← Quay lại trang sách

Chương 7 Chuyện xưa

Mười năm trước, Ứng Long và Tương Liễu đại chiến với nhau nơi Đông Hải.

Hung vật giao tranh, trời long đất lở, sóng biển dâng cao ngàn trượng, khiến cho đại lục Thần Châu chấn động không thôi. Vùng duyên hải phía đông nam đất đai rộng lớn phì nhiêu, vậy nhưng tất thảy đều bị sóng nước nhấn chìm, tử thương vô số. Muôn vạn người mất đi nhà cửa, ngay cả nước biển cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Năm đó, vô số nạn dân phải bỏ nhà xa xứ, không thể không rời khỏi mảnh đất mà tổ tiên mình đã sinh sống bao đời, dắt theo cả gia đình di cư về phía tây bắc Thần Châu…

Tuyết giăng đầy trời, rơi xuống lặng lẽ. Gió bắc rít gào, trời đất mênh mang

Trên một vùng đất hoang vũ không có bến bờ, chỉ thấy có mấy chục bóng đen nho nhỏ sắp thành một hàng dài xiêu vẹo, một mực vươn dài về hướng bắc.

Đó là một đoàn người chạy nạn do những người dân lưu lạc tự phát tổ chức. Đàn ông thì vác theo nồi niêu xoong chậu cùng những thứ hành lý nặng nề, phụ nữ thì dắt theo lũ trẻ con đang không ngừng khóc lóc nỉ non, người già thì tay cầm gậy chống bước thấp bước cao trên nền đất tuyết, vừa đi vừa mắng ông Trời bất công: “Lão Trời già thối tha, lão Trời già mắc dịch! Yêu ma quỷ quái hoành hành khắp nơi, mười mấy ngày liền trời đổ mưa rào, bây giờ đang là tháng Ba mà còn có tuyết lớn như thế này, thực không để cho người ta sống nữa rồi!”

“Yêu ma đắc thế, ác quỷ hoành hành, ông sống đến từng này tuổi rồi, đạo lý này lẽ nào còn chưa hiểu ư?” Một hán tử thân hình cao lớn, vóc dáng tráng kiện thở dài, nói. “Chốn nhân gian sớm đã hỗn loạn, loạn lắm rồi!”

Chính vào lúc này, trong đoàn người có một ông lão gày trơ xương đột nhiên lảo đảo, sau đó ngã gục xuống nền đất tuyết, vang lên một tiếng “bộp” nặng nề. Nghe thấy tiếng động, mọi người xung quanh đều dừng chân lại, đứng nguyên tại chỗ, mấy chục đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào ông lão, nơi đáy mắt ánh lên những tia phức tạp đến khó tả.

Người đàn ông trung niên duy nhất ăn mặc theo lối văn sĩ trong đám đông cố gắng lê bước đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể ông lão, đưa hai ngón tay tới bên dưới cánh mũi đối phương. Một lát sau, y đứng dậy, khẽ lắc đầu với mọi người.

Sau nháy mắt, những người vốn đang bất động kia lập tức lao ào ào về phía ông lão như ong vỡ tổ.

Trong số đó, một người phụ nữ đầu quấn khăn hoa là chạy nhanh nhất. Bà ta một mặt khua khoắng hay tay, dùng khuỷu tay để tấn công những người định vượt qua mình, một mặt cố gắng chạy thật nhanh trên nền đất tuyết. Sau khi chạy tới bên cạnh thi thể ông lão, bà ta giật ngay gói hành lý trên lưng ông lão xuống và mở ra một cách thành thạo, rất nhanh đã tìm được một chiếc bánh khô queo.

“Đưa cho ta! Đưa cho ta!” Đám đông sau nháy mắt trở nên hỗn loạn. Có người tranh cướp, có người bị đẩy ngã xuống đất và đau đớn kêu gào, đủ thứ âm thanh hỗn tạp vang đi xa tít, nhưng rốt cuộc tất cả đều bị vùi lấp giữa màn tuyết trắng mênh mang.

Người phụ nữ đầu quấn khắn hoa dùng cả tay lẫn chân bò đi trên mặt đất, len qua giữa những đôi chân già có, trẻ có của dòng người hỗn loạn, cuối cùng cũng bò được ra ngoài. Lúc này, bà ta đã đầu tóc rồi bù, quần áo tả tơi, hệt như một người đàn bà điên vậy. Nhưng bà ta chẳng kịp sửa sang, vội vã bước qua một bên, vẫy tay nói với hai bóng người: “Ông nó, Hổ Tử, mau qua đây nào!”

Nghe thấy tiếng gọi của bà ta, một người đàn ông trung niên mặt mày vàng vọt, trông có vẻ rất yếu ớt cùng một thiếu niên mặc áo bông màu xanh, tuổi chừng mười ba, mười bốn lập tức cất bước đi tới. Ba người bọn họ chụm đầu nhau, thế rồi người phụ nữ bẻ đôi chiếc bánh tròn, đưa một nửa cho thiếu niên kia, sau đó mới bẻ nửa còn lại ra chia đôi cho mình và chồng.

Người phụ nữ cùng người đàn ông kia ăn ngấu nghiến, nhưng thiếu niên tên Hổ Tử ấy lại có chút do dự. Nó cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay, lại ngoảnh đầu nhìn một cái bóng gầy gò nhỏ bé ở đằng xa, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không đói, nửa này của con để dành cho em con…”

Nó còn chưa nói xong, miếng bánh trong tay đã bị người phụ nữ kia giật về mất. Bà ta nhét miếng bánh vào trong vạt áo trước ngực, nói: “Đừng để ý đến con ranh đó! Hổ Tử, con nghe mẹ nói này, con gái đều là người ngoài, gả chồng rồi như bát nước hắt đi, chỉ có con mới là cục cưng của mẹ thôi. Miếng bánh này mẹ để dành cho con, chờ khi nào con đói thì hãy gọi mẹ, vậy nhé!”

