Chương 5 Cố nhân
Giữa chốn núi rừng xanh biếc, chợt có mấy chục con chim nháo nhác vỗ cánh bay lên. Qua những lùm cây rậm rạp, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng đen lướt đi rất nhanh, thân hình tựa như một ngọn gió, lại giống như một tia sét, sau nháy mắt đã phá tan sự tịch mịch của nơi sơn dã.
Người thư sinh áo đỏ thọt chân lúc này đang dìu theo nàng thiếu nữ yếu ớt, dẫn nàng trốn chạy. Quy Hải Minh vì cứu người mà trúng độc Thiên Anh huyết rất nặng, toàn thân đều dày đặc các vết thương, lúc này sớm đã trở về nguyên hình Minh Xà, được Tiểu Trúc ôm chặt trong lòng.
Trên hai đôi cánh màu bạc của Quy Hải Minh đầy những lỗ máu lớn nhỏ, những tấm vảy vốn cứng như sắt thép trở nên rách nát tả tơi. Tiểu Trúc run rẩy vuốt ve tấm thân lạnh băng kia, hệt như trong khoảnh khắc hai người mới gặp nhau lần đầu. Nàng ra sức xoa xoa những phiến vảy rắn tơi tả, muốn làm cho nó ấm lên, nhưng từ lòng bàn tay vẫn chỉ truyền lại cảm giác giá lạnh, chẳng khác nào phải nhúng tay xuống nước giữa ngày đông tháng Chạp. Cái lạnh ngấm qua làn da, tràn vào trong huyết mạch của nàng thiếu nữ, khiến nàng rùng mình lẩm bẩm: “Rắn con… ca ca…”
Chỉ mới gọi được một tiếng ấy thôi, Tiểu Trúc đã không thể nào nói tiếp được nữa. Nàng vẫn nhớ, giữa ngọn lửa nóng bừng, chính bóng dáng cứng cỏi ấy đã múa Bàn Long thương xông tới. Nàng vẫn nhớ, chính bóng dáng cao gầy ấy đã giương cánh lên, giúp nàng che chắn toàn bộ những giọt máu độc, không để nàng bị thương tổn.
Một giọt nước mắt lẳng lặng rơi xuống trán Minh Xà, mang theo chút ấm áp, sau đó lại chảy dọc theo tấm thân rắn dính đầy máu tươi và bụi bặm kia, dần dần khô cạn.
Dường như cảm nhận được sự nóng bỏng của giọt nước mắt đó, đầu Minh Xà hơi nhúc nhích, khẽ cọ vào lòng bàn tay Tiểu Trúc, dường như muốn an ủi nàng là y không sao. Nhưng Tiểu Trúc hiểu rõ, Thiên Anh huyết là thứ chất độc đáng sợ nhất trong thiên hạ, cho dù Quy Hải Minh pháp thuật cao siêu nhưng bị trọng thương thế này thì cũng lành ít dữ nhiều, khó lòng bảo toàn tính mạng. Nàng cắn chặt răng, chợt đưa tay trái ra, dùng ngón giữa và ngón trỏ điểm vào đỉnh đầu Minh Xà, lẩm nhẩm niệm: “Hóa Sinh quyết.”
Quanh người Tiểu Trúc lập tức lóe lên một luống sáng màu vàng mờ nhạt, thế rồi luồng sáng khi ẩn khi hiện giữa không trung ấy không ngừng tràn vào trong thân thể Minh Xà, nhưng sắc mặt người thiếu nữ thì càng lúc càng trở nên nhợt nhạt.
“Nguyệt cô nương, dừng tay!”
Tất Phi liếc thấy động tác của Tiểu Trúc, lập tức dùng tay làm đao, chém một cái vào cổ tay nàng. Tiểu Trúc vốn đã trúng phải chất độc của Thập Phương điện, có thể chạy được tới đây hoàn toàn là nhờ vào một hơi chân khí còn sót lại trong người, lúc này bị Tất Phi đánh trúng thì lập tức lảo đảo, ngã luôn xuống đất, Minh Xà vốn được nàng ôm trong lòng cũng rơi xuống theo. Phép thuật Hóa Sinh quyết không được duy trì, luồng sáng kia liền nhanh chóng biến mất.
Tiểu Trúc dù đã ngã xuống đất nhưng vẫn chẳng để tâm tới thương thế của bản thân, vội vàng đưa tay lần mò về phía Minh Xà. Thấy nàng lúc này không thể đứng dậy nổi, Tất Phi bất giác hơi cau mày, chậm rãi nói một câu: “Xin đắc tội”, rồi khom người xuống đỡ nàng thiếu nữ lên. Chính vào lúc này, bên tai y chợt vang lên tiếng gió rít, một tấm bùa màu đỏ bay vụt tới như một mũi tên, nổ tung ngay bên cạnh y.
“Tất Phi, ta thấy đầu óc người đúng là lú lẫn rồi.” Lận Bạch Trạch bước ra từ trong rừng, trừng mắt nhìn Tất Phi, lại liếc nhìn Tiểu Trúc và Minh Xà đang ngã trên mặt đất, cười lạnh nói: “Phải chăng ngươi đã phải lòng con ranh này rồi?”
Lời của hắn còn chưa dứt, từ trong rừng lại có mười mấy người nữa đi ra, chính là đệ tử của hai phái Thập Phương điện và Xích Vân lâu. Bọn họ nhanh chóng bao vây mấy người Tiểu Trúc.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tất Phi hơi nhếch khóe môi cười gượng gạo. “Rốt cuộc thế nào là “đúng”, thế nào là “sai”? Lận huynh, ngươi luôn miệng nói “trừ ma vệ đạo”, nhưng không ngờ lại dùng tà vật Thiên Anh huyết để đối phó với một vị cô nương bình thường, lẽ nào đây chính là cái gọi là “đạo”của ngươi ư?”
