← Quay lại trang sách

Chương 8 Tôn giả

Giữa vùng núi non xanh biếc, khung cảnh đẹp như tranh vẽ, bỗng có một tràng tiếng bước chân hỗn loạn vang lên khiến sự tịch mịch bị phá vỡ hoàn toàn, lũ chim đang nghỉ ngơi trong rừng nháo nhác bay cao. Len qua những lùm cây rậm rạp, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người một nam, một nữ đang dắt nhau cùng trốn chạy.

Người nam vóc dáng cao lớn, mặt mày đĩnh đạc, trên người vận một chiếc trường bào màu xanh lam, giữa trán có một ấn ký màu xanh lục,hình thù như đám mây, khiến y càng có vẻ tuấn tú bất phàm. Người nữ thì dung nhan xinh đẹp, song sắc mặt lại trắng nhợt, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rỉ ra trên trán. Nếu nhìn kĩ một chút, có thể phát hiện bụng cô ta hơi nhô lên, đi lại khá bất tiện, cứ đi vài bước là lại phải dừng lại thở lấy hơi một lúc.

Cho dù là đang trốn chạy nhưng người thanh niên vẫn luôn cẩn thận dìu đỡ nữ tử, trong mắt ngợp đầy vẻ yêu thương.Thế nhưng, những tiếng hò hét trong khu rừng rậm phía sau lưng đã càng lúc càng gần. Nghe thấy tiếng hô: “Đừng để bọn chúng chạy thoát” của đối phương, sắc mặt người thanh niên trở nên hết sức nặng nề. Y kéo nữ tử ra sau lưng, sắc mặt trở nên buồn bã, trong mắt thoáng qua mấy tia sáng tà dị, cùng với đó ấn ký màu xanh lục nơi trán y đột ngột sáng bừng lên, vô cùng bắt mắt.

Thấy y để lộ thần sắc nghiêm nghị, dường như muốn đi liều mạng với đối phương, nữ tử xinh đẹp kia vội vàng níu lấy cánh tay y, nôn nóng nói: “Tiêu lang, không được.”

Nam tử được gọi là Tiêu lang kia khẽ vỗ mu bàn tay nữ tử mấy cái, dịu giọng an ủi: “Nhược Thi, nàng yên tâm, ta đã hứa với nàng rồi mà, sẽ không làm hại tới mạng người nữa đâu.”

Nữ tử cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình, đưa tay tới nhẹ nhàng vuốt ve sau đó chậm rãi nói: “Cứ coi như là vì con của chúng ta đi, chàng đừng tính toán với bọn họ làm gì. Thiếp thật sự không muốn đứa bé còn chưa ra đời mà đã phải thấy cảnh đổ máu. Thiên hạ này rộng lớn như thế, chúng ta cứ đi thật xa, ắt sẽ tìm dược một chốn yên bình.”

Nói đến câu cuối, nữ tử ngước cặp mắt long lanh mọng nước lên, trong ánh mắt ngợp đầy vẻ khẩn cầu.Thanh niên không nói nhiều thêm, nhưng ấn ký màu xanh lục trên trán đã trở về vẻ ảm đạm. Một tiếng thở dài trầm lặng bật ra ngoài bờ môi, y đưa tay ôm nữ tử vào lòng, sau đó tung người nhảy vọt lên cao, cứ thế đạp gió mà đi.

Vậy nhưng chẳng bao lâu sau, sắc mặt của nữ tử đã tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi trước trán tuôn ra làm những sợi tóc rối ướt đẫm, dính sát vào làn da trắng ngần. Nàng lẳng lặng cắn chặt răng, không để mình kêu đau thành tiếng, nhưng bàn tay càng lúc càng giá lạnh của nàng đã nói rõ tình trạng của nàng cho người thanh niên bên cạnh biết. Tiêu Hành Chi dừng chân, áp tay lên lưng nữ tử, dùng Hóa Sinh quyết chậm rãi truyền linh lực vào trong cơ thể nàng. Chính vì sự chậm trễ này, truy binh nhanh chóng đuổi kịp, tiếng bước chân hỗn loạn phá tan sự tịch mịch của vùng rừng núi.

Nhóm truy binh này có khoảng hơn hai mươi người, tất thảy đều mặc quần áo chẽn, trên những bộ y phục màu đen đều có thêu hoa văn màu vàng hình con rồng nhe nanh múa vuốt,kéo dài từ ngực tới tận bên hông, rất có khí thế. Cầm đầu nhóm người là một nữ tử cao ráo xinh đẹp,tay cầm một cây bán nguyệt kích làm bằng huyết thiết, chính là đại đệ tử của Độ Tội cốc - Lục Linh.

Thấy người thanh niên đó đang dừng chân đứng im một chỗ, Lục Linh búng ngón tay một cái, hơn hai mươi môn nhân của Độ Tối cốc lập tức giơ cao vũ khí bao vây hai người kia. Một gã nam nhân để râu quai nón cầm trường kích bằng cả hai tay, chỉ thẳng về phía thanh niên họ Tiêu, cười lạnh,nói: “Tên yêu nghiệt ngươi chạy cũng nhanh thật! Nhưng đã rơi vào cảnh này rồi, để xem là ngươi nhanh hay là chiêu thức của gia gia ngươi nhanh!”

Dứt lời Hồ Cửu quát to một tiếng, vung trường kích đánh thẳng về phía người thanh niên. Tức thì bụi đất nổi nên tứ phía, cây trường kích tựa như một tia sét lao đi, thanh thế vô cùng dữ dội.

Nhưng Tiêu Hàng Chi vẫn đứng im một chỗ, bàn tay phải không rời khỏi lưng nữ tử, chỉ đưa ngang bàn tay trái lên, vẽ ra giữa không trung một bức màn ánh sáng màu xanh lục. Cây trường kích kia đánh lên bức màn ánh sáng liền giống như và phải vách đá. Hồ cửu tức thì nắm chặt cán kích bằng cả hai tay, nghiến răng, nghiến lợi đè trường kích xuống, muốn dùng nội kình để phá vỡ sự phong tỏa của yêu lực, song vẫn không phá được bức màn ánh sáng kia.

Hồ Cửu cảm thấy hết sức mất mặt, liền trừng mắt giận dữ hô to.”Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?Lẽ nào với loại yêu nghiệt này mà còn phải để tâm tới đạo nghĩa ư? Cùng lên cả đi!

Nghe thấy tiếng hô của hắn, các môn nhân Độ Tội cốc tức thì ào ào xông lên, cùng tấn công người thanh niên kia từ bốn phương tám hướng. Tiêu Hành Chi mặt mày âm trầm, tay phải vẫn dán sát vào lưng nữ tử kia, dùng Hóa Sinh quyết truyền chân khí cho nàng, đồng thời cong cánh tay lại, bảo vệ nàng trong vòng tay mình, tay trái thì vung lên, giữa lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm kỳ dị. Chỉ thấy thanh kiếm đó trong suốt, lưỡi kiếm không ngừng chuyển động, hóa ra là được hình thành từ gió.

Tiêu Hành Chi vung kiếm chém xuống, thanh trường kích của Hồ Cửu tức thì đứt lìa thành hai đoạn. Hồ Cửu không kịp thu lực đạo về, liền ngã nhào xuống đất. Điều này khiến hắn tức giận vô cùng, lập tức nhặt hai đoạn kích gãy lên, nhưng lại không nhắm vào người thanh niên kia mà đâm về phía nữ tử đang được y bảo vệ trong lòng…

“Dừng tay!”

Chỉ nghe một tiếng quát lớn vang lên, một ngọn bán nguyệt kích màu bạc chặn trước người Hồ Cửu. Người ra tay chính là Lục Linh.

“Đại sư tỷ, lẽ nào tỷ muốn bao che cho tên yêu nghiệt này? Chẳng lẽ tỷ phải lòng khuôn mặt trắng trẻo này của hắn sao?” Hồ Cửu giận dữ nói, đồng thời chỉ tay vào Tiêu Hành Chi, lớn tiếng chỉ trích: “Cái tên yêu nghiệt mặt trắng này, ngươi cám dỗ một người còn chưa đủ, lại muốn khiến Độ Tội cốc bọn ta mất hết thể diện ư?”

Nghe thấy những lời thô bỉ ấy của hắn, Lục Linh nhíu chặt đôi mày, vung tay tát Hồ Cửu hai cái rất vang vào hai bên mặt, khiến hắn bất giác ngây người. Thấy hắn đưa tay ôm mặt, sững ra như tượng gỗ, Lục Linh phỉ phui một tiếng, lớn tiếng nói với đám môn nhân Độ Tội cốc. “Độ Tội cốc chúng ta khuông phò chính nghĩa, chuyên lấy việc trảm yêu trừ ma làm trách nhiệm của mình.Đúng thế, Tiêu Hành Chi đáng chết, nhưng nữ tử này lại là người phàm, môn nhân Độ Tội cốc chúng ta từ khi nào lại trở thành hạng đao phủ giết người không chớp mắt như thế?”

