← Quay lại trang sách

❀ 2 ❀ Án mạng trong nhà thể chất

“Trong vụ án này có bốn điều kiện lớn để xác định hung thủ.”

Urazome giơ bốn ngón tay lên, ngoại trừ ngón cái.

“Thủ phạm là người thế nào? Số người có khả năng gây án nhiều không đếm xuể. Ngay sau giờ tan lớp, học sinh tản mát, cũng không có căn cứ gì khẳng định thủ phạm nằm trong số những người có liên quan tới trường học. Số người bị tình nghi quá nhiều nên đầu tiên, chúng ta hãy thu hẹp phạm vi tình nghi đã.”

Dòng chữ được viết ở bên phải tấm bảng đen. Chắc với suy luận tiếp theo của Urazome thì phần bên trái bảng sẽ nhanh chóng được viết kín. Đây là lần đầu tiên Yuno nhìn thấy chữ viết của Urazome. Trái ngược với lối sống luộm thuộm, nét chữ của cậu rất ngay ngắn, đẹp đẽ. Có lẽ vì Urazome còn có mặt tính cách nghiêm nghị này.

Đặt viên phấn xuống, cậu bắt đầu giải thích về Điều kiện thứ nhất.

“Manh mối trước nhất nằm trong những món đồ mà anh Asajima mang theo. Ngày án mạng xảy ra, tôi đã xem toàn bộ vật chứng thu thập được tại hiện trường và được bảo quản tại phòng tư vấn hướng nghiệp. Hiện trường vụ án nằm tại khu vực cánh gà ít đồ đạc, phần lớn trong số đó đều là đồ của nạn nhân. Chắc có người không biết vật chứng gồm những gì. Anh trai ơi, nhờ anh giải thích giúp em chút ạ.”

Bị chỉ đích danh khiến Hakamada ngạc nhiên “Hả?” một tiếng rồi ngoan ngoãn lấy sổ tay ra, đọc lại danh sách các vật chứng. Yuno thầm nghĩ, Urazome gọi anh trai cô như thế khéo mọi người lại lầm tưởng cậu mới là em của anh mình cũng nên, nhưng thôi kệ đi.

“Ừm, đồ vật Asajima mang theo gồm có: đầu tiên là gói khăn giấy nằm trong túi quần trái. Chìa khóa phòng phát thanh, ví, điện thoại di động nằm trong túi quần phải. Sổ tay học sinh trong túi ngực áo sơ-mi, đĩa DVD trong túi quần sau. Tiếp theo đến vật chứng thu được tại hiện trường: một chiếc ô đen trong buồng riêng ở nhà vệ sinh nam. Một dải ruy băng ở trên tấm poster ở cánh gà bên trái… Đã hết.”

“Em cảm ơn anh. Nào mọi người, những đồ vật anh Asajima mang theo thật ra có một điểm kỳ lạ. Đó là số lượng đồ giữa túi quần trái và túi quần phải không cân đối. Túi trái chỉ có mỗi gói khăn giấy, trong khi túi phải đút cả ví, điện thoại và chùm chìa khóa. Dù có quen đút nhiều đồ hơn vào túi ở bên tay thuận thì cũng khó giải thích cho trường hợp này.”

“A, đúng vậy…”

Yuno đã nghe đoạn suy luận này trong phòng tư vấn hướng nghiệp nhưng anh cô và Shirato chưa biết nên vẻ mặt cả hai đều bất ngờ.

“Có kỳ quặc đến thế thật không?”

Một giọng nói cất lên từ giữa nhóm học sinh. Đó là Shiina – thành viên Hội học sinh, đầu húi cua.

“Có vài người quen nhét đồ vào một bên túi đến nỗi riêng bên đó cũng chật mà.”

“Đúng như em nói. Chuyện này không thể khẳng định rõ ràng là kỳ quặc hay không. Mỗi người đều có cách cất đồ vào túi khác nhau. Có lẽ anh Asajima chỉ đơn giản là có thói quen khác người thôi. Tuy nhiên, giả sử, chỉ giả sử thôi nhé, bình thường anh Asajima không nhồi nhét nhiều đồ vào túi như vậy, chỉ có thời điểm anh ấy bị giết mới xảy ra tình trạng đặc biệt khác lạ thì sao? Kết hợp với tính cách đòi hỏi sự chính xác, chỉn chu của anh Asajima, tôi nghĩ giả thuyết này xứng đáng để chúng ta suy nghĩ một chút. Thế nên tôi đã vận dụng trí tưởng tượng của mình.”

Theo mạch suy nghĩ, Urazome rời bàn giáo viên, đi tới trước tấm bảng đen.

“Túi trái có một thứ. Túi phải có ba thứ. Nếu chuyển một thứ từ túi phải sang túi trái thì mỗi bên sẽ có hai thứ, rất cân bằng. Tuy nhiên lại chỉ mỗi túi phải nhét đầy đồ. Tại sao?… Ý tưởng tôi nghĩ đến là, có khả năng thủ phạm đã chuyển vị trí những thứ này. Nói cách khác, vốn dĩ mỗi bên túi có hai món đồ. Sau khi giết anh Asajima, vì một lý do nào đó mà thủ phạm đã lấy một thứ ra khỏi túi trái rồi bỏ vào túi phải. Kết quả là sinh ra tình trạng mất cân bằng như vậy.”

“Tại sao thủ phạm lại làm thế?”

Matsue Tsubaki câu lạc bộ Kịch nghiêng đầu khó hiểu.

“Tại sao à? Đương nhiên vì trong số những món đồ anh Asajima mang theo có thứ mà thủ phạm cần rồi. Ngay sau khi giết người, thủ phạm cần một trong ba thứ: ví, điện thoại, chùm chìa khóa. Tiền không bị lấy đi nên không phải ví. Hay thủ phạm muốn xóa thứ gì đó trong điện thoại di động? Nhưng công ty điện thoại có lưu giữ lịch sử cuộc gọi, tin nhắn, nếu cảnh sát điều tra tới sẽ lộ ngay. Tôi nghĩ, khả năng cao nhất chính là chùm chìa khóa.

“Đó là chùm chìa khóa các phòng phát thanh. Ở khu vực cánh gà của nhà thể chất cũ – hiện trường vụ án, có một phòng phát thanh. Chẳng lẽ thủ phạm đã dùng chùm chìa khóa lấy từ anh Asajima để lẻn vào phòng phát thanh…”

Nghe tới đây, rốt cuộc Yuno đã hiểu lý do cách đây hai hôm Urazome đột ngột bảo “Đi tới phòng phát thanh.”

“Câu chuyện này không ổn.”

Trái ngược với Yuno đang đồng tình, Sendou nhận xét rất nghiêm khắc.

“Tất cả mọi điều cậu vừa nói đều là đoán mò hết. Cậu toàn đưa ra những chuyện tưởng tượng.”

Urazome lại đáp “Đúng như chú nói.”

“Suy luận của cháu mới đang dừng lại ở mức độ giả thuyết, quả thật rất khó để khẳng định cháu nói đúng tuyệt đối… tại thời điểm này.”

“Cái gì?”

“Thôi, mọi người chịu khó nghe đoán mò thêm chút nữa nhé. Ừm, tôi nói tới đâu rồi nhỉ, đúng rồi đúng rồi, thủ phạm đã dùng chìa khóa để vào phòng phát thanh. Hắn có gì cần làm trong phòng phát thanh à? Chưa rõ đó là chuyện gì nên tôi đã đến phòng phát thanh xem thử.”

“A, vì thế nên lúc đó cậu đã gọi tớ…”

Kajiwara câu lạc bộ Kịch khẽ nói.

“Đúng vậy. Tôi đã nhờ bạn Kajiwara, người vừa có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng vừa biết rõ phòng phát thanh, hợp tác cùng. Rồi bạn ấy đã ngẫu nhiên chỉ cho tôi một điều rất đáng chú ý.”

“Ớ, tớ đã nói gì nhỉ?”

“Một câu nói vô tình thôi. Bạn ấy đã nói, có thể xem băng đĩa trong phòng phát thanh của nhà thể chất cũ.”

Kajiwara quả thật đã nói vậy.

Trong căn phòng chật hẹp, Kajiwara bảo có thể xem băng ghi hình buổi biểu diễn của anh chị khóa trước. Urazome liền hỏi có thể xem băng đĩa à.