Khóe mắt bất giác hơi co giật, Lận Bạch Trạch cười lạnh, nói: “Về hùa với yêu ma, người như thế mà có thể nói là bình thường được ư? Tất Phi, ta cũng chẳng muốn chơi trò miệng lưỡi với ngươi thêm làm gì, chỉ cần ngươi chịu giết chết con xà yêu và ả yêu nữ này, ta ắt sẽ nói tốt cho ngươi mấy câu, để các vị chưởng môn của Tru Yêu tứ phái không trị ngươi vì tội tùy tiện buông tha cho yêu nghiệt. Nhưng nếu ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ [1] , vậy thì chớ trách ta…”
[1] U mê không chịu tỉnh ngộ.
“Đừng trách ngươi cái gì? Ngươi định giết luôn cả ta ư?” Tất Phi chợt ngẩng đầu cười ha hả, âm thanh vang lên tới tận trời xanh. “Ha ha! Nực cười, đúng là nực cười! Tru Yêu tứ phái liên minh với nhau, mục đích là phong ấn Ứng Long và Tương Liễu ở nơi Đông Hải, bảo vệ sự yên bình cho Thần Châu. Vậy nhưng hiện giờ điều mà các ngươi làm lại là đuổi tận giết tuyệt. Các ngươi không đi truy cứu xem hung thủ thật sự luyện chế Thiên Anh huyết là ai, còn dùng thứ tà vật này để đối phó với một người phàm. Hành vi của ngươi há có thể gọi là tru ma được, ta thấy ngươi đã thành ma thì đúng hơn!”
Nghe thấy những lời này của y, Lận Bạch Trạch không những không giận mà còn cười vang, nói: “Rốt cuộc là ai đúng ai sai, ai trở thành trợ thủ cho yêu tà, các đệ tử có mặt ở đây đều thấy rõ cả. Triệu tiểu huynh đệ, ngươi thử nói xem Tất su huynh của ngươi nói như vậy là đúng hay sai?”
“Triệu tiểu huynh đệ” trong lời của hắn chính là gã đệ tử của Xích Vân lâu mà trước đó, khi ở trên phố từng hô lớn rằng: “Đám tà ma ai ai cũng có trách nhiệm tiêu diệt.” Lúc này, gã tỏ ra hết sức căm phẫn, chỉ thẳng cây bút sắt trong tay vào Tất Phi, giận dữ nói: “Tất sư huynh, cớ sao huynh lại không biết phân biệt phải trái, đi giúp đỡ cho yêu nghiệt như vậy? Huynh đã quên lời dạy của sư phụ, định phản bội sư môn ư?”
Nghe thấy những lời chất vấn này, Tất Phi chậm rãi lắc đầu, đoạn buồn bã nói: “Lời dạy của sư phụ, Tất Phi chưa lúc nào dám quên, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều ngươi không đành lòng bỏ mặc con tiểu yêu nữ này chứ gì?” Lận Bạch Trạch cắt ngang lời Tất Phi, nhếch mép cười khẩy. Dứt lời, hắn bước lên trước một bước, vung chân đá vào Tiểu Trúc đang ngã gục trên mặt đất. Chất độc mà Tiểu Trúc trúng phải đã lan khắp toàn thân, thành ra nàng không có sức chống cự, chỉ có thể cắn răng ôm chặt Minh Xà vào lòng, không để cho Lận Bạch Trạch làm hại y. Nhìn thấy động tác ấy của nàng, Lận Bạch Trạch cười nhạt một tiếng, lại ngước mắt nhìn Tất Phi, cất lời giễu cợt: “Đã nhìn thấy chưa? Yêu nữ này say mê tên xà yêu kia lắm, Tất Phi ngươi lẽ nào lại muốn chen chân vào giữa bọn chúng hay sao? Ngươi không sợ bị cắm sừng à?”
Nghe thấy những lời nói thô bỉ này của hắn, đám môn hạ của Thập Phương điện đều cất tiếng cười vang, ánh mắt lần lượt liếc nhìn Tất Phi, Tiểu Trúc và Minh Xà, vẻ khinh bỉ lộ rõ ra ngoài mặt, không hề có chút che giấu.
Tình cảnh này khiến cho đám người Xích Vân lâu cảm thấy rất mất thể diện, gã đệ tử họ Triệu kia thì lại càng giận dữ, nhìn chằm chằm vào Tất Phi mà quát lên: “Tất sư huynh, nếu huynh còn coi mình là đệ tử của Xích Vân lâu thì mau mau giết chết hai đứa yêu nghiệt kia đi! Bằng không, bọn đệ sẽ coi như huynh đã về hùa với yêu quái, phản bội lại sư môn!”
Mười mấy ánh mắt đồng loạt chiếu về phía Tất Phi. Đặc biệt là các đệ tử của Xích Vân lâu, bọn họ đều mong y có thể bỏ chỗ tối về chỗ sáng, giúp sư môn rửa nỗi nhục. Phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của những người đó, Tất Phi cúi đầu cười gượng, trầm giọng nói: “Xích Vân lâu ta nổi danh thiên hạ với Đan Chu thiết bút, phép dùng bùa chú cũng là một tuyệt kỹ của Thần Châu, trăm họ nhờ thế mà được sống yên bình. Nhưng chẳng biết từ lúc nào mà đệ tử của Xích Vân lâu ta lại trở thành những tên đao phủ chuyên đi lấy mạng người vậy?”
“Bớt nói lời thừa đi! Chỉ một câu thôi, ngươi giết hay không giết!” Lận Bạch Trạch phẩy nhẹ cây phất trần, nhướng mày, hậm hực nói.
