Chương 3 SỰ BẢO VỆ CHÂN THÀNH
Phòng khách biệt trang nhà Watsuji có bật nhạc Latin và mọi người ngồi thành vòng tròn bên bàn giải trí. Có tổng cộng bảy người là Mine, Shige, Michihiko, Yoshie, Takuo, Mazaki Kanehira và Ichijou Haruo.
Trên chiếc bàn trải khăn xanh lá là bộ bài cùng với chip poker [13] đã được chuẩn bị sẵn.
Michihiko nhìn chiếc đồng hồ đặt trên kệ lò sưởi rồi nhíu mày thật sâu. Chiếc đồng hồ có con búp bê bằng gốm đang chỉ mười một giờ mười phút.
“Nào, ít nhất chúng ta cũng nên chia chip poker đi chứ”.
“Chuyện này...”
Shige định nói gì đó nhưng dường như bị bầu không khí nặng nề trong phòng làm cho ngạt thở. Ông đưa tay vuốt hàng ria mép và chìm vào im lặng.
“Chúng ta có chơi bài thật đâu, chia chip poker để làm gì cơ chứ?”
Ông hết nhìn Kanehira lại đến Takuo, đôi mắt cong tựa vầng trăng lưỡi liềm như muốn nói lên điều đó. Thế nhưng, Kanehira lại quay sang gật đầu với Michihiko.
“Gratin khoảng mười một giờ rưỡi sẽ đến đúng không. Khi đồ ăn được giao đến, tất cả chúng ta sẽ phải ngồi chơi bài ở đây”.
“Và quan trọng nhất là bầu không khí cũng phải thật thoải mái thì mới tự nhiên”.
Takuo tiếp lời. Khóe môi anh ta hơi bạnh ra, trên mặt thoáng nét nhìn sắc lẻm.
Yoshie nhanh chóng gom chip poker lại rồi chia ra trước mặt mỗi người một chút. Luật chơi poker thì Haruo cũng có biết sơ qua, còn Takuo thì phải giải thích đơn giản cho những người trong gia đình Watsuji. Có vẻ như cứ vào dịp tụ tập gia đình đầu năm thì bọn họ lại cùng chơi bài. Mọi người ai nấy đều muốn kiếm được một khoản kha khá nên tiền cược cũng tương đối cao.
Bọn họ đã chơi hai ván.
Trong bối cảnh đó, Michihiko lên tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người với mục đích nhắc nhở tiếp tục việc bàn bạc.
“Nào, giờ chúng ta phải nhanh chóng lập ra danh sách những điều tuyệt đối không được bỏ qua từ giờ cho đến sáng mai đi. Mới lúc nãy, đúng mười một giờ Mako đã lên xe rời khỏi đây để về Tokyo. Vụ trộm sẽ phải xảy ra sau đó”.
Michihiko vẫn tiếp tục công việc của một người tổng hợp thông tin, và ông bắt đầu đi vào vấn đề chính.
“Sau khi ăn tối, chúng ta bắt đầu chơi bài ở đây. Vì bật nhạc và quá chăm chú vào ván bài nên không ai nghe thấy những âm thanh phát ra từ phòng chủ tịch. Tuy nhiên... Chúng ta định dàn xếp để chủ tịch chết lúc mấy giờ nhỉ?”
Michihiko quay sang nhìn Kanehira. Người đề ra ý kiến sắp đặt để vụ án có vẻ như xảy ra muộn hơn thực tế chính là Kanehira, vốn là bác sĩ ngoại khoa.
Kanehira trầm ngâm suy nghĩ. Đôi mắt cương nghị pha lẫn vẻ bất kham dưới hàng lông mày dày nhìn đăm đăm về phía sảnh. Có vẻ như anh đang nhớ lại lúc mọi người nghe thấy tiếng hét thất thanh và Mako lao ra từ phía đó...
“Lúc đó là khoảng chín giờ mười lăm hay hai mươi phút gì đó... Có thể cho rằng chủ tịch bị đâm lúc khoảng chín giờ”.
Nói được nửa chừng, Kanehira quay ra nhìn Michihiko.
“Nếu gratin được giao đến lúc mười một giờ rưỡi... Tôi cho rằng chúng ta có thể dàn dựng sao cho vụ việc có vẻ như xảy ra lúc khoảng mười hai giờ. Tức là sau khi chủ tịch ăn đêm xong, khoảng mười hai giờ... À không, khoảng không giờ ngày 4 tháng Một, tên trộm đã đột nhập vào nhà...”
“Nãy giờ anh cứ nhắc đi nhắc lại đến việc bữa khuya và giao hàng, rốt cuộc là có ý gì vậy...”
Vừa đúng lúc Takuo lên tiếng phàn nàn thì chuông cửa vang lên. Đã quá mười một giờ rưỡi khoảng ba phút.
“Quán Konantei đây ạ...”
Họ nghe thấy tiếng người giao hàng từ bên ngoài sảnh trước. Vẻ lo lắng thoáng xuất hiện trên nét mặt của tất cả mọi người. Không còn thời gian để bàn bạc hay thống nhất nữa, màn chính của vở kịch chuẩn bị được vén lên rồi.
“Vâng, cảm ơn anh”.
Yoshie đáp rồi nhanh chóng bước ra sảnh.
Bị ảnh hưởng bởi động tác của bà, Shige cũng đứng dậy định bước đi, nhưng lại bị vấp thành ra loạng choạng. Khi ông chống một tay xuống thảm, Takuo và Haruo đã phải đỡ từ cả hai bên.
Yoshie mở cửa mời người giao hàng vào nhà. Bà nhận lấy hai khay gratin từ anh ta và quay lại. Anh chàng trẻ tuổi ló đầu qua cánh cửa xếp đóng hờ và nói vọng vào.
“Mong mọi người giúp tôi một tay được không ạ? Số lượng có hơi nhiều một chút”.
Michihiko vẫn nhìn đăm đăm vào bộ bài trên tay mình.
“Ồ, vậy sao? Xin lỗi nhưng phiền anh mang lại đây giúp chúng tôi được không?”
Nghe vậy, chàng trai cởi đôi giày cao cổ còn vương đầy tuyết ra rồi nhấc túi đồ có vẻ nặng nề lên. Anh vẫn vô tư không hề biết rằng mình đang bị biến thành nhân chứng bất đắc dĩ.
Anh ta bắt đầu bày gratin lên chiếc bàn mà mọi người đang chơi dở ván poker cũng như xe đẩy đồ ăn gần đó.
“Tuyết vẫn còn rơi à?”, Shige hỏi như để chữa ngượng cho việc bị ngã khi nãy.
“Không ạ, ngừng rơi cũng được một lúc rồi”, anh ta trả lời, trên tay anh thừa ra một phần gratin.
“Cái này để ở đâu ạ?”
Yoshie bỗng bối rối quay sang nhìn Kanehira.
“Không biết bác sẽ ăn ở đâu nhỉ?”
