Chương 4 Thiên Anh[1]
[1] Thiên anh có nghĩa là nhìn hài nhi
Vầng tà dương dần lặn về tây, nhuốm lên thôn trang nhỏ dưới chân núi này một thứ màu đỏ pha vàng ảm đạm. Trong thôn trang, vạn vật đều tĩnh lặng, thậm chí còn chẳng có tiếng chim hót hay sâu bọ kêu. Giữa khung cảnh tang thương ấy, dường như giữa trời đất này chỉ còn lại ba thân hình cao thấp khác nhau kia, cả ba đều bị ánh chiều tà kéo ra thành những cái bóng rất dài trên mặt đất.
Sau khi ả yêu nữ bỏ đi và Quách Hồng Phi qua đời, vị Phán quan bị trúng phải chất độc Thiên Anh huyết kia chỉ bỏ lại một câu: “Bản thần nhất ngôn cửu đỉnh, việc luân hồi của Quách Vũ ta sẽ tự có an bài.” Dứt lời liền hóa thành một luồng ánh sáng bay đi mất.
Mới hồi chiều tối hôm qua thôi, nơi này vẫn còn là một chốn thế ngoại đào nguyên [2] yên bình và vui vẻ, ấy vậy mà giờ đây đã trở nên hoang vu đến tột cùng. Ngó nhìn khung cảnh xung quanh, Tiểu Trúc bất giác đỏ hoe hai mắt, sau đó lại khom người xuống ôm lấy cổ Phi, cố gắng kéo tấm thân to lớn của y về phía ngôi nhà gỗ nhỏ ở phía bắc thôn. Nhìn thấy động tác này của nàng, Quy Hải Minh lẳng lặng đưa một bàn tay tới chụp lấy thân thể của Phi, vác người bạn cũ lên vai, rảo bước đi về phía ngôi nhà đổ nát kia.
[2] Nghĩa đen là một vùng trồng toàn hoa đào và hoàn toàn cách biệt với đời, ý chỉ một nơi yên bình, không có đấu đá ganh đua, càng không dính dáng gì tời cõi tục.
Sau đó, hai người bọn họ cùng đào hố chôn xác Phi ở cái sân nhỏ ngay trước ngôi nhà gỗ của Quách Vũ.
Tiểu Trúc chắp hai tay lại, quỳ xuống nấm mồ mới đắp, rắc lên trên đó thêm một nắm đất vàng. Mặc Bạch sư phụ ở bên cạnh đưa tay tới vỗ nhẹ lên vai nàng mấy cái, tỏ ý an ủi. Quy Hải Minh cầm thương lặng lẽ đứng đó, sống lưng ưỡn thẳng hệt như cây trường thương mà y đang cầm trong tay, năm ngón tay đều nắm chặt lại, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Dưới ánh chiều tà, chỉ thấy khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của y lúc này lại càng thêm phần băng giá. Đôi hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt, y cầm thương xoay người, rảo bước đi về phía con đường núi dẫn ra ngoài thôn.
“Rắn con ca ca!” Tiểu Trúc khẽ cất tiếng gọi.
Quy Hải Minh dừng chân lại nhưng không xoay người, chỉ hờ hững nói: “Ta còn có việc quan trọng cần làm, sau khi giải quyết xong sẽ đi tìm hai người và nghĩ cách giúp Mặc Bạch giải trừ phong ấn.”
“Không phải như huynh nghĩ đâu, muội không hề có ý xin huynh đi cùng muội để giúp sư phụ tìm thuốc giải.” Tiểu Trúc khẽ lắc đầu. Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía bóng lưng cao gầy thẳng tắp của đối phương bằng cặp mắt màu hổ phách dịu dàng, đoạn khẽ nói: “Muội biết mà, rắn con ca ca bề ngoài thì luôn lạnh lùng, như thể chẳng ưa ai cả, nhưng một khi huynh coi người nào đó là bạn, huynh sẽ thật lòng đối đãi, cho dù có phải liều cả tính mạng cũng quyết không nửa lời oán than. Tuy huynh và Hồng Phi mới chỉ quen nhau một ngày ngắn ngủi nhưng tự đáy lòng huynh sớm đã coi y là bạn, còn cái gọi là “việc quan trọng” mà huynh vừa nói kia ắt hẳn là đi tìm ả yêu nữ để trả thù cho Hồng Phi rồi.”
Quy Hải Minh chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt bằng cặp mắt đen láy và sâu thẳm. Vị cô nương thanh tú đó lại nói tiếp: “Muội không định ngăn cản huynh, ngược lại, muội chỉ muốn đi cùng huynh thôi.”
“Không được!” Quy Hải Minh kiên quyết cự tuyệt.
“Tại sao không được chứ?” Tiểu Trúc rảo bước về phía trước, níu lấy tay áo y, khẽ nói: “Rắn con ca ca, Hồng Phi không chỉ là bạn của huynh mà còn là bạn của muội. Không phải chỉ một mình huynh muốn đòi lại công bằng cho y, muội cũng muốn báo đáp ân tình của y, cho nên há có thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc huynh một mình đi trả thù?”
Quy Hải Minh nhíu chặt đôi mày kiếm, giọng nói vẫn hết sức lạnh lùng: “Muội muốn báo ơn cũng được, trả thù cũng được, ta sẽ không để muội đi cùng đâu.”
Thấy y tỏ thái độ cứng rắn, Tiểu Trúc giả bộ buồn bực, buông tay áo y ra, quay sang bế Mặc Bạch sư phụ ở bên cạnh mình lên, khẽ thở dài, nói: “Ôi... Sư phụ ơi sư phụ, có người không muốn đi cùng chúng ta nữa rồi kìa. Đã vậy, con sẽ không nói cho y biết tung tích của ả yêu nữ kia, chúng ta cứ tự đi tìm, được không nào?”
“Muội biết ư?” Quy Hải Minh lạnh lùng hỏi.
Nghe y hỏi như vậy, Tiểu Trúc hơi nhếch khóe môi, mỉm cười nói. “Tuy muội không biết ả sẽ xuất hiện ở nơi cụ thể nào, nhưng lại biết manh mối nào sẽ chỉ dẫn chúng ta tìm được tung tích của ả. Trừ phi huynh đồng ý dẫn muội đi theo, bằng không muội chỉ có thể tự mình đi tìm thôi.”
Quy Hải Minh không nói năng gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng. Y lẳng lặng nhìn khuôn mặt tròn xoe đáng yêu trong buổi đêm tuyết rơi lả tả năm xưa. Khi đó, nàng chỉ chừng ám tuổi, vậy mà lần đầu gặp một yêu linh như y vẫn chẳng hề sợ hãi, còn giúp y che giấu tung tích với truy binh. Thậm chí, khi bị trường kiếm của Mộ Tử Chân chỉ thẳng vào mặt, nàng vẫn không hề lùi bước, lại càng không thay đổi ý định ban đầu.
Hồi lâu sau, y rốt cuộc khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Được.”
“Thật ư?” Hai mắt Tiểu Trúc sáng bừng, nàng vội vàng nói: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy [3] ! Huynh không được đổi ý đâu đấy nhé!”
[3] Một lời đã nói, cỗ xe bốn ngựa kéo cũng khó có thể đuổi kịp.
“Tuyệt đối không hối hận.”
Có được lời hứa của y, Tiểu Trúc nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh híp lại thành hình hai vần trăng khuyết đáng yêu. Nhưng ngay sau đó, nàng đã thu lại nụ cười, khóe môi cũng mím chặt lại, rồi chậm rãi nói: “Trong trận chiến hôm nay, ả yêu nữ đó vì đối phó với thần quân và huynh mà đã hao tổn mất không ít Thiên Anh huyết. Thứ tà vật chí âm chí độc này ắt không dễ luyện chế, phải lấy hồn phách mang oán khí của ngàn đứa trẻ sơ sinh mà cũng chỉ chế ra được một ít mà thôi. Muội nghĩ ả yêu nữ đó ắt sẽ phải nghĩ cách luyện chế thêm, chỉ cần chúng ta đi xung quanh nghe ngóng xem nơi nào có trẻ sơ sinh vô cớ mât tích, sau đó lần theo manh mối mà truy lùng thì ắt sẽ có thể tìm ra tung tích của ả.”
