Chương 5
Nhưng rồi cũng tới ngày mà tôi phát hiện ra điều đặc biệt về cô Sofia.
Một buổi sáng, Jonathan nói:
- Chúng mình cùng tới chỗ Bà chúa Bồ câu một lúc đi.
- Hết ý, - tôi đáp. -Nhưng Bà chúa ấy là thế nào?
- Cô Sofia, - Jonathan trả lời. - "Bà chúa Bồ câu", anh gọi đùa cô ấy như thế ấy mà.
Chỉ lát sau, tôi hiểu vì sao anh tôi gọi như vậy.
Đường tới Trang trại Hoa Tulip, nơi cô Sofia sống, khá xa. Nhà cô ở bên ngoài Thung lũng Hoa Anh đào, phía sau là những ngọn núi cao.
Chúng tôi tới đó vào buổi sáng, và thấy cô Sofia đang đứng đó cho đàn bồ câu của cô ăn, tất cả đều là bồ câu trắng như tuyết. Khi tôi nhìn thấy chúng, tôi lại nhớ cô, chính là con bồ câu trắng đã đậu trên khung cửa sổ nhà tôi, cách đây ít nhất cũng đã một ngàn năm.
- Anh có nhớ không, - tôi thầm thì với Jonathan. - Có phải một con bồ câu trong số này đã cho anh mượn bộ lông khi...khi anh đến với em?
- Phải, - Jonathan đáp. - Nếu không thì làm sao anh tới được? Bồ câu của cô Sofia là những con bồ câu duy nhất có khả năng bay xa vô cùng tận.
Đàn bồ câu như làn mây trắng bao quanh Sofia, còn cô đứng đó, lặng yên ở giữa, xung quanh là cánh bồ câu vỗ. Thế mới đúng là Bà chúa Bồ câu, tôi nghĩ.
Rồi cô nhận ra sự có mặt của chúng tôi. Cô vồn vã chào chúng tôi, như thưòng lệ, nhưng cô không vui; cô đang rất buồn và lập tức nói nhỏ với Jonathan:
- Cô thấy Violanta chết, một mũi tên bắn trúng ngực nó, đêm qua. Trên Gò Chó sói. Và bức thư đã biến mất.
Mắt Jonathan tối sầm lại. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy, chưa bao giờ anh ấy tỏ ra đau đớn như vậy. Tôi không còn nhận ra anh và giọng nói của anh nữa.
- Thế tức là đúng như cháu nghĩ mà, - anh nói. - Trong Thung lũng Hoa Anh Đào của chúng ta có kẻ phản bội.
- Đúng, cô cho rằng trong chúng ta có kẻ như vậy. - cô Sofia đồng ý. - Cô đã không muốn tin như vậy. Nhưng bây giờ thì cô thấy đúng là như vậy rồi.
Có thể thấy rất rõ là cô đang buồn như thế nào, nhưng cô vẫn quay sang nói với tôi:
- Vào đi Karl, cháu phải vào và tham quan nhà cô đi chứ.
Cô sống một mình trong Trang trại Hoa Tulip cùng đàn bồ câu, đàn ong và đàn dê của cô, giữa một khu vườn nhiều hoa đến mức khó mà đi nổi qua vườn.
Khi cô Sofia dẫn tôi đi quanh nhà, Jonathan bắt đầu đào đất, nhổ cỏ như ta vẫn làm khi mùa xuân tới.
Tôi xem xét đủ thứ, từ bao nhiêu tổ ong, những cây hoa Tulip, những đóa thủy tiên trắng xóa, tới đàn cừu lạ mắt của cô, nhưng đồng thời đầu tôi vẫn luôn nghĩ tới Violanta, không hiểu đó là ai, đã bị bắn chết trên những ngọn núi kia.
Chỉ lát sau, hai cô cháu đã quay lại chỗ Jonathan. Anh đang quì xuống nhổ cỏ hăng đến mức các ngón tay anh đen trũi.
Cô Sofia rầu rầu nhìn anh và nói:
- Nghe cô nói đây, cậu bé thợ vườn của cô. Cô nghĩ cháu sẽ phải sớm bắt tay vào việc khác bây giờ đây.
- Cháu hiểu, - Jonathan đáp lại.
Cô Sofia đáng thương, chắc cô không muốn để chúng tôi thấy cô đang phải lo lắng đến thế, tôi đoán. Cô bước đi, đăm đăm nhìn về những ngọn núi, trông cô lo lắng tới mức tôi cũng đâm ra lo. Cô đang trông ngóng cái gì vậy? Cô đang chờ đợi ai vậy?
Chúng tôi được biết ngay thôi, vì cô Sofia đột nhiên nói:
- Kia rồi! Lạy Chúa, Paloma kia rồi!
