Chương 6
Thu xếp mọi việc xong xuôi, Poirot hài lòng ra về.
Ông sắp có được những thông tin mình muốn - riêng điều này thì ông không nghi ngờ gì. Ông đã thuyết phục được Spence tham gia. Và Spence, một khi đã bắt đầu lần theo cái gì, thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Với danh tiếng một quan chức cấp cao về hưu của Cục điều tra hình sự Anh Quốc, chắc chắn ông thanh tra này đã làm thân được với vài người bạn trong Sở cảnh sát địa phương.
Và tiếp theo - Poirot nhìn đồng hồ - ông có lịch hẹn gặp bà Oliver trong đúng 10 phút nữa ở ngôi nhà tên có Vườn Táo. Quả tình, cái tên này cũng cực kỳ phù hợp.
Poirot nghĩ, đúng là người ta khó mà tránh được táo. Chẳng ai có thể từ chối một quả táo Anh chín mọng - thế mà ở đây là táo lại vướng vào mớ cán chổi, phù thủy, bữa tiệc Hallowéen, và một đứa trẻ bị sát hạt
Đi theo con đường bà Oliver đã chỉ, đúng giờ hẹn Poirot đến trước một ngôi nhà gạch đỏ theo kiến trúc Georgia, bao quanh là một hàng cây sồi thấp được cắt tỉa gọn gàng, và bên trong hàng rào ấy là một khu vườn nhỏ xinh xắn.
Ông đưa tay nhấc thanh chốt, mở cánh cổng sắt có treo biển “Vườn Táo”. Poirot bước vào con đường nhỏ dẫn tới cửa chính. Cánh cửa lập tức mở và bà Oliver lao ra bậc thềm, chính xác như hình nhân nho nhỏ tự động ló ra từ ô cửa trang trí trên đỉnh chiếc đồng hồ Thụy Sĩ.
“Ông hết sức đúng giờ,” bà thốt lên, hụt hơi. “Tôi đứng ngóng ông từ cửa sổ nãy giờ.”
Poirot quay lại khép cổng cẩn thận. Lần nào gặp bà Oliver, dù hẹn trước hay do tình cờ, Poirot đều nhìn thấy táo hầu như lập tức. Khi thì bà ấy đang ăn táo, hoặc mới ăn táo xong - nhìn vụn táo vẫn vương trên ngực của bà là biết - hoặc bà ấy đang xách theo một giỏ táo. Nhưng hôm nay thì khác, không có bóng dáng quả táo nào trong tầm mắt. Phải rồi, Poirot thầm đồng tình. Ai mà gặm táo ở đây lúc này thì thật vô ý, ngay tại nơi không chỉ là hiện trường vụ án, mà là một thảm kịch. Đúng là một thảm kịch. Poirot nghĩ. Một đứa trẻ mới mười ba tuổi đầu bị giết hại. Ông không thích nghĩ về chuyện này chút nào, nhưng chính vì không thích, ông càng quyết tâm phải dồn hết tâm trí cho vụ án, cho đến khi bằng cách nào đó, có ánh sáng soi rọi qua bức màn bóng tối mịt mùng, và cho ông thấy rõ chân tướng của vụ việc khiến mình đã cất công đến đây tìm hiểu.
“Tôi không hiểu tại sao ông không chịu lưu tại nhà bà Judith Butler,” bà Oliver ca cẩm. “Cứ nhất định phải ở cái nhà khách bình dân hạng quèn ấy.”
“Vì sẽ khách quan hơn khi tôi đứng ngoài quan sát,” Poirot giải thích. “Không nên quá thân thiết với bên nào, mong bà hiểu cho.”
“Tôi không hiểu ông làm sao tránh được việc đó,” bà Oliver nói. “Chắc ông đã gặp gỡ mọi người và nói chuyện với họ, phải không?”
“Chắc chắn rồi,” Poirot đáp.
“Vậy ông đã gặp những ai?”
“Bạn tôi, thanh tra Spence.”
“Ông ấy dạo này thế nào?” bà Oliver hỏi.
