❀ 2 ❀ Thông tin bí mật từ Saotome
Chiếc xe tuần tra bề ngoài hệt như xe bình thường vừa dừng ở khu vườn trước trường cấp ba Kazegaoka, Sendou liền nhảy ra khỏi xe, bước tới của dành riêng cho nhân viên. Shirato ngồi ghế lái chậm hơn một bước, hối hả đuổi theo.
Nhân chứng tên là Saotome Yasuhito, lớp A khối mười.
Sendou nhớ rõ học sinh này. Đó là tên cậu bạn trai của Harimiya Rieko mà lần đầu cô tiết lộ trong cuộc nói chuyện gần đây nhất.
Hôm qua khi chú hỏi, Saotome nói có hẹn gặp bạn gái nhưng không biết gì về vụ án… Tuy nhiên, sáng nay, dường như cậu đã nhớ ra gì đó. Vừa kết thúc giờ họp lớp buổi sáng của giáo viên chủ nhiệm, Saotome liền chạy tới văn phòng giáo viên nhờ gọi cảnh sát.
Saotome nói đã trông thấy Akizuki Miho bước ra từ nhà thể chất cũ.
Tóm tắt lời khai qua điện thoại của nhân chứng là vậy.
Theo những câu chuyện nghe từ người khác, không thể nghĩ Akizuki Miho có mâu thuẫn gì với Asajima. Việc cô bị cảm rồi nghỉ học cũng có vẻ là thật. Tuy nhiên, cô đi ra từ hiện trường án mạng nhưng không khai báo về việc đó và nêu lý do, điểm này rất đáng chú ý. Là điểm đáng chú ý nhất từ khi quá trình điều tra vụ án này bắt đầu.
Trong đường hướng điều tra của đội trưởng Hình sự, đối tượng Akizuki Miho vừa xuất hiện đã trở nên nổi bật thay cho Sagawa Nao và Harimiya Rieko đã chìm nghỉm.
Con đường dành riêng cho nhân viên trong trường dẫn tới phòng tư vấn hướng nghiệp, nơi đã diễn ra buổi thẩm vấn Sagawa Nao. Địa điểm lưu lại ký ức không tốt đẹp gì. Dự cảm không lành gặm nhấm trái tim.
Sendou mở cửa, trong phòng đang có bốn người. Ngồi hướng mặt về phía Sendou là đương sự Saotome Yasuhito và Harimiya Rieko chẳng hiểu sao cũng tới. Còn hai người đang ngồi quay lưng lại là…
“Hakamada à?”
“A, anh Sendou. Anh vất vả rồi ạ.”
“Cậu tới sớm thế. Tôi cứ tưởng cậu đi từ nhà thì phải muộn hơn.”
“Không ạ, từ sáng em đã tới trường rồi anh…”
“Từ sáng à? Để làm gì?”
Nhìn sang nhân vật ngồi bên cạnh Hakamada, Sendou vỡ lẽ.
“… Lại cậu à.”
“Cháu chào chú thám tử ạ.”
Urazome Tenma ngồi lún mông xuống ghế sofa, chân vắt chéo, nhàn nhã vẫy vẫy tay.
“Để cháu đoán chú định nói gì nhé. ‘Cậu đi ra ngay!’ chứ gì!”
“Nếu đã biết thì cậu thực hiện nhanh đi.”
“Không được đâu chú. Cháu còn một bước nữa là giải quyết được rồi.”
“… Giải quyết? Vụ án á?”
“Tất nhiên rồi ạ. Nghe chuyện từ cậu này xong, cháu sẽ tiến rất gần tới chân tướng vụ án.”
“Nói nhảm.”
“Bất ngờ đấy ạ. Cháu không phải loại người lăng nhăng, vừa nhồm nhoàm ăn kim chi ở nhà ăn trường đại học vừa lẩm bẩm đủ chuyện nguy hiểm đâu.”
“Hả?”
“Dạ, anh Sendou, em xin phép nói một lời.”
Hakamada nhỏ nhẹ chen lời.