Đó là một con bồ câu trong đàn bồ câu của cô đang bay tới; lúc đầu chỉ là một chấm nhỏ xíu giữa bao ngọn núi, rồi rất nhanh, nó đã tới, đậu trên vai Sofia.
- Vào đi, Jonathan. - cô Sofia vội vã nói.
- Vâng, nhưng còn Qui Ròn, tức là Karl ấy mà, - Jonathan nói. - Phải nói cho em ấy biết hết mọi chuyện bây giờ chứ ạ?
- Tất nhiên, - cô Sofia trả lời. - Mau lên, cả hai cháu, vào đi.
Với con bồ câu vẫn đậu trên vai, cô Sofia chạy vào nhà trước chúng tôi. Cô dẫn chúng tôi vào một buồng nhỏ liền bếp, rồi khoá cửa, hạ rèm. Tôi đoán chắc cô không muốn để ai trông thấy hoặc nghe thấy chúng tôi làm gì.
- Paloma, bồ câu của ta ơi, - cô Sofia gọi. - Hôm nay, bồ câu có tin tức gì tốt lành hơn hôm qua không?
Cô luôn tay vào dưới cánh bồ câu và lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Từ chiếc lọ ấy, cô rút ra một cuộn giấy tí xíu, đúng như cuộn giấy tôi đã thấy Jonathan lấy ra từ chiếc làn và giấu vào trong chiếc tủ tường ở nhà.
- Cô đọc nhanh đi, - Jonathan giục. - Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Sofia đọc, rồi bật ra một tiếng kêu khẽ.
- Chúng lại bắt cả Orvar nữa rồi, - cô nói. - Thế là giờ đây chẳng còn ai ở đó có thể thực sự làm gì nổi nữa rồi.
Cô đứa mẩu giấy cho Jonathan, và anh càng đọc thì mắt anh càng tối sầm lại.
- Một kẻ phản bội ở Thung lũng Hoa Anh đào, - anh nói. - Cô nghĩ ai có thể là kẻ khốn nạn đến như thế?
- Cô không biết, - Sofia trả lòi. - Chúa biết. Nhưng Chúa cũng không giúp được cho nó, dù nó là ai, khi cô tìm ra nó.
Tôi ngồi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Cô Sofia thở dài, rồi bảo:
- Cháu phải kể cho Karl nghe đi. Còn cô đi kiếm thức ăn sáng cho hai đứa đã.
Cô biến vào trong bếp.
Jonathan ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào tường. Anh ngồi yên lặng, mắt trân trân nhìn vào những ngón tay đầy bùn đất của anh, mãi sau mới nói:
- Được, anh sẽ kể cho em nghe đây. Vì cô Sofia đã nói rằng anh có thể kể được.
Anh đã từng kể cho tôi nghe biết bao nhiêu chuyện về Nangiyala, cả trước lẫn sau khi tôi tới đây, nhưng chưa hề có chuyện nào giống như những chuyện tôi được nghe kể khi ấy, trong buồng của cô Sofia.
- Em còn nhớ chứ, anh đã nói với em, - anh bắt đầu kể, - rằng cuộc sống ở đây, trong Thung lũng Hoa Anh Đào này, thật dễ chịu và đơn giản. Đúng là đã từng như thế, và lẽ ra phải như thế, nhưng bây giờ thì không thế được như thế nữa rồi. Vì khi cuộc sống ở một thung lũng khác trở nên khổ sở và khó khăn, thì cuộc sống trong Thung lũng Hoa Anh Đào cũng trở nên khó khăn, em có đồng ý như vậy không?
- Tức là ở đây không chỉ có một thung lũng này sao? - Tôi hỏi, và rồi Jonathan kể cho tôi nghe rằng Nangiyala có hai thung lũng xanh rờn tuyệt đẹp nằm giữa những dãy núi của Nangiyala, Thung lũng Hoa Anh Đào và Thung lũng Bông Hồng Dại. Đó là những thung lũng sâu, được bao bọc xung quanh bởi những ngọn núi cao vút, lởm chởm, khó lòng trèo qua nếu không biết những con đường nhỏ cheo leo ngoắt ngoéo rất nguy hiểm, Jonathan bảo vậy. Nhưng dân ở hai thung lũng đều biết đường này nên họ có thể đi lại thoải mái để thăm hỏi nhau.
- Hay nói một cách chính xác hơn, họ vốn từng làm như vậy, - Jonathan nói tiếp. - Nhưng bây giờ không ai được phép ra khỏi Thung lũng Bông Hồng Dại nữa, mà cũng không ai vào được đó nữa. Ngoài những con bồ câu của cô Sofia.
- Sao lại không? - Tôi hỏi.
- Vì Thung lũng Bông Hồng Dại không còn là một xứ sở tự do nữa, - Jonathan trả lời. - Vì thung lũng đó hiện nay trong tay quân thù.