Thiếu niên cụp mắt xuống suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu lên, cố rặn ra một nụ cười, nói: “Mẹ, vậy để con ăn luôn bây giờ đi!”

“Ngoan lắm!” Người phụ nữ xoa đầu thiếu niên vẻ cưng nựng, sau đó liền đưa lại miếng bánh cho nó, cười tủm tỉm nhìn nó ăn. Hổ Tử ra vẻ ăn ngấu nghiến, nhưng lại cố tình bẻ ra một nửa nhỏ mà giấu ở trong lòng bàn tay.

Không lâu sau, đoàn người lại tiếp tục đi. Trên thi thể của ông lão kia lúc này chỉ còn lại một chiếc quần cộc, tất cả những thứ khác đều đã bị cướp sạch sẽ. Tuyết vẫn lất phất rơi, nhẹ nhàng phủ lên làn da đã mất đi hơi ấm của ông lão, dần dần ngưng tụ lại thành một chiếc áo trắng tính, nhìn từ đằng xa cứ như thể ông lão đã được mặc cho áo liệm.

Hổ Tử cố ý đi chậm lại, thừa lúc người phụ nữ kia không chú ý đến thì lén lút chạy tới phía sau cùng của đoàn người, đi tới bên cạnh một bóng dáng gầy gò nhỏ bé.

Đó là một cô bé mới chừng mười một, mười hai tuổi, khuôn mặt khá thanh tú, có điều chẳng có chút huyết sắc nào, hai bờ môi đều tái xanh. Cô bé chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng, đang run lẩy bẩy trong gió tuyết, hai bàn tay không ngừng chà xát vào nhau, các ngón tay đều sưng tấy.

“Tiểu Gia, ta mang đồ ăn tới cho muội này.” Hổ Tử hạ thấp giọng nói xuống, đồng thời đưa miếng bánh nhỏ mà mình cất giấu đã lâu kia cho đối phương. Nhưng cô bé được gọi là Tiểu Gia đó lại không thèm đón lấy, còn vung tay gạt mạnh tay của thiếu niên ra, miếng bánh chỉ to bằng gần nửa bàn tay kia tức thì rơi xuống đất.

“Ai cần huynh giả vờ tốt bụng chứ? Huynh cho rằng muội không biết ư? Người đàn bà đó chỉ mong muội mau chết rét, sau đó lột nốt chiếc áo trên người muội ra để vá áo cho huynh.” Cô bé lạnh lùng nói, đôi hàng lông mày nhíu chặt, trên khuôn mặt ngợp đầy những tia phẫn nộ và oán hận khó mà miêu tả bằng lời.

Hổ Tử ngơ ngác nhìn em gái, bất an đưa tay vuốt ve chiếc áo bông trên người mình, lại lén lút liếc nhìn chiếc áo mỏng manh trên người em gái, nhỏ giọng biện bạch: “Ta… ta cũng không muốn như vậy…”

“Ha ha, huynh không muốn ư?” Cô bé cười lạnh một tiếng, âm thanh thê lương như xé nát hư không, toát ra một vẻ chói tai khó tả. “Đúng thế, huynh không muốn! Huynh đương nhiên là không muốn rồi! Tiểu muội ra đời mới được ba tháng, cha mẹ và huynh thậm chí ngay đến tên cũng chẳng buồn đặt cho muội ấy, chỉ có muội bế muội ấy trong lòng và gọi là tiểu Tuyết, bởi vì muội ấy ra đời trong một ngày tuyết rơi lả tả… Huynh có biết không, người phụ nữ đó đã cướp tiểu muội đi từ trong lòng muội, sau đó bán cho kẻ buôn người để đổi lấy chiếc áo bông này cho huynh đấy!”

Hổ Tử ngây ra, sau đó lùi về phía sau một bước, vội vã xua tay biện bạch: “Ta không biết… ta thật sự không biết mà…”

“Huynh đương nhiên là không biết rồi! Huynh chỉ cần có cơm ăn, có áo mặc, đâu lúc nào buồn quan tâm tới người khác!” Cô bé giậm chân oán hận, đoạn gằn giọng nói: “Nhưng chẳng nhẽ huynh chưa từng thấy lạ ư? Tại sao huynh vừa có áo mới thì tiểu muội đã biến mất chẳng còn tăm tích?”

“Ta… ta…” Hổ Tử ấp úng suốt hồi lâu mà chẳng nói được gì. Những chuyện này mẹ tất nhiên không đời nào nói với nó, nhưng nó cũng từng lờ mờ cảm thấy có chút bất an.

Nói tới chỗ thương tâm, hai hàng nước mặt bất giác chảy xuống trên mặt cô bé, rồi cô bé run giọng chất vấn: “Tiểu muội vừa ra đời được ba tháng, thậm chí còn chưa được đặt tên, thế mà đã bị bán đi để đổi lấy áo bông cho huynh, tất cả chỉ bời vì muội ấy là con gái ư?”

“Chúng ta đều do một người cha, một người mẹ sinh ra, dựa vào đâu mà huynh được ăn no mặc ấm, còn muội lại phải chịu đói, chịu rét, chịu khổ, tất cả chỉ bởi vì muội là con gái ư?”

“Dựa vào đâu mà huynh được đi theo bên cạnh cha mẹ, được bọn họ yêu thương và chăm sóc, còn muội thì chẳng biết đến hôm nào sẽ bị bán đi để đổi lấy mấy đồng tiền, tất cả chỉ bởi vì muội là con gái ư?”

Những lời chất vấn tựa như những nhát chùy sắt nặng nề liên tục nện vào trái tim Hổ Tử. Nó lúng túng nhìn em gái mình. Cô bé mặt mày tái nhợt, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng trong mắt lại ánh lên những tia quật cường. Cô bé đưa cánh tay yếu ớt lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Cầm lấy bánh của huynh đi, cút đi! Chung Hi Gia này sống hay chết cũng không cần huynh quan tâm!”

