← Quay lại trang sách

LỜI KẾT

Susan ngồi trong khu vực chờ của khoa Tâm thần thuộc Bệnh viện Jefferson, vuốt ve mái tóc của Tim khi cậu bé nằm trên đùi cô và lật mở cuốn sách. Họ có thể nhìn thấy điểm cuối phía bắc của đường chân trời Philadelphia qua ô cửa sổ cuối hành lang. Casey đang ở trong góc chơi với một ngôi nhà búp bê mà Susan thường cho là nó quá bẩn, nhưng trong hoàn cảnh đó, cô thực sự không bận tâm. Gần đây, cô đã học được cách lựa chọn các công việc và ưu tiên cuộc sống của mình đã trở thành mục tiêu mới của cô. Không nghi ngờ gì nữa, cô yêu công việc và sự thăng tiến sau mỗi lần phá án, nhưng cô yêu gia đình mình hơn hết thảy và đã tự hứa với bản thân rằng cô sẽ không hy sinh thời gian bên họ vì yêu cầu công việc. Các con cô quá quý giá để có thể đánh đổi bất cứ thứ gì.

Đã hai tháng kể từ khi Tommy và Martin bị bắt. Họ đã bị tạm giam và hiện đang chờ xét xử tại Cơ sở Cải huấn Sing Sing ở Ossining, cách Manhattan khoảng nửa giờ về phía bắc. Thẩm phán coi họ là một rủi ro tiềm tàng và từ chối bảo lãnh. Đó là chiến thắng đầu tiên của cô. Cô đang mong đợi một vài điều nữa.

Beatrice đã đứng vững trở lại nhưng đi lại chậm hơn trước. Cơ thể của bà đang hồi phục theo tốc độ riêng, và ở độ tuổi ấy thì không thể gấp gáp được. Susan thấy ổn với việc đó. Thật tuyệt khi có mẹ ở bên kể từ khi chuyển bà đến ở hẳn với cô, nhưng họ đã không đoán trước được việc sẽ phải xây dựng một phòng ngủ ở phía dưới. Họ vẫn đang chuẩn bị.

“Mẹ ơi, con cần một cuốn sách mới.”

Susan nâng Tim lên và vỗ nhẹ vào mông con. “Được chứ, con yêu. Con đi lấy đi.”

“Mẹ có thể đi cùng con không?”

“Nó ở ngay đó. Con có thể làm được mà.”

Cô quan sát cậu con trai nhỏ của mình cẩn thận đi đến chiếc bàn đầy sách, cứ cách vài bước lại liếc mắt nhìn lại để chắc chắn mẹ mình vẫn ở đó. Cô không lường hết được phản ứng của các con cô sau khi bị bắt cóc và chứng kiến một người chết trước mặt chúng. Ban đầu, chúng tỏ ra ổn. Chúng đã bị kích động, ai mà lại không cơ chứ? Cô nghĩ chúng còn quá bé để xử lý đúng những gì đã xảy ra và những gì chúng chứng kiến, Casey dường như vẫn ổn. Cô bé vẫn như xưa, chơi với búp bê và tạo ra mọi thứ từ bộ đồ thủ công và nghệ thuật của mình như con bé vẫn thường làm. Tình yêu với những bộ phim sau giờ học của con bé không bao giờ suy giảm, và con bé hầu như ngủ ngon mỗi đêm. Tuy nhiên, Tim đang gặp vấn đề. Thằng bé bắt đầu liên tục đặt ra những câu hỏi về người đàn ông đã cố gắng bắt chúng, làm đau bà ngoại và bị mẹ bắn. Susan đã trả lời tất cả những câu hỏi đó tốt nhất có thể, và cậu bé dường như hài lòng với những câu trả lời đó cho đến khi hỏi lặp đi lặp lại và chu kỳ hỏi được thiết lập.

Những câu hỏi của Tim sau đó biến thành cơn ác mộng khiến cậu bé thức dậy, la hét và khóc lóc rằng kẻ xấu sẽ đến bắt chúng. Sau đó cậu bé tè dầm, và đó là lúc Susan bắt đầu tìm kiếm một người có thể nói chuyện cùng. Họ đã tìm đến một nhà trị liệu địa phương và thực hiện các buổi trị liệu ba lần một tuần, nhưng không hiệu quả. Mọi thứ tiếp tục trở nên tồi tệ hơn; các thầy cô ở trường đã chú ý đến việc Tim tự tách biệt mình khỏi bạn bè và gọi về nhà nói rằng cậu bé trở nên xa cách và học hành sa sút. Khi đó, Susan biết cô cần thực hiện các biện pháp quyết liệt hơn. Cô cần đi sâu và giải quyết vấn đề này trước khi cậu bé bước qua một ngưỡng không thể quay trở lại. Và họ đã ở đây.

Thang máy báo dừng, và Susan nhìn một người đàn ông bước ra. Anh ta ăn mặc giản dị: một chiếc quần ngố màu nâu, một chiếc áo len màu xanh lá cây, áo khoác bomber và một chiếc khăn quàng cổ. Anh ta bước đi với sự trợ giúp của cây gậy, đi qua quầy lễ tân và tiến vào khu vực dành cho khách. Khi anh ta ngồi đối diện với cô, Tim chạy khỏi bàn sách và vùi mặt vào lòng cô. Đó là phản ứng của cậu bé với người lạ trong thời gian này.