Anh nhìn tôi như lấy làm tiếc vì đã làm tôi sợ.
- Và ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong Thung lũng Hoa Anh Đào, - anh nói.
Khi ấy, tôi thấy sợ hãi. Tôi vẫn đi đây đi đó thật tự do thoải mái, cứ nghĩ rằng ở Nangiyala không có gì nguy hiểm, nhưng giờ đây tôi thật sự thấy sợ.
- Quân thù ấy như thế nào? - Tôi hỏi.
- Tên hắn là Tengil, - Jonathan đáp, và cách anh phát âm cái tên ấy nghe đã thấy kinh khủng và nguy hiểm.
- Tengil ở đâu? - Tôi hỏi tiếp.
Jonathan kể cho tôi nghe về Karmanyaka, một xứ sỏ mãi trên những ngọn núi thuộc Vùng núi Cổ kính, mãi phía ngoài dòng sông thuộc Vùng sông Cổ kính, là nơi Tengil trị vì, tàn ác như loài rắn độc.
Tôi nghe càng thấy sợ hơn, nhưng tôi không muốn thể hiện ra ngoài.
- Tại sao hắn không thể cứ ở yên trong Vùng núi Cổ kính của hắn, - tôi hỏi. - Tại sao hắn lại phải đến Nangiyala để tàn phá các thứ?
- Em ạ, - Jonathan nói. - Ai mà trả lời đước câu hỏi đó sẽ trả lời được rất nhiều điều khác.
Anh không biết vì sao hắn ta lại phải phá phách mọi thứ cơ chứ. Nhưng hắn ta đang làm như vậy. Hắn ta căm ghét cuộc sống của mọi người trong các thung lũng, và hắn ta cần có kẻ hầu người hạ.
Rồi anh lại ngồi im, trân trân nhìn bàn tay mình, nhưng lẩm bẩm mấy chữ gì đó mà tôi nghe được.
- Con quỉ ấy, nó còn có Katla nữa!
Katla! Tôi không hiểu sao cái từ ấy nghe thật rùng rợn hơn tất cả những điều anh ấy nói nên tôi hỏi anh:
- Katla là ai vậy?
Nhưng Jonathan chỉ lắc đầu.
- Thôi, Qui Ròn, anh biết là em đang hoảng hồn rồi. Anh không muốn nói về Katla nữa,vì rồi em sẽ mất ngủ đêm nay cho mà xem.
Thay vào đó, anh kể cho tôi nghe điều đặc biệt về cô Sofia.
- Cô ấy là lãnh tụ của cuộc đấu tranh bí mật của chúng ta chống Tengil, - anh nói. - Chúng ta chiến đấu với hắn, em thấy đấy, là để giúp Thung lũng Bông Hồng Dại. Nhưng chúng ta phải làm việc đó một cách bí mật.
- Nhưng cô Sofia, sao lại chỉ mình cô ấy - tôi thắc mắc.
- Vì cô ấy là người mạnh mẽ và hiểu biết về những chuyện như vậy, - Jonathan đáp. - Và vì cô ấy không một chút mảy may sợ hãi.
- Sợ hãi ư? Nhưng anh cũng có sợ hãi đâu, đúng không, Jonathan?
Anh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Không, anh cũng không sợ.
Ôi, ước gì tôi cũng can đảm như cô Sofia và anh Jonathan. Nhưng thực ra tôi đang ngồi đó, kinh hoảng tới mức khó có thể nghĩ được gì.
- Việc làm của cô Sofia và đàn chim bồ câu của cô chuyển những bức thư bí mật sang bên kia núi, việc ấy tất cả mọi người có biết không?
- Chỉ những người nào hoàn toàn tin cậy được. - Jonathan trả lời. - Thế mà trong số đó hiện có một kẻ phản bội, và thế cũng quá đủ rồi.
Lúc này, mắt anh lại tối sầm, và anh nói giọng rầu rĩ:
- Violanta đang chuyển một bức thư mật của cô Sofia khi nó bị bắn rơi hôm qua. Và nếu bức thư đó lọt vào tay Tengil thì nhiều người ở Thung lũng Bông Hồng Dại sẽ bị chết.
Tôi nghĩ rằng thật kinh khủng khi có kẻ có thể nỡ bắn một con chim hồ câu bay ngang qua, trong trắng và ngây thơ đến thế, ngay cho dù nó có mang theo một bức thư mật.
Rồi tự nhiên tôi nhớ tới cái mà chúng tôi cất trong chiếc tủ tường ở nhà. Tôi hỏi Jonathan vì sao chúng tôi lại giấu những bức thư mật trong tủ ấy, vì như vậy chẳng quá nguy hiểm sao?