“Em nghĩ để Urazome tham gia cũng không hại gì cho chúng ta. Có vẻ cậu ấy đã phát hiện ra điểm nào đó rất quan trọng. Với lại, suy luận hôm qua của cậu nhóc này đều không sai. Cậu ấy nói Harimiya không phải thủ phạm và thực tế là đúng như vậy ạ.”
“Nhưng…”
“Tôi cũng không phiền đâu.”
Shirato ở sau lưng Sendou cũng đồng tình.
Nghe hai đồng nghiệp nói thẳng trước mặt như vậy nên Sendou đành chấp nhận. Dù có tranh luận thêm nữa cũng chẳng đi đến đâu. Sendou miễn cưỡng gật đầu, nói “Tôi hiểu rồi.”
“Tùy cậu. Nhưng giống như hôm qua, cậu không được nói mấy lời thừa thãi đâu đấy.”
“Chắc chắn rồi chú. Mời mọi người ngồi ạ.”
Urazome tỏ vẻ nhã nhặn lịch sự và đứng lên nhường chỗ. Sendou ngồi xuống chỗ đó. Chú tập trung đầu óc, cố chống chọi lại cảm giác bồn chồn muốn hút thuốc lá.
“… Saotome. Một ngày không gặp cháu rồi nhỉ.”
Sendou nhìn nam sinh trước mặt. Cậu khẽ đáp “Vâng ạ.”
Đôi mắt trong veo như trẻ con, chiều cao khiêm tốn, má đỏ hây hây như trái táo. Đường nét khuôn mặt cậu thanh tú như con gái, có vẻ vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ, kiểu như động vật ăn cỏ. Hôm qua Sendou đã nghĩ vậy đấy. Nhưng không thể tin thiếu niên này lại là bạn trai của Harimiya Rieko. Tuy nhiên, hai đứa có vẻ rất thân thiết, giờ đang tựa vai vào vai, nắm tay như để động viên nhau. Có lẽ sự bất hảo của thiếu nữ này chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài.
“Cháu có chuyện muốn nói với bọn chú phải không?”
“Vâng ạ.”
“Hôm qua cháu nói không biết gì cả… Nhưng hôm nay cháu nhớ ra việc gì à?”
“Không ạ. Thật ra hôm qua cháu có nhớ chuyện đó, nhưng hơi khó nói… Sáng nay cháu tâm sự với Harimiya, cậu ấy bảo cháu nên nói cho các chú thì hơn.”
Thì ra, bởi vậy nên Harimiya mới đi cùng. Dù thế, bình thường là bạn trai động viên, khuyến khích bạn gái chứ nhỉ. Về mặt cân bằng giới tính, chắc hai đứa này có thể coi là một cặp đôi chuẩn mực.
“Vậy là tốt rồi. Thế cháu đã nhìn thấy những gì? Cháu kể theo thứ tự từ đầu giúp chú được không?”
“Vâng ạ…”
Nhân chứng ngập ngừng nói từng lời.
“Hôm kia, cháu định đi về cùng Harimiya nên hẹn gặp nhau trước nhà thể chất cũ. Nhưng có một bạn cùng lớp lại rủ cháu về cùng. Nhà bạn đó ngay gần trường nên cháu nghĩ hay mình rời trường, đi cùng về đến nhà bạn đó rồi quay lại.”
Hôm qua, Saotome khai có bạn rủ về cùng nên bỏ cuộc hẹn với Harimiya rồi về thẳng nhà là nói dối.
“Cháu phải giữ bí mật mối quan hệ với Harimiya tới mức đó cơ à?”
“Nếu lộ ra thì bố mẹ cháu sẽ làm ầm ĩ lên mất…”
Má Saotome đỏ bừng. Sendou suýt cười. Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện phiếm.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, cháu đi cùng bạn kia về nhà rồi quay lại trường. Nhưng sợ đi qua cổng chính hoặc cổng phía bắc, nhỡ gặp người quen thì sẽ bị nghĩ này nọ nên cháu vào từ cổng sau. Cổng sau ở ngay gần nhà thể chất cũ.”
Giữ bí mật quan hệ bạn trai bạn gái công phu thật đấy. Tuy nhiên, nói đến đây, Saotome liền có vẻ hơi sợ sệt.