“Một ý nghĩ bật lên trong đầu tôi. Băng đĩa. Trong số đồ đạc mà anh Asajima mang theo có một chiếc đĩa DVD. Chiếc đĩa đó ẩn giấu bí mật gì? Nghĩ vậy, tôi đã xin phép anh trai, mượn chùm chìa khóa và đĩa DVD rồi tới phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ.”

“Chờ chút, anh không nhớ là có cho phép em nhé.”

“Em nhớ anh có cho phép.”

“Ấy, thật sự anh không có cho…”

“Nào, chúng ta tiếp tục thôi.”

Urazome ngó lơ lời phủ nhận của anh trai Yuno. Dù trang phục có đứng đắn, lời lẽ có nghiêm túc thế nào thì Urazome vẫn là Urazome thôi.

“Tôi xin nhắc lại, tất cả những gì tôi nói từ nãy tới giờ đều chỉ là suy đoán. Tôi không có căn cứ khẳng định chắc chắn thủ phạm đã lấy chìa khóa của anh Asajima rồi vào phòng phát thanh. Tuy nhiên, tổng hợp các thông tin lại, giả thuyết này… ít ra là phần về việc thủ phạm đã lục lọi đồ nạn nhân mang theo, khả năng chính xác khá cao. Lý do là thi thể của anh Asajima đã bị di chuyển từ khu vực cánh gà tới giữa sân khấu. Có thể giải thích hành động kéo xác nạn nhân này vì thủ phạm muốn tìm gì đó trong đống đồ đạc của nạn nhân nên đã chuyển thi thể từ khu vực cánh gà mờ tối sang vị trí được chiếu đèn sáng sủa. Thêm vào đó, hắn lấy chùm chìa khóa ra từ túi trái rồi nhét lại vào túi phải. Lý do rất đơn giản. Là do nửa bên trái thi thể đã thấm máu chảy ra.

“Thời điểm thủ phạm lấy chùm chìa khóa từ túi quần trái ra, máu chưa chảy xuống thân dưới nạn nhân. Tuy nhiên, trong thời gian thi thể dựa vào bục diễn thuyết, máu dần chảy xuống phần thân dưới, thấm vào túi quần nạn nhân. Lúc đó, gói khăn giấy đã dính máu. Nếu để máu dây vào tay có thể sẽ lưu lại bằng chứng. Để tránh chuyện đó, thủ phạm bắt buộc phải nhét chùm chìa khóa vào túi phải không bị dính máu.”

Hô! Shirato thở ra một tiếng như cảm động.

“Đồng thời, điều này có nghĩa thủ phạm đã tốn một khoảng thời gian từ khi lấy đồ của nạn nhân tới khi trả đồ vật đó vào túi. Nếu hắn lấy chiếc điện thoại thì có lẽ không tốn tới mấy phút như vậy, thế nên vật bị lấy hẳn là chùm chìa khóa và khả năng cao thủ phạm đã làm gì đó trong phòng phát thanh.”

Theo lời giải thích khá dài, suy đoán của Urazome càng lúc càng gần với hiện thực. Tuy nhiên, Sendou vẫn không chịu nhường.

“Đó chỉ là khả năng có thể xảy ra thôi. Cậu chỉ diễn giải cho các thứ có vẻ thống nhất với nhau thôi.”

“Chú nói không sai chút nào ạ.”

“… Cậu đã biết thế rồi sao còn nói?”

“Nguyên nhân cháu nói vì kết quả kiểm tra phòng phát thanh đã chứng minh tất cả đều là sự thật.”

Khơi gợi rồi nhử mồi, hiệu quả diễn xuất thật ghê gớm. Nhóm học sinh ồ lên lần nữa. Hai khóe miệng Sendou trễ xuống.

“Sự thật à?”

“Đúng thế ạ. Suy luận của cháu là chính xác. Thủ phạm đã trộm chìa khóa từ anh Asajima, đột nhập vào phòng phát thanh rồi xem đĩa DVD.”

“Đừng… đừng đùa. Tại sao…”

“Chú định hỏi tại sao cháu biết phải không? Cháu sắp giải thích ngay đây ạ.”

Urazome ngừng đi qua đi lại, quay lại sau bàn giáo viên rồi nở nụ cười với tất cả khán giả.

“Trong phòng phát thanh có tivi, đầu đọc đĩa DVD, đầu đọc băng video.”

Urazome bình thản tiếp tục giải thích.

Yuno đi cùng với Urazome tới phòng phát thanh hôm đó cảm thấy không thể tin được. Qua lần điều tra đó, Urazome đã hiểu mọi việc đều là sự thật á? Lúc đó, họ chỉ xem đoạn phim giới thiệu trường thôi mà? Chẳng lẽ…

“Tivi và đầu đọc đều là đồ cũ, được chuyển tới nhà thể chất cũ khi phòng phát thanh trong tòa nhà học thay thiết bị mới. Để xem DVD, tôi đã bật đầu đọc đĩa lên nhưng…”

“Đầu không chạy, đúng không nhỉ?”

Kajiwara nhớ lại rồi nói.

“Đúng vậy. Điện không vào. Ổ đang cắm phích là của đầu đọc băng video. Có phải vậy không, em gái Hakamada?”

“A, đúng ạ.”

Yuno đáp.

“Phích của đầu đọc DVD không cắm vào ổ nên em đã đổi hai phích.”

Mà chẳng ai cảm ơn em cả. Lòng Yuno chán nản tự thêm vào.

“Tôi bấm nút đầu đọc đĩa lần nữa thì điện vào bình thường. Nhưng nút chạy đĩa không bấm được. Theo lời Kajiwara, do bị ấn nhiều quá nên nút này đã hỏng. Đầu đọc đĩa bắt buộc phải dùng điều khiển từ xa. Cái điều khiển từ xa này không nằm ở vị trí thấy được ngay, điều này là đương nhiên. Nó được bỏ trong hộp đựng bánh. Khác với nhà thể chất mới, phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ rất lộn xộn, các loại điều khiển của tất cả thiết bị đều bỏ chung trong một chiếc hộp. Nếu không có Kajiwara, chắc tôi phải tìm không biết bao nhiêu thời gian. Sau khi nhận điều khiển từ bạn ấy, tôi ấn nút chạy đĩa. Ngay lập tức, tivi bắt đầu chiếu đoạn phim. Mọi người hiểu không ạ, đoạn phim bắt đầu ngay lập tức.”

“… Thế thì sao?”

Ngay cả người đã có mặt tại phòng phát thanh cùng Urazome là Kajiwara cũng chưa hiểu ra sao nên lên tiếng hỏi.

“Chi tiết này rất quan trọng. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, chính tôi cũng chưa để ý. Sau khi xem xong đoạn phim, tôi mới nhận ra. DVD là đoạn phim giới thiệu trường, làm rất hay, thể hiện các sự kiện rất liền mạch. Tôi chưa rõ thủ phạm có xem đoạn phim này không nhưng tôi nghĩ có thể còn dấu vết gì khác nên đã kiểm tra các chỗ… Kết quả, tôi không tìm thấy gì. Tuy nhiên, đúng lúc tôi đang bế tắc thì Kajiwara đã lên tiếng. Cậu ấy nói hôm qua bỏ quên băng video trong đầu đọc và phải lấy cuốn băng đó ra. Hiển nhiên, chẳng có lý do gì để từ chối việc này nên tôi đã OK. Cậu ấy rút phích đầu DVD, cắm phích đầu video vào, lại gần đầu đọc băng rồi lấy chiếc điều khiển tôi đã để sang một bên và bấm nút. Cậu ấy vừa làm vậy, đầu video liền khởi động!”

Urazome khoa tay thể hiện nỗi kinh ngạc nhưng chẳng có ai đồng tình.

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

Sendou hỏi.

“Chú không hiểu ạ, chú thám tử? Chiếc điều khiển từ xa đó dùng chung cho cả băng video và đĩa DVD, Kajiwara đã nói chiếc điều khiển này phải bấm nút để chuyển đổi giữa chế độ đọc băng video và DVD. Điều khiển đang ở chế độ video thì chỉ tác dụng với đầu đọc băng video, ở chế độ DVD thì chỉ tác dụng với đầu đọc đĩa DVD.”

