← Quay lại trang sách

Chương 10

Poirot ngước nhìn ngôi trường Elms, thầm hài lòng.

Ông được mời vào trong, và một nhân viên, Poirot đoán là thư ký, nhanh chóng đưa ông đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Cô Emlyn đứng dậy chào ông.

“Tôi rất vui mừng khi được gặp ông, ông Poirot. Tôi đã nghe danh ông từ lâu.”

“Cô thật tử tế,” Poirot đáp.

“Qua lời một người bạn lâu năm của tôi kể, cô Bulstrode. Cựu hiệu trưởng ở Meadowbank, ông hẳn còn nhớ cô Bulstrode?”

“Ai có thể quên được cô ấy chứ. Một con người có tính cách hết sức tuyệt vời.”

“Vâng,” cô Emlyn đồng tình. “Trường Meadowbank được như bây giờ là nhờ cô ấy.” Rồi cô khẽ thở dài, nói tiếp, “Ngày nay trường có chút thay đổi. Mục đích khác, phương pháp khác, nhưng nó vẫn giữ được danh tiếng là một trường xuất sắc, tiến bộ mà cũng rất truyền thống. À, mà thôi, chúng ta cũng không nên sống mãi trong quá khứ. Ông đến đây gặp tôi, chắc chắn là để hỏi về cái chết của trò Joyce Reynolds. Tôi không biết ông có mối liên hệ gì đặc biệt đến vụ án của trò ấy. Vì nếu tôi không nhầm, thì hình như đây không phải nơi ông hay lui tới. Ông có quen biết riêng với trò ấy, hoặc gia đình của trò ấy sao?”

“Không,” Poirot đáp. “Tôi đến theo lời thỉnh cầu của một người bạn thân, bà Ariadne Oliver. Bà ấy lưu lại đây chơi và cũng tham dự bữa tiệc hôm đó.”

“Truyện bà ấy viết rất hay,” cô Emlyn nói. “Tôi đã gặp bà ấy một hai lần. Chà, vậy thì dễ nói chuyện rồi. Chỉ cần không vướng vào tình cảm cá nhân, thì chúng ta dễ dàng trao đổi thẳng thắn với nhau. Chuyện xảy ra thật là kinh khủng. Theo ý tôi, chuyện như vậy không thể nào xảy ra mới đúng. Những đứa trẻ bị vướng vào dù không còn quá nhỏ nhưng cũng chưa đủ trưởng thành để rơi vào dạng trường hợp cá biệt. Người ta nghi ngờ đây là một tội phạm tâm thần. Ông có thấy vậy không?”

“Không,” Poirot đáp. “Tôi nghĩ đây là một vụ giết người cũng giống như đa số các vụ khác, do một động cơ nào đó, có thể là một động cơ hèn hạ.”

“Quả đúng vậy. Và nguyên nhân là từ đâu?”

“Nguyên nhân là từ câu nói của Joyce; theo tôi biết thì không phải trong bữa tiệc, mà là trước đó khi một số thanh thiếu niên và các bà các cô đang chuẩn bị. Cô bé tuyên bố đã từng nhìn thấy một vụ án mạng.”

“Có ai tin trò ấy không?”

“Nhìn chung, tôi thấy không ai tin cô bé cả.”

“Hoàn toàn dễ hiểu. Trò Joyce - tôi xin được nói chuyện thẳng thắn với ông, MonsieurMe-xừ Poirot, vì chúng ta đều không muốn những cảm xúc không cần thiết che mờ lý trí - trò ấy là một đứa trẻ tầm thường, không kém cỏi nhưng cũng không đến mức thông minh. Nhưng trò ấy, thành thật mà nói, lại mắc tật nói dối vô tội vạ. Tôi nói vậy không có ý bảo rằng trò ấy chuyên lừa lọc hay dối trá. Joyce không biết tìm cách tránh bị phát hiện hay bị trừng phạt vì những chi tiết vô lý nhỏ nhặt trong câu chuyện mà trò ấy dựng lên. Nói đúng hơn là trò ấy hay ba hoa khoác lác. Ba hoa về những chuyện không hề xảy ra, để lấy le với bạn bè và những ai lắng nghe trò ấy nói. Tất nhiên, kết cục là chẳng ai buồn tin vào những chuyện không có thật mà trò ấy kể.”

