← Quay lại trang sách

Chương 1 Vụ án bắt đầu ❀ 1 ❀ Rèm được kéo lên, vở diễn bắt đầu

“Trời ạ, mưa như điên ấy.”

Sanae đang chạy đằng trước Yuno và cằn nhằn. Hình như thế.

Mưa rào rào dữ dội đánh xuống mặt đất nên Yuno không nghe rõ Sanae nói gì. Nhưng chắc chắn Sanae đang phàn nàn về thời tiết, nếu câu Sanae nói đúng như những gì Yuno nghe được thì cô hoàn toàn đồng ý.

Mưa như trút nước.

Giữa đợt mưa đầu hè, cơn giông đang di chuyển lên phía bắc. Trái ngược với biểu tượng nhiều mây trong dự báo thời tiết hôm qua, từ sáng đến giờ, trời mưa ào ào không ngớt. Phát thanh viên nở nụ cười chuyên nghiệp, thông báo trận mưa có thể kéo dài đến tối, sẽ ngớt vào khoảng 9 giờ. Nhưng chuyện này chẳng đáng cười chút nào hết.

Bây giờ là 3 giờ 07 phút chiều.

Trận mưa to này sẽ kéo dài thêm sáu tiếng nữa. Chỉ nghĩ thế thôi đã thấy chán rồi.

“Ôi, ướt hết rồi… Giá mà mình cầm ô.”

Sanae hối hả chạy tới cửa hông khu nhà học số một, lắc lắc cái đầu như cách chó mèo vẩy nước trên người để rũ nước mưa. Yuno chạy đến bên cạnh Sanae.

Bộ đồng phục thể dục mới may hồi tháng Năm ướt nhẹp, dính chặt vào người. Tất và giày đi trong lớp⦾ đều bị bùn bắn bê bết trông thảm hại. Từ dãy phòng sinh hoạt câu lạc bộ tới tòa nhà học này chỉ tầm mười mét, cứ tưởng có thể chạy qua mà không bị ướt mấy nhưng hai cô đã nhầm.

Ô, cặp và đồng phục đang để trong tủ khóa ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Giờ, hai cô chỉ mang theo nước bù điện giải⦾, vợt, giày bóng bàn và khăn lau mồ hôi nhét vừa trong túi. Đây là bốn vật dụng tối thiểu phải có khi luyện tập.

Hai cô vắt gấu áo đồng phục. Dòng chữ “Đội bóng bàn nữ trường Trung học phổ thông Kazegaoka” nhăn nhúm theo nếp áo đang bị kéo kéo lôi lôi.

“Thế này nên tớ mới ghét trời mưa đấy!”

Sanae lầm bầm.

“Thôi, kệ đi. Mình đi nhanh thôi cậu.”

Phàn nàn cũng chẳng thay đổi được gì nên Yuno quyết định bỏ qua. Hai cô gái chùi bùn bẩn dưới đế giày lên thảm rồi đi dọc hành lang. Chuông báo tan học vừa vang lên là đám học sinh nhao nhao đổ ra phía cửa ra vào. Khung cảnh thật hỗn loạn.

“A, yu hú~”

Từ đằng sau vọng tới tiếng gọi cao vút. Hai cô quay lại thì trông thấy các bạn cùng mặc đồng phục của câu lạc bộ Bóng bàn đang xuống cầu thang.

“Yuno với Sanae đến sớm ghê!”

“Thì đến lượt tụi mình trực nhật mà.”

“À, ra thế. Nào, mời hai cậu!”

Nhóm bạn vẫy vẫy tay rồi bước về phía dãy phòng của các câu lạc bộ thể thao. Đồ tập luyện được người khác chuẩn bị, mình chỉ việc thảnh thơi thay đồ rồi sang nhà thể chất là xong. Tuy nhiên, mọi người trong câu lạc bộ luân phiên trực nhật nên thường ngày, Yuno và Sanae đều được tận hưởng cảm giác sung sướng, nhàn nhã ấy.

“Chúng mình đến nhà thể chất sớm nhất đấy nhỉ?”

Sanae bắt chuyện. Bên cạnh hai người là mấy nam sinh câu lạc bộ Bóng chày đang nhao nhao đùa giỡn nên hai cô chẳng nghe rõ lời nhau, giống như bị tiếng mưa lấn át lúc nãy. Vừa lách ra khỏi đám đông, Yuno vừa nói to để bạn mình nghe được.

