Chương 4 GỢI Ý BÍ MẬT
Chín giờ rưỡi sáng, ngày 4 tháng Một...
Bầu trời vẫn nhiều mây nhưng đâu đó đã xuất hiện những tia nắng nên có lẽ họ không phải lo tuyết sẽ lại rơi.
Cục cảnh sát khu vực Phú Sĩ Ngũ Hồ nằm ở giữa hồ Yamanaka và hồ Kawaguchi. Cửa sổ phía Tây Nam của cục nằm ở vị trí có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ một cách trực diện. Dưới chân núi là rừng lạc diệp tùng, đằng sau rừng cây là núi Phú Sĩ trắng xóa đứng sừng sững, đỉnh núi khuất sau những đám mây. Cái rét cắt da cắt thịt đêm qua dường như đã dịu đi, thay vào đó là bầu không khí ôn hòa đang bao trùm nơi này.
“Trời đẹp quá...”
Thanh tra Nakazato Ukyo, tổ trưởng tổ hình sự, đứng bên cửa sổ trên tầng hai thầm nghĩ. Năm nay, ngày 4 tháng Một rơi vào Chủ nhật nên hiện tại chỉ có một phần tư nhân viên đi làm. Trong ba ngày đầu năm mới thường xảy ra các vụ tai nạn giao thông mà số lượng vụ việc cũng không nhiều cho lắm nên bọn họ cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi. Tối hôm qua, khi chuẩn bị cho công việc ngày hôm nay ông đã uống một chút rượu nên lúc này tâm trạng tương đối dễ chịu. Thêm vào đó, bài phát biểu mồng bốn hàng năm của cục trưởng đến năm nay đã bị lùi xuống một ngày, và việc không phải ngồi nghe bài diễn văn nhiệt thành quá độ đó khiến ông cảm thấy mình vẫn còn có thể thong thả tận hưởng không khí tết nhất...
Nakazato theo thói quen đưa tay xoa vòng eo lên đến một mét của mình, tay còn lại kéo bao thuốc hi-lite về phía mình. Vừa châm thêm một điếu thuốc, ông vừa nhớ lại lời càu nhàu của vợ về việc năm nay nhất định phải bỏ thuốc, hay chí ít thì cũng giảm thiểu lượng hắc ín bằng cách chuyển sang loại điếu nhỏ bằng nhựa. Nhưng ông cũng chẳng rõ mình đã vứt cái ống điếu đó ở đâu, dù đã tìm hết trong tất cả các túi vẫn không thấy.
Đúng lúc đó, từ con đường phía dưới ô cửa sổ phát ra tiếng bánh xe được quấn xích chuyên dùng để đi đường tuyết đang tiến vào trước sảnh của cục. Khi đứng dậy, ông thấy một chiếc xe tải nhẹ đang đỗ ở đó, hai người đàn ông vội vã bước ra từ ghế phụ lái và ghế sau. Trên thân xe có in dòng chữ “Konantei”.
Viên cảnh sát mặc đồng phục vội vã lên cầu thang và lại gần bàn làm việc của Nakazato đúng vào lúc ông đang hút hai, ba điếu hi-lite một lúc mà không dùng đến ống điếu.
“Hiện tại có một người từ biệt trang ở Asahigaoka đến báo rằng đêm qua ở chỗ họ đã xảy ra một vụ đột nhập, tên trộm còn sát hại cả một người lớn tuổi”.
Viên cảnh sát trẻ tuổi vừa dứt lời, tất cả nhân viên tổ hình sự đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía anh.
“Cất công đi từ Asahigaoka đến tận đây cơ à?” Nakazato hỏi.
“Họ đã định gọi điện nhưng hình như đường dây điện thoại bị cắt nên không gọi được. Vì thế họ đã vội vàng quấn xích vào bánh xe, vừa lúc đó nhân viên của quán Konantei đến nhận lại bát đĩa nên đã đi nhờ xe đó đến đây luôn”.
“Đã báo đồn công an gần đó chưa?”
“À, hình như là chưa ạ”.
Nakazato bất chợt rời khỏi bàn và bước nhanh về phía cầu thang. Ông năm nay bốn mươi tuổi, trở thành thanh tra đến nay đã được ba năm. Ông cao một mét sáu mươi lăm, nặng bảy mươi tám cân, đôi chân không phải là quá dài nhưng vì thường xuyên vận động nên tốc độ chạy vẫn rất nhanh.
“Bình yên ngày hôm nay coi như chấm hết rồi...”
Sau khi xuống cầu thang, ông tiến lại gần hai người đàn ông đang nói chuyện với một cảnh sát khác.
“Tôi là trưởng thanh tra của tổ hình sự”, ông tự giới thiệu.
“À, chào ông”, một người đàn ông thở phào một tiếng rồi tiếp tục khẩn trương nói.
“Chúng tôi là nhà Watsuji, hiện đang sở hữu một biệt trang ở Asahigaoka. Từ ngày mồng hai đại gia đình chúng tôi đã tập trung ở đó, nhưng đến sáng nay mọi người phát hiện ra rằng chủ tịch... Chủ tịch của Tập đoàn Dược phẩm Watsuji là ông Watsuji Yohei đã bị sát hại dã man trong phòng ngủ... Á quên chưa giới thiệu, tôi là Watsuji Michihiko, chồng của cháu gái chủ tịch, hiện đang làm việc tại một Đại học ở Kanagawa...”
Ông luống cuống đưa tay vào túi ngực chiếc áo vải tweed [19] đang mặc lấy ra một tấm danh thiếp dày. Gương mặt dài với chiếc mũi khoằm cùng với mái tóc hơi điểm bạc ở vai tạo cảm giác ông là một người nghiêm túc và điềm đạm. Tuy nhiên lúc này ông lại đang trong tình trạng kích động.
“Bị giết... có nghĩa là ông ấy chắc chắn đã chết rồi đúng không?”
“Rất tiếc nhưng đúng là như vậy”.
Người đàn ông cỡ ngoài ba mươi đi cùng ông trả lời.
“Chủ tịch bị đâm vào ngực. Đến sáng khi chúng tôi phát hiện ra thì cũng đã được một khoảng thời gian tương đối dài rồi. À, tôi là bác sĩ ngoại khoa nên có nắm được một số kiến thức cơ bản...”
Sau khi xác nhận rằng hai người chưa báo với đồn cảnh sát ở khu vực Yamanaka mà lên thẳng cục, ông đã bảo viên cảnh sát đang đứng cạnh đó liên lạc ngay và nhờ họ khám nghiệm hiện trường. Trước mắt cục cũng sẽ cử hai người đến đó. Đồn cảnh sát chỉ cách chỗ biệt trang nhà Watsuji khoảng năm phút đi bằng ô tô nên chắc chắn họ sẽ nhanh chóng nhận được kết quả khám nghiệm.
Trong lúc đó, Namazato cũng mời hai người vào phòng ngồi và cho gọi trợ lý thanh tra đến để hỏi về tình hình khi phát hiện vụ việc.
“Tối hôm qua, sau bữa tối chín người chúng tôi đã chơi poker đến tận khuya... À không, đúng ra là chỉ có bảy người thôi, Mako con gái tôi và cô gia sư Ichijou Haruo chỉ ngồi đến khoảng gần mười một giờ rồi lên tầng hai để sửa luận văn...”
Chủ yếu Michihiko là người trả lời những câu hỏi của Nakazato. Tuy nhiên, viên thanh tra cảm thấy dường như câu chuyện mãi không đi vào điểm mấu chốt, khi nói đến những chuyện đã xảy ra đêm qua thì nhiều chi tiết nhập nhằng một cách kỳ lạ và mất tính cân bằng.
“Mako phát hiện ra là bị thiếu một tài liệu quan trọng nên khoảng mười một giờ đã vội vã gọi xe về Tokyo. Sau đó cô Haruo cũng tham gia cùng chúng tôi đến một giờ...”
“Không. Chủ tịch sau khi dùng bữa khuya cũng đã về phòng lúc khoảng mười một giờ bốn mươi lăm phút thì phải”.
Vị bác sĩ ngoại khoa Mazaki Kanehira đi cùng ông lên tiếng đính chính.