“Trông già hơn hẳn so với trước.” Poirot đáp.
“Hiển nhiên rồi,” bà Oliver nói, “ông trông đợi gì nữa? Ông ấy có lãng tai, mờ mắt, chậm chân hay béo lên gầy đi gì không?”
Poirot nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “thanh tra Spence hơi sút ký. Phải đeo kính để đọc báo. Tôi không nghĩ ông ấy bị lãng tai, ít nhất thì cũng không có dấu hiệu ấy.”
“Về vụ này ông ấy nghĩ sao?”
“Bà chuyển chủ đề nhanh quá,” Poirot nói.
“Và chính xác thì ông và ông ấy định làm gì?”
“Tôi đã lên kế hoạch của mình,” Poirot đáp. “Trước tiên, tôi đã gặp và hỏi ý kiến ông bạn cũ. Tôi nhờ Spence, nếu có thể, giúp tôi thu thập một số thông tin người khác khó tiếp cận được.”
“Ý ông là ông Spence có nhiều bạn bè trong giới cảnh sát địa phương, nên sẽ moi được nhiều thông tin?”
“Thật ra thì, tôi sẽ không diễn đạt như vậy, nhưng đúng, đó chính là những tính toán ban đầu của tôi.”
“Và sau đó?”
“Tôi đến gặp bà ở đây, thưa bà. Tôi cần phải xem tận mắt hiện trường vụ án.”
Bà Oliver ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn căn nhà một lượt, nói:
“Căn nhà này không có vẻ giống một nơi có thể xảy ra án mạng, đúng không?”
Một lần nữa Poirot thầm thán phục: Bản năng phán xét của bà ấy thật chuẩn xác!
“Đúng vậy,” ông lên tiếng, “đúng là nó không giống một nơi có thể xảy ra án mạng. Sau khi đã biết được hiện trường ở đâu, tôi sẽ cùng bà đến gặp mẹ cô bé, xem bà ấy có cung cấp được gì không. Chiều nay, ông bạn Spence của tôi sẽ thu xếp cho tôi gặp mặt cảnh sát điều tra ở địa phương khi nào tiện. Tôi cũng muốn trao đổi với bác sĩ ở đây, và cả với bà hiệu trưởng trường học nếu được. Đến sáu giờ tối tôi sẽ uống trà và dùng bữa tối có món lạp xưởng cùng ông bạn Spence và chị gái ông ấy ở nhà họ và chúng tôi sẽ thảo luận.”
“Ông định hỏi thêm ông Spence gì nữa?”
“Tôi muốn gặp chị của Spence. Bà ấy sống ở đây lâu hơn ông bạn của tôi. Ông ấy mới chuyển về sống cùng từ khi anh rể mất thôi. Biết đâu bà ấy lại biết rõ những người ở đây.”
“Ông có biết, nghe ông nói khiến tôi liên tưởng đến gì không?” bà Oliver nhận xét. “Một cái máy tính. Kiểu như ông đang tự lập trình bản thân mình vậy. Từ ‘lập trình’ có đúng không nhỉ? Ý tôi là, cả ngày ông thu nạp mọi thứ vào đầu mình, và rồi sau đó sẽ xem xét kết quả xuất ra là gì.”
“Bà có cách liên tưởng thật thú vị,” Poirot nói, vẻ hào hứng. “Phải, phải, tôi đóng vai chiếc máy tính, thu nạp thông tin và…”
“…và ông sẽ cho ra tất cả các đáp án sai?” bà Oliver hỏi châm chọc.
“Không có khả năng đó đâu,” Hercule Poirot đáp. “Máy tính không bao giờ sai.”
“Máy tính thì không,” bà Oliver nói, “nhưng trên đời đôi khi vẫn có những chuyện không ngờ xảy ra. Ví dụ như hóa đơn tiền điện tháng vừa rồi của tôi chẳng hạn. Tôi có nghe câu thành ngữ ‘Con người ai cũng mắc sai lầm’, nhưng lỗi lầm của con người thì chẳng là gì nếu so với lỗi của máy tính nếu nó thử làm sai. Thôi ông hãy vào nhà gặp bà Drake.”
