← Quay lại trang sách

- 6 - Đến Đích-

Con người ta thường chắp hai tay rồi nhìn lên trời cầu nguyện. Họ xin những vì tinh túy trên cao phù hộ cho mọi điều tốt đẹp, họ đặt niềm tin vào những thứ mà khoa học chứng minh rằng đó chỉ là những tảng đá.

Con người ta thường ước cuộc sống sẽ đẹp như những giấc mơ mà quên mất đi có những giấc mơ là ác mộng. Giấc mơ nào rồi cũng kết thúc, nếu cuộc sống tươi đẹp kia cũng như những giấc mơ, chẳng phải chúng sẽ đứt đoạn và sớm khép lại đó sao?

Con người ta thường tin vào những điều tồi tệ, cho rằng xung quanh mình chẳng có ai cho không mình bất cứ điều gì, ở thời này, lấy đâu ra lòng tốt, đào đâu ra người tốt. Đó chẳng phải là sự phủ định chính bản thân mình đấy sao. Chúng ta hãy là những người tốt trước khi đòi hỏi và chờ đợi ai đó đối xử tốt với mình.

Ở đời này, sợ nhất là ai đó sống không có mục đích, sống hoài sống phí những ngày trời cho, sống qua loa những thời gian được sống. Nhưng trái khoáy rằng, người ta lại cứng nhắc bắt mình làm bất cứ thứ gì cũng phải có mục đích, kể cả là yêu.

Yêu mà vì một mục đích nào đó thì thực sự đáng trách!

Thay vì đi tìm cho mình một mục đích, hãy đi kiếm một đích đến.

Giống như khi yêu em.

Anh vẫn đi trên con đường của anh, nhưng đích đến nào trên con đường ấy cũng là em. Dù anh có rẽ hướng nào, trái phải hay đông tây nam bắc, tất cả chỉ để tìm thấy em ở cuối con đường. Anh không biết phải mất bao lâu để tìm thấy đích đến, cần bao nhiêu thời gian để đi tới đích đến, nhưng em à, em đã bước vào thế giới của anh, bước vào cuộc sống của anh và bước vào trái tim của anh. Có thể, anh chẳng nhớ, chẳng biết, chẳng hiểu điều gì, nhưng có một điều anh luôn chắc chắn: Em vẫn luôn ở trong tâm trí của anh.

Lúc này, ngay cả khi đã xa em, chẳng còn thấy em bên mình khi anh mở mắt ra, nhưng anh vẫn nhớ như in những phút giây ở cạnh nhau, từng phút, từng tích tắc, anh vẫn gọi tên em.

Anh muốn những ai đã yêu, đang yêu và sẽ yêu hãy cứ giữ trọn một đích đến. Đừng một ai để một dấu chấm lửng trên đường đi tới đích đến của mình.

Cảm Ơn Em!

Dù có thể là muộn màng, nhưng lúc yêu, anh đã bỏ quên quá nhiều lần những lời cảm ơn.

Cũng lâu lắm rồi anh không để nước mắt rơi. Cuộc sống này bộn bề và khắc nghiệt quá nên anh thấy mình chai sạn rồi, cả những cảm xúc cũng cứng đanh lại, có lấy búa đập chắc cũng khó mà vỡ vụn ra. Nhưng nhờ có em, người đàn ông băng giá ấy đã khóc vì tình yêu. Lúc này sao anh thấy dòng nước ấy ấm áp thé. Nếu có thể đau rồi quên đi tất cả, anh nguyện bỏ hết thảy để đớn đau, để khóc cùng em.

Cũng đã nhiều ngày kể từ cơn mưa ấy, nắng đã lên nhiều lần, vai anh cũng nhiều lần đỡ nắng khi chúng xuống trần gian. Em đã quên được anh chưa?

Anh hỏi ngô nghê quá phải không em? Quên một người mình yêu thật lòng khó lắm phải không em? Ngay tới bản thân anh, nhiều khi ngồi bàn nhậu cùng đám bạn, anh giảng giải rất nhiều về tình yêu, khuyên chúng biết bao điều, nghe thì êm xui, dễ dàng lắm. Nhưng đến chuyện tình của chính anh thì anh lại rơi vào bế tắc, bế tắc cùng đường và không có lối ra.

Anh là một kẻ tội lỗi, tồi tệ và không xứng đáng với tình yêu của em. Nhưng thực sự, anh muốn gửi tới em một lời cảm ơn, dù có thể là muộn màng, nhưng lúc yêu, anh đã bỏ quên lời cảm ơn quá nhiều lần.

Cảm ơn em đã cho anh những buổi chiều ngập nắng mà không hề ngột ngạt.

Cảm ơn em đã ở trên lưng anh mỗi tối đi dạo về, để anh thấy rằng, mình có thể cõng cả thế giới này trên lưng, sức anh đâu hèn mọn.

Cảm ơn em đã nhắm mắt khi hôn anh, điều đó có nghĩa là em tin tưởng anh và thấy ngọt ngào khi bên anh.

Cảm ơn em đã mặc váy cô dâu để anh được thử làm chú rể, ngay cả khi đó là lần thứ hai anh trải qua cảm xúc ấy, nhưng anh muốn nói rằng, nó thật tuyệt.

Cảm ơn và cảm ơn em!