Đối mặt với lời chất vấn hống hách của hắn, Tất Phi không trả lời, chỉ lặng lẽ rút từ trong tay áo ra mấy tấm bùa mà kẹp vào tay, sau đó nở nụ cười vẻ hết cách, nói: “Muốn đánh thì cứ qua đây đi!”
Tuy chỉ có mầy lời ngắn ngủi nhưng lòng quyết tâm đã được Tất Phi thể hiện rõ ràng, những người có mặt đều bất giác cả kinh. Đặc biệt là các sư đệ của Xích Vân lâu, họ không sao ngờ được đại sư huynh của mình lại đưa ra sự lựa chọn như vậy. Gã đệ tử họ Triệu kia lập tức gào lên: “Bọn ta không có loại sư huynh như ngươi!”
Dứt lời, hắn lật tay một cái, cây bút sắt vẽ ra một pháp ấn giữa không trung, thế rồi một sấp Sí Hóa phù vốn mềm nhũn bỗng trở nên cứng như sắt thép, nhất loạt lao về phía Tất Phi chẳng khác nào những mũi tên.
Đối với đòn tấn công bằng Sí Hóa phù ấy, Tất Phi không hề né tránh, chỉ đưa hai cánh tay lên trước ngực, đầu ngón tay máy động nhẹ nhàng, đồng thời khẽ quát một tiếng: “Hàn Lam Băng Lẫm.”
Sau nháy mắt, chỉ nghe thấy những tiếng “rắc rắc” không ngớt vang lên, trên mặt đất xuất hiện một làn sương trắng rất dày lao đi vun vút, đi tới nơi nào là mọi thứ ở đó đều đóng băng hết thảy. Cuối cùng, giữa hư không xuất hiện một bức tường băng kiên cố chặn trước mặt Tất Phi,Sí Hóa phù đập vào đó thì lập tức nổ tung, nhưng uy lực của vụ nổ không thể phá vỡ bức tường băng, chỉ làm những mảnh băng vụn bắn ra tung tóe.
Sau khi xuất chiêu mà không thu được hiệu quả gì, gã đệ tử họ Triệu lại càng giận dữ, bèn vung tay quát lớn: “Các sư huynh, sư đệ, hôm nay chúng ta nhất định phải thanh lý môn hộ [2] ! Nếu không thể hạ sát được tên phản đồ này, Xích Vân lâu chúng ta làm gì còn chút thể diện nào nữa!”
[2] Nghĩa đen là quét sạch cửa nhà, thường được dùng để chỉ việc tiêu diệt những kẻ phản đồ trong môn phái.
“Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không thể để tên phản đồ này hủy hoại thanh danh của Xích Vân lâu!” Một đệ tử khác của Xích Vân lâu lớn tiếng hưởng ứng. “Chúng ta cùng lên thôi!”
Mắt thấy mười mấy đệ tử của Xích Vân lâu đồng loạt thi triển bản lĩnh xông về phía Tất Phi, Lận Bạch Trạch liền phẩy nhẹ phất trần một cái, khoanh tay trước ngực, cười giễu cợt, nói: “Tất huynh, ta thấy hình như huynh không được lòng mọi người lắm thì phải. Các huynh đệ, cùng lên thôi nào, để xem gã họ Tất này còn có thể cầm cự được đến bao giờ!”
Lời còn chưa dứt, Lận Bạch Trạch đã vung mạnh phất trần, để lộ một mũi thép nhọn hoắt ở bên trong, sau nháy mắt đã đánh về phía Tất Phi. Tất Phi vội lùi lại mấy bước, tay trái cầm bút sắt vẽ ra nửa vòng tròn giữa không trung. Chỉ nghe “keng” một tiếng, cây phất trần mà Lận Bạch Trạch đánh ra vừa khéo bị chặn lại. Nhưng cùng lúc ấy, đệ tử của Xích Vân lâu đã phóng ra Sí Hóa phù từ bốn phía. Tất Phi vung tay trái phóng ra mấy tấm bùa, dùng Hàn Lam Băng Lẫm chặn những ngọn lửa nóng lại, tiếng nổ tức thì vang lên không dứt bên tai.
Có điều, Tất Phi tuy pháp thuật cao siêu nhưng dù sao cũng chỉ là người phàm, lấy một địch nhiều thực không phải chuyện dễ. Sau mấy đợt tấn công của các đệ tử Xích Vân lâu và Thập Phương điện, trên mặt băng bắt đầu xuất hiện vết nứt, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nứt vỡ. Lận Bạch Trạch thấy y phải khổ sở chống cự thì bèn cười lạnh, nói: “Tất Phi, ngươi được lắm, vì hai kẻ yêu tà mà lại bất chấp tình nghĩa đồng môn. Con nha đầu này xem ra đúng là hạng ghê gớm, không chỉ dụ dỗ được tên súc sinh Mặc Bạch và gã xà yêu này, ngay cả ngươi cũng một lòng theo về dưới váy ả.”
Tiểu Trúc tuy trúng phải kịch độc, toàn thân chẳng còn chút khí lực nhưng thính giác không hề bị ảnh hưởng, cuộc trò chuyện giữa Tất Phi và những kẻ kia lọt vào tai nàng không sót một chữ nào. Lúc này, nghe thấy những lời ô uế đó của Lận Bạch Trạch, dù đang cạn kiệt sức lực nhưng nàng vẫn gượng hé môi, cất lời giễu cợt: “Với một vấn đề, mỗi người lại có cái nhìn riêng… khụ…”
Một dòng nội kình lưu chuyển trong lồng ngực, Tiểu Trúc khẽ ho lên mấy tiếng, nhổ ra một bụm máu tươi. Nàng không để tâm tới thương tích của mình, nhếch khóe môi nở một nụ cười khinh miệt. “…Ngươi là hạng người dâm dật, thế nên trong đầu mới toàn là những chuyện bỉ ổi. Câu “Thập Phương thám tầm Nho Thích Đạo” của Thập Phương điện các ngươi chi bằng hãy sửa thành “Thập Phương thám tầm hoa liễu đạo [3] ” thì thích hợp hơn đấy…”
[3] Hoa liễu đạo thường được dùng để chỉ kỹ viện.
