Chương 27
“Cuối cùng thì tôi đã tìm được ông,” bà Oliver nói. “Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện.”
Bà nhìn Poirot, hết sức kiên quyết, rồi hỏi giọng gay gắt:
“Tại sao ông không đến sớm hơn?”
“Xin thứ lỗi, thưa bà, tôi quá bận bịu giúp cảnh sát lấy lời khai.”
“Những kẻ làm chuyện này thật là tội phạm tàn nhẫn. Làm thế nào ông có thể nghĩ được là Rowena Drake vướng vào một vụ giết người? Có nằm mơ cũng chẳng ai đoán được như vậy?”
“Chuyện trở nên rất đơn giản ngay khi tôi nắm được đầu mối quan trọng.”
“Đầu mối quan trọng gì?”
“Nước. Tôi cần tìm một người có mặt tại bữa tiệc và bị ướt, dù lẽ ra người đó không nên bị ướt. Bất cứ ai đã giết Joyce Reynolds chắc hẳn phải bị ướt quần áo. Nếu bà phải giữ đầu một đứa trẻ khỏe mạnh dìm xuống một xô nước đầy, thì chắc chắn sẽ có giằng co làm tung tóe nước, nên bà không thể tránh khỏi bị ướt. Vì thế phải có một cái cớ nào đó để giải thích hợp lý cho việc người bà bị ướt. Khi mọi người đang chen nhau vào phòng ăn chơi trò Rồng táp, bà Drake đã đưa Joyce vào phòng đọc sách. Nếu bà chủ bữa tiệc yêu cầu bà đi cùng bà ấy, lẽ tự nhiên bà sẽ đi theo. Và chắc chắn Joyce không hề nghi ngờ bà Drake. Miranda chỉ kể với Joyce rằng mình từng chứng kiến một vụ giết người. Và thế là Joyce bị giết và kẻ giết cô bé bị ướt không ít. Chắc chắn phải viện ra một lý do nào đó để biện minh và bà ấy bắt đầu tìm cách tạo cái cớ. Bà ấy phải có một nhân chứng để nhìn thấy mình bị dính nước như thế nào. Bà ấy đã đợi ở đầu cầu thang với một bình hoa khổng lồ đầy nước. Đúng lúc đó cô Whittaker bước ra khỏi phòng chơi Rồng táp - trong đó quá nóng bức. Và bà Drake giả bộ ra vẻ lo lắng và buông rơi chiếc bình, cố gắng đảm bảo nó đổ nước xuống khắp người mình trước khi vỡ tan tành ở hành lang bên dưới. Bà ấy chạy xuống cùng cô Whittaker nhặt nhạnh các mảnh vỡ và hoa cắm, đồng thời kêu than mình đã làm vỡ mất chiếc bình đẹp. Bà ấy cũng biết cách khiến cho cô Whittaker nghĩ rằng mình đã nhìn thấy cái gì đó hoặc ai đó bước ra khỏi căn phòng xảy ra vụ án mạng. Cô Whittaker đã kể lại theo đúng những gì mình nhìn thấy, nhưng khi nói lại với cô Emlyn, thì cô Emlyn lại nhận ra điều hết sức thú vị ở đây. Vì thế nên cô ấy đã thúc giục cô Whittaker kể lại với tôi câu chuyện này. Và thế là,” Poirot nói tiếp, tay xoắn ria mép, “tôi cũng nhận ra kẻ đã giết Joyce là ai.”
“Vậy là từ đầu đến cuối Joyce không hề chứng kiến bất cứ vụ giết người nào cả!”
“Bà Drake đã không biết điều đó. Nhưng bà ấy vốn luôn nghi ngờ có người đã có mặt ở Vườn Mỏ Đá khi mình cùng Michael Garfield giết chết Olga Seminoff, và có thể đã đoán được chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra.”
“Từ khi nào ông biết đó là Miranda chứ không phải là Joyce?”
“Ngay khi lý trí cơ bản buộc tôi phải chấp nhận điều tất cả mọi người cùng thống nhất kia là đúng, rằng Joyce là một đứa trẻ hay nói dối. Từ đó rõ ràng chỉ còn Miranda. Cô bé thường xuyên ghé Vườn Mỏ Đá, ngắm chim chóc và sóc. Cô bé từng nói: ‘Bọn cháu kể cho nhau nghe mọi chuyện’. Miranda cũng không đến dự bữa tiệc, nên cô bé hay nói dối Joyce được dịp sử dụng câu chuyện của bạn mình, rằng đã từng nhìn thấy một vụ giết người, có thể là để gây ấn tượng với bà, thưa bà, tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng.”