Bà Drake quả thực không phải một người tầm thường, Poirot nghĩ thầm. Một phụ nữ ngoại tứ tuần, dong dỏng cao, gương mặt đẹp, mái tóc vàng xen vài sợi xám, cùng đôi mắt xanh đặc biệt sáng rạng rỡ. Người bà toát lên vẻ nhanh nhẹn và tháo vát. Bất cứ bữa tiệc nào đến tay bà thu xếp chắc hẳn đều rất thành công. Trong phòng khách, một khay bánh quy đường và cà phê sáng đang đợi sẵn hai người.
Vườn Táo, theo Poirot thấy, là một tư dinh được chăm chút hết sức chu đáo. Nội thất bài trí rất hợp lý, sàn trải thảm thượng hạng, mọi thứ được lau chùi đánh bóng kỹ lưỡng, và đặc biệt nếu nhìn qua, khó nhận ra rằng trong nhà thật sự không có vật dụng nào quá sáng giá, mà tất cả đều rất hài hòa. Màu sắc của rèm cửa và khăn trải bàn đều là những màu dễ chịu nhưng cũng rất truyền thống. Nếu để cho thuê, chắc chắn căn nhà sẽ lập tức tìm được người sẵn sàng trả giá cao, và họ cũng không phải thêm vào bớt ra bất cứ đồ đạc quý nào, hay không cần xê dịch nội thất bài trí.
Bà Drake chào đón bà Oliver và Poirot, rõ ràng che giấu gần như hoàn toàn cảm giác mà theo phỏng đoán của Poirot hẳn là bực bội vô cùng. Bởi lẽ ban đầu bà chỉ muốn đứng ra tổ chức một bữa tiệc đông vui cho cộng đồng mà cuối cùng lại xảy ra một vụ án mạng mang tính chất phản cộng đồng như vậy. Bà Drake còn là người được trọng vọng trong vùng Woodleigh Common, nên Poirot đoán bà chắc chắn không vui vẻ gì khi bị coi là yếu kém để xảy ra vụ việc như vậy. Án mạng lẽ ra không nên xảy ra ở đây mới phải. Với người khác và ở một ngôi nhà khác thì được. Nhưng đây là một bữa tiệc cho trẻ nhỏ, do bà khởi xướng, do bà chủ trì, do bà sắp xếp, lẽ ra những chuyện thế này không được phép xảy ra mới đúng. Hẳn có lúc bà đã nghĩ nó không xảy ra. Và Poirot đoán rằng chắc bà Drake đã suy đi nghĩ lại trong đầu để tìm lấy một nguyên nhân. Có lẽ không phải là nguyên nhân xảy ra vụ án mạng, Poirot nghĩ, mà bà Drake chắc đã rà soát lại để ghi nhận những thiếu sót của vài cá nhân giúp bà tổ chức bữa tiệc, vì vụng về và lơ đễnh mà họ đã không thể nhìn ra được thảm kịch này có thể xảy ra.
''Chào ông Poirot,” bà Drake cất lời chào bằng giọng nói hết sức êm ái, Poirot tưởng tượng sẽ rất hợp nếu nó được vang lên trong một giảng đường hoặc trong một hội trường nào đó. “Tôi rất mừng vì ông đã dành thời gian xuống đây. Bà Oliver đã cho tôi biết sự giúp đỡ vô giá của ông trong tình cảnh khủng khiếp này.”
“Xin hãy yên tâm, Madame = Bà, tôi xin làm hết sức có thể, nhưng như bà biết đấy, có lẽ bà cũng hiểu đây sẽ là một vụ khó khăn.”