“Nhưng lúc cháu đang đi theo hàng rào từ cổng chính tới cổng sau… thì thấy một nữ sinh đi ra từ nhà thể chất cũ.”
“Nữ sinh đó đi ra từ cửa nào?”
“Dạ, thì… cửa ở khu vực cánh gà sau sân khấu, bên không đối diện với tòa nhà học… nói thế nào nhỉ…”
“Cửa ở cánh gà bên kamite đúng không? Bên không có nhà vệ sinh ấy?”
“A, đúng thế ạ. Đúng ạ.”
“Cháu biết nữ sinh đó là ai à?”
“Thì… vâng ạ.”
Saotome nắm chặt tay bạn gái ngồi bên cạnh, khó khăn nói ra.
“Đấy là chị Akizuki, thành viên câu lạc bộ Phát thanh, học lớp mười một ạ.”
“Cháu chắc chắn không nhầm chứ?”
“Vâng ạ. Cháu ở câu lạc bộ Nhạc cụ hơi. Trước đây, khi có buổi trình diễn, chị Akizuki đã giúp bọn cháu việc hậu trường nên cháu biết chị ấy rõ lắm.”
“Vậy à. Thế thì…”
“Em có nhớ lúc đó chính xác là mấy giờ không?”
Đội trưởng Hình sự định hỏi tình trạng Akizuki Miho lúc đó nhưng Urazome đã giành lại trước.
“Này, cậu tự ý hỏi nhân chứng…”
“Sớm muộn gì chú chẳng hỏi ạ. Thế nào Saotome, khoảng mấy giờ?”
“Ừm… em xin lỗi, thời gian chính xác thì… Em nghĩ chắc khoảng 3 giờ 15 phút ạ.”
“Em còn trông thấy gì khác nữa không? Ví dụ như mấy người câu lạc bộ Kịch đang đi đến nhà thể chất chẳng hạn.”
“À, em có thấy họ ạ.”
Có vẻ ví dụ của Urazome hoàn toàn chính xác nên Saotome gật đầu thật mạnh.
“Sau khi trông thấy chị Akizuki đi ra, em tới gần cổng sau, nhìn qua hàng rào thì thấy câu lạc bộ Kịch. Mọi người đang kéo xe, em còn nhớ lúc đó mình đã nghĩ trời đang mưa, câu lạc bộ Kịch vất vả quá.”
“Mấy người đó tới nhà thể chất lúc 3 giờ 15 phút nên thời điểm em tới sẽ rơi vào trước đó một chút. Chắc tầm 3 giờ 14 phút nhỉ. Cảm ơn nhé.”
“Vâng ạ. Cảm ơn anh…”
“E hèm. Ừm, đúng vậy.”
Sendou tằng hắng thật to khiến nhân chứng vừa bị câu hỏi từ người chẳng liên quan làm phân tâm vội quay lại chú ý vào mình.
“Lúc đó, tình trạng Akizuki thế nào? Có chỗ nào kỳ lạ không cháu?”
“Nhiều chỗ kỳ lạ lắm ạ. Lạ nhất là chị ấy không che ô. Không phải, không phải chị ấy không che mà là không mang ô mới đúng. Chị ấy đi tay không. Hành động của chị ấy cũng lạ nữa ạ.”
“Lạ thế nào cháu?”
Chị ấy vội vàng ra khỏi nhà thể chất… rồi quay lại, đánh vào cửa. Gõ thùng, thùng hai tiếng. Sau đó chị ấy tựa vào cửa như kiểu đang lấy lại hơi ấy ạ.”
Sendou quay sang cấp dưới. Hai người khẽ gật đầu với nhau. Âm thanh thùng. Rõ ràng đó chính là âm thanh như tiếng trống mà nhóm Sagawa Nao đã nghe thấy. Nhưng không phải tiếng trống mà là tiếng đập vào cánh cửa kim loại nặng nề. Masumura khai nghe thấy vào khoảng 3 giờ 15 phút nhưng trên thực tế, chắc âm thanh này đã vang lên trước đó một chút.