Mấy gã môn nhân Độ Tội cốc lộ vẻ hổ thẹn, chậm rãi buông trường kích trong tay xuống. Nhưng gã Hồ Cửu kia vẫn không chịu để yên, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào nữ tử bên cạnh Tiêu Hành Chi, giận dữ mắng: “Cô ta mà là người phàm cái gì chứ? Rõ là loại tiện nhân! Nếu không nhờ Độ Tội cốc chúng ta bảo vệ cho các thôn làng, cô ta sớm đã bị yêu quái ăn thịt từ lâu rồi! Cô ta được lắm, dám qua lại với tên yêu nghiệt mặt trắng này, còn mang thai với hắn nữa! Loại nữ nhân thế này lẽ nào không đáng giết, không đáng chém ư?”

Nghe thấy những lời này của hắn, trong mắt Tiêu Hành Chi ánh lên những tia sáng màu xanh lục, thanh Phong Linh kiếm trong tay bùng lên sát khí, gió lạnh tức thì tỏa ra khắp xung quanh. Phát hiện ra sát khí của y, nữ tử kia đưa tay tới, nhẹ nhành nắm lấy bàn tay trái đang cầm kiếm của y. Sau đó, nàng khẽ quay người, miễn cưỡng cong gối xuống một chút, nhún người hành lễ với Lục Linh và đám môn nhân Độ Tội cốc, điềm đạm nói: “Lục tỷ tỷ, các vị đại hiệp, những năm qua đa tạ các vị đã trừ ma vệ đạo, để cho trăm họ được sống một cuộc sống yên bình. Nhưng Tiêu lang không phải hạng yêu tinh tội nghiệt tày trời, lấy người làm thức ăn. Chàng đã hứa với tiểu nữ rồi, sẽ không làm hại người vô tội nữa.Mong các vị đại hiệp hãy buông tha cho chúng tôi, tiểu nữ đảm bảo sẽ cùng Tiêu lang ẩn cư nơi sơn dã, không bao giờ bước chân vào chốn phố chợ nửa bước.”

“Hừ, hứa?Lời hứa của yêu quái mà có thể tin được ư?”Hồ Cửu hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường nói. “Ngôn Nhược Thi, đừng quên ngươi đã rơi vào cảnh nhà tan cửa nát như thế nào! Nếu không có Độ Tội cốc, ngươi nghĩ là con tiện nhân ngươi còn sống được tới bây giờ để mà đi quyến rũ tên yêu nghiệt này ư? Hừ, sớm biết như vậy, bọn ta đã giết luôn ngươi từ khi đó rồi!”

Hồ Cửu nói rất nhanh, tiếng mắng chửi vang lên sa sả, nào ngờ bỗng nghe “bốp” một tiếng, hóa ra Lục Linh đã vung tay tát cho hắn một cái nữa. Chỉ thấy nữ tử phong thái hào hùng ấy trợn mắt hạnh, gằn giọng quát: “Ăn tát hai cái rồi, thế mà ngươi vẫn chưa thông minh lên ư? Ta mới là đại đệ tử của Độ Tội cốc, trước mặt ta, từ khi nào mà đến lượt ngươi đứng ra nói chuyện vậy? Tất cả câm miệng hết cho ta!”

Thấy Lục Linh nổi giận, đám môn nhân của Độ Tội cốc ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nói thêm gì nữa. Riêng gã Hồ Cửu kia thì trợn mắt há mồm, sau khi ngẩn ra một lát liền giận dữ trừng mắt nhìn Lục Linh, trên mặt đầy vẻ âm trầm. Lục Linh chẳng buồn nhìn hắn, quay qua nhìn Ngôn Nhược Thi, trầm giọng nói: “Ngôn muộn tử, muội tử nên biết rằng Tiêu Hành Chi không phải là người phàm. Ta cho muội một cơ hội cuối cùng, nếu muội bỏ tối theo sáng, Độ Tội cốc sẽ không truy cứu việc muội lấy trộm bảo vật. Nhưng nếu muội nhất quyết làm theo ý mình vậy thì chớ trách tỷ tỷ không nương tay, bắt luôn cả muội về để trị tội.”

Ngôn Nhược Thi đặt một tay lên bụng, chậm rãi cong gối, quỳ xuống trước mặt Lục Linh nói: “Lục tỷ tỷ, ân tình của Độ Tội cốc với Nhược Thi, Nhược Thi suốt đời không quên. Riêng về chuyện Tiêu lang lấy trộm bảo vật thì quả là vì bất đắc dĩ, Nhược Thi xin hứa, chỉ cần qua tháng Sáu, nhất định sẽ đem trả Định Hồn châu về Độ Tội cốc, tuyệt đối không chiếm làm của riêng.”

Lục Linh ngó nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ta, lại nhìn cái bụng hơi nhô lên kia. Đối phương tuy không nói rõ những Lục Linh cũng hiểu được đại khái nguồn cơn: Người và yêu quái không cùng chủng tộc, chuyện yêu đương vốn đã chẳng được cho phép, đừng nói đến chuyện sinh con cho yêu quái. Tiêu Hành Chi mạo hiểm xông vào Độ Tội cốc, lấy trộm Định Hồn châu, ắt hẳn là để bào toàn cái thai, giữ mạng cho Ngôn Nhược Thi…Tú Nhi

Sau một thoáng do dự, Lục Linh khẽ lắc đầu nói: “Ngôn muội tử, muội nên biết Độ Tội cốc có mối thù không đội trời chung với yêu linh, ta không cần biết bọn muội lấy trộm bảo vật là vì mục đích gì, ta chỉ để tâm đến kết quả thôi. Ta cho muội hai con đường: Thứ nhất, rời khỏi gã yêu nghiệt này, trao trả Định Hồn châu. Thứ hai, cùng chết với hắn.”

“Đại sư tỷ nói không sai.”Một gã môn nhân Độ Tội cốc cất lời phụ họa. “Cái ả lăng loàn không biết xấu hổ kia, ai mà chẳng rõ các ngươi có ý đồ gì, còn không phải là muốn dựa vào bảo vật của Độ Tội cốc để sinh ra thứ tạp chủng kia ư? Nếu ngươi còn có chút liêm sỉ thì mau mau đem trả bảo vật cho bản phái!”

Ngôn Nhược Thi lộ nét thê lương, khẽ gật đầu với Lục Linh, sau đó liền nói giọng chậm rãi nhưng kiên định: “Tiểu muội quyết không bao giờ rời xa Tiêu lang! Lục tỷ tỷ, xin thứ lỗi!”

Đã đến nước này, chỉ còn cách dùng vũ lực mà thôi. Lục Linh nắm chặt bán nguyệt kích trong tay, song khi liếc thấy cái bụng của Ngôn Nhược Thi, lại nhìn thấy Tiêu Hành Chi dù gặp cường địch vẫn chưa từng buông tay, một mực dùng Hỏa Sinh quyết truyền linh lực cho nữ tử bên cạnh, cô ta không khỏi có chút thẫn thờ.

Rời đi, hoặc là chết.Lời của Lục Linh tuy có vẻ rất đanh thép nhưng mắt thấy cuộc giao tranh sắp diễn ra đến nơi, cô ta không khỏi có chút trù trừ.

Trong lúc Lục Linh vẫn còn đang sững sờ, hơn hai mươi đệ tử của Độ Tội cốc đã nhất loạt ra tay. Đối mặt với yêu linh dị thú, những người này chưa từng có suy nghĩ đơn đả độc đấu bao giờ, tất cả cùng múa may vũ khí ào ào xông lên, ra sức tấn công Tiêu Hành Chi từ bốn phương tám hướng, Tiêu Hành Chi một tay bảo vệ Ngôn Nhược Thi, một tay dùng Phong Linh kiếm sử ra những chiêu kiếm tinh diệu chặn đòn tấn công của đối thủ.