“Thì làm sao? Chuyện đó đâu có hiếm lạ gì…”

“Chú thám tử, không, tất cả mọi người, mọi người thử nghĩ xem. Một ngày trước vụ án, câu lạc bộ Kịch, trong đó có Kajiwara đã xem băng video trong phòng phát thanh nhà thể chất cũ tới chiều muộn. Lúc xem xong đã sắp tới giờ đóng cổng trường nên họ vội vã ra về. Họ quên cả lấy băng ra nên chắc là rất vội.”

Các thành viên đội Kịch nhìn nhau, gật gù phải phải. Nhưng mọi người vẫn ngơ ngác.

“Rồi đến ngày xảy ra vụ án. Trong giờ học, không có ai sử dụng phòng phát thanh của nhà thể chất cũ cả. Ổ điện vẫn cắm phích đầu video. Băng vẫn nằm trong đầu đọc. Mọi thứ đều y nguyên như hôm trước. Nhưng khi tôi bấm nút trên điều khiển, đĩa DVD lại chạy. Nói cách khác, từ đầu, điều khiển đã được để ở chế độ DVD.”

“Thế thì đã sao…”

Giữa lúc nói dang dở lời giận dữ, Sendou chợt nhận ra sự thật. Khuôn mặt đang đỏ bừng vì cáu bẳn trở nên xanh mét.

Yuno cũng thót tim. Anh trai cô và Kajiwara đều đã hiểu ra.

“Trước khi đưa điều khiển cho tôi, Kajiwara không bấm nút nào trên đó cả. Tôi, anh em Hakamada đều đứng đó nên tôi có thể tự tin khẳng định điều này. Chúng ta sắp xếp lại thông tin một lần nữa nhé. Một ngày trước khi vụ án xảy ra, câu lạc bộ Kịch xem băng video rồi vội vàng ra về. Bản thân Kajiwara đã nói nút bấm trên đầu đọc băng video bị hỏng. Lời nói của cậu ấy đã chứng tỏ việc để lấy băng video ra, dù đứng ngay gần đầu đọc thì vẫn phải dùng điều khiển. Có phải vậy không, Kajiwara?”

“A, ừ ừ.”

“Ngày hôm trước, khi xem băng video, cậu cũng thao tác bằng điều khiển đúng không?”

“Tất nhiên là thế rồi.”

“Câu lạc bộ Kịch dùng điều khiển để xem băng video. Nghĩa là, thời điểm đó, điều khiển đang được để ở chế độ video. Sau đó, câu lạc bộ Kịch vội vàng rời khỏi phòng Băng video bị bỏ quên trong đầu đọc, phích cắm đầu video vẫn cắm vào ổ điện. Mọi người hiểu chứ, các thành viên đội Kịch hẳn là không cố tình thay đổi chế độ trên điều khiển làm gì.”

A! Hội trưởng Hội học sinh Masaki kêu lên. Những người khác không biết sự tình trong phòng phát thanh rốt cuộc đã hiểu ra tầm quan trọng của vấn đề.

“Tuy nhiên, khi tôi nhận điều khiển thì nó lại đang ở chế độ DVD. Thật lạ lùng! Lý do chỉ có thể bởi trước tôi, đã có ai đó sử dụng đầu DVD. Nút bấm nhận, nhả đĩa của đầu DVD hoạt động bình thường. Bởi vậy, sử dụng điều khiển từ xa là để chạy đĩa. Người nào đó đã xem DVD tại phòng phát thanh của nhà thể chất cũ.”

Urazome nhướn mình lên bàn như thể đang kêu gọi.

“Vậy nhân vật này là ai? Người thường xuyên mang chìa khóa phòng phát thanh trong nhà thể chất chỉ có anh Asajima. Nói cách khác, chỉ mình anh ấy có khả năng ra vào căn phòng đó mà không bị ai nghi ngờ. Khoảng 3 giờ 03 phút, anh Asajima đã vào trong cánh gà. Trước khi bị giết, có thể anh ấy đã đến phòng phát thanh để xem đĩa DVD. Tình huống đó có thể xảy ra… Tuy nhiên, lại phát sinh một câu hỏi. Đó là, trên thực tế, ổ điện lại đang cắm phích đầu video. Người xem đĩa DVD đã đổi phích cắm đầu đọc DVD, sau đó rút nó ra, trả phích đầu video về chỗ cũ. Hành động này rõ ràng ẩn chứa ý đồ nào đó. Kẻ đã xem đĩa DVD muốn xóa dấu vết chứng tỏ mình đã vào phòng phát thanh. Như thế, kẻ này không phải anh Asajima thường xuyên ra vào khu vực cánh gà mà là thủ phạm đã giết anh ấy. Suy luận này mang tính thực tế cao hơn nhiều phải không ạ?

“Từ những điều tôi vừa nói, chúng ta đã chứng minh được việc sau khi sát hại anh Asajima, hung thủ đã lấy chìa khóa từ anh ấy rồi xem DVD trong phòng phát thanh.”

Tạm dừng câu chuyện tại đó, Urazome mở chai nhựa rồi uống nước.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Kajiwara há hốc mồm. Ngay cả Sendou cũng chôn chân tại chỗ, không thể phản bác nổi.

“… Thủ phạm đã không chuyển chế độ của điều khiển từ xa về như cũ. Đây là sơ hở duy nhất trong chuỗi hành động cực kỳ kín kẽ của hắn.”

Urazome rời chai nước khỏi miệng rồi tiếp tục trình bày.

“Nếu thủ phạm không mắc lỗi nhỏ này thì suy luận của tôi đã đâm phải bức tường rồi. Ngược lại, điểm này đã trở thành manh mối quan trọng giúp tôi giới hạn phạm vi tình nghi. Chúng ta tiếp tục suy luận nào.

“Sau khi sát hại nạn nhân, thủ phạm đã nán lại hiện trường để xem đĩa DVD. Hắn đã xem đoạn phim thế nào? Tại sao hắn không tới địa điểm khác mà nhất thiết phải xem ngay tại hiện trường án mạng? Tôi lại xây dựng một giả thuyết. Đầu tiên, anh Asajima mang theo đĩa DVD này bên mình. Vì vậy, trước khi giết anh ấy và đoạt lấy chiếc đĩa, thủ phạm không thể xem nó được.

“Thêm vào đó, thủ phạm cần kiểm tra nội dung chiếc đĩa ngay. Thay vì lấy trộm, trốn tới một nơi an toàn rồi hẵng bật đĩa, hắn phải kiểm tra nội dung ngay tại hiện trường… Vì sao thế?

“Câu trả lời rất đơn giản. Thời điểm bị sát hại, anh Asajima mang theo hai đĩa DVD. Một cái là đoạn phim giới thiệu trường dùng cho hoạt động của câu lạc bộ. Một cái chứa nội dung gì đó rất quan trọng với hung thủ. Và có lẽ cả hai chiếc đĩa đều không ghi tiêu đề.”

Yuno nhớ lại. Quả đúng là vỏ chiếc DVD giới thiệu trường không ghi tiêu đề gì cả.

“Thủ phạm không thể phân biệt đâu là chiếc đĩa mình cần. Hắn có thể mang cả hai đi nhưng khả năng cao chiếc đĩa hắn không cần sẽ chứa nội dung liên quan tới câu lạc bộ Phát thanh. Nếu nó biến mất thì nhất định ai đó sẽ phát hiện ra ngay. Trong trường hợp đó, rất có thể hướng điều tra sẽ tập trung vào đoạn phim trong chiếc đĩa và dẫn tới thủ phạm.

“Nghĩ thế nên hắn quyết định mạo hiểm, xem cả hai đĩa ngay tại hiện trường để chọn đúng một trong hai. Kẻ đó chấp nhận hy sinh vài phút, vào phòng phát thanh ở tầng hai, chạy đầu DVD, chọn lấy chiếc đĩa mình cần rồi quay xuống lần nữa, trả đĩa giới thiệu trường về túi của nạn nhân.”

“Thì ra thế…”

Anh trai Yuno nói mà như rên lên. Nhưng Urazome lại lắc đầu, chẳng hiểu để tỏ ra khác người hay làm sao.

