Chương 10 Ứng Long
Từng làn sóng lớn bị gió dữ cuốn lên, không ngừng vỗ vào những tảng đá ngầm ở gần bờ, phát ra âm thanh rền vang như sấm.Mây đen từ từ tràn đến, che phủ khắp bầu trời. Chính trong khoảng không gian u ám và nặng nề ấy, một tia sét chợt xé toạch bầu trời đánh xuống! Sau nháy mắt, giữa trời đất bỗng xuất hiện một cây đinh ba sáng lòa đánh thẳng xuống mặt biển nổi sóng!
Gió càng lúc càng lạnh, mưa càng lúc càng lớn, sóng càng lúc càng dữ dội.Trên mặt biển sục sôi, những cơn sóng dữ ngợp trời chừng như có thể nuốt chửng tất thảy. Thế nhưng, có bảy cây cột sắt vẫn đứng sừng sững giữa đất trời, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, kết hợp lại tạo thành Thất Tinh trận pháp. Mặc kệ cho cuồng phong gào rít, sóng biển cuộn trào,Thất Ấn Tinh trụ vẫn đứng sừng sững không lay động.
Tiếng sấm lại nổ vang, giữa trời đất lập tức xuất hiện một luồng sáng chói lòa. Chính trong khoảnh khắc ánh sáng tan đi, giữa hư không xuất hiện bốn bóng người đứng ở bốn phía đông tây nam bắc, vừa khéo bao vây Thất Ấn Tinh trụ vào giữa.
Đứng phía bắc là một hán tử cao lớn mặc chiến giáp, lưng đeo kim giản, chính là Cửu Hoàng - kẻ đứng đầu Ứng Long tứ tôn giả, tên thật là Huyền Dực. Hắn đang giơ cao Diệm la Trảo, từ trên đó tỏa ra lửa nóng bừng bừng, hết sức dữ dội.
Đứng phía tây là một kẻ toàn thân vận đồ đen, nhưng lại đeo mặt nạ quỷ màu bạc, chính là Hư Ảnh - kẻ đứng hàng thứ hai trong Ứng Long tứ tôn giả. Kẻ này tay cầm Lôi Minh châu, dùng yêu lực khiến nó phóng ra những tia sét màu tím.
Đứng phía nam là một nam nhân gày yếu vận đồ ngũ sắc, mặt trắng môi đổ, trông có vẻ lả lướt vô cùng, chính là Hồn Sát - kẻ đứng hàng thứ tư trong Ứng Long tứ tôn giả. Hắn cầm trong tay Thủy Huyền lân, phun ra những cột băng màu xanh lam.
Đứng phía đông là một thanh niên vóc người cao lớn lưng đeo một thanh trường thương màu bạc lạnh băng, chính là Phần Tế đứng hàng tứ ba trong Ứng Long tứ tôn giả, tên thật là Quy Hải Minh. Lúc này y đang cúi gằm mặt xuống, lẳng lặng nhìn Phong Lăng giác trong tay mình. Cặp sừng đang tỏa ra những tia sáng màu xanh lục. Quy Hải Minh mím chặt môi, tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ. Y dường như lại nhìn thấy cảnh người thanh niên đó dịu dàng chăm sóc thê tử của mình, nhìn thấy cái hang đá tuy còn đơn sơ nhưng ấm áp kia, lại nhìn thấy bộ dạng khóc lóc sầu thám của nữ tử nọ khi thấy phu quân của mình đầu lìa khỏi cổ…
“Lão tam, ngươi còn chần chừ gì nữa?”
Huyền Dực quát vang một tiếng, khiến Quy Hải Minh tỉnh táo trở lại. Y từ từ co năm ngón tay, nắm chặt Phong Lăng giác. Mưa lớn vẫn chưa ngừng, gió mạnh vẫn chưa nghỉ. Mái tóc bạc trắng của Quy Hải Minh bị nước mưa làm cho ướt ũng, dính sát vào trán y, càng khiến khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của y toát ra mấy tia cô độc. Ý nhíu chặt đôi mày kiếm, từ từ nhắm hai mắt lại, đến khi mở mắt ra thì trong đôi mắt lạnh băng đã lấp lánh ánh lên những tia kiên định.