Rõ ràng là lớn hơn đối phương những hai tuổi, vậy nhưng người thiếu niên lại chẳng phản bác nổi lời nào, chỉ biết hoang mang nhặt miếng bánh nhỏ kia lên, sau đó vội vàng bỏ chạy, chẳng dám nhìn em gái nữa.

Kể từ đó, Hổ Tử không còn nói chuyện với em gái thêm lần nào. Thỉnh thoảng nó lại nhìn về phía sau cùng của đoàn người, nhìn bóng dáng gầy guộc nhỏ bé loạng choạng bước đi giữa nền đất tuyết. Cô bé cũng giống như mẹ của mình vậy, thường xuyên đi tranh cướp quần áo và đồ ăn trên xác người chết, sau đó ăn ngấu nghiến.

Có lúc liền mấy ngày chẳng được ăn gì, cô bé liền dùng đôi tay sưng tấy của mình vốc một nắm tuyết lên, nhét bừa vào miệng…

Nhưng rồi có một ngày, bóng dáng gầy guộc đó rốt cuộc đã biến mất, thay vào đó là hai chiếc bánh bao nóng hổi mà mẹ nó mang tới. Bà ta cười tươi rạng rỡ nói với nó: “Hổ Tử, mau ăn đi này! Vẫn còn nóng lắm đấy!”

Hổ Tử sững người, đầu óc trở lên trống rỗng, cứ thế ngẩng ngơ nhìn chằm chằm vào hai chiếc bánh bao vẫn còn đang bốc khỏi nghi ngút trước mặt. Đột nhiên, dạ dày nó nhộn nhạo từng cơn, nước chua bất giác trào lên cổ họng, nó bèn nôn mửa không ngừng, nôn đến nỗi trong dạ dày chẳng còn sót lại thứ gì. Sau đó, nó yếu ớt nắm lấy tay áo của người phụ nữ, vừa ra sức lay vừa hỏi” “Tiểu Gia đâu rồi? Tiểu Gia đâu rồi?”

Người phụ nữ ngoảnh đầu qua hướng khác vẻ mất tự nhiên, khẽ nói: “Ta… ta làm sao biết được…”

Thiếu niên không còn vẻ yếu đuối thường ngày, trong lồng ngực bốc lên một ngọn lửa nóng bừng. Nó cảm thấy ngay cả trái tim mình cũng đã trở nên rất nóng, nóng đến nỗi làm nó nghẹt thở, không kìm được lớn tiếng hét lên: “Tiểu Gia đâu rồi? Em gái con đâu rồi? Mẹ đem nó đi bán cho ai rồi? Mẹ đem nó bán đi đâu rồi? Mẹ nói đi! Mẹ nói đi!”

Người phụ nữ dường như rất sợ hãi trước bộ dạng của nó, bèn hoang mang đưa tay lên, chỉ về hướng tây. “Bán cho… ba gã đàn ông…”

Hổ Tử đẩy người phụ nữ qua một bên, sau đó điên cuồng chạy về hướng tây. Nó không rõ mình đã chạy được bao xa, cũng không rõ mình đã chạy được bao lâu, trong đầu nó lúc này chỉ còn lại hình bóng của em gái.

Đó là người em gái ruột thịt của nó! Mười mấy năm nay, nó chưa từng chăm sóc cho em một ngày nào, cũng chưa từng thực hiện trách nhiệm của một người anh, thế mà giờ đây em gái nó lại bị bán đi, chỉ để đổi lấy hai chiếc bánh bao cho nó được no bụng…

Vầng dương dần ngả về tây, khi ánh tà dương chiếu lên một ngọn núi hoang vắng, Hổ Tử rốt cuộc đã nhìn thấy em gái của mình.

Nơi đó là một bãi tha ma, các thi thể nằm la liệt giữa nơi hoang dã, đừng nói là bia mộ, ngay đến một khúc gỗ khắc tên người cũng chẳng có.

Giữa đống thi thể hỗn loạn ấy, nói nhìn thấy tấm thân bé bỏng kia.

Áo quần rách rưới, nơi hạ thể dính đầy những thứ bẩn thỉu.

Cô bé nằm bên cạnh một tảng đá lớn. Trên tảng đá dính đầy máu.

Chân tay người thiếu niên run lên lẩy bẩy. Nó chậm rãi bước từng bước một, đi về phía tấm thân nhỏ bé gầy guộc kia. Nó ngồi xuống, cởi áo của mình ra cần thận khoác lên người em gái, sau đó ôm chặt em vào lòng.

Trên gương mặt kia không còn vẻ thanh tú thường ngày nữa. Đôi mắt cô bé nhắm chặt, trên trán có một vết thương rất lớn, máu vẫn còn chảy ròng ròng, khiến làn da của cô bé càng thêm nhợt nhạt.

“Tiểu Gia… Tiểu Gia… Muội tỉnh lại đi, muội hãy dậy mắng ta đi mà… Là ta vô dụng, ta sai rồi… Muội hãy dậy đánh ta đi mà, có được không…”

Thiếu niên gọi tên em gái mình hết lần này tới lần khác, vậy nhưng vẫn chẳng thể khiến đôi mắt đang nhắm chặt kia mở ra. Cuối cùng, nó ngửa mặt nhìn trời, gào lên một tiếng thê lương tột độ: “A…”

Âm thanh khàn khàn ấy xé toạc cả bầu trời, tựa như tiếng gào thét của một con thú dữ mất con giữa nơi hoang dã.

Ánh dương yếu dần rồi cuối cùng tắt hẳn.

Dưới màn đêm u ám, trên bãi tha ma nổi lên một cơn gió heo hắt, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh giá. Không biết từ đâu bỗng vang lại những tiếng kêu nghẹn nghẹn, cứ như tiếng ma gào quỷ khóc, nhưng người thiếu niên vẫn chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn hy vọng người trong lòng có thể biến thành ác quỷ rồi xuất hiện và lấy mạng mình. Như thế, nó sẽ có thể nói với em gái mình một câu “xin lỗi”.