“Tuy nhiên, giả thuyết này cũng chưa vượt ra khỏi ngưỡng suy đoán được. Sau khi điều tra vài việc, tôi đã tìm ra căn cứ cho giả thuyết này nhưng tạm thời, chúng ta cứ để vấn đề này lại đây đi. Thay vào đó, qua hành động xem đĩa tại phòng phát thanh, chúng ta đã xác định được gì về đặc điểm của thủ phạm? Điểm đáng chú ý nhất trong điều kiện thứ nhất nằm ở đây.”

À, ra vậy, Yuno thầm nghĩ. Suy luận của Urazome xoay quanh vấn đề thủ phạm có đặc điểm gì chứ không dừng lại ở việc chỉ ra hành động của thủ phạm.

“Một điều cần lưu ý ở đây là, phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ vốn không có tivi hay đầu đọc đĩa. Lúc nãy tôi có nói qua, khoảng hai tháng trước, thiết bị cũ từng được sử dụng tại tòa nhà học đã được chuyển tới nhà thể chất cũ, nghĩa là trước đó không thể xem băng đĩa ở đấy. Tuy nhiên, thủ phạm đã đi đến phòng phát thanh ở nhà thể chất cũ một cách rất tự nhiên rồi bật DVD. Cậu ta hoặc cô ta, biết rõ có thể xem đĩa trong phòng ấy. Từ đó, tôi biết được thủ phạm là người nắm được tình hình trong phòng phát thanh. Nói rõ ràng hơn thì hắn là người thường xuyên sử dụng phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ.”

Những người đang nghe Urazome nói phần lớn đều là học sinh có sử dụng phòng phát thanh này, đồng loạt cứng ngắc cả người.

“Số người thường xuyên sử dụng phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ không nhiều lắm, chỉ có vài nhóm và các giáo viên cố vấn cho nhóm đó thôi. Tivi mới được chuyển tới cách đây hai tháng nên học sinh đã tốt nghiệp không thể biết được. Hơn nữa, ngoại trừ thầy Masumura, toàn bộ giáo viên đều có chứng cứ ngoại phạm. Như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, học sinh thuộc một trong các nhóm mà tôi vừa nói đã làm việc đó. Nghĩa là một trong số các bạn đang có mặt tại đây, thành viên câu lạc bộ Kịch, thành viên Hội học sinh hoặc thành viên câu lạc bộ Phát thanh…”

“Anh chờ đã ạ.”

Một cánh tay giơ lên. Sugamo – học sinh khối mười đầy vẻ u ám, thành viên câu lạc bộ Phát thanh lên tiếng.

“Em nghĩ anh không thể xem bọn em là đối tượng tình nghi chỉ vì có thể xem băng đĩa được. Việc trong phòng phát thanh có tivi đâu phải bí mật gì, người thỉnh thoảng nói chuyện với bọn em cũng có thể biết được thông tin đó. Trên thực tế, chính em cũng từng phàn nàn với vài người bạn về chuyện phải chuyển tivi vất vả thế nào mà.”

“Thế à thế à!”

Có vẻ Urazome thừa lý do để chứng minh vấn đề này.

“Thế em có nói cho các bạn ấy biết chỗ cất điều khiển không?”

“Dạ!

“Điều khiển ấy. Nó được cất trong cái hộp Sakura youkan trống ấy.”

“Không ạ, chuyện đó thì em không…”

“Mọi người đã hiếu chưa ạ?”

Ánh mắt của Urazome chuyển từ Sugamo sang nhìn đám đông.

“Đây là điều cần lưu ý thứ hai. Cái hộp bánh rỗng. Bình thường, điều khiển được để trong đó. Dù vội vàng ra về nhưng câu lạc bộ Kịch vẫn không quên trả điều khiển vào chỗ cũ. Nếu điều khiển để không đúng vị trí thì Kajiwara hẳn sẽ phát hiện ra ngay nên rõ ràng – đối với những người hay sử dụng phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ, chiếc hộp này là nơi cất điều khiển theo thói quen, đã trở thành một việc hiển nhiên.

“Tuy nhiên, người mới vào đó lần đầu tiên sẽ không thể tìm ra chỗ cất đồ phức tạp như thế. Ngay cả những người hay sử dụng phòng phát thanh trong nhà thể chất mới còn không biết cơ mà. Phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ rất bừa bộn nên việc để tất cả điều khiển vào hộp bánh đã trở thành quy ước. Việc chiếc điều khiển bình thường hay được đặt tại vị trí dễ nhìn thấy lại nằm trong chiếc hộp đó, dù thám tử nổi danh cỡ nào cũng không đoán ra được. Để tìm ra chiếc điều khiển giữa căn phòng lộn xộn đó chắc phải mất tầm mười phút.”

“Như vậy, quả thật hơi bất ngờ rồi.”

Anh trai Yuno nhớ lại hoàn cảnh trong phòng phát thanh và đồng tình. Lần này, Urazome gật đầu rất mạnh.

“Đúng vậy phải không ạ? Như tôi đã nói mấy lần, để bật DVD nhất định phải có điều khiển mới được..

“Giả sử thủ phạm không phải người thường xuyên sử dụng phòng phát thanh mà chỉ là một học sinh bình thường thì bằng cách nào đó, cậu ta hoặc cô ta biết ở phòng phát thanh có tivi và đầu đọc đĩa hoặc chưa biết trước gì cả, chỉ đoán chắc trong phòng phát thanh sẽ có thiết bị như tivi các thứ nên đã đi tới đó. Đúng là có tivi thật, có cả đầu đọc đĩa DVD. Nhưng chẳng hiểu sao nút bấm trên đầu đọc không hoạt động. Kẻ đó tìm điều khiển để dùng. Hắn đang ở tại hiện trường gây án nên không nỡ tiêu phí dù chỉ một giây. Nếu người có đầu óc bình thường thì đã bỏ cuộc, trộm luôn cả hai đĩa DVD và bỏ trốn rồi.

“Tuy nhiên, trên thực tế, thủ phạm đã lấy điều khiển từ hộp bánh ra rồi sử dụng nó. Hắn đã chuyển điều khiển sang chế độ DVD. Trong phòng hoàn toàn không có dấu vết cho thấy đã có người lục lọi tìm đồ. Học sinh bình thường không thể vừa biết trong phòng phát thanh có tivi lại biết cả chỗ để điều khiển được. Như vậy, đối tượng mà chúng ta đang tìm kiếm chỉ nằm trong số các học sinh biết rõ tình hình phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ.”

Nói tới đó, Urazome lại tạm ngừng.

Sugamo cũng im lặng, không phản bác được gì thêm.

Urazome quay lên bảng, viết dòng kết luận khá dài bên cạnh mục Điều kiện thứ nhất.

Điều kiện thứ nhất: Thủ phạm là học sinh đang có mặt tại đây, thường xuyên sử dụng phòng phát thanh của nhà thể chất cũ

Yuno nhìn từng chữ từng chữ, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Những điều Urazome vừa nói đã giải thích một số nghi vấn. Lý do cậu chỉ chọn câu lạc bộ Kịch, Hội học sinh và câu lạc bộ Phát thanh để tới điều tra. Lý do cậu bảo Sendou “Hãy chú ý tới đĩa DVD của Asajima.” Ngoài ra còn giải thích nguyên nhân dẫn tới những câu mà Urazome đã hỏi Kajiwara tại phòng phát thanh trong nhà thể chất cũ và hỏi Morinaga Yuuko ở tòa nhà học chính. Tất cả những thông tin đó đều trở thành cơ sở cho suy luận này.

Thời điểm cô còn nghĩ chỉ đang xem đĩa thôi thì chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì, cậu ta đã suy luận tới mức đó rồi. Thời điểm anh trai cô hỏi “Cậu hiểu ra gì rồi à?” trong đầu cậu đã thu gọn phạm vi tình nghi xuống còn mười mấy người, thấu tỏ hành động của thủ phạm sau khi gây án, động cơ liên quan đến đoạn phim trong đĩa, hiểu rõ cả lý do thủ phạm di chuyển thi thể nạn nhân. Chỉ từ một chi tiết hết sức nhỏ là chế độ của chiếc điều khiển từ xa…

Urazome vẫn bình thản, tiếp tục nói trong ánh mắt khiếp sợ của nhóm khán giả.

“Cuối cùng cũng xong điều kiện thứ nhất. Như vậy, số lượng tình nghi đã được thu hẹp xuống còn khoảng mười người. Tiếp theo, chúng ta tiến tới điều kiện thứ hai.”

