- 15 - Dự hội chợ mùa Xuân
KHI MÙA ĐÔNG ĐÃ TÀN, TÀN theo những ngày tháng buốt giá, anh em Kiến Vàng từ biệt hang Kiến Đại Phú ra đi.
- Chúng cháu cúi đầu cám ơn cụ đã nuôi sống chúng cháu trong những ngày mùa Đông rét mướt vừa qua, ơn sống chết này trong đời chúng cháu không bao giờ dám quên. Bây giờ chúng cháu xin phép cụ phải ra đi, vì Trời đã trót sinh mạng dòng máu phiêu lưu nên chúng cháu còn nặng nợ giang hồ.
Kiến Đại Phú trong những ngày mùa Đông được hai đứa trẻ vuốt râu và kể chuyện phiêu lưu lý thú nên cũng bắt đầu ham đi đó đi đây, nhưng:
- Ta đã quá già nua để còn được đi như các cháu, dù ta vẫn thèm lắm. Có điều ta khuyên các cháu là phải biết sống với tuổi trẻ của mình, đừng để phí phạm thì giờ lãng nhách mà sau hối hận.
Kiến Đại Phú cho các Kiến Hầu mang theo thực phẩm cho anh em Kiến Vàng nhưng chúng từ chối, những kẻ giang hồ đường là bạn, đất là nhà, khắp nơi là họ hàng, không cần mang theo chi cả. Anh em Kiến Vàng hẹn:
- Thỉnh thoảng chúng cháu sẽ dừng bước giang hồ, ghé qua nghỉ chân ở hang cụ và ruốt râu kể chuyện phiêu lưu cho cụ nghe, nếu cụ cho phép.
- Rồi mùa Đông nào đó nếu không có nơi nương tựa, cứ ghé qua đây ta sẽ có dư thừa cho các cháu ăn!
Dời hang Kiến Đại Phú, trời vừa chớm mùa Xuân. Còn một chút lạnh vương lại của bước chân mùa Đông nhưng bầu trời đã trong sáng và ấm áp hơn nhiều. Khắp nơi cây cỏ xanh tươi, nảy lộc non và hoa muôn sắc đua nhau nở. Suốt mùa Đông bó cẳng trong hang Kiến Đại Phú làm công việc vuốt râu lãng nhách để độ nhật, nay mới được ra ngoài, anh em Kiến Vàng thấy trời đất đẹp làm sao. Chúng vừa đi vừa cất tiếng hát vang trời, y như niềm vui mà ngày nào chúng dời khỏi nhà, trong những bước đầu phiêu lưu Trên đường đi, qua một gốc cây, anh anh em Kiến Vàng chợt thấy có một đám đông ồn ào. Hình như có hội chợ. Tò mò anh em Kiến Vàng bước tới, quả thật là có hội chợ.
Hàng năm cứ vào buổi đầu Xuân trời đẹp, bác Cắc Kè trú ngụ trên cây Bằng Lăng già nua, tổ chức Hội Chợ mời tất cả những sinh vật nhỏ bé tới dự. Họ hàng nhà Bộ Muỗm, Bọ Ngựa, Châu Chấu, Cào Cào, Bọ Rầy, Ốc Sên, Nhện Vườn, Cánh Cam, Dế Than, Dế Trũi, Xén Tóc, Kiến Đen, Kiến Bọ Dọt, Kiến Vống lại có cả những họ hàng nhà Bướm Vàng, Chuồn Chuồn, Tò Vò, Ong độc thân, họ hàng nhà Cóc, Ễnh Ương, Ếch, Nhái từ bờ hồ cũng tới tham dự đông đảo.
- Vui quá sá, anh em mình ghé đây chơi.
Cảnh Hội Chợ tưng bừng náo nhiệt, chỗ này tổ chức đấu võ, chỗ kia tổ chức văn nghệ ca hát, chỗ khác lại tổ chức trình diễn thời trang mùa Xuân, thật là hấp dẫn và vui vẻ.
Đây là khu võ đài, hai dũng sĩ Bọ Ngựa với hai cây kiếm dài thượng đài chào khán giả. Tiếng vỗ chân vỗ râu vang dậy. Lão Sên làm trọng tài đứng ra giới thiệu:
- Kính thưa quý vị, sau đây hai dũng sĩ Bọ Ngựa khét tiếng sẽ cống hiến quý vị những đường kiếm tuyệt vời đã làm nghiêng ngả bao nhiêu cây cối.
