← Quay lại trang sách

Chương 9 Sát ý

Mười năm trước, giữa đêm đông tuyết rơi lạnh giá, động phủ của Minh Xà trên núi Thanh Xuyên bị đại đệ tử của Thiên Huyền môn là Mộ Tử Chân dẫn người đến công phá. Minh Xà non được mẫu thân yểm hộ, căm phẫn trốn ra ngoài, nhưng lại bị truy binh một mực đuổi theo, thiếu chút nữa thì mất mạng dưới lưỡi kiếm sắc, may mà được một tiểu cô nương người phàm cùng một vị tiên quân gấu trúc cứu thoát. Sau khi nói lời từ biệt với Tiểu Trúc và Mặc Bạch, Quy Hải Minh với hai đôi cánh rách tả tơi cùng những thương tích đầy trên thân thể cứ thế đứng lặng lẽ giữa đất trời, không biết nên đi đâu về đâu.

Tuyết rơi lặng lẽ, trước mắt ngợp cảnh thê lương, cha mẹ bị người ta giết hại, động phủ cũng bị thiêu hủy, khắp nơi đều là võ sĩ loài người đang lùng giết yêu linh, đất trời tuy rộng lớn nhưng không ngờ lại chẳng có nơi nào cho y dung thân. Người thiếu niên cố gắng lê tấm thân tàn tạ bước đi vô định giữa nền đất tuyết, hai cặp cánh sau lưng rũ hẳn xuống, dòng máu màu bạc chậm rãi tuôn chảy từ bả vai, tựa như thủy ngân rơi xuống lớp tuyết dày, nhưng rồi lại nhanh chóng bị tuyết che phủ.

Mấy ngày sau đó, Quy Hải Minh lê tấm thân trọng thương đi giữa núi rừng, dùng tuyết làm thức ăn. Y tuy là yêu linh, có yêu lực vượt hẳn người phàm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, lại đang bị thương nặng, cuối cùng không cự lại được cơn đau ốm, bị ngã gục trên con đường núi, sau đó cứ thế lăn một mạch xuống dòng sông băng.

Chỉ nghe “cạch” một tiếng, mặt băng vốn sáng như gương tức thì vỡ vụn. Tấm thân gầy guộc của người thiếu niên nhanh chóng bị hố băng nuốt chửng.

Dòng nước lạnh băng tựa như những mũikim cắm vào da thịt, đâm sâu tới tận xương tủy. Các vết thương nơi vai và lưng y bị ngâm giữa nước sông, đau đớn tột cùng, nhưng dần dần cũng trở nên tê dại.Sau chốc lát, tứ chi cứ như đã rời khỏi thân thể y vậy, chẳng còn chút cảm giác nào. Giữa dòng nước, chút ánh sáng lờ mờ chiếu xuống mặt băng dập dờn, len lỏi rọi lên khuôn mặt tái nhợt của người thiếu niên. Quy Hải Minh cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy vầng trăng sáng rõ đang treo cao trên trời, xa xôi thăm thẳm.

Chính vào lúc này, y chợt cảm thấy từ trong dòng nước truyền lại một tia linh khí yếu ớt.

Đó là linh khí của mẫu thân!

Thiếu niên toàn thân trấn động, cố gắng đưa cánh tay lên, xòe năm ngón tay đã bị nước sông làm cho đông cứng ra, dùng hết sức lực toàn thân để tìm kiếm tung tích của mẫu thân mình. Luồng linh khí đó vô cùng yếu ớt, khi ẩn khi hiện.Dù còn ít tuổi, lại đang bị trọng thương, y vẫn liền mạng sử ra toàn bộ yêu lực, không ngừng bơi đi giữa dòng nước lạnh đến thấu xương.

Chẳng biết là qua bao lâu, mặt băng dần tan, trên dòng sông ánh lên chút tia sáng yếu ớt. Thiếu niên gắng sức quẫy người, rốt cuộc đã trồi được lên khỏi mặt nước lăn tăn sóng gợn. Lúc này, mái tóc màu bạc ướt sũng của y dính sát vào khuôn mặt tái nhợt, đôi bờ môi lạnh đến tím tái lại. Y cắn chặt răng, cố ép cho bản thân không run rẩy. Dù là trong bộ dạng tả tơi và thê thảm như hiện giờ, trong cặp mắt lắp lánh ánh lên những tia sáng màu bạc tà dị kia của y cũng chưa từng xuất hiện một tia yếu đuối hay sợ sệt.

