❀ 3 ❀ Câu chuyện bạn không biết
“Tại sao chị Akizuki lại ở đây ạ?”
“Anh gọi bạn ấy đến.”
Yuno hỏi, Urazome liền đáp một cách hời hợt.
“Không, nói chính xác thì anh nhờ Kaori. Kaori gọi rồi tới đón bạn ấy đến đây.”
“Ấy, nhưng tại sao…”
“Miho đang bị cảnh sát truy đuổi.”
“À, thì ra thế… dạ?”
Kaori nói một câu nhẹ bẫng như dễ hiểu lắm nhưng Yuno cảm giác mình vừa bị lừa.
“Chị nói bị cảnh sát truy đuổi, nghĩa là chị ấy là nghi phạm ạ?”
“Đã bị cảnh sát truy đuổi thì thường là nghi phạm em ạ.”
“Thế… thế thì không ổn rồi! Chúng ta ở cùng chỗ với nghi phạm đang lẩn trốn…”
“Ừm, này!”
Nhân vật trung tâm của vấn đề – Miho, đưa cánh tay mảnh khảnh lên.
“Chị không phải thủ phạm đâu em. Chị không làm gì hết.”
“… Vậy ạ?”
“Vậy đấy.”
“Việc đó tớ biết rồi.”
Urazome xuống giường, tới ngồi đối diện Miho bên bàn trà.
“Tớ cũng biết rõ cảnh sát không biết cậu không phải là hung thủ. Thời điểm nghe lời khai từ Saotome Yasuhito, chuyện này đã rõ ràng rồi.”
“Vì thế nên anh cứu chị ấy khỏi tay cảnh sát ạ?”
“Không phải cứu mà nẫng tay trên mới đúng.”
“Dạ?”
“Anh có nhiều chuyện muốn hỏi. Bạn ấy mà bị cảnh sát tóm thì phiền phức lắm.”
“Chuyện muốn hỏi…”
Yuno đã phần nào hiểu ra tình hình.
Không biết vì lý do gì mà Urazome không coi Miho là thủ phạm. Tuy nhiên, chắc chắn Miho đã đi từ hiện trường án mạng ra. Nhân vật không phải thủ phạm tại sao lại có mặt ở hiện trường? Đằng sau hành động kỳ lạ của Miho chắc chắn phải có một lý do lạ lùng không kém.
Đó chính là thứ mà Urazome muốn biết câu chuyện chỉ mình Miho – người đã có mặt ở hiện trường vụ án – biết.
“Xin lỗi vì bắt cậu đến đây khi đang bị cảm. Cậu nói chuyện với tớ chút nhé. Tại sao cậu lại có mặt ở hiện trường vụ án giết người? Tại sao cậu lại chạy khỏi đó?”
“Việc đó…”
Miho quấn chăn quanh ngực và thì thầm. Lát sau, cô vẫn không lên tiếng.
Trông Miho như thể đang lo sợ.
“Cậu đừng lo.”
Urazome cất lời.
“Nói hết những gì mình biết tại đây, cậu tuyệt đối chẳng có gì phải sợ hãi cả. Trước khi hung thủ tóm được cậu thì cảnh sát đã đánh tên đó rồi. Tớ hứa đấy.”
“Nhưng, tớ…”
“Cậu muốn kẻ đã giết Asajima bị bắt phải không?”
“.........”
“Tớ cũng vậy.”
Urazome nhỏ giọng nói thêm.
Urazome nhìn ngang tầm mắt Miho, không hề động đậy. Cặp mắt bình thường luôn đầy vẻ buồn ngủ giờ đây ngập tràn mạnh mẽ, đôi đồng tử đen nhánh chăm chú hướng thẳng vào Miho.
Yuno thầm nghĩ, hóa ra Urazome còn có biểu cảm thế này. Dù người bị nhìn không phải mình nhưng cô vẫn cảm giác như đang bị hút vào cặp mắt không chứa một tia sáng đó. Đôi mắt lạnh lẽo như muốn xuyên qua Miho, chiếu vào kẻ giết người trong lời khai của cô.
Sau đó, Miho vẫn túm chặt chiếc chăn, bối rối nghĩ ngợi một lúc. Rồi cô nhìn Urazome đang chờ đợi câu trả lời, nhìn Yuno và Kaori bên cạnh đang nhìn mình như cổ vũ. Miho thở ra một hơi như thể đã quyết tâm. Cô gật đầu một cái thật nhẹ, cực kỳ nhẹ.