Đột nhiên, trên bãi tha ma sáng lên mấy ngọn lửa ma trơi. Người thiếu niên đột ngột ngẩng đầu lên, thấy phía không xa xuất hiện bóng người cao gầy.

Đó là một người đàn ông vận đồ màu đen, đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ để lộ đôi mắt cùng cái miệng. Hắn ta chân không chạm đất, đứng lững lờ giữa không trung, toàn thân tỏa ra một làn khỏi đen nồng đậm.

Chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đối phương không phải người bình thường, nhưng thiếu niên cũng chỉ nghĩ hắn là quỷ sai đến để bắt hồn, bèn hoang mang quỳ xuống, khấu đầu hành lễ. “Đại tiên, xin người mở lòng từ bi, cứu lấy em gái của con! Em gái con không đáng chết, không đáng chết mà! Đại tiên, con cầu xin người đấy!”

“Đại tiên? Ha ha, thật thú vị!” Người đó hơi nhếch khóe môi, để lộ một tia thích thú. “Người này tự sát mà chết, oán khí ngợp trời, thật là nguyên liệu tuyệt vời để luyện hồn. Có điều bản tôn cũng không phải là không thể linh hoạt. Tiểu tử, cần lấy vật đổi vật thì mới là một cuộc giao dịch công bằng. Nếu ta cứu sống em gái ngươi, ngươi sẽ dùng thứ gì để đánh đổi?”

“Dùng cái gì cũng được! Ngài muốn cái gì con cũng đưa ngài, kể cả tính mạng này của con, chỉ cần ngài cứu em gái con thôi!”

“Ta là Ứng Long tôn giả, không phải là hạng thần quân, tiên quân lừa đời lấy tiếng.” Người áo đen đó hờ hững nói. “Cứu nó cũng không có gì là không được, có điều bản tôn xưa nay chưa từng làm việc không công bao giờ. Nếu nó có thể hóa thành yêu xà cho bản tôn sai khiến, bản tôn sẽ cứu nó một lần.”

“Vậy hãy để con làm yêu xà đi!” Thiếu niên không chút nghĩ ngợi, lập tức nói ngay.

Ứng Long tôn giả cười vang một tiếng, vung tay chỉ về phía thiếu niên. Lập tức, một luồng khói đen nồng đậm bốc lên, bao bọc thiếu niên vào giữa. Xương thịt xé rách làn da, nỗi đau đớn trong khi biến hóa khiến thiếu niên kêu thảm không ngừng. Sau chốc lát, khói đen tan đi, trên đời chẳng còn bóng dáng của người thiếu niên nữa, chỉ còn lại một con Hỏa Xà mắt đỏ to bằng miệng bát, toàn thân phủ đầy vảy trắng.

Ứng Long tôn giả khẽ mỉm cười, lại chỉ tay về phía thi thể của bé gái. Không lâu sau, bé gái mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân trước mặt cùng yêu xà. Cô bé đưa tay sờ lên trán mình, nơi đầu ngón tay lập tức dính đầu máu tươi. Cô bé khẽ cựa quậy một chút, dường như đã tác động tới vết thương nơi hạ thể, liền đau đơn nhíu chặt đôi mày. Có bé trừng mắt nhìn gã nam nhân, ánh mắt sắc lẹm như đao. “Là ngươi đã cứu ta ư!”

“Đúng vậy!”

“Ai cần ngươi quản chuyện không đâu chứ?” Có bé gằn giọng nói, trong mắt ngợp đầy lửa giận. “Ta vốn một lòng tìm đến cái chết, ai cần ngươi cứu! Ta không còn muốn sống trên cõi đời này thêm một ngày nào nữa rồi!”

Ứng Long tôn giả cười nhạt một tiếng, giọng nói cất lên lại rất lạnh lùng. “Nếu cõi đời này đã loạn, vậy hãy kết thúc nó là được rồi.”

Cô bé trước tiên sững sờ, sau đó nắm chặt hai bàn tay, trầm giọng nói. “Đạo lý này không sai. Đã như vậy, xin hay ban cho ta yêu lực để ta hạ sát kẻ thù, kết thúc thói đời bất lương này!”

Cặp mắt đỏ ngầu của Hỏa Xà bỗng ảm đạm hẳn đi. Ứng Long tôn giả chỉ cười không nói gì, sau đó búng ngón tay một cái. Khói đen tức thì bao bọc lấy tấm thân gày yếu của cô bé, sau chốt lát, một mỹ nhân thân hình tha thướt, dung nhan yêu kiều đã xuất hiện trên bãi tha ma giữa vùng hoang dã này. Móng tay của cô ta được sơn đỏ chót, bên trên còn bồng bềnh những làn khói độc màu xanh.

Nữ tử tò mò nhìn đôi tay mình, rồi chợt vung mạnh tay một cái, từ trong tay áo tức thì bay ra một sợi xích màu đỏ. Sợi xích mang theo thanh thế dữ dội đánh về phía tảng đá dính đầy máu tươi kia, lập tức khiến cho tảng đá vỡ vụn thành nhiều mảnh. Ánh lửa lóe lên, khói bụi tỏa ra tứ phía, tiếng nổ dữ dội vang đi khắp bốn phương.

“Úi chà, thật là lợi hại!” Nữ tử yêu kiều cười vang nói. “Có bản lĩnh này rồi, ta còn lo gì không thể giết sạch những kẻ làm cha làm mẹ mà lại nhẫn tâm vứt bỏ con cái? Còn lo gì không thể giết sạch những kẻ buôn người trong thiên hạ?”

Dứt lời, cô ta khom người hành lễ, nói với gã nam nhân áo đen: “Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, từ nay xin nguyện nghe theo các hạ sai khiến.”

Ứng Long tôn giả hơi nhếc khóe môi, phất tay áo, hờ hững nói: “Đã như vậy, con Hỏa Xà này ta cũng tặng luôn cho ngươi.”