“Chắc chị Sagawa sắp đến rồi đấy!”

Lúc hai người vào phòng, trên sàn có một chiếc cặp sách. Chắc đàn chị đã thay đồ rồi nhanh chân đi trước. Chị ấy lúc nào cũng thế.

Sagawa Nao.

Học sinh lớp mười một, đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn.

Một người đã tài năng xuất chúng lại còn trí dũng song toàn, vừa chân thật, mạnh mẽ lại vừa phóng khoáng vô tư. Tính cách của cô ấy có phần trầm tĩnh, chín chắn, không hề bo bo giữ mình. Nếu dùng bốn chữ để miêu tả thì là hăng say luyện tập.

Dù là sáng hay chiều, cô đều tham gia không thiếu một buổi tập nào, đã vậy còn luôn luôn đến sớm hơn tất cả mọi người, thay đồ rồi vào nhà thể chất đầu tiên. Trước khi thành viên lớp dưới phụ trách chuẩn bị đồ tập tới, cô thường đã giãn cơ xong xuôi rồi giúp đỡ công việc chuẩn bị, trong lúc các thành viên khác trong câu lạc bộ còn đang tập hợp thì cô đã trao đổi nội dung luyện tập với huấn luyện viên rồi.

Vừa có thực lực, vừa hăng hái rèn giũa nên năm ngoái, Sagawa Nao đã đứng thứ tám trong Giải đấu Đối kháng cá nhân của tỉnh dù khi ấy mới chỉ là học sinh lớp mười. Đây là thành tích cực kỳ xuất sắc bởi đội bóng bàn nữ của trường Kazegaoka vốn chỉ được xếp vào hạng trung bình mà thôi. Giờ, việc tham gia giải đấu giữa các trường trung học đã không còn là mơ tưởng, đội cũng được những tuyển thủ mạnh từ các trường danh tiếng xem như đối thủ.

Sagawa Nao mới nhận chức đội trưởng sau khi một số thành viên lớp mười hai rời đội cách đây một tháng nhưng đã được mọi người tin tưởng từ lâu, tưởng như hễ bước vào nhà thể chất là đã nghe thấy một cô gái tóc ngắn xinh đẹp, khỏe khoắn nhắc nhở “Hai đứa, muộn rồi đấy!”

Yuno vừa dùng khăn lau mái tóc ướt vừa cười khúc khích.

Nhà thể chất cũ – nơi luyện tập của câu lạc bộ Bóng bàn nữ, nằm ở khu vực khá xa trong khuôn viên trường, bên ngoài tòa nhà học số ba. Do cách xa cổng chính nên xung quanh vắng vẻ, hiu quạnh.

Đi qua phòng chứa tài liệu môn Ngữ văn, nhà vệ sinh của giáo viên và khách đến trường rồi phòng để đồ dùng của Hội học sinh, rẽ trái giữa hành lang vào một lối thông ngắn nối giữa tòa nhà học và phòng thể chất. Gọi là lối thông nhưng thực ra nó chỉ là một đoạn đường bê tông có mái che. Nhưng chỉ cần tránh được mưa nắng là đám học sinh cũng thấy vui rồi.

Cửa nhà thể chất mở, đến đầu lối thông đã nhìn được vào bên trong.

Đúng như dự đoán, đội trưởng Sagawa đã tới. Cô đang khởi động giãn cơ cùng thầy cố vấn.

“Y như rằng chị ấy đến rồi kìa!”

“Chuẩn đấy! Đúng là… Ơ, mưa ngớt rồi kìa!”

Nghe Sanae nói thế, Yuno nhìn ra khoảng không ngoài lối đi. Quả thật, mưa đã đỡ hơn lúc nãy.

“Lúc mình về mà trời tạnh thì tốt…”

Rời mắt khỏi khoảng trời xám xịt và nhìn xuống bên trái, cô chợt thấy một nữ sinh đang đứng trước cửa sổ phòng vệ sinh nhà thể chất. Dưới tán ô là mái tóc vàng đẹp đẽ và khuôn mặt đang nhăn nhó đầy vẻ chán mưa lắm rồi đấy.

Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây? Nếu chờ bạn thì đứng ở chỗ cửa ra vào có mái che có phải hơn không…

Yuno thấy kỳ kỳ nhưng…

“Hai đứa, muộn rồi đấy!”

Tiếng quát của đội trưởng xuyên thẳng vào tai Yuno và Sanae. Giống hệt như vẻ ngoài, giọng đội trưởng sang sảng vang vọng khắp nhà thể chất. Yuno và Sanae đồng thanh nói xin lỗi, thay giày rồi đi vào.

Đúng theo nghĩa của từ cũ ở sau nhà thể chất, tòa nhà này đã có từ lâu rồi.

Trần cao vời vợi, có giàn thép chống đỡ mái nhà. Giữa nhà thể chất đặt cây trụ bóng rổ. Trên mặt sàn kẻ các đường nhiều màu sắc khác nhau. Miết đế giày bóng bàn xuống sàn sẽ tạo thành tiếng kin kít vui tai. Bầu không khí ủ dột với cái mùi đặc trưng, đã thế, ngoài mấy thành viên đội Bóng bàn, nơi này chẳng còn bóng dáng ai, cộng với tiếng mưa rả rích bên ngoài tạo thành khung cảnh dù đã quen thuộc nhưng vẫn khiến người ta thấy ảm đạm.

“… Ơ?”

Mang tâm trạng đó và nhìn quanh quất khắp nhà thể chất, ngoài việc nơi này ít người, Yuno còn để ý thấy một điểm khác lạ nữa.

Rèm trên sân khấu đã được hạ xuống.

Từ cửa đi vào, nhìn sang bên trái sẽ thấy một sân khấu được dựng cao tầm một mét so với sàn nhà, có đặt bục phát biểu dành cho các buổi diễn thuyết, nói chuyện. Bình thường còn nhìn thấy được một khoảng không gian nữa nhưng giờ tầm mắt bị chắn bởi tấm rèm dày màu đỏ thẫm.

Sao thế nhỉ? Lúc câu lạc bộ Kịch diễn tập còn chẳng hạ rèm xuống cơ mà.

Đúng lúc đó, Sanae lên tiếng khiến câu hỏi ấy nhanh chóng nhạt nhòa trong tâm trí Yuno.

“Chị bảo muộn nhưng mới 3 giờ 10 thôi mà. Bọn em cố gắng lắm rồi đấy!”

Sanae chỉ vào đồng hồ treo bên cạnh sân khấu. Đội trưởng nhếch mép cười:

“Vẫn muộn. Chị đến từ 3 giờ đây này.”

“… 3 giờ là giờ tan học mà chị? Chị phải mất thời gian đi sang đây chứ!”

“Tiết sáu lớp chị được ra sớm.”

“Hả… Đúng là đội trưởng…”

Được tan tiết sớm chẳng liên quan gì đến năng lực của đội trưởng nhưng Yuno vẫn thấy hơi ngưỡng mộ.

“Thế nhờ hai em chuẩn bị bàn nhé.”

Giáo viên trẻ Masumura – cố vấn kiêm huấn luyện viên của đội đứng bên cạnh đội trưởng, nói với Yuno và Sanae rồi uyển chuyển đổi hướng câu chuyện. Hai cô nữ sinh đặt vợt và khăn lau của mình cạnh tường rồi vào kho dụng cụ. Đội trưởng đi theo sau.

“Chị mang máy bắn bóng⦾ ra, còn hai đứa chuẩn bị bàn nhé.”

Vừa nói, đội trưởng vừa ôm máy bắn bóng tự động dùng khi luyện tập, rảo bước đi ra. Tác phong vẫn lanh lẹ như mọi khi.

“Này Yuno, buôn tí đi.”

Nhìn theo bóng lưng đội trưởng, chợt Sanae nói:

“Cậu xem kết quả thi giữa kỳ chưa?”

“Thi á? Ừm. Tớ chẳng tốt cũng chẳng kém.”

“Không phải, cậu đang nói kết quả cá nhân phải không? Thế còn bảng xếp hạng cậu xem chưa?”

“Xếp hạng ấy hả? À…”

Trường cấp ba Kazegaoka là trường dự bị đại học⦾. Sau mỗi kỳ thi, trường đều dán danh sách học sinh xuất sắc xếp theo tên và kết quả trên tấm bảng cạnh cửa ra vào. Sáng nay, trường vừa công bố kết quả kỳ thi giữa kỳ ba tuần trước.