“À phải rồi... Nếu lúc đó mọi người ra sức rủ ông ấy ngồi lại thì chuyện này đã không xảy ra...”
Michihiko khẽ cắn môi. Mắt ông cũng nhắm nghiền lại trong phút chốc.
“... Sau khi chủ tịch về phòng ngủ thì bảy người còn lại tiếp tục say sưa chơi bài đến tận một giờ, lúc mọi người đi nghỉ có lẽ là gần một giờ rưỡi sáng. Chính vì thế mà sáng nay mọi người ngủ dậy muộn hơn mọi khi. Mãi đến gần chín giờ bà Mine phu nhân chủ tịch mới sang gọi Yoshie vợ tôi dậy...”
“Ai là người đầu tiên phát hiện ra cái xác vậy?”, Nakazato hỏi.
“Là bà Mine. Bình thường có muộn đến mấy thì cũng chỉ tám giờ là chủ tịch sẽ rời phòng ngủ mà hôm nay thấy im ắng bất thường quá nên bà ấy đã đến xem thế nào... À, bà Mine ngủ ở phòng bên cạnh phòng chủ tịch...”
Michihiko kể tiếp là, sau khi nghe thấy tiếng hét của Mine, mọi người đã lao đến phòng ngủ của Yohei và phát hiện ra ông đã chết ở trên giường. Lúc đó là khoảng chín giờ sáng nay.
“Sau đó, lẽ dĩ nhiên là chúng tôi nghĩ đến việc báo cảnh sát ngay nhưng điện thoại lại không dùng được. Chúng tôi đoán có lẽ tên trộm đã cắt đường dây điện thoại. May là đúng lúc đó cậu thanh niên giao hàng của quán Konantei đến nên chúng tôi đã đi nhờ rồi sau đó đến thẳng đây”.
Để chắc chắn, viên thanh tra cũng hỏi cả người của quán Konantei thì có vẻ như sự tình đúng là như vậy.
Đến chín giờ năm mươi phút ông nhận được báo cáo từ đồn cảnh sát. Viên cảnh sát ở đó thông báo rằng đã xác nhận được thi thể của Watsuji Yohei ở hiện trường.
Ngay lập tức, ông ra thông báo triệu tập bất thường tới tất cả nhân viên của cục ngoại trừ cục trưởng, đồng thời cũng liên lạc với tổng cục cảnh sát tỉnh Kofu để nhờ trên đó điều phát chuyên viên xuống hỗ trợ. Ngoài ra, ông cũng giục toàn bộ tám chuyên viên điều tra và hai chuyên gia pháp y đang có mặt ở cục lập tức đến hiện trường.
Cục trưởng, chánh thanh tra Aiura Katsubei hiện đang sống tại khu nhà dành cho công chức ở ngay sau cục, đi bộ chỉ khoảng năm phút là đến. Đến tháng hai năm nay thì ông đã năm mươi bốn tuổi, chỉ còn một năm nữa là đến tuổi về hưu nhưng vẫn còn rất trẻ trung, lúc nào cũng chau chuốt vẻ bề ngoài. Lúc này, ông cũng đang khoác một bộ vest đen lên thân hình cân đối, thoạt nhìn qua thì có vẻ giống một nhân viên văn phòng mẫn cán hay một viên chức cấp cao. Ông cũng có tài hùng biện, thậm chí còn có tin đồn rằng sau khi nghỉ hưu ông có ý định ra tranh cử chức thị trưởng.
“Tôi sẽ xem xét tình hình hiện trường rồi báo lại với sếp sau”.
Nhìn Nakazato vội vàng chuẩn bị xuất phát, Aiura bỗng gọi lại. Giọng ông rất vang và có độ rung.
“Nhờ đến cả sự hỗ trợ từ tổng cục à, làm tôi nhớ đến vụ tự tử đôi được dàn dựng năm ngoái quá”.
Đầu xuân năm ngoái đã xảy ra một vụ ở hồ Kawaguchi thuộc bộ phận quản lý của họ bỗng nổi lên thi thể của một cặp trung niên. Ban đầu đây được xem là một vụ tự tử đôi, nhưng nhân viên điều tra của cục cảm thấy tình tiết vụ việc có nhiều điểm nghi vấn và đã quyết định nghiên cứu kỹ càng. Sau quá trình điều tra thì vụ án đã được kết luận là một vụ giết người được dàn dựng giống như tự tử đôi và hung thủ cũng đã bị bắt. Thời điểm đó, danh tiếng của cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ đã trở nên nổi như cồn với giới truyền thông và khả năng ăn nói tài tình của cục trưởng Aiura khi ra thay mặt phát biểu trước báo giới cũng kéo uy tín của họ lên trông thấy...
“Cũng có thể nói là nỗ lực của các cậu trong những ngày tháng qua sắp có cơ hội gặt hái được thành quả đấy”.
Giọng điệu của ông nghe như đang dang rộng vòng tay chào đón một vụ đại kỳ án. Như thể ông đang muốn nói rằng, cơ hội để chính ông lại một lần nữa trở thành tâm điểm của sự chú ý đã đến rồi.
Nakazato nhún vai. Ông vừa khoác chiếc áo màu xanh chuyên dụng để đến hiện trường vừa rảo bước về bãi đỗ xe ở sân sau.
❀ 2 ❀Nhân viên của đồn cảnh sát có mặt từ trước đã chăng dây bảo vệ hiện trường xung quanh khu vực tòa biệt thự của nhà Watsuji.
Thanh tra Nakazato cùng cấp dưới đi qua sảnh chính bước vào trong nhà và ngay lập tức đến thẳng phòng của Yohei. Michihiko cũng đi cùng cảnh sát về biệt trang và với sự hướng dẫn của ông, bọn họ đã đến trước cánh cửa bên tay phải hành lang. Khi mở cửa, có thể dễ dàng nhận thấy những vệt máu đen trên tấm thảm hành lang phía Đông. Đâu đó có một vài vết bẩn, có thể là dấu chân nhưng dù sao vẫn chưa thể xác định rõ ràng. Nakazato lệnh cho cấp dưới chụp ảnh cẩn thận rồi trải gì đó ra để có chỗ đi lại, đồng thời ông cũng bước thật cẩn thận để không làm xáo trộn vết máu, từ từ tiến vào trong phòng.
“Sau khi phát hiện ra sự việc, chúng tôi không ai dám chạm tay vào hiện trường”.
Michihiko đứng bên cánh cửa nói.
Căn phòng vuông rộng chừng mười chiếu được kéo kín rèm, ánh sáng chủ yếu phát ra từ ngọn đèn thấp dưới chân bàn đầu giường. Cùng với ánh sáng từ ngoài hành lang và những tia le lói lọt qua khe hở tấm rèm, Nakazato phần nào có thể nắm được tình trạng trong phòng.
Trên chiếc giường kê ở góc phòng là một người đàn ông lớn tuổi đang nằm ngửa, chăn đắp đến tận cằm. Trên chiếc bàn đầu giường lộn xộn nhiều thứ linh tinh như một cái kệ nhỏ, đĩa đựng hoa quả bằng bạc có chân đựng lê và cam, dao gọt hoa quả và một vài cuốn tạp chí về dược phẩm. Trên tấm thảm trải nhà cũng có vài chỗ dính máu.
Két sắt đặt bên cạnh giường mở toang và có dấu hiệu bị lục lọi.
Trong căn phòng khá nóng. Có lẽ là phải hơn hai mươi độ. Nakazato đưa mắt nhìn về phía điều hòa nhiệt độ thì nhận thấy hiện tại từ đó vẫn tỏa ra hơi ấm.
“Chủ tịch có thói quen để điều hòa cả đêm và dùng chăn mỏng”, Michihiko giải thích. Lúc mới đến đây, Nakazato có gặp thêm hai người đàn ông và ba phụ nữ tập trung ở phòng khách nhưng dường như việc giải thích với cảnh sát được giao cho Michihiko và Kanehira nên chỉ có hai người luôn túc trực đi theo khi bọn họ làm việc.
Sau khi ghi lại những ấn tượng đầu tiên của mình về hiện trường, Nakazato nhờ trợ lý thanh tra Narumi kéo rèm cửa lên.
