Chương 49
Susan ngồi trên một trong những chiếc giường trong phòng cấp cứu, đầu gối thu lên trước ngực, một bức màn ngăn cách cô và bệnh nhân phía bên kia, người nhập viện vì cúm. Họ cố định vai cô, nhưng bác sĩ trực nói rằng cô sẽ cảm thấy đau nhức trong hai ngày tới và có thể trở lại làm việc sau khi cơn đau thuyên giảm. Về phần đầu, nó bị rách nhưng không có dấu hiệu của chấn động. Họ chỉ còn chờ kết quả của hai cuộc kiểm tra khác trước khi ký giấy cho cô ra viện.
Trong vài giờ qua, các binh sĩ, đồng nghiệp, cảnh sát từ đồn New York và một vài thám tử đã bắt đầu tụ về phòng chờ, hỗ trợ bằng cách đơn giản là có mặt. Đó là những gì cảnh sát làm khi một trong số họ bị thương trong khi làm nhiệm vụ. Chỉ cần xuất hiện thôi là đủ. Tuy nhiên, hàng loạt người với bộ đàm kêu rè rè và các cuộc trò chuyện ngày càng to đã khiến đội ngũ y bác sĩ - những người phải ăm sóc bệnh nhân kh - − bị xao nhãng, vì vậy cô biết rằng họ sẽ sớm được yêu cầu rời đi. Hy vọng cô có thể rời đi cùng với họ.
Crosby gạt tấm rèm và bước đến bên cô. Susan cố gắng ngồi dậy nhưng không thể có được điểm tựa phù hợp với cánh tay đang bị nẹp.
“Cô thế nào rồi?” Ông hỏi.
“Tôi ổn.”
“Trông cô chẳng ổn tí nào. Mệt mỏi thì có.”
“Tôi trông cao.” Susan chỉ vào ống truyền tĩnh mạch đang cắm vào tay mình. “Bất cứ thứ gì họ gắn lên tôi đều có vẻ nghiêm trọng. Tôi thì không cảm nhận được gì.”
“Tôi đã ghé qua nhà cô để nói chuyện với mẹ cô. Bà ấy khá sốc. Tôi đã nói với bà ấy rằng cô sẽ về nhà sau và chính tôi sẽ đưa cô về. Tôi rất muốn đưa bà ấy đến đây, nhưng bọn trẻ đã ngủ rồi và bà ấy không muốn chúng nhìn thấy cô như thế này.”
“Cảm ơn sếp.”
Crosby gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường. “Có tin tức gì về Brock không?” Cô hỏi.
“Không. Bặt vô âm tín. Cô nghĩ anh ta có thể là người ngồi sau tay lái? Anh ta có vẻ không phải loại người tìm cách làm hại cảnh sát.”
“Tôi không biết.”
“Có lẽ việc cô phát hiện ra Hooper Landsky đã chọc giận anh ta.”
“Có thể.” Susan suy nghĩ một lúc. “Thật khó để chắp nối các mảnh ghép với đầu óc rối bời của tôi như thế này.”
Crosby đứng dậy. “Tôi sẽ đợi để đưa cô về nhà. Tôi sẽ cử Tommy đến. Cậu ta muốn gặp cô.”
“Cậu ấy đã ở đâu?”
“Cậu ta cho biết mình đã đến trường Quarim. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi cậu ấy gọi về đồn.”
“Nói với cậu ấy rằng bác sĩ không cho người đến thăm hoặc tôi đang ngủ. Tôi không muốn gặp cậu ấy.”
“Tại sao?”
“Chỉ là không muốn thôi. Không muốn tiếp ai khác nữa.”
“Hai người ổn chứ?”
“Ổn,” Susan nói dối. “Tôi không thể giải quyết tất cả các câu hỏi ngay bây giờ.”
Crosby gật đầu. “Được rồi. Tôi sẽ đến gặp cô khi bác sĩ nói rõ mọi chuyện. Chúng tôi vẫn để người hỗ trợ tại nhà cô. Như tôi đã nói, cậu ấy sẽ ở đó cho đến khi chuyện này kết thúc.”
“Cảm ơn sếp.”
Cô nhìn Crosby chui ra khỏi bức màn che và biến mất. Cô cố gắng cử động vai, rồi nhăn mặt khi cơn đau nhói lên. Cô nhấn nút màu đỏ ma thuật của mình và chờ đợi nó làm nhiệm vụ của mình.