Chương 24
Bà Oliver ngồi thu mình bên bàn ăn sát cửa sổ trong quán The Black Boy. Vì vẫn còn sớm nên phòng ăn chưa đông lắm. Lúc này, Judith Butler trở lại bàn sau khi đi trang điểm lại và ngồi xuống ghế đối diện bà, bắt đầu mở thực đơn chọn món.
“Miranda thích món gì?” Oliver hỏi. “Chúng ta có thể gọi món cho con bé luôn. Tôi nghĩ nó sẽ sớm quay lại ngay thôi.”
“Con bé thích món gà quay.”
“Thế thì dễ rồi. Còn bà thì sao?”
“Tôi cũng sẽ gọi món đó.”
“Vậy là ba phần gà quay,” bà Oliver gọi món.
Rồi bà dựa lưng ra đằng sau, nhìn như xoáy vào người bạn trước mặt.
“Sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?”
“Tôi đang nghĩ,” bà Oliver đáp.
“Nghĩ gì cơ?”
“Rằng thực ra tôi biết về bà rất ít.”
“Thì, ai mà chẳng vậy, có phải không?”
“Ý bà là không ai thực sự biết tất cả về người khác.”
“Đúng vậy.”
“Có lẽ là bà nói đúng,” bà Oliver nói.
Cả hai người phụ nữ ngồi im lặng một lúc.
“Ở đây họ phục vụ thật chậm chạp.”
“Món ăn chắc là sắp lên rồi,” bà Oliver nói.
Cô bồi bàn bưng đến một khay đầy đĩa thức ăn.
“Miranda lâu thật đấy. Con bé có biết phòng ăn ở đâu không?”
“Có, chắc chắn là có. Chúng tôi đã nhìn thấy khi vào đây.” Judith vội vàng đứng dậy. “Tôi phải đi lôi nó về mới được.”
“Tôi không biết cô bé có bị say xe không.”
“Hồi nó còn nhỏ thì có.”
Judith quay lại sau vài phút.
“Con bé không có ở trong nhà vệ sinh nữ. Trong đó có một cánh cửa dẫn ra vườn. Có lẽ con bé lại ra ngoài đó coi chim chóc hay gì đó. Nó hay vậy lắm.”
“Hôm nay không có thời giờ để ngắm chim chóc rồi,” bà Oliver nói. “Bà đi gọi con bé về đi. Chúng ta phải đi sớm.”
Elspeth McKay dùng nĩa đục lỗ lên mấy miếng xúc xích, rồi đặt chúng vào khay nướng, cho vào tủ lạnh. Xong xuôi, bà quay lại gọt khoai tây.
Chuông điện thoại reo.
“Bà McKay? Tôi hạ sĩ Goodwin đây. Em trai bà có nhà không?”
“Không. Hôm nay em tôi đã đi London.”
“Tôi gọi cho ông ấy ở đó, nhưng ông ấy đã đi mất rồi. Khi nào em trai bà trở lại, xin hãy báo với ông ấy chúng tôi đã có kết quả, và đúng là vậy.”
“Ý ông là, đã tìm thấy một thi thể trong giếng nước?”
“Xem ra giữ kín miệng chẳng được ích gì. Tin tức đã lan ra rồi.”
“Là ai vậy? Cô au pair cô-pe đó à?”
“Có vẻ là thế.”
“Thật tội nghiệp,” bà Elspeth nói. “Cô ấy tự nhảy xuống đó hay sao?”
“Không phải là tự tử… cô ta bị dao đâm. Có vẻ chắc chắn là một vụ giết người”
Thấy mẹ mình rời khỏi nhà vệ sinh nữ, Miranda đợi thêm một hai phút nữa. Sau đó cô bé cẩn thận mở cửa, rón rén bước ra, mở cánh cửa hông dẫn ra khu vườn ngay bên cạnh và chạy xuống con đường trong vườn, băng qua sân sau của một ngôi nhà trước đây từng là nhà trọ qua đêm, và giờ là một garage. Cô bé trốn ra bằng lối cửa nhỏ cho phép người đi bộ bước xuống con đường bên ngoài. Xa phía cuối đường có một chiếc xe ô tô đang đậu. Một người đàn ông với cặp lông mày xám và hàng râu quai nón ngả bạc đang ngồi bên trong đọc báo. Miranda mở cửa và trèo vào ghế bên cạnh tài xế. Cô bé cười phá lên.
“Nhìn tức cười quá!”
“Cứ cười cho đã đi, chẳng ai cấm đâu.”
Xe bắt đầu chạy, xuôi theo con đường, rẽ phải, rồi rẽ sang trái, rẽ phải lần nữa rồi đi xuống con đường nhỏ.
“Chúng ta vẫn còn thời gian,” người đàn ông râu xám nói. “Đến lúc đó, cháu sẽ được thấy cặp rìu ấy. Và Kilterbury Down nữa. Cảnh đẹp tuyệt vời.”
Một chiếc ô tô lao vượt họ sát đến nỗi cả hai bị ép gần sát lề.
“Mấy thằng oắt con ngu xuẩn,” người đàn ông la lên.
Trong xe một thanh niên tóc dài chấm vai và đeo một cặp kính tròn lớn như mắt cú. Gã còn lại nhìn có nét Tây Ban Nha với tóc mai dài.
“Lỡ mẹ cháu lo thì sao ạ?” Miranda nói.
“Bà ấy không có thời gian để lo đâu. Khi đó, cháu đã đến được nơi cần đến rồi.”
Ở London, Hercule Poirot nhấc máy. Giọng bà Oliver vang lên:
“Chúng tôi để lạc mất Miranda rồi.”
“Lạc mất, ý bà là sao?”
“Chúng tôi ăn trưa ở The Black Boy. Cô bé vào nhà vệ sinh rồi không thấy trở ra. Có người nói thấy cô bé leo lên xe ô tô của một người đàn ông lớn tuổi. Nhưng cũng có thể đó không phải là cô bé. Có thể là một người khác. Có…”
“Lẽ ra luôn phải có người ở bên cạnh cô bé chứ. Cả hai người lẽ ra không nên để cô bé khuất tầm mắt. Tôi đã nói với bà là đang có nguy hiểm. Bà Butler có lo lắng lắm không?”
“Tất nhiên là bà ấy lo cuống lên rồi. Chứ ông nghĩ sao? Bà ấy đang phát điên lên. Bà ấy nhất quyết đòi gọi cho cảnh sát.”
“Đúng vậy, nên làm như thế. Tôi cũng sẽ gọi cho họ.”
“Nhưng tại sao Miranda lại gặp nguy hiểm?”
“Bà không biết sao? Giờ thì bà phải biết rồi chứ.” Ông nói thêm: “Người ta đã tìm thấy thi thể. Tôi mới nghe…”
“Thi thể nào?”
“Thi thể trong một cái giếng.”