Điều kiện thứ hai và điều kiện thứ ba chủ yếu liên quan tới chứng cứ ngoại phạm. Anh Asajima bị giết vào thời gian trong khoảng từ 3 giờ 03 phút tới 3 giờ 15 phút nhưng chưa rõ thủ phạm vào nhà thể chất lúc nào, thực hiện hành vi phạm tội lúc nào và trốn thoát lúc nào. Tôi muốn chỉ ra khoảng thời gian đó.”

“Làm sao mà anh xác định được?”

Shiga đội Kịch hỏi như muốn khuyến khích Urazome.

“Về cơ bản cũng giống như với điều kiện thứ nhất, tập trung vào chứng cứ.”

“Chứng cứ ạ?”

“Chiếc ô.”

“Lại ô…”

Từng trải qua một lần khi thẩm vấn đội trưởng Sagawa nên đội trưởng Hình sự nhăn nhó mặt mày.

“Lại ô, vẫn là chiếc ô đấy chú thám tử ạ. Đằng sau chi tiết này đang ẩn giấu thông tin rất quan trọng. Nói thẳng ra thì nó chính là chìa khóa cho mọi suy luận tiếp theo. Ví dụ, bí ẩn về hiện trường phòng kín. Nếu tập trung chú ý vào chiếc ô thì chúng ta có thể dễ dàng phá giải được.”

“Hả hả?”

Lời nói nhẹ nhàng như chẳng có gì to tát khiến đám động trong phòng cùng ồ lên. Đặc biệt, câu lạc bộ Bóng bàn và câu lạc bộ Kịch thực sự có mặt tại hiện trường phòng kín càng kinh ngạc hơn.

“Phá giải hiện trường phòng kín? Bằng cái ô á?”

“Urazome, cậu giải được bí ẩn phòng kín rồi á? Thật à?”

“Tớ giải được rồi. Hôm nay rốt cuộc cũng đã giải được.”

Urazome nhìn Kajiwara và Sagawa rồi đáp.

“Nào, chiếc ô đen mà tôi đang nói tới được đặt trong nhà vệ sinh nam. Đầu tiên, tôi suy nghĩ ý nghĩa của việc này là gì. Tôi đã từng giải thích cho các thám tử rồi…”

Rồi cậu trình bày suy luận như đã nói tại phòng tư vấn hướng nghiệp hai hôm trước cho tất cả mọi người.

Vào khoảng thời gian đó, chỉ một số ít người có thể mang ô vào nhà vệ sinh đó nên không thể xảy ra trường hợp chiếc ô bị bỏ lại từ trước khi giờ học kết thúc. Như vậy, chiếc ô không đơn thuần là một đồ vật bị bỏ quên mà được ai đó cố ý đặt tại đó. Người ấy là…

“Người đó chính là thủ phạm, đây là kết luận của tôi. Trên thực tế, chủ nhân chiếc ô không xuất hiện trong cuộc điều tra nên tôi cho rằng kết luận này không sai.

Chiếc ô do thủ phạm cố tình để lại. Nếu thế thì không thế có chuyện hắn để đồ cá nhân lại nên hành động này nhằm mục đích ngụy tạo hiện trường. Nói cách khác, chiếc ô đen đó không phải vật mà thủ phạm thường sử dụng mà là chứng cứ giả được chuẩn bị sẵn để đánh lạc hướng điều tra… Tôi đã lấy ý nghĩ này làm kim chỉ nam cho mình.

“Tuy nhiên, sáng nay, khi nhìn cơn mưa tới sớm hơn dự báo, tôi chợt nhận ra một việc. Kim chỉ nam này có một số mâu thuẫn.

“Nguyên nhân là vì ngày xảy ra án mạng, dự báo thời tiết không đúng với thực tế.”

Ngoại trừ Urazome, ánh mắt mọi người đều nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa sổ.

Mưa đang rả rích, kiểu thời tiết đặc trưng của tháng Sáu. Theo dự báo, tới trưa mới mưa nhưng thực tế, tầm 9 giờ sáng trời đã bắt đầu mưa rồi.

Ngày hôm đó…

“Ngày hôm đó, hôm trước dự báo trời sẽ nhiều mây. Tuy nhiên, trời vừa sáng đã đột nhiên có mưa lớn. Mọi người hiểu không ạ, ai cũng không ngờ hôm đó sẽ có mưa. Tất nhiên, ngay cả thủ phạm cũng vậy.”

Đúng thế. Thời tiết hôm xảy ra án mạng là có cơn mưa lớn, dự báo thời tiết hôm trước không khớp chút nào, vì thế Yuno và Sanae còn phàn nàn với nhau ngày mưa thật chán.

“Nếu trời không mưa nhưng tại hiện trường lại xuất hiện một chiếc ô thì quá thiếu tự nhiên, không thể tạo thành chứng cứ giả được. Do vậy, thủ phạm không thể chuẩn bị ô từ trước ngày vụ án xảy ra. Nói cách khác, hắn nghĩ ra việc sử dụng ô làm chứng cứ giả vào ngày xảy ra vụ án rồi chuẩn bị chiếc ô này. Chuyện này rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ chỗ nào cơ?”

Morinaga Yuuko, đội phó câu lạc bộ Phát thanh hỏi bằng chất giọng trong trẻo.

“Thủ phạm chỉ mang chiếc ô tới rồi bỏ lại trong nhà vệ sinh thôi mà? Không cần chuẩn bị gì nhiều, kể cả hắn nghĩ ra ý tưởng đó vào ngày gây án thì cũng…”

“Đúng là có thể nghĩ như vậy. Tuy nhiên, chúng ta hãy thử phân loại các phương pháp mà thủ phạm có thể chuẩn bị chiếc ô vào ngày gây án nhé. Nếu không thể chuẩn bị ô từ trước thì nhất định hắn phải lấy ô ở trong trường.”

Urazome cầm viên phấn, viết số 1, 2, 3 bên trái Điều kiện thứ hai rồi ghi ba khả năng ra. Ba trường hợp cực kỳ đơn giản:

Sau khi dùng viên phấn gõ cồm cộp vào bên dưới số 2, Urazome nói:

“Đầu tiên, chúng ta suy luận từ khả năng số 2. Thủ phạm lấy ô trong trường, có thể là mượn, nhận hoặc trộm từ học sinh hay giáo viên khác. Tuy nhiên, nếu vậy thì khi cảnh sát tìm chủ nhân của chiếc ô, người đã cho mượn, tặng hoặc bị mất ô phải trình báo rồi mới phải. Không có lời khai nào kiểu ‘Đó là chiếc ô mà tôi đã đưa cho ai đó.’ ‘Đó là chiếc ô mà tôi bị mất hôm nay.’ Điểm này rất kỳ lạ. Người duy nhất không thể trình báo là anh Asajima đã bị giết, nhưng cảnh sát đã tìm thấy ô của anh ấy trong lớp. Riêng trong vấn đề liên quan tới chiếc ô, không thể áp dụng luật Người chết không mở miệng được. Như vậy, khả năng còn lại…”

“Xin phép, xin phép!”

Kaori giơ cao tay đang cầm bút lên như thể mình là phóng viên đang ở giữa một buổi họp báo.

“Chiếc ô đó có thể bị vứt đi hoặc ở trong phòng để đồ thất lạc nên hung thủ có thể tự tiện lấy dùng được mà?”

“Đúng vậy,” Urazome nghiêm túc đáp lại câu hỏi nhí nhố của đối phương.

“Trường hợp thủ phạm lấy một chiếc ô không biết của ai thì sao? Trường rất rộng, số lượng ô không được sử dụng nữa cũng khá nhiều. Lấy một chiếc trong số đó làm của riêng thì chẳng ai để ý, cũng chẳng ai phàn nàn.

“Tuy nhiên, chiếc ô đen đó là loại cao cấp, gần như mới tinh, có in logo của nhà sản xuất, không bị dính bẩn, khung ô bền, chắc, đẹp đẽ. Hiếm có ai lại đi vứt hoặc bỏ quên nó ở đâu đó rồi không quay lại lấy luôn. Dù có người như thế thật thì chắc chiếc ô cũng chỉ mới vừa rời tay họ. Nếu vậy, việc chủ nhân cũ của chiếc ô không trình báo là rất không bình thường. Thêm nữa, nhân viên nắm rõ các món đồ bị thất lạc đã khai chưa từng trông thấy chiếc ô đó.