Câu hỏi vốn đơn thuần, không hề mang hàm ý nhưng bà không nhận ra rằng việc mình hỏi Kanehira điều đó vô cùng thiếu tự nhiên. Trong khi Kanehira đắn đo cân nhắc câu trả lời thì Mine nãy giờ vẫn im lặng bất chợt lên tiếng.
“Ông ấy mới tắm xong nên để ta đi hỏi thử xem thế nào. Có khi ông ấy sẽ quay lại đây cũng nên”.
Bà chậm rãi đứng dậy, lướt qua người giao hàng và rời khỏi phòng khách. Sáu người còn lại vô thức nhìn theo bóng lưng bà rời đi. Những bước chân bình tĩnh, gương mặt xanh xám giống búp bê kewpie không để lộ cảm xúc và cách nói chuyện tự nhiên của bà khiến mọi người bất giác nuốt nước bọt.
“Thế thì anh cứ để tạm xuống đây đi”.
Nghe vậy, anh chàng giao hàng của Konantei đặt phần gratin cuối cùng lên xe đẩy đồ ăn, nói lời cảm ơn rồi xỏ lại đôi giày cao cổ.
“Nào, ta tranh thủ ăn đi kẻo nguội rồi tiếp tục chơi sau”, Michihiko cố tình nói lớn giọng để bà có thể nghe thấy, nhưng dường như câu nói của ông không đến được chỗ Mine.
Khi tiếng động cơ của chiếc xe giao hàng đi xa dần, Mine mới quay trở lại.
“Gần đây mấy người tiếp thị với giao hàng hay tự tiện vào nhà mà không hỏi trước lắm”.
Bà vừa ra kiểm tra lại cửa trước mà Yoshie mới khóa vừa lầm bầm với vẻ bất mãn.
Khi lại một lần nữa ngồi xuống quanh bàn, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về “phần đồ ăn đêm của Yohei” – Phần gratin rưới đầy xốt trắng [14] vẫn còn nóng và bốc hơi nghi ngút.
“Chúng ta phải làm sao với cái này bây giờ? Chủ tịch...”
Haruo nhỏ giọng hỏi. Theo như những điều Kanehira nói vừa nãy thì dường như anh ta không chỉ đơn thuần xây dựng tình huống sao cho phù hợp với lẽ thông thường khi cất công gọi giao hàng và đặt cả phần cho Yohei. Hình như anh ta có ý cho rằng ông thực sự sẽ ăn phần gratin này...
“Món súp consommé [15] của bữa tối nay còn không?”
“Vẫn còn”.
“Vậy bà mang lên đây đi... Không cần hâm nóng lại đâu. Tôi lên tầng hai một chút”.
Yoshie và Kanehira vội vã đứng dậy, còn Shige mệt mỏi trút một tiếng thở dài.
“Thôi, ít nhiều gì thì cũng ăn một chút đi. Đêm còn dài lắm”, Michihiko vừa giục mọi người vừa gỡ túi giấy bọc dĩa ra.
“Nếu không ai động đũa chút nào rồi chẳng may để người ngoài biết được thì sẽ bị nghi ngờ đấy.”
“Quả đúng là như vậy”, Mine gật đầu rồi cũng làm theo Michihiko.
Kanehira nhanh chóng quay lại phòng khách. Tay phải anh đang cầm một cái túi nilon và một bơm kim tiêm cỡ lớn. Bên trong túi là một vật dài sọc vàng nâu được cuộn lại, nhìn có vẻ như là ống cao su.
Tiếp đó, Yoshie cũng từ trong bếp bước ra. Hai tay bà đang bưng một chiếc đĩa súp sâu lòng có đựng súp consommé đã nguội và kèm theo cả thìa.
“Cậu định làm gì với cái này vậy?”
Lần này người lên tiếng hỏi là Shige, ông đưa mắt nhìn cả hai người.
Kanehira đặt bơm kim tiêm lên cạnh bàn và xé cái túi nilon ra. Cái ống cao su anh lấy ra từ trong túi có đường kính khoảng năm milimet, dài hơn một mét và có vạch chia từng đoạn năm centimet.
“Đây là ống thông dạ dày, hay còn gọi là dây cho ăn. Bác sĩ chúng tôi vẫn luôn mang theo trong cặp với mục đích sơ cứu. Bình thường nó được sử dụng làm sạch dạ dày, hút độc tố và những chất có hại khi bệnh nhân chẳng may nuốt phải, rửa ruột đồng thời bơm thuốc giảm đau trong những trường hợp cần thiết”.
Kanehira giải thích bằng chất giọng bình tĩnh của một bác sĩ, không có một tia cảm xúc thừa thãi.
“Thế có nghĩa là cái ống này sẽ đưa vào được đến tận dạ dày đúng không?”
“Phải. Nếu đi vào từ hốc mũi thì khoảng bốn mươi, năm mươi centimet sẽ đến dạ dày... Nó còn có thêm một công dụng khác là đưa nước cùng với chất dinh dưỡng vào dạ dày. Chính vì vậy nó thường được sử dụng để bổ sung dinh dưỡng cho những bệnh nhân trong tình trạng không còn ý thức”.
“Bổ sung dinh dưỡng cho người không còn ý thức.”
Shige lẩm bẩm, rụt rè đưa tay chạm vào kim tiêm trên bàn. Đến lúc này, cuối cùng Haruo cũng hiểu là Kanehira đang định làm gì.
“... Chắc chắn là sau khi chúng ta tìm thấy thi thể của chủ tịch và báo cảnh sát thì họ sẽ điều tra hết sức kỹ lưỡng. Trước tiên, cán bộ phụ trách khám nghiệm tử thi sẽ tiến hành kiểm tra, rồi sau đó sẽ là giải phẫu”.
Kanehira tiếp tục nói.
“Chính vì vậy, nếu muốn để bọn họ tin rằng chủ tịch chết muộn hơn so với thực tế, sau khi Mako rời khỏi đây thì chúng ta phải có kế hoạch thật cẩn thận mới được”.
“Cơ thể con người sau khi chết sẽ thay đổi như thế nào?”
Michihiko là một giáo sư sinh học, nhưng có vẻ những vấn đề này nằm ngoài chuyên môn của ông.
“Điều này thuộc lĩnh vực pháp y, không phải là chuyên môn của tôi. Tuy vậy, về cơ bản thì người ta có thể tính toán được thời gian tử vong dựa vào tình trạng của tử thi, chẳng hạn như độ co cứng, hiện tượng hồ máu [16] hay phân rã của nạn nhân, cùng với một yếu tố mà chúng ta đang xét đến là tình trạng thức ăn còn tồn đọng trong dạ dày. Kanehira giải thích rồi đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay.
“Bữa tối hôm nay kết thúc lúc khoảng sáu giờ. Chủ tịch chỉ ăn loại thịt chất lượng tốt cùng với những món dễ tiêu hóa nên chắc chắn sau khoảng hai tiếng trong dạ dày sẽ không còn gì... Nào, chúng ta cần bắt tay vào công việc càng sớm càng tốt.”
