Chương 47
Randall nghe thấy tiếng của phòng tắm bùn mở ra, và anh tạm dừng bộ phim tài liệu mình đang xem dở trên ti-vi. “Em à?”
Amanda xuất hiện ở hành lang, bóng đen che khuất khuôn mặt. Cô thả cuốn sách bỏ túi của mình xuống bàn bếp và cởi đôi giày thể thao đang đi khỏi chân.
“Cuộc gặp gỡ thế nào?” Randall hỏi, đứng dậy khỏi ghế sa lông. “Em nhận được tất cả các khoản tài trợ cần thiết chứ?”
“Cuộc họp diễn ra tốt đẹp.”
Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô từ ánh sáng tủ lạnh. Cô đã khóc. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên má. Hai mắt cô sưng húp. Son môi đã nhạt màu.
“Em yêu, có chuyện gì vậy?” Randall hỏi, băng qua phòng khách. “Tại sao em khóc?”
“Em không muốn nói về chuyện đó.”
Anh bước vào bếp và đứng ở một bên đảo bếp, quan sát khi cô lỗi ra một chai Merlot từ tủ lạnh dưới bồn rửa. “Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện,” anh nói nhẹ nhàng. “Anh ở đây. Có gì làm em phiền lòng thế, kể cho anh nghe đi nào.”
Amanda rót cho mình một ly rượu lớn và uống một hơi cạn, lắc đầu và lấy mu bàn tay lau miệng. “Em thậm chí không biết phải nói gì.”
“Nhưng em yêu-”
“Anh để em một mình được không? Hãy để em suy nghĩ về việc này rồi chúng ta có thể nói chuyện sau. Chỉ là không phải bây giờ. Chưa phải lúc.”
Anh vòng qua đảo bếp và đặt tay lên vai cô. “Em chắc chứ?”
Cô lùi ra xa. “Đừng chạm vào em.”
"Amanda-”
Cô né anh và chạy xuống hành lang, dừng lại khi đến bậc thang dưới cùng. “Anh yêu em chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Em đã nghĩ em hiểu anh.”
“Amanda,” Randall gọi tên cô khi bước xuống hành lang về phía cô. “Làm ơn cho anh biết chuyện gì đang xảy ra.”
Cô lắc đầu và biến mất trên cầu thang.
Khi Randall mở mắt ra, anh đang nằm trên giường. Bên ngoài trời đã tối. Anh nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường và thấy đã hơn sáu giờ. Anh về nhà khi nào? Anh đã ngủ bao lâu rồi?
“Đến lúc rồi.”
Sam đang đứng ở ngưỡng cửa, cài cúc khoác lên tận cằm, mũ trùm kín mặt. Thứ duy nhất Randall có thể nhìn thấy từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu là miệng và cằm của Sam. Anh ta đã mỉm cười. Răng của anh ta trông giống như dao cạo.
“Làm ơn,” Randall nói, kéo chăn lên tận cổ. “Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không thể làm điều này.”
“Tao muốn sự thật từ mày. Tao muốn mày thú nhận con người mình chứ không phải người mà người khác nghĩ về mày. Mày không phải là nạn nhân, Tiến sĩ Brock. Có thể mày đã tự thuyết phục mình rằng mày là nạn nhân, nhưng tao biết. Tạo biết vì tao luôn biết. Mọi điều. Đã đến lúc mày phải đối mặt với sự thật của chính mình. Tạo sẽ giúp mày thấy. Tao sẽ cho mày thấy mày thực sự là ai.”
Sam bước tới và chĩa thẳng lưỡi dao mà hắn đang giấu sau lưng về phía Randall. “Cái này trông có quen không?”
Chỉ nhìn thấy lưỡi dao thôi đã khiến Randall chết lặng.
“Gary bảo mày làm mọi thứ. Hắn bảo mày làm mọi thứ với Rose và Lily, và khi mày từ chối, hắn đã cứa vào người mày bằng một lưỡi dao như thế này. Có phải vậy không?”
Randall lơ đễnh vén áo phông lên và xoa xoa những vết sẹo nhỏ trên lưng. Anh có thể nghe thấy tiếng thút thít, khóc lóc, tiếng la hét vang vọng trong tầng hầm. Anh có thể nhớ cách lưỡi dao trượt trên da mình, sắc bén đến mức ban đầu anh không cảm nhận được nó. Chỉ có dòng máu ấm chảy ra từ vết thương.
"Đứng dậy,” Sam ra lệnh.
Randall tung chăn và đứng dậy.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi khỏi đây. Mày làm mọi thứ tao bảo, nếu không tao sẽ cứa vào người mày như Gary đã làm. Nhưng sẽ sâu hơn. Mày hiểu không?” Randall gật đầu. “Chúng ta sẽ đi ra cửa sau và xuyên qua khu rừng để tránh cảnh sát ở phía trước. Mày phải im lặng. Nếu kêu cứu, tao sẽ cắt cổ mày.”
“Tôi phải mặc quần áo đã.”
“Không, không cần.”
“Tôi sẽ chết cóng mất.”
“Vậy thì mày tốt nhất nên đi nhanh.”
Randall băng qua phòng, và Sam tóm lấy gáy anh. Đèn trong nhà đã tắt. Họ đi xuống tầng trệt và băng qua bếp, rồi tiến tới hiện sau. Anh rùng mình khi cơn gió đầu tiên ập vào đôi chân và cánh tay trần của mình.
“Tôi không có giày,” Randall thì thầm. “Chân tôi sẽ bị tê cóng mất. Tôi sẽ khiến chúng ta bị chậm lại. Ít nhất hãy cho tôi xỏ thứ gì đó.”
Sam cứa dao vào cánh tay Randall mà không nói gì, sau đó túm tóc anh trước khi anh kịp kêu lên, kéo anh lại để họ đối mặt với nhau. “Đi bộ. Một cách lặng lẽ.”
Randall cố gắng lấy tay bịt vết thương ở cẳng tay, nhưng phần băng tay đã ngăn anh làm việc đó. Nước mắt chảy dài trên má khi anh bước ra khỏi hiện và đến sân, gần hơn về phía khu rừng tối trải dài bên ngoài khu đất. Anh không biết mình sẽ đi đâu.
Anh không biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào.