Chương 25
“Đẹp quá đi mất,” Miranda nói, nhìn cảnh vật xung quanh.
Vòng tròn đá Kilterbury là một thắng cảnh trong vùng, dù không mấy người biết đến những tàn tích của nó. Công trình này đã bị tàn phá từ nhiều thế kỷ trước. Nhưng nó vẫn còn lác đác vài tảng cự thạch cao khổng lồ, đứng vững chãi vươn thẳng lên bầu trời, để kể lại lịch sử một nghi lễ thờ cúng đã biến mất từ lâu trong quá khứ.
Miranda bắt đầu đặt câu hỏi:
“Sao họ lại dựng mấy hòn đá này lên làm gì ạ?”
“Để phục vụ cho lễ nghi. Họ thờ cúng và hiến tế theo lễ nghi ở đây. Cháu hiểu về hiến tế, đúng không, Miranda?”
“Cháu nghĩ là có ạ.”
“Đó là việc bắt buộc phải làm, cháu biết đấy. Nó rất quan trọng.”
“Ý là, không phải là một dạng trừng phạt sao? Mà cho một mục đích khác?”
“Đúng, là mục đích khác. Cháu chết đi để những người khác được sống. Cháu chết đi để vẻ đẹp có thể sống. Nó phải diễn ra. Nó rất quan trọng.”
“Cháu cứ tưởng…”
“Ừ, sao, Miranda?”
“Cháu cứ nghĩ nếu một người phải chết, thì sẽ là vì những gì họ làm đã cướp đi sinh mạng của người khác.”
“Ai nhét vào đầu cháu suy nghĩ đó?”
“Cháu đang nghĩ đến Joyce. Nếu như cháu không kể cho bạn ấy nghe một chuyện, thì bạn ấy đã không chết, có phải không?”
“Có thể là không.”
“Cháu cứ thấy lo kể từ khi Joyce chết. Lẽ ra cháu đâu cần phải kể cho bạn ấy, có đúng không ạ? Cháu đã kể vì cháu muốn tìm câu chuyện nào đó đáng giá để kể cho bạn ấy. Bạn ấy đã đi Ấn Độ và cứ kể mãi về nó - về đám hổ, về đàn voi và những tấm rèm vàng ròng và các món trang trí bằng vàng khác, cả những hoa văn của chúng nữa. Và cháu cũng nghĩ - bỗng dưng cháu muốn có ai đó khác biết chuyện này, bởi vì trước đây cháu chưa từng nghĩ kỹ về nó.” Rồi cô bé nói thêm: “Liệu… liệu đó cũng là hiến tế không ạ?”
“Theo một cách nào đó thì đúng.”
Miranda tiếp tục suy tư, rồi cô bé cất lời: “Đã đến lúc chưa ạ?”
“Mặt trời vẫn chưa đúng vị trí. Cần thêm khoảng năm phút nữa, có lẽ vậy, rồi sau đó mặt trời sẽ hạ dần vào giữa tảng đá kia.”
Hai người lại tiếp tục im lặng bên chiếc xe.
“Đến giờ rồi,” người đi cùng Miranda nói, nhìn thẳng về phía mặt trời bắt đầu lặn xuống đường chân trời. “Bây giờ chính là thời khắc tuyệt vời nhất. Không có ai ở đây. Không có ai đến đây giờ này và leo bộ đến đỉnh Kilterbury Down để ngắm vòng tròn Kilterbury. Tháng 11 thời tiết quá lạnh và mùa quả mâm xôi cũng đã hết. Để ta chỉ cho cháu cặp rìu trước. Cặp rìu trên tảng đá. Được tạc vào đó khi con người bắt đầu chuyển đến đây từ Mycenae hoặc từ Crete vài trăm năm trước. Thật là tuyệt vời, phải không Miranda?”
“Đúng vậy,” Miranda nói. “Chỉ cho cháu xem nào.”
Họ đi bộ đến tảng đá cao nhất. Nằm cạnh nó là một tảng đá đổ, và xa phía dưới sườn đồi là một tảng đá hơi nghiêng, như thể nó bị năm tháng bẻ oằn.
“Cháu có vui không, Miranda?”
“Có, rất vui ạ.”
“Ký hiệu ấy ở ngay đây.”
“Đây có đúng là cặp rìu không ạ?”
“Có, nó đã bị thời gian bào mòn, nhưng đúng là nó đấy. Đó là biểu tượng. Đặt tay lên đó đi. Và giờ thì, giờ thì chúng ta sẽ uống mừng vì quá khứ và tương lai, và vì cái đẹp.”
“Ồ, thật tuyệt,” Miranda nói.
Một chiếc ly vàng được nhét vào tay cô bé, và người đồng hành rót vào đó thứ chất lỏng màu vàng từ một bình rượu.
“Nó có vị trái cây, vị đào. Uống đi, Miranda, và cháu sẽ thấy vui vẻ hơn.”
Miranda cầm chiếc ly mạ vàng, đưa lên mũi ngửi.
“Vâng. Đúng là nó có mùi đào. Ồ, nhìn này, mặt trời kìa. Đỏ sáng rực rỡ - như đang nằm trên bờ vực của thế giới vậy.”
Người đàn ông xoay người cô bé về phía mặt trời.
“Hãy nâng ly lên và uống.”
Cô bé ngoan ngoãn xoay người. Một tay vẫn đặt trên thân tảng cự thạch và ký hiệu đã mờ trên đó. Người đi cùng đứng đằng sau cô bé. Từ phía dưới tảng đá nghiêng ở sườn đồi, hai bóng người lén bò ra, thân mình cúi gập xuống. Miranda và người đàn ông trên đỉnh đồi quay lưng về phía họ và thậm chí không hề biết có người ở gần mình. Nhanh chóng, nhưng rón rén, cả hai chạy lên đồi.
“Hãy uống vì cái đẹp, Miranda.”
“Còn lâu con bé mới uống!” một giọng nói phía sau vang lên.
Một chiếc áo khoác nhung màu hồng bay đến trùm lên đầu, một con dao đang từ từ giơ lên bị đánh rớt xuống. Nicholas Ransom lao đến ôm Miranda, giữ chặt cô bé và lôi ra, kéo xa khỏi hai người đang vật lộn.
“Em thật ngu hết sức,” Nicholas Ransom gào lên. “Leo lên đây với một tên sát nhân điên khùng. Lẽ ra em phải biết mình đang làm gì chứ.”
“Em có biết,” Miranda nói. “Em đang sắp làm người hiến tế, em nghĩ thế, vì anh không biết đâu, tất cả đều là do lỗi của em. Vì em mà Joyce bị giết. Thế nên đúng là em phải thành vật hiến tế, phải không? Đó sẽ giống như nghi lễ giết để tế thần.”
“Đừng có lảm nhảm về mấy cái tế lễ nữa. Người ta đã tìm thấy cô gái kia rồi. Em biết đó, cô au pai rô-pe mất tích từ lâu ấy. Chắc khoảng vài năm trước. Họ đều nghĩ cô ta bỏ trốn vì làm giả một bản di chúc. Nhưng cô ta không hề đi đâu cả. Thi thể cô gái đã được tìm thấy dưới giếng.”
“Ôi!” Miranda đau đớn thốt lên. “Không phải là trong cái giếng ước đó chứ? Không phải là trong cái giếng ước mà em đang cố tìm mãi chưa thấy chứ? Ôi, em không muốn cô gái ấy ở trong giếng ước. Ai… là ai đã để xác cô ấy ở đó?”
“Chính là gã đã đưa em đến đây đấy.”