Thiếu niên Quy Hải Minh chăm chú nhìn những tia sáng dập dờn trên mặt nước. Ánh sáng chiếu ra từ một chiếc đèn lồng màu đỏ cam được treo trên một con thuyền gỗ. Chiếc thuyền đó chỉ dài khoảng mười thước, tuyệt đối không thể chứa nổi thân thể của một con Minh Xà, nhưng linh khí của mẹ nó quả thực có nguồn gốc từ con thuyền đó, chỉ là hết sức yếu ớt, như có như không.

Với tình cảnh này, chỉ có một lời giải thích duy nhất.Nội đan của mẹ nó đã bị người ta lấy ra, hơn nữa từng được để trên con thuyền này.

Nghĩ tới đây, Quy Hải Minh bất giác cảm thấy toàn thân khí huyết sục sôi, nỗi căm hận trong lòng dâng lên cuồn cuộn, cơ hồ muốn xé rách lồng ngực. Y nắm chặt hai bàn tay, giữa trán lóe hiện ánh bạc, sát ý ngập tràn. Lúc ấy, y hóa về nguyên hình Minh Xà, định húc thẳng đầu vào con thuyền gỗ để rồi đồng quy vu tận với những người trên thuyền. Đúng vào khoảnh khắc chuẩn bị lao về phía con thuyền, y chợt nghe thấy những tiếng trò chuyện từ trong khoang thuyền vang ra: “Sư phụ, chúng ta đã có được chín trăm chín mươi chín viên nội đan rồi, nhất định sẽ có thể phong ấn Ứng Long và Tương Liễu bên bờ Đông Hải, như vậy mối nguy của Thần Châu sẽ được hóa giải hoàn toàn!”

Khác hẳn với giọng nói trẻ trung mang theo vẻ mừng rỡ ấy, một giọng nói già nua khác vang lên: “Con suy nghĩ đơn giản quá rồi, Phi Nhi. Muốn hóa giải kiếp nạn của Thần Châu, chỉ dựa vào gần nghìn viên nội đan há có thể hoàn thành được?Những viên nội đan này chỉ có thể tạm thời giam cầm Ứng Long và Tương Liễu, khiến chúng không thể phá phong ấn mà ra.Nếu muốn Thần Châu được yên bình, không còn những cơn chấn động nữa, cần phải tìm thêm những biện pháp khác mới đươc.”

Mãi đến lúc này, thiếu niên Quy Hải Minh mới biết được phen kiếp nạn mà các yêu linh trong thiên hạ đang phải trải qua rốt cuộc có căn nguyên từ đâu. Ứng Long và Tương Liễu đại chiến bên bờ Đông Hải, khiến cho đất trời rung chuyển, Thần Châu lay động. Người phàm không thể địch lại, bèn tàn yêu sát linh trong thiên hạ, dùng nội đan làm phong ấn để giam giữ hai hung vật đó.

Tin tức này khiến cho trái tim thiếu niên như thắt lại. Y không kịp giẫn dữ, cũng chẳng kịp chất vấn, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: Nếu nội đan của song thân vẫn còn tồn tại trên đời, vậy thì chỉ cần tìm được hai viên nội đan đó, sau đó tìm đến một chốn động thiên phúc địa [1] mà chăm chỉ tu luyện, chưa biết chừng có thể tu bổ linh hồn giúp cha mẹ tái sinh!

[1] Chỉ nơi có nhiều linh khí, được đất trời ưu ái.

Người thiếu niên vốn một lòng muốn đồng quy vu tận với kẻ thù, lúc này lại tìm ra được một tia sinh cơ. Để cha mẹ có thể tái sinh rồi gia đình đoàn tụ, y liền lao thẳng xuống đáy sông vốn âm u và lạnh lẽo, sau đó bơi xuôi dòng về phía Đông Hải.

Minh Xà vốn là một loài rắn bay, trong ngũ hành thì thuộc về hành hỏa, có khả năng nuốt mây nhả lửa. Nhưng lúc này Quy Hải Minh đã rách toạc hai đôi cánh, thương tích đầy mình, linh lực hao kiệt gần hết, chẳng còn khả năng bay lượn, thậm chí so với một con rắn nước bình thường cũng không bằng. Y vốn không ưa nước, lúc này vẫn phải cố nén nhịn cơn đau đớn khắp toàn thân, dùng ý chí phi thường bơi đi hơn một tháng trời, cuối cùng mới tới được Đông Hải.