“Chủ nhân chiếc ô không xuất hiện. Ô gần như mới tinh. Từ hai điểm này, chúng ta có thể loại bỏ khả năng thủ phạm lấy ô ở trong trường.”

Tổng kết thông tin xong, Urazome lấy miếng lau bảng, xóa khả năng thứ hai đã xem xét xong. Còn lại hai khả năng..

“Tiếp theo, tới số 3. Sau giờ học, thủ phạm ra khỏi trường lấy ô rồi quay lại. Nói cách khác, vào giờ giải lao, hắn rời trường để đi mua hoặc trộm chiếc ô từ đâu đó rồi quay lại, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.”

“Hơi vô lý nhỉ!”

Yatsuhashi Chizuru chỉ ra một cách khách quan.

“Vừa tốn công, vừa nguy hiểm lại dễ bị người khác nhìn thấy. Có lẽ thủ phạm không dùng phương pháp này đâu.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý nhưng để cho chắc, tôi đã tìm căn cứ cho trường hợp này. Tạm rời xa chủ đề chính một chút, mọi người hãy nghe tôi nói đôi điều về ba cổng trường, coi như điều kiện tiền đề.”

“Ba cổng trường ư?”

“Trường mình có hàng rào cao bao quanh nên không thể leo qua được. Như vậy, muốn ra vào trường thì chỉ có thể đi qua ba cổng. Cổng chính, cổng phía bắc và cổng sau.”

Urazome vừa nói vừa chỉ về hướng mỗi cổng.

“Trong ba cổng này, cổng chính và cổng phía bắc có camera giám sát. Cổng sau không có camera nhưng rất may mắn, vào ngày hôm đó đã có một nam sinh quan sát khu vực này… Saotome, em làm chứng đi. Khoảng 3 giờ 14 phút chiều hai ngày trước, em đã thấy Akizuki Miho đi ra từ nhà thể chất cũ. Sau đó, bạn ấy đã chạy qua cổng sau đi đâu đó. Đúng vậy không?”

“Vâng… vâng ạ.”

Saotome vừa đáp, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào cô gái nhỏ nhắn đang rất bối rối ngồi giữa hàng ghế khán giả. Morinaga Yuuko kêu lên “Akizuki á?”

“Em đã ở nhà thể chất à? Em làm gì ở đó…”

“Chị Morinaga khoan đã ạ. Chuyện đó chúng ta sẽ nhắc tới sau, giờ mọi người nghe tôi nói đã. Điều quan trọng chính là việc Akizuki đã đi ra từ cổng sau… Saotome, sau khi thấy Akizuki, em tới gần cổng sau thì thấy tình trạng bãi đất ở đó thế nào?”

“Dạ, thì tại trời mưa nên đất trơn ướt, chỉ có một dấu chân thôi ạ.”

“Em chắc chắn chứ?”

“Em chắc chắn ạ.”

“Cảm ơn em rất nhiều.”

Mọi người lại đổ dồn chú ý vào Urazome.

“Bạn Akizuki vừa đi qua cổng đó nên một dấu chân trên nền đất chỉ có thể là của bạn ấy. Như vậy, theo lý mà nói, trước đó, trên khu đất này không có dấu chân nào. Điều này có ý nghĩa gì? Rất đơn giản. Ngày hôm đó, trời mưa lớn suốt từ sáng sớm tới khoảng 3 giờ 15 phút chiều, việc chỉ có một dấu chân của Akizuki chứng tỏ không có ai ra vào cổng sau hết.

“Tiếp theo, chúng ta suy luận đơn giản một chút nữa nhé. Trong số ba cổng, riêng cổng sau không có người qua lại. Hai cổng khác có camera giám sát. Như vậy, ngày hôm đó, toàn bộ học sinh ra vào trường, cả thủ phạm cũng không ngoại lệ, đều đã được ghi hình trong camera.”

“… Đúng vậy.”

Chizuru nhẹ nhàng đồng ý. Các học sinh khác đều gật đầu.

“Với điều kiện tiền đề đó, chúng ta hãy quay lại xem xét khả năng 3. Thủ phạm rời trường một lần, sau đó quay lại. Tuy nhiên, như tôi đã nói nhiều lần, hôm đó trời mưa lớn. Để ra ngoài, hắn phải mang theo ô của mình. Mang ô ra ngoài rồi cầm thêm một chiếc ô nữa trên tay… nghĩa là hiển nhiên, khi trở lại trường, hắn phải cầm hai chiếc ô. Một chiếc thủ phạm dùng để che mưa cho mình và một chiếc sẽ dùng để ngụy tạo chứng cứ trong nhà vệ sinh nam. Chiếc ô đen khá dài, không thể giấu trong cặp. Nhất định thủ phạm phải cầm ô trên tay và người ngoài nhìn vào sẽ thấy ngay. Nào, đến lượt anh trai.”

Urazome quay mặt về anh trai Yuno đang đứng bên cửa sổ lần nữa.

“Nhờ anh làm chứng giống Saotome. Hôm đó, camera giám sát có quay được học sinh nào tay cầm từ hai chiếc ô trở lên ra vào trường không ạ?”

“… Không. Không có ai hết.”

Anh trai Yuno đáp ngay mà không cần nhìn qua sổ tay. Yuno ngồi bên cạnh nghe thấy anh mình khẽ nói “Thì ra vì thế nên cậu ta mới nhờ mình kiểm tra.”

“Mọi người hiểu rồi chứ ạ? Toàn bộ học sinh ra vào trường đều được camera quay lại. Để đem chiếc ô ngụy tạo chứng cứ vào trường, thủ phạm cần phải mang theo hai chiếc ô khi quay lại. Tuy nhiên, camera không quay được học sinh nào cầm hai ô cả, suy luận cực kỳ đơn giản, chúng ta có thể phủ định khả năng thủ phạm rời trường lấy ô rồi quay lại.”

Nói một hơi rồi Urazome quay lưng lại. Không ai lên tiếng phản đối.

Âm thanh miếng xóa bảng miết lên mặt chữ sắc bén vang lên. Khi cậu quay lại khán giả, trên bảng chỉ còn lại một lựa chọn.

“Tới đây, chúng ta đã rõ thủ phạm lấy ô bằng cách nào. Hắn đã mang theo ô khi tới trường. So với hai phương án tôi đã xóa, phương án này vừa tự nhiên vừa có tính khả thi cao hơn nhiều.”

Cậu đặt đầu ngón tay vào khả năng 1 như thể đang xác nhận. Yuno đã hiểu lý do vì sao Urazome đưa ra kết luận đó.

Quả thật, nếu thủ phạm chuẩn bị chiếc ô vào ngày hôm đó thì mang theo ô đến trường là phương án hợp lý nhất. Hắn có thể cầm một chiếc ô thừa từ nhà đi và mua ô trên đường tới trường. A, đúng thế, có thể trộm ô ở nhà ga hoặc trên tàu điện rồi mang vào trường…

Chờ đã. Từ sáng trời đã mưa rồi mà…

“Thế thì chẳng phải giống hệt lúc nãy sao ạ? Thủ phạm phải cầm hai chiếc ô nhưng camera không quay được ai…”

Yuno rụt rè lên tiếng. Urazome quay sang phía Yuno với vẻ mặt hơi bất ngờ. Một nét cười vui vẻ thoáng hiện nơi khóe môi lạnh lùng.

“Em gái Hakamada thông minh đấy. May mà anh trai em có mặt ở đây.”

“Dạ?”

Yuno nhìn sang anh mình, chưa hiểu câu nói đó có ý gì. Vẻ mặt của anh trai cô cũng khó hiểu.

“Đúng như em này vừa nói. Tóm lại, nếu thủ phạm mang chiếc ô làm bằng chứng giả vào trường thì camera chắc chắn sẽ quay được một học sinh cầm hai ô. Dù vào giờ đến trường hay sau đó cũng vậy. Nhưng, tôi nói lại, camera không quay được học sinh nào cầm hai ô vào ngày hôm đó. Cảnh sát đã kiểm tra băng ghi hình từ sáng sớm tới sau khi tan trường. Chị Morinaga đã hiểu rồi chứ ạ? Lý do tại sao lúc đầu em lại nói chuyện này rất kỳ lạ.”