“Chị ấy đứng đó khoảng năm giây rồi hấp tấp chạy đi. Chị ấy mở cổng sau, chạy theo hướng ngược lại với cháu. Sau đó, cháu không nhìn thấy chị ấy nữa.”
“Cô ấy không che ô mà cứ thế chạy đi à?”
“Vâng ạ. Chị ấy ướt sũng luôn.”
“Hừm. Chuyện này đúng là kỳ lạ thật… Cháu còn để ý thấy gì nữa không?”
“Dạ thì, chị ấy đi nguyên giày trong lớp… với lại, cháu nhớ chị ấy không thắt ruy băng thì phải. Ruy băng đồng phục trường ấy ạ.”
Vừa nói, Saotome vừa chỉ vào ngực mình.
“Ruy băng. Thì ra thế.”
Với lời khai này, một bí ẩn nữa đã được giải đáp. Dải ruy băng rơi trong cánh gà bên kamite. Đã chắc tới tám, chín phần mười đó là đồ của Akizuki Miho.
“Đó là tất cả những gì cháu nhìn thấy à?”
“Vâng ạ.”
“Sau đó cháu đã làm gì?”
“Cháu qua cổng sau, đi tới nhà thể chất cũ…”
“Em có thấy dấu chân không?”
Đúng lúc đó, Urazome hỏi.
“Nhớ được chi tiết giày đi trong lớp và dải ruy băng, em quan sát tốt đấy. Khi đi qua cổng sau, em có để ý thấy dấu chân trên đất không? Chỉ khu đó có nền đất thôi nên rất dễ lưu lại dấu chân.”
“Dấu chân ấy ạ?”
Khuôn mặt trẻ con của Saotome nhăn nhó, ngẫm nghĩ. Rồi cậu A một tiếng, mặt mày giãn ra.
“Em nhớ ra rồi. Mặt đất rất ướt, em nghĩ nếu đất khô thì đúng là có dấu chân ạ.”
“Tốt lắm. Ở cổng sau có mấy dấu chân?”
“Trước khi em vào thì chỉ có một thôi ạ.”
“Chỉ một dấu. Ngoài ra, có dấu vết nào trông như bị giẫm đạp không? Ví dụ như dấu chân đã bị mưa làm mờ đi chẳng hạn?”
“Hoàn toàn không có ạ. Xung quanh đều không có dấu vết gì.”
“May mà bạn gái em đang ngồi đây đấy. Nếu không chắc anh đã ôm chầm lấy em rồi.”
Urazome nói với vẻ hưng phấn bừng bừng. Saotome khó xử đáp “Cảm… cảm ơn anh.” Rieko ngồi bên cạnh vẻ mặt kỳ quái.
Sendou lại tằng hắng, lần này là cố tình để thay đổi chủ đề.
“Cháu vào từ cổng sau, đi tới nhà thể chất cũ rồi sao nữa?”
“Vâng, vâng ạ. Cháu vào thì không thấy Harimiya ở đó. Hai học sinh câu lạc bộ Cầu lông hoảng hốt chạy về phía tòa nhà học, lại thêm chuyện chị Akizuki trước đó nên cháu đoán đã xảy ra chuyện gì đó…”
“Rồi cháu cứ thế về nhà à?”
“Vâng ạ… Cháu xin lỗi, lúc đó cháu sợ quá.”
“Không sao đâu. Cháu kể tốt lắm.”
Tóm lại, thời điểm Saotome đến nhà thể chất cũ là ngay sau khi Masumura gọi Harimiya và Masaki vào trong nhà thể chất và cử hai thành viên câu lạc bộ Cầu lông chạy đi báo tin.
Masumura đã tập hợp toàn bộ các học sinh liên quan đến vụ việc, riêng Saotome lọt lưới. Tuy nhiên, cậu chàng cũng không nhìn thẳng vào nhà thể chất nên thầy giáo không để ý là đương nhiên.
“Cảm ơn cháu nhé. Thông tin mà cháu cung cấp rất hữu ích.”
Nghe Sendou nói lời cảm ơn, Saotome liền cụp mắt xuống.
“Chú ơi… Chị Akizuki thành kẻ bị tình nghi rồi ạ?”
