Lời kết Phía sau sân khấu
Mở cửa, mùi mực viết liền xộc vào mũi.
Căn phòng nhỏ đầy bụi bặm.
Nắng chiếu vào từ cửa sổ ở hướng đông. Bên cạnh cửa ra vào, giấy cũ đã bạc màu chồng chất, trung tâm căn phòng đặt bàn biên tập. Trên tường ghim rất nhiều ảnh, trên bàn có một sau chiếc máy tính bảng đang được ai đó dùng. Hai chiếc quạt ở góc phòng đang chờ mùa hè tới.
Tầng ba tòa nhà học số hai, phòng sinh hoạt câu lạc bộ Báo chí.
Trên mặt bàn biên tập trải tờ giấy Kent⦾ cỡ lớn, nhiều chỗ đã được viết lên. Người viết bài có vẻ rất phấn chấn về vụ án trong nhà thể chất nhưng nhìn bản thô và dòng tít phê đầy bút đó, quá trình làm báo có vẻ trắc trở, gập ghềnh.
Một thiếu niên đang ghé vào góc bàn.
Thiếu niên này… không phải thành viên câu lạc bộ Báo chí.
“Bạn Urazome.”
Nghe gọi tên, Urazome Tenma liền quay lại.
“Chờ mệt quá rồi đấy.”
Cậu nói rồi ngáp rõ to.
“Dậy sớm không tốt cho sức khỏe tí nào. Buồn ngủ không chịu được.”
“Tại cậu thức khuya đấy.”
“Cậu không buồn ngủ à?”
“Tớ cũng hơi buồn ngủ. Vì dậy sớm hơn mọi khi mà… Tại cậu gọi tớ đấy.”
Người vừa lên tiếng lườm Urazome, cậu cũng lườm lại.
Cặp mắt hai mí đen nhánh, sâu hun hút không chút ánh sáng.
“Thế, sáng sớm thứ Hai, cậu gọi tớ đến làm gì? Chẳng lẽ cậu định thú tội gì hả?”
“Thế nào nhỉ. Không phải tớ thú tội.”
Urazome rời khỏi chiếc bàn đang tựa, quay hẳn người đối diện với đối phương.
“Tớ muốn khiến cậu thú tội.”
“… Thú tội cái gì cơ?”
“Cậu đã dẫn dụ Masaki làm trò gian lận và chỉ điểm cho Asajima quay lại cảnh đó.”
“.........”
“Đúng vậy phải không? Hội phó Hội học sinh.”
“Tớ không hiểu cậu nói gì cả.”
Nụ cười dịu dàng của Yatsuhashi Chizuru không hề thay đổi.
“Tớ xui bạn Masaki làm trò gian lận ư? Tại sao tớ lại làm thế chứ?”
“Tớ không biết động cơ của cậu là gì. Nhưng tớ biết, cậu đã làm thế.”
“Tại sao?”
“Đoạn phim mà Asajima đã quay.”
Urazome nói rồi quay lưng lại với ánh nắng tháng Bảy. Cả cách dùng từ và giọng điệu của cậu đều khác hẳn phong cách khoa trương khi phá án hôm thứ Sáu, giờ đây nhẹ nhàng tới mức gần như đang thì thầm.
“Đoạn phim bắt đầu từ trước khi Masaki lén đi vào văn phòng giáo viên. Nghĩa là Asajima đã biết Masaki sắp làm trò gian lận từ trước đó. Cảnh sát nghĩ từ đầu Asajima nghi ngờ hành động của Masaki, bắt được cơ hội liền bí mật quay phim lại nhưng tớ thấy rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào cơ?”
“Vì ngày hôm đó là lần đầu tiên Masaki gian lận.”
Urazome chỉ vào thứ gì đó sau lưng Chizuru.
Chizuru quay lại nhìn nhưng chẳng hiểu Urazome đang chỉ vào cái gì. Cánh cửa ư? Hay tấm bảng trắng trên tường?
