← Quay lại trang sách

- 28 - 29 -

Đã có một sự thay đổi khi cô ấy đến tìm tôi để kể về người bạn đồng nghiệp. Dường như sau chuyến viếng thăm đó, cô ấy đã bắt đầu mở mắt thường xuyên hơn là mở miệng. Hoặc đại loại như thế.

Đúng là cô ấy nói nhiều thật. Tôi không phản đối, xét trên sự yên lặng trong cuộc sống của tôi trước kia. Và tôi thấy phần lớn những điều cô ấy nói đều thú vị, hài hước hoặc dễ thương. Tuy vậy, đôi khi tôi tự hỏi liệu cô ấy có thể trải nghiệm một điều gì đó mà không đồng thời nói luôn miệng về nó hay không. Hình như đó là cách cô ấy tiếp thu những gì mình đang sống, cứ phải nghiền thật nhỏ trước khi nuốt vào, giống mấy ông bà già rụng răng.

Có những người sử dụng máy chụp ảnh theo cách đó, bạn biết đấy. Một lần, khi tôi còn nhỏ, gia đình chúng tôi đi nghỉ ba ngày ở Goteborg cùng với dì Birgitta, em họ của mẹ tôi. Dì ấy chụp ảnh liên tục: vườn bách thảo, bến cảng, hội chợ, những chiếc du thuyền và xe điện. Xem ra dì không thể thưởng thức những gì mình thấy nếu không chụp ảnh chúng. Sau đó, vào mùa đông, khi dì Birgitta đến thăm gia đình tôi, chúng tôi vừa xem album hình vừa trò chuyện về chuyến du lịch, và hóa ra dì không thể nhớ được gì nếu không chụp ảnh, kể cả chuyện về người phục vụ bàn kỳ dị biết vẫy tai. Tôi mường tượng ra dì sẽ khổ tâm tới mức nào nếu một cuộn phim bị hỏng – nó giống như mất toi vài tháng trong cuộc đời dì vậy. Phải nói thêm là những tấm ảnh dì chụp cũng không xuất sắc gì cho lắm.

Nàng Tôm cũng hơi giống như thế. Cô ấy phải nói về tất cả mọi chuyện. Thật ra, điều đó chỉ làm phiền tôi trong một tình huống duy nhất: trên giường. Trong lúc cô ấy vuốt ve làm tôi tưởng phát điên, cô ấy không ngừng nói, đôi khi là nói về điều chúng tôi đang làm, khiến tôi rất khó chịu: “Mmm, em không hiểu nổi nữa, khủy tay thực sự là một vùng gợi tình hay chính anh đã làm nó thành ra như thế?... Anh có biết là nữ công tước Nivers đã vẽ sơ đồ vùng kín của mình và tô nó bằng màu nước để những tay nhân tình có thể làm bà ta thỏa mãn dễ dàng hơn không?”.

Cô ấy không ngừng nói. Trong khi tôi thì chẳng có gì để nói.

Cho đến cái hôm cô ấy ra về từ nhà người bạn đồng nghiệp có nhiều tủ hồ sơ. Lúc đầu có vẻ như cố ấy chẳng muốn làm gì hết, mặc dù nói là muốn ngủ lại. Cô ấy cởi quần áo, nằm ngửa trên giường và nhìn chăm chăm lên trần nhà, không nói không rằng. Việc có cô ấy nằm ngay bên cạnh đối với tôi có khác nào nhận được quà Giáng sinh, nên tôi không tài nào giữ cho tay mình khỏi táy máy.

Đôi khi tôi có cảm giác mình đang cố học thuộc lòng cơ thể cô ấy, như thể sợ nó sẽ biến mất. Tôi biết hai hõm xương đòn, những ngón chân bên phải, nốt ruồi dưới bầu vú trái và lớp lông tơ trên hai cẳng tay của cô ấy. Nếu chúng tôi chơi trò bịt mắt đoán người, tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn, với điều kiện cô ấy trần truồng. Tôi tin chắc mình có thể nhận ra cô ấy chỉ qua kiểu hếch lên trời của chiếc mũi. Buồn cười ở chỗ cô ấy thấy mình không hề hấp dẫn. Còn tôi, tôi không cần biết cô ấy đẹp hay xấu, chuyện đó chẳng có gì quan trọng miễn nàng Tôm của tôi vẫn cứ như thế.