Khi tấm rèm hướng ra ban công được kéo lên, Nakazato cũng tiến lại gần giường.
Ông quan sát khuôn mặt gầy guộc của người đàn ông lớn tuổi nằm trên giường một lúc rồi kéo tấm chăn ra. Dưới lớp áo choàng mỏng, Yohei mặc một chiếc áo sơ mi lụa, lệch bên ngực trái một chút là vết thương bị dao đâm. Miệng vết thương không xuất huyết quá nhiều và máu cũng đã đông lại. Cả hai bên ngón tay của ông đều có những vết cắt.
“Lúc tên trộm lẻn vào thì hẳn chủ tịch chưa ngủ nhỉ?”
Nakazato bất ngờ thấp giọng nói. Michihiko sửng sốt nhìn về phía ông.
“Thì ông ấy đang mặc sơ mi và áo choàng chứ không phải là pyjama mà”.
Trong thoáng chốc, ông có thể thấy sự hoang mang lướt qua trên gương mặt Michihiko.
“À, về điểm này thì có lẽ vợ của chủ tịch sẽ giải thích với ngài sau...”
Kanehira nhanh chóng đáp, ngữ điệu anh ta vẫn rất bình tĩnh. Nakazato nhận thấy rằng chàng trai có gương mặt thô ráp này từ đầu đến giờ luôn giữ một thái độ điềm tĩnh.
“Hình như chủ tịch có thói quen mặc nguyên áo choàng và sơ mi vào giường đọc sách hay tạp chí rồi cứ thế ngủ luôn. Có lẽ lúc tên trộm lẻn vào ông ấy cũng đang trong tình trạng như thế. Nhưng khi nghe thấy tiếng động có lẽ ông ấy đã tỉnh giấc, định chạy đi gọi người và bị đâm vào ngực”.
“Thủ phạm sau khi đâm chủ tịch đã đặt lại cái xác lên giường sao?”, người hỏi câu này là trợ lý thanh tra Narumi Keiji, có vẻ như đang hướng đến Nakazato. Anh là một chàng trai khoảng trên ba mươi tuổi, tương đối đẹp trai nhưng có phần hơi nhút nhát, lại không có nhiều kinh nghiệm đến hiện trường nên đến giờ vẫn chưa thể nói to dõng dạc.
“Hắn đặt xác nạn nhân lên giường, đắp chăn, chỉnh tối đèn trong phòng trước khi bỏ chạy, ắt hẳn là muốn người nhà phát hiện ra vụ việc càng muộn càng tốt”.
Nakazato nói như đang tự xác nhận với chính mình. Suy luận của ông hoàn toàn không có gì bất hợp lý. Tuy nhiên ở hiện trường vẫn còn thiếu một thứ, tất nhiên chính là hung khí. Họ không tìm thấy con dao đã đâm vào ngực Watsuji Yohei ở trong phòng. Con dao duy nhất trong phòng bị rơi xuống sàn lại hoàn toàn không dính máu, cũng là loại nhỏ nên Nakazato thấy có cắt táo chắc cũng khó khăn.
Ông giao việc khám nghiệm tử thi lại cho chuyên viên rồi rời khỏi phòng ngủ. Trước tiên ông muốn nhập toàn bộ dữ liệu về vụ án vào trong đầu đã.
“Chốt của cánh cửa này đã bị gỡ ra. Bên ngoài cũng có dấu chân nên chúng tôi cho rằng thủ phạm từ bên ngoài lẻn vào...”
Khi bước từ sảnh ra đến hành lang phía Đông, Michihiko chỉ vào cánh cửa thông ra sân sau và nói. Cánh cửa gỗ sồi kiên cố có hai cái chốt hai bên dưới tay nắm cửa. Chốt cửa hơi gỉ sét có dấu hiệu rời ra.
“Lâu rồi không có ai mở cánh cửa này nên cũng không biết chốt cửa bị thế này từ khi nào”.
Nakazato đeo găng tay và mở cửa thật cẩn thận để không xóa mất dấu vân tay trên tay nắm.
Khi quang cảnh phía sân sau vừa mở ra trong tầm mắt thì ông nghe thấy tiếng ồ lên khe khẽ của những cảnh sát đang đi cùng mình. Trên mảnh sân sau có trồng xen kẽ linh sam và bạch dương là một khoảng không tuyết phủ trắng xóa, trên nền tuyết có hai vệt dấu chân và chúng còn tương đối mới.
Tất nhiên dấu chân có hai chiều vào và ra, con đường mà kẻ đó đi qua có dẫn ra cả ngọn đèn dầu bên ngoài sân.
“Ra vậy”, Nakazato cảm thán. Ngay lập tức ông muốn xuống sân để xem xét các dấu chân này. Tuy nhiên, có vẻ như tuyết ngập đến năm mươi centimet và chỉ cần nghĩ đến việc thân hình nặng bảy mươi tám kilogam của mình bước lên đó cũng khiến ông chùn bước. Tất nhiên là không thể tránh được việc chân bị lún xuống tuyết, tuy nhiên nên để người có cân nặng nhẹ hơn đi kiểm tra trước sẽ hạn chế xáo trộn hiện trường hơn. Khi nghĩ đến việc đó, trong một thoáng tưởng tượng ông đã thấy tên trộm lướt trên nền tuyết nhìn giống như một loại bánh phủ đường hảo hạng này một cách thật phi thường và chỉ để lại những vết chân rõ ràng.
Ông vẫy tay gọi trợ lý thanh tra Narumi, vốn là một người có thân hình mảnh khảnh. Ông nhờ anh ta đứng bên cạnh quan sát những điểm đáng chú ý của vết chân, rồi lại lệnh cho một nhân viên giám định khác đo độ lớn cũng như chụp ảnh.
Hai người đi giày cao cổ rồi bắt đầu bước xuống sân. Narumi có lẽ chỉ nặng khoảng sáu mươi hai, sáu mươi ba kilogam nhưng lúc này tuyết cũng đã ngập đến qua đầu gối. Anh ta đi một vòng quanh sân men theo vết bước chân để lại và dừng lại ở bên lề đường cách ngọn đèn dầu một đoạn. Từ cột điện bằng bê tông có một sợi dây màu đen buông thõng xuống.
“Tôi cho rằng hung thủ đã trèo lên lưng chừng cột điện, dùng một con dao sắc hay một cái gì đấy để cắt dây điện thoại”.
Giọng của Narumi hơi run lên, có lẽ là do cái lạnh cũng như sự căng thẳng.
“Vết cắt có dính máu không?”
“Không ạ”.
“Vậy còn trên tuyết thì sao?”
“Tôi không nhìn thấy vết máu... Hình như không có đâu ạ”.
Nếu vậy thì nhiều khả năng hung thủ đã cắt dây điện thoại trước khi gây án. Suy luận tự nhiên nhất có lẽ hắn đã dùng chính con dao này để đâm Yohei. Trước khi đột nhập vào nhà, tên trộm đã cắt dây điện thoại. Liệu có phải sau khi làm tất cả những việc đó hắn bắt đầu cảm thấy tự tin là mình sẽ đột nhập thành công không? Hắn đã biết chắc chắn rằng chốt cửa phía sau đã bị long ra, đồng thời chủ nhân của biệt trang có cất tiền vàng trong nhà sao...
Trong cái đầu to lớn nhìn có vẻ không cân xứng lắm với tấm lưng ngắn của Nakazato đang ngổn ngang biết bao suy nghĩ.
Xét từ việc sau khi đột nhập hẳn đến thẳng phòng của Yohei cũng cho thấy đây hẳn là một kẻ biết tương đối rõ nội tình trong ngôi nhà này.
Tuy nhiên, ở bên trong hành lang máu vẫn còn vương ra đến tận cửa, vậy mà trên tuyết lại không hề có dấu vết gì. Liệu đây có phải là một điều ngẫu nhiên không...
“Dấu chân có dấu hiệu gì đặc biệt không?”, ông lại hỏi. Nhân viên giám định đang chụp ảnh ở sân lấy từ trong túi ra một chiếc thước dây, vừa đo đạc kích thước dấu chân vừa đáp.
“Tôi cho rằng hắn đã đi một đôi giày cỡ hai mươi, đế bằng cao su”.