Người đã chết rồi, có nói nhiều cũng vô ích. Việc quan trọng trước mắt là phá giải phong ấn ở Đông Hải, hủy đi Thất Ấn Tinh trụ, vậy thì mới có thể cứu được linh hồn của cha mẹ ra ngoài.
“Khởi!” Quy Hải Minh lạnh lùng quát khẽ, đồng thời giơ Phong Lăng giác trong tay lên. Sau khi y pháp động yêu lực, cặp sừng đó liền ánh lên những tia sáng màu xanh lục, từ từ bay lên giữa không trung, lập tức tạo thành một cơn gió xoáy dữ dội. Nước biển bị cơn gió xoáy đó cuốn lên trời, dòng nước chẳng khác nào giao long vừa rời biển bay thẳng lên mây xanh.
Cùng lúc đó, Diệm La trảo sáng rực lên ánh lửa, Lôi Minh châu làm tiếng sấm nổ vang đầy trời, Thủy Huyền lân khí khiến cho những hạt mưa biến thành băng, sau đó rơi ào ào xuống mặt biển đang cuộn trào nổi sóng.
Bốn phía trong trời đất đồng thời xuất hiện bốn cột sáng màu đỏ, xanh, tím, trắng, trông chẳng khác nào bốn con rồng khổng lồ, tất cả cùng tụ họp lại trên chín tầng mây.
Sau một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả bầu trời, giữa tầng mây rọi ra một tia sáng rực rỡ, sau khi xuyên qua gió mưa sương khói liền chiếu thẳng lên cây cột ở vị trí Thiên Xu trong Thất Ấn Tinh trụ.
Cây cột vốn đứng sừng sững giữa biển rộng mênh mông, dù trải qua mưa bão sấm sét cũng chẳng hề lay chuyển, vậy mà lúc này lạii xuất hiện nhiều vết nứt. Những vết nứt lan đi rất nhanh, từ trên xuống dưới, thế rồi chợt nghe một tiếng nổ lớn vang lên, hình rồng điêu khắc trên thân cột bất ngờ vỡ vụn. Ngay sau đó, cây cột khổng lồ mà phải năm người mới ôm trọn được một vòng ấy sụp xuống chỉ trong nháy mắt.
Mặt đất trấn động, biển cả rít gào, những mảnh sắt vụn rơi rào rào xuống biến, khiến cho sóng dữ không ngớt nổi lên.Cây cột Thiên Xu vốn chỉ thẳng về phía Sao Bắc Cực rốt cuộc cũng đã chìm hẳn xuống dưới mặt biển. Gần như cùng lúc, những luồng sáng ngũ sắc tỏa ra từ Thất Ấn Tinh trụ bị một ngọn sóng lớn đánh tan, ánh sáng dần dần tắt hẳn.
“Phá!”
Huyền Dực quát vang một tiếng, đồng thời giơ cao hai bàn tay, những tia sét từ trên trời đánh xuống tụ vào hai bàn tay của hắn, dần dần biến thành hai quả cầu sét sáng lòa, cuối cùng được ném về phía cây cột Thiên Cơ. Trận pháp đã bị phá, uy năng đương nhiên chẳng còn, cột Thiên Cơ sau nháy mắt đã sụp đổ. Còn hai vị tôn giả Hư Ảnh và Hồn Sát cũng thi triển bản lĩnh, lần lượt phá hủy Bốn cây cột Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang.
Quy Hải Minh như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung, bay thẳng tới bên cạnh cột Thiên Tuyền. Y tuy cắn chặt răng, không để bản thân kêu lên thành tiếng, nhưng bắp thịt trên mặt lại rung lên bần bật. Trên cánh tay đang cầm chắc cây thương bạc của y, gân xanh nổi lên rất rõ, cơ hồ muốn bật cả ra ngoài. Đôi môi y mím rất chặt, ánh mắt trở nên nóng bỏng tột cùng, nhưng động tác ở tay vẫn rất vững chãi. Y đưa cây thương bạc trong tay lên từ từ nhưng kiên định, nhắm thẳng nó vào cây cột Thiên Tuyền.