“Vậy là cô nghĩ Joyce đã ba hoa về việc từng chứng kiến một vụ giết người để khiến mình trở nên đặc biệt, để thu hút sự chú ý của người khác…?”

“Vâng. Và tôi dám nói bà Ariadne Oliver chắc chắn chính là người mà trò ấy muốn gây ấn tượng…”

“Vậy cô không hề tin Joyce từng nhìn thấy một vụ giết người?”

“Không, tôi hết sức nghi ngờ câu chuyện ấy.”

“Cô nghiêng về quan điểm cho rằng toàn bộ những gì Joyce nói là bịa đặt?”

“Tôi không có ý như vậy. Có thể trò ấy từng chứng kiến một vụ đụng xe chẳng hạn, hoặc thấy ai đó bị trúng một trái bóng trên sân golf và bị thương - những chuyện đại loại như vậy và trò ấy thêm thắt thành một câu chuyện giật gân, và sau đó biến nó thành chuyện một hành vi giết người cố ý.”

“Vậy chúng ta chỉ có thể chắc chắn được một điều, đó là kẻ sát nhân đã có mặt ở tiệc Hallowéen hôm ấy.”

“Chắc chắn là vậy,” cô Emlyn nói ngay, không chút suy nghĩ. “Chắc chắn rồi. Theo logic là vậy, có phải không?”

“Cô có nghi ngờ ai không?”

“Tôi có thể hiểu được tại sao ông lại hỏi như vậy,” cô Emlyn đáp. “Xét cho cùng thì đa số các em đến dự tiệc đều từ tầm chín đến mười lăm tuổi, và tôi đoán chắc hầu hết đều từng là hoặc đang là học sinh ở trường tôi. Tôi có thể biết chút gì đó về các em. Và cả về gia đình và xuất thân của các trò ấy nữa.”

“Tôi không nhầm thì hình như cách đây một hai năm, một giáo viên của cô bị một kẻ không rõ danh tính bóp cổ chết.”

“Ông đang nhắc đến Janet White? Khoảng hai mươi tư tuổi. Đa sầu đa cảm. Mọi người chỉ biết là cô ấy đang đi bộ một mình, hình như đã hẹn gặp anh chàng nào đó. Cô ấy thuộc dạng khá thu hút với cánh đàn ông, theo kiểu giản dị nhưng có duyên. Kẻ giết Janet White vẫn chưa tìm ra được. Cảnh sát đã thẩm vấn hoặc mời nhiều chàng trai trẻ về làm việc. Dù đã dùng nhiều nghiệp vụ điều tra, nhưng họ vẫn không thể tìm đủ bằng chứng để kết tội ai cả. Một kết quả không thỏa mãn, về phía họ mà nói. Và đối với tôi cũng vậy.”

“Cô và tôi, chúng ta có chung một nguyên tắc. Đó là không thể dung thứ cho hành động giết người.”

Cô Emlyn nhìn Poirot một hồi. Biểu hiện gương mặt cô không thay đổi, nhưng ông có cảm giác là trong đầu cô đang cẩn thận đánh giá con người ông.

“Tôi thích cách ông đặt vấn đề,” cô Emlyn lên tiếng. “Hiện nay mỗi khi nghe tin và đọc báo, tôi lại có cảm giác ở phương diện nào đó hành vi giết người đang dần được đại bộ phận xã hội chấp nhận, dù rất chậm nhưng chắc chắn.”

Rồi cô im lặng hồi lâu, và Poirot cũng không nói thêm gì nữa. Ông nghĩ, có lẽ cô nhẩm tính một kế hoạch hành động nào đó.

Chợt cô Emlyn đứng lên và bấm chuông gọi thư ký.

“Tôi nghĩ ông nên nói chuyện với cô Whittaker.”

Cô Emlyn rời đi, một lúc lâu sau cánh cửa phòng lại bật mở. Một phụ nữ ở độ tuổi tứ tuần bước vào. Tóc màu nâu hạt dẻ được cắt ngắn gọn gàng, cô bước tới, dáng đi nhanh nhẹn.

“MonsieurMe-xừ Poirot?” cô mở lời. “Tôi giúp gì được cho ông đây? Cô Emlyn nói tôi có thể giúp được gì đó cho ông.”