- Đúng, có nguy hiểm đấy, - Jonathan nói. - Nhưng nếu để ở nhà cô Sofia lại còn nguy hiểm hơn nhiều. Bọn gián điệp của Tengil hẳn sẽ phải lục tìm nơi ấy trước hết, nếu chúng tới Thung lũng Hoa Anh Đào, chứ không phải là nhà của thằng bé làm vườn cho cô ấy.
- Có điều rất tốt là, Jonathan nói, không ai ngoài cô Sofia biết anh thật sự là ai, rằng anh không chỉ là thằng bé làm vưòn cho cô, mà còn là người gần gũi nhất của cô trong cuộc đấu tranh chống Tengil.
- Cô Sofia tự quyết định chuyện đó, - anh bào. - Cô ấy không muốn bất kì ai ở Thung lũng Hoa Anh Đào biết, vì thế bây giờ em cũng phải thề sẽ giữ kín chuyện này đến khi nào có Sofia công bố cho mọi người biết.
Sau đó, tôi thề thà chết chứ không khai ra những gì tôi đã được nghe.
Chúng tôi ăn sáng ở nhà cô Sofia rồi lên ngựa ra về.
Có ai đó cùng phi ngựa ngoài trời sáng hôm đó, chính là người chúng tôi đã gặp trên đưòng từ Trang trại Hoa Tulip về. Người ấy có bộ râu đỏ - tên ông ta là gì nhỉ? Phải Hubert không nhỉ?
- A, hai đứa vừa đến chỗ cô Sofia đấy à? - Hubert hỏi- Hai đứa làm gì ở đó thế?
- Nhổ cỏ trong vườn, - Jonathan trả lòi, giơ cao những ngón tay đầy bùn đất. - Còn bác, bác đi săn đấy à? - Anh hỏi, vì Hubert có bộ cung tên đặt trên mấu yên ngựa.
- Phải, bác đang đi kiếm vài con thỏ đây - Hubert đáp.
Tôi liên tưởng tới mấy con thỏ con ở nhà, và tôi rất mừng là Hubert đã quất ngựa đi khỏi, nên tôi không còn phải trông thấy bác ta nữa.
- Cái ông Hubert này. - tôi quay sang Jonathan. - Anh nghĩ ông ta là người thế nào?
Jonathan suy nghĩ giây lát.
- Bác ta là người bắn cung thiện xạ nhất trong cả vùng Thung lũng Hoa Anh Đào này.
Anh không nói gì thêm, sau đó giục ngựa đi nhanh hơn và chúng tôi phi về.
Jonathan đem theo bức thư của Paloma, nhét vào trong một chiếc túi da nhỏ dưới lần áo, và khi chúng tôi về tới nhà, anh cất mẩu giấy đó vào trong ngăn kéo bí mật trong tủ tường. Nhưng trước đó, tôi được phép đọc những điều viết trên đó, nội dung thế này:
"Orvar bị bắt hôm qua, hiện bị giam trong Hang Katla. Chắc chắn có kẻ ở Thung lũng Hoa Anh Đào đã khai ra nơi ẩn náu của anh ấy. Chỗ các bạn có kẻ phản bội. Hãy tìm ra hắn. "
- Hãy tìm ra hắn, - Jonathan nói. - Giá như mình tìm ra được.
Trong bức thư còn viết nhiều điều khác nữa, nhưng viết bằng mật mã nên tôi không hiểu, và Jonathan nói rằng tôi cũng không cần phải biết, đó là điều chỉ có Sofia cần biết thôi.
Rồi anh chỉ cho tôi cách mở ngăn kéo bí mật. Tôi được tập đóng mở vài lần. Sau đó, anh tự mình đóng lại, khoá tủ tường và nhét chìa khóa vào chiếc cối.
Suốt ngày hôm đó, tôi toàn nghĩ về những chuyện tôi mới được biết, và đêm đó tôi ngủ không thật ngon. Tôi mơ thấy Tengil, thây những con bồ câu bị chết, rồi thấy người tù bị giam trong Hang Katla, và tôi kêu ầm lên trong mơ đến mức tôi tỉnh dậy.
Ngay lúc đó - có ai tin tôi không - lúc đó, tôi trông thấy có người đang đứng trong góc tối cạnh chiếc tủ tường; người đó hoảng hốt khi tôi kêu lên và biến mất như một bóng đen qua cửa, trước khi tôi tỉnh ngủ hoàn toàn.
Tất cả những chuyện đó diễn ra nhanh đến nỗi tôi gần như nghĩ rằng tôi đang mơ, nhưng Jonathan không tin như vậy khi tôi lay anh dậy và kể lại cho anh nghe.
- Không phải đâu, Qui Ròn ạ, không phải là mơ đâu, - anh nói. - Chắc chắn đó không phải là mơ đâu, mà là tên phản bội đấy!