Hỏa Xà ngẩng cái đầu nhọn màu trắng của mình lên, trong cặp mắt đỏ ngầu thoáng qua một tia cảm kích. Vậy nhưng tất cả những điều này nữ tử kia lại chưa từng phát hiện. Cô ta chỉ khẽ cười một tiếng, đưa hai tay lên, để cho con Hỏa Xà đó cuốn quanh cánh tay mình, trở thành một chiếc khăn choàng lạ thường, trở thành một món vũ khí trợ giúp cô tan hoành hành giết chóc.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, trên đời không còn cô bé Chung Hi Gia yếu ớt đáng thương bị cha mẹ vứt bỏ, chỉ còn lại yêu nữ Chung Vô Gia lẳng lơ diêm dúa, giết người không chớp mắt mà thôi.

Vô Gia, không nhà.

***

Hỏa Xà vốn đã trúng phải Phược Giáp thần phù nên mất hết yêu lực, sau lại phải lê thấm thân trọng thương đi theo Chung Vô Gia, vừa rồi còn trúng thêm một chưởng nặng nề của Chính Đức chân nhân, xem chừng không thể nào cứu chữa được nữa rồi. Mặc Bạch thấy nó mất dần yêu lực nhưng vẫn cố giữ chút hơi tàn, dùng giọng ngắc ngứ cầu xin mọi người tha cho Chung Vô Gia một con đường sống, bèn đưa tay tới khẽ điểm vào trán Hỏa Xà một cái, sử ra thuật pháp Hồi Sinh Tố Mộng, khiến những chuyện mà Hỏa Xà muốn nói nhưng lại vì yêu lực suy kiệt mà không thể nói ra được phơi bày ra trước mắt mọi người.

Giữa hư không bỗng xuất hiện một bức màn ánh sang chỉ cón màu đen trắng đan xen, những chuyện xưa cũ dần dần xuất hiện trên đó…

Mãi tới lúc này, Tiểu Trúc mới hiểu tại sao Chung Vô Gia lại giết Trần đại thẩm bán con gái, giết kẻ buôn người chuyên mua trẻ con, tại sao ả lại bỏ ra tới mười năm để truy lùng kẻ đứng sau việc chế tạo Thiên Anh huyết. Cũng mãi tới lúc này, Tiểu Trúc mới hiểu ra tại sao trong lần gặp mặt đầu tiên, Chung Vô Gia và Hỏa Xà luôn như hình với bóng, còn luôn miệng nói cái gì mà “bảo bối của nô gia”, vậy nhưng trong hôm ở Bạch Hà trấn, sau khi Hỏa Xà vì trúng phải Phược Giáp thần phù của Tất Phi mà đau đớn tột cùng, mở miệng gọi một tiếng “Tiểu Gia”, Chung Vô Gia liền biến hẳn sắc mặt, thái độ cũng thay đổi hẳn, không thèm để ý hay hỏi han gì tới Hỏa Xà nữa…

“Ta… ta biết… bọn ta đã làm rất nhiều việc xấu… cũng đã giết rất nhiều người…” Hỏa Xà chỉ còn thoi thóp thở, nhưng vẫn cố nói tiếp. “Ta không dám cầu xin sự tha thứ… Ta chỉ mong… mong các vị có thể tha cho Tiểu Gia…”

“Đủ rồi! Câm miệng!” Chung Vô Gia gằn giọng cắt ngang lời y. Trên thực tế, ngay từ khoảnh khắc bức màn ánh sáng kia xuất hiện, sắc mặt ả ta đã trở nên hết sức âm trầm, khóe mắt cũng hơi co giật. Nhưng ả ta rốt cuộc vẫn không phất tay áo bỏ đi, chỉ nắm chặt hai bàn tay, khiến cho móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Đồng thời, ả ta cũng không hề buông lỏng hai cánh tay, vẫn ôm chặt lấy tấm thân đã trở nên vô cùng tàn tạ kia của Hỏa Xà.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mặc Bạch khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu không nói năng gì. Tất Phi dần dần buông lỏng bàn tay, nhưng ngay sau đó lại nắm chặt lại, chậm rãi lắc đầu, khàn giọng nói: “Chung cô nương tuy có ơn cứu mạng với ta, ta cũng rất thông cảm với cảnh ngộ của cô ấy, nhưng dù là như thế, cô ấy cũng không nên lạm sát người vô tội! Bọn ta không thể vì cô ấy đáng thương mà làm lẫn lộn sự đúng sai được!”

“Ai cần ngươi thương hại chứ?” Chung Vô Gia biến hẳn sắc mặt, trừng mắt nhìn Tất Phi, gằn giọng nói. Trên khuôn mặt xinh đẹp của ả ta lúc này bỗng xuất hiện một tia dữ dằn như ma quỷ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đoạt mạng người ta. Nhưng đúng vào lúc này, Hỏa Xà chợt ngẩng đầu lên một cách khó khăn, lại cọ nhẹ vào mu bàn tay trắng ngần của ả, nhỏ giọng nói: “Tiểu Gia… đừng mà… ta cầu xin muội… đừng giết chóc nữa…”

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Chung Vô Gia khàn giọng gào lên. “Ai cần ngươi quan tâm? Ai cần ngươi cầu xin hộ? Ta không có anh trai! Ta chưa từng có người thân nào trên đời!”

Nói tới đây, ả ta chợt ngẩng đầu lên nhìn khắp mọi người, trong cặp mắt long lanh mọng nước ngợp đầy vẻ quyết liệt. Chỉ nghe ả ta gằn giọng nói: “Các ngươi muốn giết thì cứ giết, chớ có nói nhiều! Các ngươi không phải là muốn trừ gian diệt ác, báo thù cho bằng hữu ư? Giết đi! Đến giết ta đi!”

