Chương 19
“Bà… Leaman…?” Poirot nói, tay viết cái tên vừa nghe vào sổ.
“Đúng thế. Bà Harriet Leaman. Và nhân chứng còn lại hình như là James Jenkins. Lần cuối nghe được tin tức là đã đi Australia. Còn cô Olga Seminoff lần cuối nghe nói đã trở lại Tiệp Khắc, hay là chốn quê hương xứ sở nào đó của cô ta. Cả hai hình như đều đã đi khỏi đây hết rồi.”
“Bà nghĩ bà Leaman đáng tin đến cỡ nào?”
“Tôi không tin bà ấy nghĩ ra toàn bộ chuyện này, nếu ý ông là vậy. Tôi nghĩ bà ấy đã ký vào tờ giấy nào đó, và tò mò về nó, rồi sau đó tìm cách đọc được nó ngay khi có thể.”
“Bà ấy biết đọc và viết?”
“Tôi nghĩ là có. Nhưng cũng đồng ý là đôi khi người ta không giỏi dịch chữ viết tay của các bà già, chữ họ cứ nhọn hoắt và rất khó đọc. Nếu có bất cứ tin đồn trái chiều nào xuất hiện sau này, về di chúc hay bản bổ sung, bà ấy có thể đã nghĩ là do mình dịch sai đám chữ viết tay khó đọc đó.”
“Một văn bản có thật,” Poirot nói. “Nhưng đúng là có một bản bổ sung làm giả mà.”
“Ai nói vậy?”
“Các luật sư.”
“Có thể nó không hề là giả mạo.”
“Các luật sư thường hay chính xác về vấn đề này. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng các nhân chứng chuyên gia để ra tòa mà.”
“Ờ thì,” bà Oliver nói, “chuyện như thế này cũng dễ xảy ra, có phải không?”
“Cái gì dễ? Chuyện gì xảy ra?”
“Thì, tất nhiên, ngày hôm sau, hay có thể vài ngày sau, hay thậm chí cả tuần sau đó, bà Llewellyn-Smythe không chừng đã có chút cãi cọ với cô au pairô-pe tận tâm của mình, hoặc đã có cuộc nói chuyện hòa giải ngọt ngào với cháu trai Hugo và cháu dâu Rowena, và bà ấy đã xé bản di chúc hoặc gạch đi đoạn bổ sung kia, thậm chí đốt hết cả văn bản, đại loại vậy.”
“Và sau đó?”
“Thì, sau đó, tôi đoán, bà Llewellyn-Smythe chết, và cô gái nắm lấy cơ hội này và viết một bản bổ sung mới, gần giống như điều kiện cũ, bằng nét chữ giống với chữ viết tay của bà Llewellyn-Smythe, bắt chước chữ ký của hai nhân chứng kia giống nhất có thể. Có lẽ cô ta biết chữ ký của bà Leaman khá rõ. Từ trên thẻ y tế hoặc giấy tờ gì đó tương tự, và cô ấy đã làm giả được tờ giấy đó, tin rằng sẽ có người đứng ra làm chứng cho bản di chúc ấy và mọi thứ sẽ như ý muốn. Nhưng khả năng giả mạo của cô ta chưa tốt lắm, thế là vấn đề bắt đầu phát sinh.”
“Thưa bà! Bà cho phép tôi dùng điện thoại của bà được không?”
“Tôi sẽ cho phép ông được dùng điện thoại của Judith Butler,.”
“Bạn của bà đâu?”
“À, bà ấy đi làm tóc rồi. Còn Miranda thì ra ngoài đi dạo. Ông dùng đi, nó ở trong phòng qua cửa sổ đằng kia.”
Poirot vào nhà và quay lại sau mười phút.
“Sao? Ông có chuyện gì sao?”
“Tôi gọi cho ông Fullerton, luật sư đại diện. Giờ tôi sẽ kể bà nghe chuyện này. Theo như bản bổ sung, hay bản bổ sung giả mạo ấy, thì người ký chứng thực không phải là bà Harriet Leaman. Nó được ký làm chứng bởi một bà tên là Mary Doherty, đã mất, bà này từng phục vụ cho bà Llewellyn-Smythe nhưng gần đây đã qua đời. Người làm chứng còn lại là James Jenkins, mà theo bà bạn Leaman của bà, đã chuyển đến Australia.”
“Vậy đúng là đã có một bản di chúc bổ sung giả mạo,” bà Oliver nói. “Và có vẻ còn một bản thật nữa. Poirot ạ, chuyện đang trở nên ngày càng phức tạp đúng không?”