Anh ngừng lời, một tay cầm kim tiêm và ống thông dạ dày, tay còn lại bê phần gratin đã bắt đầu nguội lên rồi quay sang nói với Yoshie.
“Bà mang giúp tôi đĩa súp lên được không?”
Bà khẽ lắc đầu rồi quay sang nhìn Takuo.
“Nhờ cậu được không? Tôi không dám nhìn thấy hình ảnh đó”.
“Ta cũng sẽ chờ ở đây”, giọng Mine hơi run lên.
Kanehira và Michihiko cùng nhau đi về phía phòng ngủ của Yohei. Shige sau một thoáng lưỡng lự cũng đi theo hai người.
Sau khi nhận lấy đĩa súp, đôi mắt sau gọng kính bằng kim loại của Takuo tìm đến Haruo. Cô cảm giác đôi mắt sắc lẻm giống một loài chim nào đó của anh ta như muốn nói: “Cô cũng đi theo chúng tôi” đầy tính cưỡng ép.
“Chừng nào còn ở lại biệt trang này thì cô sẽ buộc phải trực tiếp nhúng tay vào kế hoạch này, là đồng phạm của chúng tôi”.
❀ 2 ❀Năm người bọn họ rời khỏi sảnh, băng qua phòng ăn để đi qua hành lang phía phòng của Yohei. Phòng khách nằm ở khu nhà đối diện, nằm về phía Đông của tòa nhà.
Michihiko mở cửa và bật đèn.
Trong phòng cũng lạnh như ngoài hành lang. Hình như lúc nãy, sau khi đặt xác Yohei lên giường và trở lại sảnh, ai đó đã tắt điều hòa nhiệt độ. Kanehira nhận ra điều đó, anh nhìn về phía công tắc máy sưởi rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Yohei được đặt nằm trên giường và đắp chăn kín đến cằm. Nếu nhìn qua thì ông giống như đang chìm trong giấc ngủ bình yên làm Haruo chợt có cảm giác mọi chuyện xảy ra cho đến thời điểm này chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng, những vết máu đen thẫm trên tấm thảm trải nhà màu xám không cho phép cô ôm ấp suy nghĩ đó.
Kanehira đặt những món đồ vừa mang đến lên bàn và tiến lại gần Yohei. Anh đặt tay lên thái dương ông, quả nhiên da thịt ông đã lạnh như đá. Làn da lấm chấm tàn nhang do tuổi già, nước da xanh xám và hai gò má hóp lại mang đến cho mọi người cảm giác gương mặt ông nhỏ hẳn đi.
Kanehira cầm ống thông thực quản lên và quay sang nói với Takuo lúc này vẫn đang cầm đĩa súp.
“Anh trộn cái đó với gratin đến khi cả hai mềm thành dạng lỏng được không? Chúng ta sẽ dùng bơm kim tiêm và ống thông dạ dày đưa nó vào trong dạ dày chủ tịch”.
Đó là lần đầu tiên Kanehira giải thích việc họ sẽ làm bằng lời. Takuo tiến lại gần cái bàn, ánh mắt vẫn dừng lại ở Haruo.
“Mấy việc này cô giỏi hơn tôi mà. Tất nhiên tôi cũng sẽ giúp”.
Haruo im lặng nhận lấy cái thìa và giữ một góc khay gratin. Takuo bắt đầu rót súp vào từ góc trống còn lại. Haruo dùng thìa gạt những thứ cứng như tôm hay thịt ra, đồng thời, dầm sợi nui và trộn nước súp cùng với xốt trắng đến khi thu được thành phẩm có dạng như keo.
Trong lúc đó, Kanehira đưa đầu ống thông dạ dày vào hốc mũi bên trái của Yohei. Anh vừa xem xét cảm giác ở tay vừa đẩy vào từng chút một.
“Chắc chắn là vào đúng dây thực quản rồi chứ?”
Vừa chăm chú quan sát, Michihiko vừa lên tiếng hỏi.
“Trong họng thì phía trước là khí quản, phía sau là thực quản. Nếu cứ đưa vào phía sau họng một cách tự nhiên thì theo lẽ thông thường sẽ vào được thực quản. Việc đơn giản thế này y tá cũng có thể làm được”.
Kanehira vừa trả lời vừa tranh thủ nghỉ tay một chút. Khi đã vào được đến vạch bốn mươi centimet, anh lấy trong túi áo sơ mi ra một cái kéo chuyên dụng của bác sĩ và cắt ống. Xong xuôi, anh vẫy tay về phía Haruo.
“Cô đổ gratin vào ống tiêm đi...”
Đó là một ống tiêm tương đối lớn với chiều dài khoảng hai mươi lăm centimet, đường kính khoảng ba centimet.
Kanehira nhận lấy ống tiêm đã được đổ đầy dung dịch gratin từ Haruo rồi nối vào với đầu ống. Ống tiêm không gắn kim, phần đầu vừa khít với ống thông dạ dày.
Anh ấn xilanh để dung dịch gratin chuyển dần sang ống thông dạ dày và đi vào bên trong hốc mũi Yohei.
Khi dung dịch trong ống tiêm đã cạn sạch, họ lại tiếp tục cho gratin vào. Thông qua ống thông dạ dày, tất cả đã được đưa vào dạ dày Yohei. Đôi tay Kanehira không chút ngần ngại lặp đi lặp lại hành động đó.
Khi nhìn thấy xốt trắng trong khay đã gần hết, anh mới ngừng tay.
“Ăn thế này chắc là đủ rồi nhỉ?”
Michihiko hỏi anh với vẻ nể phục.
Vẫn lại là Kanehira rút ống ra và nhét vào chiếc túi nilon ban này.
“Chỉ cần rửa sạch cái này thì sẽ không còn chứng cứ nữa. Bọn họ sẽ tin rằng chủ tịch chết sau khi ăn gratin chưa được bao lâu. Tất nhiên cũng sẽ có những điểm bất hợp lý, chẳng hạn như có quá ít nước bọt và men tiêu hóa, nhưng tôi cho rằng nếu không nghi ngờ những sắp xếp ban đầu của chúng ta thì người giải phẫu cũng không chú ý đến mức đó đâu.”
“Gratin được giao đến lúc mười một giờ rưỡi nên thời gian tử vong sẽ là sau lúc đó”, Michihiko tiếp lời.
“Không, nếu chỉ thế thôi vẫn chưa đủ. Như tôi có nói lúc nãy thì ngay sau khi chết, những hiện tượng ở tử thi cũng bắt đầu xuất hiện. Tuy tôi cũng không nắm vững những kiến thức chuyên sâu nhưng có vẻ như nếu thi thể được đặt ở nơi có nhiệt độ thấp thì quá trình này sẽ diễn ra chậm hơn. Dẫu vậy, trong trường hợp muốn đánh lạc hướng để thời gian giám định chậm hơn thực tế thì...”
“Chúng ta nên đưa cái xác ra ngoài chăng?”