“Phải rồi, cứ đổ hết tội lỗi lên tôi.”
“Không, không.”
“Rowena Drake,” bà Oliver đăm chiêu. “Tôi vẫn không thể tin lại là bà ấy.”
“Bà ấy có mọi yếu tố cần thiết. Tôi đã luôn thắc mắc,” ông nói thêm, “chính xác Lady Macbeth* là người như thế nào. Nếu như gặp ở ngoài đời, thì bà ấy sẽ như thế nào? Chà, tôi nghĩ tôi đã gặp bà ấy rồi.”
Nhân vật người vợ tham lam và nham hiểm của Macbeth trong vở kịch nổi tiếng cùng tên của văn hào Anh William Shakespeare.
“Còn Michael Garfield thì sao? Họ chẳng có vẻ gì là một đôi cả.”
“Thú vị đây… Lady Macbeth và chàng Narcissus,* một sự kết hợp bất thường.”
Nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, nổi tiếng với vẻ ngoài tuyệt mỹ nhưng chỉ yêu bản thân mình. Narcissus mải mê ngắm bóng chính mình dưới nước cho đến chết.
“Lady Macbeth,” bà Oliver lẩm bẩm, vẻ suy tư.
“Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp - tháo vát và tài giỏi - một nhà quản lý bẩm sinh - một diễn viên xuất sắc đến bất ngờ nữa. Bà nên nhìn thấy bà Drake than khóc về cái chết của cậu bé Leopold, bà ấy lau nước mắt đến sũng ướt cả chiếc khăn mùi xoa.”
“Thật đáng ghê tởm.”
“Bà còn nhớ tôi đã từng hỏi, theo bà, ai là người tốt và ai không tốt không?”
“Michael Garfield có yêu bà ấy không?”
“Tôi không nghĩ Michael Garfield từng yêu bất cứ ai ngoài bản thân hắn. Hắn muốn tiền - rất nhiều tiền. Có lẽ ban đầu hắn ta tin rằng mình có thể khiến bà Llewellyn-Smythe say mê hắn đến mức để lại một bản di chúc có lợi cho hắn - nhưng bà Llewellyn-Smythe lại không phải là phụ nữ kiểu ấy.”
“Thế còn vụ làm giả giấy tờ? Tôi vẫn không hiểu. Xét cho cùng để làm gì?”
“Ban đầu tôi cũng thấy khó hiểu. Quá nhiều sự giả mạo. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, thì mục đích của nó lại hết sức rõ ràng. Bà chỉ cần cân nhắc những gì đã xảy ra mà thôi. Tất cả tài sản của bà Llewellyn-Smythe để lại cho Rowena Drake.” Poirot giải thích. “Bản bổ sung được đưa ra rõ ràng là làm giả, đến mức luật sư nào cũng có thể nhìn ra. Nó sẽ bị phản bác, và bằng chứng từ các chuyên gia sẽ dẫn đến việc nó bị bãi bỏ và bản di chúc ban đầu được giữ nguyên. Vì chồng của Rowena Drake đã qua đời, nên bà ấy được thừa hưởng mọi thứ.”
“Nhưng còn bản bổ sung có bà dọn dẹp làm chứng?”
“Theo phỏng đoán của tôi, bà Llewellyn-Smythe phát hiện ra Michael Garfield và Rowena Drake dan díu cùng nhau - có thể là trước khi chồng của bà Drake qua đời. Quá tức giận nên bà Liewellyn-Smythe đã viết một bản di chúc bổ sung, để lại toàn bộ tài sản cho cô au pai rô-pe của mình. Có lẽ cô gái đã kể lại cho Michael, cô ấy đã hy vọng sẽ cưới anh ta.”
“Tôi cứ tưởng người tình của cô ta là cậu Ferrier?”
“Đó là câu chuyện mà Michael kể với tôi, nghe rất hợp lý. Nhưng không có thông tin nào xác nhận nó.”
“Vậy nếu anh ta đã biết có bản bổ sung ấy, tại sao không cưới luôn Olga để sở hữu gia tài khổng lồ đó?”