Rồi cô ngập ngừng kể.
Akizuki Miho nhận được điện thoại từ Asajima Tomoki cách đây một tuần, vào tối ngày hai mươi hai tháng Sáu.
“Thật ra, đầu tháng này, anh đã quay lại việc xấu của một học sinh.”
Vừa chào hỏi xong, Asajima vào thẳng việc chính ngay. Giọng cậu rất nghiêm túc.
“Anh đã nói với học sinh này về đoạn phim, đối phương liền bảo sẽ không làm vậy nữa và muốn anh giao lại bằng chứng. Thứ Tư tuần sau, giờ học kết thúc, anh sẽ đưa đĩa DVD cho người đó ở nhà thể chất cũ.”
“Ơ, nhà thể chất cũ ấy ạ? Tại sao lại ở đó ạ?”
“Để cho công bằng em ạ. Đối phương là kẻ không thể tin cậy. Nếu tên đó đợi sẵn ở chỗ vắng người thì anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu gặp ở trên sân khấu trong nhà thể chất cũ, hạ rèm xuống rồi sẽ không ai thấy bọn anh, nhỡ có chuyện gì, anh hét to rồi chạy ra sẽ có người để ý thấy ngay. Đặc biệt là Sagawa đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn nữ. Hôm nào em ấy cũng đến nhà thể chất sớm nhất. Vậy là anh yên tâm rồi.”
“À, em hiểu rồi ạ… Dạ, nhưng anh gọi em có việc gì ạ?”
“Tuy đã sắp xếp như vậy nhưng anh vẫn hơi lo. Anh muốn Akizuki đến địa điểm trao đổi.”
“Ơ, em nữa ạ?”
“Em chỉ cần nấp ở gần đó là được rồi. Không được sao?”
“Không ạ, đội trưởng đã nhờ thì em làm…”
“Anh định chiều thứ Tư tuần sau, lúc 3 giờ 10 phút sẽ gặp đối phương, hai bên đều đi một mình. Trước đó, anh sẽ hạ rèm xuống rồi mở khóa cửa cánh gà bên kamite. Em vào từ đường đó, đừng để bị ai trông thấy. Rồi em đến sau sân khấu, lặng lẽ nấp đi. Nếu anh gặp chuyện gì thì nhờ em gọi người tới giúp anh.”
“Gọi người tới giúp ấy ạ?”
“Đối phương nguy hiểm hơn Harimiya rất nhiều. Có lẽ, để bảo vệ bản thân, việc gì tên đó cũng dám làm. Anh không nghĩ tên đó sẽ làm thật nhưng vẫn có cảm giác không yên. Vậy nên anh phải cẩn tắc vô ưu.”
Giọng Asajima thật nặng nề. Có vẻ cậu thật sự lo sợ trước kẻ sắp gặp mặt.
“Em… em hiểu rồi ạ. Nhưng em yếu lắm, không biết có giúp được gì cho anh không…”
“Anh biết. Nhưng anh chỉ nhờ được mỗi Akizuki việc này thôi. Các thành viên khác trong câu lạc bộ không biết anh đã đưa đoạn phim chứng cứ cho Harimiya.”
“A, đúng vậy nhỉ… Em hiểu rồi ạ. Em sẽ tới đó. Chiều thứ Tư, lúc 3 giờ 10 phút phải không ạ?”
“Đúng rồi. Không sao đâu, em sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Nhỡ có chuyện gì, em chỉ cần chạy khỏi đó và kêu người tới là được. Em không cần cố quá, làm những việc mình có thể là được. Tốt rồi.”
“Vâng ạ…”
Asajima nói “Cảm ơn em, chào em nhé.” rồi dập máy. Trước lời đề nghị bất ngờ, Miho ngơ ngác nhìn vào điện thoại.
Chẳng biết lúc nào, đội trưởng đã quay được hành vi xấu xa của một kẻ nào đó. Và cũng giống như chuyện của mình, đội trưởng chấp nhận lời xin lỗi từ đối phương và giao đoạn phim chứng cứ ra…
Không, chuyện này khác chuyện của mình một chút. Lần này, đội trưởng cảnh giác đến mức dường như có phần hơi quá.
Chắc anh ấy không dám chắc đối phương đã thật sự hối hận. Kẻ đó là người thế nào nhỉ? Việc xấu bị đội trưởng quay lại là việc gì?
Giờ Miho mới nhận ra, từ đầu tới cuối, Asajima không hề nói kẻ đó là ai.