Chỉ thấy bên bờ Đông Hải mây khỏi lượn lờ, thấp thoáng có những tia sáng ngũ sắc chiếu ra. Chẳng biết tự bao giờ, tại vùng nước nơi cửa biển được dựng lên bảy cây cột sắt rất lớn, làm thành cái thế của bảy ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu. Những tia sáng ngũ sắc kia có nguồn gốc từ bảy cây cột sắt này, cùng với đó, trên thân cột còn tỏa ra rất nhiều linh lực, tạo thành một lớp màn vô hình hoàn toàn chia tách vùng biển vô biên ở mé đông với đại lục Thần Châu ở mé tây.

Quy Hải Minh cố gắng phân biệt linh khí của mẫu thân mình, sau đó tiến đi một cách khó khăn trong lòng Đông Hải.Những ngọn sóng hết lần này đến lần khác đánh lên người y, vùi tấm thân yếu ớt của y xuống đáy biển, dường như muốn đẩy y vào chốn vạn kiếp bất phục. Những vết thương khắp toàn thân bị dính nước mặn, tựa như bị kim đâm vào, đau đến thấu tâm can. Toàn thân y hơi run rẩy nhưng y vẫn chẳng hề chùn bước, cũng không chút do dự, liên tục tiến về phía những ngọn sóng chừng như có thể hủy thiên diệt địa kia, bơi lại gần bảy cây cột sắt. Cuối cùng, y đã cảm nhận được linh lực của cha mẹ mình ở bên cạnh một cây cột sắt nằm tại vị trí của sao Thiên Tuyền [2] .

[ 2] Ngôi sao thứ hai trong chòm sao Bắc Đẩu. Các ngôi sao còn lại gồm: Thiên Xu, Thiên cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang.

Bảy cây cột sắt kia cơ hồ cao ngang trời, mỗi cây cột cần bốn, năm người đàn ông trưởng thành mới có thể ôm trọn. Thân thể người thiếu niên trôi nổi bồng bềnh trên mặt biển, thực chẳng khác nào một con chim sẻ nhỏ dưới gốc cây cổ thụ chọc trời. Vậy nhưng, cho dù như thế, Quy Hải Minh vẫn chẳng hề do dự, y vớt từ dưới đáy nước lên một viên đá cuội, sau đó dốc hết sức lực toàn thân đập mạnh về phía cây cột sắt.

Một tiếng, lại một tiếng nữa. Viên đá liên tục đập vào cây cột sắt to lớn làm phát ra những âm vang nặng trĩu, có điều chỉ sau nháy mắt đã bị gió biển xua tan, biến mất giữa vùng biển trời mênh mang vô tận.

Y đập từ lúc sáng sớm tới tận chiều tối, lúc này vầng dương đã ngả về tây, nhuộm đỏ cả một vùng biển cả. Gió biển không ngớt rít gào, tựa như đang cười giễu y “kiến càng lay đại thụ, không tự lượng sức mình”, đồng thời thổi cho mái tóc bạc của y bay lất phất. Nhưng dù gió to đến mấy, sóng có cao đến mấy, người thiếu niên vẫn chưa từng có ý định bỏ cuộc.

Một dòng máu bạc chảy ra qua kẽ ngón tay, khiến cho viên đá cuội màu xám trong tay dần bị nhuốm lên ánh bạc lấp lánh. Mười ngón tay của Quy Hải Minh đều đã rỉ máu, vết thương trên bả vai và lưng lại một lần nữa nứt ra, bị nước biển xối vào liên tục, nhưng y vẫn tỏ ra hết sức kiên trì. Dưới ánh tà dương chiếu xuống, những vết thương trên tấm lưng gày guộc của y như bị phủ lên một màu đỏ tươi, đáng sợ vô cùng. Dù thế, sống lưng y vẫn chưa từng cong đi, y hết lần này tới lần khác giơ cao viên đá trong tay, đập vào chiếc cột bên cạnh.