“Hửm? Đúng vậy đấy.”
Bước ra từ hiện trường án mạng, đập cửa, lấy lại hơi rồi chạy trốn, mặc kệ cơn mưa lớn làm cho ướt hết. Hơn nữa, hôm qua Akizuki còn từ chối gặp cảnh sát.
Nếu không phải kẻ tình nghi thì chẳng biết dùng từ gì để gọi.
“Bọn chú chưa chắc chắn Akizuki là thủ phạm nhưng nghi ngờ thì có.”
Sendou nói giảm nói tránh.
“Thế… thế ạ… Nhưng cháu nghĩ chị Akizuki không liên quan gì tới vụ án đâu chú.”
“Tại sao?”
“Chị Akizuki hiền lắm, còn thân thiết với đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh nữa… nên việc giết người…”
Saotome nghẹn lời.
Giờ đã rõ nguyên nhân vì sao hôm qua Saotome không khai mình đã chứng kiến cảnh tượng gì.
Cậu tin tưởng Akizuki Miho. Vì vậy, cậu không muốn cô bị nghi ngờ.
Dù trông thấy hành động đáng ngờ nhưng lòng Saotome nghiêng hẳn về mặt tốt của đàn chị. Giống hệt em gái của Hakamada. Học sinh cấp ba thật đơn thuần…
“Ai chẳng giả bộ làm người tốt được.”
Lời nhận xét lạnh lùng mà ngay cả Sendou còn khó nói đến từ một học sinh cấp ba khác.
Sendou quay lại, nhìn thấy Urazome vẻ mặt thờ ơ đang dựa vào tường nghịch điện thoại.
“Nếu thật sự tin tưởng Akizuki Miho thì em phải khai rõ mọi việc sớm hơn mới phải. Nếu vậy, biết đâu vụ án đã được phá giải từ hôm qua rồi.”
“… Em xin lỗi.”
“Không sao. Rồi, mời em đi. Đang giữa giờ học. Học sinh cấp ba phải đi học đầy đủ.”
Chẳng hiểu đặt mình ở vị trí nào mà Urazome nói rồi mở cửa phòng tư vấn hướng nghiệp. Sendou muốn quát Urazome vì tội dám tự ý cho nhân chứng ra về nhưng đằng nào chú cũng đã hỏi hết những việc cần hỏi nên đành im lặng.
Saotome lịch sự cúi đầu, nói “Xin phép mọi người ạ.” còn Harimiya Rieko chỉ nhạt nhẽo gật đầu. Cặp đôi có vẻ lo lắng rời khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, Urazome đóng mạnh chiếc điện thoại gập.
“Chú thám tử này, bây giờ chú nên gọi ngay Sagawa Nao tới, cho cậu ấy xem ảnh của bạn Akizuki. Có lẽ cô gái mà Sagawa đã thấy chính là Akizuki Miho đấy ạ.”
“Chuyện đó tôi thừa biết.”
Nghe chi tiết Akizuki Miho đi tay không, Sendou đã liên kết các tình tiết lại trong đầu. Nữ sinh đi vào khu vực cánh gà Sagawa Nao đã nhìn thấy chắc cũng không cầm gì hết.
“Thêm vào đó, chạy đi tay không nghĩa là đồ đạc của Akizuki Miho vẫn còn lại trong trường. Chú hãy kiểm tra lớp của bạn ấy đi ạ.”
“Tôi bảo tôi biết rồi còn gì. Anh Shirato, việc này nhờ anh được không?”
Sau khi đáp “Được chứ, được chứ,” đội trưởng đội Tuần tra rời phòng.
“Hakamada, cậu gọi người hỗ trợ lấy lời khai. Chắc phải có nhân chứng trông thấy một nữ sinh không che ô chạy ra từ cổng sau. Các cậu vào lớp hỏi cho tôi, kể cả đang giữa tiết học cũng vào.”
Sendou không muốn bị hớt tay trên nữa nên ra chỉ thị vèo vèo. Hakamada chịu áp lực, đang định vội vàng hành động ngay thì bị Urazome gọi giật lại “Anh trai ơi.”