“Nếu cô Emlyn đã nghĩ vậy, thì chắc hẳn cô có thể giúp tôi rồi. Tôi tin cô ấy.”

“Ông quen biết cô Emlyn sao?”

“Hôm nay mới là lần đầu tôi gặp cô hiệu trưởng.”

“Vậy mà ông đã tin tưởng cô ấy ngay.”

“Tôi mong cô sẽ chứng minh nhận định của tôi là đúng.”

Elizabeth Whittaker khẽ thở hắt.

“À vâng, ông đã đúng. Theo tôi hiểu việc này liên quan đến cái chết của Joyce Reynolds. Tôi cũng không rõ chính xác từ đâu ông lại tham gia vào. Phía cảnh sát nhờ ông sao?” Cô Whittaker khẽ lắc đầu, vẻ không hiểu nổi.

“Không, không phải qua cảnh sát. Qua mối quan hệ cá nhân của tôi, là do một người bạn.”

Cô khẽ kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống đối diện với Poirot.

“Vâng. Ông muốn biết gì nào?”

“Tôi nghĩ tôi không cần phải thuật lại với cô từ đầu. Chúng ta không cần mất thì giờ để hỏi những câu hỏi không quan trọng. Tại bữa tiệc tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì đó mà có lẽ tôi nên biết. Có phải vậy không?”

“Vâng.”

“Cô có đến dự tiệc hôm ấy?”

“Tôi có đến đó.” Cô dừng một chút để nhớ lại. “Bữa tiệc rất tuyệt vời. Được tổ chức rất tốt, sắp xếp cũng tốt. Khoảng trên dưới ba mươi người đến dự, đó là tính cả những người giúp tổ chức. Trẻ con, thanh niên, người lớn, và cả một vài người dọn dẹp và giúp việc quanh quẩn ở phía sau nữa.”

“Cô có tham gia sắp xếp và chuẩn bị tiệc không? Vào buổi chiều hoặc buổi sáng hôm đó, nếu tôi nhớ không nhầm.”

“Thật ra chẳng có gì nhiều để làm. Bà Drake thừa sức xử lý hết các công việc chuẩn bị tiệc chỉ với vài người giúp. Nấu nướng mới cần nhiều người phụ việc hơn cả.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng cô đến đó với tư cách là khách phải không?”

“Đúng vậy.”

“Và chuyện gì đã xảy ra?”

“Diễn biến của bữa tiệc tôi chắc ông cũng đã nắm được. Ông muốn hỏi tôi về những sự việc bất thường mà tôi chú ý hôm đó, hoặc bất cứ chi tiết nào tôi cảm thấy đặc biệt, có phải không? Tôi hỏi lại vì không muốn ông mất thì giờ vào những chuyện không đáng, mong ông hiểu cho.”

“Tôi chắc chắn cô không làm mất thời gian của tôi. Vâng, cô Whittaker, vậy xin cô thuật lại cho tôi biết.”

“Các phần của bữa tiệc diễn ra đúng như sắp xếp. Trò chơi cuối cùng thật ra giống dành cho dịp lễ Giáng sinh hơn là tiệc Hallowéen. Đó là trò Rồng táp, gồm một chiếc đĩa đựng nho khô cháy lập lòe trên lớp rượu brandy. Bọn trẻ nhào vào chộp lấy đám nho khô, vài em còn cười phá lên thích thú. Nhưng không khí trong phòng bắt đầu nóng lên và hơi ngột ngạt, phần vì đông người quá và phần vì chiếc đĩa rượu đang cháy nữa, nên tôi ra ngoài hành lang đứng. Đúng lúc đó tôi thấy bà Drake từ nhà vệ sinh đầu cầu thang tầng bước ra, và bê một bình cắm đầy hoa lá mùa thu. Bà ấy đứng ở góc cầu thang, dừng lại một chút trước khi bước tiếp xuống. Bà mải nhìn xuống phía dưới lòng cầu thang. Không phải về phía tôi. Mắt bà ấy chăm chú hướng về phía cuối hành lang bên kia, ở đó có một cánh cửa dẫn vào phòng đọc sách. Nó nằm ở đầu bên kia hành lang nếu đi từ cửa phòng ăn. Như tôi đã nói, bà Drake đang nhìn về phía ấy thì bỗng dừng lại một chút trước khi đi xuống cầu thang. Bà ấy khẽ xoay chiếc bình hoa lớn để bê nó lên, vì nó khá cồng kềnh, còn nặng nữa, tôi đoán vậy vì nó đựng đầy nước. Bà Drake cẩn thận xoay chiếc bình để có thể ôm nó bằng một tay, còn tay kia vịn lan can, có tránh góc xoay cầu thang. Bà ấy đứng lại một chút, nhưng mắt không nhìn vào chiếc bình trên tay mà lại dán chặt về phía cuối hành lang bên dưới. Và bỗng dưng, bà ấy chợt run người, nói đúng hơn là giật mình. Phải, chắc chắn đã có cái gì làm bà ấy giật mình, đến mức khiến bà Drake buông tay đang ôm bình hoa, nó rơi ụp xuống, đổ ập hết nước lên người bà ấy, và rơi tiếp xuống sàn hành lang bên dưới vỡ tan tành.”