Chung Vô Gia càng hét giọng thê lương, vẻ mặt lại càng cuồng dại, mấy người Tiểu Trúc càng lúc càng có cảm giác nặng nề hơn. Nàng liếc nhìn Hỏa Xà, thấy cặp mắt đỏ ngầu tà dị thường ngày lúc này đã ảm đạm hẳn đi, chỉ còn sót lại một tia sáng mờ mờ. Tiểu Trúc buồn bã cúi đầu, khẽ nói: “Kỳ thực, ta cũng là một đứa bé gái bị cha mẹ vứt bỏ, ta có thể hiểu được cảm giác của cô… Nhưng Tất công tử nói đúng, đáng thương không phải là cái cớ để cô làm chuyện ác, nếu bọn ta thương xót cô, ai sẽ thương xót những người đã bị cô giết chết đây?”

“Nguyệt cô nương nói rất đúng, đạo lý chính là như vậy.” Tất Phi khẽ gật đầu, cất lời phụ họa.

Chẳng ngờ câu nói tiếp theo của Tiểu Trúc lại hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của y: “Với các tội lỗi đã phạm phải, cô ta ắt sẽ bị báo ứng. Nhưng bọn ta không phải là nhân sĩ chính nghĩa, cũng không phải là Phán quan nơi Địa phủ, không có lập trường gì để phán xét cô ta hay đòi lại công đạo cho những người phàm đã chết.” Tiểu Trúc cụp mắt xuống, run giọng nói tiếp: “Nhưng cô ta muôn ngàn lần không nên giết Hồng Phi. Nếu bọn ta tha cho cô ta, vậy Hồng Phi thì sao? Ai sẽ thương xót huynh ấy? Ai sẽ đòi lại công đạo cho huynh ấy? Lẽ nào huynh ấy đáng chết ư?”

“Đúng vậy.” Quy Hải Minh lạnh lùng nói, đồng thời lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn Hỏa Xà đang trọng thương nằm trên mặt đất. “Ta vốn là yêu linh, có mối thù không đội trời chung với loài người. Các ngươi có giết người hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta, nhưng người phụ nữ này đã giết Hồng Phi, món nợ này Quy Hải Minh ta ắt phải tính toán đến cùng!”

Hỏa Xà dường như nôn nóng muốn giải thích, bèn cố gắng ngẩng cao đầu lên,nhưng động tác này của y khiến cho những mảng da thịt cháy đen thui rơi xuống đất lả tả, tấm thân rắn tức thì thủng lỗ chỗ, trở nên hết sức tả tơi. “Tiểu… Tiểu Gia không có thù oán gì với Phi cả, chỉ làm theo chỉ thị của… của Ứng Long tôn giả mà thôi…”

Nói tới đây, thân hình y đột nhiên co giật một hồi, những mảng da thịt rơi xuống nhiều hơn, tấm thân rắn trở nên tàn khuyết đến đáng sợ. Chẳng kịp giải thích nhiều hơn, Hỏa Xà chỉ có thể lẩm bẩm van nài: “Xin các vị đó… Xin các vị đó…”

Quy Hải Minh nhíu chặt đôi mày, lạnh lùng nhìn Hỏa Xà lúc này chỉ còn thoi thóp thở. Im lặng một lát, y rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ta chỉ có thể đảm bảo là hôm nay sẽ không giết cô ta. Ngày sau, cô ta mà còn xuất hiện trước mặt ta nữa thì chớ trách ta vô tình.”

Có được lời đảm bảo của y rồi, tâm trạng Hỏa Xà lập tức buông lỏng, hơi thở theo đó yếu dần. Y khẽ cà nhẹ đầu lên cánh tay của Chung Vô Gia, thấp giọng nói: “Tiểu Gia, ta không thể ở bên muội nữa rồi.”

Sau câu nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy đó, tia sáng cuối cùng trong cặp mắt đỏ của Hỏa Xà rốt cuộc đã tắt hẳn. Tấm thân rắn vốn màu trắng dần biến thành màu xám đen ảm đạm, chiếc đuôi rắn rũ xuống đất, sau nháy mắt đã vỡ tan thành nhiều mảnh tựa như một cục đất khô.

Chung Vô Gia hoàn toàn chẳng còn hình tượng một yêu nữ ngông cuồng tà dị như trước nữa, cứ thế ngây người ra đó. Sau chốc lát, thân thể ả ta bỗng không ngừng run rẩy. Ả ta đưa tay tới, muốn vuốt ve phần thân rắn còn sót lại kia, nhưng đúng vào khoảnh khắc ngón tay chạm vào làn da của đối phương, phần thân rắn ấy đã vỡ vụn thành bụi đất.

Ả ta hoang mang đưa tay chụp lấy, nhưng đám cát bụi nhỏ xíu kia lại lọt qua những kẽ ngón tay trắng ngần, nhẹ nhàng rơi xuống nền đá.

Chung Vô Gia ngẩn ngơ vốc một nắm bụi lên, cặp mắt tròn xoe mọng nước chẳng biết đã trở nên đỏ hoe tự lúc nào. Đôi môi ả ta không ngừng run rẩy, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể phát ra tiếng. Trong mắt người đời, ả ta chính là một nữ ma đầu lẳng lơ cuồng ngạo, vậy nhưng lúc này ả ta lại như đã chìm vào trong ảo cảnh của Hồi Sinh Tố Mộng, trở lại là cô bé yếu ớt đứng giữa trời lả tả tuyết rơi. Ả ta mở to hai mắt, bối rối nhìn nắm bụi trong tay mình, thế rồi một cơn gió mát bỗng từ đâu thổi tới, khiến cho nắm bụi trong tay ả ta bay đi tứ tán…

Ả ta bất giác cả kinh, vội vàng thò tay ra, muốn với chỗ bụi ấy về, nhưng chúng đã theo gió bay đi tứ tung, rải khắp trong gian phòng đá, làm sao mà thu về được.