“Nha đầu chết tiệt, chết tới nơi rồi mà còn dám ăn nói quàng xiên!”
Lận Bạch Trạch biến hẳn sắc mặt, vung cây phất trần trong tay đánh về phía Tiểu Trúc. Mắt thấy mũi kim nhọn trên cây phất trần sắp đâm xuống, Tiểu Trúc liền cắn chặt răng, ôm Minh Xà vào lòng để bảo vệ. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Tất Phi hơi nhướng mày, quát khẽ một tiếng, cây bút sắt trên tay xoay tròn không nghỉ. Sau đó, một ấn ký màu đen xuất hiện giữa không trung, lao vọt đi tựa như một con thuồng luồng vừa ra khỏi mặt nước, nhào về phía bức tường băng kia.
Sau nháy mắt, trên bức tường băng bốc lên một ngọn lửa màu xanh, nhìn chẳng khác nào bên trên có rồng xanh uốn lượn, kéo dài mấy chục thước. Con rồng đi tới nơi nào, mặt băng ở nơi đó liền vỡ vụn, vô số mảnh băng bắn tung ra ngoài, ngọn lửa cũng tỏa đi khắp bốn phương tám hướng.
“Băng Lẫm U Hoàng!” Lận Bạch Trạch kinh hãi kêu lên. Hắn lùi nhanh về phía sau mấy bước, tay phải liên tục múa may phất trần, tay trái thì vội vàng bắt quyết thi triển phép thuật, nhờ thế mới miễn cưỡng chặn được đòn tấn công của đối phương. Nhưng các đệ tử khác của Thập Phương điện thì không có được bản lĩnh như thế, có người bị mảnh băng cắt đứt mạch máu, có người thì bị lửa đốt cháy da thịt, những tiếng kêu gào rên rỉ vang lên không ngớt. Nhìn thấy cảnh này, Lận Bạch Trạch hậm hực nói: “Được lắm, không ngờ ngươi lại đả thông được Kỳ mạch, đồng thời tu luyện cả băng lẫn hỏa!”
Tất Phi lật cổ tay một cái, Đan Chu thiết bút tựa như một con rồng đen múa lượn, dừng lại trên đầu ngón tay y. Y khẽ nở nụ cười, hờ hững nói: “Lận huynh, người đường hoàng không nói lời mờ ám, huynh nên biết rằng để đồng thời tu luyện cả băng lẫn hỏa cần ít nhất tu vi một giáp [4] mới xong. Một giáp nói dài thì không dài, nói ngắn thì không ngắn, đối phó với yêu linh dị thú có lẽ còn chưa đủ, nhưng liều một phen sống chết với hai mươi mấy người các vị ở đây thì không phải là chuyện khó. Các vị sư đệ, đã chuẩn bị sẵn sang để đồng quy vu tận với ta chưa?”
[4] Tức sáu mươi năm
Nụ cười của y càng hờ hững, sắc mặt của những người xung quanh lại càng khó coi. Một gã môn nhân của Thập Phương điện ôm chặt vết thương trên cánh tay, hạ thấp giọng hỏi Lận Bạch Trạch: “Sư huynh, chúng ta nên làm sao đây? Lẽ nào… thật sự phải liều mạng với hắn ư?”
Lận Bạch Trạch sắc mặt âm trầm, sau khi trầm lặng một lát thì chợt thu phất trần về, lớn tiếng cười nói: “Tru Yêu tứ phái vốn như một nhà, chúng ta lẽ ra phải giúp đỡ các huynh đệ Xích Vân lâu một phen để tiêu diệt gian tà, một mẻ bắt sạch lũ yêu ma. Vậy nhưng tên họ Tất này phản bội sư môn, Xích Vân lâu cần thanh lý môn hộ, chúng ta tuy là đồng minh nhưng cũng không nên can dự vào việc của phái khác. Các sư đệ nói xem có đúng như vậy không?”
Đám môn nhân của Thập Phương điện lập tức hiểu ý, vội vàng gật đầu phụ họa: “Lận sư huynh nói rất đúng! Xích Vân lâu cần thanh lý môn hộ, phải khác thật sự không tiện tham gia…”
Nói tới đây, hắn lén đưa mắt liếc nhìn sắc mặt Lận Bạch Trạch, sau khi thấy đối phương ngấm ngầm đưa mắt ra hiệu cho mình thì lập tức bạo gan hẳn lên, lớn tiếng nói tiếp: “Các vị sư huynh, sư đệ, hôm nay chúng ta hãy nể mặt Xích Vân lâu một lần, tạm thời không tính toán với gã gian nhân họ Tất này nữa, mau rút thôi!”
Dứt lời, môn nhân của Thập Phương điện lập tức rút lui. Mắt thấy bọn chúng nhanh chóng biến mất trong rừng, đám đệ tử của Xích Vân lâu vừa nôn nóng lại vừa tức giận, tuy biết rõ là đám người này thấy tình hình không ổn thì kiếm cớ chạy trốn, nhưng lý do mà đối phương đưa ra lại hợp tình hợp lý vô cùng, không thể khêu ra một chút sơ hở nào. Gã đệ tử họ Triệu tức đến nỗi mồ hôi tuôn ra đầy đầu, ngoảnh mặt qua trừng mắt nhìn Tất Phi, hậm hực nói: “Triệu Thông ta đây là đệ tử của Xích Vân lâu, há lại là hạng tham sống sợ chết! Tất Phi, ngươi đã phản bội sư môn, còn chĩa mũi giáo về phía bọn ta, Triệu Thông ta sẽ liều tính mạng này với ngươi!”