Takuo bất chợt lên tiếng.
“Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng bên ngoài vẫn đang ở mức âm độ. Cũng giống như việc chúng ta để cái xác vào trong tủ lạnh vậy”.
“À, đó cũng có thể là một cách hay đấy”, Michihiko nhìn Kanehira thăm dò. Kanehira đăm chiêu nhìn đồng hồ.
“Đẩy thời gian tử vong thực tế từ chín giờ, cứ cho là sau khi gratin được giao đến khoảng ba mươi phút thì là mười hai giờ đi, thì khoảng chênh lệch sẽ là ba tiếng... Rồi, giờ chúng ta cùng đưa cái xác ra ban công đằng kia khoảng ba tiếng đi. Tuy nhiên, trước khi cảnh sát đến phải đưa cái xác vào đây và dàn dựng như căn phòng này bật điều hòa nhiệt độ cả đêm. Làm vậy có lẽ chúng ta có thể lấp đầy khoảng cách và đẩy thời gian giám định xuống muộn hơn...”
Shige đang đứng gần ban công. Ông kéo tấm rèm ở đó lên.
Khoảng không bên ngoài ô cửa kính được bao trùm bởi bóng đêm và sự tĩnh mịch. Tuyết trắng và những hàng cây khẳng khiu ngút ngàn tầm mắt.
Michihiko lại gần, áp mặt vào ô cửa kính.
“Sàn ban công hơi ướt. Tôi sẽ đi kiếm nilon để trải”, nói rồi ông ngay lập tức rời khỏi phòng.
“Chủ tịch sẽ ăn gratin ở đâu?”, câu hỏi của Haruo không hướng đến người cụ thể nào. Thật lạ lùng, trong lòng cô chỉ mang độc một tâm trạng trống rỗng.
“Ăn ở phòng khách cùng với mọi người là hợp lý nhất”, Takuo đáp.
“Như vậy thì chúng ta cũng có thể thu dọn bát đĩa để rửa...”
Thấy Kanehira cũng gật đầu, Haruo bèn xếp bát đĩa cẩn thận để chỗ gratin còn lại không bị sánh ra ngoài.
Michihiko quay lại sớm hơn dự kiến. Ông đã lấy tấm khăn trải bàn chế biến trong bếp đến.
Michihiko và Takuo gạt thanh chốt kim loại của cánh cửa mở được cả hai hướng rồi đẩy về phía ban công. Tiếng kim loại gỉ cọ xát vào nhau dội thẳng vào tai và đâm thấu cả trái tim.
Từ khung cửa được mở ra, cơn gió lạnh sắc tựa dao chậm rãi luồn vào.
Ban công không được rộng lắm, phần tay vịn bằng thép được thiết kế theo phong cách Trung Cổ giống phần còn lại của tòa nhà. Sàn nhà bên dưới mái hiên hơi ướt nhưng không đọng tuyết. Michihiko trải tấm khăn trải bàn lên đó.
Kanehira nhấc vai còn Takuo nhấc chân của Yohei lên rồi cùng mang ông ra ban công. Có vẻ như cái xác đã bắt đầu cứng, cơ thể gầy gò bên dưới tấm áo choàng ngay đơ như một cây gậy và đầu ông cũng không hề nghiêng đi.
Cẩn thận hơn, Michihiko còn đưa mắt nhìn khoảng sân trước một vòng để xác định chắc chắn không có người rồi mới quay vào phòng. Lần này, ông cố gắng đóng cửa để không phát ra âm thanh, nhưng quả nhiên tiếng kim loại ma sát vào nhau là không thể tránh khỏi.
Dẫu vậy, khi cánh cửa được đóng lại, sự nhẹ nhõm cuối cùng cũng quay lại căn phòng. Shige buông tiếng thở dài rồi ngồi phịch xuống cái ghế gần đó.
“Về cơ bản là xong rồi đúng không? Sau ba tiếng nữa chúng ta mang cái xác vào trong phòng thì có thể khiến người ta tin rằng chủ tịch bị giết vào khoảng mười hai giờ đêm...”
Haruo nhìn đồng hồ đeo tay. Giờ đã là mười hai giờ hai mươi phút. Có lẽ Mako vẫn đang trên ô tô. Chiếc xe rời khỏi đây lúc mười một giờ và tài xế có nói là sẽ mất khoảng hai tiếng để về đến nhà riêng của cô ở Tokyo. Dù sao thì chắc chắn hiện tại Mako đang ở vị trí an toàn. Cảnh sát chắc chắn sẽ kết luận rằng cái chết của Yohei sớm nhất cũng xảy ra sau mười một giờ rưỡi...
Haruo cảm thấy khá yên tâm.
Nhưng hai hàng lông mày của Michihiko vẫn nhíu chặt. Ông nhìn Shige với gương mặt căng thẳng không che giấu sự bực bội.
“Công việc vẫn chưa xong được một nửa đâu. Nếu cứ thế này thì bảy người ở lại biệt trang là chúng ta sẽ bị dồn vào chân tường mất. Nói cho cùng thì đây là việc do người ngoài gây ra, chúng ta phải tạo dấu vết cho giống bị đột nhập từ bên ngoài”.
“À phải”, Shige khẽ gật đầu.
“Nhưng trước đó thì ta nghĩ chúng ta nên quay lại phòng khách nghỉ ngơi và uống chút gì đó đã”.
“Chú cứ nghỉ đi cũng được”, Takuo hờ hững nói.
“Nhưng hãy đợi chút đã, đừng đi ngủ vội”, Michihiko cố gắng dồn nén cảm xúc và điềm tĩnh tiếp lời.
Sau khi Shige về phòng khách, bốn người còn lại cùng ngồi xuống ghế hay mép giường. Không chỉ một mình người có tuổi như Shige cảm thấy mệt.
“Để người ta thấy thủ phạm là người ngoài thì cụ thể chúng ta phải làm những gì?”, Haruo hỏi. Cô đã bắt đầu giác ngộ được rằng, để thoát ra khỏi công việc khó khăn và bẩn thỉu này thì chỉ còn cách dồn hết sức để nhanh chóng hoàn thành nó.
“Tôi cho rằng còn tùy xem tình hình chúng ta định để tên trộm đột nhập vào từ chỗ nào...”, Michihiko đáp.
“Từ cánh cửa đằng đó có được không?”
Takuo đưa tay chỉ về phía hành lang. Sau cánh cửa là hành lang phía Đông nối từ sảnh đến căn phòng này và ở đó còn một cánh cửa nữa dẫn ra sân sau.
“Ừ, chắc cũng chỉ còn cách đó thôi. Tại trên hành lang cũng có dính máu”, Michihiko đồng tình. Bất chợt ông nhìn về phía Kanehira với gương mặt bất an.
“Nhỡ họ khám nghiệm cả mấy vết máu đó thì sao?”
“Dù có thế thì cả chủ tịch và Mako đều mang nhóm máu A mà”.