Dứt lời, Tiểu Trúc đưa bàn tay phải tới, khẽ vuốt ve lớp lông mềm mại trên lưng Mặc Bạch, nhẹ nhàng nói: “Việc giải trừ phong ấn cho sư phụ tuy rằng quan trọng, nhưng tình thế trước mắt khẩn cấp hơn. Sư phụ hiện giờ không có mối lo gì về tính mạng, còn quanh đây lại có biết bao đứa trẻ sơ sinh đang bị ả yêu nữ kia nhòm ngó, tính mạng nguy trong sớm chiều. Con nghĩ sư phụ ắt cũng có suy nghĩ giống con, đúng không nào?”
Mặc Bạch khẽ gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó chợt phát hiện ra chỗ không ổn trong lời của Tiểu Trúc, bèn đưa tay lên cốc đầu nàng, đồng thời trừng mắt nhìn nàng một cái, dường như muốn nói: Dựa vào thân thủ của ngươi với ta hiện giờ, có thể cứu người được ư?
“Con tuy pháp thuật bình bình, sử dụng thuần thục nhất cũng chỉ có Trì Phong quyết chuyên dùng để hong khô quần áo với chăn đệm, nhưng thêm một người là thêm một phần trợ lực. Sư phụ, rắn con ca ca, hai người yên tâm, Tiểu Trúc đảm bảo rằng chỉ cần thấy tình hình không ổn thì sẽ chạy trốn ngay, tuyệt đối không làm vướng bận chân tay ai cả.” Thiếu nữ nghiêm túc nói, đồng thời dịu dàng vuốt ve cái cằm phủ lông mềm mại của Mặc Bạch.
Nhìn Mặc Bạch cọ bộ lông đen trắng đan xen của mình vào cánh tay Tiểu Trúc, Quy Hải Minh bất giác nheo mắt lại, cặp mày kiếm hơi nhướng lên, thế rồi y chợt đưa tay đến, chẳng nói chẳng rằng chụp lấy gáy của Mặc Bạch, kéo Mặc Bạch ra khỏi vòng tay của thiếu nữ, đặt y ngồi lên vai mình. Mặc Bạch lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên, nhưng chiêu số đó của y chẳng thể phát huy tác dụng, rốt cuộc đành thu ánh mắt về và chấp nhận ngồi yên ở đó.
Dưới ánh tà dương, ba bóng người bước đi trên con đường núi gập ghềnh đã lâu ngày không được tu sửa, dần dần biến mất giữa nơi núi rừng. Một làn gió mát thổi tới, bụi đất trên nấm mồ mới đắp lất phất bay dưới ánh chiều tà, tựa như những hạt cát vàng tỏa ra khắp thôn trang hoang tàn hiu quạnh
***
Nước Đinh Hồ trong veo ngọt mát, tựa như một dải lụa mềm vắt giữa rặng núi biếc xanh. Mấy người Tiểu Trúc đi men theo dòng nước, sau mấy phen rẽ ngoặt, cuối cùng đã tới Bạch Hà trấn nằm ở phía đông nam của Đỉnh Sơn.
Lúc này, màn đêm đã buông, nhưng trong trấn vẫn náo nhiệt vô cùng. Hai bên đường treo đầy những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, dưới ánh đèn lồng ấm áp, những người bán hàng không ngớt chào mời, nào là phấn son, nào là trâm vàng vòng ngọc, quạt giấy tranh chữ, chén ấm uống trà, không thiếu thứ gì. Tại nơi phố chợ phồn hoa ấy, dòng người qua lại như mắc cửi, giữa đám đông ồn ào chẳng thiếu những tiếng mặc cả giữa người bán và người mua. Chỉ thấy dưới một mái hiên bên đường có treo một dải đèn lồng đỏ rực, chiếc nào cũng có hình dáng như cá chép, hết sức sinh động. Ánh đèn màu vàng rọi xuống làm nổi bật khuôn mặt tươi cười vui vẻ của rất nhiều người qua đường.
Tiểu Trúc từ nhỏ đã sống trên núi, chưa từng thấy cảnh đêm nơi phố chợ như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là đầu người đen kịt, bất giác sững người. Quy Hải Minh đi bên cạnh phát hiện nàng bỗng đi chậm lại, bèn liếc mắt nhìn qua, sau đó lặng lẽ đi lên trước một bước, dùng tấm thân cao gầy của mình giúp nàng chặn dòng người đông đúc lại. Còn Mặc Bạch thì vì đi đường buồn chán nên sớm đã ngủ gà ngủ gật trên vai phải của y, nhờ có đôi tay bám chặt vào mái tóc màu trắng bạc của y nên mới không bị ngã xuống đất.
Tiểu Trúc vẫn còn chưa quên chuyện Thiên Anh huyết, bèn chuẩn bị tìm một người dân để dò hỏi, nhưng khóe mắt chợt liếc thấy vật gì đó nửa đen nửa trắng. Nàng ngoảnh đầu nhìn qua một bên đường, thấy dưới mấy chiếc đèn lồng có một quầy hàng nhỏ, bên trên bày đầy những con rối đan xen, hết sức đáng yêu, chính là loại con rối được làm phỏng theo hình dáng của gấu trúc.
Chủ nhân của quầy hàng đó thoạt nhìn hãy còn rất trẻ, chỉ khoảng trên dưới hai mươi, trên người mặc một chiếc trường bào màu xanh, ăn vận theo lối thư sinh. Nếu không vì gã cài chiếc quạt xếp ở sau gáy, trông bộ dạng có mấy phần vô lại thì quả thực là một vị thư sinh tuấn tú. Gã nheo mắt lại, ung dung ngồi trên một chiếc ghế nhỏ phía sau quầy hàng, chẳng chào mời gì hết. Dường như phát hiện ra ánh mắt của Tiểu Trúc, gã lập tức đứng bật dậy, hưng phấn cười nói với nàng: “Xin chào cô nương, đây là giống thực thiết thú [4] nổi danh ở đất Thục đấy, cô nương có muốn qua đây xem một chút không?”
[4] Thực thiết thú tức là con thú ăn sắt, một tên gọi khác của gấu trúc.
Tiểu Trúc còn chưa trả lời thì vừa hay có một vị đại thẩm mặc áo màu lam in hoa bế theo một đứa bé đi ngang qua, nghe thấy lời mời gọi của vị thư sinh nọ thì đưa mắt liếc nhìn những con rối bày trên quầy hàng, đoạn phỉ phui nói: “Phì, thứ con rối xấu xí thế này dù có cho không ta cũng chẳng thèm! Màu sắc gì mà toàn đen với trắng, chỉ nhìn thôi đã thấy xui xẻo rồi!”
Nghe thấy những lời này, người chủ quầy không hề giận dữ, chỉ mỉm cười ngồi trở lại chiếc ghế nhỏ, vắt chân chữ ngũ và lấy chiếc quạt cài sau gáy ra mà ung dung phe phẩy. Nhưng lời chê bai của vị đại thẩm kia lại khiến cho Tiểu Trúc cảm thấy rất khó chịu, vì sư phụ nàng chính là gấu trúc. Tuy biết rõ cái đạo lý “miệng mọc ở trên mặt người ta, người ta muốn nói thế nào thì nói”, nhưng nàng vẫn không kìm được cất lời phản bác: “Vị đại thẩm này nói như vậy là không đúng rồi, trên đời chín người mười ý, mỗi người có một sở thích riêng, cứ như cháu thấy thì con người thực thiết thú này đen trắng rõ ràng, mộc mạc chất phác, hết sức đáng yêu. Đại thẩm không thích những con rối này cũng không sao, nhưng hà cớ chi phải nói lời chê bai như thế trước mặt chủ quầy?”
Vị đại thẩm đó ngoảnh mặt qua, quan sát Tiểu Trúc từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Úi chà, cái con nha đầu này, theo như lý lẽ của ngươi, lẽ nào một thứ dù có xấu đến mấy thì ta cũng không được phép chê hay sao?”
“Là đẹp hay xấu thì mỗi người tự có phán đoán riêng, tiêu chuẩn không ai giống ai cả.” Tiểu Trúc nhẹ nhàng đáp lại. “Đại thẩm cho rằng thực thiết thú xấu xí, nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân, về nhà rồi đóng cửa lại thì muốn nói thế nào cũng được. Có điều, bây giờ đại thẩm đang đứng trước quầy bán loại rối này, chủ quầy hiển nhiên rất thích thực thiết thú, đại thẩm việc gì phải lớn tiếng chê bai để làm người khác không vui như thế?”
“Tiểu nha đầu, ngươi muốn nói rằng ta ăn nói thô lỗ đấy ư?” Vị đại thẩm đó giận dữ quát lên.