Mười năm, đã mười năm rồi, không ngày nào y không mong chờ thời khắc này, mong chờ được phá tan nhà tù đang giam giữ linh hồn của cha mẹ y. Tình cảnh của mẹ y bị loài người giết hại ngày đó đến bây giờ vẫn còn sờ sờ trước mắt, nỗi căm hận vô biên không ngừng trào dâng trong lòng y, kèm theo đó là lửa giận ngợp trời. Cái gì mà phong ấn nơi Đông Hải, cái gì mà sự yên ổn của Thần Châu, cái gì mà sự thái bình của thiên hạ, những việc ấy thì có liên quan gì tới y chứ? Y chỉ biết rằng, cha mẹ y đều không đáng phải chết, không đáng phải chết, không đang phải chết!
Quy Hải Minh nheo đôi mắt lại, ngưng tụ ra ngọn lửa Minh Tiêu Chi Viêm đặc biệt của dòng họ Minh Xà nơi lòng bàn tay. Ngọn lửa bùng lên và quấn quanh ngọn trường thương màu bạc, sau đó không ngừng nhảy nhót ở nơi đầu mũi thương. Chỉ thấy Quy Hải Minh giơ cao tay phải, đâm mạnh mũi thương về phía trước.
Sau một đòn tấn công toàn lực của y, cây cột sắt khổng lồ dứng sừng sững giữa biển tức thì bị đâm thấu. Mũi thương sắc bén lưu lại trên cây cột một cái lỗ đen thui, vết nứt nhanh chóng lan rộng, những mảnh sắt nhỏ rơi xuống không ngừng, để rồi cuối cùng toàn bộ cây cột đều sụp xuống.
Vậy nhưng không có linh hồn nào cả, cũng chẳng có nội đan của yêu linh, chỉ có những mảnh sắt vụn rơi ào ào xuống biển cả vô bờ, sau nháy mắt đã bị những cơn sóng lớn nuốt chửng.
Quy Hải Minh kinh hãi đến nỗi chẳng nói thành lời, chỉ biết mở to hai mắt, sững sờ nhìn cột Thiên Tuyền sụp đổ. Người thanh niên mặt mũi vốn luôn lạnh tanh, sau lưng phải gánh theo sứ mệnh và trách nhiệm nặng nề ấy lúc này lại để lộ ra thần sắc yếu đuối trước giờ chưa từng có. Mãi đến khi nhìn thấy cây cột khổng lồ kia bị chôn vùi dưới đáy biển, y vẫn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Y run rẩy đưa tay tới khoảng không phía trước, dường như muốn chụp lấy thứ gì đó ở giữa đất trời.
Nhưng lòng bàn tay y vẫn trống rỗng, chẳng chụp được thứ gì. Những mảnh băng sắc lẹm như dao vẫn bay tán loạn giữa đất trời, chợt cứa rách lòng bàn tay y…
Quy Hải Minh mấp máy đôi môi. Y rất muốn gọi một tiếng “cha”, gọi một tiếng “mẹ”, nhưng âm thanh lại bị tắc nghẹn nơi cổ họng, không sao phát thành lời. Năm ngón tay tái nhợt từ từ nắm chặt lại, y cúi cái đầu vẫn luôn cao ngạo, để mặc cho cuồng phong dữ dội thổi mái tóc màu bạc lất phất bay, tựa như những bông tuyết ngợp vẻ tang thương giữa đất trời mờ mịt.
Thất Ấn Tinh trụ rốt cuộc đã bị phá hủy hoàn toàn.
Đột nhiên, trên mặt biển vẫn đang cuộn trào sóng dữ dâng lên mấy chục cột nước khổng lồ, kèm với đó là là những tiếng sấm nổ vang dữ dội, và rồi cuối cùng, một cái bóng màu đen từ dưới nước bay lên, chính là một con rồng khổng lồ, kích thước to lớn không lời nào tả xiết.
Con rồng đó đột ngột mở trừng đôi mắt đỏ ngầu, dõi nhìn khắp phía.
Ứng Long đã phá phong ấn thoát ra ngoài.
Giữa lúc trời mưa to gió lớn, tấm thân khổng lồ của hắn lại càng toát ra vẻ dữ dằn khó tả. Trên những chiếc vảy rồng màu đen lấp lánh ánh lên những tia sáng màu đỏ máu, tựa như vô vàn ngôi sao giữa màn đêm. Thượng cổ thần ma rốt cuộc đã trở lại thế gian trong hình dáng thật của mình, cặp mắt đỏ ngầu kia chẳng khác nào bể máu nơi Địa phủ, tà dị đến tột cùng.