Đêm hôm đó, cô ấy không nói một lời nào. Tôi không biết liệu có thể bắt đầu làm chuyện ấy được không, vì thường cô ấy là người phát tín hiệu khi thời điểm đã đến. Sau đó, cô ấy thở dài, ấn tôi nằm ngửa ra, tóm lấy đôi tay rong chơi và bắt chéo chúng trên ngực tôi.

Sau đó cô bắt đầu chơi trò bịt mắt đoán người với tôi, miệng vẫn câm như hến.

Người ta bảo những người cô đơn đến chỗ ông thợ cắt tóc, nha sĩ hoặc người mát xa chân chỉ để cảm thấy bàn tay của ai đó trên da thịt mình. Cô ấy chưa bao giờ chạm vào tôi như thế trước đây – chuyện này hoàn toàn không liên quan đến những vùng gợi hứng nhé. Dẫu sao thì, cô ấy làm điều đó một lúc lâu. Tôi nghĩ mình đã rưng rưng. Và tôi biết cô ấy khóc. Những giọt nước mắt của cô ấy rơi trên bàn tay tôi, nhưng khi tôi định nói gì đó, cô nàng liền đặt một ngón tay lên môi tôi, ngăn lại.

- Yên nào. Em ấy đang thử cuộc sống của em! – Cô nói. Tôi không hiểu ý cô muốn nói gì, nhưng trong khoảnh khắc đó, nó có vẻ rất hiển nhiên, giống như trong mơ ta thường thấy.

29

Những ve vuốt của đôi tay anh

Tạc cho em bờ vai, bầu ngực,

Vẽ đường lượn bàn chân, vành tai,

Và con sóc nhỏ giữa hai đùi.

Anh ấy có hai vết sẹo thủy đậu trên mặt, một ở thái dương, và một ở khóe miệng. Buổi sáng, ở sở làm, khi tôi đang thực hiện một tìm kiếm nâng cao về những cuốn sách tham khảo trên máy tính, tôi bắt quả tang mình đang dùng ngón trỏ ve vuốt bàn phím như thể đó là khuôn mặt và những vết sẹo của anh. Mắt nhắm lại, tôi lần tìm hai ký tự P và D, dùng đầu ngón tay lướt nhẹ bề mặt hơi lõm của phím bấm, rồi tôi mở mắt ra nhìn đôi tay mình như thể chưa từng thấy nó trước đây. Những ngón tay trắng tái và xương xẩu đã cảm nhận lớp lông tơ trên xương sống, chỗ hõm nơi xương đòn gánh, những mạch máu nổi chằng chịt trên cánh tay, và đã lần theo lằn lông chạy từ rốn của anh xuống phía dưới...

Sự sống trở nên hữu hình đến mức tôi cảm thấy như đang để nó tuột dần đi. Người ta nói với tôi rằng khi ngừng hút thuốc lá, đột nhiên họ ngửi thấy mùi trà, nếm được vị kem caramel, và mùa xuân trờ thành một bản giao hưởng đối với họ. Các giác quan của tôi dường như đang trải qua điều đó. Tôi cảm thấy chiếc ghế mềm mại và đàn hồi dưới hai bắp đùi, chất vải lanh ram ráp dưới ngón tay tôi, và chiếc lông chim sượt qua môi tôi bỗng cho một cảm giác mạnh hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này, người ta sẽ gõ ngón tay lên thái dương và đưa mắt nhìn trời khi trông thấy tôi sờ soạn mọi thứ quanh mình mất.

