❀ 2 ❀ Đội trưởng Hình sự tài giỏi và thám tử u sầu.
Hakamada Yuusaku – thám tử đội Hình sự số một thuộc cục Cảnh sát tỉnh Kanagawa, bước xuống ô tô, ngước mắt nhìn ngôi trường sơn trắng rồi buông tiếng thở dài bởi tình hình nan giải.
“Sao vậy?”
Đội trưởng đội Hình sự Sendou hỏi. Hakamada hời hợt đáp “Không có gì ạ.” cho qua chuyện. Anh không có nghĩa vụ phải báo cáo cho cấp trên mọi vấn đề cá nhân nhỏ nhặt của mình.
“Chà, tôi hiểu lý do cậu thở dài rồi. Vụ việc xảy ra ở ngôi trường này thật quá bi thảm.”
“Đúng vậy ạ…”
Hakamada không phiền não về việc đó nhưng anh đồng tình với Sendou.
Vụ án mạng xảy ra trong nhà thể chất trường cấp ba. Chưa biết cụ thể ra sao nhưng nghe tới mấy chữ trường cấp ba là Hakamada đã biết quá trình điều tra sẽ gặp khó khăn, bị giới truyền thông ồn ào đeo bám, lại thêm tình hình bản thân anh không khá khẩm gì. Dự cảm xấu kéo tới ùn ùn trong đầu anh.
“A, ở đây nhỉ!”
Nhờ đám học sinh hiếu kỳ xúm đông xúm đỏ mà chẳng cần phải đi tìm, hai người cũng biết ngay hiện trường vụ án ở đâu. Theo chân mấy học sinh vòng ra sau trường, hai người trông thấy nhà thể chất cũ kỹ, lớp sơn tường có nhiều chỗ đã bong tróc.
“Học sinh tụ tập đông quá! Sao em nghe bảo đã yêu cầu những người không liên quan giải tán rồi?”
“Nếu trời còn mưa thì chắc sẽ đỡ đông hơn.”
Sendou ngước nhìn lên trời, tỏ vẻ chán ghét thời tiết thay đổi không đúng lúc.
Đến tầm 4 giờ, cơn mưa tầm tã như trút nước đã tạnh hẳn, chỉ còn vài áng mây mỏng manh rải rác trên bầu trời. Thế mà trong bản tin buổi sáng, phát thanh viên mỉm cười, dự báo trận mưa có thể kéo dài đến khoảng 9 giờ tối. Đúng là dự báo trật lất.
Hai người luồn lách qua đám đông đến khu vực được quây bằng bằng vàng in chữ KEEP OUT. Sau khi xác minh thân phận với sĩ quan cảnh sát đang trấn an người vây xem, họ đi vào trong.
“Mấy chú ơi, đã có chuyện gì thế ạ? Này, mấy chú chờ đã!”
Lúc hai người bước vào, một thiếu nữ đeo kính cất tiếng gọi. Họ không cần thiết phải trả lời nên coi như không nghe thấy. Cô gái đeo máy ảnh DSLR⦾ trước ngực, nhìn tác phong có vẻ đã rất quen với việc hỏi thăm tin tức. Không biết cô này là thành viên câu lạc bộ Báo chí hay gì.
Sau đó, cô gái nhắm vào cậu cảnh sát đang duy trì trật tự bên ngoài mà gào: “Mấy người phải cho chúng tôi biết chứ! Chuyện xảy ra trong trường chúng tôi cơ mà! Chúng tôi có quyền được biết! Có quyền được biết!”
Học sinh cấp ba mà đã ghê gớm thế…
Hakamada cười khổ.
Anh xác nhận nơi này là trường Kazegaoka trước giờ chưa từng có sự vụ gì một lần nữa rồi lại chìm vào sầu não.
Bước qua lối đi thông, mở cánh cửa dẫn vào nhà thể chất, thứ mùi đầy hoài niệm, pha trộn giữa mùi cây cối, mồ hôi và bóng da ập tới.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, Hakamada chưa từng đặt chân vào nhà thể chất trong trường học lần nào nữa. Tuy không học ở đây nhưng kết cấu nơi này giống hệt nhà thể chất trong trí nhớ của anh nên dù không muốn, Hakamada vẫn thấy bồi hồi.
