← Quay lại trang sách

❀ 3 ❀ Đóng cửa, hạ màn

“Nhìn kiểu gì cũng thấy căn phòng này kinh khủng quá!”

Cảm tưởng của Sendou khi lần đầu đặt chân vào căn cứ của Urazome khá giống Yuno và cấp dưới.

“Chú kệ cháu đi. Cháu thấy thoải mái là được.”

Urazome mặc áo phông, nằm ườn trên giường, miệng uể oải đáp.

“Có tivi, lại còn máy tính nữa… Làm sao cậu nối dây được?”

“Trong phòng này có sẵn các loại dây rồi ạ.”

“Cậu sống ở đây thật à? Nhà trường cho phép à?”

“Làm sao nhà trường cho phép được ạ.”

“Thế là cậu đang phạm pháp?”

“Chú định bắt cháu à?”

“… Thôi, tôi bỏ qua cho cậu đấy.”

Sendou thở dài, ngồi xuống chỗ trống chật hẹp trước bàn trà thấp. Những trận mưa rả rích đã ngừng từ sáng, vòm trời đã mang màu xanh ngắt. Theo lời phát thanh viên dự báo thời tiết hồi sáng, trời hôm nay quang đãng, nhiệt độ như tầm cuối tháng Bảy. Dạo này dự báo toàn trật.

“Nào, mời mọi người.”

Kaori tươi cười đặt cốc xuống bàn. Sendou im lặng nhận cốc, uống một ngụm, lau mồ hôi rồi trầm giọng nói:

“… Hôm qua, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi.”

“Không có chi ạ.”

Urazome chán chường đáp.

Một ngày sau khi vụ án được giải quyết, sáng nay, đội trưởng Hình sự và anh trai Yuno đòi gặp Urazome. Yuno gọi điện, Urazome liền lè nhè một tràng đồ dở hơi này biết bây giờ mấy giờ không mới sáng ra đừng dựng anh dậy thám tử đòi gặp anh làm cái gì em tự tiện dắt họ đến là anh không ra đâu nhé được nghỉ lại chạy ra ngoài đồ ngốc mới làm thế thôi ngủ ngon nhé. Chẳng còn cách nào khác, Yuno đành đưa hai thám tử tới phòng.

Cô lo lắng không biết nếu để Sendou thấy căn phòng Urazome tự tiện chiếm dụng có sao không nhưng có vẻ Sendou thấy biết ơn vì Urazome đã hỗ trợ điều tra nên quyết định cho qua rồi. Thái độ của các thám tử khá từ tốn.

“Nhưng có ổn không? Công lao của cậu đều được tính vào thành tích của cảnh sát hết.”

“Chuyện đó là đương nhiên ạ. Xin lỗi nhưng cháu không làm chứng trước tòa đâu nhé. Còn lại nhờ các chú hết đấy. Urazome Tenma chỉ muốn sống yên bình thôi ạ.”

“Nhưng chắc cậu sẽ được tuyên dương…”

“Mới nghĩ thôi cháu đã rợn hết cả người rồi. Nhưng nếu các chú cho cháu ít tiền thì lại là chuyện khác.”

“Tiền à?… Cậu muốn bao nhiêu?”

“Bao nhiêu nhỉ. Nếu được năm mươi ngàn yên thì cháu sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng đấy ạ.”

“… Tôi hiểu rồi. Chừng đó thì tôi có thể trích phí công tác ra cho cậu.”

“Yahooo~”

Đúng như lời mình đã nói, Urazome bật dậy, nhảy tưng tưng trên giường.

“Anh Sendou, vậy cũng được ạ?” Anh trai Yuno hỏi nhỏ cấp trên. “Chúng ta tự tiện hứa thế…”

“Không sao đâu. Nợ mà không trả tôi khó chịu lắm.”

Sendou phát huy tính tình ngay thẳng đáp ứng yêu cầu của Urazome nhưng thực ra cậu vốn đã được người ta hứa trả thù lao đầy đủ rồi. Câu lạc bộ Bóng bàn, trong đó có Yuno trả một trăm năm mươi ngàn yên, thêm tiền cảm ơn từ cảnh sát nữa là thành hai trăm ngàn yên.

