← Quay lại trang sách

Chương 5 Phá án ❀ 1 ❀ Chú ý!

Buổi chiều, tại phòng họp lớn, khoảng hai mươi người đang ngồi trên ghế gấp.

Đội trưởng Sagawa – con át chủ bài của câu lạc bộ Bóng bàn nữ, từng bị cho là thủ phạm. Nominami Sanae – bạn của Yuno. Masumura – thầy giáo trẻ, cố vấn của câu lạc bộ Bóng bàn nữ. Hai nam sinh câu lạc bộ Cầu lông đã có mặt tại hiện trường. Thêm nữa là bốn thành viên đội Kịch, bốn thành viên Hội học sinh. Ngoài những thành viên có mặt hôm qua, đội Phát thanh có thêm Akizuki Miho (vẫn mặc đồ thường) là năm người. Harimiya Rieko và Saotome Yasuhito ngồi cạnh nhau nhưng để tránh bị mọi người để ý, cả hai đều ra vẻ không có quan hệ gì.

Chiếc bàn dài trong phòng ban đầu được kê để người dự họp ngồi đối diện, quay mặt vào nhau giờ đã được chuyển tới cuối phòng, toàn bộ ghế đều được đặt trước bàn giáo viên. Nhóm người đang ngồi chờ đợi chuyện sắp xảy ra giống như khán giả đang chờ vở diễn mở màn.

Yuno và Kaori ngồi bên cửa sổ, tách biệt khỏi nhóm người liên quan tới vụ án. Đứng bên cạnh hai cô là anh trai của Yuno đang ngáp ngắn ngáp dài vì thiếu ngủ và đội trưởng Hình sự Sendou đang khoanh tay, vẻ mặt u ám.

Bên ngoài, trời đang từ mưa nhỏ rả rích chuyển thành mưa lớn.

“Này, cậu ta biết ai là thủ phạm thật hả?”

Anh trai nhỏ giọng ghé mặt lại hỏi. Yuno chỉ biết nhún vai.

“Em không biết đâu. Anh ấy bảo bọn em tới đây chờ thôi.”

“Em không hỏi gì cả à?”

“Vâng… Trông anh ấy có vẻ tự tin lắm.”

“Có ổn không đây~”

Chắc anh Hakamada đang nhớ lại cảnh tượng sáng nay thử nghiệm tái hiện thủ thuật thất bại. Thật lòng, Yuno bảo không lo là nói dối. Urazome nói đã biết thủ phạm là ai nhưng làm sao để biết được như vậy…

“Ổn mà. Chúng ta cứ tin tưởng Tenma đi.”

Kaori bên cạnh lên tiếng.

“Em có căn cứ gì để tin cậu ta?”

“Em chẳng có gì cả.

“Không có à…”

Lời nói thật lạc quan, ánh mắt đằng sau cặp kính gọng đó cũng vô cùng nghiêm túc. Lòng tin của Kaori từ hôm qua đến giờ vẫn không hề lung lay. Kaori quen biết Urazome đã mười năm, mối quan hệ thân thiết khiến Yuno không hiểu sao thấy hơi ghen tị.

“Nhưng, đúng thế đấy ạ…”

Giờ, họ chỉ có thể làm thế thôi. Tin tưởng, và chờ đợi.

Đúng lúc Yuno quyết định trong lòng như vậy…

King koong king koong…

Tiếng chuông từ loa phát ra.

Ngoài những người có liên quan đã được tập hợp lại, các học sinh khác đều đang trong giờ học. Tiếng chuông báo hiệu tiết sáu bắt đầu.

Đồng thời, cửa phòng họp mở ra, Urazome Tenma xuất hiện.

Khác với phong cách làng nhàng thường ngày, giờ cậu mặc áo khoác đồng phục mùa đông màu tím than, thắt cà vạt màu xanh lá cây thẫm, toàn bộ trang phục đều toát lên vẻ chính thống của trường Trung học phổ thông Kazegaoka. Một tay cậu cầm chai nhựa đựng nước uống.

Mặt cậu không biểu cảm, bước tới trước bảng đen rồi quay về phía mọi người.