Có điều, Tiêu Hành Chi tuy kiếm pháp lợi hại nhưng lại vướng bận vì người vợ đang mang thai, không thể di chuyển linh hoạt được. Ngoài ra, nãy giờ y phải không ngừng dùng Hóa Sinh quyết truyền linh lực cho Ngôn Nhược Thi, do đó yêu lực đã suy giảm rất nhiều, làm sao chặn nổi thế công của bao nhiêu người như thế? Chỉ thấy y vừa vung kiếm gạt được một thanh trường kích, từ phía sau lưng đã lại có một ngọn kích khác đánh tới, lưỡi kích hình bàn nguyệt phản chiếu ánh mặt trời chói lọi. Tiêu Hành Chi vội ôm Ngôn Nhược Thi vào lòng, đồng thời giơ tay vung kiếm. Chỉ nghe “keng” một tiếng, ánh lửa bắn ra tung tóe, Phong Linh kiếm bị đè xuống, lưỡi kích sắc bén chém thẳng vào vai Tiêu Hành Chi.

Một dòng máu tươi bắn ra, vẽ thành một đường cong giữa không trung. Tiêu Hành Chi lùi về phía sau nửa bước, còn chưa kịp thở dốc lấy hơi đã lại sử ra yêu lực, truyền vào Phong Linh kiếm, lật tay chém về phía người kia. Đạo ấn ký màu xanh giữa trán y sáng bừng lên, thanh kiếm theo đó dài ra thêm mấy thước, chừng như sắp cứa đứt cổ đối phương. Vậy nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Hành Chi bỗng thu bớt yêu lực, Phong Linh kiếm liền ngắn đi một chút, vừa khéo tránh khỏi cổ họng của kẻ kia, chỉ chém vào bả vai đối phương khiến cho hắng tạm thời mất đi sức chiến đấu.

Trái ngược với sự nhân từ của Tiêu Hành Chi, các môn nhân Độ Tội cốc ra chiêu nào cũng nhằm đoạt mạng, trong đó dữ dằn nhất phải kể tới Hồ Cửu. Hắn thấy Ngôn Nhược Thi thân thể yếu đuối, liền dồn thế tấn công vào nàng, ép Tiêu Hành Chi phải liên tục chú tâm bảo vệ, kiếm chiêu vì thế mà rồi loạn. Không lâu sau, trên cánh tay Tiêu Hành Chi đã có thêm vết thương mới, máu tươi túa ra làm ướt đẫm chiếc ao đang mặc trên người.

Mắt thấy Tiêu Hành Chi giống như vừa được vớt lên từ bể máu nhưng vẫn liều mạng chiến đấu, Lục Linh lại càng sững sờ. Cô ta nắm chặt thanh bán nguyệt kích trong tay, mãi không chịu gia nhập vào vòng chiến. Thấy cô ta do dự, các môn nhân của Độ Tội cốc đều lộ vẻ không hài lòng, riêng Hồ Cửu còn lớn tiếng chỉ trích: “Lẽ nào sư tỷ đã bị gã mặt trắng này mê hoặc rồi?”

Một kẻ khác cũng lớn tiếng kêu lên: “Tên yêu nghiệt này lấy cắp bảo vật của bản môn, tội đáng muôn chết! Đại sư tỷ, tỷ trở nên mềm lòng như thế từ bao giờ vậy?”

Lục Linh hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng cầm theo trường kích bước từng bước về phía trước, chuẩn bị tham gia vào trận chiến. Đúng vào khoảnh khắc cô ta giơ trường kích lên định đánh về phía Tiêu Hành Chi, bỗng có tiếng xé gió vang lại, một ngọn lửa màu xanh lam bỗng xé toạc hư không bay tới, thanh thế vô cùng dữ dội. Ngay sau đó, ngọn lửa đánh lên cây kích của gã môn nhân Độ Tội cốc, sau nháy mắt khiến cho thứ vũ khí cứng rắn ấy cháy thành than.

“Minh Tiêu Chi Viêm.”

Giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu trầm thấp, còn cả tên của thuật pháp nữa, tất cả đều quen thuộc vô cùng.Lục Linh vừa kinh sợ vừa mừng rỡ, vội ngoảnh đầu nhìn, thấy từ trong rừng có bốn bóng người bước ra. Người dẫn đầu kia vóc dáng cao gầy, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng, tóc bạc như tuyết, không phải Quy Hải Minh thì còn là ai nữa?

Nếu là khi trước, Lục Linh mà nhìn thấy mấy người Quy Hải Minh và Mặc Bạch thì sẽ hết sức căm thù, không tránh khỏi một phen đại chiến. Nhưng lúc này đây, cô ta bỗng cảm thấy lòng nhẽ nhõm, tựa như vừa buông được một tảng đá lớn. Cô ta lập tức thu bán nguyệt kích lại, chống mạnh cái kích xuống đất, lớn tiếng nói với đám môn nhân Độ Tội cốc. “Chúng ta rút lui thôi!”

Nghe thấy mệnh lệnh ấy, cả đám sững sờ, thế rồi có một kẻ ngạc nhiên nói: “Đại sư tỷ, Định Hồn châu còn chưa…”

“Ta nói rút là rút, ngươi không hiểu hay sao?” Lục Linh cắt ngang lời hắn, lớn tiếng nói: “Các ngươi mù cả rồi hay sao mà còn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt? Thuật pháp của Mặc Bạch tiên quân, mấy người chúng ta há có thể ngăn cản nổi, hơn nữa còn có cả gã yêu nghiệt biết dùng tuyệt chiêu của Ứng Long đi cùng, chỉ dựa vào chúng ta thì dù có thêm trăm cái mạng cũng chẳng đủ để chết! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, mau đi thôi!”

Quả nhiên, nghe thấy những lời này, ngay đến Hồ Cửu cũng không tránh khỏi lộ vẻ sợ hãi. Môn nhân của Độ Tội cốc tuy nổi danh thiên hạ về sự can trường, vậy nhưng trong trận chiến ở núi Thanh Xuyên hôm đó, Quy Hải Minh sử ra Hoang Hỏa Phần Thiên, ngay đến Tứ Tượng Lục Hợp trận nổi danh của Thiên Huyền môn cũng không cản nổi, thực là lợi hại phi phàm, cảnh tượng khi xưa vẫn còn sờ sờ trước mắt. Giờ đây, người của ba phái Thiên Huyền môn, Xích Vân lâu và Thập Phương điện đều không có mặt, nếu Độ Tội cốc dốc lòng ứng chiến thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ làm tăng thương vong mà thôi. Nghĩ tới đây, đám người không để ý gì tới Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi nữa, vội vàng tránh vào trong rừng, chẳng bao lâu sau đã biến mắt chẳng còn bóng dáng.

Sau khi đám người đó rút lui, vùng rừng núi lại quay trở về vẻ bình lặng như trước. Tiêu Hành Chi vội hỏi han tinh hình của Ngôn Nhược Thi, sau khi xác nhận là nàng ta không có vấn đề gì lớn mới quay sang nhìn bốn người Tiểu Trúc, ôm quyền hành lễ, trầm giọng nói: “Đa tạ chư vị ra tay tương trợ, Tiêu Hành Chi cảm kích khôn nguôi.”

Trong khi nói, ấn ký hình đám mây màu xanh lục giữa trán ý dần dần không phát sáng nữa, thanh Phong Linh kiếm trong tay trái cũng theo đó mà biến mất. Tiểu Trúc đảo mắt một chút, lẳng lặng nhớ lại những kiến thức mình đọc được trong điển tịch của sư phụ, một lát sau liền vỗ tay, vui vẻ cười nói: “Ta biết rồi! Ngươi chính là Phi Liêm chuyên cai quản gió trong truyền thuyết!”

Phi Liêm là một giống thần thú đầu hươu, mình chim, có khả năng khiến cho gió giục mây vần, bão táp nổi lên. Thấy nguyên thần của mình đã bị nhìn ra, Tiêu Hành Chi khẽ gật đầu, ôm quyền nói: “Đúng thế, nguyên thần của Tiêu mỗ chính là Phi Liêm. Chẳng hay chư vị có điều gì chỉ giáo?”

Y vốn đang toàn thân đẫm máu, sau động tác ôm quyền, vết thương trên vai lại nứt ra làm rỉ máu tươi.Tiểu Trúc thấy vậy thì vội vàng bắt quyết thi triển Khí Dũ thuật - Một môn phép thuật trị liệu đơn giản mà nàng vừa mới được Mặc Bạch truyền thụ gần đây. Chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng bao bọc lấy bờ vai của Tiêu Hành Chi, vết thương vốn sâu đến mức có thể nhìn thấy xương kia tuy vẫn chưa được chữa lành hoàn toàn nhưng đã không còn chảy máu thêm nữa.

Thấy thương thế của tình lang đã đỡ hơn, Ngôn Nhược Thi hơi nhún người hành lễ với Tiểu Trúc, cảm kích nói: “Đa tạ cô nương.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đâu cần khách sáo.” Tiểu Trúc vội vàng xua tay, cười nói: “Thực ra bọn tiểu muội cũng có chút khúc mắc với Độ Tội cốc, thấy bọn họ truy sát hai vị, đương nhiên không thể làm ngơ.”