Từ hướng chính diện đi vào sẽ trông thấy sàn nhà lát gỗ sáng bóng, rộng thênh thang cùng những đường kẻ màu sắc khác nhau chạy dài. Cầu thang dẫn lên tầng hai bằng kim loại gắn vào tường đã han gỉ.
Bên trái là sân khấu rất lớn, cao hơn sàn nhà một bậc. Hầu hết các điều tra viên đang tập trung ở sân khấu của vụ án theo nghĩa đen.
Hai bên trái phải sân khấu có cửa dẫn vào cánh gà, phía trên cánh cửa bên trái có một ô cửa sổ rất nhỏ thông lên tầng hai. Chắc là cửa sổ phòng điều chỉnh hiệu ứng sân khấu như âm thanh, ánh sáng. Còn phía trên cánh cửa bên phải, thay vì ô cửa như bên trái thì nơi đó gắn một tấm bảng gỗ ghép ghi lời bài hát của trường và treo một chiếc đồng hồ.
Hakamada xem đồng hồ đeo tay rồi nhìn đồng hồ trong nhà thể chất. 5 giờ 04 phút. Hai chiếc đồng hồ đều chính xác.
“Chúng ta qua đó đi.”
Sendou đi thẳng tới sân khấu, Hakamada theo sau. Anh băn khoăn không biết có nên đi giày da lên mặt sàn không nhưng tình huống khẩn cấp thế này nên đành mặc kệ vậy.
“A, mời hai anh lại đây. Hai anh ở cục Cảnh sát tỉnh phải không?”
Trông thấy Sendou và Hakamada, một người đàn ông luống tuổi, mặc bộ vest đã cũ sờn, đang bước qua vài bậc thang đi xuống khỏi sân khấu. Sendou và Hakamada cùng cúi đầu chào.
“Tôi là đội trưởng đội Hình sự, tên Sendou. Cậu này là Hakamada, cấp dưới của tôi.”
“Vậy à, xin chào. Tôi là Shirato, đội trưởng đội Tuần tra thuộc sở Cảnh sát Hodogaya.”
Vừa cúi đầu, vị cảnh sát tên Shirato vừa lặp lại câu xin chào. Người này khoảng hơn năm mươi, gần sáu mươi, lớn hơn Sendou tầm năm, sáu tuổi. So với Hakamada còn hơn cả bậc cha chú.
“Chúng tôi nghe nói ở đây có án mạng. Hiện trường là sân khấu phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, hiện trường ở đây. Mời hai anh.”
Shirato có gương mặt thân thiện như thần Ebisu⦾, gật đầu và đưa hai người lên sân khấu. Có vẻ ông ấy không để tâm đến mâu thuẫn giữa cảnh sát tỉnh và cảnh sát địa phương, cũng không lăn tăn chuyện tuổi tác của đối phương. Hakamada thoáng an tâm. Anh còn rất trẻ, mới hai lăm tuổi, ở hiện trường hay bị các bậc lão làng xem thường.
Sau khi kéo tấm chắn bên bục phát biểu, thi thể liền lộ ra.
Thi thể dựa vào cạnh bục, hai chân sõng soài trên sàn. Thân trên nghiêng lệch, vai trái nạn nhân hạ thấp, vai phải cao.
Tình trạng thi thể không quá kinh khủng. Nếu bỏ qua con dao lưỡi hẹp đang cắm vào ngực, máu và gương mặt trắng bệch sẽ cảm thấy nạn nhân trông không khác biệt nhiều so với khi còn sống. Tóc mái đen nhánh được cắt gọn gàng, nạn nhân có vẻ là một thiếu niên nghiêm túc. Gương mặt người chết trông khá bình thản. Phù hiệu của trường đính trên áo gi-lê nhấn mạnh nạn nhân là học sinh trường này.
“Tên cậu bé là gì?”
Sendou khoanh tay và bắt đầu hỏi:
“Asajima Tomoki. Học sinh lớp B khối mười hai. Cậu bé là đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh.”
Shirato nói thông tin đã ghi nhớ trong đầu. Còn Hakamada vừa nghe vừa ghi chép vào cuốn sổ tay yêu quý.
“Trong túi áo nạn nhân có sổ tay học sinh, giáo viên đã phát hiện ra xác chết cũng xác nhận, chắc chắn không sai.”
“Nguyên nhân tử vong là gì? Bởi vết thương ở ngực?”
“Vâng. Tôi vừa định nói đến chuyện đó đây… Nhờ bác sĩ trình bày.”