Dứt lời, Triệu Thông lấy ra búa sắt, vận hết linh lực toàn thân, phóng ra đồng loạt mấy chục tấm Sí Hóa phù. Tất Phi cả kinh, vừa định hô lên một tiếng “không được” thì thấy những tấm bùa kia đã bốc cháy ngùn ngụt, cùng lao thẳng về phía y! Đối mặt với một chiêu liều mạng này, nếu Tất Phi dùng Băng Lẫm U Hoạng cự lại thì sẽ có bảy phần khả năng chiến thắng, nhưng một khi làm vậy, trong lúc giao tranh, Triệu Thông ắt sẽ kiệt lực mà chết. Tất Phi thoáng lộ vẻ buồn bã, thế rồi không hề sử tuyệt chiêu, chỉ dùng Hàn Lam Băng Lẫm để tạo ra một bức tường băng phòng ngự…
“Rầm!”
Mấy chục tấm bùa tựa như những con rồng lửa lao đi giữa không trung, lao thẳng vào bức tường băng. Bức tường băng sau nháy mắt đã vỡ vụn, đám rồng lửa xuyên qua đó rồi nhằm hướng Tất Phi mà lao đến. Tất Phi tuy đã nghiêng người né tránh nhưng hiềm nỗi chân bị tật, tốc độ không được nhanh, thành ra vẫn bị ngọn lửa đả thương, phải lùi về phía sau mấy bước, bên khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Triệu Thông hiển nhiên không ngờ được đối phương lại nương tay, lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng chính lúc này, mắt thấy Tất Phi bị thương, đám đệ tử còn lại của Xích Vân lâu há lại chịu bỏ qua cơ hội tốt như thế? Mười mấy người thừa thế ra tay, có kẻ còn hô lớn: “Phản đồ chịu chết đi!” Sau đó nhằm thẳng vào cái chân bị thọt của Tất Phi mà dốc toàn lực tấn công.
Những ngọn lửa đan xen vào nhau, rồng lửa bay lượn điên cuồng, Tất Phi bị ép phải liên tiếp lùi về phía sau, một chân còn bị trọng thương, máu chảy ra không ngớt. Cuối cùng, chân trái của y khuỵu xuống vì không thể đỡ nổi thân thể nữa, đành phải quỳ một chân trên mặt đất. mắt thấy Tất Phi lúc này đã đuối sức, Triệu Thông liền đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng việc tấn công. Sau đó, hắn bước lên trước một bước, đưa cây bút sắt trong tay lên, chỉ thẳng vào ấn đường của Tất Phi, gằn giọng nói: “Tất Phi, nếu ngươi còn nghĩ tới tình nghĩa đồng môn, vậy thì hãy giết hai đứa yêu nghiệt này đi! Chuyện hôm nay, các sư đệ ắt sẽ không tiết lộ với chưởng môn và các vị sư thúc nửa lời. Nhưng nếu ngươi cứ nhất quyết làm theo ý mình, vậy thì chớ trách ta ra tay tàn độc!”
Đối mặt với sự uy hiếp ấy, Tất Phi ngẩng đầu nhìn kẻ đã từng là sư đệ của mình, trong cặp mắt sáng như sao không có lấy một tia sợ hãi. Y hơi nhếch khóe môi, gượng thở dài, nói: “Hôm nay, nếu ta ra tay giết chết Nguyệt cô nương, sau này ắt sẽ hối hận cả đời, ngày đêm đều phải sống trong sự dằn vặt của lương tâm…”
“Ngươi!” Triệu Thông gằn giọng nói, cây bút sắt trong tay đâm về phía trước ba phân, sau nháy mắt đã đâm rách da thịt của Tất Phi.
Một dòng máu tươi chảy ra từ trên trán Tất Phi, vậy nhưng y không những không tỏ ra sợ hãi hay giận dữ, còn hơi nhích khóe môi để lộ một nụ cười mỉm, cất giọng sang sảng nói: “Ha ha, con người ta sống trên đời, làm gì có ai tránh được cái chết. Giữa cõi nhân gian, mọi chuyện đương nhiên không thể hoàn toàn như ý, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ.”
Nghe thấy những lời này của y, Triệu Thông căm phẫn đưa tay tới. Cây bút sắt sắp đâm thủng đầu Tất Phi đến nơi, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, kèm theo đó, một bóng đen bỗng từ trên trời hạ xuống.
Một sợi dây xích màu đỏ bỗng xé nát hư không, lao tới quấn chặt lấy cổ Triệu Thông, ném văng hắn đi xa.
Chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết vang lên, thân thể Triệu Thông bay ra xa hơn trượng, va mạnh vào một gốc cây rất lớn, sau đó rơi xuống đất, hoàn toàn đoạn khí. Các đệ tử khác của Xích Vân lâu còn chưa kịp tỉnh táo trở lại, chỉ biết ngẩn ngơ ngó quanh bốn phía. Chợt nghe một tràng cười yêu kiều vang lên, từ phía khu rừng cây xanh biếc, một nữ tử tha thướt tựa tiên nữ trên trời bước ra. “Úi chà, ca ca tuấn tú ơi, nô gia không thể để chàng chết ở nơi này đâu.”
Theo sau giọng nói ngọt ngào lả lướt ấy, chỉ thấy Chung Vô Gia chậm rãi cất bước đi tới, thân hình hết sức yêu kiều. Tay trái ả lúc này còn bế theo một chiếc tã bọc làm bằng vải in hoa màu xanh lam, đứa bé bên trong khóc mãi không ngừng.