Hóa ra mấy người Tiểu Trúc dựa vào thuật Lãm Phong Hành của Mặc Bạch mà hóa thành một luồng sáng bay từ núi Xích Vân đến vùng núi Kỳ sơn này, vừa mới hạ xuống đất liền nghe thấy tiếng giao đấu. Cuộc trò chuyện giữa Tiêu Hành Chi, Ngôn Nhược Thi với Lục Linh và đám môn nhân của Độ Tội cốc, trước đó bọn họ không hề nghe thấy. song người của Độ Tội cốc vẫn luôn ngang ngược, không cần biết trắng đen phải trái gì đã muốn trảm yêu trừ ma, điều này thì Tiểu Trúc đã được lĩnh giáo rồi. Thêm vào đó, đối tượng họ vây công là một yêu linh đang bị trọng thương và một nữ tử đang mang thai, những điều khúc chiết bên trong nàng đại khái cũng đoán được mấy phần. Do đó, bốn người chẳng buồn hỏi han gì, cứ ra tay đuổi đám người Lục Linh đi trước đã.

Tất Phi đứng bên cạnh thấy Ngôn Nhược Thi bụng hơi nhô lên, sắc mặt trắng bệch, bèn bước lên phía trước hai bước, chậm rãi nói: “Tại hạ là môn hạ Xích Vân lâu, có biết sơ qua một chút về y thuật, nếu cô nương không chê, xin để tại hạ xem mạch giúp cho.”

Nghe thấy lời này của y,Ngôn Nhược Thi lộ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Dung mạo tuấn tú, chân hơi có tật, sở trường về bùa chú và y thuật, xuất thân Xích Vân lâu, lẽ nào các hạchính là Tất công tử trong nghóm Tru Yêu tứ kiệt?”

Tru Yêu tứ kiệt chính là chỉ Mộ Tử Chân của Thiên Huyền môn, Tất Phi của Xích Vân lâu, Lận Bạch Trạch của Thập Phương điện, Lục Linh của Độ Tội cốc. Nghe nữ tử trước mặt nói ra biệt hiệu của mình khi xưa, Tất Phi thoáng lộ vẻ lúng túng, chậm rãi nói: “Đó là chuyện của quá khứ rồi, tại hạ bây giờ chỉ là phản đồ của Xích Vân lâu mà thôi.”

“Phản đồ?” Ngôn Nhược Thi lại càng tỏ ra ngạc nhiên.”Tất công tử là đại đệ tử của Xích Vân lâu cơ mà, cớ sao lại phản bội sư môn mà làm bạn với yêu linh như thế?”

Nghe thấy lời này, Tất Phi thoáng lộ vẻ buồn bã. Nhìn ra tâm trạng của y, Tiểu Trúc mỉm cười chen vào. “Cô nương ơi, cô không phải cũng yêu thương thần thú Phi Liêm đấy chứ?Hầy, sự đời luân hồi, ai mà biết được kiếp sau mình sẽ là thứ gì chứ. Giống như ta vậy, sư phụ ta từng là giống súc sinh đứng hàng cuối cùng trong lục đạo, về sau tu hành trăm năm trở thành đại tiên, ta thì là một người phàm, nhưng ân nhân cùng bằng hữu của ta lại là yêu linh. Mối tao ngộ của một con người đều là từ chữ “duyên” mà ra, hợp thì đến, không hợp thì đi, hà tất phải phân chia chủng tộc với hệ phái làm gì?”

Lời của nàng khiến Ngôn Nhược Thi ngây người, một lát sau mới hơi nhếch khóe môi, mỉm cười nói: “Cô nương nói rất phải, Nhược Thi quả đã lỡ lời rồi. Vậy xin làm phiền Tất công tử.”

Tất Phi khẽ gật đầu với Tiêu Hành Chi một cái, sau đó nắm lấy cổ tay Ngôn Nhược Thi, bắt mạch cho nàng ta. Không lâu sau, Tất Phi hơi cau mày, trầm giọng nói: “Cô nương mạch tượng rời rạc, thể chất yếu ớt, nếu tạ hạ đoán không nhầm thì hoàn toàn dựa vào thần lực mà Tiêu công tử truyền cho nên mới có thể chứa được linh thai này trong người, nhưng nếu muốn hạ sinh, chỉ e cô nương sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe thấy lời chuẩn đoán của Tất Phi, Ngôn Nhược Thi không hề to ra kinh ngạc, Nàng ta cụp mắt xuống khẽ vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, nói giọng cưng nựng. “Dù có nguy đến tính mạng ta cũng muốn sinh đứa bé này ra cho Tiêu lang, có chết cũng không hối tiếc…”

“Nhược Thi!”Tiêu Hành Chi nhíu chặt đôi mày, cắt ngang lời nàng ta. Y đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của thê tử, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuối ve mu bàn tay của đối phương, chậm rãi nói: “Nàng yên tâm, có Định Hồn châu trong tay, ta ắt sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì đâu.”

Nghe thấy ba chữ “Định Hồn châu” Tiểu Trúc không kìm được ngạc nhiên nói: “Hóa ra Định Hồn châu nằm trong tay hai vị. Thực không dám giấu, chúng tôi chính là vì tìm kiếm nó cho nên mới tới nơi này.”

Vẻ dịu dàng trước đó được thu lại hết, Tiêu Hành Chi nhíu chặt đôi mày, kéo Ngôn Nhược Thi ra sau lưng, để lộ vẻ đề phòng và cảnh giác. Nhìn ra suy nghĩ của y, Tiểu Trúc vội vàng xua tay, cười nói: “Hai vị cứ yên tâm, chúng tôi không phải hạng người ngang tàng không nói lý lẽ như Độ Tội cốc đâu. Kỳ thực, chúng tôi tìm kiếm Định Hồn châu là để siêu độ cho các hồn phách bị giam giữ trong một tà trận, giúp bọn họ được quay trở lại vòng luân hồi, không phải tiếp tục chịu khổ nữa.”

Sau đó, Tiểu Trúc kể lại sơ lược chuyện Luyện Hồn Huyết trận, có điều lại giấu giếm việc có liên quan tới Xích Vân lâu và Chính Đức chân nhân, chỉ nói rằng bọn họ phát hiện có người bày ra tà trận, giam giữ hồn phách của rất nhiều người, thế nên mới muốn dùng Định Hồn châu để giải thoát cho những hồn phách đó, đồng thời phá hủy hoàn toàn tà trận kia.

Nghe nàng nói rõ căn nguyên, Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi đưa mắt nhìn nhau,dùng ánh mắt để trao đổi suy nghĩ. Thế rồi Ngôn Nhược Thi bèn lấy từ trong tay áo ra một viên bảo châu lấp lánh ánh sáng, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải là vật tầm thường. Chỉ nghe Ngôn Nhược Thi khẽ nói: “Các vị đã có việc quan trọng cần làm như thế, vậy viên Định Hồn châu này các vị hãy tạm thời bảo quản đi.”

Nói rồi, Ngôn Nhược Thi bèn đưa Định Hồn châu cho Tiểu Trúc. Tiểu Trúc không ngờ đối phương lại hào sảng và đứt khoát như vậy, liền ngạc nhiên nói: “Cô nương, viên bảo châu này vô cùng quan trọng với cô, cô cứ thế giao nó ra như vậy, lẽ nào không sợ chúng tôi lừa gạt cô, cầm nó đi rồi không trả lại hay sao?”