“Khoảng cách giữa các bước chân vừa đúng bằng với tôi”, Narumi nói.
“Thế có nghĩa là, chiều cao của hắn khoảng hơn một trăm bảy mươi centimet đúng không?”
Nếu là nam giới thì đó là chiều cao tiêu chuẩn.
“Biệt trang này thỉnh thoảng vẫn có người lui tới đúng không?”
“Không, cũng không hẳn ạ. Mùa hè chúng tôi cũng có đến một vài lần, còn năm mới thì đúng là gia đình tôi có thói quen tập trung cả gia đình nhưng cũng có đến cả những biệt trang khác nữa nên mùa đông gần như là đóng cửa không ai lui tới”, Michihiko đáp.
“Lần gần nhất có người tới đây là ai, vào khoảng khi nào?”
“À... Nếu không hỏi bà Mine hay vợ tôi thì khó có thể biết được rõ ràng, nhưng mà hình như là sau mùa hè năm ngoái thì phải...”
Tức là trong khoảng ba, bốn tháng gần đây nơi này hoàn toàn không có người. Tuy chưa biết hắn (đến thời điểm này khả năng hung thủ là đàn ông rất cao) phát hiện ra chốt cửa bị hỏng từ khi nào nhưng chắc chắn kẻ này đã để ý đến biệt trang và nung nấu kế hoạch đột nhập từ lâu. Nếu vậy thì việc lẻn vào trong một đêm tuyết rơi, băng qua một mảnh sân phủ đầy tuyết và để lại dấu chân rõ ràng thế này liệu có hợp lý không?
Nakazato lại tìm thấy một điểm không thể lý giải nổi ở hung thủ.
“Mọi người có phát hiện ra kẻ nào thường xuyên theo dõi biệt trang này không?”
Michihiko định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng ông chỉ bối rối nghiêng đầu.
“Chúng tôi đến đây vào ngày 2 tháng Một. Nếu sau ngày đó có kẻ khả nghi lởn vởn xung quanh thì hẳn chúng tôi đã nhận ra”, Kanehira ngẫm nghĩ rồi đáp.
Sau khoảng một tiếng, tức là khoảng gần mười một giờ sáng, tổ điều tra mười người gồm các nhân viên cấp dưới của tổ điều tra đặc biệt, đội điều tra cơ động cùng nhân viên giám định đã đến nơi.
Bọn họ cùng với cảnh sát cục Phú Sĩ Ngũ Hồ tập trung lại cùng tiến hành khám nghiệm hiện trường lại từ đầu.
Người phụ trách công tác khám nghiệm đến từ tổng bộ, ông vừa ra chỉ thị cho cấp dưới giám sát trong khoảng một tiếng. Sau đó, ông tập trung những người có trách nhiệm lại và chia sẻ những phát hiện ban đầu.
“Hung khí là một con dao gọt hoa quả lưỡi mỏng và sắc, vết đâm lệch về bên trái so với xương ức và nằm ở giữa xương sườn số 3 và số 4 và xuyên thẳng vào tim”.
Viên cảnh sát với mái tóc hoa râm và dung mạo lịch sự giải thích một cách tương đối dễ hiểu.
“Nếu tim hay động mạch vành bị tổn thương thì hiện tượng xuất huyết sẽ tụ lại ở màng ngoài và gây áp lực lên tim khiến nó ngừng hoạt động. Khi hiện tượng chèn ép tim đó xảy ra thì thông thường nạn nhân sẽ tử vong trong vòng một phút... Tiếp theo, về khoảng thời gian sau khi chết...”
Thanh tra Nakazato và thanh tra Tsurumi, tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đồng loạt im lặng, căng thẳng lắng nghe những điều ông nói.
“Tình trạng co cứng tử thi đã xuất hiện ở toàn thân nên nhiều khả năng nạn nhân đã tử vong được trên mười hai tiếng. Các vị trí hồ máu giờ cũng rất khó để xác định”.
Vừa nói đến đây, ông vừa chỉ tay về phía xác chết của Yohei đang được đặt nằm trên giường. Đằng sau và trên chóp tai cũng như sau bắp chân đã xuất hiện những vệt màu đỏ tía trên nền da xám.
“Như mọi người cũng biết thì hồ máu là hiện tượng máu bị ngừng lưu thông và tụ lại dưới da, và trong khoảng bốn đến năm tiếng sau khi chết, nếu thay đổi vị trí tử thi thì vị trí vết hoen cũng sẽ thay đổi. Nói cách khác, các vệt tụ máu cũ sẽ biến mất và thay vào đó là các vết mới. Sau khoảng mười tiếng thì dù có thay đổi tư thế cái xác thế nào đi chăng nữa thì những vết cũ cũng sẽ không mất đi, cũng không sinh ra vết mới”.
“...”
“Thêm một điểm nữa là về sự thay đổi màu sắc do áp lực của các vết hoen, sau khi chết càng lâu thì các vết này sẽ càng có tính định hình cao, dù có dùng ngón tay ấn vào thì màu sắc cũng không thay đổi. Về cơ bản, trong khoảng thời gian từ sáu đến mười hai tiếng sau khi chết nếu dùng ngón tay miết thì màu sắc của điểm tụ máu có thể giảm đi một nửa. Sau khi chết hơn mười hai tiếng thì chắc chắn những dấu vết đó sẽ không mờ đi, cũng không biến mất. Về cơ bản đó chính là ba hiện tượng sau tử vong đáng chú ý có thể quan sát trong vòng hai mươi bốn giờ đầu tiên. Tuy nhiên cũng cần phải xét đến nhiều yếu tố khác như tuổi tác, tạng người, nguyên nhân tử vong cũng như môi trường quanh vị trí đặt xác”.
“Giả sử là trong căn phòng này thì sao?”
Khi thanh tra Tsurumi ngắt lời, viên cảnh sát hình sự lặng lẽ nhìn về phía ông.
“Thông thường thì các hiện tượng hậu tử vong sẽ tiến triển nhanh hơn vào mùa hè so với mùa đông, cũng như là trong điều kiện nóng ẩm hơn là lạnh khô. Đặc biệt là khi bắt đầu hiện tượng phân rữa thì tốc độ càng chênh lệch nhiều hơn. Tuy nhiên, với trường hợp xác chết bị mất máu thì hiện tượng hồ máu sẽ giảm đi trông thấy so với các nguyên nhân tử vong khác và dù hồ máu tương đối ít bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ môi trường nhưng đúng là nếu được đặt ở nơi ấm áp, tình trạng nhạt màu do áp lực của các vết hoen cũng biến mất nhanh hơn. Nói tóm lại, dẫu hiện tại dùng ngón tay miết không làm vết tụ máu nhạt màu nhưng trong điều kiện phòng ấm như thế này cũng không phải là nạn nhân đã tử vong trên mười hai tiếng, mà chỉ khoảng mười tiếng thôi. Ngoài ra thì nếu xét đến khả năng vụ việc đã xảy ra được khoảng hơn nửa ngày thì chúng ta cần chấp nhận là có thể sẽ có biến số trong việc xác định thời gian gây án...”
“Có thể suy luận được tương đối được thời gian tử vong không?”
Thanh tra Tsurumi sốt ruột giục, nhìn ông có vẻ khá nôn nóng.
“À, so với tốc độ tiến triển của các hiện tượng hậu tử vong thì nhiệt độ bên trong trực tràng lại thấp hơn bình thường. Hiện tại thì tôi chưa tìm ra nguyên nhân cho vấn đề này... Tuy nhiên, xét ngược từ thời điểm tôi bắt đầu khám nghiệm lúc mười một giờ sáng thì nạn nhân có thể đã chết được khoảng mười một đến mười bốn tiếng”.
“Tức là vụ việc sẽ xảy ra vào khoảng chín giờ đến mười hai giờ tối ngày 3 tháng Một đúng không?”
“Đúng vậy. Sau khi tiến hành giải phẫu có lẽ chúng ta có thể thu hẹp phạm vi này lại”.
Nakazato chợt nhớ ra rằng Michihiko đã nói, khoảng mười một giờ rưỡi ngày hôm qua Yohei có ăn bữa khuya.
