Chương 6
Sẽ tới lúc hết đời Tengil, - Jonathan nói.
Chúng tôi đang nằm trên bãi cỏ xanh bên bờ suối, và vào một buổi sáng như thế này thì không ai tin được rằng có Tengil hoặc bất kì tên quỉ ác nào tồn tại trên đời này. Không gian tuyệt đối yên ắng và thanh bình, nưóc chảy xoáy nhẹ xung quanh những hòn đá dưới chân cầu tạo nên những bọt bong bóng, đó là âm thanh duy nhất ta có thể nghe thấy. Thật êm đềm biết bao khi được nằm ngửa mặt nhìn lên, cũng không thấy gì ngoài mấy cụm mây trắng mãi trên trời cao. Ta có thể cứ nằm như thế, lòng tràn đầy sung suớng, nhẩm hát một mình, không gợn bận tâm về bất cứ điều gì.
Thế mà đúng lúc ấy Jonathan lại nói vềTengil! Tôi chẳng muốn nhớ tới hắn ta, nhưng đồng thời tôi hỏi:
- Anh nói thế nghĩa là thế nào? Rằng Tengil sẽ hết đời ấy?
- Nghĩa là điều đó sẽ xảy ra với hắn ta, xảy ra với tất cả những kẻ chuyên chế bạo tàn, không sớm thì muộn, - Jonathan nói. - Nghĩa là hắn ta sẽ bị nghiến nát như đồ chấy rận, kết thúc vĩnh viễn.
- Em mong sẽ sớm được như vậy, - tôi đáp.
Có tiếng Jonathan lẩm bẩm.
- Nhưng hắn ghê lắm, Tengil ấy. Và hắn còn có Katla nữa!
Một lần nữa, anh nhắc tới cái tên kinh khủng ấy. Tôi muốn hỏi anh về hắn, nhưng tôi không nói gì. Cũng y như chẳng cần biết điều gì về Katla vào một buổi sáng đáng yêu đến như thế.
Nhưng Jonathan tiếp tục nói, về một chuyện tồi tệ hơn bất cứ chuyện gì khác.
- Qui Ròn, em sẽ phải ở lại Trang trại Các Hiệp sĩ này một mình một thời gian. Vì anh phải đi sang Thung lũng Bông hồng Dại.
Làm sao mà anh ấy có thể nói ra điều khủng khiếp đến như vậy được cơ chứ? Làm sao mà anh ấy có thể nghĩ rằng tôi có thể ở Trang trại Các Hiệp sĩ này một phút mà không có anh cơ chứ? Nếu anh ấy đang tính chuyện quăng mình vào miệng Tengil, thì tôi cũng sẽ cùng làm với anh, và tôi nói cho anh như thế.
Khi đó, anh nhìn tôi vẻ rất lạ và nói:
- Qui Ròn, anh chỉ có một mình em, và anh muốn che chở cho em trước mọi điều dữ. Vì sao em có thể yêu cầu anh đem em theo trong lúc anh cần dành toàn bộ sức vào việc khác? Mà việc đó thực sự nguy hiểm.
Giải thích như vậy không ăn thua. Tôi buồn bực và tức giận, thấy trong lòng cứ sôi sùng sục, rồi tôi khóc:
- Còn anh nữa, làm sao anh có thể yêu cầu em ở lại một mình trong Trang Trại Các Hiệp sĩ, ngóng chờ anh, mà biết đâu anh sẽ chẳng bao giờ quay về nữa?
Tôi chợt nhớ lại chuyện xưa khi Jonathan chết, chia lìa khỏi tôi, còn tôi nằm trên chiếc xô-pha giường, đâu biết được liệu còn có ngày gặp lại anh ấy; cứ như đang nhìn xuống một chiếc hang sâu đen ngòm, cứ thử tưỏng tượng như thế mà xem.
Thế mà bây giờ anh lại muốn bỏ tôi lại, chỉ để biến vào trong những hiểm nguy mà tôi không hề được biết, và nếu anh không trở lại, thì lần này sẽ không còn gì cứu giúp được nữa, tôi sẽ bơ vơ mãi mãi, mãi mãi.