Thế nhưng trên cây cột kia thậm chí còn chẳng xuất hiện một vết xước, đừng nói gì tới việc bị lay chuyển.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, đêm dần về khuya.Sau khi đêm đến, nước triều dâng cao, sóng lại càng đánh dồn dập. Đột nhiên, viên đá vốn đang đánh liên tục vào trụ sắt vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, tuột khỏi lòng bàn tay người thiếu niên và chìm dần xuống đáy biển. Quy Hải Minh hơi sững người, chính vào lúc này, sóng biển bỗng rít gào dữ dội, con nước dâng lên như một ngọn núi khổng lồ đen thui, nhanh chóng đẩy thân hình thiếu niên xuống đáy nước âm u sâu thẳm.

Giữa làn nước lạnh băng, Quy Hải Minh cố gắng bơi lên phía trên, nhưng lại bị một ngọn sóng chừng như có thẻ xẻ đôi trời đất nhấn xuống phía dưới. Khí lực mất dần, nhưng trong tầm mắt mơ hồ của y bỗng lại xuất hiện một cây cột sắt bị chôn sâu dưới đáy biển, xung quanh cây cột có một con rồng to lớn màu xám quấn quanh, đầu rồng uy nghiêm dường như đang nhìn y đầy giận dữ.

Trả cha mẹ ta lại đây! Trả đây! Trả đây!

Thiếu niên phát ra những tiếng gào bi thương trong câm lặng, rồi y xòe năm ngón tay ra, bấu chặt lấy một mảng hoa văn hình rồng nhô lên trên cây cột, dòng máu màu bạc không ngớt chảy ra, tạo thành mấy đường uốn lượn giữa bóng tối vô biên. Chỉ thấy trong cặp mắt băng giá của thiếu niên lúc này ánh lên mấy tia sáng bạc tà dị, thế rồi hình người không còn nữa, Quy Hải Minh biến trở về nguyên hình Minh Xà, lao thẳng về phía cây cột như một mũi tên vừa mới rời khỏi dây cung.

Không ngờ y lại định liều tính mạng mình để húc gẫy cây cột sắt kia, giải thoát cho linh hồn của cha mẹ vốn bị trấn áp trong đó.

Minh Xà cứ thế lao đi, húc thẳng vào cây cột sắt. Một dòng máu bạc tức thì tuôn ra như suối, sau đó chậm rãi chảy dọc theo đường hoa văn hình rồng, khiến nó sáng lên lấp lánh. Đột nhiên, từ trong cặp mắt trên cái đầu rồng kia bừng lên những tia sáng màu đỏ tà dị.

Sau nháy mắt, mặt đất chấn động, sóng lớn dâng trào. Giữa vùng biển rộng vô biên như có hàng vạn con ngựa chạy qua, sục sôi không ngớt! Nước biển chảy ngược, ngọn sóng xoay dòng, cứ thế đẩy thiếu niên Quy Hải Minh đang trọng thương lên mặt biển. Dưới vầng trăng sáng, chỉ thấy có một con rồng khổng lồ xé toang mặt nước lao vọt lên không, sau khi hú dài một tiếng liền hóa thành một bóng người cao lớn, đứng sừng sững trên ngọn sóng. Người đó vận chiến bào thêu hình rồng, chắp tay sau lưng, vì đứng ngược ánh trăng nên không thể nhìn rõ diện mạo, kế đó, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cho nước biển không ngừng chấn động: “Tên tiểu tử ngươi cũng khá thú vị đấy!”

Đêm đó, Quy Hải Minh được gặp thượng cổ thần ma Ứng Long vốn bị phong ấn bên bờ Đông Hải.

Thiếu niên không ngờ được hành động liều mạng của mình lại có thể khiến Thất Ấn Tinh trụ [3] chấn động, giúp Ứng Long vốn bị giam cầm trong trận được thả ra ngoài.Có điều, uy lực của trận pháp vẫn còn, hắn không thể bước chân ra khỏi vùng biển này được. Đối với điều này, Ứng Long ngẩng đầu lên trời cất tiếng cười to: “Thật không ngờ lũ sâu kiến nhân loại cũng có chút thông minh, vì phong ấn bản thần mà nghĩ đến việc dùng nội đan của yêu linh để tạo nên Thất Ấn Tinh trụ này!”

[3] Trụ tức là cây cột.