Thấy bà ta thẹn quá hóa giận, Tiểu Trúc liếc nhìn đứa bé bà ta bế trong lòng, chợt nói: “Đứa bé này trông thật xấu xí quá chừng, mũi tẹt mắt bé, dù có cho không cháu cũng chẳng thèm lấy đâu.”
“Con ranh đê tiện, ngươi nói cái gì đó?” Câu nói của Tiểu Trúc thực chẳng khác nào chọc phải tổ ong, vị đại thẩm kia lập tức nhảy dựng lên, chỉ thẳng ngón tay vào mũi Tiểu Trúc, quát lớn: “Ngươi mù mắt rồi hay sao mà dám chê con ta xấu? Có ngươi mới xấu ấy, đồ ranh con mất dạy, đồ xấu xí ngu đần! Mới tí tuổi đầu mà đã chường mặt ra ngoài đường đi dạo với đàn ông, rõ cái tuồng không biết xấu hổ là gì cả!”
Vị đại thẩm đó mắng liền một mạch, hết sức trôi chảy, câu sau nối theo câu trước bật ra liên tục. Kỳ thực, ngay từ lúc bà ta mắng câu “con ranh đê tiện” thì Quy Hải Minh đã nhướng mày lên rồi, trong cặp mắt đen láy thấp thoáng hiện lên một tia sát khí lạnh băng. Vậy nhưng đúng vào lúc ngón tay y hơi máy động, định sử ra pháp thuật, Tiểu Trúc chợt kéo tay ngăn y lại.
Nghe thấy những lời mắng chửi ác độc đó, Tiểu Trúc không những không tức giận mà còn hơi nhếch khóe môi, tủm tỉm cười. Sau khi khẽ lắc đầu với Quy Hải Minh, nàng quay sang nhìn vị đại thẩm kia, cười nói: “Đại thẩm, thực có lỗi quá, con thím kháu khỉnh, bụ bẫm, hết sức đáng yêu, hồi nãy cháu quả thực đã quá vô lễ rồi...”
Nghe thấy thế, sắc mặt vị đại thẩm tốt hơn một chút, vừa mới làu bàu một câu: “Coi như ngươi còn chưa đến nỗi mù” đã lại nghe thiếu nữ thanh tú trước mặt mỉm cười nói tiếp: “Vừa rồi nghe cháu nói đứa bé này xấu xí, chẳng biết đại thẩm có cảm nhận thế nào? Có phải là muốn xông đến liều mạng với cháu không? Đổi lại là vị chủ quầy này cũng vậy, những con rối vải kia đều là do y làm ra, chẳng khác nào con của y, thím nói xấu chúng như thế, chủ quầy đương nhiên sẽ không vui. Kỳ thực, cháu nói ra những lời như vậy chỉ là muốn đại thẩm đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ thôi. Mau mồm mau miệng cố nhiên không phải chuyện xấu, nhưng mong đại thẩm hãy suy nghĩ tới cảm nhận của người khác một chút.”
Những lời này của Tiểu Trúc khiến vị đại thẩm ấy nghẹn lời, rốt cuộc đành ngượng ngùng bế con rời khỏi quầy hàng, không lâu sau đã chui vào giữa đám đông và mất dạng. Nhìn theo bóng lưng của bà ta, vị chủ quầy kia cười tủm tìm, phe phẩy quạt, hồi lâu sau mới quay sang nhìn Tiểu Trức, cười nói: “Đa tạ cô nương gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu tiểu sinh khỏi cơn nguy nan, giúp tiểu sinh giữa hồi sinh tử, ân tình này thực là cao hơn núi, sâu hơn biển, liên miên như nước Hoàng Hà chảy mãi, chẳng thua kém ơn tái tạo chút nào...”
Lời cảm ơn của gã vang thành tràng như tiếng rang lạc, mãi không dứt, khiến Tiểu Trúc phải xua tay lia lịa, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đâu có nghiêm trọng như vậy chứ! Các hạ nói năng hơi khoa trương rồi...”
“Không, không, không, chẳng hề khoa trương chút nào đâu. Cô nương thử nghĩ mà xem, người đàn bà chanh chua đó nói thực thiết thú của tiểu sinh xấu xí, tiểu sinh thân là nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên không tiện tranh cãi với bà ta, đành nuốt cơn tức vào lòng. Vì cơn tức ấy, tiểu sinh hẳn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Mà một khi ăn không ngon, ngủ không yên, tiểu sinh ắt sẽ sinh bệnh. Lỡ sinh bệnh rồi, nằm bẹp trên giường hãy còn là nhẹ, chưa biết chừng còn phải cưỡi hạc về tây, thật là thê lương xiết bao...”
Người chủ quầy vừa phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay vừa lắc đầu liên tục, cố ý làm ra vẻ thê lương. Những lời này của gã khiến Tiểu Trúc nghe mà sững sờ, còn Quy Hải Minh thì sớm đã thấy khó chịu, lẳng lặng xoay người rời đi. Nhưng y vừa mới đi được một bước, vị chủ quầy đã tươi cười nói: “Úi chà, này tiểu ca ơi, con thực thiết thú trên vai cậu quả là giống y như thật, chẳng biết ai làm mà đẹp quá chừng.”
Nghe thấy gã khen Mặc Bạch sư phụ, Tiểu Trúc cảm thấy vui vẻ, bèn cười nói một tiếng “cảm ơn”, đồng thời nhìn qua phía con gấu trúc nhỏ đang ngồi trên vai Quy Hải Minh. Nhưng không nhìn thì không sao, vừa nhìn Tiểu Trúc đã bất giác sợ giật nảy mình. Mặc Bạch sư phụ lúc này toàn thân cứng đờ, tứ chi thẳng tắp, hai mắt trợn tròn, chẳng hề động đậy, trông chẳng khác nào những con rối vải trên quầy hàng dưới kia.
Tiểu Trúc vội vàng kiễng chân lên, đưa tay bế sư phụ xuống, đồng thời dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của y, khẽ cất tiếng hỏi: “Sư phụ ơi sư phụ, người bị làm sao vậy?”
Khác hẳn với lúc trước, cho dù Mặc Bạch sư phụ không thể nói năng gì thì vẫn có thể gật đầu, lắc đầu hoặc là dùng ánh mắt để trả lời, còn bây giờ y lại có vẻ hoàn toàn không nghe thấy gì cả, vẫn cứ cứng đờ. Càng tệ hơn là khi Tiểu Trúc khẽ vuốt ve vùng bụng của y thì phát hiện y dường như chẳng còn thở nữa, nếu không vì lớp da của y vẫn còn hơi ấm thì nàng đã nghĩ rằng đây không phải sư phụ mình mà là một con rối vải được bán ở quầy hàng kia rồi.
Tiểu Trúc nôn nóng đến mức hai mắt đỏ hoe, sau đó ngẩn ngơ nhìn qua phí Quy Hải Minh, chỉ thấy đối phương cũng tỏ ra nghi hoặc như mình. Đúng vào lúc nàng liên tục gọi ra mấy tiếng “sư phụ”, con gấu trúc nhỏ ấy chợt chớp mắt với nàng, khẽ đến mức người bên cạnh khó mà phát giác, và rồi ngay sau đó lại tiếp tục đờ đẫn nhìn về phía trước, quay về trạng thái cứng đờ.
Tiểu Trúc ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã hiểu được rằng sư phụ chỉ giả bộ mà thôi, hình như là muốn né tránh người nào đó. Nàng lập tức cảnh giác lùi về phía sau một bước, ngó nhìn vị chủ quầy trước mặt, chỉ thấy người đó “xoẹt” một tiếng thu chiếc quạt xếp lại và gõ mấy cái vào lòng bàn ta, sau đó cười vang, nói: “Này gấu con, chiêu thức giả chết này của ngươi thực kém cỏi quá đấy. Nếu ta mà bị ngươi lừa gạt, mấy trăm năm trên đời há chẳng phải là đã sống uổng rồi ư? Lẽ nào ngươi nhất quyết muốn ta ra tay đốt đuôi của ngươi rồi mới lên tiếng?”
Lời của gã còn chưa dứt, Mặc Bạch đã bất ngờ nhảy vọt khỏi lòng Tiểu Trúc như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung, sau đó lao nhanh vào giữa đám đông và biến mất chẳng còn bóng dáng.