Tôi cảm thấy mỗi lúc một bực tức hơn, và thứ kinh khủng mà tôi nghĩ ra được.
Thật khó lòng anh làm cho tôi dịu lại, cho dù chỉ chút ít. Nhưng tất nhiên, sự việc vẫn kết cục như anh muốn. Tôi biết rằng anh hiểu biết mọi chuyện hơn tôi.
- Ngốc ạ, tất nhiên là anh sẽ trở về chứ, - anh nói. Khi đó là buổi tối, chúng tôi đang ngồi sưởi bên lò lửa trong bếp, buổi tối trước hôm anh lên đường.
Tôi không còn giận dữ nữa, mà chỉ buồn, và Jonathan biết vậy. Anh thật tốt với tôi. Anh đưa tôi bánh mì mới nướng, đã phết bơ và mật rồi kể cho tôi nghe các truyền thuyết và nhiều chuyện, nhưng tôi không thể chú ý nghe được. Tôi đang nghĩ tới truyền thuyết về Tengil mà tôi bắt đầu cho rằng tàn ác nhất trong tất cả truyền thuyết. Tỏi hỏi Jonathan vì sao anh lại đi làm cái chuyện nguy hiểm như vậy. Không lẽ anh không thể ở nhà bên bếp lửa hồng trong Trang Trại Các Hiệp sĩ mà vui thú? Nhưng Jonathan đáp rằng có những việc người ta vẫn phải làm cho dù biết là nguy hiểm.
- Tại sao?
- Nếu không, người ta không còn là con người nữa, mà chỉ là đồ rác rưởi.
Anh kể cho tôi nghe điều anh sắp làm. Anh phải đi cứu Orvar thoát khỏi Hang Katla. Vì lẽ Orvar còn có ý nghĩa hơn cả Sofia, Jonathan nói vậy, và không có Orvar thì có lẽ các thung lũng xanh tươi của Nangiyala cũng bị kết liễu.
Khuya quá rồi, lửa đã tàn, và đêm đã xuống.
Rồi đến ban ngày, tôi đứng bên cổng, nhìn theo Jonathan phóng ngựa đi, biến mất trong sương mờ; đúng thế, buổi sáng hôm đó cả Thung lũng Hoa Anh đào ngập trong sương mờ. Và xin các bạn hãy tin tôi khi tôi nói rằng trái tim tôi như muốn vỡ khi bóng hình anh ấy mờ dần rồi khuất hẳn. Rồi tôi còn lại một mình. Thật không thể chịu nổi. Tôi phát điên vì buồn khổ, tôi chạy ra chuồng ngựa, lôi Fyalar ra, quăng mình lên yên và phóng theo Jonathan. Tôi phải được gặp anh ấy một lần nữa, trước khi mất anh mãi mãi.
Anh đang tới Trang trại Hoa Tulip trước hết để nhận lệnh của cô Sofia, tôi biết vậy, nên tôi cũng phóng tới đó. Tôi phóng như rồ như dại, và tôi đuổi kịp anh ngay sát trang trại ấy. Lúc đó, tôi thấy ngượng quá, chỉ muốn trốn đi, nhưng anh đã nghe tiếng và đã nhìn thấy tôi.
- Em muốn gì thế? - Anh hỏi.
Chà, tôi muốn gì ư?
- Có chắc anh sẽ quay về không? - Tôi lí nhí. Tất cả điều tôi nghĩ ra để nói chỉ có vậy.
Rồi anh phi ngựa bên tôi, hai con ngựa bên nhau. Jonathan lấy ngón tay trỏ chùi cái gì đó trên gò má tôi, nước mắt hay cái gì đó, và nói:
- Đừng khóc, Qui Ròn. Chúng mình sẽ gặp lại nhau, - anh hứa với em như vậy. Và nếu không gặp ở đây, thì sẽ gặp ở Nangilima.
- Nangilima? - Tôi hỏi. - Đó là đâu vậy?