Sau chốc lát, con rồng đó biến thành một bóng người cao lớn đứng trên sóng biển.Người này vận chiến bào thêu hoa văn hình rồng, nét mặt có mấy phần giống với Huyền Dực, nhưng trông dáng vẻ uy nghiêm hơn nhiều.Khi hắn mở mắt, sóng biển càng cuộn trào dữ dội, trời đất rung chuyển không thôi. Giữa cơn mưa gió, giữa tiếng sấm rền vang, giọng nói trầm thấp của hắn vẫn vang đi từ phía hết sức rõ rằng: “Mối thù giam giữ mười năm, nay xin trả lại gấp trăm lần. Ta sẽ hủy thiên diệt địa.”
Sấm lớn nổ vang, một tia sét bừng lên giữa bầu trời âm u vô hạn. Dưới sự soi rọi của luồng sáng màu trắng ấy, đôi mắt đỏ ngầu của hắn càng toát ra một vẻ đáng sợ đến tột cùng.
“Phụ vương!”Huyền Dực mừng rỡ hô vang. Hư Ảnh và Hồn Sát cũng đều cúi đầu, cung kính gọi một tiếng “tôn thần”. Chỉ duy có Quy Hải Minh là im lặng không nói gì. Y siết chặt nắm tay, chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt lạnh băng chăm chú nhìn bóng người cao lớn đứng trên ngọn sóng, nói chậm rãi từng từ một: “Ngươi - lừa - ta!”
Ứng Long chắp tay đứng đó, cặp mắt đỏ ngầu nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của người thanh niên, hờ hững hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
“Được! Được lắm!” Quy Hải Minh cắn răng nói, tay nắm chặt Bàn Long thương, lạnh lùng hỏi: “Linh hồn của cha mẹ ta rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
Ứng Long hơi nhếch khóe môi, cười lạnh một tiếng. Sau lưng hắn, Hư Ảnh cất giọng khàn khàn trả lời thay: “Ngay từ mười năm trước, khi thần thức của tôn thần thoát được ra ngoài, chín trăm chín mươi chín viên nội đan yêu linh đó đã trở thành vật trong túi của tôn thần rồi. Lúc này phong ấn bị hủy, chúng đã được tôn thần hấp thu vào trong cơ thể, giúp tăng thềm vạn năm tu vi, gã Tương Liễu kia ắt sẽ trở thành bại tượng dưới tay tôn thần”
Hóa ra những việc mình làm không những không thể giải cứu cha mẹ, còn thả tên hung vậy này ra ngoài. Sự mong chờ và hi vọng trong suốt mười năm qua thực ra đều là hư ảo, trở thành nhược điểm cho đối phương lợi dụng mình…
Trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm, Quy Hải Minh chợt lao vọt tới, một người một thương xông thẳng về phía Ứng Long.
Mũi thương sắc bèn ấy sắp đâm trúng lồng ngực Ứng Long đến nơi, vậy nhưng Ứng Long vẫn đứng sừng sững ở đó, thậm chí còn chẳng buồn di chuyển. Chỉ nghe “keng” một tiếng, thì ra Huyền Dực đã vung cặp kim giản của mình tới chặn Bàn Long thương lại. Sau đó, hắn giận dữ trừng mắt, quát lên với Quy Hải Minh: Lão tam, người điên rồi sao? Đi theo phụ vương, chúng ta sẽ có thể hủy thiên diệt địa, giết chết toàn bộ người phàm, như vậy chẳng phải là đã trả thù được cho cha mẹ ngươi ư?”
Không đợi Quy Hải Minh trả lời, Ứng Long đã đưa tay phải lên, ra hiệu cho Huyền Dực lui xuống. Chỉ thấy tên thượng cổ thần ma này dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn lướt qua người thanh niên trước mặt, kế đó hờ hững nói: “Bản thần niệm tình ngươi đã lập được đại công, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần ngươi chịu trung thành với bản thần, vạn vật trong thiên hạ này sẽ đều nằm gọn trong lòng bàn tay của ngươi.”
Ánh mắt lại càng trở nên ảm đạm, Quy Hải Minh nhếch khóe môi, gằn giọng nói ra những lời mang đầy ý oán độc: “Ngươi - chết - đi!”