Người đàn ông áo trắng đã chờ sẵn bên cạnh Shirato tiến lên một bước. Shirato nhìn chỗ nào cũng tròn tròn, còn người này xét tổng thể trông khá góc cạnh. Anh ta tự giới thiệu: “Tôi là bác sĩ pháp y Yuminaga.”
“Nguyên nhân tử vong là vết thương trên ngực nạn nhân. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Ngoài vết thương này không còn thương tích nào khác. Tuy nhiên, nếu nạn nhân bị hạ độc lại là chuyện khác.”
“Tôi hiểu rồi. Nạn nhân chết ngay sau khi bị đâm phải không? Nhìn có vẻ không phải chịu nhiều đau đớn.”
“Tôi nhận định nạn nhân hầu như không cảm thấy đau đớn. Con dao xuyên thấu tim. Kỹ thuật ra tay của hung thủ khá thành thạo đấy!”
Yuminaga thở mạnh ra bằng mũi như đang mỉa mai tên hung thủ đã kết liễu nạn nhân bằng một cú đâm duy nhất.
“Thủ phạm là trẻ em?”
“Tôi không biết. Thủ phạm giết người ở khu vực này nên tôi đoán vậy.”
“Ừ, ra vậy.”
“Phỏng đoán đó không phải không có cơ sở. Camera giám sát ở cổng chính và cổng phía bắc đều không quay được đối tượng khả nghi nào, cũng không có ai báo phát hiện kẻ lạ trong trường.”
Shirato thêm vào.
“… Chà, dù chưa thể xác định chắc chắn thủ phạm là học sinh nhưng khả năng tên này có liên quan đến trường rất cao. Đúng như anh vừa nói, do yếu tố địa điểm.”
Sendou nhìn lên trần nhà thể chất cao vời vợi rồi lại nhìn xuống nạn nhân. Vạt phải của áo gi-lê thấm đẫm máu, bị nhuộm thành màu đen. Nhưng hung khí lại chẳng hề mất đi ánh kim loại sáng bóng.
“Con dao từ đâu ra?”
“Con dao này là loại dao thường dùng khi cắm trại, ngoài ra, chi tiết thế nào chúng tôi chưa rõ. Trên dao không có dấu vân tay.”
“Không có dấu vân tay, vậy là hung thủ cố ý giết người rồi… Anh Yuminaga, thời gian tử vong là lúc nào?”
“Vết hoen tử thi⦾ mới bắt đầu hình thành nên thời gian tử vong rơi vào buổi chiều. Tử thi cũng chưa cứng hẳn. Tôi nhận định nạn nhân tử vong khoảng hai tiếng trước.”
“Giờ là 5 giờ hơn, vậy án mạng xảy ra vào khoảng 2 giờ phải không?”
“Đúng vậy.”
“Khá trùng khớp với lời khai từ nhân chứng. Kiểu kiểu vậy…”
Shirato vẫn giữ nguyên khuôn mặt như thần Ebisu và nói như gợi ý. Sendou nhíu mày.
“… Chuyện đó chúng ta tìm hiểu sau đi. Vật chứng không có vấn đề gì phải không? Vậy mời anh tiếp tục khám nghiệm. Nhờ các anh kiểm tra cả hung khí nữa.”
Nghe Sendou nói vậy, nhóm điều tra viên nâng thi thể lên cáng đã chuẩn bị sẵn và chuyển ra ngoài. Bác sĩ Yuminaga theo cùng. Người bị hại – nhân vật chính của vụ việc, đã rời sân khấu.
Chợt, Hakadama để ý thấy một thứ.
“… Ừm, chú Shirato, kia là gì ạ?”
“Theo tôi thấy thì là vết máu.”
“Vết máu…”
Đứng đối diện trong sân khấu nhìn vào, vết máu đen nhỏ tạo thành một đường ở bên phải, nói cách khác là bên kamite⦾.
Từ sau tấm rèm ngăn cách cánh gà bên kamite và sân khấu, vệt máu kéo ra ngoài, thẳng đến khu vực bên cạnh bục phát biểu được dán băng dính trắng đánh dấu vị trí thi thể.
“Sau khi đâm, hung thủ đã kéo nạn nhân đi. Như vậy, hiện trường án mạng thật sự phải ở đây.”
Shirato đi về cánh gà bên kamite, bước vào nơi tối mù do bị hai lớp rèm cánh gà chắn sáng.