Tiểu Trúc nôn nóng vô cùng, vội vàng gọi liền mấy tiếng “sư phụ”, sau đó đuổi theo hướng Mặc Bạch vừa mới chạy đi. Nàng vừa mới chạy đc vài bước thì chợt nghe thấy từ phía sau lưng vang lại những tiếng cười sang sảng, chỉ thấy bên dưới dãy đèn lồng màu đỏ có hình dáng như cá chép kia, vị chủ quầy nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, khẽ gật đầu với nàng, lại mỉm cười một tiếng, sau nháy mắt đã biến mất giữa hư không, ngay cả quầy hàng bày đầy những con rối vải kia cũng chẳng còn bóng dáng.
Nàng vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, nhưng chẳng kịp nghĩ kĩ nguyên do bên trong, cứ thế xông vào giữa dòng người đông đúc, muốn tìm kiếm tung tích của Mặc Bạch. Thế nhưng lúc này mọi người đang qua lại tấp nập, nói là biển người cũng chẳng quá chút nào, làm sao mà tìm thấy bóng dáng của một con gấu trúc nhỏ được. Tiểu Trúc ngẩn ngơ đứng đó, nôn nóng đến nỗi mồ hôi tuôn ra ròng ròng.
Nhìn thấy bộ dạng nôn nóng của nàng, Quy Hải Minh khẽ vỗ vai nàng một cái, trầm giọng nói: “Đừng lo, Mặc Bạch tiên quân đâu phải một đứa bé vắt mũi chưa sạch, muội lo y đi lạc hay sao?”
“Nhưng hiện giờ sư phụ đã mất hết pháp lực, mà người của Tru Yêu tứ phái đều đang lùng bắt người, tình cảnh của người hiện giờ so với một đứa bé đi lạc còn tồi tệ hơn ấy chứ.”
Tiểu Trúc lòng nóng như lửa đốt, vừa nói vừa kiễng chân lên, đồng thời nhìn quanh bốn phía. Chính vào lúc này, nàng chợt liếc thấy giữa đám đông có mấy người vận trường bào màu đỏ, nơi cổ áo và ống tay áo đều có thêu hình những đám mây màu trắng bạc, còn có mấy gã văn sĩ mặc áo màu xanh có ống tay áo rộng, tay cầm phất trần, chính là đám người của Xích Vân lâu và Thập Phương điện mà ngày đó đã xông lên núi Thanh Xuyên gây sự. Nàng lập tức rụt người lại, lén kéo tay áo Quy Hải Minh, nhắc y khom người né tránh.
“Muốn đánh thì đánh, chỉ là mấy người phàm mà thôi, ta há lại sợ bọn chúng ư?” Quy Hải Minh lạnh lùng nói.
Dứt lời, y lật tay lấy cây Bàn Long thương trên lưng xuống, lạnh lùng đưa mắt nhìn đám người kia. Vóc người y vốn cao lớn, lúc này đứng giữa đám đông thật chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, quả nhiên, một gã đệ tử của Thập Phương điện phát hiện ra y ngay, lập tức lớn tiếng nói: “Lận sư huynh, nhìn kìa! Là gã xà yêu kia…”
Gã đệ tử đó còn chưa nói xong thì đã bị Lận Bạch Trạch đứng bên cạnh bịt chặt miệng lại. Kế đó, Lận Bạch Trạch khom người xuống, kéo theo sư đệ của mình lủi vào trong đám đông, thấp giọng mắng: “Nói linh tinh cái gì đấy? Ngươi tưởng mỗi mình ngươi có mắt à?”
“Nhưng, Lận sư huynh, tên yêu nghiệt đó rõ ràng…”
Lận Bạch Trạch trừng mắt nhìn sư đệ của mình một cái, nói: “Câm miệng! Gã xà yêu đó biết dùng chiêu Hoang Hỏa Phần Thiên của Ứng Long, đừng nói là mấy người chúng ta, cho dù tứ đại môn phái tề tụ ở đây cũng chưa chắc đã địch lại được, ngươi muốn đi tìm cái chết hay sao? Hơn nữa, lần này chúng ta xuống vúi vốn không phải để đối phó với gã, ngươi để ý đến gã làm gì?”
Nghe thấy mấy câu này, gã đệ tử kia không nói gì nữa, chỉ đưa tay bịt miệng, gật đầu lia lịa. Nhưng Lận Bạch Trạch vừa thở phào một hơi thì đã nghe thấy ở bên cạnh vang lên một tiếng gầm lớn: “Yêu nghiệt! Chớ chạy!”
Hóa ra một gã môn nhân của Xích Vân lâu đã nhìn thấy Quy Hải Minh, lập tức quát lớn một tiếng. Nghe thấy câu này, sắc mặt vốn đã trắng của Lận Bạch Trạch tức thì trở nên tái nhợt. Gã nhỏ giọng nói: “Mẹ kiếp, đồ ngu xuẩn, ra ngoài mà quên mang theo não hay sao vậy? Các huynh đệ, lên thôi, chúng ta xuất chiêu từ phía ngoài!”
“Lận sư huynh, ko phải huynh vừa mới nói là…”
Gã đệ tử hồi nãy tỏ ra hết sức nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Lận Bạch Trạch lườm cho một cái, phải vội vàng ngậm miệng lại. Chỉ nghe Lận Bạch Trạch hậm hực nói: “Đồ ngu, lúc nãy khác, bây giờ khác, đám Xích Vân lâu ngu xuẩn đó đã xông lên đánh nhau với tên yêu nghiệt kia, chúng ta thân là đồng minh, há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nếu để sư phụ biết được thì hỏng bét!”
Dứt lời, Lận Bạch Trạch vung mạnh cây phất trần trong tay, lại móc từ trong ống tay áo ra một gói bột, đồng thời nháy mắt với đám đệ tử của Thập Phương điện, thế rồi cả bọn cùng chạy tới đứng phía ngoài chời thời cơ hành động.
Mười hai môn nhân của Xích Vân lâu lúc này đã bao vây Quy Hải Minh và Nguyệt Tiểu Trúc vào giữa. Bọn họ nhất tề lấy Đan Chu thiết bút, tay trái thì cầm bùa Phá Ma, sau đó đồng thanh hô lớn một tiếng “phá” và ném bùa ra. Mười hai tấm bùa đồng loạt bốc cháy giữa không trung, tựa như những mũi tên lửa lao tới tấn công hai người Quy Hải Minh và Nguyệt Tiểu Trúc.
“Trì Phong quyết!” Tiểu Trúc khẽ quát một tiếng, đồng thời vung tay thi triển pháp thuật. Lập tức, một làn gió mát nổi lên, cuốn về phía những tấm bùa Phá Ma, khiến chúng bị thổi bay tứ phía giữa màn đêm mờ mịt.
“Minh Tiêu Chi Viêm.” Quy Hải Minh lạnh lùng quát, từ trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa âm u màu xanh lam. Ngọn lửa nhanh chóng quấn quanh phần cán màu trắng bạc của Bàn Long thương, tựa như một con rồng uốn lượn. Chỉ thấy y xoay người một cái, ngọn lửa tức thì tụ lại nơi mũi thương, sau đó đánh thẳng về phía một gã môn nhân của Xích Vân lâu.
Gã môn nhân đó cả kinh, vội vàng lùi về phía sau, nhưng hắn làm sao nhanh bằng nhát thương sấm sét của Quy Hải Minh? Mắt thấy ngọn lửa sắp thiêu đốt khuôn mặt người đó, đột nhiên giữa không trung bừng lên một tia sang chói lòa, kèm theo đó là một gióng nói lanh lảnh: “Thiên Tuyết Hàn Sương!”
Chỉ thấy một tấm bùa màu trắng đánh trúng mũi Bàn Long thương, sau một âm vang trong trẻo, tấm bùa mỏng manh ấy giống hệt một tảng bang bị nứt toạc, biến thành vô số mảnh băng vụn rơi đi tứ phía. Cùng lúc đó, trên mũi thương ngưng tụ một tầng sương trắng, nhanh chóng tràn về phía cán thương. Quy Hải Minh hừ lạnh một tiếng, cổ tay rung mạnh, làn sương đó lập tức bị đẩy lui, chừng như sắp bị ngọn lửa nuốt chửng. Đột nhiên giữa đám đông vang lên những tiếng vỗ tay vang dội.
“Hay lắm!”
“Tiếp nữa đi nào!”