Hai dũng sĩ Bọ Ngựa bước tới bắt râu nhau trước khi tuốt kiếm giao đấu, và tiếng vỗ chân vỗ râu của khán giả luôn luồn vang dậy cổ võ, Quả là những đường kiếm tuyệt vời, hai dũng sĩ Bọ Ngựa hăng hái biểu diễn làm say sưa cả võ trường nín lặng theo dõi. Lão Sên trọng tài, nhờ có áo giáp kiên cố nên đứng giữa võ đài chấm điểm mà không sợ kiếm của các dũng sĩ có thể làm bị thương. Thỉnh thoảng cũng vì cái áo giáp ấy mà lưỡi kiếm của dũng sĩ đâm sấy, đau điếng. Suốt hiệp đầu bất phân thắng bại, nhưng đến hiệp nhì sôi nổi hơn, Kiếm của một dũng sĩ bị kiếm của dũng sĩ đối thủ chém một cái gẫy tách ra làm đôi. Thế là trận đấu kiếm của hai dũng sĩ Bọ Ngựa chấm dứt. Vì trong đời của một dũng sĩ, gươm chỉ dự đấu một lần, thua một lần là bị loại ra khỏi võ đài trọn đời.
Dứt trận đấu kiếm của các dũng sĩ Bọ Ngựa, võ đài lại tiếp tục đấu đô vật. Hai võ sĩ đô vật là hai chàng Kiến Đen to con khoẻ mạnh được vặt đứt râu đấy vào võ đài. Trọng tài bây giờ là một Kiến Vống. Kiến Vống chưa kịp giới thiệu thì hai võ sĩ đô vật Kiến Đen đã hăng hái nhào tới ôm sấn lấy nhau vật lộn. Khoảng nửa hiệp đầu võ trường có vẻ sôi nổi theo dõi, nhưng sau đó ai nấy đều chán nản bỏ đi, để một mình trọng tài Kiến Vống kiên nhẫn ngồi đợi kết quả kẻ thắng bại. Vì trận đô vật được tổ chức giữa hai võ sĩ Kiến Đen thường là kéo dài tới mấy ngày liền. Các đối thủ đánh nhau không biết mệt và chỉ buông nhau ra khi nào có một kẻ đã chết. Đi dự các trò chơi khác hay đi làm việc gì rồi mấy ngày sau khán giả trở lại nghe tuyên bố kẻ thắng, chứ ngồi xem hai võ sĩ ôm nhau vật lộn suốt ngày thì chả có gì là lý thú cả.
Anh em Kiến Vàng lại theo đám đông tới dự khu Trình Diễn Thời Trang Mùa Xuân.
Tham dự cuộc trình diễn thời trang này phần đông là các nàng Bướm, thôi thì quần áo xanh, vàng, đỏ, tím, hoa màu sặc sỡ đủ loại, các nàng Bướm bay qua bay lại tha thướt khoe các cánh áo độc đáo của mình, nàng nào cũng điệu bộ và nhoẻn miệng cười tình với khán giả. Các chị Chuồn Chuồn và Cào Cào cũng tham dự cuộc trình diễn này, nhưng cốt ý của Ban Giám Khảo là để làm tăng vẻ đẹp cho các cánh áo của những chị Bướm mà thôi. Cuối cùng giải nhất về cuộc thi đua trình diễn thời trang mùa Xuân được chấm cho bộ áo tuyệt vời của nàng Bướm Đuôi Én với lời khen: màu sắc hòa hợp, kiểu cách tân kỳ và nàng kiểu mẫu yểu điệu. Bướm Đuôi Én đtrợc thưởng một hũ mật và một cuộc du lịch dài hạn trong một vườn hoa hương sắc rộng mênh mông mà địa điểm đã được Ban Giám Khảo định trước
Dời khu Trình Diễn Thời Trang Mùa Xuân anh em Kiến Vàng tiếp tục sang khu vực khác của Hội Chợ. Khu Trình Diễn Văn Nghệ. Khu này kể như là phần chính của Hội Chợ. Cuộc trình diễn văn nghệ được chính Trưởng ban Tổ chức Hội chợ Cắc Kè đứng ra chủ tọa.
Cuộc trình diễn văn nghệ bắt đầu. Cắc Kè bước lên bục gỗ đọc diễn văn khai mạc:
- Kính thưa quý vị, hàng năm cứ vào ngày đầu Xuân, khi hoa khắp nơi tưng bừng đua nở thì muôn loài chúng ta lại gác mọi bận rộn, xóa bỏ mọi hận thù dòng giống cùng quây quần nơi đây để tổ chức đón mừng chúa Xuân. Mỗi năm Xuân chỉ đến một lần, cũng là một dịp để chúng ta gần gũi, thông cảm nhau, những kẻ bé nhỏ được trời tạo dựng cho một tâm hồn yêu sống đơn sơ và chuộng thanh bình. Ước gì Trời Đất thương chúng ta mãi để ít thiên tai, hoạn nạn, đời sống của chúng ta kiếm ăn dễ dàng và sung túc hơn.