“Ồ, may quá... Vậy thế này nhé, cánh cửa đằng đó không khóa nên tên trộm đã lẻn vào rồi lần đến căn phòng này. Trong lúc hắn đang tìm tiền bạc và những thứ có giá trị thì chủ tịch tỉnh giấc. Chủ tịch ngồi bật dậy, định hét lên gọi mọi người. Không còn gì để mất, tên trộm lấy con dao thủ sẵn trong người ra đâm vào ngực chủ tịch. Sau đó, hắn lấy cặp tài liệu và đá quý trong két rồi lại quay ra hành lang...”
“Không được. Trước khi bỏ trốn tên trộm còn phải đặt cái xác lên giường nữa”.
Kanehira đính chính. Giọng anh có vẻ hơi chán nản nhưng vẫn điềm tĩnh.
“Vì cái xác đã co cứng trong tình trạng nằm ngửa nên nếu để gục trên sàn sẽ rất thiếu tự nhiên”.
“Ra vậy. Sau đó, tên trộm cầm con dao dính máu và thoát ra sân sau từ cánh cửa mà hắn đã đột nhập vào khi nãy...”
“Vậy chúng ta phải tạo dấu chân. Cả chiều đến và chiều ra, vì chắc chắn dấu chân phải còn sót lại trên nền tuyết”, Takuo nói.
“Để kéo dài thời gian bỏ trốn, có thể hắn còn cắt dây điện thoại nữa”.
Đó là ý kiến của Kanehira.
“Rồi còn phá cả bóng đèn bên ngoài”.
“Thế chắc là đủ rồi nhỉ?”, Michihiko nôn nóng nói, “Làm quá lại dễ có sai sót đấy”.
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng tiến hành ngay thôi”.
Kanehira đứng ngay dậy. Nhiều năm kinh nghiệm phẫu thuật ngoại khoa khiến anh là người gai góc nhất ở đây.
Để tạo được dấu chân của hung thủ thì họ cần phải có giày. Michihiko nhờ Yoshie lúc này đang chờ ở phòng khách giúp mình tìm kiếm trong kho để đồ trong bếp. Trước đây, một vài học sinh ở trường Đại học của Michihiko có đến đây chơi và có người đã để quên một đôi giày thể thao.
Takuo đi kiểm tra cánh cửa mà hung thủ giả định đột nhập vào. Cánh cửa kiên cố làm bằng gỗ sồi, bên trong có chốt chặn ở cả hai bên. Cái chốt hơi gỉ, nếu tháo ra cũng không có gì quá bất thường.
Trong khi Haruo mang khay gratin và đĩa súp từ phòng Yohei ra để rửa thì Kanehira quỳ xuống sàn nhà để xem xét tấm thảm. Đó là chỗ Mako trong tình trạng cổ tay bị cắt đã ngã xuống. Nếu chỗ đó cũng dính máu thì kế hoạch để tên trộm đi từ hành lang phía Đông vào phòng Yohei rồi lại quay lại đúng đường đó xem như phá sản. Tuy nhiên, may mắn là anh không tìm thấy bất cứ vết máu nào trên tấm thảm màu xanh rêu ngoài sảnh. Có vẻ như vết thương trên cổ tay Mako không sâu lắm nên máu đã thấm hết vào tay và ngực áo.
“Cuối cùng cũng tìm thấy”, Michihiko vừa nói vừa cầm đôi giày trắng đế cao su từ trong nhà kho ra. Đôi giày vải bám đầy bụi, đôi chỗ đã ngả vàng. Đó là một đôi giày nam cỡ khá lớn.
Sau khi quyết định chọn đây là giày của hung thủ, vấn đề tiếp theo là ai sẽ xỏ giày và tạo dấu chân.
“Theo như một cuốn sách mà ta từng đọc ở đâu đó thì những chuyên viên điều tra chuyên nghiệp có thể dựa vào áp lực tạo ra dấu chân trên hiện trường để suy luận được cân nặng của hung thủ. Nếu đúng là như thế thì những người có dáng người và cân nặng trung bình sẽ phù hợp nhất...”
Michihiko nếu ý kiến. Nếu nói đến dáng người và cân nặng trung bình thì có lẽ Takuo là phù hợp nhất. Michihiko hơi thừa cân, còn Kanehira cũng đậm người. Shige thì hoàn toàn không có hy vọng.
“Được, vậy để tôi”.
Takuo hất cằm, cố ra vẻ thản nhiên.
“Ngay từ đầu tôi đã quyết ý làm bất cứ chuyện gì để bảo vệ Mako rồi”.
Lúc này đây, anh ta nói thẳng quyết tâm của mình ra cho mọi người biết.
“Nếu thực sự Yohei có ý định chọn Takuo làm chồng của Mako thì giờ ông chết rồi mọi chuyện sẽ ra sao...”
Trong một thoáng Haruo đã có suy nghĩ đó.
Takuo xỏ đôi giày ngoài hành lang. Shige và cả Mine cũng đã rời khỏi phòng khách để đến quan sát anh.
Kanehira mở cửa. Cánh cửa đó nằm ở phía Đông Bắc tòa nhà, dẫn ra sân sau. Bên ngoài, những cây bạch dương và linh sam được trồng xen kẽ nhau, chỗ tiếp giáp với đường lớn được bao quanh bởi hàng cây hoặc hàng rào sắt. Ngọn đèn dầu hiu hắt theo phong cách London ở góc càng khiến cho mảnh sân tuyết phủ phía sau thêm phần ảm đạm. Trên nền tuyết chỉ được phép có một dấu chân nên không ai được phép đi theo.
“Cả hai phía xung quanh đều kín, không cần phải lo bị nhìn thấy đâu”, Michihiko thấp giọng nói.
Vùng này đất đai rộng rãi, tập trung rất nhiều biệt trang lớn. Phía bên kia đường, cả ở phía Bắc và phía Đông đều bị bao kín bởi những hàng cây, hoàn toàn không thể nhìn thấy nhà cũng như ánh đèn phát ra từ đó.
Takuo cẩn thận từ chỗ ngồi thay giày bước xuống đất. Sau đó, anh tiếp tục bước đi một cách tự nhiên hướng về phía ngọn đèn bên ngoài nhưng khi vừa bước ra khỏi mái hiên thì tuyết đã ngập đến đầu gối. Không giống như ngoài đường hay ở trước nhà, khoảng sân sau vốn không được dọn tuyết. Tuyết đọng từ những ngày cuối năm vẫn chưa tan, cộng thêm việc tối nay lại rơi tiếp tạo nên một lớp dày đến khoảng năm mươi centimet.
Takuo nặng nhọc nhấc cái chân bị vùi trong tuyết lên và gắng từng bước. Cuối cùng cũng đến chỗ hàng rào, anh trèo qua chỗ thấp để ra bên ngoài. Con đường bên ngoài dốc xuống, được dọn tuyết thường xuyên và ô tô cũng qua lại nhiều nên dấu chân biết mất cũng không có gì là lạ. Như đã xác định vị trí, Takuo giơ một tay lên. Sau đó anh nhìn xuống chân và bắt đầu tìm đường rút.