Đệ tử của Xích Vân lâu thấy ả xinh đẹp như hoa, cười tươi như gió xuân, trong tay còn bế theo một đứa bé, làm sao mà ngờ được vừa rồi kẻ ra tay giết chết Triệu Thông lại chính là ả nữ tử trước mắt kia. Chính vào lúc một gã đệ tử cất tiếng nói: “Cô nương, xin hãy mau mau rời đi!”, Chung Vô Gia chợt phất tay áo ra một sợi xích sắt lớn dính đầy vết máu, chính là thứ tà khí Nhân Đồ Huyết Tỏa đáng sợ!
Chung Vô Gia khẽ cười một tiếng, nhưng trong khi ả để lộ vẻ tươi cười mỹ lệ sô song ấy, Nhân Đồ Huyết Tỏa đã lao vọt đi tựa như một con linh xà. Gã đệ tử đáng thương kia thậm chí còn chưa kịp phát lên tiếng kêu thảm nào thì đã bị quấn chặt lấy cổ, sau đó cổ liền bị bẻ gãy.
Mọi người cả kinh, vội vàng lấy vũ khí chuẩn bị tấn công, nhưng động tác của Chung Vô Gia còn nhanh hơn. Chỉ thấy ả hơi hé môi, một luồng khói xanh biếc liền bay ra từ trong miệng, tựa như một con rắn dài màu xanh quấn quanh Nhân Đồ Huyết Tỏa. Trên sợi xích, vết máu lốm đốm cùng làn khói xanh như hòa lẫn vào nhau, trông quỷ dị vô cùng.
“Hầy, nhìn thấy vị ca ca tuấn tú này rồi, nô gia cứ ngỡ các lang quân của Xích Vân lâu đều như vậy cả cơ đấy.” Chung Vô Gia để lộ vẻ tiếc nuối, khẽ lắc đầu cười nói: “Ai ngờ đều là hạng người hạ đẳng, chỉ nhìn thôi đã thấy ngứa mắt.”
Dứt lời, ả đưa tay nhấc chân, bắt đầu nhảy múa thướt tha, thân thể xoay tròn không nghỉ. Sợi xích sắt nặng nề đan xen hai màu xanh đỏ chẳng khác nào một dải lụa trong tay ả, tung bay nhịp nhàng, quét qua đám đệ tử của Xích Vân lâu một lượt. Sợi xích sắt đi tới nơi nào, làn khói xanh liền hóa thành những con rắn xanh bay ra ở đó, há to miệng, cắm thẳng chiếc răng sắc ngọn vào làn da của đối thủ.
Chỉ sau khoảnh khắc, giữa tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh, sắc mặt của đám đệ tử Xích Vân lâu trở nên tím tái, thế rồi tất cả đều đổ gục xuống đất bỏ mạng.
Nhìn thấy các đồng môn của mình mất mạng như thế, khóe mắt Tất Phi bất giác hơi co giật. Hồi lâu sau y mới cau mày lạnh lùng nhìn Chung Vô Gia, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại cứu ta?”
Chung Vô Gia nở nụ cười yêu kiều, chậm rãi bước tới trước mặt Tất Phi, đưa ngón út tới định nâng cằm y lên, nhưng lại bị Tất Phi nghiêng đầu tránh né. Chung Vô Gia không được y nể mặt, thế mà vẫn chẳng hề giận dữ, chỉ cười nói: “Nô gia chẳng qua được người ta nhờ cậy, thế nên mới làm việc giúp người ta. Mà nói đi cũng phải nói lại, ca ca tuấn tú có làn da trắng trẻo mịn màng quá chừng, nô gia thật sự muốn được cắn một miếng lắm đấy.”
Chung Vô Gia một mặt nói thế, một mặt ghé sát tới, định hôn lên má của Tất Phi. Tất Phi lập tức nghiêng người né tránh. Chính vào lúc này, từ trong rừng bỗng vang lên những tiếng sột soạt. Con Hóa Xà vốn luôn đi theo Chung Vô Gia như hình với bóng chậm rãi bò ra từ trong một bụi cây thấp, trên tấm thân trắng của nó lúc này là vô số vết thương, những sợi dây mảnh màu đỏ do Phược Giáp thần phù tạo ra găm sâu vào lớp vảy rắn của nó. Phần thân rắn vốn linh hoạt, nhưng lúc này đã trở nên trì trệ vô cùng, cặp mắt đỏ ngầu như màu san hô kia thì đang lẳng lặng nhìn Chung Vô Gia.
Nữ tử ấy vốn đang tươi cười lả lướt bỗng dưng thu lại nụ cười, trong mắt thoáng qua một tia lạnh ngắt, liếc nhìn Hóa Xà, lạnh lùng nói: “Cút!”
Hóa Xà dù đã trúng phải Phược Giáp thần phù nhưng vẫn cố gắng lê thân mình về phía Chung Vô Gia. Theo động tác của nó, những sợi dây do Phược Giáp thần phù tạo ra lại càng thít chặt vào người nó hơn, khiến nó như bị cắt rời thành mấy đoạn, vảy rắn cong lên rồi rơi xuống lả tả, đi qua nơi nào là để lại một mảng màu trắng ở nơi đó.
Trong mắt Chung Vô Gia thoáng qua mấy tia ảm đạm, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên lạnh tựa băng sương, đằng sau đôi mày nhíu chặt dường như ẩn chứa sự giận dữ tột cùng. Ả không nhìn Tất Phi thêm lần nào nữa, chỉ phất mạnh tay áo một cái, thân hình hóa thành một làn khói xanh, chẳng bao lâu sau đã biến mất về phía chân trời. Còn con Hóa Xà kia thì mở to đôi mắt đỏ ngầu như bảo thạch, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng đang rời đi của Chung Vô Gia, rồi ngọ nguậy thân hình đi theo hướng đó một cách chậm rãi nhưng kiên định.