“Tôi xin lỗi,” người đàn ông nói, ra hiệu về phía Tim. “Tôi đã ngồi vào chỗ của cậu bé à?”

Susan lắc đầu. “Không, không sao. Thằng bé sẽ ngồi với tôi.”

Cô liếc nhìn anh khi anh kiểm tra điện thoại. Trông anh ta trạc tuổi cô. Có lẽ lớn hơn một chút. Mái tóc vàng hoe hơi dài. Râu có chút xám. Trông khá hấp dẫn.

“Mẹ ơi, con không thể tìm thấy sách,” Tim nên rỉ trong lòng mẹ.

“Được rồi. Con tiếp tục tìm đi. Nó hẳn phải ở đâu đó.”

“Con muốn mẹ đi với con.”

“Con có thể tự đi. Con dũng cảm lắm mà.”

“Không ạ.”

“Mẹ nghĩ con có thể đấy.”

Tim lắc đầu. “Con không thể. Mẹ đi cùng với con đi.”

“Được rồi, đi nào.”

Cô đứng dậy và dắt Tim lại bàn. Họ bắt đầu lấy sách ra và xem xét các bìa sách.

“Cô đang làm việc à?” Người đàn ông hỏi. “Tôi có thể nhìn thấy huy hiệu trên thắt lưng của cô.”

Susan nhìn xuống và gật đầu. “À, tôi quên mất. Tôi từ chỗ làm đến đây luôn.”

“Trước tôi cũng thế.” Anh giơ cây gậy của mình lên. “Giờ thì thôi rồi.”

“Tôi rất tiếc.”

“Cô đang làm ở đâu?”

“Cảnh sát New York,” Susan trả lời khi lướt qua những cuốn sách khiến Tim lắc đầu.

Người đàn ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. “New York? Vậy cô đang làm gì ở đây?”

“Em trai cháu đã sợ hãi khi kẻ xấu cố gắng làm hại chúng cháu, và giờ em ấy cần nói chuyện với bác sĩ để có thể cảm thấy khá hơn và vui vẻ trở lại.”

Casey đang đứng ở phía bên kia chiếc ghế của người đàn ông. Anh quay lại và mỉm cười.

“Vậy sao?”

“Vâng ạ. Và chúng cháu không muốn em ấy gặp ác mộng nữa, vì vậy chúng cháu phải đến đây để bác sĩ có thể giúp em ấy khỏe hơn.”

“Còn cháu thì sao?” Anh ấy hỏi. “Cháu thế nào?”

“Cháu ổn,” Casey trả lời. “Cháu không cần phải nói chuyện với bác sĩ. Chỉ Tim thôi.”

Người đàn ông quay lại và nhìn Tim. “Bác cũng ở đây để nói chuyện với bác sĩ,” anh nói. “Chẳng có gì phải cảm thấy sợ hãi cả. Những người ở đây rất tốt. Họ chắc chắn sẽ khiến cháu cảm thấy khá hơn. Cũng giống như họ đã khiến bác cảm thấy dễ chịu hơn.”

Tim đánh rơi cuốn sách đang cầm trên tay và nhìn người đàn ông, quan sát anh ta một lúc. “Có phải có một người đàn ông xấu đã cố gắng làm hại bác không?”

“Cháu có thể nói vậy.”

“Và bác sĩ giúp bác khỏe hơn.”

“Chắc chắn là thế rồi.”

Tim gật đầu và cuối cùng cầm lấy một cuốn sách. Không nói thêm lời nào, cậu bé bước lại ghế, trèo lên ngồi và bắt đầu đọc.

Susan đứng dậy và quay trở lại chỗ ngồi. Casey quay lại chơi với ngôi nhà búp bê. “Cảm ơn anh,” cô nói với người đàn ông. “Dù tin hay không, nhưng tôi nghĩ những lời của anh đã giúp thằng bé đấy.”

“Tôi không nói dối,” anh trả lời. “Bệnh viện này hàng đầu đấy. Cậu bé tìm đến đúng chỗ rồi. Cô đang làm điều đúng đắn đấy.”

Susan mỉm cười. Có điều gì đó trong cách nói chuyện của anh ấy khiến cô cảm thấy mình đã làm đúng. Tim có thể tiếp tục điều trị ở New York, nhưng cô đã đọc được rất nhiều bài báo giới thiệu về những tiến bộ trong tâm lý trẻ em tại Bệnh viện Jefferson. Philadelphia cách nhà cô không xa. Nếu nhờ đó mà cuộc sống của họ trở lại bình thường, cô sẽ làm bất cứ điều gì. Việc này sẽ thành công. Cô có thể cảm thấy như thế.

Y tá ở khu vực tiếp tân nghiêng người qua bàn làm việc. “Tiến sĩ Cain đã sẵn sàng gặp anh.”

Người đàn ông gật đầu và từ từ đứng dậy. “Rất vui khi được nói chuyện với cô. Tôi mong mọi chuyện sẽ ổn. Có thể tôi sẽ gặp lại cô ở đây.”

“Vâng” Susan đáp. “Có lẽ.” Cô đưa tay ra. “Nhân tiện, tôi là Susan Adler.”

Người đàn ông mỉm cười. “Rất vui được gặp cô, Susan Adler. Tôi là Liam. Liam Dwyer.