“Bởi vì anh ta nghi ngờ cô ấy có thực sự lấy được số tiền đó hay không. Trong luật có một cái gọi là gây tác động tinh thần không chính đáng đến người viết di chúc. Bà Llewellyn-Smythe đã lớn tuổi và đang bệnh tật. Tất cả các di chúc trước đây của bà ấy đều dành cho người thân ruột thịt của mình, những di chúc hợp lý mà tòa án sẽ đồng thuận. Còn cô gái ngoại quốc này mới chỉ biết bà ta được một năm và chẳng có quan hệ thân thích gì với bà ấy. Bản bổ sung dù có đúng là thật, thì vẫn cỏ thể bị bác bỏ. Thêm nữa, tôi nghi Olga cũng sẽ không chịu mua một hòn đảo Hy Lạp, thậm chí không buồn cân nhắc chuyện đó. Cô ấy không có những người bạn quyền thế, và cũng không quen ai trong kinh doanh. Olga bị Michael quyến rũ, nhưng chỉ muốn ở anh ta một cuộc hôn nhân tốt đẹp trong tương lai, một người sẽ giúp cô ta ở lại nước Anh này - đó cũng chính là mục đích của cô ấy.”
“Thế còn Rowena Drake?”
“Bà ta say mê Michael đến cuồng dại. Chồng bà ấy đã bị tàn phế nhiều năm trời. Dù là phụ nữ trung niên, nhưng bà ấy vẫn còn rất nồng nhiệt, và trong tầm mắt của bà ta bỗng dưng xuất hiện một chàng trai trẻ tuổi với vẻ đẹp hơn người. Phụ nữ rất dễ mê đắm Michael - nhưng điều anh ta muốn lại không phải là phụ nữ đẹp, mà là khả năng hiện thực hóa những khao khát sáng tạo cho cái đẹp của anh ta. Vì thế Michael chỉ cần tiền - rất nhiều tiền. Còn về tình yêu - anh ta chỉ yêu bản thân mình. Anh ta là một chàng Narcissus. Có một bài hát Pháp ngày xưa tôi từng nghe nhiều năm trước…”
Poirot khe khẽ hát.
Regarde, Narcisse
Regarde, clans l'eau…
Regarde, Narcisse, que tu est beau
D'Ily au monde
Que la Beauté
Et la Jeunesse,
Helas! Et la Jeunesse…
Regarde, Narcisse…
Regarde clans l'eau…
(Hãy nhìn kìa, chàng Narcissus
Nhìn, xuống dưới nước…
Nhìn kìa, chàng Narcissus, thật đẹp biết bao
Trên thế giới này
Vẻ Đẹp,
Và Tuổi trẻ
Và Tuổi trẻ…
Nhìn kìa, chàng Narcissus…
Hãy nhìn xuống…)
“Tôi không dám tin - tôi không thể tin nổi là có người sẵn sàng giết người khác chỉ để xây một khu vườn trên một hòn đảo ở Hy Lạp,” bà Oliver ngỡ ngàng.
“Thật sao? Bà không thể hình dung anh ta giữ suy nghĩ này trong đầu như thế nào sao? Có thể chỉ như những hòn đá thô, nhưng cũng sắc cạnh đến nhức nhối. Đất và phân bón phủ lên để che đi góc cạnh của những tảng đá - và sau đó đến cỏ rêu, hạt giống, bụi cây và cây cối được trồng lên trên. Có lẽ anh ta đọc được trên báo về một triệu phú đóng tàu đã xây dựng cả một khu vườn trên đảo cho người tình. Và thế là ý tưởng đã len lỏi vào đầu Michael, rằng chính anh ta sẽ xây một khu vườn như vậy, không phải cho người phụ nữ nào cả, mà là cho chính mình.”
“Nhưng tôi vẫn thấy nó thật điên rồ.”
“Đúng vậy. Nhưng chuyện đã xảy ra. Tôi nghĩ Michael thậm chí còn không nhận thấy động cơ đó của mình là bẩn thỉu. Anh ta chỉ nghĩ được rằng những gì mình làm là cần thiết cho việc sáng tạo cái đẹp. Anh ta phát cuồng với công việc sáng tạo vẻ đẹp của Vườn Mỏ Đá, vẻ đẹp của những khu vườn khác mà anh ta đã phác họa và xây tạo nên - và giờ đây, Michael tính toán xa hơn và lớn hơn nữa - cả một hòn đảo dành riêng cho vẻ đẹp ấy. Và rồi Rowena Drake xuất hiện, si mê anh ta đến cuồng dại. Với Michael, bà ta không có ý nghĩa gì hơn một mỏ tiền khổng lồ để anh ta có thể thực hiện giấc mơ về cái đẹp. Đúng, có lẽ anh ta đã phát điên. Khi thần thánh muốn hủy hoại ai, họ sẽ khiến kẻ đó phát điên trước.”