“Tôi hiểu rồi,” Poirot nói. Ông dừng lại một chút, chăm chú nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt. Đôi mắt của cô Whittaker, theo ông quan sát, ánh lên vẻ hiểu biết và sáng suốt. Chúng như đang hỏi ông nghĩ gì về câu chuyện ông vừa nghe. “Theo cô thì điều gì đã khiến bà Drake giật mình?”

“Sau này nghĩ lại, tôi đoán bà ấy hẳn đã nhìn thấy điều gì đó.”

“Cô đoán bà ấy đã nhìn thấy điều gì đó,” Poirot lặp lại. “Ví dụ như?”

“Theo hướng mắt bà ấy nhìn, như tôi đã nói, thì là về phía cửa phòng đọc sách. Nó khiến tôi nghĩ có khả năng bà ấy đã nhìn thấy cánh cửa mở ra, hoặc tay nắm cửa xoay, hoặc thậm chí có thể bà ấy còn nhìn thấy nhiều hơn thế. Bà Drake có thể đã nhìn thấy người mở cửa và chuẩn bị bước ra. Bà ấy hẳn đã nhìn thấy một người mà bà không ngờ tới.”

“Vậy cô có nhìn về phía cánh cửa đó không?”

“Không, tôi đang nhìn theo hướng ngược lại, về phía trên cầu thang có bà Drake đang đứng.”

“Và theo cô chắc chắn đã có thứ gì đó làm bà ấy giật mình?”

“Phải, có lẽ chỉ có vậy. Ví dụ như hành động mở cửa. Một người nào đó, hẳn phải là một người không ngờ tới, bước ra. Đủ để bà ấy buông bình hoa đầy nước nặng nề trên tay, và làm rơi nó.”

“Bản thân cô có nhìn thấy ai bước ra từ cánh cửa đó?”

“Không. Tôi không nhìn về phía đó. Tôi không nghĩ là có người bước hẳn ra đến hành lang đâu. Có lẽ dù đó là ai, thì người ấy cũng đã rút lui trở vào trong phòng.”

“Rồi sau đó bà Drake làm gì?”

“Bà ấy la lên rất bực bội, rồi đi xuống cầu thang và nói với tôi: ‘Nhìn xem tôi đã làm gì đây này! Bung bét cả ra rồi.’ Bà ấy đá nhẹ vài miếng thủy tinh vỡ. Tôi giúp bà Drake dọn sơ qua các mảnh thủy tinh, quét tạm vào một góc tường. Lúc đó khó mà dọn sạch sẽ hết được. Lũ trẻ bắt đầu ùa ra khỏi phòng sau trò Rồng táp. Tôi đi lấy khăn lau và dọn dẹp một chút, rồi chỉ lát sau thì tiệc tàn.”

“Bà Drake không nói đến chuyện bà ấy giật mình, hay nhắc qua đến điều gì khiến bà ấy giật mình sao?”

“Không. Không hề.”

“Nhưng cô có nhìn thấy bà ấy đã giật mình thật.”

“Có thể lắm, MonsieurMe-xừ Poirot, ông nghĩ là tôi đang nói quá lên một chuyện vụn vặt sao?”