Anh vừa mới tạo xong vết chân của hung thủ khi bỏ trốn. Khi anh đang quay lại để tạo dấu vết khi hắn đến, vừa trèo qua hàng rào vào đến sân thì đã thấy Michihiko giơ cao ngọn đèn pin.
“Đường dây điện thoại ở đằng đó. Cái dây thấp và to nhất ấy”.
Takuo lại giơ tay ra dấu báo rằng mình đã hiểu. Cột điện bê tông ở ven đường cách ngọn đèn một đoạn có rất nhiều đinh lớn để đặt chân trèo lên. Anh bắt đầu leo từng bước. Khi lên đến vị trí có thể với tới dây điện thoại cao khoảng bảy, tám mét, anh rút con dao nhét sẵn trong túi ra.
Trước khi cắt, anh một lần nữa vẫy tay về phía nhà, nhưng những người ở bên trong chỉ yên lặng nín thở quan sát.
Sau khoảng hai, ba phút Takuo mới dùng dao cắt được dây điện thoại và thả xuống nền tuyết.
Tiếp đến, anh đưa tay định phá ngọn đèn dầu nhưng rất tiếc là không với đến.
Takuo xuống khỏi cột điện, đi về phía ngọn đèn. Anh cố gắng tìm cho được viên đá phù hợp, nhưng chân lại vẫn bị vùi trong tuyết. Sau khi khua tay nhặt được hai viên đá nhỏ, anh dồn hết sức ném về phía ngọn đèn dầu nhưng có thể do nóng vội mà cả hai lần đều không trúng. Anh đã cố ném cả con dao nhưng vẫn vô vọng.
“Không cần cố quá đâu. Cứ để nguyên ngọn đèn như thế cũng được...”
Shige buột miệng nói, dường như ông không thể chịu đựng được cảm giác căng thẳng này thêm nữa. Takuo cũng có ý bỏ cuộc. Anh nhặt con dao lên và quay lại trên nền tuyết trắng. Khi vào đến trong sân, tuyết lại ngập đến tận đầu gối. Anh ráng bước từng bước để tạo ra dấu chân tên trộm khi đột nhập vào nhà.
“Cẩn thận... Đừng để hai dấu chân đè lên nhau đấy”.
Kanehira nhắc nhở bằng giọng trầm thấp nhưng sắc lẻm. Đó là lúc bước chân của Takuo tiến lại quá sát dấu chân mà anh vừa tạo lúc nãy.
“Không sao. Chuyện đơn giản như thế tôi hiểu mà”.
Takuo không ngần ngại đáp trả ngay lập tức.
Khi anh ta quay lại đến cửa, không hẹn mà gặp tất cả mọi người khẽ rên lên một tiếng. Takuo xỏ nguyên giày bước lên hành lang và tiến về phía phòng ngủ của Yohei. Tuy nhiên, trước khi đến cửa phòng, anh nhìn thấy vết chân mình thấm xuống thảm rồi biết mất. Thấy vậy, anh tháo giày ngay ở giữa hành lang.
“Chà, vất vả cho cậu quá rồi”.
Shige cảm kích nói.
“Nhờ cậu mà chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút rồi”, Michihiko buông một tiếng thở dài thật sâu.
“Vẫn chưa hết. Nếu không hoàn thiện bước cuối cùng thì bao công sức sẽ thành bọt nước hết”.
❀ 3 ❀“Bước cuối cùng”, đó không đơn thuần chỉ là một hay hai.
Họ còn phải dàn dựng bằng chứng về một vụ trộm trong phòng Yohei nữa.
Thay con dao gọt hoa quả...
Con dao để trên bàn cùng với hoa quả đã được Mako mang theo đến Tokyo nên họ phải lấy một con dao khác từ trong bếp ra để thay thế.
Dàn dựng dấu vân tay...
Theo lẽ thông thường, người ra vào phòng Yohei nhiều lần nhất trong khoảng thời gian từ chiều đến tối ngày mồng ba chính là Mine, nên bà đã chạm vào tay nắm cửa để tạo dấu vết. Takuo, người đóng vai hung thủ cũng đeo găng tay bảo hộ lao động vào rồi mở cánh cửa đó ra. Còn tay nắm ở cánh cửa nối từ hành lang phía Đông ra sân sau thì bọn họ dùng khăn lau thật sạch rồi để Takuo mở ra.
Họ cũng đã dàn dựng để nguồn sáng duy nhất trong phòng Yohei là từ ngọn đèn thấp dưới chân bàn đầu giường. Làm vậy, căn phòng sẽ le lói chút ánh sáng chứ không còn tối tăm nữa. Tất nhiên là tên trộm sẽ chuẩn bị sẵn đèn pin khi lẻn vào.
Khi bảy người bọn họ quay lại phòng khách thì đã là một giờ rưỡi sáng.
“Không biết Mako đã đến nơi an toàn chưa.”
Yoshie lo lắng thì thầm. Nếu đúng theo dự kiến của tài xế thì giờ có lẽ họ đã đến nơi. Haruo vốn định gợi ý mọi người thử gọi điện xem thế nào, nhưng cô nhanh chóng dừng lại. Đường dây điện thoại của ngôi nhà đã bị cắt, hiện tại bọn họ đang bị cô lập trong bao la tuyết trắng theo đúng nghĩa đen.
Shige rót thêm rượu vào ly brandy mà ông đang uống.
“Em pha cà phê được không?”, Michihiko quay sang hỏi Yoshie.
“Em nghĩ mình nên uống bancha [17] thì hơn chứ, đằng nào cũng sắp ngủ mà”.
“Không, cà phê càng mạnh càng tốt”.
Lần này không chỉ một mình Shige mà đến cả Takuo cũng nhìn về phía Michihiko với vẻ ngạc nhiên.
“À, tôi thấy lúc này mình nên suy nghĩ một chút ấy mà...”
Michihiko nhìn hai người bọn họ trấn an.
“Nói tóm lại là, chúng ta ngồi chơi poker ở đây từ chín giờ tối ngày mồng ba đến một giờ sáng ngày mồng bốn. Tất nhiên thời gian của mỗi người sẽ khác nhau, trước mười một giờ Mako và cô Haruo sẽ lên phòng để sửa luận văn, nhưng do nhận ra là thiếu tài liệu tham khảo nên Mako phải gấp rút về Tokyo. Ngược lại, chủ tịch sẽ cùng chơi poker với chúng ta đến lúc đó, đi tắm, ăn một chút gratin ở đây rồi về phòng lúc khoảng mười một giờ bốn mươi lăm phút...”
“Tuy nhiên, dù bất cứ giá nào thì sau mười hai giờ, vào lúc xảy ra sự việc thì tất cả bảy người chúng ta phải có mặt ở đây, tập trung vào ván bài. Chính vì vậy không một ai nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ”.
Có vẻ như đã hiểu ý Michihiko, Kanehira bình tĩnh tiếp lời.