“Anh ta muốn hòn đảo đó đến vậy sao? Sẵn sàng để Rowena Drake trèo lên đầu lên cổ như vậy sao? Luôn luôn chỉ huy anh ta làm hết thứ này đến thứ khác?”
“Tai nạn có thể xảy ra. Tôi đoán có khả năng có một tai nạn đã xảy ra với bà Drake trong quá trình đó.”
“Một vụ giết người nữa?”
“Đúng vậy. Bắt đầu rất đơn giản. Olga phải bị thủ tiêu vì cô ta biết về bản bổ sung kia - và họ còn cần cô ấy làm người chịu tội thay, bị gắn mác kẻ lừa đảo. Bà Llewellyn-Smythe đã giấu bản bổ sung gốc, nên tôi nghĩ cậu Ferrier đã được trả tiền để làm một bản giả mạo. Và phải làm giả lộ liễu đến mức ai nhìn thấy cũng lập tức nghi ngờ. Vì việc này, bản án tử hình cho cậu ta đã ký. Ngay từ đầu tôi đã xác định rằng Lesley Ferrier không có mối quan hệ làm ăn hay tình cảm gì với Olga. Đó chỉ là lời kể của Michael Garfield, nhưng tôi nghĩ chính Michael mới là người thuê Lesley. Cũng chính Michael Garfield là người cám dỗ cô nàng au pairô-pe có tình cảm với mình, dặn dò cô ấy giữ bí mật, không tiết lộ với bà chủ, hứa hẹn về một đám cưới trong tương lai, nhưng cũng chính là kẻ đã nhẫn tâm đưa cô ta vào danh sách nạn nhân mà anh ta và Rowena Drake cần thủ tiêu nếu có thể chiếm được số tiền đó. Không cần Olga Seminoff phải bị kết tội là kẻ làm giả bản bổ sung, hay đến mức lãnh án. Cô ấy chỉ cần bị nghi ngờ mà thôi. Việc làm giả di chúc bề ngoài rõ ràng có lợi cho cô ấy. Và Olga có thể dễ dàng viết mạo danh bà chủ, đã có bằng chứng thực tế là cô ấy từng bắt chước chữ viết tay của bà Llewellyn-Smythe. Và nếu cô ấy bỗng dưng biến mất, thì mọi người sẽ nghi ngờ rằng cô au pairô-pe không chỉ giả mạo di chúc, mà có thể đã nhúng tay vào cái chết đường đột của chủ nhân. Vậy nên chỉ cần chờ đến thời cơ hợp lý để Olga Seminoff chết. Lesley Ferrier đã bị đâm chết trong một vụ án nhìn có vẻ như thanh toán băng đảng, hoặc trả thù tình. Nhưng lưỡi dao được tìm thấy trong cái giếng rất trùng khớp với dấu dao chí mạng mà cậu ta đã lãnh. Tôi biết chắc thi thể của Olga chỉ giấu đâu đó trong vùng, nhưng tôi không hề biết chính xác địa điểm cho đến khi Miranda nói về một cái giếng ước và đòi Michael Garfield đưa mình đến. Và anh ta từ chối. Ngay sau đó khi tôi trò chuyện cùng bà Goodbody, tôi có nhắc rằng không hiểu cô au pairô-pe có thể đi đâu được, thì bà ấy đã nói: ‘Chuông vang đinh đoong, chú mèo rơi xuống giếng mất rồi.’ Và từ đó tôi gần như chắc chắn rằng thi thể của cô gái xấu số ở trong chính cái giếng ước đó. Tôi phát hiện ra nó ở trong khu rừng cây, bên trong Vườn Mỏ Đá, trên một sườn đồi không xa căn nhà nhỏ của Michael Garfield, và tôi suy đoán Miranda có thể đã nhìn thấy vụ giết người hoặc quá trình thủ tiêu xác chết sau đó. Bà Drake và Michael đã lo sợ rằng có người nhìn thấy họ - nhưng không biết chắc chắn là ai - và vì những ngày sau không có chuyện gì xảy ra, nên họ đã bị ru ngủ rằng mình an toàn. Hai người lên kế hoạch, không hề vội vã, mà sắp xếp từng thứ một thật chắc chắn. Bà ta công khai nói về việc mua đất nghỉ dưỡng ở nước ngoài, khiến cho mọi người ở Woodleigh Common tin rằng bà ta muốn chuyển đi nơi khác sống. Luôn tỏ ra Woodleigh Common chứa đựng quá nhiều kỷ niệm buồn, gợi nhắc đến nỗi đau mất chồng của mình. Mọi việc đang tiến triển rất êm đẹp cho đến cú sốc ngày Hallowe'en, khi Joyce bỗng dưng tuyên bố mình từng chứng kiến một vụ giết người. Và đến lúc này Rowena biết ra, hoặc tưởng mình biết, ai đã có mặt trong khu vườn ngày hôm đó. Vậy nên bà ta phải nhanh chóng hành động. Nhưng chuyện không chỉ dừng ở đó. Cậu bé Leopold đến đòi tiền để mua sự im lặng, nói rằng cậu ta muốn mua vài thứ. Cậu bé biết được, hay đoán được đến đâu thì ta vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng cậu ấy là em trai của Joyce, nên có lẽ họ nghĩ cậu ấy biết nhiều hơn thực tế. Và thế là - cậu bé cũng phải chết.”