“Không, không hề,” Poirot nói. “Tôi không hề nghĩ vậy. Tôi chỉ mới gặp bà Drake một lần,” ông nói thêm, vẻ suy ngẫm, “tôi đi cùng với một người bạn, bà Oliver, đến thăm nhà bà ấy, hay nói như trong sách vở phim ảnh là ‘hiện trường vụ án’. Khi tiếp xúc, theo cảm nhận cá nhân tôi, có vẻ bà Drake không phải là kiểu phụ nữ dễ bị giật mình. Cô có nghĩ thế không?”

“Chắc chắn là thế. Nên đến giờ chính tôi vẫn thắc mắc không hiểu.”

“Khi đó cô không hỏi thêm gì sao?”

“Tôi làm sao có lý do để hỏi. Nếu như gia chủ không may làm rơi chiếc bình quý trong nhà, khiến nó vỡ tan tành trên sàn, thì chẳng có vị khách nào lại đứng ra nói ‘Sao bà lại để rơi vậy?’; khác nào trách bà ấy vụng về. Mà tôi xin cam đoan với ông, ‘vụng về’ không phải là tính cách của bà Drake.”

“Và sau đó, như cô nói, bữa tiệc kết thúc. Các vị khách nhí cùng các bà mẹ và bạn bè ra về, còn Joyce thì không thấy đâu cả. Giờ thì chúng ta đều biết là Joyce đã ở trong phòng đọc sách, và cô bé bị giết chết. Vậy ai là người sắp sửa bước ra khỏi căn phòng đọc sách khi ấy, và rồi, ta cứ cho là kẻ đó nghe có tiếng nói trong hành lang và đóng cánh cửa lại, và sau đó tìm cách thoát đi khi mọi người ùa ra hành lang để chào tạm biệt, mặc áo khoác và ra về? Cô Whittaker, tôi đoán có lẽ sau khi thi thể nạn nhân được tìm thấy, cô mới có thời gian để nhớ lại những gì mình đã thấy?”

“Chỉ có vậy mà thôi.” Cô Whittaker đứng dậy. “Tôi e mình không biết gì hơn để giúp cho ông nữa. Mà có thể chuyện này cũng chỉ là một chuyện vụn vặt ngớ ngẩn hôm đó thôi.”

“Nhưng nó lại khác lạ. Tất cả những chuyện bất thường, khác lạ đều đáng lưu tâm. Mà nhân tiện, tôi cũng có một câu cần hỏi cô. Mà chính xác là hai câu.”

Elizabeth Whittaker ngồi trở xuống. “Ông hỏi đi, ông cứ hỏi nếu cần.”

“Cô có thể nhớ chính xác trình tự bữa tiệc diễn ra thế nào không?”

“Tôi nghĩ là có.” Elizabeth Whittaker mất một hai giây cố gắng nhớ lại. “Tiệc mở màn bằng cuộc thi chổi. Xem chiếc chổi nào được trang trí đẹp nhất. Có khoảng ba hay bốn giải thưởng cho cuộc thi ấy. Rồi đến phần thi bóng bay, là dùng tay hoặc vợt để tâng cho chúng bay quanh ấy. Sau đó là trò nhìn qua gương, các cô gái sẽ vào một căn phòng nhỏ và cầm một chiếc gương để thấy mặt một cậu bé hoặc một chàng trai phản chiếu trong đó.”

“Làm thế nào dàn dựng được như vậy?”

“Ôi, dễ lắm. Nan chớp được gỡ ra, và các gương mặt khác nhau bên kia cửa có thể phản chiếu vào tấm gương mà cô gái đang cầm.”

“Các cô gái có biết được người mình nhìn thấy trong gương không?”

“Tôi đoán chắc là có người nhận ra, có người không. Họ hóa trang cho các chàng trai, ông biết đấy, như là đeo mặt nạ hoặc tóc giả, hay dính tóc mai dài hai bên, gắn râu, hay dặm chút phấn, vì hầu hết các chàng trai đều quen biết các cô gái từ trước, có lẽ chỉ thêm một hai người lạ tham gia. Dẫu sao thì các cô chơi trò này đều cười rúc rích thích thú,” cô Whittaker kể, giọng pha chút khinh khỉnh của một người có học thức đối với kiểu trò vui nhàm chán. “Sau đó là đến trò đua vượt chướng ngại vật, rồi người ta bày ra một ly bột nén chặt và úp ngược nó ra đĩa, đặt một đồng xu sáu lên đỉnh cục bột và bọn trẻ cố gắng cắt dần từng lát một. Cứ ai làm cho cục bột sụp xuống thì bị loại khỏi cuộc thi, những người còn lại sẽ tiếp tục chơi cho đến khi có người giành được đồng xu sáu ấy. Tiếp đến là khiêu vũ và ăn tiệc. Sau cùng, tiết mục đỉnh của buổi tối hôm đó là trò Rồng táp.”