Có một vũng máu trên sàn.
“Đúng vậy.”
Sendou đứng bên Hakamada đồng tình.
“Tôi cứ thấy nạn nhân dù bị đâm vào tim mà sao chảy ít máu quá. Hóa ra phần lớn lượng máu đọng lại ở đây.”
“Vâng. Hơn nữa, con dao đóng vai trò như nút chặn nên máu không bắn tóe ra. Trên sàn không có vết máu bắn.”
“A, đúng thật. Quả là kỹ thuật thành thạo của tên hung thủ này khiến người ta phải có lời khen mà.”
“Hiện trường ban đầu ở đây… Có nghĩa thi thể đã bị di chuyển sau khi hung thủ ra tay phải không?”
Sao lại phải di chuyển thi thể?
Thoáng nghĩ vậy, Hakamada liền tự bảo mình dừng ngay, dập tắt luôn ý tưởng vừa mới nhen nhóm.
Vẫn còn quá ít thông tin. Suy luận khi chưa nắm đủ thông tin dễ dẫn đến sai lầm nguy hiểm.
Vì vậy, nhiệm vụ của Hakamada bây giờ là ghi chép, thu thập thông tin. Sendou đã dạy anh thế, bản thân Hakamada cũng tin tưởng đó là cách làm đúng đắn. Trên thực tế, từ trước đến giờ, Hakamada và đội trưởng Hình sự giỏi giang đều phá án với đường hướng đó.
Không cần làm gì thừa thãi, chỉ cần thu thập từng chút thông tin là họ sẽ nhìn ra manh mối. Đó chính là chân tướng sự việc.
“Chúng ta đi nói chuyện với nhân chứng thôi.”
Không rõ có phải biết ý nghĩ của Hakamada không mà Sendou giục Shirato đi gặp nhân chứng để kiếm thêm manh mối.
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã yêu cầu tất cả những người có liên quan, đã có mặt ở hiện trường đợi trong một phòng học trống. Các anh đi đến đó hay để tôi gọi họ ra đây?”
“Nhờ anh gọi từng người đến đây được không? Nhà thể chất lớn thế này, nói chuyện trực tiếp với họ ở đây biết đâu sẽ có lợi cho chúng ta.”
“Tôi hiểu.”
“Dạ, người có liên quan là…?”
Hakamada nhẹ nhàng hỏi.
“Một giáo viên nam, còn lại đều là học sinh. Có câu lạc bộ Kịch, câu lạc bộ Bóng bàn…”
“Đội, đội Bóng bàn…”
Nghe thấy từ đáng sợ đó, Hakamada lắp bắp.
“Hửm? Cậu sao thế?”
“Không, không ạ, không có gì đâu. Cháu ổn ạ.”
Hakamada cố ép mình bình tĩnh lại… Không sao. Chuyện mình tưởng tượng không thể xảy ra được. Không cần lo lắng.
Đội trưởng đội Tuần tra sở Hodogaya nhìn Hakamada một thoáng bằng ánh mắt khó hiểu rồi lập tức điều chỉnh thái độ, nói vài câu với điều tra viên gần đó. Sau đó, khi quay lại đối diện với Hakamada, Shirato lại mang vẻ mặt y hệt thần Ebisu.
“Tôi bảo cậu ấy mang danh sách những người liên quan và đồ dùng của nạn nhân đến đây rồi.”
“Cảm ơn anh… Mà anh Shirato này, tôi muốn hỏi thêm về chuyện anh nói lúc nãy.”
Vừa nói vậy, Sendou vừa chọc nhẹ vào nách cấp dưới đang đắm chìm vào việc trấn an bản thân không sao, không sao đâu, ngầm nhắc nhở Hakamada ghi chép thông tin cho cẩn thận. Hakamada hoàn hồn, sẵn sàng giấy bút.
“Chuyện tôi nói lúc nãy?”
“Anh bảo thời gian tử vong kiểu kiểu trùng khớp với lời khai của nhân chứng. Kiểu kiểu nghĩa là sao?”
“À… chà, tôi không ngầm có ý gì đâu. Có lẽ là tôi hiểu lầm thôi.”
“Anh nói vậy làm tôi tò mò quá. Vụ án có điểm kỳ lạ gì sao?”
“Không, không có gì ghê gớm cả, nhưng…”
Shirato gãi gãi mái đầu bạc trắng, tỏ vẻ ngại ngùng. Từng làm việc trong đội Chống khủng bố nên ánh mắt của Sendou càng thêm sắc bén.