“Khó khăn ư?” bà Drake nói. “Tất nhiên sẽ không hề dễ dàng. Thật không thể tưởng tượng, thực sự không thể tưởng tượng nổi là một sự việc kinh khủng như vậy lại có thể xảy ra.” Bà nói thêm, “tôi đoán cảnh sát có lẽ đã nắm được manh mối nào đó rồi? Điều tra viên Raglan cũng rất có tiếng tăm trong vùng. Dẫu sao, họ chắc cũng phải nhờ đến Scotland Yard tham gia thôi, tôi cũng không rõ lắm. Giờ theo báo chí thì cái chết của cô bé đáng thương này là chuyện động trời trong vùng. Tôi cũng không cần phải kể với ngài, ông Poirot - chắc chắn ông cũng đọc báo thường xuyên như tôi, nên hẳn cũng biết là từ trước đến nay có rất nhiều cái chết thương tâm của trẻ nhỏ ở khắp các vùng quê. Có vẻ càng ngày càng nhiều. Tôi cảm thấy căn bệnh thần kinh bất ổn đang xuất hiện phổ biến hơn trước kia. Nhưng tôi cũng phải nói thêm là các bà mẹ và các gia đình hiện nay nhìn chung không quan tâm đến con cái chu đáo như trước nữa. Bọn trẻ bây giờ tự về nhà một mình khi trời đã tối, hay đi một mình khi mới mờ sáng. Và trẻ con mà, dù ông có dặn dò cảnh báo thế nào đi chăng nữa, chúng vẫn hết sức ngây ngô theo người lạ mời lên xe đi nhờ, nhất là với những chiếc xe bóng bẩy một chút. Ai bảo gì chúng tin nấy. Theo tôi thấy thì không ai có thể giúp gì được.”
“Nhưng sự việc lần này, Thưa bà, lại có tính chất hoàn toàn khác.”
“Ồ, tôi biết chứ, tôi biết. Thế nên tôi mới nói là không thể tin được. Đến giờ tôi vẫn không thể tin chuyện đã xảy ra,” bà Drake nói. “Mọi việc khi ấy đều hoàn toàn trong tầm kiểm soát. Tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu vào đấy. Bữa tiệc diễn ra hết sức suôn sẻ và hoàn hảo. Chuyện này quả thực ngoài sức tưởng tượng. Riêng tôi nghĩ chắc chắn phải có một thứ mà tôi gọi là tác động từ bên ngoài. Ai đó đã vào nhà - cũng chẳng khó khăn lắm với tình hình khi ấy — kẻ đó hẳn thần kinh rất không bình thường, tôi tin thế, như là bệnh nhân được thả ra khỏi mấy nhà thương điên chỉ vì không còn chỗ cho họ ấy, tôi có thể đoán được. Thời buổi bây giờ người ta toàn phải để dành phòng cho bệnh nhân mới. Bất cứ ai đi ngang chỉ cần liếc qua cửa sổ là có thể thấy được chúng tôi đang tổ chức một bữa tiệc cho bọn trẻ trong nhà, và tên bệnh hoạn đáng thương này - đó là nếu có ai thấy thương hại được cho loại người ấy, chứ riêng tôi thấy khó mà dung thứ - hắn đã dụ dỗ cô bé bằng cách nào đó và giết con bé. Ông khó có thể tin được chuyện như thế có thể xảy ra, nhưng đúng là nó đã xảy ra.”
“Không biết bà có thể chỉ cho tôi nơi…”
“Tất nhiên rồi. Ông không dùng thêm cà phê sao?”
“Không, xin cảm ơn bà.”
Bà Drake đứng dậy. “Có vẻ cảnh sát cho rằng chuyện xảy ra khi mọi người đang chơi trò Rồng táp trong phòng ăn.”
Bà bước qua hành lang, mở cửa, và với điệu bộ trịnh trọng của một người có vinh hạnh đón tiếp một đoàn khách tham quan phương xa, bà chỉ tay về phía chiếc bàn ăn lớn và rèm cửa sổ bằng nhung nặng trịch.
“Lúc đó trong phòng rất tối, tất nhiên rồi, trừ chiếc đĩa Rồng táp là phát sáng. Và giờ…”
Bà dẫn hai vị khách qua hành lang và mở cửa căn phòng nhỏ hơn, trong phòng kê ghế bành, tường treo mấy bức tranh vẽ người cưỡi ngựa và các giá sách.