Giữa rặng núi biếc xanh, mọi thứ rốt cuộc đã bình lặng trở lại. Nhưng các xác chết trên mặt đất vẫn đủ khiến cho người ta hiểu rằng nơi này vừa mới xảy ra một phen ác chiến.
Tất Phi buồn bã đưa mắt liếc nhìn thi thể của các đồng môn xung quanh, một lát sau liền chống tay phải xuống đất, cố gắng đứng dậy. Nhưng theo sau động tác này, vết thương trên chân phải y liền bị vỡ, máu tươi tuôn ra, nơi ngực trái bị Sí Hóa phù đánh trúng còn sục sôi khí huyết. Tất Phi đưa tay trái ôm ngực, cúi đầu nở một nụ cười gượng gạo với Tiểu Trúc, miễn cưỡng nói: “Nguyệt cô nương, xin lỗi, tại hạ thật sự không cầm cự nổi nữa rồi…”
Hơi thở yếu dần, Tất Phi rốt cuộc hơi loạng choạng, sau đó ngã gục xuống đất. Tiểu Trúc vốn trúng phải kịch độc, lúc này nhìn thấy Tất Phi trọng thương hôn mê thì hết sức nôn nóng, không kìm được phun ra một ngụm máu đen. Đúng vào khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, hai mắt dần trở nên mơ màng, nàng bỗng lờ mờ nhìn thấy từ trong rừng có hai bóng người đi ra. Một người vận đồ trắng tinh, vóc người cao ráo, rất giống với…
“Sư phụ…”
Giữa lúc thần trí mơ màng, Tiểu Trúc lẩm bẩm khẽ gọi, sau đó hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Người áo trắng rảo bước lên phía trước, quỳ xuống bên cạnh thiếu nữ, đưa tay ôm nàng vào lòng. Chỉ thấy y đưa ngón tay giữa và ngón tay trỏ của bàn tay phải tới điểm vào ấn đường của Tiểu Trúc, chuẩn bị truyền linh lực vào trong cơ thể nàng, đột nhiên một vật màu đen đập vào sau gáy y, cắt ngang lời niệm chú của y. Kế đó, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, vật đó rơi xuống đất và vỡ tan thành bốn, năm mảnh, chính là một nậm rượu nhỏ.
“Tiểu Hắc Bạch, đây chính là con nhóc bảo bối của ngươi đó hả?”
Theo sau giọng nói ấy, một vị thư sinh áo xanh vừa phe phẩy chiếc quạt xếp vừa chậm rãi bước đến, chính là gã chủ quầy bày bán con rối gấu trúc bên đường lúc trước. “Tiểu Hắc Bạch” trong lời của gã không phải là Mặc Bạch tiên quân thì còn là ai nữa?
Mặc Bạch không hề xoay người lại, chỉ đưa mắt lườm vị thư sinh một cái. Thường ngày y luôn tỏ ra ung dung điềm đạm, vậy mà lúc này lại hơi cau mày, hậm hực nói: “Ngươi quên mang não đi theo hay sao vậy? Nói năng chẳng suy nghĩ gì cả!”
“Ha ha, cái tên khốn này, mấy trăm năm giao tình của chúng ta mà lại không so được với một con nhóc mà ngươi nhặt về ư?” Vị thư sinh vừa phe phẩy quạt vừa cười khẽ, thế rồi ánh sáng chợt bừng lên, một quầng sáng màu vàng xuất hiện quanh người y. Sau khi ánh sáng tan đi, vị thư sinh kia nào còn bóng dáng, thay vào đó là một tay võ tướng vận chiến bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh kiếm lớn đúc bằng huyền thiết. Người này vóc dáng cao lớn, mặt mũi khôi ngô, sống lưng ưỡn thẳng tắp, chỉ đứng đó không nói năng gì mà đã toát ra một thứ khí thế phi phàm. Có điều lúc này y lại hơi nhếch khóe môi, để lộ mấy nét giễu cợt, khi cười lên còn mang theo vẻ vô lại. “Tấm thân tồi tàn này của ngươi vừa mới được giải phong ấn, vậy mà còn đòi ra vẻ anh hùng thi triển Hóa Sinh quyết. Ta nói này, theo ngươi thì ai là người quên mang não đi theo vậy?”
Lời còn chưa dứt, vị võ tướng đó đã lật tay một cái, một luồng chân khí màu vàng bay ra từ đầu ngón tay y, truyền thẳng vào ấn đường của Tiểu Trúc. Sau nháy mắt, sắc mặt vốn trắng nhợt của nàng thiếu nữ bắt đầu trở nên hồng hào, hơi thở vốn yếu ớt cũng dần trở nên đều đặn, bộ dạng cứ như đang chìm trong một giấc mộng ngọt ngào. Thấy vậy, vẻ căng thẳng tan biến hẳn, Mặc Bạch lại trở nên bình thản, ung dung, còn cười tủm tỉm, nói: “Với ngươi, ta khỏi cần nói lời khách sáo làm gì…”
“Ha ha.” Vị võ tướng ngẩng đầu cười vang. “Cái tên mặt dày ngươi nào đã từng biết hai chữ “khách sáo” được viết thế nào.”
Mặc Bạch thoáng để lộ vẻ lúng túng, gượng cười nói: “Ta nói này, ngươi tốt xấu gì cũng là một vị thần tướng, chúng ta lại là bằng hữu của nhau, có cần phải nhớ thù như vậy không hả?”