Đều không phải, thứ đó là…
“Công tắc đèn. Không chỉ riêng trường học mà tòa nhà nào cũng vậy, loại công tắc bật bằng tay này luôn được gắn ngay bên cạnh cửa ra vào. Lý do rất đơn giản, để khi bước vào phòng, người ta có thể bật đèn lên ngay. Phải vậy không?”
“… Phải rồi.”
“Tuy nhiên, trong trường hợp của Masaki, từ khi cậu ấy bước vào phòng tới khi đèn bật sáng mất hơn hai mươi giây. Hành động bình thường chỉ tốn hai giây thì cậu ấy lại mất những hai mươi giây. Hơn nữa, cậu ấy còn đá đổ cả thùng rác. Điều này chứng tỏ, cậu ấy đã mò mẫm quanh cửa trong bóng tối. Cậu nghĩ tại sao cậu ấy lại làm thế?”
“Sao?”
“Vì Masaki không biết. Cậu ấy không biết vị trí chính xác của công tắc bật đèn. Vì vậy, cậu ấy đã lần mò để tìm. Trong lúc sờ quanh tìm kiếm, cậu ấy đã đá đổ thùng rác. Cậu không thấy kỳ lạ à? Nếu đó không phải lần đầu mà Masaki đã nhiều lần lẻn vào văn phòng giáo viên qua phòng in thì đương nhiên cậu ấy phải biết rõ công tắc đèn đâu chứ. Dù có tốn chút thời gian nhưng cũng tuyệt đối không có chuyện cậu ấy lọ mọ rồi đụng trúng thùng rác được. Không thể nào.”
“Đúng nhỉ. Hơi lạ thật.”
Chizuru thành thật công nhận nhưng trong lòng, cô tặc lưỡi.
“Có nghĩa, đó là lần đầu Masaki phạm tội. Thế mà Asajima lại biết cậu ta định gian lận. Tại sao vậy? Việc Masaki lẻn vào văn phòng giáo viên khi đó là hành động hoàn toàn ngẫu nhiên. Vì hội phó quên đồ. Nghĩa là, người đã dẫn dụ Masaki gian lận chỉ có thể là hội phó. Đồng thời, người biết trước Masaki sẽ làm trò gian lận và báo cho Asajima, cũng chỉ có thể là hội phó.”
“Cái gì cậu cũng nói như biết hết ấy nhỉ. Chóng cả mặt.”
“Trong lúc cậu đang chóng mặt, tớ bổ sung thêm một điều nhé. Sau khi biết Masaki đạt điểm cao trong kỳ thi, Asajima đã gây sức ép lên cậu ta. Kết quả thi được dán vào buổi sáng hôm xảy ra vụ án. Asajima hẹn gặp Masaki tại nhà thể chất năm ngày trước đó. Cậu có thấy các mốc thời gian mâu thuẫn không? Tóm lại, hẳn ai đó đã báo trước cho Asajima kết quả thi. Người đó phải rất thân thiết với Masaki, có thể tiết lộ tổng điểm thi cho nhau. Ngoài cậu, không còn ai cả.”
“.........”
“Masaki ngáng đường cậu phải không?”
Câu hỏi này không có lời đáp.
“Tớ không biết vì lý do gì nhưng cậu xem Masaki như vật cản và quyết định gài bẫy cậu ấy. Vì vậy, cậu lên kế hoạch. Đầu tiên, cậu mách nhỏ với Asajima thường xuyên quay phim chụp ảnh là hình như Masaki đang gian lận thi cử, cậu lo lắng hay gì đó. Chà, có lẽ cậu còn bảo những hôm Hội học sinh làm việc muộn, khả năng Masaki giở trò rất cao rồi chỉ điểm thời gian và vị trí cho Asajima. Không phải vậy thì làm sao Asajima có thể nắm được cơ hội tốt rồi chọn vị trí quay lén chính xác đến thế được. Rồi cậu khơi gợi, dẫn dắt hành vi gian lận của Masaki. Cậu bật mí cho Masaki việc có thể dễ dàng đi vào văn phòng giáo viên qua của phòng in, cố ý bỏ quên đồ, bảo Masaki một mình đi đến phòng in. Và Asajima đã quay lại cảnh đó…
“Kế hoạch thành công mĩ mãn. Nếu Asajima trình đoạn phim quay được cho giáo viên thì Masaki sẽ mất ghế hội trưởng. Chắc chắn vậy.