Nói tới đây, hai mắt người đó trở nên đỏ ngầu như máu, từ bên trong chiếu ra những tia khát máu rợn người. Hắng vung tay một cái, quanh người Quy Hải Minh lập tức bốc lên một ngọn lửa màu xanh lam, thế rồi thiếu niên như được tái sinh trong lửa, không chỉ các thương tích lớn nhỏ trên người hồi phục hoàn toàn, ngay tới xương đầu bị nứt trong cú húc vừa rồi cùng với hai đôi cánh rách toạc cũng được chữa khỏi.

“Tiểu tử, nể tình ngươi trợ giúp bản thần giải trừ cấm chế, chỉ cần ngươi chịu đi theo ta, ta sẽ dạy ngươi cách phá vỡ Thất Ấn Tinh trụ, cứu cha mẹ ngươi ra ngoài.”

Ngọn lửa hy vọng lại một lần nữa bùng cháy trong lòng, Quy Hải Minh chẳng chút nghĩ ngợi, lập tức ôm quyền hành lễ, cúi đầu cung kính nói: “Dạ”.

Chính từ lúc đó Ứng Long thu y làm nghĩa tử, dạy cho y võ công và thuật pháp, còn truyền thụ cho y tuyệt chiêu Hoang Hỏa Phần Thiên. Nhưng Thất Ấn Tinh trụ quả xứng danh thượng cổ kỳ trận, hơn nữa còn được củng cố thêm bằng linh lực trong nội đan của yêu linh, do đó dù là Ứng Long cũng chẳng thể dễ dàng phá vỡ.Thời gian thấm thoắt, mười năm ròng chớp mắt đã trôi qua.Trong thời gian này, tứ tôn giả dưới trướng Ứng Long bôn ba khắp Thần Châu để tìm kiếm cách phá trận, đồng thời bày ra rất nhiều con cờ ngầm.

Cuối cùng, vào một tháng trước, Ứng Long đã lại một lần nữa hiện thân, nói với tứ tôn giả: Dùng bốn thứ linh khí là Diệm La Trảo, Thủy Huyền lân, Lôi Minh châu, Phượng Lăng giác làm vật tế thì sẽ có thể phá được Thất Ấn Tinh trụ.

Quy Hải Minh vâng lệnh, quay trở về nội địa Thần Châu. Trước khi đi tìm kiếm tung tích của Phi Liêm, y quay lại núi Thanh Xuyên một chuyến, vừa khéo nhìn thấy Thiên Huyền môn dùng Tứ Tượng Lục Hợp trận phong tỏa ngọn núi, người của Tru Yêu tứ phái thì tụ họp vây công, tình cảnh của Mặc Bạch và Tiểu Trúc nguy ngập vô cùng. Quy Hải Minh không chút nghĩ ngợi, lập tức dùng Hoang Hỏa Phần Thiên đẩy lui cường địch, sau đó một mực đi theo bên cạnh bảo vệ hai người.

***

Mưa đã ngừng, gió cũng lặng, những tia mặt trời ầm áp len qua tầng mây chiếu xuống vùng rừng núi biếc xanh. Chỉ thấy trên những phiến lá vẫn còn những giọt nước rung rinh đọng lại, khiến cây cối càng thêm mơn mởn.

Cơn mưa rào đột ngột đổ xuống khiến cả Tiểu Trúc và Tất Phi đều bị ướt như chuột lột. Chờ mãi mưa mới tạnh, Tiểu Trúc liền vừa vắt áo vừa thi triển Trì Phong quyết cho gió nổi lên thổi khô quần áo của mình.Còn Tất Phi thì lấy ra Sí Hỏa phù thắp lên một đống lửa, sau đó hai người cùng ngồi lại đó chờ Quy Hải Minh trở về.Không lâu sau, bóng dáng cao gầy ấy rảo bước tiến lại, lọt vào tầm mắt của hai người.

Tiểu Trúc ngước mắt nhìn, thấy Quy Hải Minh hơi cau mày, có vẻ trầm tư. Nàng vội vàng bước tới, khẽ cất tiếng dò hỏi: “Rắn con ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.”

“Không có gì.”Quy Hải Minh hờ hững nói. “Chẳng qua có một con thủy quái đột nhiên xuất hiện, đã bị đẩy lui rồi.”