Kèm theo những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không ít người còn ném tiền về phía Quy Hải Minh. Lập tức, tiếng tiền đồng rơi xuống đất “đinh đinh đang đang” không ngớt. Hóa ra mọi người ngỡ rằng đây là một gánh tạp kỹ từ nơi khác đến, đang biểu diễn các trò ảo thuật, bèn ùa lại xem và vỗ tay hoan hô.
Quy Hải Minh nào đã từng bị người ta coi như một kẻ diễn tạp kỹ mà quây lại xem như thế bao giờ, lập tức lạnh lùng đưa mắt liếc qua, lại vung tay một cái, ngọn lửa liền phun ra từ đầu mũi thương và tràn về phía đám đông. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, đột nhiên lại có một tấm bùa màu trắng khác làm nổi lên một cơn mưa tuyết giữa không trung, sau đó những bông tuyết nhanh chóng ngưng tụ lại thành một bức tường chặn trước ngọn lửa, có điều chỉ sau nháy mắt đã bị đánh tan.
Những mảnh băng vụn từ trên trời rơi xuống, mang theo ngọn lửa màu xanh lam còn chưa tắt hẳn, tựa như pháo hoa nổ tung giữa màn đêm. Cảnh tượng này tuy rất đẹp nhưng những mảnh băng vụn lại tựa như mưa đã rơi rào rào xuống đầu mọi người, gây ra một cơn hỗn loạn. Những người đi đường chẳng còn lòng dạ đâu mà ở lại xem ảo thuật nữa, vội vàng tản đi hết, chỉ có duy nhất một cái bóng gầy guộc là vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn người đó, thấy đối phương vận một bộ trường bào màu đỏ thẫm, mặt mày ưa nhìn, phong thái tao nhã, tay trái cầm bút sắt, tay phải cầm mấy tấm bùa, chính là đại đệ tử của Xích Vân lâu mà lúc trước đã từng xông lên núi Thanh Xuyên - Tất Phi. Vừa rồi người sử ra chiêu Thiên Tuyết Hàn Sương đó ắt hẳn cũng chính là y.
Tất Phi đưa mắt liếc nhìn hai người Quy Hải Minh và Tiểu Trúc, ôm quyền hành lễ, nói: “Hai vị, tại hạ biết là giữa hai bên chúng ta đã có thù oán từ trước, hôm nay đường hẹp gặp nhau, khó tránh khỏi một phen ác chiến. Nhưng thực không dám giấu, bọn tại hạ còn có việc quan trọng, không muốn gây sự, mong hai vị tạm thu lại địch ý, chúng ta từ biệt tại đây.”
Dứt lời, y xoay người lại nhìn đám đệ tử của Xích Vân lâu, nói một câu: “Lùi lại”, sau đó dẫn người rời đi. Đáng tiếc, y tuy phong thái phi phàm nhưng chân trái lại có tật, cứng đờ lê trên mặt đất.
“Tất sư huynh, sư phụ sớm đã có lời dạy, đám tà ma ai ai cũng có trách nhiệm tiêu diệt! Cho dù tên yêu nghiệt này bản lĩnh cao cường nhưng chúng ta không thể coi như không thấy, chịu nhún trước mặt hắn được.” Một gã đệ tử của Xích Vân lâu lớn tiếng nói. “Huynh không muốn đánh thì để bọn đệ đánh!”
Dứt lời, người đó lấy ra một tấm bùa, miệng niệm khẩu quyết, ném về phía Quy Hải Minh. Quy Hải Minh cười lạnh một tiếng, ngọn lửa nơi đầu ngón tay chuẩn bị đánh ra, nhưng chợt thấy có một bóng đen lóe lên, thì ra Tất Phi đã lao tới chặn trước người y. Chỉ thấy Tất Phi quát to một tiếng: “Đứt!” Luồng sang màu trắng lại một lần nữa lóe lên, tấm bùa của sư đệ y tức thì đóng thành băng và rơi xuống đất.
Thấy vậy, gã sư đệ kia vừa nôn nóng vừa tức giận, vội nói: “Tất sư huynh, huynh làm gì đó? Sao lại bảo vệ lũ yêu nhân này?”
Tất Phi nói: “Mọi việc đều cần phân chia nặng nhẹ, nhiệm vụ cốt yếu của chúng ta hiện thời là tìm kiếm những đứa bé đã bị bắt đi, không phải là đối phó với tiên quân và bạn bè của y.Chúng ta càng chậm trễ, những đứa bé kia sẽ càng gặp nguy hiểm. Trong tình thế khẩn cấp như vậy, ngươi vẫn còn muốn lãng phí thời gian ở đây ư?”
Gã sư đệ đó hổ thẹn cúi đầu xuống, không còn dám ho he gì nữa. Còn Tiểu Trúc và Quy Hải Minh nghe thấy câu này của Tất Phi thì không kìm được đưa mắt nhìn nhau, rồi Tiểu Trúc khẽ nói: “Ả yêu nữ đó quả nhiên đã ra tay, xem ra ả đang ở quanh Bạch Hà trấn này thôi.”
Thấy phen giao chiến này đã lắng xuống, hai người không nói gì thêm, xoay người đi luôn. Nhưng Tất Phi nghe thấy lời của Tiểu Trúc thì lập tức rảo bước đi tới, đứng chắn trước người nàng, khom người hành lễ thật sâu rồi nói: “Lẽ nào Nguyệt cô nương có manh mối gì ư? Xin hãy cho tại hạ được biết!”
Tiểu Trúc lùi về phía sau một bước, đồng thời tránh không nhận lễ của y, nói: “Ta không nhận nổi lễ của ngươi đâu. Khi cần dùng đến bọn ta thì tiên nhân với cả Nguyệt cô nương, khi không cần dùng đến thì cái gì mà “lũ tà ma ngoại đạo ai ai cũng có trách nhiệm tru diệt”, thực là trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.”
Tất Phi hơi nhếch khóe môi, cố nở một nụ cười gượng gạo. Y không để tâm tới việc môn nhân của Xích Vân lâu suy nghĩ thế nào, vẫn kiên quyết khom người, cất lời khẩn cầu: “Nguyệt cô nương, tại hạ biết là tứ đại môn phái cùng lên núi Thanh Xuyên, trò chuyện bất hòa với Mặc Bạch tiên quân, cuối cùng còn giáp mặt nhau bằng đao kiếm, cô nương lòng mang địch ý với bọn tại hạ cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng trước mắt, việc cứu người mới là quan trọng nhất, mấy chục đứa trẻ sơ sinh ở Bạch Hà trấn này có thể mất mạng bất cứ lúc nào, thế nên xin cô nương hãy tạm thời bỏ qua ân oán giữa chúng ta, cho tại hạ được tỏ tường manh mối.”
Tiểu Trúc trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: “Ngươi nói không sai. Kỳ thực, hôm qua bọn ta đã gặp một ả yêu nữ có mang theo Hóa Xà, ả đã sử ra cấm thuật Thiên Anh huyết của tà đạo…”
Nàng kể sơ lược về quá trình xuất hiện của Hóa Xà và yêu nữ, nhưng lại giấu đi chuyện về Hồng Phi và Đinh Sơn thôn. Nghe nhắc tới ba chữ “Thiên Anh huyết”, Tất Phi, Lận Bạch Trạch và đám đệ tử của Xích Vân lâu và Thập Phương điện đều biến hẳn sắc mặt, có người còn không kìm được lớn tiếng quát mắng: “Con yêu nữ này tàn sát hài nhi để luyện chế độc vật, thực là táng tận lương tâm, mất hết tính người!”
Tiểu Trúc ngó nhìn Quy Hải Minh bên cạnh mình, thấy y sắc mặt âm trầm, không nói một lời, bèn liếc nhìn gã đệ tử đang quát mắng kia, chợt nói: “Thế các ngươi thì sao? Các ngươi tàn sát yêu linh trong thiên hạ, dùng nội đan của yêu linh chế tạo phong ấn nơi Đông Hải, hành động này có khác gì việc luyện chế Thiên Anh huyết?”
“Ăn nói quàng xiên! Tru yêu tạo phong ấn là để bảo vệ Thần Châu, cứu giúp chúng sinh trong thiên hạ, há có thể mang ra so sánh với hành vi của đám tà ma ngoại đạo!” Gã đệ tử đó cả giận nói.