Nghe Urazome nói vậy, Morinaga liền bối rối rụt đầu. Yuno suy nghĩ rất mông lung.

Thủ phạm đã lấy chiếc ô đen từ đâu? Không những không thể lấy nó trong trường mà cũng không thể mang từ ngoài vào. Hơn nữa, chẳng có học sinh nào mang thừa ô. Mỗi người đều chỉ mang một chiếc ô để che cho chính mình thôi.

Nghĩa là…

“Nghĩa là, chiếc ô bị bỏ lại tại hiện trường chính là đồ cá nhân của thủ phạm. Đây là khả năng duy nhất. Thủ phạm đã bỏ đồ của mình trong nhà vệ sinh tại hiện trường án mạng.”

Urazome cầm miếng xóa bảng lên, loại trừ phương án 1 còn lại sau cùng. Bụi phấn bay lả tả. Cả ba trường hợp đều đã bị loại bỏ, dù không được ghi bằng chữ lên bảng đen nhưng ai cũng đã thấy rõ một sự thật như thể được viết rất to, rõ ràng.

“Chẳng lẽ cái ô đó không phải vật chứng giả…?”

Anh trai Yuno lên tiếng như đang tự hỏi.

Nghe câu hỏi đó, Urazome liền gật đầu. Cậu lại uống nước để thông cổ họng. Cậu vừa từ tốn đóng nắp chai vừa nói tiếp:

“Suy luận về chiếc ô đen rốt cuộc đã đạt đến kết luận cuối cùng mang tính thực tế tuyệt đối nhưng tôi nghĩ mọi người đều cảm thấy kết luận này quá sức bất ngờ. Tôi chia ra hai điểm đáng nghi lớn sau đây:

“Thứ nhất, tại sao thủ phạm lại để ô của mình ở nhà vệ sinh? Và thứ hai, thủ phạm đã vứt ô của mình ở hiện trường, vậy làm sao ra ngoài mà không bị ướt?

“Thời điểm thủ phạm gây án, trời đang mưa to. Không che ô mà chạy ra ngoài thì chắc chắn sẽ ướt hết ngay. Hơn là thủ phạm đã không làm hành động gây sự chú ý như thế. Trên thực tế, những nghi phạm phù hợp với đặc điểm trong Điều kiện thứ nhất khi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ hoặc xuất hiện tại nhà thể chất, không ai bị ướt trang phục hay đầu tóc. Thêm vào đó, trong nhà thể chất cũ không có ô sử dụng được ngay. Như vậy, khả năng duy nhất là thủ phạm đã mang chiếc ô chuẩn bị sẵn vào hiện trường…”

“Chờ đã!”

Sendou vẫn đang khoanh tay nghe suy luận chợt ngắt lời.

“Chỉ có một nghi phạm ra khỏi nhà thể chất mà không che ô. Đó là Akizuki Miho. Chỉ có cô ta đáng ngờ thôi.”

“Đúng thế nhỉ. Nhưng chú thám tử này, bạn Akizuki chẳng mang gì khi đi vào cánh gà. Giống hệt anh Asajima, bạn ấy không thể mang ô vào được mà chú?”

“…!”

“Ngoài ra còn một số căn cứ chứng minh bạn ấy không phải thủ phạm… Trước khi nhắc tới những điều này, chúng ta hãy nghe câu chuyện của bạn ấy.”

Đám đông lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía Akizuki Miho. Lần này, Urazome không bảo mọi người chờ nữa. Miho cúi gằm mặt nên không ai nhìn được biểu cảm của cô. Hai bàn tay cô nắm chặt cùi chỏ.

“Saotome đã chứng kiến Akizuki đi ra từ cửa ở cánh gà bên trái nhà thể chất và không che ô. Lúc đó, bạn ấy rất hoảng hốt, đánh mấy cái lên cánh cửa rồi vội vàng bỏ đi như chạy trốn. Tôi đã nghĩ trò chuyện trực tiếp với Akizuki chắc sẽ thu được thông tin chân thật hơn nữa. Vì vậy, tôi đã gọi bạn ấy tới trường để lấy lời khai.”

Urazome bỏ qua việc cậu không hỏi ý kiến cảnh sát trước.

“Hoàn cảnh bạn ấy đã trải qua trong cánh gà rất đáng sợ. Nhờ lời khai của bạn ấy mà tôi đã xác định được thủ phạm.”

Urazome vừa nói vừa bước sang một bên. Akizuki Miho nói “Vâng!” rồi đứng dậy. Dường như hai người đã bàn bạc trước.

Vẻ mặt cô căng thẳng, bờ vai run run nhưng ẩn sau đó là vẻ kiên cường, chiến thắng nỗi sợ hãi. Cô bước lên trước bàn giáo viên, thế chỗ Urazome. Cặp mắt lo lắng nhìn quanh đám đông như thể đang muốn tìm ra thủ phạm giữa nhóm người.

Akizuki Miho hít thật sâu rồi bằng giọng vững vàng hơn hồi trưa một chút, cô bắt đầu kể:

“Một tuần trước… anh Asajima đã gọi điện cho tôi.”

“Cảm ơn cậu.”

Câu chuyện kết thúc, Urazome liền để Miho về chỗ, còn mình thì quay lại vị trí ban nãy. Sau khi nghe trải nghiệm đáng sợ của Miho tại hiện trường án mạng, đám động xôn xao.

“Mọi người bình tĩnh lại đi ạ. Đặc biệt là các chú thám tử chắc đang có rất nhiều điều muốn hỏi bạn Akizuki. Nhưng chúng ta không cần gây thêm gánh nặng cho bạn ấy nữa. Tôi đã biết thủ phạm là ai.”

Urazome vừa nói lời này, đám đông liền im bặt. Tiếng mưa từ bên ngoài vọng vào khuấy động bầu không khí tĩnh lặng.

Urazome thở ra một hơi rồi nói:

“Thời điểm nghe thông tin ‘Akizuki đi ra từ cửa cánh gà bên trái,’ tôi đã tin chắc bạn ấy không phải thủ phạm. Lý do là vì sau khi bạn ấy đi ra, bắt buộc phải có ai đó khóa cửa cánh gà bên kamite từ bên trong.

“Tôi và anh trai đã kiểm chứng, không thể khóa cánh cửa đó từ bên ngoài hoặc từ khoảng cách xa được. Như vậy chỉ còn khả năng là có người đã khóa cửa từ bên trong. Sau đó, nhân vật này đã tạo nên hiện trường phòng kín rồi biến mất khỏi đó, mức độ tình nghi cao hơn Akizuki rất nhiều. Thay vì xem bạn ấy là thủ phạm thì khả năng kẻ thứ ba đã khóa cửa mới là thủ phạm hợp lý hơn.”

“Vậy à… Akizuki ra ngoài, ngược lại chứng minh hung thủ vẫn còn bên trong.”

Anh trai Yuno nói nhỏ. Thử nghiệm hồi sáng đã rõ ngoài việc trực tiếp chạm vào khóa thì không còn phương pháp nào để khóa cửa cánh gà bên trái.

Thử nghiệm tái hiện thủ thuật tại nhà thể chất cũ thất bại hoàn toàn.

“Thêm vào đó, bạn ấy không hề che giấu hành động của mình. Lúc bạn ấy vào nhà thể chất có Sagawa nhìn thấy, lúc bạn ấy đi ra có Saotome nhìn thấy. Đã thế, bạn ấy còn không che ô, rất dễ thu hút sự chú ý. Thủ phạm không thể hành động như vậy được. Còn một căn cứ nữa nhưng… căn cứ này liên kết với điều kiện thứ tư nên tạm thời tôi chưa nói vội.

“Vì nguyên do này, chúng ta có thể thấy lời khai của bạn ấy đáng tin cậy. Đối chiếu với lời khai từ các nhân chứng và mốc thời gian, hoàn toàn không có mâu thuẫn. Mọi điều bạn ấy đã mắt thấy tai nghe, tôi đều sử dụng như manh mối… Vậy kết quả, tôi đã phát hiện ra điều gì?”

Urazome chắp tay sau lưng và bắt đầu đi quanh hàng ghế khán giả.