Nghe y giải thích như vậy, Tiểu Trúc không hề hoài nghi. Nghĩ tới việc Mặc Bạch tiên quân đưa hai người Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi đi cũng đã lâu, ba người liền không chậm trễ thêm nữa, quyết định lập tức tới núi Xích Vân hội họp với Mặc Bạch. Đáng tiếc, ba người đều không biết dùng thuật Lãm Phong Thần Hành, khi Tiểu Trúc đang chuẩn bị thi triển Trì Phong quyết để đẩy nhanh tốc độ thì chợt thấy trên tránQuy Hải Minh xuất hiện một đạo ấn ký màu trắng bạc, thế rồi một luồng sáng rực rỡ chợt bừng lên và bao bọc toàn thân y. Sau khi ánh sáng tan đi, Quy Hải Minh đã không còn ở trong hình dáng con người nữa mà biến về nguyên hình, trở thành một con rắn khổng lồ, bốn chiếc cánh giương ra chừng như có thể che kín bầu trời.

Nhìn con rắn to hơn bản thân gấp mấy lần đó. Tất Phi bất giác trợn mắt há mồm, sững sờ nói: “Quy Hải huynh, thật không ngờ, nguyên hình của huynh lại lớn tới chừng này.”

Tiểu Trúc cũng thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó bật cười khúc khích thành tiếng. Nàng dang hai cánh tay, kéo ra một khoảng dài chừng hai thước, sau đó khẽ cười nói: “Rắn con ca ca, hồi muội mới gặp huynh, đuôi huynh chỉ dài chừng này thôi. Bây giờ chắc muội phải đổi sang gọi huynh là “rắn to ca ca”rồi”.

Cùng với tiếng cười đó của nàng, đôi mắt màu hổ phách bất giác híp lại thành hình vầng trăng khuyết. Bộ dạng tươi cười rạng rõ đó, ánh mắt trong trẻo thuần khiết đó, thật chẳng khác gì cô bé non nớt của mười năm trước. Khi ấy, nàng vuốt ve bàn tay băng giá của y, kéo y ra từ trong đống tuyết, khiến nỗi căm giận ngợp trời của y từ từ nguôi ngoai, ý nghĩ phải giết hết loài người trong thiên hạ cũng dần dần lắng xuống.

Quy Hải Minh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt màu bạc lạnh băng nhìn chằm chằm vào vị cô nương trước mặt. Sau chốc lát, y cúi cái đầu rắn của mình xuống, cà nhẹ vào cánh tay nàng, tỏ ý bảo nàng hãy ngồi lên lưng mình.

Tiểu Trúc làmtheo, trèo lên lưng y rồi ngồi vào vị trí giữa bốn chiếc cánh, nhẹ nhàng nắm lấy một trong số đó. Tất Phi học theo nàng, bước tới định trèo lên lưng rắn, nhưng chợt thấy Minh Xà vỗ cánh bay cao, che kín cả ánh mặt trời, để lại một cái bóng khổng lồ in xuống mặt đất.

“Này, Quy Hải huynh!”Tất Phi khẽ lắc đầu, nở nụ cười vẻ hết cách.”Ta tuy không có giao tình sâu sắc với huynh như Nguyệt cô nương, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng từng đồng sinh tử, chung hoạn nạn, sao huynh lại nhất bên trọng, nhất bên kinh, đối xử khác biệt như vậy chứ?”

Quy Hải Minh đảo mắt một chút, ánh mắt sắc lẹm như dao, chừng như đang khó chịu vì đối phương lắm lời. Chỉ thấy y quét đuôi rắn một cái, quấn lấy thân thể Tất Phi, rất nhanh sau đó đã hóa thành một luồng ánh sáng màu bạc, xé gió bay đi.

Chỉ sau thời gian một tuần trà, Quy Hải Minh đã mang theo Tiểu Trúc và Tất Phi tới núi Xích Vân, còn Mặc Bạch tiên quân thì sớm đã chờ ở đó. Nhìn thấy sự đãi ngộ hoàn toàn khác biệt dành cho Tiểu Trúc và Tất Phi, Mặc Bạch hơi nhếch khóe môi, vừa cất lời cảm khái “úi chà chà” thì đã bị Quy Hải Minh vừa hóa trở về hình người lạnh lùng cắt ngang: “Đang có việc quan trọng cần bàn, bớt nói lời thừa đi!”

“Chẹp, đúng là một tên tiểu quỷ chẳng đáng yêu chút nào.”Mặc Bạch làu bàu, nhưng rốt cuộc vẫn dừng lời, rảo bước đi vào trong Luyện Hồn Huyết trận.