“Đúng vậy, vì thế, dù tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần nhưng việc ngồi đây chơi bài chính là bằng chứng ngoại phạm quan trọng của chúng ta, Michihiko tiếp tục nói.
“Như vậy, cảnh sát nhất định sẽ xác minh với tất cả mọi người về điểm này. Chắc chắn họ sẽ hỏi từng người một cụ thể và chi tiết diễn biến của ván bài. Tìm ra mâu thuẫn trong các lời khai chính là cách điều tra thông thường của họ”.
“Vậy sao?”
Takuo tặc lưỡi, khẽ bẻ khớp ngón tay.
“Khi bị cán bộ hỏi cung sắc sảo thẩm vấn kỹ càng thì rất có thể chúng ta sẽ để lộ ra rằng mình không hề chơi ván bài đó”.
“À...” Shige buông thõng cả hai tay rồi ngồi phịch xuống ghế. Ông cũng bắt đầu hiểu rằng bây giờ bọn họ cần phải chơi một ván poker thật.
“Mà, tất nhiên là chúng ta không phải chơi tận bốn tiếng đồng hồ. Nhưng nếu không làm thử khoảng hai tiếng từ lúc Mako rời khỏi đây đến một giờ sáng thì... Với cả, thay vì chỉ thống nhất nội dung ván bài bằng miệng thì cách này có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều”.
“Nếu bây giờ bắt đầu thì hai tiếng sau sẽ là bốn giờ, vừa đúng lúc chúng ta phải mang thi thể của chủ tịch từ ban công vào phòng ngủ”.
Câu nói của Kanehira làm sống dậy một nỗi lo lắng tưởng chừng như đã ngủ yên trong lòng tất cả mọi người. Thi thể của Yohei, đến tận lúc này vẫn đang dần co cứng bên ngoài ban công lạnh lẽo đó...
Yoshie và Haruo pha cà phê nóng, đồng thời chuẩn bị cả bánh quy và phô mai. Bọn họ ngồi lại vị trí giống như lúc người giao hàng đến và bắt đầu ván bài. Tất nhiên là cũng có đặt tiền.
Tất cả bảy người tập trung vào ván bài nhưng ai nấy đều có thể nhận ra rằng những người còn lại đang cố hết sức để ghi nhớ từng diễn biến. Tuy vậy, chỉ cần một người đề cập đến vụ việc dù chỉ một chút thì dòng suy nghĩ của mọi người lập tức bị lái theo hướng đó. Không biết chúng ta có để sót điều gì không. Không biết cảnh sát có tin vụ việc do “người ngoài” gây ra không...
Vì lẽ đó, ván bài vốn được chuẩn bị như một phần kế hoạch đồng thời cũng trở thành dịp để mọi người ngồi nhìn lại những sắp xếp của mình.
“Để bảo vệ Mako khỏi cảnh sát và người ngoài, mọi người đã làm nhiều việc đến thế này... Thành thật tôi... Ân huệ này có lẽ cả đời tôi cũng...”
Đang chia bài, Yoshie chợt bật khóc và gục đầu xuống.
“Quả thực, vì một phút nông nổi của con gái tôi mà khiến mọi người vất vả thế này, tôi thành thật xin lỗi”.
Michihiko cũng nghẹn ngào nhưng dường như ngay lập tức, ông ngừng lời và nghiêm mặt nhìn những người xung quanh.
“Chỉ là, nếu đã quyết định tham gia vào kế hoạch che giấu vụ việc thì hy vọng mọi người không nhụt chí và hợp tác cho đến phút cuối cùng. Chỉ cần một trong số chúng ta yếu lòng và để lộ sơ hở thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Dù khả năng là rất nhỏ nhưng nếu để lộ chuyện chúng ta dàn dựng vụ việc này ra thì hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn so với để nguyên không làm gì rất nhiều. Tuy mục đích ban đầu đúng là để bảo vệ Mako nhưng hiện tại đây đã là vấn đề chung của tất cả mọi người. Dù có bất cứ chuyện gì thì hy vọng mọi người đừng quên điều này.”
“À, thực ra ta cũng có một việc muốn nhờ mọi người”.
Giọng nói lạnh lùng của Mine cất lên lanh lảnh như hát khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía bà. Trước mặt bà là đống chip poker chất cao như núi, kết quả của việc thắng liên tiếp. Haruo nhớ rằng có lần Mako từng kể, trong mỗi lần họp mặt gia đình, mọi người thường chơi bài hay roulette [18] ăn tiền, và Mine luôn là người thắng nhiều nhất.
“Khi cảnh sát bắt tay vào điều tra thì chắc chắn họ sẽ hỏi rất nhiều điều liên quan đến những mối quan hệ trong nhà Watsuji. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng hãy đặt mình vào vị trí của đối phương mà tuyệt đối không hé răng về bất cứ chuyện gì. Chẳng hạn như ai đang oán hận chủ tịch, hay ai có mâu thuẫn với ai... Dĩ nhiên tôi cũng mong mọi người cố gắng giả vờ và che giấu tất cả những bất mãn với ông ấy. Sự việc lần này, ngoài để bảo vệ cho Mako ra thì đồng thời cũng là che giấu những điều xấu hổ của cả dòng họ khỏi ánh mắt người đời. Chuyện đã đến nước này rồi thì bảo vệ danh dự cho dòng họ Watsuji là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được”.
Cuối cùng, Mine hướng ánh mắt của mình về phía Haruo.
“Hy vọng cô cũng sẽ hợp tác với chúng tôi”.
Gương mặt cân xứng giống búp bê của bà hơi cúi xuống khiến Haruo cũng vô thức cảm thấp áp lực mà khẽ gật đầu.
Ba giờ bốn mươi phút. Đúng hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, bọn họ đã kết thúc ván bài. Takuo thắng lớn, tiếp đến là Mine, còn hai vợ chồng Michihiko và Yoshie đã thua đậm. Khoản tiền mà Michihiko thua Takuo đến hơn bảy mươi ngàn yên nên ông quyết định thanh toán bằng séc. Sau khi xong xuôi vấn đề tiền nong, Takuo vô tư vo tròn tờ giấy ghi điểm rồi ném vào thùng rác. Cả tờ séc và giấy ghi điểm đó đều là bằng chứng quan trọng.
“Lần này thì đi ngủ được rồi nhỉ?”
Shige quay sang hỏi Michihiko, có vẻ như ông đã hoàn toàn kiệt sức. Khi nãy, ông vừa chơi bài vừa uống brandy nên lúc này hai mắt đã mơ màng, giọng nói cũng ngắt quãng, dung mạo giống David Niven cũng trở nên bơ phờ, xuống cấp.
“Được rồi, mọi người đi nghỉ đi. Thành thật cảm ơn mọi người rất nhiều”.
Michihiko bỗng trở nên trang nghiêm. Ông thay đổi tư thế rồi chậm rãi cúi đầu thật sâu.
“Sáng mai chín giờ nhỉ?”