- Lúc khác anh sẽ kể cho em, - Jonathan trả lời.
Tôi cũng không biết tôi đã làm thế nào chịu được quãng thời gian tôi một mình ở Trang trại Các Hiệp sĩ, hoặc làm thế nào cho ngày ngày trôi qua. Tôi chăm sóc mấy con vật của tôi, tất nhiên rồi. Tôi ở trong chuồng ngựa với Fyalar hầu hết thời gian, rồi tôi dành nhiều lúc chuyện trò với thỏ. Đôi khi tôi cũng đi câu, rồi tập bắn cung tên, nhưng mọi việc dường như vô nghĩa khi không có Jonathan. Thỉnh thoảng, cô Sofia lại đem thức ăn cho tôi, rồi cùng tôi nói chuyện về Jonathan. Tôi cứ luôn hi vọng cô ấy sẽ nói ”anh cháu sắp về rồi", nhưng cô không nói gì. Tôi cũng muốn hỏi cô tại sao cô không tự mình đi cứu Orvar mà lại cử Jonathan đi. Nhưng việc gì tôi phải hỏi, khi tôi đã biết câu trả lời.
Tengil căm thù cô Sofia, có lần Jonathan đã giải thich với tôi.
- Sofia ở Thung lũng Hoa Anh đào và Orvar ở Thung lũng Bông hồng Dại, đó là những ngưòi mà hắn thù ghét nhất, và em có thể tin chắc rằng hắn hiểu như vậy. - Jonathan nói khi kể các chuyện cho tôi nghe.
- Hắn đã giam Orvar trong Hang Katla và hắn đang muốn giam cả Sofia vào đó nữa, để mòn mỏi và chết. Thằng khốn kiếp ấy, hắn hứa sẽ thưởng mười lăm con ngựa bạch cho người nào giao cho hắn Sofia, còn sống hay chết rồi đều được.
Jonathan kể cho tôi nghe như thế. Cho nên tôi hiểu tại sao cô Sofia phải lánh xa Thung lũng Bông hồng Dại, còn anh Jonathan phải đi thay. Tengil không biết gì về anh ấy, mọi người nghĩ vậy, hoặc ít nhất, mọi người hi vọng như vậy. Nhưng có kẻ đã biết Jonathan không chỉ là một thằng bé làm vườn: kẻ đó đã từng có đêm đến nhà tôi, tôi đã thấy kẻ đó đứng bên tủ tường. Cô Sofia không thể không lo ngại về kẻ đó.
- Kẻ đó hẳn đã biết quá nhiều. - cô bảo.
Cô bảo tôi báo tin cho cô nếu có kẻ nào tới dòm ngó gì quanh Trang trại Các Hiệp sĩ. Tôi cho cô biết là có kẻ nào tới lại tủ tường thì cũng vô ích, vì chúng tôi đã chuyển toàn bộ những giấy tờ bí mật đến nơi khác rồi. Hiện nay, chúng tôi giấu trong sọt kiều mạch ngoài phòng treo yên cương ngựa, trong một bao thuốc lá to vùi phía dưới kiều mạch.
Cô Sofia cùng tôi ra phòng yên cương, bới lấy bao thuốc lá lên, rồi cho tiếp một bức thư khác vào đó. Thật là một chỗ giấu kín đáo, cô nghĩ vậy, và tôi cũng nghĩ vậy.
- Hãy cố chịu đựng nhé, - cô Sofia dặn khi ra về. - Cô biết là khó đấy, nhưng cháu phải cố.
Mà khó thật, nhất là về tối và đêm. Tôi ngủ mơ những giấc mơ khủng khiếp về Jonathan và mỗi lúc tỉnh giấc lại lo lắng về anh.
Một tối, tôi phi ngựa xuống Gà Trống Vàng. Tôi không thể chịu đựng nổi phải ngồi nhà trong Trang trại Các Hiệp sĩ, vì vắng lặng quá và y như là có thể nghe thấy ý nghĩ của tôi rất rõ; mà lại không phải là những ý nghĩ làm cho mình vui lên được.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn tôi; thật thế họ tròn mắt thật, khi thấy tôi buớc vào quán mà không có Jonathan đi cùng.