“Phòng đọc sách,” bà Drake giới thiệu, giọng thoáng run. “Xô nước đã được đặt ở đây. Bên dưới có lót một tấm nhựa, tất nhiên rồi.”
Bà Oliver không theo họ vào phòng mà đứng ngoài hành lang.
“Tôi không dám vào,” bà nói với Poirot. “Nó lại làm tôi liên tưởng quá nhiều.”
“Giờ trong này chẳng còn gì đâu,” bà Drake trấn an. “Tôi chỉ đang cho ông ấy xem nơi xảy ra chuyện, theo ý ông muốn.”
“Tôi đoán,” Poirot nói, “khi ấy chắc phải có nước - rất nhiều nước.”
“Có nước trong xô chứ, tất nhiên rồi,” bà Drake đáp.
Bà nhìn Poirot như thể trong đầu bà đang nghĩ ông vẫn chưa hiểu ra.
“Và nước lênh láng cả trên tấm nhựa nữa.” Poirot nói. “Ý tôi là nếu một đứa trẻ bị nhấn đầu xuống nước, thì phải có nhiều nước bắn tung tóe ra ngoài.”
“Ồ, phải. Lúc mọi người chơi trò cắn táo, thì chúng tôi cũng đã phải tiếp nước vào thùng một hai lần rồi.”
“Cả kẻ đã làm chuyện đó nữa phải không? Hắn chắc cũng phải bị ướt người, tôi có thể tưởng tượng được như vậy.”
“Đúng, đúng thế, tôi tin thế.”
“Không ai chú ý đến chi tiết đó sao?”
“Không, không, cảnh sát điều tra đã có hỏi tôi về chuyện này. Ông thấy đấy, khi đó đã là cuối buổi tiệc rồi, tất cả những người tham dự đều trông nhếch nhác, hoặc ướt lướt thướt, hoặc dính đầy bột. Nên chi tiết ấy có vẻ không phải là manh mối hữu ích lắm. Ý tôi là phía cảnh sát thấy vậy.”
“Đúng vậy,” Poirot đáp. “Tôi nghĩ manh mối duy nhất là chính cô bé nạn nhân. Tôi hy vọng bà có thể nói cho tôi mọi điều bà biết về cô bé ấy.”
“Về Joyce ư?”
Bà Drake hơi lùi lại. Như thể Joyce trong tâm trí bà lúc này đã lùi về nơi xa xôi lắm khiến bà rất ngạc nhiên khi có người gợi nhắc đến cô bé.
“Nạn nhân luôn rất quan trọng,” Poirot giải thích. “Bà thấy đấy, nạn nhân thường chính là nguyên nhân của vụ án mạng.”
“À, tôi cũng nghĩ thế, phải, tôi hiểu ý ông rồi,” bà Drake vội đáp, dù rõ là không hiểu. “Vậy ta quay lại phòng khách chứ?”
“Và sau đó bà sẽ kể cho tôi về Joyce,” Poirot nhắc.
Họ trở lại phòng khách ngồi.
Bà Drake có vẻ không được thoải mái lắm.
“Tôi không biết thực tình ông muốn tôi nói gì, ông Poirot. Chắc chắn mọi thông tin cần thiết ông có thể dễ dàng lấy được từ phía cảnh sát hoặc từ mẹ của Joyce. Khổ thân, bà ấy hẳn là đau đớn lắm, rõ là thế, nhưng mà…”
“Nhưng điều tôi muốn,” Poirot giải thích lần nữa, “không phải là lời đánh giá của một người mẹ về đứa con gái đã mất. Mà là quan điểm tỉnh táo, không thiên vị từ một người có hiểu biết về bản chất con người. Tôi phải nói, thưa bà, bản thân bà là một người năng nổ tham gia các hoạt động cộng đồng và xã hội. Tôi cam đoan không ai có thể nắm được tính cách và đặc điểm của mọi người ở đây chính xác hơn bà.”