Yoshie xác nhận lại một lần nữa điều họ đã thống nhất. Đúng ra thì bà phải nói là sáng nay.
“Để việc xác định thời gian tử vong khó khăn hơn thì chúng ta nên lùi thời gian phát hiện xuống một chút. Nhưng mà nếu sáng ngủ dậy muộn quá thì cũng rất khả nghi”.
Kanehira quay sang Shige cười khổ, gương mặt anh thể hiện sự thông cảm sâu sắc.
“Vậy tôi xin phép trước... Cùng cầu chúc cho sự phồn thịnh của nhà Watsuji nào”.
Sau khi uống một hơi hết chỗ brandy còn sót lại trong ly, Shige loạng choạng bước lên cầu thang.
Sáu người còn lại nhìn theo ông rồi cùng đi sang hành lang phía Đông để đưa Mine về phòng ngủ. Phòng ngủ của bà ở ngay trước phòng ngủ của Yohei. Haruo nhớ rằng hình như đã có lần mình nghe Mako nói rằng ngay cả ở nhà riêng của họ tại Ogikubo, Tokyo thì cũng đã bao năm nay, có thể là hàng chục năm, hai người đều ở phòng ngủ riêng.
“Tối nay bác ở đây một mình được không ạ?”
Nghe Yoshie buồn bã hỏi câu đó, Mine chỉ hít vào một hơi thật sâu rồi khẽ gật đầu.
“Ừ”.
“Vậy chúc bác ngủ ngon ạ”.
“Mọi người cũng ngủ ngon nhé”.
Mine đảo mắt nhìn mọi người một vòng như muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng rồi bà chỉ bật đèn trong phòng mình lên rồi lặng lẽ đóng cửa. Lồng ngực Haruo lại một lần nữa nhói lên khi nghĩ rằng trong từng nếp nhăn trên gương mặt bà hằn sâu cả nỗi chấp nhận với sự thật tàn khốc này.
Những người còn lại buộc phải quay sang phòng Yohei một lần nữa.
Thi thể đặt ngoài hành lang đã cứng ngắc. Kanehira và Takuo một người đằng vai một người đằng chân khênh vào bên trong, nhìn hai người không khác gì vác một tảng đá. Đằng sau tai và gáy ông đã xuất hiện những vết hoen tử thi màu đỏ tía.
Sau khi đặt cái xác lên giường, Kanehira nhìn đồng hồ.
“Cũng sắp bốn giờ rồi. Chúng ta đưa thi thể ra ban công lúc hơn mười hai giờ, đến giờ được khoảng bốn tiếng. Chắc là đủ rồi nhỉ?”
“Trong phòng cũng lạnh quá”.
Takuo hơi rùng mình. Tuy họ đã đóng cửa ban công nhưng lại chưa kéo rèm, cái lạnh dưới không độ bên ngoài vẫn có thể lọt qua một lớp cửa kính.
Takuo dọn dẹp tấm khăn trải bàn nilon mà họ dùng để lót bên dưới thi thể, cẩn thận đóng cửa và kéo tấm rèm dày xuống.
Yoshie chỉnh trang lại áo choàng cho Yohei rồi đắp chăn cho ông kín đến tận cằm.
Trong căn phòng tối lờ mờ ánh đèn ngủ, năm người họ tiến đến bên giường, không ai bảo ai đồng thời bắt đầu mặc niệm. Yoshie thút thít khóc.
Việc đóng mở cửa phòng ngủ đều phải do Takuo làm. Anh đeo găng tay và mở cửa để mọi người ra hết hành lang rồi lại đóng cửa lại. Mọi người cùng dọn dẹp bát đĩa và tách cà phê từ phòng khách xuống bếp. Quả nhiên là hầu như mọi người không ai đụng đến gratin nên họ đành gói bằng túi nilon và vứt vào thùng rác đồ tươi sống.
Đến đây bọn họ đã hoàn thành tất cả những điều có thể nghĩ tới. Giờ đã là bốn giờ mười lăm phút ngày 4 tháng Một.
Vợ chồng Michihiko và Yoshie về phòng ngủ của mình ở phía sau phòng khách, còn Kanehira, Takuo và Haruo đi lên tầng hai.
Năm người dừng lại tại sảnh.
“Mọi người vất vả quá. Thành thực cảm ơn rất nhiều”.
Michihiko lại một lần nữa cúi đầu trước Kanehira và mọi người. Câu nói lặp đi lặp lại nghe có vẻ sáo rỗng nhưng với tính cách của Michihiko thì có lẽ đến cuối không nhắc lại một lần nữa thì ông sẽ thấy rất bứt rứt.
“Giờ tranh thủ đi tắm nhỉ?”
Takuo vừa nhìn đồng hồ vừa lẩm bẩm một mình.
“Chào mọi người nhé”, Kanehira cũng thì thầm và năm người bắt đầu quay gót. Dường như đã mệt mỏi do quá hao tổn tâm trí đến mức không còn sức lực để lên tiếng nữa, tất cả chỉ im lặng cất từng bước nặng nề.
Căn phòng ngủ ngay bên trái cầu thang của Haruo vẫn bật điều hòa nhiệt độ nên còn rất ấm áp và dễ chịu. Trên chiếc bàn đọc sách bên cửa sổ là bài luận văn của Mako. Khi Haruo đang đọc dở thì Yoshie đã gọi cô xuống phòng sách uống trà.
Cô không tài nào nhớ nổi tuần tự những sự việc chóng mặt đã xảy ra sau đó nữa...
Có lẽ luận văn của Mako sẽ không kịp ngày nộp rồi...
Lúc này trong đầu Haruo hoàn toàn trống rỗng, tay chân cũng đã không còn cảm giác và sắp không thể gắng gượng thêm được nữa. Cô vào nhà tắm rửa mặt bằng nước ấm. Sau khi tháo hoa tai và vòng cổ, cô cởi bộ váy liền ra và chỉ mặc mỗi đồ lót đổ gục xuống giường.
Sự tĩnh mịch nặng nề ập đến như muốn bao vây tấm thân đã kiệt sức của cô.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu – có lẽ chẳng mấy chốc sau khi nằm xuống giường, cô đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm.
Trong mơ màng, dường như cô nghe thấy một âm thanh như dội thẳng vào màng nhĩ. Tuy không phải ở ngay gần đây nhưng chắc chắn đâu đó trong ngôi nhà này phát ra một âm thanh tuy nhỏ nhưng vô cùng kỳ quái, và tiếng động đó vang vọng đến tận sâu trong đầu Haruo. Cái âm thanh khó chịu nghe như tiếng kim loại bị gỉ va chạm vào nhau đó rốt cuộc là gì nhỉ...
Trong tâm trí cô xuất hiện nỗi ám ảnh thúc giục bản thân nhớ ra và xác nhận nguyên nhân phát ra âm thanh đó.
Nhưng rồi ngay sau đó, cơn buồn ngủ lại kéo đến bao trùm lên ý thức của cô.