❀ 3 ❀Từ khi thanh tra Nakazato bắt đầu tiến hành khám nghiệm hiện trường, dọc các tuyến đường quốc lộ quanh khu vực hồ Yamanaka, Fujiyoshida và Gotemba cũng đã có bố trí cảnh sát trực ban. Ở những nơi trọng yếu như ngã tư hay bến xe bus còn có lập cả những chốt tuần tra để kiểm tra những chiếc xe hay khách bộ hành khả nghi.
Việc điều tra thu thập thông tin quanh khu vực Asahigaoka cũng được toàn bộ nhân viên của cục tiến hành gắt gao dưới sự chỉ huy của chính cục trưởng Aiura. May mắn là tuyết không có dấu hiệu sẽ rơi và thời tiết đang dần tốt lên nên các nhân viên điều tra cũng có thể làm việc dễ dàng hơn. Họ cũng đã báo nhân viên công ty viễn thông đến sửa lại đường dây điện thoại bị cắt.
Cùng lúc đó, hai thanh tra Nakazato và Tsurumi ngồi xuống phòng ăn ở biệt trang để hỏi thông tin cụ thể từ các thành viên trong gia đình Watsuji.
Người đầu tiên được gọi đến là Mine. Watsuji Mine, năm nay sáu mươi hai tuổi. Bà xuất thân trong một gia đình quý tộc cũ, là người vợ đã chung sống với nạn nhân bốn mươi mốt năm và cũng là người đầu tiên phát hiện ra vụ án.
“... Tối hôm qua chồng tôi đã ăn gratin cùng mọi người ở phòng khách. Chúng tôi đã đặt hàng ở Konantei. Vì ngay trước giờ đi ngủ nên ông ấy chỉ ăn những thứ mềm như xốt trắng hay nui cùng với súp. Sau đó ông ấy về phòng ngủ ngay, chắc là khoảng mười một giờ bốn mươi lăm phút thì phải”. Phu nhân Mine có giọng nói lanh lảnh đặc trưng, thánh thót như tiếng hát. Gương mặt tròn trịa giống búp bê kewpie của bà nhìn xám ngắt, mắt hằn những vệt máu, nhìn đang vô cùng mệt mỏi và đau khổ. Khi nhìn bà gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ để lắng nghe và trả lời những câu hỏi của mình, Nakazato bỗng cảm thấy sự kiên cường ấy thật đáng khâm phục.
“Tôi đi ngủ lúc khoảng hơn một giờ. Chúng tôi chơi poker tới đúng một giờ, những người trẻ dọn dẹp còn tôi thì xin phép đi nghỉ trước”.
“Phòng ngủ của bà bên cạnh phòng chủ tịch đúng không?”
Giọng thanh tra Tsurumi hơi nhanh. Anh hỏi với vẻ ngạc nhiên như thể điều đó giống như trong sách.
“À, thì những lúc đến biệt trang, chúng tôi muốn thư thả tận hưởng thời gian một mình...”
Mine cũng dõng dạc trả lời, không chút lưỡng lự.
“Tuy vậy nhưng sau một giờ, trước khi đi ngủ, chắc bà cũng xem qua tình hình ông nhà chứ...”
“Vâng, có ạ. Tôi có ngó qua phòng ông ấy một chút nhưng thấy trong phòng chỉ bật đèn ngủ, lại yên lặng. Nghĩ là ông ấy ngủ rồi nên tôi cũng chỉ lặng lẽ đóng cửa thôi. Tôi có tuổi rồi nên mắt cũng kém, nhưng khi đó trong phòng tối như thế có lẽ bất cứ ai cũng không thể nhìn được tình hình trong phòng. À, tất nhiên là nếu đến tận giường thì chắc chắn sẽ nhận ra được điểm bất thường, nhưng lúc đó hẳn chồng tôi cũng đã chết rồi nên chắc cũng không kịp”.
Mine buông một tiếng thở dài.
“Đoạn hành lang từ sảnh trước đến phòng ngủ có khá nhiều vết máu, bà không nhận ra sao?”
Bà vẫn cúi đầu, hơi thở dường như chậm một nhịp.
“Lúc đó hành lang cũng tối rồi”.
Tsurumi im lặng, đến lượt Nakazato lên tiếng.
“Đến thời điểm hiện tại mới phát hiện két sắt có dấu hiệu bị lục lọi, trong đó có hai bộ ghim cài cà vạt, khuy măng sét bằng kim cương và ngọc lục bảo cùng với một cặp tài liệu đã bị lấy mất”.
Đây là thông tin Nakazato nhận được từ đội hỗ trợ tổng cục cảnh sát tỉnh.
“Vâng”.
“Để chắc chắn thì bà có thể nói lại một lần nữa những thứ bên trong cặp tài liệu đó được không ạ?”
“Tôi cũng không nắm rõ chi tiết, nhưng hình như có một triệu yên tiền mặt, năm mươi tờ cổ phiếu loại một nghìn cổ phần của công ty điện lực mà chồng tôi đứng tên, tổng cộng là năm mươi nghìn cổ phần. Cổ phiếu mới nhận được từ công ty hồi cuối năm, chồng tôi định đầu năm gửi vào két trong ngân hàng nên có giữ tạm ở đây”. Cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ đã thông báo cho thư ký trưởng của Tập đoàn Dược phẩm Watsuji về việc Watsuji Yohei bị giết và cổ phiếu bị đánh cắp. Ông ngay lập tức làm thủ tục thông báo việc bị mất trộm.
“Tất nhiên là hung thủ sẽ không thể đổi số cổ phiếu đó thành tiền, nhưng còn số đá quý đó có giá trị khoảng bao nhiêu?”
“À... Viên kim cương trên ghim cài khoảng hơn một carat, ngọc lục bảo cũng là loại cao cấp nên tổng giá trị có lẽ không dưới mười triệu yên”.
Thế có nghĩa là, tổng giá trị tính cả tiền mặt là vào khoảng mười một triệu yên sao?
“Tôi xin phép hỏi một chuyện không liên quan cho lắm, nhưng những tác phẩm nghệ thuật như tranh hay bình gốm trang trí trong biệt trang này có phải là tài sản có giá trị không ạ?”
“Có... Vì tiêu chí của chồng tôi là chỉ mua những món đồ cao cấp thôi”.
“Tôi xin thất lễ một chút, tổng giá trị của những món đồ đó khoảng bao nhiêu ạ?”
“Câu hỏi này hơi khó nhỉ...”
Mine cúi đầu, bấm ngón tay tính toán.
“... Tổng cộng tất cả, chắc là hai mươi triệu, mà cũng có thể là ba mươi triệu yên”.
“Ra vậy... Xin lỗi vì toàn hỏi bà những câu thất lễ”.
Lần này, Nakazato đưa mắt nhìn xa xăm. Hung thủ đã biết chốt cửa hành lang phía Đông bị long ra, tức là hắn đã lẻn vào đây trong lúc không có ai ở nhà, chắc chắn phải có cơ hội trộm những tác phẩm nghệ thuật trị giá đến hai mươi triệu yên này ra. Ấy thế mà hắn lại đột nhập vào đúng lúc nhà có người, bất chấp nguy cơ có thể bị phát hiện để đánh cắp một khoản tiền không chắc có ở đó hay không...
“Không biết có người nào mang lòng thù oán với chủ tịch Watsuji không?”
Tsurumi thẳng thừng hỏi. Nghe thấy câu hỏi đó, Mine ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn hai thanh tra. Sau đó, bà lạnh giọng đáp, thể hiện rõ thái độ là sẽ chỉ trả lời câu hỏi này một lần.
“Không thể nào có chuyện chồng tôi bị người khác oán hận. Tập đoàn Dược phẩm Watsuji được thành lập từ thời Minh Trị, cũng sắp được một trăm năm. Chồng tôi là chủ tịch đời thứ tư. Cả chủ tịch đời thứ hai và thứ ba đều là con nuôi, và dẫu có con ruột nhưng nếu không đủ tư chất thì họ vẫn sẽ nhận con nuôi và để lại vị trí chủ tịch cho người đó. Watsuji là một gia tộc khắt khe đến như thế, vậy mà chồng tôi khi trước bốn mươi tuổi đã thừa kế vị trí chủ tịch từ cha của mình, việc đó đủ thấy ông ấy là một người nghiêm túc và tận tâm với công việc thế nào. Thực tế đã chứng minh, không chỉ phát triển sản phẩm mới mà tập đoàn còn thành công trong việc mở rộng thị trường ra nước ngoài. Tập đoàn Watsuji đạt được đến quy mô như ngày hôm nay chính là thành quả của chồng tôi. Tất cả mọi người đều rất kính trọng chồng tôi, không có bất cứ ai đem lòng thù oán gì ông ấy cả”.