Ngôn Nhược Thi khẽ lắc đầu nói: “Vừa rồi, nếu không có các vị ra tay tương trợ, ta với Tiêu lang chỉ e đã bị người của Độ Tội cốc lấy đi tính mạng. Hơn nữa, viên Định Hồn châu này cũng không phải là của vợ chồng ta, kỳ thực nó vốn là bảo vật của Độ Tội cốc đấy…”

Ngôn Nhược Thi chậm rãi kể với mấy người Tiểu Trúc về nguồn cơn mọi sự. “Còn chưa kịp giới thiệu với các vị, ta vốn họ Ngôn, sinh ra ở Trường Ninh trấn.Quê ta tuy có tên là Trường Ninh nhưng lại chẳng hề yên bình.Mười năm trước, Ứng Long và Tương Liễu đại chiến nơi Đông Hải, khiến cho đất trời rúng động, yêu nghiệt hoành hành. Gần quê nhà ta có hung thú Cùng Kỳ thường xuyên xuất hiện, thấy người là ăn, đã làm hại hơn trăm người, vô cùng hung dữ. Cư dân trong trấn ai cũng lo sợ, cuối cùng mọi người liền quyết định dù phải tha phương cầu thực cũng không thể ở lại Trường Ninh trấn nữa. Khi đó, ta mới chín tuổi, chỉ có thể theo cha mẹ bỏ nhà ra đi. Còn nhớ lúc ấy, hơn hai ngàn cư dân Trường Ninh trấn cùng chạy trốn, Cùng Kỳ đuổi sát theo sau. Có một ông lão cao tuổi vì muốn tạo cơ hội sống sót cho con cái mình đã lấy thân làm mồi dụ cho Cùng Kỳ ăn, từ đó giúp mọi người có thêm thời gian chạy trốn. Hành động của ông lão khiến tất cả mọi người đều vô cùng cảm động, nhưng có lẽ ông dù nằm mơ cũng không ngờ được sự xả thân của mình lại trở thành lời nhắc nhở cho một số kẻ xấu xa…”

Nói tới đây, Ngôn Nhược Thi khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu vẻ hết cách. “Khi đó, có mấy gã hán tử tráng niên sau khi nhìn thấy hành động xả thân của ông lão bèn gào lên: “Gặp hồi tai nạn, sinh tồn là trên hết, người già nên nhường cho người trẻ, chúng ta cần phải duy trì hương hỏa của Trường Ninh trấn mới được!” Sau đó, bọn họ liền ép những người già khác phải làm theo ông lão đã tự nguyện xả thân kia, lấy thân mình làm mồi cho hung thú. Nếu có ai không bằng lòng, bọn họ sẽ đánh gãy hai chân của người đó rồi vứt lại phía sau, để cho Cùng Kỳ ăn thịt…”

Nghe tới đây, Tất Phi hít vào một hơi khí lạnh, kinh hãi nói: “Không ngờ lại có kẻ táng tận lương tâm như vậy, thực không bằng loài cầm thú, so với Cùng Kỳ còn đáng sợ hơn!”

Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, cất giọng hờ hững nói: “Lòng người độc địa còn hơn xa yêu linh dị thú, đạo lý này lẽ nào ngươi còn chưa nhìn thấu ư?”

Tất Phi vốn cũng là hạng giỏi ăn nói biện bác, nhưng bị Quy Hải Minh hỏi như vậy thì bất giác nghẹn lời, suốt hồi lâu chẳng nói nổi lời nào, đành cúi đầu im lặng. Còn Tiểu Trúc thì khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đáng thương nhất vẫn là ông lão đã xả thân vì người khác kia. Ông ấy vốn làm ra một hành vi đại nhân đại nghĩa, vậy nhưng lại khiến những ông lão khác mất mạng, nếu ở dưới suối vàng biết được chuyện này, liệu ông ấy có hối hận vì việc mình đã làm không? Sư phụ ơi sư phụ, như thế có tính là lòng tốt nhưng làm ra chuyện xấu không?”

“Nha đầu ngốc nghếch!” Mặc Bạch co ngón tay lại, khẽ cốc lên trán Tiểu Trúc một cái. “Con nghĩ là không có ông lão đó thì những người kia sẽ không nghĩ ra được biện pháp khác để giữ mạng ư? Xét cho cùng, đây không phải là lỗi của ông lão, chỉ bởi có người lòng mang ác niệm, vì giữ tính mạng của mình mà bất chấp thủ đoạn, ngay đến những tiêu chuẩn cơ bản nhất của một con người cũng vứt bỏ.”

Ngôn Nhược Thi khẽ gật đầu nói: “Tiên quân nói rất đúng, những người đó quả thực đã mất hết tính người. Khi những người già đã bị bỏ lại hết và mất mạng trong miệng Cùng Kỳ, đám người đó chuyển sự chú ý qua phía những đứa trẻ, nói cái gì mà: “Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, trẻ con mất rồi có thể sinh tiếp, phải giữ người đang độ tráng niên lại thì hương hỏa của Trường Ninh trấn mới được duy trì.” Khi đó, ta còn ít tuổi, bị một gã hán tử chụp lấy cánh tay, ném về phía sau cùng của đoàn người…”

Tuy đã mười năm trôi qua, cảnh tượng đáng sợ ngày hôm đó vẫn như sờ sờ trước mắt Ngôn Nhược Thi: Giữa những tiếng bước chân hỗn loạn, một cô bé ít tuổi bị ngã đến nỗi mặt mũi bầm dập, chỉ biết bò rạp trên mặt đất, không thể động đậy. Cùng Kỳ kêu lên một tiếng rợn người, lao thẳng về phía cô bé. Chính trong khoảnh khắc ấy, bỗng có một bóng đen nhảy qua thân thể cô bé, lao thẳng về phía Cùng Kỳ. Người đàn ông đó khua mạnh hai tay, lớn tiếng kêu lên: “Yêu quái, tới chỗ ta đây này!” Đồng thời chạy về hướng ngược với hướng đoàn người đang bỏ chạy, xem chừng muốn dùng thân mình dụ hung thú đi. Cùng lúc ấy, một đôi tay ấm áp bế cô bé lên. Giữa cơn mơ màng, cô bé bỗng cảm thấy mặt mình lạnh ngắt, hóa ra có một giọt nước lạnh băng vừa nhỏ xuống bờ má cô bé. Do bị thương nặng, cô bé phải cố hết sức mới mở được mắt, liền phát hiện mẹ đang bế mình, hai mắt nhòe lệ, còn người đàn ông dụ yêu quái đi chính là cha của cô bé….

Thấy Ngôn Nhược Thi suốt hồi lâu không nói năng gì, hai mắt đỏ heo, Tiêu Hành Chi bèn đưa tay tới, nắm chặt lấy bàn tay thon của thê tử. Cảm giác ấm áp truyền lại đầu ngón tay khiến Ngôn Nhược Thi tỉnh táo trở lại từ trong dòng hồi ức, nàng bèn ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành Chi, dùng ánh mắt tỏ ý “thiếp không sao”, sau đó lại mỉm cười áy náy với mọi người, kể tiếp: “Đúng vào khoảnh khắc Cùng Kỳ tiến lại gần, cha ta đã dụ con hung thú đó đi, còn mẹ ta thì bế ta lên chạy về hướng khác. Chính vào lúc ấy, ta chợt nghe thấy Cùng Kỳ kêu lên một tiếng thảm thiết, thì ra có mấy vị cao thủ của Độ Tội cốc vừa khéo đi ngang qua, liên thủ chế ngự được Cùng Kỳ. Mẹ vội bế ta chạy trở lại tìm cha, nhưng còn chưa tới được chỗ Cùng Kỳ thì mẹ đã che mắt ta lại. Nhưng… qua kẽ ngón tay của mẹ, ta đã nhìn thấy cha ta khi ấy đã bị con hung thú cắn… Thấy Cùng Kỳ bị giết, mọi người đều mừng rỡ vô cùng, đặc biệt là mấy tên hán tử tráng niên kia, không ai là không lớn tiếng hoan hô. Mẹ bế ta trong lòng nhưng không quay về với đoàn người mà giao ta cho một vị tiền bối Độ Tội cốc, nhờ ông ấy chăm sóc ta. Ta vẫn còn nhớ trong thời khắc cuối cùng, mẹ đã nói với ta một câu như thế này: “Thi Thi, hãy hứa với mẹ, đừng nhìn nhé!” Ta nghe lời mẹ, ngoan ngoãn nhắt chặt mắt lại, không nhìn gì cả. Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng rất nhiều người kêu ré lên kinh hãi. Về sau, ta mới biết, thì ra mẹ giấu một con dao nhỏ trong tay áo, đi về phía gã hán tử đã vứt ta lại phía sau, đâm thẳng con dao đó vào ngực hắn. Về sau, giữa những tiếng kêu hoảng hốt của mọi người, mẹ lại đi tới bên cạnh thi thể của cha ta, tự vẫn mà chết.”

Nghe kể tới đây, Mặc Bạch khẽ cất tiếng thở dài, Tất Phi lắc đầu thương cảm, Quy Hải Minh mặt lạnh như sương, Tiểu Trúc cúi gằm mặt xuống, cảm thấy trái tim nặng trịch, muốn cất lời an ủi song lại chẳng biết nên nói thế nào.

