← Quay lại trang sách

- 30 - 31-

Thường thì chúng tôi gặp nhau tại nhà tôi, vì tôi khó có thể vắng nhà, nhưng lâu lâu chúng tôi cũng ngủ qua đêm tại căn hộ của cô ấy. Tôi cảm thấy không thoải mái khi ở đó. Những bức tường sơn màu trắng, mấy tấm thảm cũng trắng nốt, và vài món đồ nội thất ít ỏi của cô thì có dạng ống thép. Cảm tưởng như chúng tôi đang ở trong một phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Ở trong bếp, cô chuẩn bị một món rau củ nào đó, chúng chỉ khiến tôi đầy hơi. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu ai đó thò đầu vào phòng thông báo: “Đến lượt cậu khám rồi đấy!”.

Mỗi góc nhà đều có cây xanh, to như một cây bulô con. Theo những gì tôi thấy, chúng rất có thể là cây nhựa, vì toàn bộ căn hộ được thiết kế theo hướng loại trừ các nguồn gây dị ứng. Thứ duy nhất tạo ra một khoảng vui tươi là tấm áp phích tôi đã mua tặng cô ấy. Thật đáng yêu khi cô ấy treo lên tường một bức tranh tầm thường như thế.

Chắc có lẽ tôi nên tặng cho cô ấy vài tấm tranh thêu của mẹ tôi nhỉ? Có trời biết, tôi có nhiều hơn cả mức cần thiết. Tôi tin chắc mẹ thêu mỗi tuần một bức trong suốt năm mươi năm trời, đa số chúng được bà tặng sinh nhật hàng xóm hoặc bạn bè. Đi đến nơi nào trong làng, tôi cũng bắt gặp một tác phẩm thủ công của mẹ nhìn mình ngạo nghễ. Và tôi vẫn còn cả một va li đầy tranh thêu, đủ để phủ kín toàn bộ ngôi nhà.

Ngoài ra, cô ấy không có ti vi. Và đương nhiên đầu máy cũng không có nốt. Đến nỗi tôi phải tránh không đến nhà cô khi truyền hình phát một trận bóng đá quan trọng. Đương nhiên tôi không nói với cô ấy như thế. Vào những buổi tối đó tôi nói: “Anh phải làm sổ sách kế toán”. Cô ấy đến nhà tôi vào một buổi tối như vậy và tôi phải nghiến răng bỏ xem bóng đá để đánh vật với đống giấy tờ chất đống trên bàn làm việc của bố tôi. Cũng may tôi đã sờ đến chúng. Tôi tìm thấy giấy báo tài khoản âm, thư đòi nợ, tối hậu thư cho việc thanh toán, và những thư nhắc nhở lần thứ n. Tôi mất cả nửa buổi tối hì hục với chúng và giải quyết gần như toàn bộ những thứ còn tồn đọng. Có lẽ cô ấy là một thiên thần hộ mệnh, mặc dù không hay biết.

Mà cũng thật dễ chịu khi ngồi xem số dư tài khoản trong khi cô ấy ngọ ngậy trong lòng tôi và khám phá tôi không chút ngượng ngùng. Cứ cái kiểu ưu đãi nghề nghiệp này chắc tôi phải cân nhắc đến chuyện trở thành một anh kế toàn viên tỉ mỉ và cần cù mất thôi... Ừ thì, không hẳn đêm nào chúng tôi cũng phải chơi trò bịt mắt đoán người. Ý tôi là, cả một chuồng đầy bò vẫn đợi tôi mỗi buổi sáng.