“Lẽ nào yêu linh dị thú thì không phải là chúng sinh trong thiên hạ ư?” Tiểu Trúc hỏi ngược lại. “Sư phụ ta nói không sai, xét cho cùng thì vẫn là “phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị”. Các ngươi dùng nội đan của yêu linh để tạo phong ấn, chưa từng cảm thấy áy náy chút nào. Còn yêu linh dùng trẻ sơ sinh chế thuốc, tất nhiên cũng chẳng cần áy náy. Trong việc này, có ai là tàn nhẫn hơn ai, có ai là chính nghĩa hơn ai đây?”
Gã đệ tử kia mặt mũi đỏ bừng, xem chừng định xông đến đánh một trận, bỗng Tất Phi khẽ thở dài, nói: “Đừng tranh cãi nữa. Hiện giờ đã biết được kẻ ra tay là ai rồi, nhiệm vụ cấp bách nhất của chúng ta chính là tìm kiếm tung tích của ả yêu nữ đó rồi cứu những đứa trẻ sơ sinh kia về.”
“Đúng vậy, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng.” Lận Bạch Trạch vội vàng nói chen vào, sau đó ngoảnh đầu nhìn các sư đệ của mình, lớn tiếng quát: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm người thôi! Tất huynh, ta sẽ dẫn theo người của Thập Phương điện đến mé đông trấn tìm kiếm, lát nữa chúng ta hội họp với nhau sau.”
“Cảm phiền Lận huynh.” Tất Phi gật đầu, nói.
Lận Bạch Trạch nháy mắt ra hiệu với các sư đệ của mình rồi lập tức dẫn người rời đi. Tất Phi thì quay sang nói một tiếng: “Cáo từ” với Tiểu Trúc, sau đó liền cùng các môn nhân của Xích Vân lâu đi về phía đông của Bạch Hà trấn để tìm kiếm manh mối. Có điều chân của Tất Phi có tật, do đó đi chậm hơn các sư đệ của mình một chút. Còn Tiểu Trúc và Quy Hải Minh thì tiếp tục đi tìm Mặc Bạch, nhưng chính vào lúc này, từ nơi góc đường chợt vang lại tiếng gào khóc thê lương: “Con của ta ơi! Đứa con đáng thương của ta ơi…”
Ba người Tiểu Trúc, Quy Hải Minh và Tất Phi lập tức lao về hướng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một vị đại thẩm mặc áo đồ in hoa màu xanh lam đang ngồi ở cửa mà gào khóc không ngừng. Người này không phải ai khác, chính là vị đại thẩm đã từng chê gấu trúc khó coi khi nãy. Tất Phi vội vàng bước tới dò hỏi, chỉ nghe vị đại thẩm đó vừa khóc thút thít vừa nói: “Con của ta bị bắt… bắt đi rồi, ta phải sống thế nào đây…”
Không ngờ chỉ sau chưa đầy nửa canh giờ mà đứa bé vừa có duyên gặp mặt một lần đó đã gặp phải tai họa, Tiểu Trúc dịu giọng cất lời an ủi: “Đại thẩm đừng khóc nữa, rốt cuộc là ai đã bắt con của đại thẩm đi vậy?Người đó đi về hướng nào?”
Vị đại thẩm đó dường như chẳng thể nói năng được nữa, chỉ giơ bàn tay run lẩy bẩy chì về phía nam. Tiểu Trúc tuy xót thương đứa bé đó nhưng cũng rất lo lắng cho sư phụ Mặc Bạch, sợ y bây giờ chỉ có một mình, nhỡ bị người của Tru Yêu tứ phái bắt gặp ắt sẽ nguy to. Nàng liền kéo tay áo Quy Hải Minh, cùng y đi qua một chỗ cách đó chừng mấy thước, đoán chừng Tất Phi không nghe được gì nữa mới nhỏ giọng nói: “Rắn con ca ca, muội rất lo sư phụ sẽ gặp phải người của Tru Yêu tứ phái. Bây giờ huynh hãy giúp muội đi tìm sư phụ, còn muội sẽ cùng Tất Phi đi tìm đứa bé kia, vậy có được không?”
“Không được!” Quy Hải Minh nhíu chặt đôi mày kiếm, kiên quyết cự tuyệt. “Với bản lĩnh của muội mà muốn đối phó với ả yêu nữ kia thì thực chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!”
“Chính bởi muội bản lĩnh kém cỏi, còn huynh thì yêu lực cao cường, vậy nên muội mới muốn nhờ huynh đi tìm sư phụ.” Tiểu Trúc thu nụ cười vẫn thường đậu bên khóe môi lại, chăm chú nhìn đối phương, khẽ nói. “Rắn con ca ca, thực ra muội là người rất ích kỷ, trong lòng muội, không có việc gì quan trọng hơn sự an nguy của sư phụ. Lúc trước, muội muốn đến Bạch Hà trấn tìm kiếm ả yêu nữ kia, ngăn ả tàn sát các hài nhi để luyện chế Thiên Anh huyết là bởi vì khi đó sư phụ tuy bị phong ấn nhưng không gặp nguy hiểm gì. Nhưng tình thế bây giờ đã khác hẳn, sư phụ bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bắt đi, còn muội thì pháp lực kém cỏi, cho dù tìm được sư phụ nhưng nhỡ gặp phải kẻ địch thì khó có thể đảm bảo sự an toàn cho sư phụ. Rắn con ca ca, coi như muội cầu xin huynh, huynh hãy giúp muội đi tìm sư phụ, được không?”
“Vậy thì chuyện về ả yêu nữ kia tạm thời gác lại, chúng ta cùng đi tìm Mặc Bạch tiên quân.” Quy Hải Minh lạnh lùng liếc nhìn người đàn bà đang gào khóc không thôi kia, hờ hững nói. “Những đứa trẻ đó chẳng có quan hệ thân thích với muội, đâu cần phải để tâm quá mức làm gì!”
“Lúc xưa muội cũng chẳng có quan hệ thân thích gì với sư phụ, nếu không được sư phụ nhặt về thì muội sớm chết trong rừng trúc rồi.” Tiểu Trúc ngước mắt lên, mỉm cười, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt. “Sư phụ suốt ngày nói cái gì mà “đạo trời mênh mang, tự có định số”, rồi còn nói là mình theo trường phái “vô vi” [5] , vậy nhưng cứ mỗi lần gặp chuyện là người lại từ “vô vi” biến thành “hữu vi”, chẳng bao giờ làm ngơ trước những điều trái tai gai mắt. Cho nên, đã gặp phải chuyện này rồi thì muội không thể coi như không thấy được. Sư phụ từng nói: “Tận nhân sự, thính thiên mệnh” [6] , tuy muội không đối phó nổi với ả yêu nữ đó, nhưng ít nhất cũng có thể cố gắng đuổi theo ả, như vậy thì sau này mới không phải hối hận.”
[5] Tức là không làm gì cả, để mọi việc thuận theo tự nhiên.
[6] Làm hết sức trong phạm vi có thể của mình, sau đó trông chờ vào sự an bài của mệnh trời.
Quy Hải Minh nhất thời chẳng nói được gì. Y lẳng lặng nhìn vào đôi mắt màu hổ phách trong veo kia, từ trong mắt nàng bất giác nhìn thấy bóng mình. Mười năm trước, chính nàng thiếu nữ chẳng có quan hệ thân thích gì với y này đã dũng cảm chắn trước mặt y, cũng chính con gấu trúc trông có vẻ lười nhác mà theo như lời nảng kể là suốt ngày nói cái gì mà “vô vi” đó đã cứu y khỏi lưỡi kiếm sắc của kẻ thù, nhờ thế này nên y mới giữ được tính mạng để đi gặp Ứng Long, cuối cùng tìm được cho mình tín niệm cả đời…
F/B: E.b.o.o.k/ngôn/tình/miễn/phí
“Được rồi.” Một hồi lâu sau, Quy Hải Minh mới lạnh lùng nói. “Ta sẽ đi tìm Mặc Bạch về rồi sớm hội họp với muội. Muội nhất định phải cẩn thận đấy, nhớ đừng lấy cứng chọi cứng!”
“Ừm, muội hiểu mà.” Tiểu Trúc tươi cười gật đầu, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tất Phi sớm đã đạp gió lướt nhanh về phía nam của Bạch Hà trấn. Nàng vừa mới định rảo bước đuổi theo thì chợt cảm thấy có một bàn tay lạnh bang nhưng mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay thon của mình.