Chỉ nghe Ngôn Nhược Thi nói tiếp: “…Vị tiền bối của Độ Tội cốc sau khi hỏi thăm đã biết được tiền nhân hậu quả, lại thấy ta mất cả cha mẹ, cơ khổ lênh đênh, bèn mang ta về Độ Tội cốc. Nhưng bắt đầu từ hôm đó, hai mắt ta chẳng nhìn thấy gì nữa, bởi vì chỉ cần mở mắt ra, trước mắt lại xuất hiện một màn sương máu dày đặt cùng với những cảnh tượng đáng sợ tột cùng, do đó ta đành thường xuyên nhắm chặt hai mắt lại. Vị tiền bối đưa ta về Độ Tội cốc kia vốn muốn dạy ta luyện võ, nhưng thấy ta hai mắt chẳng thấy đường, thêm vào đó từ nhỏ đã yếu đuối, thế nên đành bỏ cuộc. Về sau, ta lớn lên trong Độ Tội cốc, chuyên làm các việc lặt vặt như giặt giũ, quét dọn.Ta tuy không phải là môn hạ của Độ Tội cốc nhưng các đệ tử trong cốc đều đối xử với ta rất tốt, đặc biệt là Lục tỷ tỷ, tỷ ấy thường xuyên tới nói chuyện với ta, kể cho ta nghe những chuyện thú vị trên giang hồ.”

“Thì ra là vậy.” Tất Phi khẽ gật đầu, nói.”Chẳng trách cô nương lại biết được nhiều chuyện về Tru Yêu tứ phái như thế.”

Tiểu Trúc nhìn vào đôi mắt long lanh mọng nước của Ngôn Nhược Thi, tò mò hỏi: “Ngôn tỷ tỷ, vậy về sau mắt của ty làm sao mà khỏi được thế?”

Ngôn Nhược Thi kẽ nở nụ cười dịu dàng, dõi ánh mắt qua thanh niên tuấn tú bên cạnh. Tiêu Hành Chi vẫn luôn chú ý quan sát nàng, thấy nàng nhìn qua thì khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng, thay nàng nói tiếp: “Hai năm trước, người của Độ Tội cốc nói cái gì mà trừ ma vệ đạo, vô cớ xông lên Bá Phong sơn, thiêu hủy động phủ của ta. Trong cơn tức giận, ta một mình xông vào Độ Tội cốc, định dùng lối gậy ông đập lưng ông, thiêu sạch môn phái của bọn họ. Nhưng khi ta xông vào trong cốc thì lại vừa khéo nhìn thấy một cô gái mù đang luống cuống quét dọn lá cây cùng cành cây khô rơi dưới đất.”

Ngôn Nhược Thi bật cười khúc khích, trên khuôn mặt nhợt nhạt xuất hiện nụ cười dịu dàng.”Lại còn nói nữa, khi chàng đến thì gió dữ nổi lên, cành lá rơi rụng lả tả, mới khiến thiếp rơi vào tình cảnh khó xử như vậy. Mà càng buồn cười hơn nữa là huynh ấy đã nghĩ ta bị Độ Tội cốc bắt cóc về để làm hạ nhân… Huynh ấy à, sao không chịu nghĩ xem, nếu thật sự muốn bắt người về để làm việc, có ai lại đi bắt một người mù chứ?”

Câu cuối cùng đó nàng ta hiển nhiên là nói với Tiêu Hành Chi. So với vẻ tươi cười rạng rỡ của Ngôn Nhược Thi, trên gương mặt tuấn tú của Tiêu Hành Chi lúc này bất giác hiện lên mấy tia ngượng ngùng, kế đó y hạ thấp giọng xuống, nói với vẻ hơi mất tự nhiên: “Chuyện này đâu trách ta được. Ta ở trên Bá Phong sơn tu hành hơn sáu trăm năm, chưa từng hỏi tới chuyện đời. Nếu không vì Độ Tội cốc ức hiếp tới tận cửa, ta đã chẳng xuống núi báo thù như vậy. Khi đó, ta cứ ngỡ cái đám Độ Tội cốc gì đó kia là một lũ cường đạo chuyên phá nhà cướp của, bằng không đã chẳng ngang ngược ngông cuồng như vậy.”

Nghe thấy lời biện bạch của y, không chỉ Ngôn Nhược Thi, ngay đến Tiểu Trúc cũng bật cười thành tiếng.”Phì, Tiêu công tử nói hay lắm! Đám môn nhân Độ Tội cốc đó hành sự ngang ngược, ỷ có võ nghệ hơn người mà đi làm càn khắp nơi, còn đến cả chỗ của sư phụ ta để quấy phá, như thế không phải là cường đạo thì là gì? Mà về sau thì sao?Có phải là hai vị vừa gặp đã yêu nhau, tình đầu ý hợp, Tiêu huynh liền bỏ qua luôn chuyện báo thù không?”

Nghe Tiểu Trúc nói thẳng như vậy, Ngôn Nhược Thi lộ vẻ xấu hổ, dịu giọng nói: “Khi ấy, mắt ta không thể nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy một giọng nói xa lạ vang lên đầy giận dữ. “Không ngờ Độ Tội cốc lại bắt một cô gái mù phải làm việc thế này, đúng là không biết xấu hổ.Đi nào, ta đưa cô xuống núi.” Ta cứ ngỡ huynh ấy làm một đệ tử mới tới, vì hiểu lầm sư môn nên mới đâm ra bất bình. Thế là ta bèn giải thích với huynh ấy một phen, nói rằng có cao nhân của Độ Tội cốc đã giết chết hung thú Cùng Kỳ, sau đó mang ta về trong cốc, nuôi nấng ta thành người. Sau khi nói xong, ta chờ mãi không nghe thấy huynh ấy đáp lại, đương lúc ngạc nhiên thì chợt thấy cơn giớ dũ dội kia ngừng lại.”

Tiêu Hành Chi nghiêm túc nói: “Ta vốn thấy người của Độ Tội cốc vô duyên vô cơ phá hủy động phủ của ta, nghĩ rằng họ ắt là hạng xấu xa tột bậc. Ai ngờ đám người kiêu căng ngang ngược đó cũng không phải là đều đáng chết, vì một đời người chỉ có mấy chục năm, tầm mắt hạn hẹp cũng là điều khó tránh khỏi. Còn ta đây đã tu hành sáu trăm năm ròng, sao phải đi tính toán chi ly với một đám hậu bối chứ? Cơn giận của ta khi tới trả thù cũng theo đó mà tan đi hết thảy.”

“Tiêu công tử đúng là người hiểu đạo lý.”Tất Phi cất lời cảm khái.”Còn về hành vi của Độ Tội cốc thì thực ra không phải là vô cớ gây sự đâu. Căn nguyên là hai năm nay, phong ấn bên bờ Hải Đông không ngừng chấn động để tránh Ứng Long và Tương Liễu thoát ra ngoài, liên minh Tru Yêu mới phải bôn ba khắp nơi, một mặt là tìm bảo vật Vân Sinh kính để tạo thêm phong ấn khác, một mặt săn giết các yêu linh trong thiên hạ, dùng nội đan của yêu linh để gia cố phong ấn vốn có.”

Lời giải thích của Tất Phi lập tức khiến bầu không khí trở nên băng giá: Quy Hải Minh mặt lạnh như sương, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén. Mặc Bạch thì hơi nhíu đôi mày, hiển nhiên đã thả hồn suy nghĩ vu vơ. Tiểu Trúc thấy vậy liền biết rằng Quy Hải Minh lại nhớ tới mối huyết hải thâm thù của cha mẹ, song không rõ sư phụ Mặc Bạch đang nghĩ cái gì. Nàng thầm cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn vội vã chuyển chủ đề, cất lời hỏi Ngôn Nhược Thi: “Vậy về sau thì sao? Chính Tiêu công tử đã chữa khỏi mắt cho cô nương đúng không?”