Sau khi chủ tọa Cắc Kè dứt lời, toàn thể khán giả đều đứng ngay ngắn cùng đồng thanh ca bản chúc tụng Trời Đất Vô biên đáng kính. Dứt bản ca này phần trình diễn văn nghệ mới bắt đầu.
- Mở đầu chương trình văn nghệ mùa Xuân hôm nay, chúng tôi xin giới thiệu ban tam ca Ba Chàng Ểnh Uơng. Kính thưa quí vị, đây tam ca Ba Chàng Ễnh ương.
Ba ca sĩ Ễnh Ương há hốc miệng ra gào thét bản “Mừng Xuân Mới Về” không lấy gì xuất sắc cho lắm, tuy nhiên là bản đầu nên tiếng vỗ chân rỗ râu còn hăng. Sau đó là các màn múa may của vũ đoàn Bướm Vàng, múa lân, đánh trống của chàng Bổ Củi. Riêng chàng Cóc lên ca bản “Con cóc là cậu ông trời, đứa nào đánh nó thì trời đánh cho” được khán giả hoanh nghênh nhiệt liệt.
- Kính thưa quý vị, đệ tiếp tục chương trình chúng tôi xin giới thiệu nữ ca sĩ Nhện Vàng,..
Nữ ca Nhện Vàng đứng bên xướng ngôn viên Cắc Kè cười toe toét miệng. Nàng ca bản ‘‘Tò Vò mà nuôi con Nhện, đến khi nó lớn nó bỏ nó đi, Tò vò ngồi khóc tỉ tì ti.. Nhện ơi Nhện hỡi Nhện đi đàng nào…”
Không ngờ bài hát ấy làm chú Tò Vò ở dưới đám khán giả chạm tự ái, chàng ta liền xung phong lên sân khấu ngâm thơ bài “Hôm nay ra đứng bờ ao, Trông cá cá lặn, trông sao sao mờ, Buồn trông con Nhện giăng tơ. Nhện ơi Nhện hỡi Nhện chờ… kít ai...” Thơ nhạc giao duyên giữa chị Nhện và chàng Tò Vò xuýt trở thành ẩu đả, may mắn Cắc Kè can kịp không thì có kẻ văng mạng ngay trên sân khấu. Tiếp theo là các màn ảo thuật của ảo thuật gia Cào Cào biểu diễn bò ngửa và đi bằng hai râu, màn độc tấu miệng của nhạc sĩ Châu Chấu. Riêng anh em Kiến Vàng thấy thiên hạ được vỗ tay cũng bèn trèo lên sân khấu ca bản “Con Kiến Đen nó nằm trên hòn đá đen, một đêm tối đen nhưng Trời vẫn nhìn thấy nó. Vì Ngài trông biết tỏ tường, Dù trong tâm tư, dù trong đêm tối, trên đời không ai giấu được Ngài”. Khán giả hoan nghênh hô “bít” rền, anh em Kiến Vàng bèn thay phiên nhau kể chuyện phiêu lưu, cũng được toàn thể Hội Chợ tán thưởng nhiệt liệt.
- Để kết thúc chương trình, chúng tôi xin giới thiệu ca sĩ tài danh Dế Mèn. Kính thưa quý vị, đây tài danh Dế Mèn...
Tiếng ca Dế Mèn cất lên chế ngự cả Hội Chợ, toàn thể khán giả lặng thinh để từng hơi thở nhẹ của Dế Mèn rót vào tai, đê mê, ai oán... Sự xuất hiện của Dế Mèn làm tăng thêm phần thích thú của Hội Chợ. Nhưng khi Dế Mèn ca xong bèn lẫn đâu mất, mặc sức cho đám khán giả phê bình, tán tụng:
- Trong đời tôi chưa từng nghe ai ca hay bằng Dế Mèn!
- Nói thế chứ, còn Ve Sầu bỏ đi đâu.
Chỉ riêng có anh em Kiến Vàng đã nhận ra Dế Mèn chính là tác giả của tập hồi ký “Dế Mèn phiêu lưu” đã làm khối kẻ thích thú. Vốn mến mộ cuộc sống phiêu lưu của Dế Mèn, nên dù Hội Chợ chưa chấm dứt, anh em Kiến Vàng cũng tức tốc lên đường tìm kiếm Dế Mèn. Phải tìm kiếm Dế Mèn cho bằng được.