“Nó đang trở nên hết sức phức tạp,” Hercule Poirot đồng tình. “Phải nói là, quá nhiều thứ giả mạo trong câu chuyện này.”
“Biết đâu tờ di chúc bổ sung thật vẫn đang trong phòng đọc sách ở biệt thự Mỏ Đá, kẹp trong các trang của cuốn sách Lời giải cho mọi điều. Tựa sách thật hay, có phải không? Tôi nhớ bà tôi cũng có một cuốn như vậy. Đúng là nội dung bên trong cuốn sách đó giải đáp mọi thứ trên đời thật. Từ thông tin luật pháp cho đến công thức nấu ăn, hay cách tẩy vết mực dính trên vải lanh. Rồi cả cách tự làm phấn trang điểm tại gia mà không làm hại da mặt. Ôi, còn nhiều thứ khác nữa. Phải đấy, giờ ai chẳng muốn có cuốn cẩm nang như vậy chứ?”
“Hẳn thế rồi,” Hercule Poirot đáp, “trong đó còn cho công thức điều trị bàn chân khi bị mỏi nữa.”
“Nhiều lắm. Nhưng sao ông không đi một đôi giày hợp với ở quê ấy?”
'Thưa bà, tôi muốn bề ngoài của mình thật soigné.”(1)
“T'hế thì, ông cứ tiếp tục vận vào người mấy thứ đau đớn đó đi, và cắn răng chịu đựng thôi,” bà Oliver nói. “Dẫu sao, giờ tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Liệu bà Leaman ấy có phải vừa mới ném cho tôi một mớ lời nói dối không?”
“Luôn có khả năng ấy.”
“Hay là có người kể lại với bà ta một mớ dối trá?”
“Khả năng này cũng có.”
“Liệu có ai đó đã trả tiền cho bà ta đi nói dối như vậy không?”
“Tiếp tục đi,” Poirot nói, “cứ tiếp tục đi. Bà đang làm rất tốt.”
“Tôi cho rằng,” bà Oliver ngẫm nghĩ, “rằng bà Llewellyn-Smythe, cũng giống như những bà giàu có khác, rất thích viết di chúc. Tôi đoán bà ấy phải làm hàng tá di chúc khi còn sống. Ông biết đấy, bao nhiêu của cải để ban phát cho người này người kia. Rồi lại thay đổi. Nhà Drakes đằng nào cũng khá giả mà. Tôi đoán bà ấy luôn để lại cho họ ít nhất một khoản hậu hĩnh, nhưng tôi tò mò liệu bà Llewellyn-Smythe đã bao giờ trao lại khối tài sản lớn như vậy cho ai khác nhiều như cho cô Olga chưa, ít nhất là theo lời bà Leaman và nội dung bản di chúc giả mạo kia. Đúng là tôi muốn biết rõ hơn về cô gái này. Rõ ràng cô ta đã biến mất rất thành công.”
“Tôi cũng mong sớm được biết về cô ấy,” Hercule Poirot nói.
“Bằng cách nào?”
“Thông tin mà tôi sẽ sớm nhận được đây thôi.”
“Tôi biết là ông đã đi hỏi dò khắp nơi ở trong làng.”
“Không chỉ ở đây. Tôi có một đặc vụ ở London chuyên giúp tôi thu thập thông tin ở trong và ngoài nước. Chắc tôi sẽ sớm có tin tức từ Herzogovina thôi.”
“Liệu ông có thể xác nhận được cô ta đã về lại quê hương hay chưa?”
“Có thể tôi sẽ biết, nhưng tôi đoán khả năng cao tôi sẽ nhận được thông tin này dưới dạng khác - ví dụ như thư từ trong thời gian cô ấy lưu lại Anh, nhắc đến các bạn bè có thể cô ấy quen hoặc thân thiết ở đây.”
“Thế còn cô giáo viên kia?” bà Oliver hỏi.
“Bà muốn nói cô giáo viên nào?”
“Cô giáo bị bóp cổ chết ấy, cô Elizabeth Whittaker có kể với ông đấy?” Rồi bà nói thêm: “Tôi không thích cô Elizabeth Whittaker này lắm. Nhìn có vẻ là người khó chịu, nhưng tôi đoán cũng là một phụ nữ thông minh.” Rồi bà lại thêm vào: “Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cô giáo này từng nghĩ đến chuyện giết người.”
“Là bóp cổ một giáo viên khác?”
“Chúng ta phải cân nhắc mọi khả năng.”
“Như thường lệ, tôi tin vào trực giác của bà, thưa bà”
Bà Oliver ăn thêm một quả chà là, vẻ mặt tư lự.
Chú thích:
[1] soigné =lịch lãm