“Đúng vậy” Ngôn Nhược Thi khẽ gật đầu, nói.”Khi đó, Lục tỷ tỷ thường xuyên phải ra ngoài làm việc, ít khi có thời gian rảnh tới trò chuyện với ta. Còn ta không biết gì về võ thuật, do đó cũng ít có tiếng nói chung với các đệ tử khác. Tiêu lang thấy ta thường xuyên ngồi một mình buồn bã, liền tới trò chuyện cùng ta. Ta không rõ huynh ấy trông như thế nào, càng không biết huynh ấy là thần thú, chỉ nghĩ huynh ấy là một người tốt bụng, dù rằng thường xuyên nói năng quá khích, không nể mặt ai. Để ta có thể thấy lại ánh mặt trời, mỗi buổi chiều tối huynh ấy đều đưa thuốc tới, nhờ thế mà làn sương mù màu máu trước mắt ta dần tan đi. Mỗi lần ta hỏi huynh ấy đó là loại thuốc gì, huynh ấy đều né tránh không trả lời.Có một lần, ta cố tình giấu một ít thuốc đi, sau đó cầm đi nhờ một vị đại phu trong cốc xem hộ. Đại phu xem xong thì tỏ ra kinh ngạc vô cùng, sau đó liền nói với ta đó là vẩy của Xích Nhu…”

“Ồ, Xích Nhu?” Tiểu Trúc ngạc nhiên nói. “Theo như ta biết thì Xích Nhu là một giống cá lạ được ghi lại trong Nam Hoa Kinh [2] , ăn vào có thể chữa được bách bệnh. Có điều nó sinh sống ở vùng đầm Tức Dực, một nơi địa hình vô cùng hiểm trở, thường xuyên có dị thú xuất hiện. Cho dù Tiêu công tử có là thần thú Phi Liêm đi chăng nữa thì muốn bắt được nó cũng khó tránh khỏi một phen đại chiến, thậm chí còn chưa chắc đã có thể toàn thân trở về…”

[2] Nam Hoa Kinh hay còn gọi là Trang Tử, Nam Hoa chân kinh, là cuốn sách triết học nổi tiếng thường được cho là của Trang Châu thời Chiến Quốc viết. Cuốn sách ngoài giá trị triết lý còn có giá trị nghệ thuật rất cao, được Kinh Thánh Thản liệt vào hạng nhất trong lục tài tứ thư của Trung Quốc.

Nói tới đây, Tiểu Trúc đưa mắt nhìn qua phía Tiêu Hành Chi, cười hì hì, nói: “Có điều, để giai nhân có thể sáng mắt trở lại, dù nguy hiểm đến mấy chắc Tiêu công tử cũng chẳng ngại.”

Ngôn Nhược Thi đỏ bừng hai má, khẽ nói: “Bắt đầu từ lúc đó, ta liền biết huynh ấy không phải là đệ tử của Độ Tội cốc. Thử nghĩ mà xem, trong cốc có đệ tử nào tài giỏi như vậy, có thể lấy được vảy của Xích Nhu từ trong đầm Tức Dực trở về?Hôm đó, huynh ấy lại đưa thuốc đến cho ta, nhưng ta không chịu uống, vì ta không muốn huynh ấy phải vì ta mà hao tâm tổn sức thêm nữa. Nhưng huynh ấy lại cho rằng ta đã phát hiện ra huynh ấy không phải là người phàm, sinh ra sợ hãi huynh ấy, bèn bừng bừng nổi giận, căm phẫn bỏ đi….”

Tình cảnh ngày hôm đó, mãi tới bây giờ Ngôn Nhược Thi vẫn còn nhớ như in: Nàng không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy xung quanh nổi lên từng cơn gió rét, cái lạnh như ngấm sâu trong xương cốt nàng. Giọng nói quen thuộc đó mang theo một vẻ phẫn nộ trước giờ chưa từng có: “Đúng vậy, Tiêu mỗ quả thực là yêu linh. Thật không ngờ tình nghĩa trò chuyện tâm tình nửa năm nay rốt cuộc vẫn không so được với hai chữ “khác loài”.Đã như vậy, Tiêu mỗ cũng không muốn làm cô khó xử. Từ nay chúng ta ân đoạn, nghĩa tuyệt, Tiêu mỗ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt cô nữa. Cáo từ.”

Đó chỉ là hai chữ “cáo từ” hết sức bình thường, vậy nhưng lại giống như một lưỡi dao lạnh giá đâm thẳng vào trái tim nàng. Nàng muốn cất lời giải thích,nhưng Tiêu Hành Chi đến đi như gió, sau nháy mắt đã biến mất chẳng còn bóng dáng.Nàng nôn nóng gọi to, nhưng lại chẳng có lời đáp lại. Lúc ấy, sự cô độc và lạnh giá chưa từng xuất hiện khiến nàng bối rối chân tay, không biết nên làm thế nào. Nàng cảm thấy dường như mình đã quay trở về thời thơ ấu, khi mẹ bảo nàng nhắm chặt mắt lại, thế rồi, giữa bóng tối vô biên, người thân thiết nhất của nàng trên đời đã bỏ nàng mà đi, từ đó chẳng bao giờ còn có ngày gặp lại…

Mãi đến lúc này, vừa nghĩ tới cảm giác bất lực khi đó, Ngôn Nhược Thi lại cảm thấy lòng hơi giá lạnh. Nàng nắm chặt năm ngón tay lại, đồng thời cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của phu quân, rồi mới nói tiếp: “Ta không muốn bị Tiêu lang hiểu lầm, càng không muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với huynh ấy, bèn quyết định đi ra ngoài tìm kiếm. Ta hỏi Lục tỷ tỷ xem tỷ ấy có từng nghe nói tới loài yêu linh nào sở trường về điều khiển gió hay không. Lục tỷ tỷ bèn nói cho ta biết, không lâu trước đó bọn họ từng thiêu hủy động phủ của Phi Liêm, vốn muốn bắt sống nó nhưng lại chẳng tìm ra được. Mãi tới lúc ấy, ta mới biết tại sao Tiêu lang lại xuất hiện ở Độ Tội cốc, đồng thời cũng hiểu được rằng Tiêu lang tuyệt đối không phải là người xấu, bởi dù đang đến để trả thù với lòng đầy lửa giận, nhưng sau khi tra rõ nguồn cơn, huynh ấy không hề truy cứu gì về việc động phủ bị thiêu hủy nữa, còn hao tổn mất bao nhiêu tâm sức vì một người phàm như ta… Mắt ta tuy mù nhưng lòng không hề mù, ai đối xử chân thành với ta, ta có thể cảm nhận được. Bắt đầu từ lúc đó, ta liền tự hứa với mình, cho dù đường đi có gian khó thế nào, ta cũng phải tìm được Tiêu lang, sau đó biểu đạt tâm ý với huynh ấy, nói với huynh ấy rằng ta chưa từng vì huynh ấy không phải là người thường mà đem lòng chê ghét huynh ấy.”

Nói tới đây, Ngôn Nhược Thi khẽ cười một tiếng, dời ánh mắt qua phía người thanh niên bên cạnh, sau đó dịu dàng nói tiếp: “Ta lét lút rời cốc, vốn ngỡ rằng sẽ gặp phải vô số khó khăn, nào ngờ ngay chiều tối hôm sau huynh ấy đã lại cưỡi gió mà tới, lặng lẽ đưa bát thuốc được sắc bằng vảy của Xích Nhu cho ta…”

“Phì! Tiểu Trúc bật cười thành tiếng, thấy Tiêu Hành Chi lộ vẻ ngượng ngùng thì vội vàng đưa tay trái lên che miệng, sau đó vừa phẩy tay vừa cười nói: “Khụ! Tiêu huynh tuy nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt Ngôn cô nương nữa, song khi ấy mắt cô nương không nhìn thấy gì, cho nên y cũng không tính là làm trái với lời đã nói.”

Mọi người đều khẽ mỉm cười, duy có Tiêu Hành Chi là vẫn tỏ ra lúng túng. Chỉ nghe Ngôn Nhược Thi kể tiếp: “Tiêu lang xưa nay vẫn luôn miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng tuy chẳng nể nang ai, vậy nhưng vẫn nhớ tới đôi mắt của ta, mới đưa thuốc tới. Ta sợ huynh ấy tới lui như gió, thoắt cái sẽ lại rời đi, trong cơn nôn nóng bèn nắm lấy cánh tay huynh ấy, xin huynh ấy ở lại nghe ta giải thích. Nhưng trên thực tế, khi đó đầu óc ta đang rối bời, chẳng biết phải biểu đạt tâm ý như thế nào cả, chỉ nói bừa rằng ta nguyện lòng đi theo huynh ấy suốt đời suốt kiếp.”

“Ú chà chà…” Tiểu Trúc bật cười thành tiếng.Mặc Bạch thì nhếch khóe môi, nở một nụ cười đầy ý vị.Còn Tất Phi thì tươi cười cất lời trêu chọc. “Kinh Thi có câu rằng: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu [3] , chẳng ngờ qua chỗ Ngôn cô nương đây thì lại thành một khúc Hoàng cầu phượng [4] như thế.”

[3] Trích Quan thư, Kinh thi, ý rằng người thục nữ thùy mị nết na, rất xứng đôi vừa lứa với bậc quân tử, thường chỉ việc người con trai theo đuổi người con gái.

[4] Nguyên có một khúc nhạc nổi tiếng của Tư Mã Tương Như tên là Phượng cầu hoàng, ý rằng con chim phượng trống đi tìm con chim phượng mái, ngầm chỉ người con trai theo đuổi con gái, ở đây thì ngược lại, tức là người con gái theo đuổi người con trai.