Chắc Urazome sẽ không chi tiêu tiết kiệm hay dùng số tiền này vào mục đích gì có ích đâu. Yuno nghe thấy Urazome vừa nhảy nhót vừa lải nhải “Blu-ray của Fate Blu-ray của Fate⦾!” như niệm chú.

Cuối cùng, Urazome chỉ điều tra vụ án để có tiền gia tăng quân số cho bộ sưu tập anime của mình thôi…

“Anh hơi khác thám tử tư đấy.”

“Yuno, em vừa nói gì đấy?”

“A, không ạ, không có gì… Ahaha.”

Quay về phía anh trai, Yuno tươi cười khả ái.

“Thế tóm lại thủ phạm là bạn Masaki phải không ạ?”

Kaori vừa uống trà lúa mạch vừa hỏi đúng lúc Urazome ngừng nhảy nhót.

“Ừ. Không sai đâu… Bọn chú tìm thấy thứ này trong phòng Masaki.”

Sendou đưa tay vào túi quần sau, rút ra một chiếc đĩa DVD đựng trong vỏ, nguyên vẹn như khi đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh còn sống.

Trên vỏ và đĩa không ghi tiêu đề. Bên ngoài giống hệt DVD giới thiệu trường, khác biệt duy nhất là màu trên mặt đĩa. Đĩa giới thiệu trường màu xanh lá cây, đĩa này màu xanh da trời.

“Bọn chú đã gặp may. DVD này nằm trong thùng rác cháy được ở gần khu Masaki sống. Một tuần rác được thu hai lần vào thứ Ba và thứ Bảy. Chậm một ngày nữa thôi là không tìm được vật chứng nữa.”

“Thế cái đĩa này…”

Rốt cuộc Urazome cũng có hứng thú.

“Ừ. Để biết nó chứa nội dung gì, chúng ta xem luôn ở đây đi. Cậu có đầy đủ thiết bị đàng hoàng cơ mà.”

Sendou hất cằm về phía chiếc tivi tinh thể lỏng hai mươi sáu inch.

Giữa không gian tối tăm, chợt khung cửa kính và mảng tường trắng được ánh trăng chiếu rọi. Đây là tòa nhà học trong trường.

Phía trước, bóng trăng khuyết lờ mờ in trên cửa sổ. Đây là hình ảnh được quay từ một phòng trong tòa nhà học thứ ba nhìn sang tòa nhà học thứ hai. Trung tâm của đoạn phim là khung cửa sổ. Ống kính được zoom vào từng chút một, nhưng trong phòng rất tối, không rõ là phòng nào.

Khoảng một phút trôi qua, cửa sổ bên kia có thay đổi.

Sắc tối thay đổi nên người xem hiểu ra cửa ở góc phòng vừa mở. Tiếp đến, có thứ gì đó giống bóng người bước vào phòng.

Bóng dáng người đó hòa vào bóng tối, không nhìn được hành động. Trạng thái mờ mịt như vậy kéo dài thêm khoảng hơn hai mươi giây nữa.

Chuyện gì thế nhỉ, Yuno đang định lên tiếng thì đột nhiên, cửa sổ đối diện bừng sáng.

Lúc đó, người xem mới thấy rõ tình hình trong phòng. Đó là văn phòng giáo viên. Vì điện vừa bật nên phòng mới sáng bừng lên. Ngay bên cạnh cửa, người đứng trước công tắc đèn, đang nhìn quanh phòng là…

“Anh Masaki…”

“Các em xem ngày đoạn phim được quay đi.”

Anh trai Yuno chỉ vào góc phải bên dưới màn hình: Ngày 4 tháng 6 năm 2012, 8 giờ 25 phút tối.

“Khoảng bốn tuần trước.”

“Ra vậy, ở trong văn phòng giáo viên à?”

Urazome nói như thể đã hiểu hết. Còn Yuno chẳng hiểu chuyện gì. Cô quay lại xem đĩa đúng lúc Masaki đang vứt mấy tờ giấy bỏ lộn xộn vào thùng rác. Chắc lúc mò mẫm trong phòng tối, Masaki đã đá đổ thùng rác.

“Anh nói ở trong văn phòng giáo viên à là sao ạ?”

“Bốn tuần trước là ngay trước đợt thi giữa kỳ.”

Thi giữa kỳ. Văn phòng giáo viên.

Mấy câu buôn dưa lê với Sanae vang lại trong đầu Yuno.

