← Quay lại trang sách

- 1 - Thì Ra Là Em

Thứ 7, ngày... tháng... năm...

Đã mấy tiếng đồng hồ kể từ lúc tôi về đến nhà. Câu hỏi thường trực lăn tăn trong cái đầu "bã đậu" của tôi khiến tôi "ức chế" quá. "Cô gái ấy là ai?", "Tại sao nhìn tôi chằm chằm như thế?", "Mặt tôi dính nhọ sao?", "Hay là người quen?"...

Ôi, tôi phát điên lên mất. Em xinh thật, nhưng nếu nhận vơ người quen như thế chẳng phải rất khùng sao. Hay thấy "người sang lại bắt quàng làm họ". Không phải, cô gái ấy thậm chí còn "sang chảnh" hơn tôi ấy chứ.

Haizz, quên đi!

Tôi xếp vài bộ quần áo vào vali để chuẩn bị cho một tuần công tác tại Sài Gòn. Công việc của tôi cũng không vất vả lắm, chỉ là việc lên nội dung và chạy chương trình cho một công ty tổ chức sự kiện nho nhỏ. Nhưng tôi phải đi công tác nhiều, ít thì một tháng một lần, nhiều thì hai, ba lần một tháng. Khi làm chương trình, tôi còn gặp nhiều em xinh hơn thế ấy chứ.

Tôi là người ăn nói không giỏi, nhưng khi viết ra rồi thì rất nhiều em "ngã ngựa". Vì thế, bấy lâu nay, rất ít khi tôi thất bại trên tình trường. Duy nhất chỉ có một lần. Với một người con gái khá đặc biệt.

Tôi điển trai, mắt sáng, cao 1 mét 82. "Ngon" phải không?

"Chiều thứ bảy, nhâm nhi tách cafe bên đống công việc còn ngổn ngang. Bất chợt bắt gặp ánh mắt một người làm tim tôi xao xuyến. Thật ra thì em ấy nhìn tôi rất lâu, tôi cũng có đáp trả lại một hai lần nhưng rất ngắn, ngắn như kiểu khoảnh khắc vậy. Lúc ấy đã định sang bàn em vu vơ dăm ba câu chuyện nhưng chân thì cứng lại, bí bách thật! Về nhà tiếc ngẩn ngơ, không biết bao giờ mới gặp lại cô gái với chiếc áo hồng in hình chú gấu xanh lè lưỡi? Em ơi, em ở đâu? Đợi anh một tuần nữa nhé. Mong sao gặp lại em!

Chúc cả thế giới ngủ ngon!"

37 phút trước, 41 likes, 8 comments.

Haha, toàn là những bình luận "GATO" từ mấy thằng bạn quỷ. Vui đây!

Đất, Trời Và Em

- Cho tôi một ly nước ép dâu tây, ít đá và đừng quên cho thêm chút đường!

Tôi giật bắn mình, quay đầu lại, tự nhủ: "Quen quen".

Thôi chết tôi rôi, đời đẹp như mơ, cầu được ước thấy, biết thế này tôi đã ước thêm có bạc tỷ rồi.

Giọng nói đó không thể lẫn vào đâu được, chưa kể, người ta hay gọi là "nước dâu tây ép", cô gái kỳ quặc này luôn miệng gọi "nước ép dâu tây".

Nghĩ thế mà lòng tôi lâng lâng vui. Hình như tôi đã đợi khoảnh khắc này suốt một tuần qua thì phải. Đã đến lúc tôi cần làm một cái gì đó để mời cô ấy sang chỗ mình trò chuyện. Một cái nháy mắt? Không được, như vậy thì "Sở Khanh" quá. Một nụ cười thật duyên? Không được, cô ấy sẽ hiểu lầm mình "bóng" mất. Một lời chào? Cũng không được, tôi sẽ trở nên thật lố bịch.

Nếu lúc ấy, em không chủ động nói chuyện với tôi, không biết mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào? Thật sự, với khả nặng tán tỉnh phụ nữ của mình, cộng thêm vẻ điển trai vốn có, tôi thừa sức "hạ gục" cô ấy trong chớp mắt ấy chứ. Khoác lác vậy thôi, tôi sợ lặp lại cảm giác lúc ngồi đối diện cô gái ấy. Cứng họng tới mức tôi không biết phải nói chuyện gì, thậm chí có lúc còn lắp ba lắp bắp. Buồn cười nhất là khi tay tôi run lên, tôi lại giả vờ rung rung cổ tay, đổ thừa cho việc thức cả đêm gõ kịch bản chương trình. Nghĩ đến mà muốn chui luôn xuống cái hố nào quá đi.

Phì phèo điếu thuốc trên ban công. Lâu rồi tôi mới dành cho mình chút ít thời gian để nghĩ về ai đó. Có thể vì tiền, vì những bận rộn thường nhật, đôi khi, tôi quên mất rằng mình cần phải yêu, yêu thương một ai đó thật nhiều. Nhưng cũng có thể, tôi đã từng đau vì tình yêu quá nhiều, vết sẹo tới bây giờ vẫn chưa thể lành hẳn, nên tôi đã trốn tránh tình yêu.

Trời hôm nay cao và trong xanh vời vợi. Hay vì tôi đang có chút men tình mà thấy đời bỗng vui đến ngọt ngào. Mây quấn lấy trời xanh, trời xanh ôm trọn từng vòm mây vào lòng. Ôi, nhìn kìa, ngay cả khi mây giận hờn rồi bay đi theo gió, trời vẫn thật bao dung, vẫn ôm lấy mây từng chút, từng chút một.

Đúng là tôi đang rung động. Một thằng con trai ngoài hai mươi, thấy cỏ nảy mầm trên mặt đất, thấy nắng hắt vàng trên bờ vai, thấy sương nhảy đùa trên cọng lá... Đó chẳng phải là đang yêu thì là gì?

Thề với trời với đất. Tôi bị chinh phục bởi em.