Lời vừa dứt, Quy Hải Minh đã lại phóng ra Minh Tiêu Chi Viêm, đồng thời giơ cao trường thương, tung người lao vọt đến tấn công. Y đánh ra hết thương này tới thương khác, thương sau nhanh hơn thương trước, Minh Tiêu Chi Viêm tỏa ra đầy trời, sóng biển cũng dâng cao vạn trượng, tất cả cùng tràn về phía Ứng Long. Lúc này, thân thể y với trường thương đã hợp thành một thể, tựa như một tia sét màu trắng vạch ngang qua giữa biển rộng, đây rõ ràng chính là lối đánh đồng quy vu tận!
Thế nhưng chiêu thức liều mạng này lại chẳng thể khiến Ứng Long bị thương. Chỉ thấy hắn nhếch môi cười lạnh, vung tay phải lên, trên mặt biển lập tức dâng lên mấy chục cột nước khổng lồ, sau đó ngưng tụ thành một cơn sóng dữ cuộn thẳng về phía Quy Hải Minh với thanh thế không gì cản nổi.
Quy Hải Minh bị cơn sóng dữ nuốt chửng, dưới sự xô đẩy của những dòng khí kình, thân thể y bay ngược về phía sau, cuối cùng đập vào một vách đá dựng đứng ở bên bờ biển. Sau cú va chạm ấy, vách đá bị sụp xuống một mảnh lớn, những vết nứt lan rộng ra khắp xung quanh, còn Quy Hải Minh thì lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, thân hình rơi thẳng xuống phía dưới, sắp bị mặt biển nuốt trọn đến nơi, đột nhiên một luồng sáng màu vàng xuất hiện, đỡ lấy thân thể của y. Gần như cùng lúc, một sợi dây màu xanh từ trên trời bay xuống, quấn ngay lấy eo của Quy Hải Minh.
Trên ngọn sóng dữ, ánh vàng lóe lên, thì ra là một pháp trận chuyên dùng cho việc di chuyển cấp tốc.Chỉ thấy một văn sĩ áo trắng cùng một thiếu nữ áo lục đang đứng giữa pháp trận, chính là hai người Mặc Bạch tiên quân cùng Nguyệt Tiểu Trúc. Tiểu Trúc lật tay một cái, sợi dây tức thì bay lên, chuẩn bị kéo Quy Hải Minh vào trong phạm vi pháp trận. Còn Mặc Bạch thì lập tức niệm thần chú, định mau chóng rời đi. Nhưng chính vào lúc này, Ứng Long bỗng hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, đồ sâu kiến vô tri!”
Lời của hắn còn chưa dứt, một ngọn lửa đã bùng lên rồi xé gió bay đến. Giữa khoảng không gian u ám, ngọn lửa nóng bỏng ấy nhanh như chớp giật, sau nháy mắt đã tới gần sát pháp trận rồi.
Mặc Bạch đảo mắt một cái, lặng lẽ liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh mình, chợt bước lên phía trước một bước đi ra ngoài pháp trận. Y chắp hai tay lại, vận hết pháp lực toàn thân, xung quanh liền bừng lên một quầng sáng màu vàng, dựng thành một bức tường ngăn trên mặt biển, không ngờ lại là thuật phòng ngự Thần Hộ Chi Quang của các thần tướng nơi Thiên giới.
Ngọn lửa của Ứng Long đánh lên bức tường ánh sáng đó, sau nháy mắt đã nuốt chửng cả bức tường kia cùng với thân hình Mặc Bạch.
“Sư phụ!”
Tiểu Trúc kinh hãi kêu lên một tiếng, định bước chân ra ngoài pháp trận, đồng thời hai tay bắt quyết chuẩn bị thi triển Khí Dũ thuật để chữa trị cho Mặc Bạch. Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, thuật Lãm Phong Thần Hành đã được phát động, Tiểu Trúc cùng Quy Hải Minh đang bị trọng thương sau nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng bay đi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời khỏi Đông Hải, Tiểu Trúc nhìn thấy thân hình Mặc Bạch bị thiêu đốt thành hư vô trong ngọn lửa của Ứng Long, chỉ còn lại hai đạohồn phách một đen một trắng, nhưng rất nhanh sau đó cũng tan đi giữa đất trời…
Hết tập 1