Ngày hai mươi bảy tháng Sáu, 3 giờ 05 phút chiều.
Miho chờ trong phòng học. Tới giờ, cô liền đi tới nhà thể chất cũ.
Cô để đồ đạc và ô lại trong lớp. Chắc mọi chuyện sẽ diễn ra như Asajima đã nói, chẳng có rắc rối gì xảy ra, hai người đó trao đổi xong xuôi, cô có thể quay lại lớp ngay. Mất công mang cặp theo cũng chẳng để làm gì.
Miho bước qua lối thông tới nhà thể chất cũ.
Cô trông thấy Harimiya Rieko đang che ô đứng dưới mưa. Dù Harimiya đã xin lỗi và trả lại tiền nhưng Miho vẫn sợ cô gái đó. Cô chạy nhanh qua lối thông vì không muốn bị Harimiya để ý.
Vào nhà thể chất, Miho thấy đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn nữ Sagawa Nao đang giãn cơ một mình. Sagawa có mặt đúng theo lời đàn anh, cậu ấy hệt như người đứng đầu nhà thể chất cũ vậy. Nhỡ có chuyện gì, Miho có thể gọi cậu ấy. Miho chạy bước nhỏ ngang qua Sagawa vào khu vực cánh gà từ cửa bên shimote.
Miho nhìn đồng hồ trong bóng tối mờ mờ, 3 giờ 08 phút. Rèm sân khấu đã hạ, chắc đội trưởng tới rồi.
Miho nhìn sân khấu qua khe rèm cánh gà nhưng chẳng thấy ai. Không hiểu tại sao, Miho tiến vài bước lên trung tâm sân khấu. Cô trông thấy một đôi chân sõng soài bên bục phát biểu, rồi…
“Hả…”
Miho đông cứng.
Asajima Tomoki, đã chết.
Miho không hiểu gì cả.
Tại sao anh Asajima lại chết? Tại sao đội trưởng lại chết? Đã xảy ra chuyện gì? Con dao. Máu, máu chảy nhiều quá. Đội trưởng bị đâm. Kẻ sát nhân thì sao? Ai đã…
Miho hoàn hồn.
Trước mắt cô là xác đội trưởng. Asajima tựa lưng vào bục phát biểu, khuôn mặt bình thản, đôi mắt nhắm nghiền. Nhưng anh ấy im lìm bất động. Nửa trái thân trên hơi nghiêng nhuộm màu đỏ tươi.
Miho vô cùng hoảng loạn nhưng cô không cảm thấy buồn nôn. Cô không nói nổi thành tiếng mà chỉ có thể đứng ngây ra đó, không cách nào cử động.
“Người đứng đầu được tận 900 điểm.”
“… 900 điểm. Môn nào cũng được điểm tuyệt đối hết á?”
Miho nghe thấy tiếng hai nữ sinh vui vẻ trò chuyện đằng sau tấm rèm, chắc họ là thành viên câu lạc bộ Bóng bàn. Chỉ cách vài mét nhưng Miho cảm tưởng như hai người đó đang tiến lại từ tận phía chân trời xa tít tắp.
Đúng lúc đó.
Cạch một tiếng.
Âm thanh nhỏ bé nhưng rất rõ ràng. Âm thanh đó không vang tới từ phía ngoài tấm rèm mà từ trong này, nói chính xác hơn là từ cánh gà bên shimote.
Cạch, cạch, cạch…
Ai đó đang xuống cầu thang. Miho nghe thấy tiếng bước chân từ phòng phát thanh xuống cầu thang kim loại ở cánh gà bên shimote.
Ai?
Chắc chắn là hung thủ.
Nhận ra điều đó, Miho liền bước về phía ngược lại – cánh gà bên kamite. Chẳng hiểu vì sao, cô quên bẵng chuyện chỉ cần ló mặt khỏi rèm sẽ có người trông thấy mình. Giờ đầu óc cô chỉ còn nghĩ tới làm sao để tránh xa kẻ giết người.
Miho vào cánh gà bên kamite. Trông thấy vết máu khiến cô cảm thấy muốn ngất. Sau khi tránh vũng máu, nhảy hai bước qua cầu thang ngắn, được bóng tối mờ mờ che phủ, Miho thở phào một hơi. Cô nhìn ra sân khấu. Vì có tấm rèm nên Miho không trông thấy tình hình bên bục phát biểu. Nhưng nghe âm thanh, cảm nhận bầu không khí, cô biết hung thủ đang di chuyển thế nào. Từ cánh gà bên shimote, kẻ đó đi tới trung tâm sân khấu nơi có bục phát biểu, dừng lại đó một chút. Có tiếng vải đồng phục sột soạt. Có vẻ kẻ đó chưa để ý thấy cô.