“Tuy nhiên, lại phát sinh hai vấn đề. Vấn đề đầu tiên, Asajima đã làm việc nghĩa theo chỉ dẫn của cậu nhưng anh ấy luôn chơi đẹp. Trước khi công khai đoạn phim, Asajima đã nói chuyện với Masaki, vì Masaki tỏ ra hối lỗi nên Asajima quyết định sẽ đưa đoạn phim chứng cứ cho cậu ấy. Vấn đề còn lại, tớ không cần phải nói ra nữa nhỉ. Masaki nghĩ không thể để người đã chứng kiến sự việc sống được nên vào ngày gặp nhau, cậu ấy đã giết Asajima. Kế hoạch vô vị để loại trừ một người đã phát triển thành một vụ án mạng.”
“… Giả sử những điều cậu nói là thật thì tớ bị khép vào tội gì nào? Tớ đâu có giết anh Asajima?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng người khơi mào cho việc đó là cậu.”
“Khơi mào, cậu nói thế…”
“Cậu không chịu ra mặt bao giờ nhỉ.”
Không cho Chizuru mở miệng, Urazome nói tiếp luôn:
“Lúc gài bẫy Masaki cũng vậy, lúc anh Asajima bị giết cũng thế. Chắc cậu đã biết ngay Masaki là thủ phạm nhưng cậu không tự nói ra. Thay vào đó, cậu lợi dụng Hakamada Yuno, đặt tớ vào vai thám tử. Cậu không trực tiếp đụng vào chuyện gì mà luôn luôn nấp ở sau màn. Lần duy nhất cậu ra tay là vào buổi sáng hôm phá án nhỉ?”
“… Chuyện gì ấy nhỉ?”
“Cái ô. Cậu đã nói cho tớ, trong phòng đồ dùng của Hội học sinh có ô ni-lông và giày thể thao dự phòng. Cậu còn giả vờ nhìn trời nữa. Nghĩ kỹ sẽ thấy hành động này bất thường, trên hành lang có cửa sổ, tại sao cậu phải tới tận chỗ cửa sổ trong phòng? Vì cậu muốn tớ thấy bên trong phòng đồ dùng. Bằng cách đó, cậu ngầm báo cho tới biết, Masaki có thể lấy ô và giày từ phòng đó. Quả thật, nếu không có chi tiết đó thì suy luận của tớ đã không thể kết nối liền mạch được.”
“Cậu làm gì có chứng cứ.”
“Cậu nói rất đúng. Vì vậy, tớ sẽ không công khai. Đây là câu chuyện giữa tớ và cậu thôi.”
Urazome bước quanh bàn biên tập. Lần này, cậu tựa lưng vào tủ xếp kín báo cũ và bản thảo. Rồi cậu hỏi:
“Tại sao cậu lại xem Masaki như vật cản?”
“… Cậu ta không xứng làm hội trưởng.”
Chizuru nhún vai, thở hắt ra một hơi.
“Chỉ cần để ý một chút sẽ thấy bản chất cậu ta ngay. Trong cuộc bầu cử tháng trước, tớ đã thua nhưng chẳng qua vì phần đông hội con gái bỏ phiếu cho cậu ta thôi. Chẳng khác nào mấy chính khách chỉ thu hút dân tình bằng bản mặt đẹp. Ấy thế mà trong bản đánh giá⦾, cậu ta lại được ghi là hội trưởng Hội học sinh cơ đấy. Cậu không thấy vô lý à?”