“Lần cuối cô nhìn thấy Joyce là khi nào?”

“Tôi cũng không nhớ nữa,” Elizabeth Whittaker đáp. “Tôi không biết rõ cô bé ấy lắm, vì Joyce không phải học sinh lớp tôi. Trò ấy cũng không thuộc dạng nổi trội để tôi chú ý. Nhưng tôi có nhớ đã thấy Joyce chơi cắt bột, vì trò ấy cắt rất vụng, làm cho cục bột đổ gần như ngay tức thì. Vậy là đến lúc đó Joyce vẫn còn sống, nhưng khi ấy vẫn còn khá sớm.”

“Cô không nhìn thấy cô bé đi vào phòng đọc sách với ai sao?”

“Chắc chắn là không. Nếu nhìn thấy thì tôi đã kể ngay từ đầu rồi. Đó mới là chuyện quan trọng và đáng quan tâm mà.”

“Còn giờ, xin cho tôi hỏi nốt câu thứ hai, hoặc có thể thêm vài câu nữa,” Poirot nói. “Cô dạy ở trường này được bao lâu rồi?”

“Đến mùa thu này là tròn sáu năm.”

“Và cô dạy môn…?”

“Toán và tiếng Latinh.”

“Cô có nhớ một cô giáo từng dạy ở đây hai năm trước, tên là Janet White không?”

Elizabeth Whittaker thoáng giật mình, toan đứng dậy rồi lại ngồi xuống.

“Nhưng chuyện đó - chuyện đó chắc chắn đâu có liên quan đến vụ này, phải không?”

“Có thể có,” Poirot đáp.

“Nhưng liên quan thế nào mới được chứ?”

Giới trí thức ở đây rõ ràng nắm bắt thông tin kém hơn so với nhóm ngồi lê đôi mách trong làng, Poirot thầm nghĩ.

“Trước bữa tiệc Joyce có nói với mọi người là mình từng chứng kiến một vụ giết người vài năm trước. Đó có thể chính là vụ án giết Janet White, cô có thấy vậy không? Janet White đã chết như thế nào?”

“Cô ấy bị bóp cổ khi đi bộ từ trường về nhà vào buổi tối.”

“Một mình sao?”

“Có thể là không.”

“Nhưng không phải là đi cùng với Nora Ambrose?”

“Ông đã nắm được gì về Nora Ambrose?”

“Đến giờ thì chưa,” Poirot đáp, “nhưng tôi muốn tìm hiểu thêm. Họ như thế nào, Janet White và Nora Ambrose ấy?”

“Cả hai đều ham muốn tình dục quá mức,” Elizabeth Whittaker nói, “nhưng theo cách khác nhau. Làm sao mà Joyce nhìn thấy vụ việc đó, hoặc có thể biết chuyện được? Vụ án xảy ra ở trên một con đường gần Vườn Mỏ Đá mà. Trò ấy hồi đó cũng chỉ mười hoặc mười một tuổi là cùng.”

“Trong hai người, ai đã quen cậu bạn trai kia?” Poirot hỏi. “Là Nora hay Janet?”

“Tất cả đều đã là chuyện quá khứ.”

“Tội lỗi xưa thường đổ bóng dài.” Poirot trích dẫn. “Càng trưởng thành, chúng ta càng thấm câu nói ấy. Nora Ambrose hiện nay đang ở đâu?”

“Cô ấy đã rời trường và đảm nhận một công việc khác ở Bắc England - cô ấy dĩ nhiên rất đau lòng. Họ là… bạn thân thiết.”

“Cảnh sát vẫn chưa phá được vụ án?”

Cô Whittaker lắc đầu, rồi đứng dậy và nhìn đồng hồ.

“Tôi phải đi bây giờ.”

“Cảm ơn cô đã cho tôi biết chuyện này.”