“Chà - hơi khó. Ý tôi là trẻ con lứa tuổi đó - khoảng mười hai mười ba gì đó, tôi không nhớ rõ - tính tình giống nhau cả.”
“À, chắc chắn là không rồi,” Poirot nói. “Bản tính và đặc điểm của con người thì có nhiều khác biệt lớn lắm chứ. Bà có quý mến cô bé không?”
Dường như bà Drake thấy câu hỏi có phần châm chọc.
“Thì tất nhiên là tôi… tôi có quý mến cô bé rồi. Ý tôi là, thì, trẻ con đứa nào tôi cũng yêu quý. Hầu như ai cũng vậy.”
“À, riêng điểm này thì tôi không đồng tình với bà,” Poirot đáp lại. “Có những đứa trẻ con tôi thấy thật không thể ưa nổi.”
“Thế thì, tôi cũng đồng tình, thời buổi bây giờ có những đứa trẻ không được nuôi dạy cẩn thận lắm. Giờ hình như người ta cứ phó mặc cho nhà trường, và thế là bọn trẻ lớn lên sẽ sống buông thả dễ dãi. Tự chọn bạn bè và - à, ờ, thật đấy, Ông Poirot.”
“Vậy cô bé ấy có phải là một đứa trẻ đáng mến hay không?” Poirot nhắc lại, cương quyết tìm câu trả lời.
Bà Drake nhìn ông vẻ không hài lòng.
“Ông phải hiểu, ông Poirot ạ, rằng đứa bé đáng thương ấy đã chết.”
“Đã chết hay còn sống thì điều này cũng đều quan trọng. Biết đâu nếu cô bé ấy là người đáng mến thì đã chẳng có ai muốn giết, nhưng nếu ngược lại, thì…”
“Chà, tôi thấy - chắc chắn vấn đề ở đây không phải là tính tình hay phẩm chất rồi, có phải không?”
“Biết đâu đấy. Tôi cũng nghe là cô bé từng tuyên bố mình đã chứng kiến một vụ giết người.”
“Ồ, là chuyện đó,” bà Drake thốt lên, vẻ khinh khỉnh.
“Bà không tin lời của cô bé là thật?”
“Thì, tất nhiên là không rồi. Chuyện ấy rõ là vớ vẩn.”
“Vậy từ đâu mà cô bé lại nói là những lời ấy?”
“Thì, tôi cho là bọn trẻ đứa nào cũng khá hào hứng khi thấy bà Oliver ở đây. Bà là một người rất nổi tiếng, bà hãy nhớ như thế, bạn yêu dấu ạ,” bà Drake quay sang bà Oliver nói.
Từ “bạn yêu dấu” được cất lên ở cuối câu dường không đi kèm “yêu dấu” nào cả.
“Tôi nghĩ nếu không thì chẳng ai lại nhắc đến chủ đề kinh khủng ấy, nhưng vì bọn trẻ đã tỏ ra rất phấn khích khi được gặp nữ tác giả nổi tiếng nên…”
“Nên Joyce mới nói là cô bé đã từng chứng kiến một vụ giết người diễn ra,” Poirot nói vẻ suy nghĩ.
“Đúng thế, cô bé có nói gì đó đại loại như vậy. Lúc ấy tôi không để tâm nghe lắm.”
“Nhưng bà có nhớ cô bé nói như vậy không?”
“Có chứ, cô bé đã nói như thế. Nhưng tôi đã không tin,” bà Drake đáp. “Chị của Joyce suỵt nó liền, rất phải phép.”
“Vậy là cô bé đã rất bực bội khi bị phản ứng như thế, có phải không?”
“Phải, nó lại càng khăng khăng đó là sự thật.”
“Có vẻ đúng là cô bé đã ba hoa.”
“Nếu ông đã nói thế, thì đúng, tôi cho là vậy.”
“Tôi vẫn nghĩ biết đâu lời cô bé lại là sự thật,” Poirot nói.