“Ông nghi ngờ bà ta do manh mối là nước,” bà Oliver nói. “Còn Michael Garfield, từ đâu ông bắt đầu nghi ngờ anh ta?”
“Michael khớp với câu chuyện,” Poirot nói đơn giản. “Và rồi, trong lần cuối tôi nói chuyện với anh ta, tôi đã có thể chắc chắn. Anh ta đã cười lớn và nói với tôi rằng: ‘Hỡi quỷ Satan, hãy cứ bước lên đằng trước ta. Hãy đi và nhập hội với đám bạn cảnh sát của ông đi’. Và từ đó tôi biết, khá chắc chắn. Câu nói chính xác phải là ngược lại. Tôi đã thầm nghĩ: Ta sẽ để ngươi đằng sau ta, Satan. Một tên quỷ Satan còn quá trẻ và quá đẹp, như Lucifer xuất hiện dưới trần gian vậy…”
Trong phòng khi đó còn có một phụ nữ khác. Ngay từ đầu, bà ấy vẫn ngồi im trên ghế và không hề lên tiếng, cho đến lúc này bà mới đứng dậy.
“Lucifer,” bà nói. “Đúng, giờ thì tôi hiểu rồi. Anh ta luôn luôn như vậy.”
“Michael rất đẹp,” Poirot nói, “và luôn yêu cái đẹp. Vẻ đẹp mà anh ta tạo nên bằng trí óc, trí tưởng tượng sáng tạo và đôi bàn tay. Vì nó anh ta sẵn sàng làm mọi thứ. Tôi nghĩ, Michael yêu cô bé Miranda theo cách riêng - nhưng anh ta vẫn sẵn sàng hy sinh cô bé để cứu bản thân. Anh ta đã lên kế hoạch cho cái chết của Miranda rất cẩn thận - biến nó thành một nghi lễ và, ta có thể gọi là truyền giáo tư tưởng đó vào đầu cô bé. Miranda báo cho anh ta biết mình sắp đi khỏi Woodleigh Common - anh ta hướng dẫn cô bé trốn khỏi quán trọ nơi bà và bà Oliver dừng lại ăn trưa ra gặp mình. Theo kế hoạch cô bé sẽ được tìm thấy trên vòng tròn Kilterbury - ngay bên cạnh ký hiệu cặp rìu, với một chiếc ly vàng bên cạnh -như một lễ hiến tế.”
“Thật điên rồ,” Judith Butler nói. “Hắn ta hẳn là điên rồi.”
''Thưa bà con gái của bà đã an toàn - nhưng vẫn còn một chuyện tôi rất muốn biết.”
“Tôi nghĩ ông xứng đáng biết mọi điều ông muốn, ông Poirot.”
“Cô bé là con gái của bà - liệu cô bé có phải cũng là con gái của Michael Garfield?”
Judith im lặng một lúc, rồi lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Nhưng cô bé không hề biết?”
“Không. Con bé không hay biết. Gặp lại anh ta ở đây hoàn toàn là ngẫu nhiên. Tôi biết Michael khi tôi còn rất trẻ. Tôi đã yêu anh ta đến cuồng dại và rồi… và rồi tôi thấy lo sợ.”
“Lo sợ?”