“Tóm lại, nguyên nhân là vì cậu muốn thành hội trưởng Hội học sinh à? Để được tiến cử vào đại học chăng?”
“Cậu nói thế chẳng khác nào phủ định sạch sành sanh lời tớ.”
“Đấy mới đúng là bản chất mà.”
Đôi mắt long lanh của Chizuru trở nên lạnh lùng. Cô lườm Urazome. Tên này đúng là đồ quái gở.
“Vì mục đích đó, cậu đã hy sinh Asajima?”
“Kẻ có lỗi là Masaki đã hành động ngu xuẩn chứ? Tớ làm gì có trách nhiệm nào ở đây.”
“Có lẽ vậy. Nhưng tôi không ưa cách làm của cậu.”
Urazome rướn người về phía kệ sách, vươn tay tới chồng báo.
Chizuru ngó xem cậu định làm gì, liền thấy giữa khe tập báo lộ ra một thứ.
Chizuru hoảng hốt.
“Thứ đó…”
“Hàng cao cấp mà phóng viên chuyên nghiệp hay sử dụng đấy. Đảm bảo chất lượng âm thanh tuyệt vời.”
Nói rồi, Urazome tắt nút thu âm của chiếc máy ghi âm mỏng nhẹ.
“Chẳng lẽ cuộc trò chuyện của chúng ta nãy giờ…”
“Ghi âm hết rồi. Toàn bộ. Tôi không có chứng cứ việc cậu đã dàn xếp tất cả nhưng nếu tôi cho phát đoạn ghi âm này trong trường thì học sinh và thầy cô sẽ nghĩ sao?”
Trong đầu Chizuru dâng trào sợ hãi, hối hận, giận dữ cùng kinh ngạc. Lúc nãy, tên này đã nói đây là chuyện của riêng hai người… cô đã bị lừa…
Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp.
“Tôi nói rồi mà. Tôi sẽ khiến cậu thú tội. Mọi việc thuận lợi, thật tốt quá!”
Urazome lạnh lẽo nói.
“Thế này nhé, nếu cậu chịu hối lỗi, tự kiểm điểm thì tôi có thể cân nhắc đưa đoạn ghi âm này cho cậu như Asajima đã từng làm. Nhưng xin lỗi thôi không đủ. Nếu cậu không chịu thể hiện thành ý bằng cách từ chức trong Hội học sinh, lấy lý do đã không phát hiện bạn thân có hành vi gian lận hoặc gì đó tương tự thì tôi không đồng ý đâu nhé.”
“.........”
“Thêm nữa, thật đáng tiếc, tôi chẳng nhân từ như đàn anh đâu. Vì thế, dù cậu có thể hiện thành ý chăng nữa nhưng tôi cũng không đảm bảo sẽ đưa gì đâu nhé. Có khi tôi đổi ý giữa chừng cũng nên. Nhưng cậu chỉ có một lựa chọn là làm theo lời tôi thôi. Phải không nào?”
Tên này đúng là mặt dày mày dạn. Đồ gian xảo…
“… Đồ hèn!”
Rốt cuộc, Chizuru chịu không nổi nữa, chỉ gằn ra được hai chữ này rồi quay gót bỏ đi. Cánh cửa kéo bị đóng sập lại một cách thô bạo, tiếng rầm vang vọng khắp phòng.
Sau đó, chỉ còn lại mình Urazome.
“Hai ta hèn như nhau thôi. Với lại…”
Một tay nghịch chiếc máy ghi âm, cậu mỉm cười.
“Tôi ghét chơi công bằng lắm.”
← Một loại giấy chất lượng cao.
← Tài liệu ghi lại kết quả học tập, thành tích hoạt động của mỗi học sinh, tương tự với quyển học bạ của Việt Nam.