… Hội trưởng chỉ được 870 điểm, đứng thứ hai. Siêu quá siêu rồi nhưng…

“Chẳng lẽ…”

Chẳng lẽ lại thế.

Masaki nhanh nhẹn mở ngăn kéo bàn từng giáo viên, lấy ra mấy tờ giấy có in chữ. Sau đó, cậu ta sử dụng máy photocopy trong góc phòng, photo số giấy tờ đó lại..

Sau khi trả bản gốc về chỗ cũ, bản photo thì bỏ vào cặp của mình, cậu ta bước ra cửa. Dưới ánh đèn, rốt cuộc Yuno đã nhận ra, cửa mà Masaki dùng để ra vào không phải cửa mở ra hành lang mà là cửa nối với phòng in bên cạnh. Cậu ta với tay tới công tắc đèn, cửa sổ đối diện lại tối om. Có lẽ cậu ta đã rời phòng. Đồng thời, đoạn phim dừng.

Từ đầu tới cuối chưa đầy năm phút. Tuy nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa, đoạn phim ngắn ngủi này đã thâu tóm khoảnh khắc mang tính quyết định trong hành vi gian lận của hội trưởng Hội học sinh có thành tích ưu tú.

“Ôi, cậu ấy làm chuyện này…”

Xem xong đĩa, Kaori kêu lên.

“Masaki đã photo lại các câu hỏi thi giữa kỳ.”

Sendou lấy đĩa DVD ra và giải thích.

“Ngày hôm đó, Masaki và Yatsuhashi Chizuru Hội học sinh ở lại phòng in muộn để photo giấy tờ. Các giáo viên đã về hết, tầng dưới cũng chỉ còn nhân viên phòng hành chính. Masaki và Yatsuhashi mượn chìa khóa phòng in, hẹn sẽ trả lại cho phòng hành chính khi ra về. Cửa văn phòng giáo viên đã khóa từ trước.”

“Cậu ấy đi cùng Yatsuhashi ạ?”

Urazome hỏi với vẻ sắc sảo.

“Ừ. Hai đứa ở cùng nhau trong lúc đang làm việc. Hai đứa cùng photo, xong việc thì bảo nhau đi về rồi cùng ra khỏi phòng.”

“Thế thì tại sao anh Masaki…”

“Yatsuhashi Chizuru đang đi trên hành lang thì chợt nhớ ra hai đứa để quên đồ. Yatsuhashi khai đã quên tập file của Hội học sinh bên cạnh máy in. Hôm sau quay lại lấy cũng được nhưng thôi, đi luôn cho xong nên hai đứa quyết định quay lại phòng in. Nhưng việc không cần tới hai người nên Masaki bảo để tớ lấy cho. Yatsuhashi chờ ở cửa, Masaki một mình quay lại phòng in… Vấn đề bắt đầu từ đây.”

“A, cửa thông giữa phòng in và văn phòng giáo viên không khóa…”

Kaori cũng thường xuyên sử dụng phòng in nên nói.

“Đúng. Rồi chuyện đó xảy ra.”

Học sinh khác dù thế nào cũng không thể mượn được chìa khóa. Chính vì Masaki là học sinh ưu tú, lại làm trong Hội học sinh nên cậu ta mới có thể thực hiện hành vi bất chính này.

“Nghe nói từ năm lớp mười, Masaki đã thường xuyên có hành vi tương tự rồi. Gian lận thành thói. Asajima phát hiện ra việc đó nên mới tìm cách quay lén Masaki.”

“Rồi khi Asajima thấy kết quả kỳ thi của hội trưởng quá tốt, cậu ấy đã gây sức ép cho Masaki…”

Kaori nhíu mày.

“Đúng. Masaki ngoài mặt xin lỗi, hẹn gặp Asajima rồi sát hại cậu ấy.”

“Câu chuyện thật kinh khủng, Tenma nhỉ?”

“Hửm? À ừ.”

Urazome đang lơ đãng nhìn màn hình tối đen đáp như sực tỉnh. Có vẻ cậu chẳng hứng thú gì với động cơ của thủ phạm.

