler nghe.”
“Này, tôi Tommy đây.”
“Có chuyện gì vậy? Cậu đang ở đâu thế?”
“Tôi đang ở đồn. Đến sớm. Nghe này, chúng tôi đã tìm thấy Hooper Landsky.”
Cô nhảy qua những món đồ chơi và đôi giày nhỏ nằm rải rác trên sàn để đi vào phòng khách nhằm nghe rõ hơn. “Thật tuyệt. Anh ta ở đâu?”
“Ý tôi là cảnh quay từ cảnh sát New York ấy.”
“Anh lấy được rồi à?”
“Tôi quen vài người từ thời bố tôi còn làm việc ở đó. Nhờ vả ấy mà. Chúng tôi thấy anh ta rời tòa nhà văn phòng ngay trước sáu giờ, ba đêm trước. Sau đó, anh ta vào hầm đậu xe bên kia đường nơi chúng ta đã đậu xe.”
“Chúng ta cần xem hầm đậu xe có camera không.”
“Tôi gọi rồi,” Tommy trả lời. “Không có camera bên trong. Nhưng có điều này. Ngay sau khi Hooper bước xuống hầm để xe, Randall Brock đi ngang qua lối vào và rẽ vào góc cua về phía sau của nơi này.”
Susan dừng lại. “Cậu đùa à?”
“Đùa gì chứ. Sau đó, chúng tôi thấy chiếc Subaru Legacy màu hạt dẻ của Hooper rời khỏi hầm và rẽ về phía bắc trên đại lộ Madison. Đó là lần cuối cùng chúng tôi thấy anh ta. Chúng tôi cũng mất dấu Randall.”
“Những camera khác thì sao?”
“Chưa có gì. Họ vẫn đang tìm kiếm.”
“Ôi Chúa ơi.”
“Cô nghĩ điều này đã đủ để bắt Randall chưa?”
“Được rồi. Không thể có lệnh bắt nhưng ít nhất chúng ta có thể nói chuyện với anh ta. Anh ta ở cùng chỗ với một người mất tích vào ngày người đó mất tích trong khi cả hai đều là nghi phạm tiềm năng. Chúng ta có thể mời anh ta đến đồn.”
“Được, vậy trong khi cô làm điều đó, tôi sẽ xem xét khu nhà anh ta. Đi loanh quanh xem thế nào. Không thể khám xét vì không có lệnh. Tôi muốn kiểm tra các khu rừng phía sau nhà anh ta.”
“Được rồi, nghe hay đấy.”
“Hẹn gặp cô sau nhé!”
Susan cúp điện thoại và quay vào bếp. Mẹ cô vừa đổ trứng vào đĩa của cô. Cặp song sinh đang ăn.
“Công việc à?” Mẹ cô hỏi.
Susan gật đầu. “Vâng. Con ghét phải thế này nhưng có vẻ con sẽ phải đi. Con nghĩ chúng ta có lẽ phải tranh thủ nghỉ ngơi.”