- Có chuyện gì thế? - Jossi hỏi. - Chỉ có một nửa anh em Tim Sư tử thế này! Cháu đã gây sự gì với Jonathan vậy?
Tôi khó nói quá. Tôi nhớ những lời khuyên bảo của cô Sofia và Jonathan với tôi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không được nói cho ai biết Jonathan đang làm gì và đang đi đâu. Không cho bất cứ người nào! Cho nên tôi vờ như không nghe thấy câu hỏi của Jossi. Nhưng Hubert đang ngồi tại bàn của bác ta, và bác ta cũng muốn biết.
- Phải đấy, Jonathan đâu? - Bác ta hỏi. - Chắc Sofia chưa loại bỏ thằng bé làm vườn chứ?
- Jonathan đi săn, - tôi đáp. - Anh ấy lên núi săn chó sói.
Tôi phải nói một câu gì đó, và tôi cho rằng tôi đã bịa khá tốt, vì Jonathan từng nói rằng trên núi có tương đối nhiều chó sói.
Tối đó cô Sofia không có mặt ở quán, nhưng cả xóm vẫn đến đó như thường lệ. Rồi họ hò hát vui nhộn như thường lệ. Nhưng tôi không cùng hát với họ vì đối với tôi, mọi sự đã khác rồi. Không có Jonathan, tôi chẳng thích thú gì nơi này nên tôi chẳng ở lại lâu.
- Chớ buồn bã như vậy, Karl Tim Sư tử à. - Jossi nói khi tôi ra về. - Jonathan chẳng bao lâu sẽ săn xong và về thôi.
Ôi, bác ấy nói thế làm tôi thích quá! Bác còn vỗ vỗ má tôi, rồi cho tôi mấy chiếc bánh ngon để tôi đem về.
- Cháu có thể nhét mấy cái này vào bụng khi ngồi nhà chờ Jonathan về. - bác nói.
Bác ấy thật tốt, bác Gà Trống Vàng ấy mà. Chỉ thế thôi, cũng cảm thấy đỡ cô đơn hơn một chút.
Tôi đem theo bánh lên ngựa về nhà, rồi ngồi trước lửa nhai bánh. Thời tiết mùa xuân bây giờ về ban ngày ấm áp, gần như mùa hè, nhưng tôi vẫn phải đốt lửa trong chiếc lò sưởi to tướng, vì hơi ấm mặt trời không đủ sức xuyên qua những bức tường dày của nhà chúng tôi.
Không khí còn trở nên lạnh hơn khi tôi bò lên chiẽc tủ li làm giường của tôi, nhưng chỉ một lát tôi đã ngủ thiếp đi. Và tôi mơ thấy Jonathan; một giấc mơ kinh khủng làm tôi tỉnh dậy.
- Em đây Jonathan ơi! - Tôi kêu ầm lên. - Em tới ngay đây! - Tôi kêu, và lao ra khỏi giường. Trong tối đen xung quanh tôi, dường như vang vọng lại những tiếng kêu hoang dại, tiếng kêu của Jonathan! Trong giấc mơ của tôi, anh gọi tôi đến giúp. Tôi biết như vậy. Tôi vẫn có thể nghe tiếng anh, và tôi muốn lao ngay vào trong đêm đen để cứu anh, cho dù anh đang ở đâu. Nhưng rồi tôi nhận ra không thể được. Tôi làm được gì? Không ai bất lực như tôi! Tôi chỉ có thể lại bò vào giường, nằm đó, run rẩy, cảm thấy hoảng loạn, nhỏ bé, sợ hãi, và cô đơn, người cô đơn nhất trên đời, tôi nghĩ vậy.