“Vậy thì, về vấn đề thừa kế ông ấy có dự định thế nào?”
“Vợ chồng tôi không có con, từ khi còn trẻ cũng đã nhận con nuôi nhưng không may đứa nhỏ đã qua đời vì bệnh. Về chiếc ghế chủ tịch thì có lẽ ông ấy đang nghĩ đến việc lựa chọn người nào đó ưu tú. Chồng tôi thì lúc nào cũng vẫn cứ cho là mình còn trẻ... Bây giờ lại bất ngờ xảy ra sự việc thế này, tôi nghĩ là ông ấy vẫn chưa kịp chuẩn bị gì...”
Mine cúi đầu, tiếng thở dài của bà lộ rõ vẻ băn khoăn khiến Nakazato đoán rằng lúc này bà cũng đang bị cảm xúc lấn át. Thế nhưng Mine chỉ hé miệng buông một tiếng ngáp dài.
Trái ngược với Mine, cô cháu gái của Yohei là Watsuji Yoshie lại chìm trong đau khổ. Nakazato ngầm quan sát và đánh giá bà. Yoshie năm nay bốn mươi lăm tuổi, có vẻ như sau gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng cùng vòng ngực nở nang đáng để tự mãn, bà là người có tâm hồn phụ nữ đa cảm.
“Mẹ tôi là em gái của bác Yohei. Bố tôi là con nuôi nên cũng lấy họ Watsuji. Hai người đã mất trước bác rất lâu... Tôi kết hôn với Michihiko là lần thứ ba. Sau khi người chồng thứ hai của tôi qua đời vì tai nạn máy bay ở nước ngoài, tôi đã quay về đăng ký hộ khẩu ở nhà Watsuji và lấy lại tên cũ là Watsuji Yoshie”.
Yoshie vừa đưa khăn tay lên lau đôi mắt đã sưng húp vừa trả lời câu hỏi của thanh tra một cách ngắt quãng.
“Thế còn vấn đề hộ khẩu của ông Michihiko chồng bà thì sao?” Tsurumi hỏi.
“Chồng tôi cũng nhập hộ khẩu nhà Watsuji theo hình thức ở rể. Có vẻ như ông ấy không muốn đổi tên vì một vài vấn đề về công việc ở trường đại học, nhưng sau đó lại nghĩ rằng theo họ Watsuji sẽ tốt hơn cho tương lai của tôi và Mako”.
Có thể dễ dàng nhận thấy sự cảm kích của Yoshie dành cho chồng qua câu nói đó.
“Ra vậy... Tối hôm qua Mako con gái bà cũng có mặt ở đây đúng không?”
“Vâng”.
Bỗng toàn thân Yoshie hơi gồng lên như thể đã chuẩn bị từ trước. Có cảm giác như chỉ cần thanh tra nhắc đến tên con gái cũng đủ khiến bà xù lông nhím lên để bảo vệ...
“Nhưng từ trước khi xảy ra vụ việc nó đã về Tokyo rồi”.
“Cô ấy đã biết về việc này chưa?”
“Có lẽ nó cũng đã nhận được thông báo từ công ty... Không biết con bé sẽ sốc và đau lòng đến cỡ nào đây. Bác tôi thương Mako như cháu ruột, Mako cũng kính trọng ông hơn bất cứ ai...”
Yoshie lại bật khóc.
“Cô Mako có dự định quay lại đây không ạ?”, Nakazato hỏi.
“Có. Cô gia sư Ichijou vẫn đang đợi ở đây nên chắc trong hôm nay nó sẽ quay lại... Nhưng sau khi nhận được thông có lẽ nó sẽ về cùng người của công ty”.
“Vậy chúng tôi sẽ nói chuyện với con gái bà sau”.
Nakazato quả quyết nói. Ông cần phải hỏi tất cả những người có quan hệ gần gũi với Yohei về vụ việc lần này. Tuy nhiên, Yoshie ngẩng lên nhìn ông với gương mặt đẫm lệ, khẩn khoản nói.
“Không, xin ông hãy để yên cho Mako. Con bé rất dễ bị tổn thương, ngay sau khi xảy ra vụ việc kinh khủng thế này mà lại bị thanh tra cảnh sát thẩm vấn, tôi e rằng tinh thần con bé không thể trụ vững được mất”.
Hai thanh tra tiếp tục gọi lần lượt Watsuji Shige và Watsuji Takuo vào để hỏi về vụ việc.
Watsuji Shige năm nay sáu mươi tuổi, là em trai út của Yohei. Khi còn trẻ ông đã kết hôn với một phụ nữ người Pháp và có một đứa con, nhưng không lâu sau hai người ly hôn và người vợ đã về nước. Sau đó ông sống độc thân trong thời gian dài và hiện đang là cổ đông [20] của Tập đoàn Dược phẩm Watsuji. Có vẻ như ngay từ khi còn trẻ ông đã là một người thích ăn chơi và sống ăn bám vào Yohei... Tuy đó chỉ là suy đoán nhưng nhìn gương mặt chau chuốt với hàng ria mép tỉa tót gọn gàng không gợn chút lo nghĩ nào của ông, Nakazato bất giác suy nghĩ như vậy.
“Từ chín giờ tối qua đến một giờ sáng nay tôi ngồi chơi poker ở phòng khách này. Sau vài ván bài, tôi cũng kiếm được kha khá, cậu Takuo thắng nhiều nhất, tiếp đến là chị dâu tôi. Tờ giấy ghi điểm có lẽ vẫn ở trong thùng rác”.
Shige uể oải trả lời, nhìn ông có vẻ mệt mỏi.
“Chủ tịch chơi cùng chúng tôi đến khoảng mười một giờ, sau đó đi tắm, rồi cùng chúng tôi ăn gratin và về phòng”.
“Ngài chủ tịch có đi tắm sao?”
Câu hỏi của Nakazato bỗng có cảm giác căng thẳng khiến Shige hơi giật mình đưa tay lên vuốt râu.
“Vâng... đúng vậy.”
“Nếu đi tắm trước khi đi ngủ thì bình thường phải thay pyjama, vậy mà chủ tịch lại vẫn mặc áo sơ mi”.
“À... về chuyện đó, có thể là do chị Mine đã quên mang pyjama đến phòng tắm cho anh tôi. Chị ấy có vẻ không phải mẫu người vợ khéo chăm lo cho chồng”.
Shige tự bật cười với câu nói của mình. Không rõ do đâu mà nụ cười đó lại có cảm giác không được tự nhiên.
“Theo tình hình hiện tại thì nhiều khả năng thủ phạm từ bên ngoài đột nhập thẳng vào phòng của chủ tịch, ông có nghe thấy âm thanh gì khả nghi không?”
Tsurumi hỏi.
“Không, tôi không nghe thấy gì. Thật buồn là trong phòng khách chúng tôi đã bật nhạc, mọi người ai nấy đều chăm chú tập trung vào ván bài nên chẳng ai để ý gì cả”.
Shige lắc đầu nguầy nguậy. Sau đó ông ngả lưng ra ghế, đưa tay lên ôm mặt. Nhìn ông có vẻ như muốn được giải phóng và trở về giường ngủ càng sớm càng tốt.
Watsuji Takuo tuy còn trẻ tuổi nhưng luôn trả lời câu hỏi của cảnh sát với thái độ cẩn trọng. Anh là con của người em trai đã mất của Yohei, năm nay hai mươi tám tuổi. Hiện anh đang làm việc tại phòng thư ký ở Tập đoàn Watsuji.
“Xin cho hỏi, anh vẫn đang độc thân phải không ạ?”
Nghe câu hỏi của Tsurumi, Takuo đẩy gọng kính, hơi hếch cằm lên và đáp.