Làm thế nào đây?
Miho nắm chặt bàn tay túa mồ hôi và tự hỏi..
Dù thế nào, cô chỉ còn cách chạy đi thôi. Nếu bị kẻ đó bắt gặp, chính cô cũng bị giết mất. Anh Asajima nói rồi. Nhỡ có chuyện gì, cô chỉ cần chạy ngay đi và gọi người tới. Chuyện gì đã thật sự xảy ra rồi. Cô chỉ cần chạy qua cánh cửa ở ngay đó ra trước mặt nhóm Sagawa rồi nhờ họ giúp. Đơn giản thôi mà. Làm thế, mình sẽ được cứu.
Nhưng thân thể cô không chịu cử động.
Không phải cô sợ đến mức cứng cả người mà bởi một câu hỏi đang quay cuồng trong tâm trí.
Nếu mình chạy ra… liệu hung thủ có chạy mất không?
Miho bước từ cánh gà ra. Nhóm Sagawa chưa biết sự thể ra sao hẳn sẽ nhốn nháo lên. Như vậy, thủ phạm sẽ biết có biến ngay. Trong khi nhóm Sagawa nhìn vào sau tấm rèm, kẻ đó có thể nhanh chân chạy thoát từ cửa ở cánh gà bên kamite. Có thể mãi mãi sẽ không ai tóm được hắn.
Mình không thể chạy được.
Thế làm sao bây giờ? Chỉ thò mỗi mặt ra gọi nhóm Sagawa? Nhỡ thủ phạm chạy qua đây, mình sẽ lấy thân cản nó lại… Không được, đáng sợ quá! Gan mình đâu có to đến mức ấy.
Vậy việc mình làm được là…
Miho nhận ra người trên sân khấu đang di chuyển. Có tiếng bước chân lại gần. Sau khi xong xuôi mọi việc, thủ phạm định ra ngoài bằng cánh cửa đã dùng để vào, là cánh cửa dẫn ra ngoài đằng sau lưng Miho.
Miho hoảng hốt muốn điên lên, hấp tấp nhìn xung quanh. Cô chợt thấy tấm poster lễ hội văn hóa trải rộng dưới bóng tối chân cầu thang. Chắc trong buổi họp nào đó, ban điều hành lễ hội đã dùng tấm poster này rồi bỏ quên ở đây.
Trên tấm poster đặt một chiếc ô dài màu đen. Bên cạnh có một bao ni-lông. Trong túi đựng vật gì trông như đôi giày thể thao.
Ngoài một kẻ, không còn ai đặt giày và ô ở đây hết. Mấy đồ vật này chính là của hung thủ.
Sau đó, Miho hành động hoàn toàn theo cảm tính. Cô cởi sợi ruy băng trên ngực áo, thả xuống chiếc ô sao cho dễ nhìn thấy nhất rồi cô mở khóa, chạy ra ngoài.
Thời điểm hung thủ bước vào cánh gà và thời điểm Miho nhẹ nhàng đóng cửa gần như trùng khớp.
Được hít thở bầu không khí tự do ngoài trời, Miho vừa cầu nguyện vừa chịu mưa bắn.
Thủ phạm tới lấy đồ chắc chắn sẽ để ý thấy dải ruy băng của cô và việc cánh cửa đã đóng khi hắn vào giờ lại bị mở. Kẻ đó sẽ nhận ra có một người khác đã xuất hiện. Hắn sẽ cảnh giác và không thể đi ra từ cửa này. Cửa bên phải có Harimiya Rieko, bên ngoài lại có nhóm Sagawa, hắn sẽ không thể chạy đi đâu được. Thế này rồi…
Những lời cầu nguyện của Miho không được đáp lại.
Khoảnh khắc ngay sau đó, nắm cửa xoay tròn.
Thứ hung thủ đã lựa chọn là chắc chắn thay vì cảnh giác. Ai đã bỏ dải ruy băng lên trên chiếc ô? Người đó có phải đang ở đằng sau cánh cửa này? Kẻ đó định kiểm tra chuyện đó.
Miho cực kỳ hoảng hốt. Ngay bây giờ, tên giết người đang định đi ra từ cửa này. Hắn sẽ chạm mặt mình. Liệu mình có bị giết không? Hay hắn chỉ muốn chạy trốn thôi?