“Trước khi anh đi điều tra, em có một việc muốn nhờ anh. Cực kỳ, cực kỳ quan trọng đây ạ.
“… Việc gì?”
“Anh xem lại video của camera giám sát ở cổng chính và cổng phía bắc ngày xảy ra vụ án, kiểm tra xem có học sinh nào cầm hai chiếc ô trở lên không ạ. Không phải mỗi giờ đến trường đâu mà phải xem từ sáng sớm tới sau khi giờ học kết thúc. Nhờ anh báo kết quả cho em qua điện thoại của em gái anh ạ.”
“…?”
Sendou và Hakamada nhìn nhau. Học sinh mang hai chiếc ô trở lên? Tại sao phải kiểm tra chuyện đó?
“Cậu bảo đã hiểu ra việc gì quan trọng lắm mà. Việc gì vậy…”
“Cậu bảo đã hiểu ra việc gì quan trọng lắm mà. Đó là…”
Sendou định hỏi việc gì vậy nhưng rời mắt khỏi cấp dưới, chú liền tắt tiếng.
Hệt như hôm qua, Urazome chỉ nói những điều cậu ta muốn nói rồi rời phòng luôn.
Quá trình điều tra diễn ra thuận lợi tới giữa trưa.
Nhìn ảnh Akizuki Miho một lần, Sagawa Nao liền lập tức khẳng định đó là cô gái mình đã thấy.
“Thế à, là Akizuki à… Thảo nào cứ mang máng.”
Shirato kiểm tra lớp C khối mười một liền tìm thấy đồ dùng của Miho ngay. Chiếc cặp đi học chất liệu ni-lông nằm lẻ loi trong hộc tủ như thể đang chờ đợi chủ nhân. Trong ống cắm ô trước lớp vẫn còn chiếc ô chấm bi có thêu chữ cái đầu trong tên cô.
Hơn nữa còn lời khai từ nhân chứng. Sau khi cảnh sát lần lượt qua từng lớp, làm gián đoạn tiết học để hỏi xem có ai nhìn thấy nữ sinh nào chạy mà không che ô không, kết quả, một số nhân chứng đã lên tiếng. Một trong số đó khẳng định đã trông thấy Akizuki Miho.
Thông tin này trở thành căn cứ vững chắc cho lời khai của Saotome Yasuhito.
Khoảng 3 giờ 08 phút ngày hôm đó, Akizuki Miho, thành viên câu lạc bộ Phát thanh đã từ lối thông vào nhà thể chất, đi qua trước mặt Sagawa Nao rồi biến mất vào khu vực cánh gà. Khoảng sáu phút sau đó, cô bước ra từ cửa ở cánh gà bên kamite, có hành động đáng ngờ như không che ô, đi dưới mưa như thể đang chạy trốn.
Cùng thời gian đó, Asajima bị giết trong cánh gà.
Chính xác rồi. Lần này không trật đi đâu được nữa.
Sendou cực kỳ tin tưởng.
Tuy bí ẩn hiện trường phòng kín chưa được giải đáp nhưng hành động của Akizuki Miho có thể liên quan đến thủ thuật nào đó mà cô ta đã làm. Chú nhớ lại lời Urazome nói hai hôm trước. Cô gái mà Sagawa Nao nhìn thấy rất đáng nghi. Suy luận của thằng nhóc này lại đúng lần nữa…
Thật khiến người ta khó chịu, nhưng thôi, bỏ đi, dù sao thì Urazome cũng chưa tóm được hung thủ.
Chiếc xe tuần tra ngụy trang như xe thường chạy như xé qua làn mưa.
Trên đường, Sendou không nói gì, Hakamada ngồi ghế lái cũng không lên tiếng. Mỗi lần cấp dưới dừng xe chờ đèn đỏ, Hakamada lại dụi mắt, vẻ rất mệt mỏi. Có vẻ anh đã đi xem lại video của các camera giám sát đúng như Urazome nhờ vả. Anh báo kết quả cho em gái qua tin nhắn. Hakamada chẳng cần thiết phải làm như vậy. Sendou thầm nghĩ, quá thành thật chính là nhược điểm của nhân viên cấp dưới này.