“Đầu tiên, với lời khai từ bạn ấy, tôi đã có được một số căn cứ cho suy luận của mình. Ví dụ, điểm kỳ lạ trong điều kiện thứ nhất, đó là đĩa DVD có phải mục đích thật sự của thủ phạm không? Người đã sử dụng phòng phát thanh có đúng là hắn không? Thủ phạm được gọi tới lấy đoạn phim nên đánh cắp đĩa DVD là hành động rất tự nhiên. Hơn nữa, sau khi anh Asajima bị giết, ai đó đã đi xuống từ tầng hai ở cánh gà bên phải, việc này chứng tỏ thủ phạm đã ở trong phòng phát thanh.

“Thêm vào đó, căn bản thủ phạm hành động đơn độc. Anh Asajima đã nói qua điện thoại với Akizuki là sẽ đi gặp thủ phạm một mình. Cũng chỉ có tiếng bước chân của một người đi từ phòng phát thanh xuống. Đôi giày và chiếc ô ở cánh gà bên trái cũng của một người. Không còn khả năng có đồng phạm.”

Thì ra thế, chuỗi suy luận càng lúc càng bổ sung, củng cố cho nhau. Rốt cuộc, Yuno đã hiểu ý nghĩa trong lời Urazome “Với lời khai từ bạn ấy, tôi đã có được một số căn cứ cho suy luận của mình.”

“Tôi hiểu ra một số điểm mới. Về chiếc ô đen ở trong cánh gà, logo của nhà sản xuất, vết xước trên cán cầm. Mọi chi tiết đều trùng khớp, vì vậy không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc ô ở cánh gà và chiếc ô trong nhà vệ sinh là một. Trước khi được chuyển vào nhà vệ sinh, chiếc ô đã nằm tại cánh gà bên trái, cạnh một đôi giày thể thao. Như vậy… Chú cảnh sát này, chú nghĩ chiếc ô đó là đồ vật thế nào?”

Urazome bước quanh hàng ghế khán giả, lướt qua nhóm Yuno rồi dùng lại trước Sendou.

Có vẻ Sendou đã đả thông tư tưởng nên lần đầu tiên ra tay giúp đỡ thám tử tư.

“Theo suy luận của cậu, quả thật chiếc ô chỉ có thể là đồ cá nhân của thủ phạm. Kẻ đó đã từ bên ngoài vào nhà thể chất qua cửa ở cánh gà bên kamite mà Asajima mở trước đó. Sau đó, để không lưu lại dấu giày trong nhà thể chất, kẻ đó đã cởi giày đi ngoài đường cho vào túi, gấp ô lại, đặt ở trong cánh gà. Rồi kẻ đó giết Asajima trên sân khấu.”

“Nói cách khác, những món đồ mà Akizuki nhìn thấy là do thủ phạm để ở đó phải không ạ?”

“Ừ.”

“Tại sao thủ phạm để lại đồ đạc của mình ạ?”

“Tại sao… Còn phải nghĩ nữa à! Làm gì có ai vừa ôm giày vừa cầm ô vừa giết người được chứ!”

“Ý kiến của chú không sơ hở chút nào ạ. Cảm ơn chú.”

“…?”

Đội trưởng Hình sự không hiểu câu chuyện sao lại thành ra như thế nên chỉ có thể nhăn mặt. Còn Urazome quay trở về vị trí trước tấm bảng đen.

“Mọi người hãy nhớ lại hai điểm nghi vấn mà tôi đã nói lúc nãy.”Thủ phạm đã bỏ ô lại, vậy làm thế nào để ra ngoài mà không bị ướt?

“Đáp án tự nhiên nhất là thủ phạm mang hai chiếc ô. Hắn đã cầm một chiếc ô gấp và một chiếc ô nữa nhặt được trong trường vào nơi gây án. Sau khi bỏ lại ô của mình, hắn đã dùng chiếc ô nhặt được để ra ngoài. Tuy hơi khó hiểu vì sao thủ phạm lại mất công làm thế nhưng chúng ta tạm thời cứ coi đây là một khả năng.

“Tuy nhiên, thủ phạm đã bỏ lại đồ đạc mà mình mang theo ở khu vực cánh gà. Đúng như chú thám tử vừa nói, những đồ đạc đó gây cản trở khi kẻ đó thực hiện hành vi giết người. Trong số đồ đạc này chỉ có một vật che mưa. Có khả năng thủ phạm mang một chiếc ô nữa vào hiện trường không?”

Yuno chợt nghe thấy một tiếng huỵch nho nhỏ bên cạnh. Sendou lung lay như sắp đổ, vừa ngã lưng vào mặt kính cửa sổ.

“Hung thủ có cần mang theo ô khi giết người trong nhà thể chất không? Tất nhiên là không. Khi tới phòng phát thanh, hắn có cơ hội nào để dùng ô không? Rõ ràng là không. Từ việc chỉ có một chiếc ô tại nơi thủ phạm để đồ đạc cá nhân, chúng ta có thể thấy hắn tuyệt đối không thể cầm theo chiếc ô thứ hai được.”

Urazome đưa ra một kết luận nữa rồi liếc đồng hồ treo tường.

“Vậy, trời mưa mà không cầm ô thì phải làm sao? Nghĩa là…”

“Áo mưa!”

Đội trưởng câu lạc bộ Kịch với mái tóc xoăn kêu lên như thể vừa ngộ ra.

“Có lẽ thủ phạm đã mặc áo mưa trong suốt quá trình gây án chăng? Nếu dùng mũ áo mưa che mặt thì nhỡ có ai đó vào khu vực cánh gà, hắn cũng sẽ không bị lộ danh tính, lúc giết người còn chắn được máu bắn nữa. Đương nhiên, mang áo mưa thì có thể che mưa được rồi!”

“… Kajiwara, cậu có tài năng phạm tội đấy nhỉ. Còn hơn cả thủ phạm trong vụ án này.”

Urazome cười cười, khen trào phúng rồi nói:

“Đúng vậy. Ngoại lệ duy nhất chính là thủ phạm mặc áo mưa. Tuy nhiên, cử động khi mặc áo mưa thế nào cũng sẽ tạo thành tiếng loạt soạt. Akizuki nói không nghe thấy âm thanh nào như ni-lông cọ xát vào nhau. Bạn ấy đã nghe thấy tiếng vải đồng phục sột soạt nhưng không nghe thấy tiếng ni-lông. Thủ phạm không thể mặc áo mưa được.”

Urazome nhanh chóng phủ định ngoại lệ duy nhất đó.

Yuno nhìn Akizuki Miho. Dù chính mình đã nói ra thông tin đó nhưng Akizuki vẫn có vẻ ngạc nhiên. Thì ra, câu hỏi không rõ ý nghĩa của Urazome lúc đó nhằm xác nhận việc này.

Suy luận vẫn tiếp tục nhưng càng suy luận, tình huống càng trở nên bí ẩn. Hiện giờ, trong đầu nhóm khán giả đều mờ mịt như mây xám xịt ngoài trời. Có người nhìn sang người ngồi cạnh, có người trầm ngâm nghĩ ngợi một mình.

Thủ phạm chỉ mang một vật chắn mưa duy nhất vào hiện trường. Đó là chiếc ô đen. Chiếc ô là đồ cá nhân của hắn. Hắn bỏ lại chiếc ô đó trong nhà vệ sinh nam ở cánh gà bên shimote. Như vậy, thủ phạm đã trốn đi mà không mang ô theo. Không ai nhìn thấy, người không bị ướt, cửa thì khóa. Vậy thủ phạm đã biến đi đâu…

“Vậy thủ phạm đã chạy từ đâu, trốn thế nào?”

Anh trai Yuno lên tiếng với vẻ lúng túng.

“Tóm lại, mọi câu hỏi đều tập trung ở đó. Tuy nhiên, lời khai của Akizuki đã chỉ ra câu trả lời cho vấn đề này. Sáng nay, khi nhận ra việc chiếc ô có thể là đồ cá nhân của thủ phạm, tôi đã lập ra giả thuyết này. Để giải thích cách thủ phạm đi ra ngoài mà không bị ướt, lý do hắn đặt chiếc ô tại hiện trường và giải đáp bí ẩn về hiện trường phòng kín thì chỉ có khả năng này thôi. Và tôi đã tìm được căn cứ cho giả thuyết này.”

Giữa bầu không khí đầy mong chờ và lo lắng, Urazome tiếp tục.

“Trong lời khai của nhóm Akizuki còn một manh m?