“Chẳng có lý nào! Tôi chẳng tin dù chỉ một giây,” bà Drake đáp ngay. “Joyce hay nói những chuyện ngu ngốc như thế lắm!”
“Vậy ra đó là một cô bé ngốc ngếch?”
“Thì, con bé thuộc kiểu thích khoe khoang gây chú ý,” bà Drake đáp. “Ông biết đấy, con bé lúc nào cũng thích tỏ ra mình thấy nhiều, làm được nhiều thứ hơn những đứa con gái khác.”
“Không phải là người có tính cách đáng mến rồi,” Poirot kết luận.
“Đúng là không thật,” bà Drake nói. “Là kiểu người ông cứ phải luôn luôn nhắc im miệng thì đúng hơn.”
“Thế những đứa trẻ khác có mặt khi ấy nói sao? Bọn chúng có tỏ ra hào hứng không?”
“Bọn chúng cười nhạo con bé,” bà Drake nhớ lại. “Và tất nhiên con bé càng bực mình hơn.”
“Vậy thì,” Poirot đứng lên, “tôi mừng là đã có thêm khẳng định từ phía bà ở chi tiết này,” ông lịch sự cúi chào. “Tôi xin cáo từ, thưa bà cảm ơn bà rất nhiều vì đã cho tôi xem hiện trường xảy ra sự việc đáng tiếc. Tôi hy vọng đã không khơi gợi lại cho bà những ký ức không mấy dễ chịu.”
“Tất nhiên rồi, thật đau đớn khi phải nhớ lại những chuyện kiểu này,” bà Drake đáp. “Khi ấy tôi chỉ mong bữa tiệc nho nhỏ của mình diễn ra suôn sẻ. Mà đúng là nó đã rất thành công và mọi người đã rất vui vẻ cho đến khi chuyện khủng khiếp này xảy ra. Dẫu sao thì bây giờ chúng ta chỉ có thể cố gắng quên đi. Tất nhiên, thật không may là Joyce đã nói những lời ngốc ngếch về chuyện nhìn thấy một vụ giết người.”
“Ở Woodleigh Common chưa từng có vụ án mạng nào hết sao?”
“Theo tôi nhớ thì không,” bà Drake đáp.
“Trong thời đại tội phạm gia tăng như hiện nay,” Poirot trầm ngâm, “như thế chẳng phải hơi bất thường sao?”
“Thì, tôi nhớ mang máng hình như có một tài xế xe tải từng giết bạn hắn, hay đại loại thế, và người ta từng phát hiện xác một bé gái chôn ở mỏ đá cách đây khoảng mười lăm dặm, nhưng từ lâu lắm rồi. Cả hai vụ đều là những tội ác hèn hạ và không đáng chú ý lắm. Chủ yếu là do rượu cả, tôi cho là thế.”
“Đúng là với những án mạng ấy thì một cô bé mười một mười hai tuổi khó mà chứng kiến được.”
“Tôi thấy gần như là không. Và tôi có thể cam đoan với ông, ông Poirot, tuyên bố của cô bé hôm ấy chắc chắn chỉ là để lấy le trước mặt đám bạn, và có thể còn để thu hút sự chú ý của nhân vật nổi tiếng là bà nhà văn của chúng ta đây.” Bà Drake nhìn sang bà Oliver vẻ hơi lạnh lùng.
“Đúng là lỗi của tôi, là do tôi có mặt tại bữa tiệc hôm ấy,” bà Oliver nói.
“Ôi, tất nhiên là không rồi, bạn yêu dấu, tất nhiên, tôi đâu có ý đó.”
Rời khỏi ngôi nhà cùng bà Oliver, Poirot thở dài:
“Một nơi hoàn toàn không phù hợp để ra tay giết người,” ông lên tiếng khi hai người bước ra đến cổng. “Hoàn cảnh không hợp, không có cảm giác bi kịch quá khứ nào ám ảnh quanh đây, không có nhân vật nào đáng bị giết, dù đôi khi tôi không kiềm chế được cái suy nghĩ chắc thỉnh thoảng cũng có người muốn giết bà Drake.”
