← Quay lại trang sách

Chương 26

Một lần nữa bốn người đàn ông ngồi trước mặt nhìn Poirot chằm chằm. Tim Raglan, thanh tra Spence và Cảnh sát trưởng đều tỏ vẻ vô cùng háo hức, như những chú mèo đang ngóng chờ chiếc đĩa nhỏ sẽ được đổ đầy kem sữa bất cứ lúc nào. Người thứ tư giữ vẻ mặt của một người đang cố gắng không tin vào sự thật.

“Vậy là, ông Poirot,” vị Cảnh sát trưởng lên tiếng, đứng ra điều khiển buổi làm việc và để cho vị đại diện Viện công tố xem xét một bản tóm tắt hồ sơ. “Chúng tôi đều đã ở đây…”

Poirot giơ tay ra hiệu. Điều tra viên Raglan rời khỏi phòng và quay lại cùng với một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, một cô bé, và hai thanh niên trẻ.

Raglan giới thiệu họ với Cảnh sát trưởng: “Bà Butler, cô Miranda Butler, anh Nicholas Ransom và anh Desmond Holland.”

Poirot đứng dậy và cầm tay Miranda. “Hãy ngồi đây cạnh mẹ của cháu, Miranda - ông Richmond đây là Cảnh sát trưởng, ông ấy muốn hỏi cháu một số câu. Ông ấy muốn cháu trả lời, đều là về một chuyện cháu từng nhìn thấy - khoảng hơn một năm, gần hai năm trước. Cháu đã từng đề cập nó với một người, và, như ta hiểu, chỉ một người đó. Có đúng không?”

“Cháu đã kể cho Joyce.”

“Và chính xác cháu đã kể cho Joyce chuyện gì?”

“Rằng cháu đã nhìn thấy một vụ giết người.”

“Cháu còn kể cho ai nữa không?”

“Không ạ. Nhưng cháu nghĩ Leopold đã đoán được. Cậu ấy hay nghe lỏm, ông biết đấy. Qua cánh cửa. Kiểu vậy. Cậu ấy thích nghe trộm bí mật của người khác.”

“Cháu đã nghe chuyện Joyce Reynolds vào buổi chiều trước bữa tiệc Hallowéen nói là chính cô bé đã nhìn thấy một vụ giết người diễn ra. Có đúng như vậy không?”

“Không đâu ạ. Bạn ấy chỉ kể lại những gì cháu nói thôi - nhưng giả vờ là chuyện đó do bạn ấy nhìn thấy.”

“Giờ cháu có thể kể lại những gì cháu đã nhìn thấy.”

“Ban đầu cháu không biết đó là giết người. Cháu cứ nghĩ đó là một tai nạn. Cháu nghĩ cô ấy bị rơi từ đâu đó trên cao xuống.”

“Ở đâu vậy?”

“Trong Vườn Mỏ Đá chìm - ở trong cái hố ngày xưa đặt đài phun nước ấy ạ. Cháu đang ngồi trên cây. Cháu hay quan sát tụi sóc, và phải giữ im lặng hết sức, nếu không chúng sẽ chạy mất. Tụi sóc nhanh lắm.”

“Hãy kể cho mọi người nghe cháu đã thấy gì.”

“Một người đàn ông và một phụ nữ nâng cô ấy dậy và bê cô ấy đi lên con đường bên trên. Cháu đã nghĩ họ đưa cô ấy đi bệnh viện hoặc vào biệt thự Mỏ Đá. Rồi người phụ nữ bỗng dưng dừng lại và nói: ‘Có người đang theo dõi chúng ta’, và nhìn chằm chằm vào cái cây cháu đang ngồi. Tự nhiên cháu thấy cực kỳ hoảng sợ. Cháu cố gắng ngồi im. Người đàn ông nói: ‘Không có chuyện đó đâu’, và họ đi tiếp. Cháu nhìn thấy có máu vương trên một chiếc khăn và cả một con dao cũng dính máu - và cháu đã nghĩ có lẽ ai đó định tự tử - và cháu tiếp tục ngồi im.”

“Bởi vì cháu hoảng sợ?”

“Vâng, nhưng cháu không biết tại sao cháu lại sợ.”

“Cháu đã không kể cho mẹ cháu?”

“Không ạ. Cháu đã nghĩ có lẽ cháu không được phép ngồi ở đó quan sát. Và rồi ngày hôm sau không có ai nói gì về vụ tai nạn đó, nên lâu dần cháu quên mất. Cháu chẳng bao giờ nhớ đến nó cho đến khi…”

Cô bé chợt dừng bặt. Cảnh sát trưởng mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi im lặng. Ông nhìn Poirot và khẽ hất đầu ra hiệu.

“Phải, Miranda,” Poirot vội nói, “cho đến chuyện gì?”

“Như thể chuyện đó lại lặp lại y hệt vậy. Lần này là một con chim gõ kiến xanh, và cháu đang cố ngồi thật yên để nhìn nó từ đằng sau mấy bụi cây. Và hai người ấy ngồi ngay gần đó nói chuyện - về một hòn đảo - một hòn đảo ở Hy Lạp. Cô ấy nói gì mà: ‘Mọi giấy tờ đã ký xong rồi. Nó là của chúng ta, chúng ta có thể đến đó bất cứ khi nào chúng ta muốn. Nhưng ta vẫn phải kiên nhẫn - đừng vội vàng’. Và rồi con chim gõ kiến bay mất, và cháu cử động. Và cô ấy nói: ‘Suỵt, yên lặng nào - có ai đó đang theo dõi chúng ta’. Và nó giống y hệt như giọng cô ấy nói lần trước, và gương mặt cô ấy nhìn cũng như vậy, và cháu lại cực kỳ hoảng sợ, và thế là cháu nhớ ra. Và lần này thì cháu đã hiểu. Cháu hiểu ra lần trước cháu đã nhìn thấy một vụ án mạng, và đó là một xác chết, hai người này đã bê đi đem giấu đâu đó. Ông thấy đấy, cháu không còn là một đứa trẻ nữa. Cháu đã hiểu - về những chuyện xảy ra và chúng có ý nghĩa gì - về các vết máu và con dao và xác chết đã rũ xuống…”

“Đó là khi nào vậy?” vị Cảnh sát trưởng hỏi. “Cách đây bao lâu rồi?”

Miranda suy nghĩ một chút, rồi đáp:

“Tháng 3 vừa rồi, ngay sau Lễ Phục sinh ạ.”

“Cháu có nhận ra một cách chắc chắn những người đó là ai không, Miranda?”

“Tất nhiên là có chứ ạ.” Miranda vẻ khó hiểu.

“Cháu nhìn thấy mặt họ?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

“Họ là ai?”

“Bà Drake và Michael…”

Lời tố cáo cất lên một cách dứt khoát. Giọng nói cô bé nhẹ nhàng, hàm chứa chút khó hiểu, nhưng hết sức dứt khoát.

Cảnh sát trưởng nói: “Cháu đã không kể với ai. Tại sao vậy?”

“Cháu đã nghĩ… cháu đã nghĩ đó có thể là một lễ hiến tế.”

“Ai nói với cháu vậy?”

“Michael nói… chú ấy nói các nghi lễ hiến tế là rất cần thiết.”

Poirot nhẹ nhàng nói: “Cháu rất yêu Michael?”

“Ồ, vâng ạ,” Miranda đáp, “cháu rất yêu quý chú ấy.”