“Chủ tịch đang có ý định sắp đặt chuyện hôn nhân cho tôi và Mako trong tương lai gần. Hai chúng tôi cũng đã xác định tư tưởng. Nhưng bỗng dưng chủ tịch lại xảy ra việc thế này... Quả thực vô cùng đau xót. Mong các anh hãy bắt cho bằng được hung thủ, càng sớm càng tốt”.
Đôi mắt sáng của Takuo đảo liên hồi, có vẻ như đang nhìn và đánh giá hai vị thanh tra trước mặt mình. Tối qua anh ta cũng ngồi chơi bài từ chín giờ đến một giờ nên Tsurumi có hỏi về kết quả của trò chơi. Anh yêu cầu anh ta nói lại tình hình ván bài cũng như tất cả mọi người tham gia.
“Điều khiến tôi nhớ nhất là lúc giữa ván, tôi có bốc được cù lũ [21] và ở thế cạnh tranh với chú Shige, nhưng chú ấy chẳng hiểu sao lại có một dây cùng chất [22] ...”
Về ván poker thì tạm thời lời khai của họ chưa có điểm gì mâu thuẫn. Câu chuyện chủ yếu tập trung vào hai tiếng sau của cuộc chơi, nhưng vì đó là những ký ức mới, việc anh ta nhớ rõ hơn phần trước cũng là lẽ tự nhiên.
“Anh vừa là người thân, vừa là nhân viên công ty nên có khá nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chủ tịch. Liệu có ai mang lòng oán hận gì ông ấy không?”
Nghe câu hỏi của Tsurumi, Takuo đưa tay đẩy gọng kính theo thói quen rồi gằn giọng nói.
“Chẳng có ai, cũng như chẳng có lý do gì để thù ghét ông ấy cả”.
Nhìn bàn tay đẩy gọng kính của Takuo, Nakazato hoài nghi nhận ra có thứ gì đó giống như bột màu trắng bám ở kẽ móng tay có dấu hiệu bị vỡ của anh ta.
Vì đã ít nhiều có cơ hội trao đổi với Watsuji Michihiko và Mazaki Kanehira khi bọn họ đến báo án nên thanh tra quyết định gọi Ichijou Haruo vào trước. Trong những người ở lại biệt trang tối hôm qua, chỉ có Mazaki và cô là khách, không phải là người nhà Watsuji.
Haruo đang mặc áo len màu xanh sẫm và quần bò màu đen, dáng người dong dỏng cao cỡ khoảng một mét sáu mươi lăm, mái tóc ngắn xoăn tự nhiên không kiểu cách.
“Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi. Hồi Đại học tôi có bảo lưu để đi Mỹ một năm nên mới tốt nghiệp năm ngoái, sau khi tốt nghiệp tôi đang tiếp tục học để trở thành biên kịch. Ước mơ thực sự của tôi là viết kịch, nhưng con đường đó tương đối khó khăn nên hiện tại tôi vừa học vừa viết kịch bản phim truyền hình nếu có cơ hội. Ngoài ra tôi còn làm gia sư dạy tiếng Anh nữa”.
Haruo điềm nhiên trả lời bằng giọng trầm hơn nhiều so với những cô gái khác. Cô có đôi mắt sáng lộ rõ vẻ thông minh, chóp mũi tròn trịa và chiếc răng khểnh lớn khiến gương mặt tươi sáng và tạo cảm giác dễ gần. Tuy nhiên, Nakazato cũng nhận ra rằng ở cô có sự già dặn trưởng thành hơn rất nhiều so với độ tuổi của mình.
“Tôi được nhờ giúp hoàn thành luận văn nên đã đến đây từ chiều hôm qua, nhưng rồi Mako nhận ra là đã để quên tài liệu tham khảo quan trọng ở Tokyo...”
Cỡ khoảng mười một giờ chiếc xe thuê đến đón, Mako quay về Tokyo thì cô được mọi người rủ chơi poker, phần tiếp theo là bọn họ say sưa chơi đến một giờ sáng, giống với lời kể của những người khác.
“Cô trở thành gia sư dạy giao tiếp tiếng Anh cho cô Mako từ bao giờ?”, Tsurumi hỏi.
“Chắc khoảng hơn một năm, từ cuối năm kia thì phải. Một tuần tôi dạy hai lần...”
“Ở nhà cô Mako ạ?”
“Đúng vậy”.
“Thế tức là cô cũng ít nhiều có cơ hội nghe về chuyện của nhà Watsuji đúng không?”
“Không, cũng không hẳn như vậy”.
“Thẳng thắn mà nói thì cô thấy ông Watsuji Yohei là người như thế nào? Cụ thể thì, ông ấy có điểm gì khác thường hay có làm gì dễ khiến cho người ta căm ghét không?”
Haruo nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Tsurumi và điềm tĩnh đáp lời.
“Tối qua là lần đầu tiên tôi gặp chủ tịch Watsuji. Trong những thông tin tôi đã nghe được trước đó thì tất cả mọi người đều rất kính trọng ông ấy”.
“Trong nội bộ gia đình Watsuji không có vấn đề gì chứ?”
“Cho đến ngày hôm qua thì tôi chỉ biết mỗi Mako và bố mẹ cô ấy, nhưng hai vợ chồng họ rất hạnh phúc, Mako được cả bố và mẹ hết lòng yêu thương. Nói thật là, tất cả mọi người ai nấy đều yêu quý Mako...”
Haruo đưa mắt nhìn xa xăm và thì thầm câu cuối cùng rồi ngừng lời hẳn. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Nakazato nhận thấy đâu đó sâu trong ánh mắt cô phảng phất nỗi u buồn.
❀ 4 ❀Hơn ba giờ chiều, thanh tra trưởng cục Aiura đến biệt trang. Trước đó, gần như toàn bộ nhân viên đã được bố trí trực trên từng tuyến đường và thu thập thông tin quanh vùng Asahigaoka nhưng gần như không thu hoạch được điều gì bất thường. Không có bất cứ chiếc xe hay người nào khả nghi bị giữ lại kiểm tra. Dù là đầu năm mới nhưng hiện tại ở hồ Yamanaka không phải là vùng du lịch, hầu như các biệt trang quanh đây đều không có người, những người đến nghỉ tại khách sạn và biệt trang thì tối qua cũng không thể ra ngoài do tuyết rơi. Với lại, vụ việc xảy ra lúc nửa đêm, việc tìm được người chứng kiến cũng giống như hy vọng vào phép màu.
Thi thể của Yohei trước mắt đã được đưa về cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ.
Cục trưởng Aiura, tổ trưởng tổ hình sự Nakazato, tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Tsurumi cùng rất nhiều nhân viên dưới quyền đã cùng hội ý về tình hình điều tra cho tới thời điểm hiện tại, bao gồm kết quả khám nghiệm hiện trường, lấy lời khai nhân chứng.
Sau đó, từ bốn giờ chiều, ở phòng ăn đã diễn ra một buổi họp báo. Việc chủ tịch Tập đoàn Dược phẩm Watsuji bị sát hại trong buổi sáng đã được thông báo cho cánh nhà báo thân với giới cảnh sát, rồi lần lượt những người ở khu vực xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện ở biệt trang và hỏi han nhân viên điều tra để nắm được thông tin càng sớm càng tốt. Tuy vậy đây mới là buổi họp báo chính thức đầu tiên.
Khoảng hai mươi phóng viên cùng quay phim từ khu vực xung quanh hồ Yamanaka và cả tỉnh Kofu đã đến và người ngồi ở vị trí chủ tọa không ai khác chính là chánh thanh tra Aiura. Ông đã chỉnh trang lại bộ vest đen mặc từ sáng và thắt thêm một chiếc cà vạt màu đỏ xen vàng đậm không khí đầu năm mới. Ông ngồi thẳng lưng, chậm rãi nhìn một lượt khắp phòng. Gương mặt ông thể hiện rõ sự thông tuệ.
Căn phòng chìm trong bầu không khí căng thẳng. Sau một hồi cân nhắc chọn thời điểm, ông bắt đầu lên tiếng.
“Tôi nghĩ có lẽ mọi người đã nắm được những thông tin cơ bản về vụ việc lần này rồi, nhưng để chắc chắn thì tôi vẫn xin nhắc lại từ đầu thêm một lần nữa...”