Đích đến của họ là nhà Akizuki Miho – nằm ở tầng một thuộc khu căn hộ phố bên cạnh. Dừng tại bãi đỗ xe nổi bật với bức tranh cổ tích, Sendou và Hakamada đi về phía tòa nhà.
Hai người nhấn nút chuông rồi báo danh qua intercom⦾. Mẹ Miho lập tức mở cửa. Có lẽ, nằm mơ người mẹ này cũng không nghĩ con gái mình là đối tượng bị tình nghi.
“Chúng tôi có thể gặp cháu Miho được không ạ? Có một số chuyện chúng tôi muốn hỏi cháu.”
“À, vâng. Nhưng…”
“Chúng tôi hiểu cháu đang ốm mệt nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng xin gặp cháu. Xin chị giúp cho.”
“A, hai người chờ đã. Ơ…”
Sendou bước vào nhà. Trước ánh mắt bối rối của người mẹ, chú tìm phòng của cô con gái. Cánh cửa ở ngay bên phải. Cửa không khóa, dễ dàng mở được ngay.
Sendou đã đoán đúng. Không nhầm lẫn gì nữa, đây chính là phòng riêng của Akizuki Miho. Chiếc giường đầy thú nhồi bông, phong cách dễ thương, đậm chất nữ tính, bên cạnh đặt chiếc khay có thuốc, nước và cặp nhiệt độ.
Tuy nhiên…
“… Hả?”
Akizuki Miho không có trong phòng.
“Ừm, con gái chị đâu…? Cô bé vào nhà vệ sinh rồi à?”
“Không ạ. Chuyện đó… con bé đi ra ngoài rồi ạ.”
“Gì?”
“Khoảng ba mươi phút trước ạ. Con bé nghe điện thoại của bạn rồi vội vàng ra ngoài ngay. Trời thì mưa, con bé ốm chưa khỏi, tôi định ngăn nhưng…”
“.........”
Không hiểu được.
Ra ngoài? Trong khi vẫn đang cảm lạnh? Cô ta giả bệnh? Nhưng tại sao lại vào thời điểm này?
“… Chị nói cô bé đã ra ngoài, vậy là đi đâu?”
“Chuyện đó tôi không biết. Con bé chẳng nói gì với tôi đã chạy đi rồi. Bình thường con bé không xử sự vậy bao giờ.”
Người mẹ đã bối rối, hai thám tử còn lúng túng hơn. Hai người im lặng, nhìn chiếc giường trống, chăn gối lộn xộn.
Cuộc điều tra đã diễn ra thuận lợi.
Nhưng chỉ đến buổi trưa thôi.
Cùng lúc đó. Trong trường cấp ba Kazegaoka, tiếng chuông báo bắt đầu giờ nghỉ trưa reo vang..
Học sinh đẩy bàn loạch xoạch rồi âm thanh mở hộp cơm. Tiếng trò chuyện râm ran, nội dung chủ yếu về các câu hỏi của thám tử cách đó mấy tiếng.
“Nữ sinh chạy dưới mưa, không che ô.”
Sanae vừa đưa miếng bắp cải cuộn vào miệng vừa nói.
“Chắc người đó có liên quan đến vụ án nhỉ?”
“Ừ, ừm… thế nào nhỉ?”
Yuno uống trà. Chắc người mà cảnh sát đang tìm kiếm là Akizuki Miho, nhưng cô không thể tiết lộ thông tin này. Trên thực tế, cô cũng không nghe trực tiếp lời khai từ nhân chứng Saotome Yasuhito.
“Này này, nói thật đi. Yuno nghi ai?”
“Ơ? Ấy, tớ có biết gì đâu…”
Nếu là hôm qua, cô đã có thể tự tin trả lời người mình nghi ngờ là Sanjou Manami.
“Tớ thì nghĩ là cái chị Harimiya đấy. Hình như chị ta từng làm việc gì xấu rồi ấy.”
“Thế à? Tớ lại nghĩ chị ấy là người tốt.”
“Tại sao?”