Những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi, tạo thành những vệt mờ mờ trên nền đá. Cánh tay Chung Vô Gia cứng đờ ở giữa không trung, vẫn giữ nguyên tư thế với ra vừa rồi. Một hồi lâu sau, ả ta rốt cuộc ngồi sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt, bờ môi run lên lẩy bẩy, hai tay cùng đưa lên ôm mặt. Cuối cùng, một giọng nói nghẹn ngào loáng thoáng vang ra qua kẽ môi ả ta: “Ca ca…”

Những hạt bụi bị gió cuốn bay lên, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc và bờ vai ả ta, hệt như những bông tuyết buông rơi lặng lẽ trong câu chuyện cũ năm nào.

Tình cảnh này khiến Tiểu Trúc thầm run rẩy. Chung Vô Gia hận tất thảy người đời, thề giết sạch những người làm cha làm mẹ mà lại nhẫn tâm vứt bỏ con cái, tất cả chỉ bởi vì hồi nhỏ ả ta cũng bị cha mẹ ruồng rẫy, còn bị dùng làm đồ vật để đổi lấy đồ ăn cho người con trai duy nhất trong nhà. Trong lòng ả ta, có lẽ cả gia đình đó đều không phải là người thân của mình, người thiếu niên năm xưa cũng chưa từng được ả ta coi là huynh trưởng. Vậy nhưng, lúc này đây, khi ả ta rốt cuộc cũng gọi ra được một tiếng “ca ca”, người thân duy nhất đó cũng đã rời bỏ ả ta mà đi rồi…

Nàng từng oán hận Chung Vô Gia giết người thái quá, oán hận Hỏa Xà nối giáo cho giặc, nhưng lúc này đây, nàng lại chỉ còn cảm giác thẫn thờ: Nàng và Chung Vô Gia cùng bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng nàng lại may mắn hơn Chung Vô Gia nhiều. Nàng tuy không có cha mẹ nuôi nấng nhưng lại được sư phụ quan tâm, hai thầy trò tuy không phải là ruột thịt nhưng còn hơn ruột thịt. Còn Chung Vô Gia thì khác, nếu năm xưa có người giúp đỡ ả ta, nếu năm xưa ả ta không gặp phải Ứng Long tôn giả, nếu ả ta sớm nhận ra tâm ý của ca ca mình, kết cục liệu có khác không?

Câu hỏi này Tiểu Trúc không thể trả lời được. Nàng hơi hé môi, khẽ thở dài một tiếng, nhưng lại không thể xua tan cảm giác buồn bã và bức rứt trong lòng. Muôn vàn lời nói, đến cuối cùng chỉ biến thành một câu duy nhất: “Chung cô nương, xin hãy bớt đau buồn.”

Lời của Tiểu Trúc vừa dứt, Chung Vô Gia đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt vằn đầy tia máu hằn học nhìn chằm chằm về phía mọi người. “Ai cần các ngươi giả vờ tốt bụng chứ!”

Chỉ nghe ả ta giận dữ quát to một tiếng, sau đó đột ngột ra tay, Nhân Đồ Huyết Tỏa lao vọt ra khỏi tay áo như một tia sét, nhắm thẳng về phía mặt Tiểu Trúc mà đánh tới.

Tiểu Trúc vốn định bắt quyết ngăn cản, nhưng động tác của Quy Hải Minh ở bên cạnh nàng còn nhanh hơn. Trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, Quy Hải Minh vung thương đâm tới, sau nháy mắt đã đánh bay Nhân Đồ Huyết Tỏa ra xa tít. Chung Vô Gia thấy một chiêu không thành thì liền co bàn tay thành trảo, nơi đầu ngón tay còn lờ mờ tỏa ra một làn khỏi độc màu xanh. Có điều, ả ta còn chưa kịp ra chiêu lần nữa thì Bàn Long thương đã như một con rồng bạc lao tới, chừng như sắp đâm thủng cổ họng ả ta đến nơi…

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, đúng vào lúc mũi thương chỉ còn cách cổ họng ả ta chưa đầy nửa tấc, Quy Hải Minh đã dừng tay lại, hờ hững nói: “Ta đã hứa với huynh trưởng của ngươi là hôm nay không giết ngươi. Chớ để ta phải nổi sát cơ lần nữa!”

Nghe thấy hai chữ “huynh trưởng”, sắc mặt Chung Vô Gia lập tức trở nên tái nhợt. Sau chốc lát, ả ta rốt cuộc căm phẫn giậm chân một cái, tung người lướt về phía sau, thân hình nhẹ như chim én, chẳng bao lâu sau đã biến mất chẳng còn tung tích.

Nhìn thấy ả ta rời đi, Tất Phi vội vàng bước lên phía trước, nhắm về hướng ả ta vừa biến mất mà hét to: “Chung cô nương, xin chớ quên lời nhắn nhủ của ca ca cô, đừng giết người nữa!”

Trong đường hầm tối thui chẳng hề có tiếng trả lời, chỉ có những âm vang vọng lại, đến cuối cùng tất cả đều quay về tịch mịch.

Dưới ánh lửa âm u màu xanh lam, những khuôn mặt hoặc đau khổ, hoặc sợ hãi trên tường lại càng toát ra vẻ dữ dằn khó tả, Tiểu Trúc khẽ thở dài một tiếng, quay qua nhìn Mặc Bạch, hỏi: “Sư phụ, chúng ta hãy hủy luôn Luyện Hồn Huyết trận này đi nhé?”

“Phải rồi.” Tất Phi gật đầu tỏ ý tán đồng, trầm giọng nói: “Thứ tà trận này không thể giữ lại được. Tiên quân, tại hạ cảm thấy chuyện này rất không đơn giản. Sư phụ tại hạ tuy tự xưng chính nghĩa, làm ra những việc điên cuồng rồ dại, nhưng xét cho cùng thì vẫn là vì bị Ứng Long tôn giả xúi giục nên mới đi vào con đường tà đạo. Mà Chung cô nương gây ra ác nghiệp cũng có một phần trách nhiệm của kẻ này. Không biết hắn ta rốt cuộc có âm mưu quỷ kể gì đây?”