Tôi buộc phải gọi điện cho Märta. Khi tôi kể cho cô ấy nghe chuyện mình vuốt ve mấy cái nút bấm trên bàn phím, cô nàng phát ra một âm thanh rất lạ, nghe như tiếng chim gù trầm ấm và che chở, như thể Märta hài lòng về tôi. Tất cả những gì cô ấy nói là chú ý không để bị bắt vì tội quấy rồi tình dục chiếc máy tính.

Trước kia tôi chưa bao giờ là một người nhạy cảm, cuộc sống với Örjan đã khiến tôi hiểu điều đó. Tôi đón nhận nó với một sự thanh thản. Thật ra có khi tôi còn thấy một chút tự hào về điều đó, như thể nó biến tôi thành một con người lý trí, vượt lên những hành vi trần tục. Những phụ trương giới tính của báo tối Chủ nhật khiến tôi vô cùng bực bội: “Ấn chỗ này, đặt lưỡi vào chỗ kia”, đôi khi còn thòng thêm: “Như thế bảo đảm bạn sẽ giữ lửa tình yêu cho chàng...”. Tất cả những cái đó có vẻ rất thực dụng, tựa như một buổi học về nghệ thuật lát gạch để có một sàn gạch phòng tắm hoàn hảo. Tôi không có ý phản đối một sự dạy dỗ thực tiễn, nhưng người ta không thể nói về tình yêu theo kiểu ấy. Tôi không muốn trở thành một cung tần, tôi đã có đủ thứ để lo lắng trong công việc rồi.

Örjan hiểu điều đó và tự nguyện nhận lấy vai trò của một người Đàn Ông luôn có nhiều ham muốn hơn vợ mình một chút. Bằng cách giữ cho mình không quá nóng bỏng, tôi đã khiến anh ấy trở nên mạnh mẽ hơn. Anh ấy sẽ phải làm thế nào nếu như trong cơn ham muốn tôi đạp ngã anh xuống tấm thảm? Tôi tin anh sẽ xìu ngay lập tức. Bây giờ nhìn lại, tôi tự nhủ rõ ràng anh cũng không thật nhạy cảm.

Örjan chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc nôn nóng trẻ con như Benny, đặc biệt là những khi hai chúng tôi không gặp nhau sau một khoảng thời gian. Cứ như thể Benny đã dí mũi vào cửa kính hàng kẹo mà thèm nhỏ dãi, tay nắm thật chặt chỗ tiền để dành. Anh thật sự quần đảo khắp cơ thể tôi, từng xăngtimét vuông một, vận dụng hết năm giác quan, và đôi khi cả giác quan thứ sáu nữa. Anh tìm thấy những nốt ruồi mà tôi không hề biết đến, anh hít hà thật lâu khoeo chân, hoặc nằm nhìn mãi nụ hoa tôi như thể chưa từng thấy nó bao giờ. Bị tôi trêu, anh có vẻ dỗi, và đổ tại sự méo mó nghề nghiệp: anh đã quá quen với việc kiểm tra vú bò... Nhưng không thể chối bỏ sự nhiệt tình và thích thú của anh, cũng như mong muốn được thấy tôi chia sẻ chúng cùng với anh.

Khi Benny bắt đầu khám phá tôi, tôi có hơi khó chịu và hỏi anh liệu đây có phải là màn kiểm tra kỹ thuật bắt buộc hay không. Nhưng thật ra chủ yếu là vì tôi bất ngờ cảm thấy mình nhút nhát một cách ngớ ngẩn. Tôi không rõ mình đã nhập cuộc khám phá anh khi nào, nhưng kể từ lúc đó, chúng tôi tìm thấy nhau nhiều gấp đôi, và bàn tay tôi bắt đầu có cảm giác trống vắng khi không tiếp xúc với bàn tay anh.

Thỉnh thoảng, khi tôi nhìn đôi môi anh và nghĩ về những nơi chúng từng chu du đến, mặt tôi đỏ dừ. Tôi! Đứa đã từng đều đặn kê cho mình những người bạn tình như những liều vitamin nhằm duy trì tình trạng của cơ thể.