Ngay khi buổi sáng tới, ban ngày sáng rõ cũng chẳng giúp ích bao nhiêu. Tất nhiên, việc nhớ lại một cách chính xác giấc mơ khủng khiếp như thế nào trở nên khó khăn hơn, nhưng việc Jonathan kêu cứu, việc đó tôi không thể quên. Anh tôi gọi tôi, lẽ nào tôi không đi cố sức cứu anh?
Tôi ngồi bên đàn thỏ mấy giờ liền để nghĩ xem tôi nên làm gì. Không có ai để mà nói chuyện, để mà hỏi han. Tôi phải tự mình quyết định. Tôi không thể tới Sofia vì cô ấy sẽ ngăn tôi lại. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ cho tôi đi; cô ấy đâu có ngốc như vậy. Vì những điều tôi muốn làm, tôi biết chắc, là ngốc. Và còn nguy hiểm nữa. Nguy hiểm hơn tất cả mọi điều. Mà tôi thì có can đảm gì đâu.
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, lưng dựa vào tường chuồng ngựa, tay xé lá cỏ. Tôi đã xé vụn từng ngọn cỏ xung quanh tôi, nhưng phải mãi sau này tôi mới biết, còn khi đang ngồi đó, bị dằn vặt, thì tôi không biết gì. Nhiều giờ trôi qua; có lẽ tôi vẫn còn ngồi đó nữa, nếu tôi không chợt nhớ ra điều Jonathan đã nói - rằng nhiều khi mình phải làm điều gì đó nguy hiểm, nếu không, mình không phải là người, mà chỉ là đồ rác rưởi.
Thế là tôi quyết định. Tôi đấm mạnh tay vào chuồng thỏ làm lũ thỏ nhảy loạn lên, rồi tôi nói thật to để tỏ ra chắc chắn.
- Mình sẽ làm như vậv! Mình sẽ làm như vậy! Mình không phải là đồ rác rưởi!
Ôi, mà quyết định rồi, tôi thấy dễ chịu làm sao.
- Tao biết là tao đúng mà, - tôi nói với lũ thỏ, vì tôi chẳng còn biết nói với ai.
A, bọn thỏ này, chúng phải trở thành thỏ dại từ nay. Tôi nhấc chúng ra khỏi chuồng, bế chúng ra cổng, trỏ cho chúng thấy Thung lũng Hoa Anh đào xanh rờn đáng yêu.
- Khắp thung lũng đều đầy cỏ, - tôi nói, - và có rất nhiều thỏ khác để chúng mày kết bạn. Chắc chúng mày sẽ có nhiều trò vui hơn là bị nhốt trong chuồng, nhưng phải dè chừng tụi cáo và Hubert đấy nhé.
Cả ba chú đều có vẻ ngạc nhiên và chạy loanh quanh một chút y như thể đang băn khoăn không biết đây là thật hay đùa. Nhưng rồi chúng co cẳng và trong nháy mắt đã biến mất giữa những bụi cây xanh lúp xúp.
Sau đó tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, gom lại những gì tôi phải đem theo. Một chiếc chăn để quấn khi ngủ này. Một hộp diêm tiêu để đốt lửa này. Một túi kiều mạch cho Fyalar này. Một bị thức ăn cho tôi này. Mà tôi cũng chẳng còn gì khác ngoài bánh mì, nhưng đó là thứ bánh mì ngon nhất, bánh mì làm thành từng ổ tròn của cô Sofia. Cô đem tới cả đống cho tôi, và nay tôi nhét đầy bị. Chuyến này đi sẽ lâu đây, tôi nghĩ vậy, và lúc nào hết thức ăn, mình sẽ phải ăn cỏ như thỏ vậy.
Hôm sau, cô Sofia sẽ đem súp tới, cô đã hứa như vậy, nhưng lúc đó thi chắc tôi đã ở xa lắm rồi. Sofia đáng thương, cô lại phải ăn chỗ cháo ấy thôi, nhưng cháu không thể để cô phải đoán là cháu đi đâu. Cô sẽ biết, nhưng chỉ biết khi đã quá muộn rồi. Muộn tới mức không thể ngăn cháu lại được nữa.