Tất nhiên Yuno biết việc đó nhưng ngoài điểm trung bình các môn của mình lên xuống thế nào, cô chẳng quan tâm đến chuyện khác cho lắm.

“Tớ chưa xem. Sanae được lên bảng hả?”

“Làm gì có chuyện đó, tớ lên sao nổi. Là chị Sagawa ấy.”

“Hở…”

Tay Yuno đang lấy bàn bóng bàn kiểu gấp đôi liền dùng khựng lại.

“Thật á? Đội trưởng lên bảng á?”

“Thật luôn thật luôn! Đã thế còn đứng thứ 6, thứ 6 trong toàn khối mười một cơ!”

Thành tích tốt đến mức đứng thứ 6 trong gần ba trăm học sinh khối mười một…

“Chà, tớ biết chị ấy thông minh nhưng thế thì đúng là siêu giỏi!”

“Công nhận. Trông chị Sagawa cứ tưởng chỉ biết cắm cúi luyện tập thể thao, hóa ra học hành cũng siêu ghê luôn!”

“Ừ… Cậu nói đúng đấy!” Yuno thật lòng nghĩ như vậy.

Phải đặt thêm một biệt hiệu nữa cho đội trưởng mới được. Văn võ song toàn, không, phải là Siêu nhân hoàn hảo mới đúng.

“Này hai đứa, nhanh tay lên nào!”

Tiếng Siêu nhân hoàn hảo vọng tới từ bên ngoài kho. Yuno và Sanae vội vàng chuyển bàn đánh bóng ra. Các cô đi ngang qua hai nam sinh đội Cầu lông chẳng biết vào nhà thể chất từ lúc nào.

“Đấy, về kết quả kỳ thi ấy…”

Vừa di chuyển bàn đánh bóng chân có gắn bánh xe vào vị trí đã định, Sanae vừa tiếp tục câu chuyện đang nói dở.

“Không chỉ mình chị Sagawa thôi đâu. Nhìn thứ hạng khối mười một mà tớ choáng luôn.”

“Sao thế?”

“Người đứng đầu được tận 900 điểm.”

“… 900 điểm?”

Phải một lát Yuno mới ngộ ra.

Kỳ thi giữa kỳ của ba khối đều gồm chín môn, thứ hạng được xếp theo tổng điểm. Được 900 điểm, nghĩa là…

“Môn nào cũng được điểm tuyệt đối hết á?”

“Thì đó.”

Thành tích kiểu gì mà xa vời thực tế quá vậy?

“Ai đấy? Anh Masaki hả?”

Yuno nhớ đến gương mặt hội trưởng Hội học sinh vừa được bầu tháng trước.

Khác với một số trường trung học chỉ làm thủ tục cho xong, cuộc tranh cử vào Hội học sinh diễn ra vào đầu tháng Năm ở trường Kazegaoka là sự kiện cực kỳ sôi nổi. Đối với học sinh khóa trên đang mong muốn được nhà trường tiến cử với trường đại học⦾, vị trí hội trưởng Hội học sinh rất quan trọng. Yuno vẫn còn nhớ rõ cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa các ứng cử viên. Kết quả, người may mắn được chọn là nam sinh lớp mười một tên Masaki Akihiro. Masaki là học sinh xuất sắc, đã hoạt động tích cực trong Hội học sinh từ năm lớp mười, thi còn được điểm tuyệt đối tất cả các môn nên chuyện này cũng dễ hiểu. Với lại, Masaki còn được đám nữ sinh cực kỳ hâm mộ.

Nhưng Sanae lắc đầu.

“Đáng tiếc, hội trưởng chỉ được 870 điểm, đứng thứ hai. Siêu quá siêu rồi, nhưng vẫn thua người 900.”

“Thế ai? Hội phó Yatsuhashi à?”

“A, suýt đúng. Hội phó Yatsuhashi đứng thứ ba. Người đứng đầu tớ cũng chẳng biết là ai. Umigame hay gì ấy… Họ nghe hơi lạ.”

“Umigame á…?”