Không đâu, hắn đã dám giết anh Asajima thì cả mình, hắn cũng…
Hắn đã giết anh Asajima.
Thùng! Thùng!
Sực nhớ ra điều gì đó, Miho đánh mạnh vào cánh cửa kim loại. Thay cho tiếng thét “Tên giết người kia, đừng tới đây! Đừng tới đây! Đừng đi ra từ cánh cửa này!”
Mình sẽ không chạy.
Chợt có tiếng lạch cạch.
Âm thanh ai đó đang vặn khóa từ bên kia cánh cửa.
“… hà… hà…”
Miho tựa lưng vào cửa thở hổn hển.
Mấy phút sau, vẫn không có gì khác xảy ra. Có lẽ hung thủ đã từ bỏ ý định ra từ cửa này. Hắn không còn đường nào chạy thoát. Trong cánh gà, hắn đang như chim trong lồng, cá trong chậu… có lẽ vậy.
“Mình làm được rồi…”
Miho khẽ thì thào. Nỗi sợ hãi liền ập tới tựa như phản xạ ngược.
Hung thủ thật sự không trông thấy mình sao? Liệu hắn đã thật sự từ bỏ ý định chạy trốn từ cửa này chưa?
Liệu lúc này, ở bên kia cánh cửa, hắn có như con hổ rình mồi, chờ bắt mình không…
Nhớ lại bộ dạng Asajima đã bị sát hại khiến Miho hết chịu nổi.
Cô vội vàng rời khỏi cánh cửa, không hề ngoảnh lại mà chạy một mạch tới cổng sau gần đó. Không có ô, quần áo ướt sũng, vẫn đi nguyên giày trong lớp, đồ đạc đều không mang nhưng Miho không quan tâm đến mấy thứ đó.
Cô chạy rồi chạy. Đến khi chạy tới trước nhà ga, cô mới để ý tới ngoại hình của mình. Chiếc áo ướt dính chặt vào da, nhìn thấu cả nội y. Ví còn trong túi, Miho vào siêu thị mua ô và giày. Cô vứt đôi giày trong lớp vào sọt rác.
Cả người ướt nhẹp, lạnh cóng. Vừa về đến nhà, cô liền sốt hầm hập. Miho vốn không khỏe mạnh cường tráng gì.
Cô bị cảm.
“Thì ra thế.”
Miho kể xong, Urazome liền buông đôi tay vẫn khoanh chặt ra.
“Quả nhiên cậu đã gặp hung thủ. Không phải gặp trực tiếp nhưng hai bên đều nhận ra sự có mặt của nhau. Vì vậy, cậu không dám kể cho ai.”
“Đúng thế. Tớ nghĩ nếu khai ra sẽ bị kẻ đó trả thù. Tớ sợ lắm…”
Miho nhìn xuống chiếc cốc đã vơi. Hơi nóng không còn bốc ra từ cacao trong cốc.
“Tớ xin lỗi. Nếu tớ can đảm hơn thì đã…”
“Không đâu, cậu đã làm quá đủ rồi. Thông tin cậu vừa nói đã thành cơ sở cho rất nhiều điều.”
“Nhưng… nhưng…”
Miho nhíu mày.
“Nếu tớ dám chặn hung thủ lại đó, nhìn rõ mặt kẻ đó, nếu ra khỏi nhà thể chất rồi, tớ không chạy đi ngay mà ở lại… thì biết đâu đã bắt được hắn ngay rồi.”
“Ấy không, chuyện đó…”
“Đúng vậy ạ!”
Trước khi Yuno kịp phủ nhận thì Miho bật nói. Yuno không hiểu đàn chị đang dùng kính ngữ với ai.
“Thủ phạm vẫn chưa bị bắt phải không? Chắc lúc tớ không có ở đấy, hắn đã chạy thoát từ cửa bên kamite rồi. Tại tớ nhát gan, rốt cuộc thủ phạm đã trốn…”
“Nhưng cửa cánh gà bên kamite cũng khóa mà?”
Kaori chu đáo, vừa rót thêm cacao vào cốc vừa lên tiếng.
“Thì đó, hiện trường phòng kín mà. Cửa nào cũng khóa, chẳng hiểu thủ phạm bốc hơi đi đâu mất nên Miho không có lỗi gì đâu…”
“Phòng… phòng kín? Tại sao lại thế?”
Miho kêu lên, vẻ vô cùng kinh ngạc. Có lẽ do cảnh sát hạn chế thông tin nên giới truyền thông chưa đưa tin về vụ việc. Miho nghỉ học, cũng không nói chuyện với cảnh sát nên đương nhiên không biết sự tình.