“Thôi, tóm lại, vật chứng này đi ra từ phòng riêng của Masaki nên chắc chắn cậu ta là thủ phạm. Cậu ta khai vì muốn giữ chức trong Hội học sinh nên không còn cách nào khác, đó là lần đầu gian lận thi cử. Đồng thời, cậu ta đã thừa nhận hành vi giết người. Ai cũng thế thôi, nghe suy luận của cậu rồi thì làm sao phản bác nổi nữa.”

“Cảm ơn chú ạ.”

“Vậy bọn anh đi nhé.”

Yuno uống trà lúa mạch rồi đứng dậy.

“Bọn anh còn phải làm rất nhiều thủ tục, báo cáo các thứ.”

“Các anh vất vả quá cơ!”

“… Nghe em nói thế anh thấy bực đấy.”

Nhìn Urazome đang lười biếng nằm ườn trên giường, hai thám tử cười khổ.

“Được rồi, cảm ơn em nhé.”

“Vầng vầng. Chú với anh đừng quên năm mươi ngàn yên đấy.”

Hai thám tử cùng ra ngoài, đến ngay trước cửa, Sendou quay lại. Hoàn cảnh giống như khi Urazome tạm biệt đội trưởng Hình sự trên lối thông tới nhà thể chất.

“Urazome, có chuyện tôi muốn hỏi cậu.”

“Gì thế ạ?”

“Giả sử… giả sử thôi nhé, nếu chúng tôi lại tới, trả tiền để nhờ cậu hợp tác… tất nhiên là hợp tác không công khai, nhưng… cậu có đồng ý giúp không?”

Một lời đề nghị bất ngờ. Tuy nhiên, nó đã thể hiện ý muốn chân thật của đội trưởng Hình sự vừa đồng ý trả tiền. Đúng là đội điều tra số một của tỉnh, luôn biết cách ứng phó tình huống theo hướng hiệu quả nhất.

Urazome thoáng đứng hình, ngay sau đó cậu phì cười, trả lời:

“Đúng lúc thật đấy. Cháu đang muốn dành tiền lập quỹ cho Comiket mùa hè đây. Cháu xin nhận ạ.”

Khi đóng cửa, thay vì mừng rỡ thì vẻ mặt của hai thám tử đều mang biểu cảm kỳ khôi, gần như chán nản.

Trên nền trời quang đãng, vài đám mây nho nhỏ lững lờ trôi. Mấy viên đá trong cốc thủy tinh đang tan dần, phát ra tiếng lách cách nho nhỏ.

Sắp sang tháng Bảy, mùa hè đã tới rất gần.

“Thế tớ cũng đi nhé.”

Các thám tử đi rồi, ba học sinh còn ngồi lại trong phòng thư giãn. Đồng hồ chí 12 giờ trưa, Kaori liền đứng dậy.

“Tớ phải đi viết bài đây. Tiêu đề vẫn thế, Án mạng trong nhà thể chất! Tít phụ là Học sinh trung học phá án! Muốn đọc quá đi mất.”

“Ơ, chị viết thành báo liệu có ổn không ạ?”

“Ổn thế nào được em.”

“Thế thì làm sao được ạ!”

“Xoay xở được chỗ đó mới gọi là nhà báo chứ! Chào thân ái nhé!”

Chẳng hiểu vì lý do gì mà đội trưởng câu lạc bộ Báo chí bừng bừng nhiệt huyết, đi về phòng câu lạc bộ của mình. Urazome gọi với theo “Đừng cho tên tớ vào đấy,” không biết Kaori có để vào tai không.

“Hết cách với cô này.”

“Anh Urazome làm gì có tư cách chê người khác…”

“… Em nói thế là sao?”

“Dạ?”

Yuno bắt chước Urazome tránh câu hỏi, bỏ nốt miếng thạch trên đĩa vào miệng. Thạch trong suốt, không màu. Yuno đang nghĩ không biết là vị gì thì hương chanh tỏa lên mũi. Rồi cô đứng dậy.

“Em cũng đi đây ạ. Buổi chiều em có hoạt động câu lạc bộ.”

“Hoạt động câu lạc bộ á? Nhà thể chất cũ đã dùng được đâu?”

“Chính vì thế nên bọn em sẽ họp trong phòng câu lạc bộ ạ. Bàn chuyện làm sao khôi phục hoạt động của câu lạc bộ rồi góp một trăm năm mươi ngàn yên thế nào.”

“À, thế à, góp tiền à. Thế em đi đi. Nhờ em đấy!”