Tôi nhặt một mẩu than trong bếp rồi viết mấy chữ to tướng lên tường bếp.
"Có người gọi tôi trong mơ, nên tôi đã đi tìm người đó ở chỗ xa, xa lắm, quá chỗ những ngọn núi."
Tôi viết theo kiểu đùa đùa như vậy, vì tôi nghĩ nếu có ai đó ngoài cô Sofia tới Trang trại Các Hiệp sĩ, có kẻ lảng vảng tới, thì hắn ta không thể đoán được nghĩa là gì. Hắn ta có khi lại cho rằng tôi tập làm thơ hay cái gì đó. Nhưng cô Sofia sẽ lập tức hiểu tôi muốn nói gì; tôi đi tìm Jonathan.
Tôi rất vui, và có một lúc đã cảm thấy mình thật khỏe mạnh và can đảm. Tôi tự nghĩ ra hài hát và hát.
"Có người gọi ta trong mơ, và ta đi tìm anh, mãi ngoài những ngọn núi xa mờ, ờ ờ ờ" ừ mà nghe hay ra phết đấy chứ. Khi mình tìm thấy Jonathan, mình sẽ kể cho anh ấy nghe tất cả những chuyện này, tôi tự nhủ.
Nếu mình tìm thấy anh ấy, tôi nghĩ. Nhưng nếu không thấy...
Lập tức, lòng dũng cảm tan biến trong tôi. Tôi lại là đồ rác rưởi, đồ rác rưởi hèn nhát, như trước nay tôi vẫn từng. Và tôi lại mong có Fyalar như mọi khi. Tôi phải ra chỗ nó ngay. Đấy là cách duy nhất có tác dụng đôi chút, khi tôi buồn rầu, lo lắng. Đã có bao nhiêu lần tôi đứng cùng nó trong tàu ngựa, khi tôi không thể chịu đựng nổi sự cô độc? Đã có bao nhiêu lần tôi không thể yên lòng khi chỉ cần nhìn vào đôi mắt thông minh của nó và cảm thấy nó thật là ấm áp và mũi nó thật mềm? Không có Fyalar, chắc tôi đã không thể sống qua nổi những ngày Jonathan xa vắng.
Tôi chạy ra chuồng ngựa.
Trong chuồng không chỉ có một mình Fyalar. Hubert đang đứng đó. Đúng, Hubert đang đứng đó, vỗ về con ngựa của tôi, và cưòi toác miệng khi hắn ta nhìn thấy tôi.
Tim tôi bắt đầu nện thình thịch.
Hắn ta là kẻ phản bội, tôi nghĩ. Tôi đã cảm thấy điều này từ lâu, và bây giờ thì tôi chắc chắn rồi. Hubert là kẻ phản bội. Chứ không thì hắn ta lảng vảng đến Trang trại Các Hiệp sĩ làm gì?
- Người này biết quá nhiều rồi, - cô Sofía từng bảo thế, và Hubert chính là người đó. Tôi thấy đúng quá rồi.
Hắn ta biết đến mức nào? Hắn ta có biết tất cả mọi chuyện không? Hắn ta có biết chúng tôi giấu gì trong thùng kiều mạch không? Tôi cố làm ra vẻ không sợ hãi.
- Bác làm gì ở đây? - Tôi nói, cố dõng dạc hết mức. - Bác muốn gì ở con Fyalar?
- Chẳng gì cả, - Hubert trả lời. - Ta trên đường đến thăm cháu, nhưng ta nghe tiếng ngựa của cháu hí, mà ta vốn yêu ngựa. Con này đẹp đấy. Con Fyalar ấy mà.
Mi không đánh lừa được ta đâu, tôi nghĩ thầm, và nói:
- Thế bác muốn gì ở tôi?
- Để cho cháu cái này, - Hubert nói, và đưa cho tôi cái gì đó gói trong một mảnh vải trắng.
- Đêm qua, trông cháu buồn và đói, nên ta nghĩ cháu hết thức ăn ở Trang trại Các Hiệp sĩ, trong lúc Jonathan đi săn.