Vị võ tướng đó nhếch môi cười khẽ, lấy từ bên hông ra một nậm rượu khác, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, sau đó mới nói: “Năm xưa, ngươi luôn miệng nói sẽ theo ta tu hành phi thăng, thế mà lại đột nhiên biến mất chẳng còn tăm tích, làm ta tìm khắp nơi chẳng thấy, còn tưởng tên súc sinh ngươi đã gây ra tai họa gì để đến nỗi bị người ta đánh cho hồn phi phách tán. Thật không ngờ mười chín năm nay, ngươi lại dùng Phi Thúy hồ lô mà ta tặng để làm kết giới, cố tình khiến ta không tìm được ngươi. Hừ, loại bằng hữu như ngươi đúng là tốt thật đấy!”
“Này này, toàn là những chuyện đã cũ lắm rồi, có cần phải ghi nhớ kĩ như vậy không? Đúng là loại bằng hữu xấu xa, suốt ngày so bì hơn thiệt.” Mặc Bạch bật cười lắc đầu, nói với vẻ hết cách. “Ngươi nên biết là ta cũng có nỗi khổ riêng, thế nên mới không thể không trốn tránh…”
Vị võ tướng đó lại uống một ngụm rượu mạnh nữa, rồi hừ lạnh, nói: “Hừ, suốt ngày nói cái gì mà “lánh đời” với cả “vô vi”, nhưng ta thấy những việc vu vơ mà ngươi quản đến còn nhiều hơn bất cứ ai đấy. Nếu không vì mắc bẫy của Tru Yêu tứ phái, bị mất đi pháp lực, có phải ngươi định vĩnh viễn né tránh ta không?”
Mặc Bạch thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, sau đó vội vàng chuyển qua chủ đề khác: “Được rồi, cứ coi như ta không ra gì đi, nhưng ngươi cũng đâu cần hóa thân thành một thư sinh bày quầy bán hàng như thế. Ngươi nói năng cứ như pháo liên thanh, ta thật không ngờ Thương Minh ngươi lại có tư chất của một kẻ nói nhiều như vậy.”
Vị thần tướng tên Thương Minh đưa nậm rượu trong tay cho bạn, cười vang, nói: “Chiêu này ta chỉ học theo ngươi thôi. Hồi ở trên núi Đoạn Vân, chẳng biết là kẻ nào cứ suốt ngày làu bà làu bàu không nghỉ? Còn nhớ khi đó, ngay đến những ngọn trúc cũng chẳng thể chặn miệng ngươi lại. Lần này, chắc ngươi cũng biết cảm giác phải nghe người khác nói nhiều là như thế nào rồi đấy.”
“Này này, ta thấy ngươi không chỉ so bì hơn thiệt thôi đâu, phải nói là có thù tất báo mới đúng.” Mặc Bạch buông lời giễu cợt, sau đó liền đón lấy nậm rượu mà uống một ngụm lớn.
Trong cơn mơ màng, thời không xoay chuyển, hai người dường như đã quay trở về những tháng năm ngắm trăng đối ẩm trên núi Đoạn Vân. Thế nhưng, chỉ sau chốc lát, Thương Minh đã thu lại nụ cười, đưa mắt liếc nhìn Tiểu Trúc lúc này vẫn còn đang ngủ say, lại nhìn thoáng qua Minh Xà chỉ còn thoi thóp thở đang được nàng ôm trong lòng, trầm giọng nói: “Ngươi thật sự định nhúng tay vào vũng nước đục này ư? Chưa xét tới Ứng Long và Tương Liễu, ngay như cái liên minh Tru Yêu gì đó kia, chúng đã biết được vật đó nằm trong tay ngươi, ắt sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi đâu.”
Đối mặt với lời chất vấn của Thương Minh, Mặc Bạch mỉm cười bình thản, vừa mân mê nậm rượu trong tay vừa ung dung đáp: “Mạng của loài súc vật vốn chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Mặc Bạch có thể sống được đến bây giờ đã là một điều may to lớn, sao còn phải cưỡng cầu việc phi thăng làm gì nữa? Chốn hồng trần loạn thế này ta hãy còn chưa xem đủ.”
Thương Minh chắp tay đứng đó, trên mặt không còn nét cười giễu cợt và vô lại như trước nữa, cứ như thể vừa mới đeo một tấm mặt nạ cứng đờ. Chỉ thấy y đeo kiếm sau lưng, lạnh lùng im lặng, thật chẳng khác nào bức tượng Kim Cương được thờ trong các chốn chùa chiền, không giận mà tự có uy.
“Nếu ngươi đã quyết ý như thế, ta sẽ không khuyên can gì thêm.” Thương Minh hờ hững nói. “Kiếp nạn lần này của Thần Châu là việc đã được định trước, Thiên đình sẽ không can thiệp, ngươi hãy tự lo cho mình đi!”
Nói xong, Thương Minh không đợi Mặc Bạch trả lời, lập tức xoay người lại, phất tay áo, sau nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng màu vàng rực bay thẳng lên chín tầng mây, dần dần biến mất không còn bóng dáng.
Mặc Bạch ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn bầu trời trong veo xanh biếc, mãi hồi lâu sau mới chậm rãi cúi đầu xuống, chợt thấy Quy Hải Minh vốn nằm hôn mê trên mặt đất lúc này đã biến thành hình người, các vết thương do Thiên Anh huyết gây ra đều đã lành lặn trở lại. Y ngó qua bên cạnh, thấy tình hình của Tất Phi cũng hệt như thế, vết thương nơi ngực trái và chân trái đều đã bình phục cả rồi.
Mặc Bạch hơi ngẩn người, sau đó liền giơ nậm rượu lên uống một ngụm lớn, khẽ lắc đầu vẻ hết cách, cười nói: “Ha ha, đúng là cái đồ miệng cứng lòng mềm.”