Trước mắt lóe lên một luồng sáng màu trắng bạc, từ trên trán nàng truyền lại cảm giác lạnh ngắt, cái lạnh nhanh chóng ngấm sâu vào da thịt. Thì ra Quy Hải Minh vừa thò hai ngón tay tới, điểm nhẹ một cái vào trán nàng, tạo ra một ấn ký màu trắng bạc. Chỉ thấy y sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Nếu gặp nguy hiểm, muội hãy ngầm niệm “Cứu Thiên Minh Tiêu mau đến”. Gã Tất Phi đó dù sao cũng là người của Xích Vân lâu, muội nhớ phải cẩn thận đề phòng, khi cần giết thì cứ giết!”
Nghe thấy câu này của y, Tiểu Trúc thoáng do dự, cuối cùng khẽ gật đầu. Nàng đưa tay bắt Trì Phong quyết tức tốc đuổi theo về hướng nam của Bạch Hà trấn. Quy Hải Minh thấy nàng đã rời đi thì lẳng lặng cầm theo Bàn Long thương cưỡi gió đi về hướng ngược lại, sau chốc lát đã biến mất chẳng còn bóng dáng.
***
Đêm dần về khuya, tiếng nói cười vui vẻ giữa nơi phố chợ dần dần bị bỏ lại phía sau, Tiểu Trúc lao đi vùn vụt, không bao lâu sau đã đuổi kịp Tất Phi. Chỉ thấy người trẻ tuổi có tật ở chân ấy đang dừng bước ở bên cạnh một góc tường, nhặt từ dưới đất lên một miếng vải nhỏ in hoa màu xanh lam.
“Chiếc áo mà vị đại thẩm đó mặc có màu sắc y hệt thế này. Ta nhớ là tã bọc của đứa bé bà ta bế trong tay cũng in loại hoa văn này.”
Tuy mới chỉ gặp một lần nhưng khi đó vì bất bình thay cho sư phụ nên Tiểu Trúc đã ngó nhìn đứa bé đó mấy lần, thành ra có ấn tượng khá sâu sắc về loại vải này, vừa nhìn đã nhận ra miếng vải in hoa màu xanh lam trước mặt chính là loại vải dùng để may tã bọc của đứa bé kia. Nghe thấy lời nàng, Tất Phi thoáng lộ vẻ kinh ngạc, dịu giọng hỏi: “Nguyệt cô nương, sao cô cũng đến đây vậy?”
“Sao nào? Chẳng lẽ chỉ có người của Tru Yêu tứ phái các ngươi mới có thể giúp đỡ người khác thôi à?” Tiểu Trúc hờ hững đưa mắt nhìn y, hỏi ngược lại.
Nghe ra địch ý trong lời nói của nàng, Tất Phi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tại hạ biết Nguyệt cô nương rất có thành kiến với bọn tại hạ, nhưng mạo phạm tiên quân quả thực chỉ là vì bất đắc dĩ, hoàn toàn không phải là ý nguyện của tại hạ.”
Nói đến đây, y không giải thích gì nữa, chỉ lấy từ trong ống tay áo ra một tấm bùa, kẹp chung với miếng vải kia vào giữa hai ngón tay trên bàn tay trái, kế đó lại dùng tay phải lấy Đan Chu thiết bút vốn đeo bên hông ra, rạch một đường trên bàn tay mình, tức thì máu tươi chảy ra, nhỏ lên tấm bùa và miếng vải kia. Chỉ thấy y ngưng thần tĩnh khí, cất giọng sang sảng ngâm: “Phù du sinh, phu du diệt, xuất yểu yểu, nhập minh minh [7] …”
[7] Phù du sinh ra, phù du chết đi, đi ra khỏi nơi âm u, quay trở về nơi tăm tối.
Lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú ấy ngợp đầy vẻ bình tĩnh và sang trọng. Thế rồi, Tất Phi lật cổ tay một cái, cây bút sắt tựa như lưỡi kiếm rạch một đường từ trên xuống dưới giữa hư không.
“Dẫn!” Sau một tiếng quát lớn của y, lá bùa kia không cần đốt vẫn tự cháy, ngọn lửa sau nháy mắt đã nuốt chửng lá bùa và miếng vải, tựa như một cánh bướm màu đỏ dừng lại nơi đầu cây bút sắt, sau đó nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi. Giữa màn đêm u tối, con bướm màu đỏ đó từ từ bay về phía nam.
“Hồn Dẫn thuật?” Lần này thì đến lượt Tiểu Trúc kinh ngạc không thôi. “Nhưng trên sách cổ có nói, đây là thứ pháp thuật làm hao tổn khí huyết của người thi triển, được các phái chính đạo xếp vào hàng tà pháp và ngăn cấm sử dụng cơ mà?”
“Tính mạng con người là quan trọng nhất, cần gì phải để tâm tới cái gọi là chính pháp hay tà pháp, điều mấu chốt là nó có thể phát huy tác dụng.” Tất Phi nháy mắt với nàng, cười giảo hoạt nói: “Hơn nữa, ta cũng chẳng sợ Nguyệt cô nương đến Xích Vân lâu tố cáo ta với sư phụ, thế thì còn gì phải lo lắng nữa đây?”
Câu nói này của y khiến Tiểu Trúc không sao lường trước được. Bất kể khi gặp nhau trên núi Thanh Xuyên trước đó hay là lúc đường hẹp gặp nhau nơi Bạch Hà trấn vừa rồi, vị đại đệ tử của Xích Vân lâu này đều tỏ ra là một người chín chắn và chính trực. Nhưng dựa theo câu nói vừa rồi mà xét, xem chừng Tất Phi cùng các “nhân sĩ chính nghĩa” suốt ngày đòi “trảm yêu trừ ma” như Mộ Tử Chân của Thiên Huyền môn và Lục Linh của Độ Tội cốc không hoàn toàn giống nhau, vì y cũng không đến mức ngoan cố, cổ hủ lắm.
Địch ý phần nào giảm bơt, nhưng Tiểu Trúc cũng không trò chuyện gì thêm với Tất Phi. Trên đường đi, con bướm đỏ kia nhẹ nhàng bay lượn giữa màn đêm, lao thẳng về phía một con đường đất ở bên ngoài trấn. Dưới vầng trăng sáng, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên lưng gù đang bế một đứa bé chạy đi băng băng. Hắn không hề biết ở sau lưng mình có một con bướm màu đỏ bám theo, và rồi sau khi lượn ba vòng giữa không trung, con bướm đó liền biến mất.
“Lẽ nào là đồng bọn của ả yêu nữ đó?” Tất Phi suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một tấm bùa, lại một lần nữa sử ra chiêu Thiên Tuyết Hàn Sương.
Chỉ thấy những bông tuyết xuất hiện đầy trời, những hạt sương trên mặt đất nhanh chóng biến thành một lớp băng. Hán tử kia bất giác trượt chân, không kìm được kêu lên “úi chao”, ngã chổng vó xuống đất, còn đứa bé mà hắn đang bế thì bị văng ra ngoài.
Mắt thấy đứa bé đó sắp rơi xuống đất, Tiểu Trúc liền hô vang một tiếng “Trì Phong”, tức thì giữa trời đất nổi lên một cơn gió xoáy, vừa khéo đỡ lấy đứa bé giữa không trung.Tiểu Trúc lại bắt quyết thêm lần nữa, bàn tay phải vung nhẹ, cơn gió xoáy liền quấn lấy đứa bé như một chiếc chăn bông mềm mại, sau đó nhẹ nhàng đưa nó vào trong lòng nàng.
Hán tử kia mãi hồi lâu sau mới bò dậy được, khi ngoảnh đầu qua thì vừa khéo nhìn thấy tình cảnh này, liền sợ đến nỗi hai chân run rẩy, chỉ tay vào nàng, lắp bắp kêu lên: “Yêu… Yêu quái!”
Thấy người này sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh, hai chân run đến nỗi sắp đứng không vững, Tiểu Trúc bất giác thầm cảm thấy nghi hoặc, một người thế này mà có thể là đồng đảng của ả yêu nữ kia được ư? Có điều, hiện giờ không phải là lúc để chất vấn, nàng vội vàng cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, chỉ thấy nó được bọc trong một chiếc tã may bằng vải in hoa màu xanh lam, làn da trắng nón, trông kháu khỉnh vô cùng, đang ngủ rất ngon. Tới lúc này, nàng mới hoàn toàn yên tâm, bèn ngẩng đầu nhìn hán tử kia, thấp giọng quát hỏi: “Tại sao ngươi lại cướp đứa bé này từ tay mẹ nó?”