Mọi người hít vào, chỉnh đốn tư thế, trang phục phát ra những âm thanh sột soạt khe khẽ. Ngoài ra đều im phăng phắc. Bầu không khí thật căng thẳng. Có lẽ mọi người đã hiểu ra lý do mình bị gọi tới đây.

“Cảm ơn mọi người đã đến đây.”

Urazome nói như một giáo viên sắp bắt đầu bài giảng.

“Không còn lý do nào khác, tôi nhờ mọi người cất công tới đây để nói về vụ án. Vụ án mạng xảy ra cách đây hai ngày tại nhà thể chất. Nội dung vụ án này rất đơn giản. Một học sinh bị giết bằng dao. Thời gian là ngay sau giờ học buổi chiều, địa điểm là nhà thể chất cũ xung quanh có nhiều người. Nghe có vẻ đây là một hành vi phạm tội rất nông cạn. Tuy nhiên, điều tra sâu vào mới rõ. Hiện trường là phòng kín, lời khai từ các nhân chứng không thống nhất, manh mối hầu như không có. Một vụ án rất khó giải quyết. Thủ phạm là một kẻ cực kỳ cẩn trọng và thông minh.”

Cậu nhìn lướt qua những người có liên quan như thể đang tuyên chiến với hung thủ chân chính nằm trong số những người này.

“Nhưng, mọi việc đã kết thúc rồi. Lúc nãy, cuối cùng tôi đã có thể đưa ra kết luận. Tôi đã biết bộ mặt thật của thủ phạm. Hắn là một trong số những người đang có mặt tại đây.”

“Cậu biết thật sao?”

“Tất nhiên rồi ạ. Nếu không, cháu bắt mọi người tới đây làm gì ạ.”

“Đùa hả!”

Đội trưởng Hình sự lườm Urazome, vẫn không có chút tin tưởng nào. Nhưng đối phương đã quá quen với thái độ thù địch này của chú.

“Chú nói thế chắc chú nghĩ độ chính xác của cháu chỉ khoảng 1% phải không? Nhưng thật đáng tiếc, độ chính xác của cháu là 100% luôn nhé. Suy luận mà cháu sắp trình bày không hề đến từ suy nghĩ tưởng tượng vẩn vơ. Tất cả đều là sự thật, có căn cứ vững chắc. Cháu chơi công bằng lắm chú thám tử ạ.”

“Cậu toàn ngụy biện.”

“Mời chú cứ nghe đã rồi nhận định có phải ngụy biện không ạ.”

“.........”

Urazome đã nói đến vậy, Sendou chẳng còn cách nào khác đành phải chịu nhường. Vì biết Urazome đang che chở cho Miho nên chú còn cáu bẳn hơn mọi khi. Anh trai Yuno đã ngả về phía bọn cô từ sáng, phải nói “Thôi anh ạ, thôi anh ạ!” để xoa dịu cấp trên của mình.

Đúng lúc đó, cửa phòng họp lại mở ra.

Người bước vào là Shirato – đội trưởng đội Tuần tra sở Hodogaya. Không hiểu vì sao mà bộ vest của ông bị ướt.

Shirato tiến đến bên Urazome, thì thầm gì đó vào tai cậu. Urazome mỉm cười, nói cảm ơn chú. Shirato lấy khăn tay lau mái đầu lơ thơ tóc rồi đi đến chỗ anh trai Yuno.

“Gì thế nhỉ?” Kaori hỏi bằng ánh mắt. Giống như Yuno vừa làm với anh trai, Kaori làm cử chỉ “Thế nào?”

“Nào, mọi bước chuẩn bị đã hoàn tất. Dạo đầu thế là đủ rồi, chúng ta vào nội dung chính thôi.”

“… Nội dung chính?”

Makita Chinatsu câu lạc bộ Phát thanh hỏi bằng giọng khàn khàn. Dù hiểu ý câu nói của Urazome nhưng cô cảm thấy vẫn cần phải hỏi lại.

“Đúng vậy, nội dung chính. Câu tôi hỏi mọi người chỉ có một thôi. Đó chính là ‘Ai đã giết Asajima Tomoki?’”

Urazome đưa ra chủ đề đầy tính thách thức rồi.

Bắt đầu giải đố.