“Thì… thì…”
Việc Harimiya đã hối hận, không còn đe dọa chiếm đoạt tiền từ bạn học và có người bạn trai học khối mười, Yuno không thể nói tất cả những điều ấy ra.
Nói về vấn đề này đã đủ bứt rứt, Yuno còn cảm nhận mình đang bị không ít ánh mắt tò mò, soi vào chỉ vì cô đã có mặt tại hiện trường vụ án. Yuno cúi gằm mặt xem điện thoại dưới bàn như thể muốn trốn tránh.
Khoảng giữa tiết bốn, có tin nhắn đến. Anh cô gửi. Yuno mở ra thì thấy một câu ngắn gọn: “Em bảo Urazome, anh không thấy học sinh như thế đâu.”
… Học sinh như thế… là học sinh như nào?
“Tớ đi phòng y tế chút nhé.”
“Ơ, sao vậy, cậu lại không khỏe à? Sáng cậu cũng tới trễ nữa. Tớ đi cùng nhé?”
“Ấy, thôi, tớ đi một mình được mà. Cảm ơn cậu.”
Tuy thấy có lỗi với Sanae nhưng Yuno quyết định rời xa chiến tuyến. Cô vội vàng rời lớp học, tới dãy phòng các câu lạc bộ văn hóa.
Cô cần truyền đạt nội dung tin nhắn cho Urazome, đồng thời cũng muốn hỏi đã có lời khai thế nào về Akizuki Miho. Hơn nữa, Yuno nhớ rõ thái độ hưng phấn sáng nay của Urazome. Có vẻ cậu đã nghĩ ra lời giải cho bí ẩn hiện trường phòng kín, có phải thế thật không? Urazome cứ hét liên hồi cái ô cái ô. Cái ô thì liên quan gì?
Cô chạy qua làn mưa rả rích, tìm đến phòng hội nghiên cứu Hyakunin Isshu chẳng chút khó khăn.
Yuno gõ cửa. Như mọi khi, Kaori ra mở.
“Chà chà, bé Yuno.”
“Em chào chị. Chị Kaori ở đây suốt ạ?”
“Đâu mà. Chị có ra ngoài chút đấy.”
“Ra ngoài? Chị không đi học ạ?”
“Chị được giao một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng mà.”
“Em gái Hakamada hả? Anh trai em báo tin gì à?”
Tiếng Urazome từ trong phòng vọng ra.
“Anh em nhắn ‘Không thấy học sinh như thế.’ Học sinh thế nào vậy ạ?”
“Học sinh mang hai cái ô đi qua cổng.”
“.........?”
Nghe Urazome trả lời, Yuno vẫn chẳng hiểu gì. Cô vừa nghiêng đầu khó hiểu vừa bước vào phòng. Đúng lúc đó…
Yuno hóa đá.
Khung cảnh chẳng khác gì sáng nay, căn phòng tràn ngập hình ảnh về sở thích kỳ quặc của Urazome… Chỉ một thứ duy nhất khác lạ. Không, phải nói là một người mới đúng.
Trước bàn trà có một thiếu nữ đang ngồi, vai phủ chăn. Mái tóc ngắn uốn cụp tô điểm cho dáng vóc nhỏ nhắn của cô.
Yuno đột nhiên bước vào phòng khiến thiếu nữ co mình sợ sệt và uống cacao đang tỏa hơi nóng trong cốc. Đôi mắt tròn xoe. Gương mặt như búp bê, vừa dễ thương vừa hiền hòa. Hai má cô đỏ bừng, trông như đang sốt. Bộ quần áo lộ ra dưới tấm chăn không phải đồng phục mà là đồ thường.
Kích thước của cô gái này quá lớn để có thể là figure, lại quá 3D nên không thể là poster. Đây là một thiếu nữ xinh đẹp người thật.
“Ơ ơ, đây là…”
“Để anh giới thiệu nhé.”
Urazome đang nằm ườn trên giường, nói với cô gái.
“Bạn này là Akizuki Miho khối mười một, thành viên câu lạc bộ Phát thanh.”
“Chào em,” thiếu nữ lịch sự lên tiếng..
← Hệ thống cảm ứng ra vào với chuông cửa có màn hình.