Tôi hỏi cô ấy lý do của việc không mua ti vi. Lúc ở nhà tôi, cô xem tất, kể cả quảng cáo. Thứ cô ấy thích nhất là những em bé bụ bẫm bập bẹ nói lời khen ngợi nhãn hiệu tã giấy của mình. Cô tròn mắt xem mọi thứ, từ những chương trình tạp kỹ với những ông bà già hạnh phúc sưu tập tượng chú lùn giữ vườn, cho đến những bộ phim hình sự đêm muộn trong đó bọn ác luôn kết thúc trong một chiếc xe hơi dưới vực sâu. Tôi làm tình với cô ấy trên tấm thảm to trước màn hình ti vi trong khi cô không rời mắt khỏi bộ phim hài Những người bạn.

- Đấy anh thấy không! – Cô ấy thốt lên. – Rõ ràng người như em thì không được phép có ti vi.

Chỉ có thể thao là cô ấy không ủng hộ. Ngay khi nghe thấy nhạc hiệu của một chương trình thể thao, cô bắt đầu thở vắn than dài và lôi tập thơ ngớ ngẩn trong chiếc túi hoa của mình ra. Cái túi là vật bất ly thân của cô ấy, trong đó cô luôn cất vài ba quyển sách.

Hoặc là cô ấy ra sức khiến tôi sao nhãng. Cô mồi chài tôi trên tấm thảm, mặc dù tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cuộc đối đầu giữa hai đội Björklöven và Modo.

Cũng có khi chúng tôi thuê phim về xem. Nói thế nghĩa là không phải một phim, vì chúng tôi không bao giờ thỏa thuận được với nhau về sự lựa chọn. Chúng tôi luôn thuê hai bộ phim. Để rồi cô vớ lấy chiếc túi hoa của mình trong khi tôi xem phim của tôi, và tôi ngủ khò khi cô xem phim của cô.

Hai chúng tôi hợp nhau như nước với lửa, giống như cách nói của ông ngoại tôi. Và tôi không muốn chuyện này chấm dứt. Chỉ cần tôi sống ngày nào biết ngày ấy.

- 31 -

Được thôi,

Anh là người cầm xô vác xẻng,

Nhưng em là đứa có khuôn mặt xinh.

Lâu lâu tôi hỏi xem anh có muốn tôi kiếm cho anh vài quyển sách ở thư viện hay không, vì anh không có thời gian để tới đó.

- Sách á? Chỉ cần đọc một quyển là biết rồi. Năm ngoái anh đã đọc một quyển. – Anh vừa nói vừa làm giả đôi mắt lé của một gã đần độn.

Thỉnh thoảng tôi cũng lôi được anh đến rạp chiếu phim, và ngay khi anh định vào xem Học viện cảnh sát 14, tôi dẫn anh vào rạp chiếu phim Dương cầm. Anh cũng hờn dỗi ngồi xem được một lúc. Lúc đến cảnh mây mưa trong rừng, anh thả rông mấy ngón tay giữa hai đùi tôi, đến mức độ tôi co quắp lại như một con sâu. “Anh đang bỏ lỡ bản tin thể thao đây này!”. Anh thì thào vào tai tôi như thế.

Lúc ra khỏi rạp, anh nói to đến nỗi tất cả mọi người phải quay lại: “Phim gì xạo quá! Thời đó người ta đâu ngu tới mức như vậy! Họ phải biết xây một cái cảng thực sự, chứ làm gì có chuyện kéo lê cây đàn trên các bãi biển như thế!”.

Có một lần duy nhất tôi dẫn anh đi xem kịch. Đó là một vở diễn thể nghiệm khá khó hiểu, với những cảnh ngắn miêu tả sự trống rỗng của cuộc sống đô thị hiện đại. Anh cười hí hí không chút ngượng ngùng giữa khán phòng im phăng phắc.

- Anh chưa bao giờ buồn cười đến thế kể từ khi xem 101 con chó đốm. – Anh nói oang oang khi ra ngoài sảnh nhà hát, mắt nhìn tôi khiêu khích.