Tiểu Trúc gập đầu phụ họa: “Còn nữa, Hỏa Xà trước đó từng nói việc giết hại Hồng Phi, cướp đoạt Lôi Minh châu cũng là chủ ý của Ứng Long tôn giả. Sư phụ ơi sư phụ, người có nhìn ra được manh mối gì chưa?”

Mặc Bạch hơi cau mày, sau khi suy nghĩ một lát bèn lắc đầu nói: “Ứng Long tôn giả thì ta chưa từng nghe nói tới, nhưng hắn có thể xúi giục môn chủ Xích Vân lâu chế tạo Luyện Hồn ngọc thì ắt không phải hạng đơn giản. Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta cứ hủy tà trận này đi đã rồi tính tiếp!”

Dứt lời, Mặc Bạch đưa bàn tay lên, bắt đầu ngưng tụ pháp lực, Giữa hư không dần dần nổi lên những cơn gió mát, rất nhanh sau đó tất cả đã tụ lại thành một cơn gió xoáy rất mạnh. Gió dữ bùng lên khiến cho ánh lửa âm u chừng như sắp tắt, những phiến đá trên mặt đất cũng bị cuốn bay, từng phiến từng phiến xoay tròn theo gió. Giữa tiếng gió rít gào, những khuôn mặt sợ hãi kia chìm nổi bất định trong gió, cứ như thể đang kêu gào khóc lóc.

F.b00k: Eb00kNgonTinhMienphi

Tất Phi nhìn về phía một khuôn mặt cương nghị trên tường, chỉ thấy người này thần thái lẫm liệt, hai mắt chảy ra lệ máu,chính là vị Thích sư thúc đã chết dưới tay Chính Đức chân nhân kia. Tất Phi khẽ thở dài một tiếng, ôm quyền hành lễ với đối phương. Chính vào lúc này, gió dữ chợt dừng lại, những phiến đã đang xoay tròn quay trở về vị trí cũ, phát ra những âm thanh nặng nề. Tất Phi và Tiểu Trúc cùng nghi hoặc nhìn Mặc Bạch, chỉ thấy y thu pháp quyết về, hờ hững nói: “Luyện Hồn Huyết trận ở nơi này còn chưa hoàn thành, nếu tìm thấy Định Hồn châu thì có lẽ sẽ phá được cấm chế, giúp các vong hồn ở đây quay trở về vòng luân hồi.”

Nghe thấy những lời này, Tất Phi lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng cung tay hành lễ với Mặc Bạch, đồng thời luôn miệng cảm ơn. Mặc Bạch hơi nhướng mày lên, lùi ra sau nửa bước tránh khỏi lễ số của đối phương, nói: “Cái tên tiểu tử ngươi lấy đâu ra mà nhiều lễ số lằng nhằng vậy hả? Trong trận này có tới mấy vạn vong hồn, ta đâu phải chỉ vì gã sư thúc xui xẻo đó của ngươi…”

“Phải rồi, phải rồi.” Tiểu Trúc bật cười nói chen vào, đôi hàng lông mày cong lại như vầng trăng khuyết, hết sức yêu kiều. “Con thấy sư phụ phải mang tuổi vịt [1] mới đúng, suốt ngày nói cái gì mà “chẳng thèm quản đến”, ra vẻ như một vị thần tiên lánh đời, nhưng trên thực tế thì lại dễ mềm lòng hơn bất cứ ai, những chuyện đã quản đến cũng nhiều hơn bất cứ người nào.”

[1]Ý rằng hay nói đúng

“Cái con nha đầu ranh này, lại dám bêu xấu sư phụ nữa cơ đấy.” Nói rồi Mặc Bạch đưa tay lên, khẽ cốc đầu Tiểu Trúc một cái.

Hành động này của y lập tức dẫn tới một “ánh nhìn thù địch”. Phát hiện ra vẻ không vui của Quy Hải Minh, Mặc Bạch hơi nhướng mày, cố tình xoa mạnh đầu Tiểu Trúc một cái làm mái tóc của nàng rồi bù, sau đó liền đưa mắt liếc nhìn gã thanh niên lạnh lùng tuấn tú kia, trong ánh mắt ngợp đầy vẻ khiêu khích.

Một gấu một rắn cứ thế ngấm ngầm so kè với nhau bằng ánh mắt. Ngay từ hồi Mặc Bạch còn bị phong ấn pháp lực, phải biến về nguyên hình, cảnh tượng này đã từng xảy ra không biết bao nhiêu lần. Vậy nhưng Tất Phi lại không biết gì về việc này, thấy hai người kia có vẻ không hài lòng về nhau như thế, đành miễn cưỡng ho khẽ một tiếng, cố tình chuyển chủ đề: “Khụ, tiên quân, không biết Định Hồn châu nằm ở nơi nào vậy? Để tránh đêm dài lắm mộng, cứ nên sớm phá giải cấm chế để hủy tà trận này đi thì hơn.”

Mặc Bạch bấm ngón tay tính toán, xác định được vị trí của Định Hồn châu là ở mé đông nam. Mọi người không dám chậm trễ thêm chút nào, lập tức đi ra khỏi đường hầm.

Khi ra đến cửa hang, Quy Hải Minh sử ra Minh Tiêu Chi Viêm, ngọn lửa tức thì bay ra từ đầu mũi thương bạc. Chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, ánh lửa bùng lên dữ dội, đất đá nổ tung, khói bụi bay ra tứ phía, những viên đá vụn rơi xuống vừa khéo bịt kín hang động. Kế đó, Mặc Bạch thi triển pháp thuật phong ấn nơi này, đề phòng có người xông nhầm vào Luyện Hồn Huyết trận.

Còn Tất Phi thì ôm theo thi thể của Chính Đức chân nhân, mang lão đi chôn dưới một gốc tùng cổ thụ trên đỉnh Xích Vân.

Sau đó, Mặc Bạch lại thi triển thuật Lãm Phong Thần Hành, bốn người hóa thánh một luồng ánh sáng bay đi, rất nhanh đã biến mất chẳng còn bóng dáng.