- 2 - Yêu Em Như Thể Bản Năng Anh Có
Gặp em là định mệnh và yêu em là bản năng anh vốn có. Như chim trời biết cất cánh để bay lên, cá dưới sông biết quẫy mình để bơi ra nguồn lớn...
Trước khi gặp em, anh đã từng nghĩ rất nhiều về cô gái sau này anh sẽ yêu. Anh cũng thật "sến" khi tự tưởng tượng khung cảnh lãng mạn anh sẽ gặp được người trong mộng. Đó là một buổi chiều ngọt ngào trong tiệm sách vắng người, ta bắt gặp ánh mắt của nhau và tình yêu bắt đầu từ ánh mắt ấy. Đó là một ngày nắng trên chuyến xe bus vội vàng với những cú phanh bất ngờ, dòng người xô đẩy khiến em nép chặt vào anh...
Nhưng rồi định mệnh đưa anh gặp em. Không có những tiệm sách vắng người, không có những chuyến xe xô bồ... mà đó là sự tình cờ, tình cờ như những lần chạy trốn cơn mưa mùa hạ bất chợt.
Anh yêu em!
Anh không phải là chàng thi sĩ để cho em những lãng mạn, ngọt ngào. Anh cũng không phải là một con người vĩ đại để cho em được tất cả mọi thứ. Nhưng anh có sự chân thành và một tình yêu nồng nàn dành cho em.
Yêu em, anh bỏ thói quen ngồi hàng giờ trước màn hình máy tính để "cày" những trò chơi vô bổ.
Yêu em, anh không còn những ngày ngủ nướng vì thức thâu đêm để đón đợi những trận bóng. Yêu em, anh không còn hay tán dóc với những cô gái xinh đẹp mà anh gặp.
Yêu em, anh biết cách quan tâm tới những cảm xúc của người khác và anh cũng tự chăm sóc bản thân mình nhiều hơn. Bởi anh biết, em cần một người cho em những tin tưởng và che chở.
Yêu em, anh chợt yêu cả những phút đợi chờ, trân trọng những san sẻ và thời gian ở bên nhau. Anh bỗng trở nên mạnh mẽ, bản lĩnh và phấn đấu không ngừng mỗi ngày. Vì tình yêu, anh có thể làm tất cả.
Anh sẽ chứng minh cho em thấy, rằng tình yêu anh dành cho em lớn đến nhường nào, rằng em là cô gái duy nhất anh yêu thương nhiều đến thế. Có những lần hờn giận, anh vui lắm khi thấy tin nhắn "Em nhớ anh", vì khi đó anh hiểu rằng, em đã thất bại trong việc ngừng yêu anh. Anh nhận thấy mình rất yêu em, bây giờ và mai sau cũng vẫn thế. Hãy cứ tin ở anh, yêu thương bé nhỏ!
Như chim trời biết cất cánh để lượn bay, như cá dưới sông biết quẫy mình để bơi ra nguồn lớn... Đó là bản năng. Và yêu em là bản năng anh vốn có.
Sao Anh Yêu Em Nhiều Đến Thế?
Gió mùa đông rít từng cơn se nỗi nhớ cong vênh lại, chim non tìm về tổ để nương náu, tránh cái rét giữa chơi vơi ngõ nhỏ, phố nhỏ. Ngày lạnh, đêm lạnh hòa vào cùng mùa lạnh, những bàn tay khẽ chạm nhau cũng đủ để giật mình, những nỗi cô đơn khẽ gợi đến cũng đủ để đượm buồn.
Thế giới này dẫu biết luôn tồn tại những điều trái khoáy, song, có đi hết cả cuộc đời, có chạy hết cả đường dài của số phận cũng chẳng thể lý giải được hết những cái trái khoáy diễn ra, chảy đến với chính mình. Sông dẫu nhiều nhánh cũng cùng nhau đổ vào một bể, giọt nước dẫu có đổ vào giọt rượu cũng hòa vào làm một giọt, chỉ có con người với con người, dẫu có yêu thương bao nhiêu cũng là chưa đủ.
Nỗi nhớ dù ngắn dù dài cũng vẫn gọi là nỗi nhớ.
Tình yêu dù nông sâu, đậm nhạt vẫn cứ gọi là tình yêu.
Anh yêu em rồi đấy, yêu bằng bản năng anh sẵn có, yêu bằng tình tế bào cảm xúc và nhớ nhung. Anh không phải một nhà thơ để ngày đêm dành cho em những lời có cánh, anh cũng chẳng phải một chàng hát rong để nghêu ngao hát tặng em những câu từ làm tim em tan chảy. Khi ở gần em, hay cả khi xa em, anh đơn giản chỉ là một thằng ngốc, ngốc tới mức anh cứ luôn tự hỏi mình: Sao anh yêu em nhiều đến thế?
Anh thích hai chữ "Tình yêu", nhẹ nhàng mà nồng ấm như bếp lửa đêm giao thừa. Có lẽ lúc anh nói: "Anh yêu em", em sẽ hạnh phúc nhiều lắm đấy. Cũng giống như anh vậy, chắc sẽ không ngủ được khi nghe em thầm thì rằng "Em yêu anh".
Xin phép em cho anh được làm thằng ngốc thêm chút nữa, hoặc cả đời này anh ngốc nghếch, khờ khạo cũng không sao. Nhưng phải nắm lấy tay anh nhé, dựa vào vai anh nhé, gối lên tay anh mỗi khi em ngủ nhé. Hay là để anh chạy đi tìm một chiếc khóa khổng lồ, anh phải giữ em lại để chỉ là của riêng anh thôi, không thêm một ai khác.
Em có thấy phiền phức không?
Kể cả là phiền phức, anh cũng không quan tâm đâu. Ai bảo ANH YÊU EM nhiều đến thế!