“Tôi hiểu ý ông. Đôi khi bà ấy làm người khác phát bực. Tự cao tự đại thái quá.”
“Chồng bà ấy là người thế nào?”
“Ồ, bà Drake bạn tôi là góa phụ. Chồng bà ấy mất đã được một hai năm nay rồi. Bị viêm tủy và nằm liệt mấy năm trời. Hồi trước hình như ông ấy làm ngân hàng, ông chồng bà ấy thích vận động và chơi thể thao lắm, lúc thành phế nhân như vậy ông ấy rất chán ghét khi phải từ bỏ tất cả và nằm một chỗ.”
“Chắc chắn rồi.” Poirot đồng tình, rồi lái chủ đề về lại cô bé Joyce. “Nói tôi nghe, trong số những người nghe được cô bé Joyce kể chứng kiến vụ án mạng, có ai tỏ ra tin là thật không?”
“Tôi cũng không rõ nữa. Tôi cho là không.”
“Ví dụ như những đứa trẻ khác chẳng hạn?”
“Thì tôi đang nghĩ đến bọn trẻ đấy. Không, tôi không nghĩ là chúng tin lời Joyce nói. Bọn trẻ đều nghĩ nó dựng chuyện.”
“Bà cũng nghĩ thế à?”
“Thì, đúng là tôi cũng không tin,” bà Oliver đáp, nói thêm: “Tất nhiên bà Drake muốn coi như vụ giết người này chưa từng xảy ra, nhưng bà ấy đâu có chứng minh được gì, có phải không?”
“Tôi có thể hiểu sự việc này với bà ấy chắc là đau đớn lắm.”
“Tôi cũng cho là thế,” bà Oliver đồng tình, “nhưng tôi có cảm giác bây giờ bà ấy đang dần dễ chịu hơn khi nhắc tới chuyện này. Tôi tin bà ấy không thích phải giữ trong lòng.”
“Bà có quý mến bà ấy không?” Poirot hỏi. “Bà thấy bà Drake có đáng mến không?”
“Ông toàn hỏi đúng những câu khó nhất. Toàn chạm những vấn đề khó nói,” bà Oliver nhận xét. “Có cảm giác như ông chỉ để ý chuyện người ta có phải là người đáng mến hay không vậy. Rowena Drake là kiểu người hống hách, thích nắm đầu chỉ đạo người khác và mọi thứ. Có lúc bà ta đi chỉ đạo cả vùng này ấy chứ. Nhưng lại làm rất tốt. Còn tùy xem ông có thích dạng phụ nữ khoái chỉ huy người khác hay không. Tôi thì không hứng lắm…”
“Thế còn mẹ cô bé Joyce mà chúng ta sắp gặp đây?”
“Bà ấy thì đúng là người đáng mến. Có phần ngờ ngệch, tôi thấy vậy. Thật tội nghiệp. Còn gì kinh khủng hơn khi con gái mình bị giết, có phải không? Đã thế mọi người ở đây còn nghĩ vụ này liên quan đến cưỡng hiếp.”
“Nhưng đâu có bằng chứng cho thấy nạn nhân bị tấn công tình dục, tôi hiểu là vậy, phải không?”
“Không có, nhưng mọi người thích nghĩ có những thứ tồi tệ như thế xảy ra. Sẽ khiến câu chuyện thêm phần gay cấn. Ông hiểu người đời thế nào mà.”
“Ta những tưởng là ta hiểu, nhưng đôi khi, hóa ra chúng ta chẳng biết gì.”
“Để cô bạn Judith Butler của tôi đưa ông đến gặp bà Reynolds thì có phải là tốt hơn không? Hai người ấy khá thân nhau, chứ tôi thì lại là người lạ.”
“Thôi, chúng ta cứ làm như đã sắp xếp đi.”
“Chương trình máy tính tiếp tục hoạt động,” bà Oliver lầm bầm chống đối.