“Đúng vậy. Tôi không biết tại sao. Anh ta không làm gì cả, cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ là lo sợ về con người của anh ta. Dịu dàng, nhưng đằng sau đó là sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Tôi thậm chí còn sợ hãi niềm si mê của anh ta với cái đẹp và với sáng tạo trong công việc nữa. Tôi đã không cho Michael biết mình đang mang thai. Tôi đã rời bỏ anh ta - ra đi và sinh con một mình. Tôi bịa ra câu chuyện về người chồng phi công bị chết trong tai nạn máy bay. Tôi di chuyển khá nhiều nơi, và đến Woodleigh Common cũng tình cờ. Tôi có người quen ở Medchester và biết mình có thể tìm công việc văn thư ở đây. Và rồi một ngày Michael Garfield chuyển đến đây làm việc ở Vườn Mỏ Đá. Tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng cảm thấy phiền. Anh ta cũng vậy. Mọi chuyện xảy ra từ rất lâu, nhưng rồi, dù không nhận ra Miranda thường xuyên sang chơi ở vườn, tôi vẫn lo lắng…”
“Đúng vậy,” Poirot nói, “giữa hai người đó có một mối liên hệ đặc biệt. Mối dây thâm tình tự nhiên. Tôi đã nhìn thấy nét giống nhau giữa họ, nhưng chỉ có Michael Garfield, tín đồ của vẻ đẹp Lucifer, là kẻ tàn ác, còn con gái bà thì hoàn toàn trong sáng và hiểu biết nhiều, cô bé không hề có một chút mảnh ác quỷ nào trong người.”
Ông bước đến bàn làm việc và lấy một phong bì, từ trong đó ông rút ra một bức vẽ chì tuyệt đẹp.
“Con gái của bà,” ông nói.
Judith nhìn bức vẽ. Trên đó ghi một chữ ký: Michael Garfield.
“Anh ta đã vẽ cô bé bên dòng suối,” Poirot kể lại, “trong khu Vườn Mỏ Đá. Michael nói muốn vẽ bức tranh này để mình không quên Miranda. Anh ta sợ sự lãng quên. Nhưng như vậy vẫn không ngăn anh ta giết cô bé.”
Rồi ông chỉ vào một chữ viết bằng bút chì trên góc trái bức tranh.
“Bà có đọc được nó không?”
Judith đánh vần chầm chậm.
“Iphigenia.”
Nhân vật trong thần thoại Hy Lạp.
“Đúng vậy,” Poirot nói. “Công chúa Iphigenia. Vua Agamemnon đã hy sinh con gái để có được ngọn gió đẩy các con thuyền của mình đến Troy. Michael sẵn sàng hy sinh con gái của mình để anh ta có thể có được một khu vườn Địa đàng mới.”
“Vậy là anh ta biết mình đang làm gì,” Judith nói. “Tôi tự hỏi… liệu có bao giờ anh ta thấy hối hận?”
Poirot không trả lời. Trong đầu ông dần hiện lên một khung cảnh: một chàng trai trẻ với vẻ đẹp phi thường nằm dưới chân một tảng cự thạch khắc hình cặp rìu, những ngón tay không còn sự sống vẫn siết chặt chiếc ly vàng mà chính anh ta đã giật lấy và uống cạn khi sự cứu rỗi bất ngờ xuất hiện cứu nạn nhân của anh ta và đưa anh ta ra trước công lý.
Vậy là Michael Garfield đã chết, một cái chết hợp tình hợp lý, Poirot nghĩ, nhưng, hỡi ôi, đâu đó trên một hòn đảo biển Hy Lạp, sẽ không có khu vườn tuyệt mỹ nào khoe sắc…
Thay vào đó sẽ là Miranda - còn sống, tươi vui và xinh đẹp.
Poirot nâng tay Judith lên hôn.
“Xin chào từ biệt bà, và xin cho tôi gửi lời chào đến con gái bà.”
“Con bé chắc chắn sẽ luôn nhớ đến ông và những gì con bé chịu ơn ông.”
“Có lẽ là không nên - có những ký ức cần được chôn vùi.”
Ông tiến đến bên bà Oliver.
“Buổi tối tốt lành, thưa bà. Lady Macbeth và chàng Narcissus. Một câu chuyện hết sức thú vị. Tôi xin cảm ơn bà đã đưa tôi đến với nó…”
“Phải rồi,” bà Oliver cáu kỉnh nói, “hãy cứ đổ lỗi cho tôi như mọi lần!”
HẾT