Thế thì tôi còn biết làm gì hay nói gì nữa. Tôi lí nhí câu cám ơn. Nhưng tôi không thể nhận thức ăn của một kẻ phản bội được! Hay vẫn có thể?
Tôi nắn nắn gói vải và nhận ra một miếng thịt cừu to, thứ thịt cừu khô, hun khói ngon ơi Ià ngon, người ta vẫn gọi là thịt dẻo, tôi nghĩ.
Mùi thơm quá. Tôi cảm thấy muốn ngoạm một miếng ngập răng ngay lập tức, mặc dù tôi cần phải yêu cầu Hubert cất miếng thịt dẻo ấy đi và cả hắn ta cũng biến luôn đi.
Tuy nhiên. tôi không nói nhu vậy. Thanh toán bọn phản bội là việc của cô Sofia. Tôi phải làm như không biết gì, không hiểu gì. Thực ra, tôi muốn có miếng thịt ấy quá, vì không còn gì tốt hơn thế cho chiếc bị thức ăn của tôi.
Hubert vẫn đứng bên con Fyalar.
- Cậu quả là có con ngựa đẹp thật, - hắn nói. Đẹp gần bằng con Blenda của tôi.
- Blenda màu trắng, - tôi nói. - Bác có thích ngựa trắng không?
- Có, tôi rất thích ngựa trắng. - Hubert trả lời.
Và thế nên ngươi muốn có mười lăm con chứ gì? Tôi nghĩ trong đầu, nhưng không nói ra. Tự nhiên, Hubert nói đến một điều kinh khủng:
- Tại sao chúng mình lại không cho Fyalar ăn chút kiều mạch nhỉ? Nó đáng được ăn chút gì ngon lành đãy chứ?
Tôi không kịp ngăn hắn ta. Hắn đi thẳng vào buồng treo yên cương, còn tôi chạy theo. Tôi muốn gào lên "dừng lại", mà không bật ra nổi chữ nào.
Hubert mỏ nắp thùng kiều mạch, vớ lấy chiếc xẻng con nằm trên cùng. Tôi nhắm mắt lại, vì tôi không muốn trông thấy hắn ta xúc chiếc bao thuốc lá lên. Nhưng rồi tôi nghe thấy hắn chửi thề, và khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một con rắn con đang quăng mình qua miệng thùng. Hubert ra sức đá nó, nhưng nó thoát qua cửa chuồng ngựa và biến mất vào cái hang bí mật đâu đó.
- Nó đớp vào ngón tay bác, đồ khốn kiếp. - Hubert nói. Hắn ta đứng đó xem xét ngón tay, và tôi chớp ngay lấy cơ hội. Thật nhanh, thật là nhanh, tôi xúc một xẻng đầy kiều mạch và đóng sầm nắp thùng ngay trước mũi Hubert.
- Fyalar sẽ bằng lòng lắm đấy, - tôi nói. - Nó không thường được ăn kiều mạch vào giờ này trong ngày.
Nhưng còn nhà ngươi thì không bằng lòng đâu, tôi nghĩ, khi Hubert nói cụt lủn câu tạm biệt và lùi lùi buớc qua cửa chuồng ngựa đi ra.
Hắn ta không chọc móng được vào bất ki bức thư bí mật nào lúc này, nhưng cần phải tìm ra nơi giấu mới. Tôi nghĩ một lúc và cuối cùng vùi bao thuốc lá vào chỗ đựng khoai tây, bên trong cửa phía bên trái.
Rồi tôi viết lên tường nhà bếp một mật hiệu mới cho cô Sofia:
"Râu đỏ muốn có nhiều ngựa trắng và biết quá nhiều. Hãy cảnh giác!
Tôi không thể làm gì hơn được cho cô Sofia.
Khi mặt trời mọc sáng hôm sau, khi chưa có ai trong Thung lũng Hoa Anh đào thức giấc, tôi đã rời Trang trại Các Hiệp sĩ và phóng ngựa về phía các ngọn núi.