Chương 50
Chiếc Versa của Beatrice đậu trên đường Ringgold ở Peekskill, bên kia đường, trước nửa dãy nhà so với ngôi nhà Tommy thuê cách nhà Hudson ba dãy. Mặt trời mới bắt đầu ló dạng trên trời không một gợn mây. Chiếc Accord màu đen của Tommy đang đậu ở lối đi, nhưng trong nhà vẫn sáng đèn, tức là cậu ta đã thức dậy và chuẩn bị đi làm.
Vào thời điểm Susan bước ra khỏi Phòng cấp cứu, chỉ còn một vài sĩ quan vẫn còn lảng vảng ở hành lang. Crosby đã chở cô về nhà. Khoảng ba giờ sáng cô ra viện, cảm giác hồi hộp khi tìm thấy Hooper và rượt đuổi chiếc Subaru vẫn còn. Việc nghỉ ngơi vài giờ rồi thức dậy chẳng có ích gì. Crosby đã yêu cầu cô nghỉ một vài ngày để hồi phục, nhưng cô đã có kế hoạch khác. Cô đã kiểm tra cặp song sinh và nhìn trộm mẹ mình, người đang ngủ ngáy trên đi văng trước khi đi vào phòng tắm. Khi tưới cây mà họ đã trồng, cô nhìn thấy đơn vị bảo vệ ở phía trước nhà. Trông thấy điều đó khiến cô cảm thấy dễ bị tổn thương hơn là được bảo vệ.
Cô rời đi trước khi mọi người thức dậy và đi xe của mẹ mình để thử cải trang. Cô để lại lời nhắn cho Beatrice biết cô đang ở đâu và mang theo điện thoại phòng khi ai cần gọi. Chiếc Nissan Versa màu xanh da trời hoàn toàn khác chiếc Taurus mà cô thường dùng. Điều này giống như lái một chiếc xe go-kart [16] bốn cửa.
Cửa trước mở ra, Tommy xuất hiện vài phút trước bảy giờ tối. Susan ngồi thẳng dậy khi nhìn thấy cậu ta, phớt lờ cơn đau nhói trên vai. Cô biết mình không thể uống thuốc Percocet [17] mà bác sĩ đã kê cho cô và lái xe, vì vậy cô sẽ phải nén đau cho đến khi về nhà. Ngay cả với cánh tay được cố định treo ở cổ, cơn đau còn tồi tệ hơn những gì cô mong đợi. Hôm nay là một ngày dài.
Tommy nhảy xuống bậc thềm và rẽ vào hướng ngược lại với nơi xe của cậu ấy đang đậu. Cô quan sát cậu đi xuống phố và vòng qua góc đường lên đại lộ Hudson. Từ xe của mình, cô có thể nhìn thấy cậu ta đang đi ra xa bờ sông. Nhưng nếu cậu ta rẽ xuống một con phố khác, cô sẽ mất dấu và sẽ phải lái xe theo hướng đó.
Cậu ta đi bộ hai dãy nhà, sau đó tạt vào một cửa hàng ăn nhanh ở góc. Sau vài phút, cậu ta bước ra với hai túi giấy đựng đầy hàng tạp hóa, rồi lại biến mất vào trong nhà. Susan thở phào. Chỉ là đi mua chút đồ. Không vấn đề gì.
Cô cảm thấy có chút ngu ngốc khi theo đuôi một đồng nghiệp, nhưng sự trùng hợp trong vụ án này quá nhiều nên không thể bỏ qua. Cô chỉ muốn xem một ngày điển hình trong cuộc đời của Tommy như thế nào, và với việc cô được cho là phải nghỉ ngơi trong một thời gian, đây là cơ hội để cậu ta ra tay nếu cậu ta thực sự dính líu đến vụ giết Amanda.
Tommy đã gọi cho cô hai lần nữa khi cô vẫn còn ở trong phòng cấp cứu. Cô để cả hai cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại, không biết mình sẽ nói gì hoặc thảo luận mọi thứ như thế nào và nghĩ rằng phớt lờ cậu ta là phương án tốt nhất vào thời điểm này.
Khoảng một giờ sau, Tommy ra khỏi nhà. Một lần nữa, cậu ta bước vội xuống cầu thang, nhưng lần này quay ra xe và ngồi vào. Động cơ hoạt động, hơi nước bốc lên từ ống xả. Susan cài số chiếc Versa và đợi cậu ta lùi hẳn ra khỏi đường lái xe mới bắt đầu lái xuống Ringgold. Khi cậu ta rẽ phải trên Đại lộ Frost, cô tăng tốc và đến góc đường đúng lúc để thấy cậu ta rẽ trái vào Đường Washington. Cô giữ khoảng cách đủ gần để theo dõi nhưng cũng lùi lại đủ xa để hòa vào dòng người ngược xuôi vào giờ cao điểm.
Cậu ta vào đại lộ Welcher, rẽ trái trên Đường Post, sau đó tấp vào đoạn đường dốc để vào Đường 9. Susan là một trong bốn chiếc xe phía sau khi cậu ta cuối cùng hoà vào dòng xe cộ trên đại lộ Taconic Stathe, sau đó vào Xa lộ 287-Đông. Bụng cô bắt đầu réo khi đến đại lộ phía bắc đại lộ Hutchinson River, và cô nhận ra mình đã không ăn gì kể từ đêm hôm trước. Adrenaline cuối cùng cũng cạn kiệt và cô thấy mình vừa đói vừa mệt, vai cô đau buốt liên tục.
Tommy lái xe qua cầu Whitestone lên đường cao tốc Đảo Long. Lúc đó, Susan đã đoán được cậu ta sẽ đi đâu. Điều thú vị là chỉ một ngày sau khi cô đến thăm Martin Corolla, Tommy cũng về thăm cha mình. Một mảnh ghép không khớp hoặc ăn khớp một cách quá dễ dàng.
Cô đỗ xe trước nhà Martin một dãy phố. Từ chỗ ngồi, cô có thể nhìn thấy người cha chào đón cậu con trai bằng một cái ôm và kéo cậu ta vào bên trong. Cô rút điện thoại ra và gọi về đồn.
“Cảnh sát bang New York, Đội K., Trooper Barton xin nghe.”
“Bart, Susan đây. Tôi cần nói chuyện với Corolla.”
“Này, Susan. Cô thế nào rồi?”
“Tôi ổn. Tôi sẽ trở lại sau vài ngày nữa.”
“Vậy tốt rồi. Tuy nhiên, Tommy ra ngoài rồi. Cô gọi di động cho cậu ấy chưa?”
“Rồi,” cô nói dối. “Chuyển sang hộp thư thoại nên tôi nghĩ có thể cậu ấy đang ở trong văn phòng.”
“Không. Đến điểm danh rồi đi tuần tra rồi. Nếu cậu ấy về, tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho cô.”
Cô gác máy và ngả người trên ghế, quan sát ngôi nhà, đôi mắt nặng trĩu quét vòng quanh khu nhà để tìm Randall Brock, một chiếc Subaru Legacy màu hạt dẻ, hay bất cứ thứ gì khác có thể trông đáng ngờ. Cô mở ngăn đựng găng tay của mẹ và tìm thấy một gói M & M’S ăn dở. Ăn tạm vậy.