“Ừm thế này ạ…”
“Không liên quan. Cậu không liên quan đến tình hình bây giờ.”
Yuno định giải thích cho Miho nhưng bị ngắt lời. Lần này là Urazome.
Urazome đang ngẫm nghĩ gì đó, gõ cộc cộc đầu ngón tay xuống bàn trà.
“Không được chạy trốn à. Nghe như câu danh ngôn ấy nhi. Không được chạy trốn. Ừ. Mang tính giáo dục đấy.”
Urazome tự nói một mình rồi đứng dậy.
“Akizuki, cậu cho tớ xác nhận ba việc này nhé. Thời điểm cậu quan sát tình hình hung thủ ở cánh gà bên kamite, cậu nói đã nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, ngoài ra, cậu có nghe thấy âm thanh nào giống như ni-lông cọ xát vào nhau không?”
“… Không. Tớ không nghe thấy tiếng nào như thế.”
Tại sao Urazome hỏi vậy? Miho rất băn khoăn vấn đề này nhưng vẫn trả lời.
“Tiếp theo, đôi giày đặt cùng chỗ với chiếc ô. Đôi giày đó thế nào, nhớ được bao nhiêu cậu hãy kể chi tiết đi.”
“Đó là giày thể thao, trông bình thường, hơi cũ, màu trắng… Xin lỗi, ngoài ra tớ không rõ lắm vì tớ không lấy nó ra khỏi túi.”
“Thế chiếc ô thì sao? Cậu đã thả dải ruy băng lên chiếc ô, chắc ít nhiều cũng có thời gian nhìn nó chứ?”
“Ừm, chiếc ô khá to, dài… A, đúng rồi! Mặt vải có logo mờ mờ.”
“Chiếc ô không có vết xước gì à?”
“Đúng vậy. Trông nó như mới tinh ấy… Nhưng, trên cán cầm hình như có vết xước. Dài khoảng hai xăng-ti-mét, trông giống vết cào.”
Urazome gật gù có vẻ hài lòng với các câu trả lời của Miho rồi di chuyển tới bên bàn. Dù sách truyện đã rải rác khắp phòng nhưng cậu lại lôi thêm một đống truyện tranh ra.
“Akizuki, cậu đã làm rất tốt. Hệt như Asajima. Dù không đối đầu trực tiếp nhưng vẫn dùng mọi phương thức có thể để tấn công đối thủ theo cách của riêng mình.”
“Nhưng… nhưng, kết cục, tớ vẫn chẳng giúp được gì để bắt được thủ phạm…”
“Chẳng giúp được gì á? Ngược lại mới đúng chứ!”
Urazome kêu to lên. Cùng lúc đó, cậu tìm được gì đó từ đống truyện tranh rồi cầm lên.
Đó là tập ảnh mà Yuno đã chụp hôm qua… hình chụp cuốn sổ tay của anh trai cô.
“Nếu cậu chạy ngay khỏi chỗ đó thì chắc việc bắt được thủ phạm là bất khả thi. Nhưng cậu đã không làm thế. Cậu đã chống cự một chút. Đó là điểm quyết định. Hành động của cậu vây hãm tên ngốc đã giết Asajima.”
“Ừm… thì… chờ chút, tớ không hiểu cậu đang nói gì…”
Urazome không trả lời Miho mà im lặng nhìn qua tập ảnh. Bàn tay cậu dừng lại ở một tấm ảnh.
“Ừ, đúng rồi. Không sai vào đâu được.”
“Sao rồi Tenma?”
“Anh hiểu ra điều gì vậy ạ?”
Kaori và Yuno cùng ôm hy vọng hỏi.
Urazome quay lại nhìn hai cô, cậu không la hét lảm nhảm như hồi sáng nữa.
“Em gái Hakamada, em biết số điện thoại anh trai chứ?”
“Biết ạ.”
“Giờ này chắc anh ấy đang túi bụi vì không gặp được Akizuki. Em gọi điện, bảo anh ấy quay lại trường đi. Còn nữa, bảo anh ấy tập hợp tất cả những người có liên quan.”
“Vâng… ấy, thế chẳng lẽ…”
“Ừ.”
Nhân vật vô dụng, Otaku nghiện anime, suốt ngày ru rú trong phòng, đóng vai thám tử tư nhẹ nhàng thông báo.
“Anh biết hung thủ là ai rồi.”