Đội trưởng đội Tuần tra lẩm bẩm “Tôi chịu thua rồi đấy.” và bắt đầu kể:
“Người đầu tiên chạy tới hiện trường là cậu Tsuchiya đang làm việc ở đồn cảnh sát ngay sau trường. Cậu này chịu trách nhiệm bảo vệ hiện trường, lấy lời khai đơn giản, nhưng… có lời khai khá lạ lùng.”
“Hô! Chuyện gì vậy anh?”
“Thời điểm xảy ra vụ án, sân khấu nhà thể chất như… một căn phòng kín vậy.”
“Phòng kín?”
Ngay cả đội trưởng Hình sự lạnh lùng cũng buột miệng thốt lên.
“Vâng. Tất cả lối đi đều bị khóa, còn có người đang ở trong ấy nữa.”
Phòng kín.
Tuy được sếp yêu cầu ghi chép nhưng Hakamada do dự không biết có nên ghi hai chữ này vào sổ tay hay không.
Thời điểm xảy ra án mạng, sân khấu cực lớn này như một căn phòng kín?
“Nhưng rõ ràng nạn nhân bị giết ở đây mà? Trên con dao không có dấu vân tay. Sau khi chết, nạn nhân còn bị kéo đi khoảng năm mét nữa.”
Hakamada xác nhận lại thông tin, Shirato gật đầu thật mạnh.
“Đúng vậy, đúng như cậu nói đấy. Vụ này rõ ràng có hung thủ giết người. Nhưng hiện trường lại như một căn phòng kín. Rất kỳ quặc phải không?”
Thám tử mặt tròn cười ha ha như thể chuyện này thú vị lắm. Không thấy mọi người xung quanh phản ứng gì, ông chột dạ vỗ tay rồi nói:
“À, nếu các anh định lấy lời khai ở đây thì phải kê bàn ghế chứ nhỉ..”
Shirato không sai bảo cấp dưới mà tự mình đi xuống sân khấu, ra khỏi nhà thể chất.
Trông Shirato như đang chạy trốn vì bị dồn ép vậy.
“Anh Sendou, chuyện lúc nãy…”
Lúc chỉ còn hai người, Hakamada mới hỏi ý kiến cấp trên. Sendou mím chặt môi.
“Chưa nghe lời khai thực tế từ nhân chứng nên chúng ta chưa thể nói được gì… Có thể đúng như anh Shirato nói, có gì đó nhầm lẫn ở đây.”
“Đúng, đúng vậy ạ.”
“Nếu đúng thì đã đi một nhẽ. Nhỡ không phải…”
Sendou bỏ lửng câu nói tại đó, nhưng Hakamada dễ dàng hiểu được vế sau là gì.
Nhỡ không phải… vậy đây sẽ thành án mạng trong phòng kín.
Hakamada không thể nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới trường hợp này. Vụ án xảy ra trong trường cấp ba Kazegaoka, đã thế lại còn ngay tại nhà thể chất của trường, liên quan tới câu lạc bộ Bóng bàn. Mới nhiêu đó đã đủ khiến tình hình ảm đạm lắm rồi. Nếu đây là một vụ án khó nữa thì quá đáng lắm.
Ài.
Hakamada lại thở dài thườn thượt.
Anh cảm giác dạ dày của mình nhói lên.
← Digital single-lens reflex camera: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số.
← Một trong Thất Phúc Thần trong văn hóa Nhật Bản.
← Sau khi chết, do tác động của trọng lực, máu ứ đọng trong tĩnh mạch sẽ tập trung vào các vùng thấp của cơ thể khiến da ở vùng này chuyển màu, thời điểm tử vong càng lâu thì màu càng đậm, ban đầu là màu hồng, sau đó chuyển sang xanh xám, tím, nâu.
← Kamite và shimote là hai từ chuyên ngành sử dụng để chỉ hai bên sân khấu. Nhìn từ hàng ghế khán giả đối diện sân khấu, kamite là bên phải, shimote là bên trái. Từ trong cánh gà nhìn ra, đối diện với hàng ghế khám giả, kamite là bên trái, shimote là bên phải. Trong truyện, kamite và shimote là bên trái bay bên phải tùy vào góc nhìn của người nói đang ở đối diện sân khấu hay ở trong sân khấu nhìn ra.