Mọi người đều cười tươi rạng rỡ, duy có Quy Hải Minh là nhíu chặt đôi mày, sắc mặt âm trầm, chẳng nói năng gì. Có điều, lúc này toàn bộ sự chú ý của Tiểu Trúc đều đặt lên người Ngôn Nhược Thi, tập trung lắng nghe xem nàng ta và Tiêu Hành Chi đã nảy sinh tình cảm như thế nào, do đó không hề phát hiện sự lạ thường của Quy Hải Minh.

Ngôn Nhược Thi thẹn thùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Lúc ấy, lòng ta rối như tơ vò, nói chẳng lựa lời. Chỉ bởi ta từng nghe huynh ấy kể huynh ấy không còn người thân, bao nhiêu năm nay vẫn luôn ở một mình. Khi đó, ta nghĩ, ta không biết võ công, cũng không biết dùng phép thuật, nhưng ít ra vẫn có thể làm việc nhà rồi thỉnh thoảng trò chuyện với huynh ấy một chút cũng tốt.”

“Nhưng sau khi ta biểu đạt tâm ý, huynh ấy lại im lặng suốt hồi lâu, chẳng nói năng gì. Nếu không phải vẫn đang nắm chặt cổ tay của huynh ấy, có lẽ ta sẽ cho rằng huynh ấy đã lẳng lặng rời đi rồi. Ta chờ rất lâu, mới nghe huynh ấy lạnh lùng hỏi: “Ta là yêu linh, nàng không sợ hãi chút nào ư?” Thực ra, do những điều tai nghe mắt thấy hồi nhỏ, ta sợ yêu linh vô cùng. Ta còn tưởng rằng tất cả yêu linh trên đời đều giống như Cùng Kỳ, vừa hung tàn vừa đáng sợ. Nhưng khi đó, trong lòng ta chỉ có một chấp niệm duy nhất. Dù Tiêu lang có bộ dạng quái dị thế nào đi nữa, kể cả huynh ấy có ba đầu sáu tay hay thậm chí đáng sợ hơn Cùng Kỳ gấp trăm lần, ta cũng sẽ đi theo huynh ấy cả đời, không để huynh ấy phải cô độc một mình nữa.”

“Nhược Thi!” Tiêu Hành Chi khẽ cất tiếng gọi khuê danh của thê tử. Ngôn Nhược Thi tươi cười nhìn phu quân, sắc mặt nàng tuy không được tốt nhưng nụ cười bên khóe miệng lại hết sức chân thành, khiến lòng người lay động.

Thấy phu thê bọ họ cầm sắt hòa hợp, ân ái với nhau như vậy, Tiểu Trúc liền vỗ tay, cười nói: “Ngôn tỷ tỷ và Tiêu công tử không ngại sự khác biệt về chủng tộc, hết lòng yêu thương nhau, thực là một giai thoại tuyệt vời. Trong quãng thời gian vừa qua, đây là câu chuyện đẹp nhất mà ta được thấy. Tiểu Trúc xin chúc hai vị trăm năm hòa hợp, duyên tình lâu bền, có thể rời xa những nỗi ưu lo nơi tục thế, vĩnh viễn làm một cặp chim liền cánh, cây liền cành.”

Lời chúc phúc chân thành của nàng khiến Ngôn Nhược Thi và Tiêu Hành Chi mỉm cười nhìn nhau, rồi cùng cất lời cảm tạ. Nhưng Quy Hải Minh đứng ở một bên thì từ đầu đến cuối luôn nhíu chặt đôi mày, trong đôi mắt lạnh băng thoáng qua một tia khác lạ.

“Về sau, Tiêu lang vẫn kiên trì đi tìm vảy của Xích Nhu về chữa bệnh cho ta. Ta biết với tính cách của huynh ấy, dù có khuyên cản cũng chẳng ích gì,chỉ đành cả ngày cầu khấn, hy vọng ông trời phù hộ cho huynh ấy bình an trở về.” Ngôn Nhược Thi chậm rãi nói. “Rồi đến một ngày, màn sương máu trước mắt ta rốt cuộc đã tan đi hết thảy, ta lại có thể thấy ánh mặt trời, cũng lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của Tiêu lang, mới hay hóa ra yêu linh không phải đều đáng sợ như ta tưởng tượng…”

“Không những không hề đáng sợ, mà còn là một cậu trai tuấn tú nữa chứ, phen này cô nương coi như đã hời lớn rồi.” Mặc Bạch cất lời trêu chọc, khiến cho Ngôn Nhược Thi đỏ bừng hai má, thẹn thùng nói: “Đã khiến tiên quân chê cười rồi. Sau đó, Tiêu lang còn dẫn ta về Trường Ninh trấn, đi bái tế cha mẹ ta. Ở trước mộ cha mẹ, ta và Tiêu lang đã có lời định ước chung thân.”

“Sau khi thành thân, ta và Tiêu lang cùng nhau sinh sống trên vùng núi Kỳ Sơn này. Vì nơi đây địa hình hiểm trở, không dễ bị người của Độ Tội cốc và liên minh Tru Yêu phát giác. Ta vốn ngỡ rằng ngày tháng cứ thế trôi qua trong bình lặng, nhưng rồi đến một ngày, ta đã mang giọt máu của Tiêu lang trong người…”

Nói tới đây, Ngôn Nhược Thi khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Chính như Tất công tử vừa rồi đãnói, với thể trạng như của ta bây giờ thì khó mà sinh đứa bé ra được. Tiêu lang lo lắng cho ta, đã lẻn vào Độ Tội cốc, lấy trộm bảo vật Định Hồn châu.”

Ngôn Nhược Thi tuy chỉ nói sơ qua nhưng Tiểu Trúc cũng đã đoán được tám, chín phần duyên cơ trong chuyện này: Ngôn cô nương là một người phàm, lại mang thai với thần thú, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Còn Định Hồn châu thì có công hiệu ngưng hồn tụ phách, có thể hỗ trợ nàng ta trong lúc lâm bồn, giúp nàng ta không đến nỗi hồn phi phách tán.

“Kể từ ngày ta đi theo Tiêu lang, không từ mà biệt, Lục tỷ tỷ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ta. Khi Định Hồn châu bị Tiêu lang lấy cắp, tỷ ấy có lẽ đã nhớ lại việc lúc trước ta từng hỏi về giống yêu linh có khả năng điều khiển gió, liền sinh lòng nghi ngờ, đi điều tra khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được đường tới vùng Kỳ Sơn này. Khi đó, ta đang bị động thai, Tiêu lang phải truyền linh lực của bản thân vào cơ thể ta, thêm vào đó, ta và Độ Tội cốc lại có quan hệ sâu sắc nên chàng cũng không muốn làm hại đến tính mạng của bọn họ,thành ra hai người bọn ta phải trốn chạy vô cùng vất vả, cuối cùng bị người của Độ Tội cốc bao vây. Nếu không nhờ các vị ra tay ứng cứu, chắc ta và Tiêu lang khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này. Nhược Thi xin cảm tạ các vị ân công một lần nữa.”

Dứt lời, nàng ta nhún người hành lễ, sau đó lần lượt gật đầu tỏ ý cảm ơn với bốn người. Khi nàng ta quay qua cảm ơn Quy Hải Minh, chỉ thấy Quy Hải Minh lùi sang bên nửa bước, cố tình tránh đi, hơn nữa lúc này y còn đang nhíu chặt đôi mày, cặp mắt xưa nay vẫn luôn sắc lạnh như dao ánh lên những tia lấp lánh. Đồng thời, y còn ngoảnh đầu qua một bên, dường như không muốn tiếp xúc với anh mắt cảm kích của Ngôn Nhược Thi.

Khi Ngôn Nhược Thi quay qua phía Tiểu Trúc, Tiểu Trúc vội vàng đưa tayđỡ nàng ta dậy, cười nói: “Ngôn tỷ tỷ, đáng ra phải là bọn muội cảm ơn tỷ mới đúng, đa tạ tỷ đã cho mượn Định Hồn châu. Tỷ yên tâm, sau khi phá xong tà trận, bọn muội nhất định sẽ mau chóng trả lại bảo châu.”

Tất Phi hai tay ôm quyền, khom người hành lễ với Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi, chân thành nói: “Đa tại hai vị khẳng khái tương trợ, Tất mỗ xin thay Thích sư thúc cảm ơn hai vị.”

“Tất công tử không cần cảm ơn đâu, bọn ta cũng chỉ khẳng khái thay người khác thôi mà.” Ngôn Nhược Thi nở nụ cười vẻ hết cách,