Cách nói chuyện của Aiura khiến bất cứ ai cũng cảm thấy rõ ràng, dễ hiểu. Ông giải thích tường tận lại sự việc từ khi có người lên cục báo án. Giọng ông có độ vang, cách nói chuyện hay dùng những câu có tính chất cường điệu để thay cho vốn từ phong phú. Thế nhưng các phóng viên vẫn nhiệt tình ghi chép, những nhân viên điều tra còn ở lại hiện trường cũng chăm chú lắng nghe. Nhà Watsuji cũng có ba người là Michihiko, Kanehira và Takuo đứng ở góc phòng ăn. Yoshie và Haruo ở phòng khách, còn Mine và Shige hình như đang nghỉ trên tầng hai.
“... Và tại đây, tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt từ tổng cục của tỉnh cùng với tổ hình sự của cục đã tiến hành khám nghiệm hiện trường một cách cẩn thận. Tôi xin phép được công bố những kết luận tạm thời của việc khám nghiệm. Nạn nhân Watsuji Yohei thực sự đã bị sát hại tại biệt trang này. Hành lang phía Đông dẫn đến phòng ngủ có vương nhiều vết máu, đồng thời tại thời điểm phát hiện vụ việc thì chốt cửa ra sân sau đã bị long ra, trên nền tuyết cũng có dấu chân hai chiều vào và ra, đường dây điện thoại đã bị cắt... Từ những chi tiết trên, tổ điều tra tạm kết luận hung thủ là người từ bên ngoài đã lẻn vào nhà một mình. Có ai đó, trong khoảng thời gian từ chín giờ đến mười hai giờ, khả năng cao là trước hoặc sau mười hai giờ, đã đột nhập vào phòng của ông Watsuji, khi bị phát hiện đã đâm chết nạn nhân và cướp đi một cặp tài liệu có chứa cổ phiếu và tiền mặt cùng với vài món trang sức. Tuy nhiên, kết luận này vẫn còn cần thêm một điều nữa là động cơ thực sự của hung thủ là gì...”
Aiura hơi vươn người, đôi mắt hẹp nheo lại tỏ ý nhấn mạnh.
“Hiện vẫn còn nghi vấn rằng liệu ăn trộm có phải là mục đích chính của hung thủ, hay thực chất hắn là một kẻ oán hận hay có mưu đồ lợi dụng ông Watsuji, biết rõ hiện ông ấy đang có trong phòng nên đã đột nhập vào sát hại và ngụy trang thành một vụ cướp của giết người. Lý do là bởi nếu mục đích thực sự của hung thủ chỉ là cướp của thì với việc biết rõ chốt cửa sau đã long ra, hắn hoàn toàn có thể lẻn vào đây trước khi nhà Watsuji đến, hoặc sau khi họ đã rời đi và lấy những tác phẩm nghệ thuật có trị giá lên đến hai mươi triệu yên. Nếu hắn phát hiện ra việc cánh cửa sau khi người nhà Watsuji đến từ ngày mồng hai thì rất có thể vụ việc đã xảy ra rất khác. Khả năng cao là hắn đã biết trước khi bọn họ đến đây. Từ ngày mồng hai, gia đình Watsuji cùng với các hầu gái đến khiến cho việc lởn vởn xung quanh hay đột nhập vào nhà trở nên khó khăn hơn rất nhiều... Nói tóm lại, hung thủ đã bất chấp việc có cơ hội đột nhập vào nơi vườn không nhà trống mà lại chọn lúc có người ở nhà, mà lại lẻn vào phòng ông Watsuji vốn vẫn còn sáng đèn. Chúng tôi cho rằng hành động này cho thấy mục đích chính của hắn có thể chính là mạng sống của ông Watsuji. À, việc đèn trong phòng ông Watsuji còn sáng là kết quả suy luận từ việc ông vẫn mặc áo sơ mi lụa và áo choàng, dưới chân giường có một vài quyển tạp chí cùng với lời làm chứng của người nhà là ông ấy có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ nên không cần phải nghi ngờ...”
Với khả năng ăn nói đi vào lòng người cũng như lựa chọn cách diễn đạt của Aiura thì tất cả những phóng viên có mặt trong buổi họp báo đều cảm thán và nhìn ông với vẻ tôn trọng. Tuy nhiên, tất cả những gì ông vừa nói đều là suy luận của thanh tra Tsurumi và Nakazato.
Giữa chừng, Nakazato rời khỏi nhà bếp để đi ra hành lang phía Đông đã vãn bóng người. Sau khi bước ra khỏi cánh cửa bên tay phải hành lang và đóng nó lại, âm thanh phát ra từ bếp cũng nhỏ dần.
Ông mở cánh cửa dẫn ra sân sau. Từ khi đội điều tra đặc biệt từ tổng cục trên tỉnh xuống, ngoài dấu chân ban đầu của hung thủ, trên tuyết đã xuất hiện thêm rất nhiều dấu chân của các nhân viên điều tra khi khám nghiệm hiện trường. Trời hôm nay có hơi hửng nắng một chút nhưng tuyết vẫn không có dấu hiệu tan nên dấu chân vẫn còn nguyên ở đó. Trời mùa đông tối sớm, mây tuyết lại bắt đầu kéo đến đầy trời khiến cảnh vật xung quanh càng thêm lạnh lẽo.
Nakazato xỏ đôi giày cao cổ vào rồi bước xuống sân. Ông men theo dấu chân của hung thủ rồi đi một vòng. Tuyết đã đông cứng lại nên chân ông không bị lún xuống nữa.
Đường dây điện thoại cũng đã được sửa xong, tốp thợ cũng đã rời đi trả lại cho nơi này sự vắng lặng không một bóng người. Rất may là ở đây không có nhiều kẻ tò mò nhiều chuyện giống các hiện trường bên trong thành phố.
Trong đầu Nakazato vẫn còn lởn vởn những nghi vấn mơ hồ.
Để xác nhận thời gian Yohei dùng bữa khuya, ông đã cử nhân viên điều tra đến quán Konantei gần ngã tư Asahigaoka. Nhân viên quán đã khai rằng tối qua khoảng mười một giờ họ đã giao tám phần gratin đến đó và điều này thống nhất với lời khai của người trong nhà. Nhân viên giao hàng nói rằng, lúc đó mọi người đang chơi dở ván poker trong phòng khách, Yohei có vẻ như đang đi tắm, “Bà vợ lớn tuổi bảo rằng hình như ông ấy tắm xong rồi, và đi vào bên trong…” Theo lời khai của Shige thì có vẻ lúc đó đúng là Yohei đã đi tắm thật. Nếu thế thì, sau khi tắm xong ông ấy vẫn tiếp tục mặc lại áo sơ mi và quần lụa sao...
Ngoài ra, tại sao cả bảy người ở đây buổi tối hôm qua bao gồm gia đình Watsuji và Ichijou Haruo đều có vẻ uể oải buồn ngủ đến vậy. Đành rằng họ đã thức đến một rưỡi sáng, nhưng ngủ đến chín giờ thì cũng đã được bảy tiếng rưỡi rồi. Dù thần kinh có mệt mỏi vì cú sốc tinh thần đến mấy thì cũng đâu đến mức trong mắt tất cả mọi người đều hằn những vệt đỏ, thậm chí một số người còn ngáp ngay khi đang thẩm vấn.
Vừa suy nghĩ đến những điểm khả nghi đó, Nakazato vừa quay lại. Bỗng khi đến trước cánh cửa, ông đứng khựng lại, hít vào một hơi. Ông từ từ cúi người, quan sát dấu chân thật kỹ.
Trên hòn đá kê chân dưới cánh cửa cũng có dấu giày thể thao của hung thủ và đó là điểm duy nhất hai chiều dấu chân giao nhau. Dường như dấu chân chiều đi vào nhà đã đè lên dấu chân đi ra... Quả thực, dù có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì cũng có thể nhận thấy rằng hai dấu chân này ngược nhau về mặt thời gian!
Ông quan sát các dấu hiệu nổi trên đế giày cao su và nhận ra đây chính là sự thật không thể chối cãi.
Tại sao lại thế? Nếu tên trộm từ bên ngoài lẻn vào một cách