Lần đầu tiên Yuno nghe thấy cái tên này. Yuno và Sanae học lớp mười, ngoài các anh chị cùng câu lạc bộ thì chẳng quen biết mấy ai ở khối mười một nên đương nhiên chưa từng nghe cái tên này.

“Mà này, cái người tên Umigame ấy có tin đồn lạ lắm nhé.”

Đặt xong chiếc bàn thứ nhất, hai cô quay lại kho lấy chiếc tiếp theo. Câu chuyện của Sanae vẫn chưa kết thúc.

“Mọi người đồn là Umigame sống trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.”

“Hả?”

Nãy giờ, Yuno toàn phải hỏi lại.

“Dãy phòng của mấy câu lạc bộ văn hóa ấy. Trong đó có một phòng không bao giờ mở. Phòng xa nhất về phía tây tầng một ấy, lúc nào cũng khóa kín.”

“Chắc tại người ta không dùng phòng đấy?”

“Thì đúng, nhưng nghe đồn người tên Umigame đó lúc ở lúc không trong cái phòng không bao giờ mở ấy…”

“Tớ chẳng hiểu cậu nói gì cả.”

Đang buôn về kết quả thi giữa kỳ, chẳng biết từ khi nào đã chuyển sang bảy chuyện bí ẩn ở trường học⦾ rồi?

“Á à, trông mặt cậu kìa, không tin tớ phải không?”

“Tớ chẳng tin đâu. Làm sao sống trong phòng câu lạc bộ được.”

“Thật đấy. Rất nhiều thầy cô với học sinh trong trường không biết, nhưng tớ nghe Ike bên câu lạc bộ Báo chí kể rằng đội trưởng câu lạc bộ của nó từng nói thế…”

“Toàn nghe hơi nồi chõ cả.”

“Các thầy cô làm sao hả em?”

Thầy Masumura đã kiểm tra xong nội dung tập luyện và có vẻ hứng thú với câu chuyện giữa Yuno và Sanae. Sanae hoảng hồn lảng đi ngay.

“A, không có gì đâu ạ. Thầy ơi, hôm nay thầy cũng đẹp trai lắm!”

“Ha ha, gì đây? Em nịnh thầy hả?”

Tuy nói vậy nhưng thầy Masumura gãi gãi mái tóc húi cua như đang ngại ngùng. Thầy là một chàng trai rất đơn thuần.

“Đừng tưởng xin được thầy giảm nhẹ nội dung tập đấy nhé! Sắp đến hè rồi, từ hôm nay trở đi, bài vở của các em nhẹ nhàng hơn rồi.”

“Đâu có, em không định… nhưng ý thầy tức là bọn em sẽ phải tập nhiều hơn ấy ạ? Chán thế!”

“Đừng phàn nàn nữa.”

Đội trưởng Sagawa cũng tham gia vào câu chuyện.

“Từ hôm nay, nhóm hay đánh quả giật phải luyện bạt nhiều gấp đôi. Lực tấn công không có thì thi đấu bao nhiêu cũng không thắng được. Nhóm hay cắt bóng thì dùng máy…”

Đúng lúc đó.

Thùng, thùng…

Âm thanh như tiếng trống rền vang.

Tiếng vang lớn lại trầm trầm khiến những người có mặt trong nhà thể chất đều ngừng việc đang làm. Trong đây, âm thanh dễ dội ngược lại nên dư âm cứ kéo dài mãi.

“… Tiếng gì vậy?”

Lát sau, thầy Masumura mới phản ứng.

“Chắc là tiếng sấm đấy ạ.”

“Hình như không phải.”

Đội trưởng không đồng tình với ý kiến của Sanae.

“Nghe như có nhịp điệu ấy… Hay câu lạc bộ Nhạc cụ hơi đang tập luyện?”

“Ơ, câu lạc bộ âm nhạc ở nhà học số hai mà chị? Chẳng nhẽ tiếng vọng đến tận đây…”

“Xin lỗi mọi người!”

Lại một âm thanh rõ to nữa vang lên. Lần này là tiếng người nói.

Từ cửa nối vào cánh gà ở bên trái sân khấu, một cậu con trai đầu tóc bù xù xuất hiện. Cậu ta là Kajiwara, đội trưởng câu lạc bộ Kịch.

“Ai hạ rèm sân khấu xuống thế ạ?”

Yuno và Sanae nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Tấm rèm đã hạ từ trước khi các cô vào đây rồi.