Urazome lập tức tươi rói. Quả nhiên, con người này làm gì có tư cách phàn nàn chẳng biết làm thế nào với ai. Yuno muốn thở dài.

Tuy nhiên…

“Nhưng mà, suy luận của anh ngày hôm qua, siêu thật đấy ạ!”

“Em nói gì vậy, đấy là đương nhiên.”

“A, dạ… em chỉ nghĩ vậy thôi.”

Nói ra miệng liền xấu hổ. Yuno cúi đầu.

Đối phương có vẻ thờ ơ, đang nhìn ra cửa sổ.

“Lúc phá án, anh cố tình ra vẻ nghiêm trọng đấy.”

“Dạ?”

“Anh chẳng có chứng cứ xác thực nào. Để Masaki chịu nhận tội, anh phải tạo ra bầu không khí khiến cậu ta cảm thấy không còn đường thoát. Mà để tạo ra bầu không khí đó, anh đã cố tình tập hợp mọi người, mặc đồng phục chỉnh chu, viết lên bảng, đến khúc giữa mới nhờ cảnh sát tới để không đánh động cậu ấy… Nói ngắn gọn là thế.”

“Nghĩa là anh đã diễn ạ?”

“Em cũng hiểu đấy nhỉ.”

“… Vâng.”

Lần này, Yuno thật sự thở dài.

“Anh Urazome, anh nghiêm túc tới mức nào ạ?”

“Anh nghiêm túc cỡ diễn xuất gần đây của chú Wakamoto đấy.”

“Chú Wakamoto ấy ạ?”

“Diễn viên lồng tiếng cho chú Anago⦾ ấy. Chắc em phải biết chứ hả?”

“Được rồi ạ… Em xin phép.”

Cùng lúc Urazome đáp ừ, Yuno mở cửa. Lập tức, cô cảm nhận được ánh nắng chiếu thẳng vào người. Nóng nực hơn cô tưởng.

Yuno hơi ngại khi phải bước ra ngoài trời nóng nên ngoái lại nhìn Urazome lần nữa, thấy cậu đang nằm dài trên giường, quay lưng lại, không động đậy gì. Urazome ngủ rồi à? Có thể lắm.

Nếu ngủ rồi thì.........

Hướng về tấm lưng ấy, Yuno khẽ cất tiếng.

Tuy Urazome là kẻ vô dụng, phí một ngày đẹp trời thế này để ngủ. Tuy cậu là một học sinh cấp ba chỉ làm thám tử tư để kiếm tiền mua thêm bộ sưu tập anime, hết cách cứu chữa. Tuy cậu là một kẻ gian xảo, dùng diễn xuất để chống đỡ cho suy luận phá án.

Nhưng…

“Lúc phá giải bí ẩn, anh Urazome hơi bị ngầu đấy ạ!”

Không có lời đáp.

Đúng như Yuno nghĩ, Urazome đã ngủ rồi. Ngủ giỏi hệt như Nobita.

“… Em đi nhé.”

Yuno tạm biệt lần nữa rồi thật sự bước ra ngoài.

Đúng khoảnh khắc đó, chợt cô nghe thấy một lời rất nhỏ, hòa cùng tiếng du dương từ câu lạc bộ Nhạc cụ hơi và những âm thanh mạnh mẽ từ câu lạc bộ thể thao.

“Tốt rồi. Bắt được thủ phạm rồi.”

“Dạ?”

Yuno hỏi lại theo phản xạ.

Nhưng sau đó, Urazome chẳng nói gì thêm nữa. Cậu nằm im không động đậy. Nói mơ à? Chẳng lẽ lại thế?

“… Hi hi.”

Yuno cảm thấy kỳ quặc nhưng rồi lại mỉm cười.

“Dạ. Em cảm ơn anh nhiều.”

Yuno nói thật rõ ràng rồi đóng của phòng.

Cô cảm giác, bên kia cánh cửa, cuối cùng Urazome cũng đã mỉm cười.

← Tên tắt của bộ visual novel Fate/stay night, do công ty Type-Moon phát triển.

← Nhân vật trong bộ phim hoạt hình Sazae-san (サザエさん), tạm dịch: Chị Sanae của tác giả Machiko Hasegawa. Chú Wakamoto chỉ diễn viên Wakamoto Norio, người lồng tiếng cho nhân vật Anago.