- 5 - Yêu Đi Để Biết-
Hà Nội chiều nay tắc đường và kẹt xe.
Anh lại gặp đôi ba người quen dừng đèn đỏ.
Những người mình nghĩ sẽ không gặp thì anh cũng đã gặp, vài người anh không còn muốn gặp thì vẫn cứ nhìn thấy nhau. Em đang ở đâu, sao anh không còn nhìn thấy?
Hà Nội đâu rộng lớn quá, sao em không len vào dòng người rồi đi tới thế giới của anh?
Lúc Hà Nội tắc đường, anh dừng xe, sao em còn chưa chịu chạy tới?
Ai rồi cũng sẽ chạm mặt nhau đôi lần, sao cứ ngoại trừ em?
Giá có em lúc này, anh có một người để nói về nỗi đau cứ lớn lên từng ngày.
Hà Nội hôm nay vắng mưa, nhưng mắt anh ướt đẫm.
Giá có em lúc này, anh sẽ có một người ngồi gần bên, để anh không thấy anh chỉ một mình. Một mình, một mình anh.
Ai rồi cũng sẽ chạm tay nhau, sao cứ ngoại trừ em?
Là vì anh đang cô đơn giữa phố phường tấp nập, đâu đâu cũng là em, anh nhớ về em, nhưng lý trí không cho phép anh chạy đi tìm em, anh thấy mình không đủ dũng cảm để nói lời xin lỗi em, để chạm tay em thêm lần nữa, để chạm môi em phía nhà không mưa hắt. Đâu đâu cũng là em... nhưng đâu đâu cũng không có em. Anh để tuột mất em thực sự rồi. Hay là mình yêu thêm lần nữa, lại lao mình vào cuộc yêu, lại khóc và lại khổ đau.
Buổi chiều hôm ấy, nếu như anh là sắt đá sẽ chẳng thấy rung động, nếu trái tim anh đóng băng sẽ chẳng loạn nhịp vì em. Anh đã chẳng làm khổ em, đã chẳng trở thành người đàn ông em oán giận và không muốn gặp lại thêm một lần nào nữa trên thế giới này.
Làm sao bạn có thể hiểu được tâm trạng rối bời lúc này của tôi nếu bạn chưa yêu lấy một lần. Đừng chỉ đọc thôi, hãy yêu đi.
Yêu đi để biết. Biết nhớ nhung, biết nắm tay và biết chạm môi. Chạm môi có tới hàng trăm kiểu chạm môi, yêu đi rồi chọn cho mình cách chạm môi đặc biệt nhất.
Yêu đi để biết. Biết dằn vặt, biết tổn thương và biết chấp nhận. Chấp nhận có tới hàng trăm lý do, yêu đi rồi chọn cho mình một lý do chính đáng nhất.
Yêu đi để biết. Biết cười, biết khóc và biết xin lỗi. Xin lỗi có tới hàng trăm nguyên nhân, yêu đi để biết có những khi bạn chẳng sai điều gì nhưng vẫn cứ nói lời xin lỗi.
Yêu đi để biết. Biết cảm giác lúc này mà tôi và cô ấy trải qua.
Tóm lại là, yêu đi để biết!
Có Lẽ Lâu Nay, Chúng Ta Vẫn Cố Gượng Cười Để Che Đi Nước Mắt
Ngày nhỏ, nụ cười giòn tan khi mỗi sáng thức dậy, được mẹ xoa đầu và chở đi học. Nước mắt rơi khi những trận đòn roi hằn lằn bàn tay nghịch dại. Nhưng vô thức, đứa trẻ vẫn cười, vẫn khóc, cười khóc vì những điều giản đơn và chẳng bao giờ thấy lòng mình trĩu nặng.
Mỗi tối trước khi tắt đèn đi ngủ.
Mẹ lại chuẩn bị bộ quần áo sáng mai con sẽ mặc đi học.
Xanh xanh, đỏ đỏ. Nếu chiếc áo có lấm bẩn hay nhăn nhúm, mẹ sẽ là phẳng chúng cho con.
Bất giác nhận ra.
Khi tự mình trở dậy mỗi buổi sáng, tự tay mở tủ đồ và chọn một chiếc quần jeans, một chiếc áo chỉn chu trước khi ra khỏi nhà.
Và nếu chúng không thẳng nếp, con sẽ lựa chọn một bộ đồ khác.
Con người ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một nơi để trở về. Ở đó, những bộ đồ không thẳng nếu sẽ được mẹ là phẳng.
Giống như cuộc đời này, con người ta có nhiều lựa chọn cho riêng mình, nhưng thay vì chạy hết mình, cháy hết mình vì một hướng đi duy nhất, chúng ta lại quá tham lam khi rẽ sang nhiều hướng, rẽ ngoặt nhiều đường và con đường nào cũng đầy rẫy những vết gai làm chân rớm máu.
Ngày nhỏ, nụ cười đến đơn thuần là những lần được xoa đầu khen ngợi, được nhận từ đứa bạn một chiếc kẹo bông gòn, một chiếc bánh chia ra nhiều phần.
Lớn lên, người ta nhận ra, thành công của mình đôi khi cũng là sự ganh đua của người khác, và rồi, lại giấu kín đi, vui một mình, chia sẻ một mình, một mình và một mình.
Một cái ôm từ phía sau đủ để sưởi ấm cả trái tim giữa những ngày mưa rét lạnh. Nhưng tình yêu, rồi cũng đầy những vết xước, mà vết xước nào cũng trở nên tái tê và âm ỉ ngay cả khi chúng lành lại và lên da non.
Thật ra lâu nay, khi chúng ta lớn hơn, nước mắt không dễ dàng rơi xuống từ những trận đòn roi, chúng chảy ngược vào tim, nỗi đau lớn dần lên. Cô đơn và trống trải.
Và chúng ta lại lấy nụ cười để lấp đầy khoảng không ấy. Nhưng những nụ cười để che giấu nỗi đau thật đáng thương và tội nghiệp.
Một nụ cười tội nghiệp.
Khi chúng phải khỏa lấp những nỗi buồn không đáy trong tim.
Nếu buồn, hãy cứ để nước mắt rơi.
Gào khóc như đứa trẻ đưa chân vào nan hoa xe đạp.
Ở tuổi yêu và vào giữa mùa yêu, tôi mượn nụ cười để che đi quá khứ của mình, che đi những cuộc tình tôi đã đi qua, tôi sợ người con gái bé bỏng hiện tại của tôi sẽ khóc, sẽ ghen, sẽ giận, sẽ tổn thương. Tổn thương? Có vẻ như thật khó hiểu, nó đơn giản là cảm giác đau nhưng được gọi bằng danh xưng hoa mỹ hơn.
Nhiều lần, tôi cũng vay mượn nụ cười để giấu kỹ những cảm giác mà mình chịu đựng, tôi phải trải qua chúng chỉ với một mình tôi. Dù không biết tới khi nào tôi mới có thể trả nợ hết nụ cười, nhưng tôi lại không thể yếu đuối và không thể khóc lên khi tôi mang hình hài của một người trưởng thành.
Thật ra lâu nay, chúng ta đã nợ nụ cười quá nhiều khi cứ mượn chúng để che đi nước mắt.