“À, chắc là anh Asajima hạ đấy!”

Đội trưởng Sagawa đến từ lúc 3 giờ lên tiếng đáp. Asajima lớp mười hai là đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh, ngay cả Yuno cũng biết.

“Lúc nãy anh ấy một mình đi vào cánh gà, sau đó rèm hạ xuống luôn. Thầy cũng trông thấy phải không thầy?”

Sagawa hỏi thầy Masumura, thầy cũng gật đầu “Ừ.”

“Hở, anh Asajima á? Làm thế để làm gì?”

“Tớ không biết đâu.”

“Hừm. Lạ nhỉ… Thôi kệ. Sanjou, kéo rèm lên đi!”

Kajiwara hơi gật đầu rồi quay về phía cửa và gọi.

Lập tức, thành viên đội Kịch đang chờ sẵn sau cánh gà bấm máy điều khiển, tấm rèm dày dần dần được nâng lên trần nhà cùng âm thanh máy móc rầm rì.

Kajiwara xuất hiện, nhóm Yuno vốn lúc nãy đã để ý đến sân khấu, giờ tự nhiên nhìn về hướng đó.

“Ơ…?”

Họ phát hiện ra một sự việc lạ.

Khung cảnh sân khấu dần hé lộ. Bục phát biểu đặt ở chính giữa.

Cạnh chiếc bệ luôn được dùng trong các bài phát biểu lê thê ngán ngẩm có bóng lưng của một người.

Một nam sinh mặc áo gi-lê xanh dương đậm, đồng phục của trường.

Đầu người đó gục sang một bên, vai mềm oặt không chút sức lực. Nhìn qua trông như đang ngủ. Ngủ trưa ở chỗ này? Không đúng, đợi đã, có gì đó đang cắm vào ngực cậu ta.

Đó, chẳng lẽ đó là…

Một con dao lưỡi hẹp.

Lưỡi dao ánh bạc phản chiếu máu tươi đỏ thẫm.

“.........”

Mọi người đều chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Yuno, Sanae, đội trưởng Sawaga, mấy thành viên đội Cầu lông, ngay cả thầy Masumura đều chưa hiểu.

Dường như Kajiwara chưa phát hiện ra sự khác thường trên sân khấu nên sau khi rèm nâng lên, từ bên cánh gà, cậu ta leo lên sân khấu, đến lúc đó mới nhìn thấy.

“Ơ… Hả? Gì đây… Anh Asajima?”

Giọng Kajiwara lạc đi.

Tiếp theo, tiếng thét thảm thiết chói tai vang vọng khắp nhà thể chất cũ.

Lúc sau, Yuno mới nhận thức được đó là tiếng thét của mình.

← Học sinh ở Nhật khi đến trường sẽ cởi giày đi ngoài đường bỏ vào tủ và thay bằng giày sạch chi đi trong khuôn viên trường, lớp.

← Nước bù điện giải (Sport Drink) có tác dụng bù đắp lượng nước và chất điện giải thất thoát do ra nhiều mồ hôi trong quá trình tập luyện thể thao.

← Thiết bị bắn bóng bàn về phía người chơi để tập luyện đánh bóng bàn. Máy có thể điều chỉnh được tốc độ bắn bóng, góc độ của đường bóng bắn ra sao cho phù hợp với người sử dụng nhất.

← Trường học có chương trình học khá nặng nhằm mục đích chuẩn bị sẵn sàng cho học sinh trước khi bước vào kỳ thi đại học.

← Ở Nhật Bản, một số trường cấp ba, thường là trường tư thục, có chế độ tiến cử. Học sinh có thành tích học tập và hoạt động ngoại khóa xuất sắc sẽ được nhà trường tiến cử với trường đại học, có trường hợp chỉ cần vượt qua vòng đánh giá hồ sơ và phỏng vấn là được vào đại học.

← Truyền thuyết đồ thị của Nhật Bản về những chuyện kỳ bí, kinh dị xảy ra trong trường bọc, một số tin đồn nổi tiếng có thể kể đến như: tiếng đàn piano vang lên giữa phòng học nhạc lúc nửa đêm, hồn ma trong nhà vệ sinh, mô hình cơ thể người trong phòng thí nghiệm nửa đêm tự chuyển động…