- Anh làm thế để cho em mất mặt! – Tôi vặc anh khi vào quán ăn nhanh sau đó. – Có ai bảo anh bị dở hơi hay chậm hiểu đâu. Tại sao anh không chịu chấp nhận là em có cuộc sống của em, và anh cũng thế! Em có nói những câu bình phẩm ngớ ngẩn về cái máy bừa của anh đâu!

- Nhưng anh đâu có bắt em ngồi ngắm nó suốt hai tiếng đồng hồ! – Anh phản đối. Sau đó là sự im lặng.

Để trả thù, Chủ nhật sau đó anh kéo tôi đi xem Hội thi Máy kéo. Những chiếc máy kéo khổng lồ di chuyển các vật nặng và xịt khói xanh ngòm lên bầu trời thu trong vắt. Tiếng ồn ào thật nhức óc. Phải là Örjan thì anh ấy đã viết cho một loạt bài phê phán. Nhưng tôi thì chỉ cảm thấy buồn nôn. Benny kéo sụp mũ xuống tận mũi và hoàn toàn phớt lờ tôi để đi chém gió với mấy tay đội mũ khác về chuyện xăng xe.

Sau đó chúng tôi về nhà và làm tình như hai đứa phát dại.

“Chẳng lẽ chỉ có thế thôi á?” – Tôi ca thán với Märta.

“Chỉ có thế là sao?” – Märta đáp.

Những giây phút thú vị nhất là sau đó, khi chúng tôi quấn lấy nhau trong yên bình và thư thái. Chúng tôi chế ra các bài kiểm tra để khám phá nhau.

- Em sẽ làm gì nếu phải đối diện với một con trâu đực sổng chuồng? – Anh hỏi tôi.

- Em sẽ nhảy một cú ngoạn mục vượt qua khoảng cách năm mét tới hàng rào, sau đó em sẽ ngất xỉu trước khi kịp trèo qua đó và bị đôi sừng của nó nghiến thành cám. – Tôi đáp.

- Không đâu. Em sẽ tiến đến chỗ con bò, và hùng hổ bảo nó không được dọa nạt phụ nữ giữa chốn đông người. Thế là nó lăn ra ngất luôn! – Anh nói.

- Anh sẽ làm thế nào khi đang đứng giữa sảnh tiếp tân sang trọng thì phát hiện ra quên cài khóa quần và cái của mình lấp ló trước mắt mọi người? – Tôi hỏi.

- Thế thì anh lôi hẳn nó ra và bảo anh là đại diện của Hiệp hội những kẻ thích khoe hàng, và lịch sự kêu gọi mọi người đóng góp hỗ trợ, của ít lòng nhiều. – Anh nói một cách hăng hái. – Không, thật ra anh sẽ cố gắng kéo khóa quần một cách kín đáo, nhưng lại bị kẹt chiếc khăn bàn vào đó và làm rơi cả chồng đĩa xuống đất. Sau đó anh sẽ đi lùi ra cửa với chiếc khăn vẫn dính ở khóa quần, miệng toét ra cười, rồi anh vấp phải chiếc khăn khi bước xuống cầu thang và ngã gãy chân! Em sẽ làm gì khi em mua một quyển sách ở một cửa tiệm, rồi bước vào hiệu sách khác và bị người bán hàng cho rằng em đã ăn cắp sách của họ?

- Thì em sẽ trả tiền cho họ với một nụ cười điên dại, và mua thêm ba quyển nữa, mạnh miệng tuyên bố là cuốn sách hay đến nỗi em sẽ đem tặng tất cả bạn bè mình. Sau đó em sẽ đỏ mặt tía tai bỏ đi và quên phứt cả bốn cuốn sách trên quầy.

Chúng tôi đã thống nhất với nhau nếu anh là Anh chàng Thất Bại cấp Quốc Gia, thì tôi hoàn toàn đủ tư cách trở thành Cô nàng Thất Bại cấp Quốc Gia, và cả hai chúng tôi sẽ được nhồi rơm đem trưng bày ở viện bảo tàng.