“Đâu có, tôi đâu có cướp giật gì.” Hán tử đó vội vàng lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một tờ giấy, run rẩy đưa tới bằng hai tay. “Yêu quái… À không, đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng! Tôi dùng tiền mua đứa bé này về mà, có bằng cớ ở đây. Tôi là một người làm ăn đường hoàng chứ đâu phải kẻ cướp.”
Tất Phi đi tới đón lấy tờ giấy đó và mở ra xem, thấy bên trên quả thực là giấy trắng mực đen, ghi rõ rằng người này đã mua đứt đứa trẻ với giá hai trăm văn tiền, phía dưới cùng còn có điểm chỉ làm tin. Gặp tình cảnh này, Tiểu Trúc và Tất Phi không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, rồi Tất Phi hơi cau mày lại, trầm giọng quát hỏi: “Nói bừa, trên đời này làm gì có bậc cha mẹ nào lại bán con mình đi với giá hai trăm văn tiền? Tờ văn tự này là ngươi làm giả phải không?”
“Đại hiệp minh giám, tôi không hề làm vậy!” Hán tử đó quỳ sụp xuống đất, không ngừng khấu đầu trước hai người, nói: “Tôi hoàn toàn không phải kẻ cướp trẻ con, mà đã bỏ tiền ra mua bán đàng hoàng. Vả lại hai trăm văn tiền cũng đâu có ít, đủ để mua một chiếc đùi heo rồi mà…”
Câu cuối cùng đó hắn chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm. Tiểu Trúc nghe thấy thì không khỏi thầm buồn bã. Đừng nói là bán con với giá hai trăm văn tiền, năm xưa cha mẹ nàng còn chẳng lấy đồng nào, cứ thế vứt bỏ nàng ở nơi rừng trúc. Có điều, chính như lời sư phụ thường nói, phúc họa vốn đi kèm với nhau, nếu không nhờ thế thì nàng đã chẳng gặp được Mặc Bạch sư phụ rồi…
“Còn dám lấp liếm nữa, vị đại thẩm đó rõ rang đã nói là ngươi cướp con của bà ấy đi, ngươi có dám trực tiếp đối chất không?”
“Đối chất thì đối chất chứ sao!” Nghe Tất Phi nói xong, hán tử lưng gù đó vội vàng gật đầu lia lịa, sau đó chợt xịu mặt xuống, nói: “Ra thế, tôi hiểu rồi, nhất định là nữ nhân đó nói lời không giữ lời, lừa gạt hai vị đại hiệp hòng cướp con về… Hai vị đại hiệp xin đừng để bị nữ nhân đó lừa! Tôi có chứng cứ trong tay đây, còn có dấu điểm chỉ của nữ nhân đó, chỉ cần so sánh một chút là đủ biết tôi không hề nói dối câu nào!”
Nhìn bộ dạn hết sức tự tin của hắn, Tất Phi quay sang nói với Tiểu Trúc: “Ta thấy lời của kẻ buôn người này không phải là giả.”
“Nhưng ta thấy vị đại thẩm kia cũng không có vẻ gì là giả vờ.” Tiểu Trúc tiếp lời. “Trước đó, ta từng cố tính nói xấu con bà ấy, bà ấy giận dữ vô cùng, còn mắng ta sa sả, hiển nhiên là rất thương yêu đứa bé này, sao mới qua có nửa canh giờ ngắn ngủi mà dễ dàng bán con mình đi như thế? Còn nữa, ta cảm thấy chỗ kỳ lạ nhất là tin tức yêu quái bắt cóc trẻ con ở Bạch Hà trấn đã truyền đến tai tứ đại môn phải các ngươi, thậm chí người của Xích Vân lâu và Thập Phương điện còn được phái tới đây nữa, vậy thì chuyện này lẽ ra phải làm cho toàn thành thấp thỏm không yên mới đúng. Nhưng hồi nãy, khi ở trên đường, ta chỉ thấy khắp nơi đều là tiếng cười đùa náo nhiệt, làm gì có dấu hiệu nào của việc lòng người hoang mang?”
“Ý cô nương là có người cố ý báo tin tức giả cho tứ đại môn phái, khiến bọn ta hiểu nhầm rằng trẻ sơ sinh bị yêu quái bắt đi, từ đó dụ bọn ta tới Bạch Hà trấn này ư?” Tất Phi trầm ngâm một lát rồi nói: “Việc này quả thực khá đáng ngờ, nhưng dù gì đi nữa, điều cần kíp trước mắt là đưa đứa bé này về chỗ vị đại thẩm kia, để cho hai người bọn họ trực tiếp đối chất, sau đó chúng ta hãy đua ra quyết định tiếp theo.”
Sau đó, Tiểu Trúc bế đứa bé kia, Tất Phi thì kéo theo gã buôn người, cả hai cùng thi triển pháp thuật nhanh chóng quay về Bạch Hà trấn.
Lúc này đã gần qua giờ Hợi, khung cảnh náo nhiệt trên đường sớm đã chẳng còn, đèn lồng cũng đã tắt hết, hàng quán bên đường thì đều dọn hàng đóng cửa, để lại một con đường tối tăm và tịch mịch. Nhưng vị đại thẩm mất con kia vẫn ở nguyên chỗ cũ mà khóc lóc không thôi, bà ta ủ rũ ngồi trên nền đá xanh, chẳng để tâm gì tới làn sương đêm lạnh giá. Mãi tới khi nghe thấy từ phía không xa vang lại tiếng bước chân, bà ta mới ngẩng đầu nhìn. Thế rồi bà ta không kìm được mở to hai mắt: Dưới ánh trăng dìu dịu, nàng thiếu nữ đang bước tới kia không ngờ lại bế theo một đứa bé trong lòng, chính là con của bà ta!
“Con của ta ơi! Con của ta ơi!” Bà ta lập tức chạy vụt tới giành lấy đứa bé, ôm chặt vào lòng không chịu buông ra.
Sau khi mất con mà tìm lại được, vị đại thẩm đó bất giác lệ tuôn thành hàng, vô cùng mừng rỡ. Nhìn bộ dạng ôm đứa bé trong lòng mà cưng nựng của bà ta, Tiểu Trúc thấy lòng ấm áp vô cùng. Trên cõi đời này, đa phần những người mẹ đều quan tâm tới con mình…
“Này, mụ họ Trần kia, ngươi rốt cuộc bày trò gì đấy hả? Chúng ta đã thương lượng với nhau xong rồi, ngươi đồng ý bán đứa bé này cho ta với giá hai trăm văn tiền, tại sao lại đột nhiên đổi ý, tìm hai tên yêu… hai vị đại hiệp này tới cướp đứa bé về như vậy?” Gã hán tử lưng gù chợt lớn tiếng chất vấn.
Trần thẩm nghe thấy thế thì lập tức toàn thân run rẩy. Bà ta vội vàng mở tã bọc ra, vén chiếc áo yếm của đứa bé lên, sau khi ngó qua một chút thì biến hẳn sắc mặt, đột nhiên nhét trả đứa bé về cho Tiểu Trúc, nôn nóng nói: “Đây không phải đứa bé mà ta cần!”
“Sao lại như vậy được?” Tiểu Trúc kinh ngạc nói, sau đó cúi đầu nhìn chiếc tã bọc được may bằng vải in hoa màu xanh lam kia, lại nhìn đứa bé kháu khỉnh được bọc trong đó, cất giọng nghi hoặc: “Cháu vẫn nhớ màu sắc và hoa văn của chiếc tã bọc này mà, chính là chiếc mà cháu từng thấy trước đó. Hơn nữa, đứa bé này cháu cũng từng gặp rồi, sao lại không phải con của đại thẩm chứ?”
Trần thẩm giậm chân bình bịch, vừa định nói gì đó thì chợt nghe thấy từ giữa bóng tối vang lên một tràng cười yêu kiều. “Đứa bé mà bà ta cần đang ở chỗ ta đây này.”
Sau khi giọng nói ấy vang lên, chỉ thấy dưới vầng trăng sáng xuất hiện một bóng đen rất dài và to lớn. Thế rồi, một bóng rắn khổng lồ từ trên cao hạ xuống, từ trên lưng rắn, một nữ tử trẻ tuổi nhảy xuống. Nữ tử này thân hình tha thướt, trên mặt thấp thoáng nét cười quyến rũ, chính là ả yêu nữ đã giết chết Quách Hồng Phi.
“Yêu quái!” Gã hán tử lưng gù lập t?