Trong đường hầm tăm tối, trên tường thoắt ẩn thoắt hiện muôn vàn khuôn mặt đang khóc lóc tuyệt vọng. Tiểu Trúc giao Định Hồn châu cho Mặc Bạch, liền thấy y lấy cây gậy trúc cài bên hông ra, đi lên phía trước mấy bước vẽ ra một trận đồ trên mặt đất, đoạn cất tiếng quát lớn: “Khởi!”

Trận đồ vốn đang bình lặng đột nhiên sáng rực lên, tỏa ra những tia sáng màu vàng nhạt. Mặc Bạch xòe tay ra, viên minh châu lấp lánh ánh sáng trên đó liền chậm rãi bay lên, xoay tròn giữa không trung, dần dần kết hợp với trận đồ trên mặt đất thành một thể. Mặc Bạch vung nhẹ cây gây trúc, vẽ ra một đường cong hình bán nguyệt giữa không trung, làm nổi lên một con gió nhẹ. Trong chốc lát, ánh sáng của trận pháp đã trở nên rực rỡ vô cùng.

“Thiên đắc nhất dĩ thanh, địa đắc nhất dĩ ninh, nhân đắc nhất dĩ sinh, thần đắc nhất dĩ linh [4] ...”

[4] Trích Đạo Đức kinh , Lão Tử, có sửa đổi đôi chút, Dịch nghĩa: Trời được một thì trong, đất được một thì yên, người được một thì sống, thần được một thì linh. Trong đó, một ở đây là cái căn nguyên của vạn vật, tức là chỉ Đạo.

Theo sau tiếng ngâm của Mặc Bạch, ánh sáng tỏa ra từ Định Hồn châu càng lúc càng rực rỡ, còn ánh sáng tỏa ra từ trận pháp thì tựa như những con bướm màu vàng bay về phía bức tường, vẽ ra một dòng sông bạc giữa hư không, đồng thời rải xuống vô vàn hạt bụi nhỏ li ti lên những khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi kia. Ánh sáng đi tới nơi nào, những con mắt lồi ra liền quay trở về trong hốc mắt, những đôi môi nứt nẻ nhanh chóng khôi phục lại vẻ hồng hào, những vết thương đã thối rữa cũng từ từ khép lại, ngay cả những dòng lệ máu đầy căm phẫn kia cũng chậm rãi tan biến thành hư vô.

“Hồn quy hồn, phách quy phách, trùng nhập càn không, hóa hình quy nhất [5] !”

[5] Hồn trở về là hồn, phách trở về là phách, quay lại càn khôn, hóa hình trở về cái bản nguyên.

Giữa những tiếng tụng niệm mang hàm ý siêu thoát, muôn vạn khuôn mặt trên tường lần lượt hóa thành những đốm sáng bay vào trong Định Hồn châu, khiến viên bảo châu tỏa sáng rực rỡ. Cùng với đó, bể máu chứa đầy Thiên Anh huyết kia cũng sục sôi dữ dội, bọt khí nổi lên không ngừng, từ bên trong bay ra những cái bóng yếu ớt màu trắng, nhanh chóng chui vào trong Định Hồn châu, còn bức tường đá cũng trở nên nhẵn bóng, chẳng còn lại khuôn mặt thê thảm nào.

Mặc Bạch khẽ gật đầu, ba người Tiểu Trúc, Tất Phi và Quy Hải Minh lập tức hiểu ý, cùng thi triển pháp thuật sở trường…

Tiểu Trúc quát vang một tiếng: “Trì Phong quyết”, một con gió xoáy bay ra từ trong tay, đi tới nơi nào là gạch đá ở nơi đó bay lên tung tóe, không ngừng va vào nhau và vỡ vụn.

Tất Phi lấy ra một tấm bùa kẹp vào giữa hai ngón tay, quát khẽ một tiếng: “Hàn Lam Băng Lẫm” tức thì sương tuyết xuất hiện, phủ lên bức tường đá một lớp băng màu bạc. Chỉ thấy đầu ngón tay Tất Phi khẽ động, thế rồi sau một cái búng tay, bức tường đá tức thì vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ và rơi xuống theo lớp băng bao bọc bên ngoài.

Quy Hải Minh không nói năng gì, chỉ đưa bàn tay cầm Bàn Long thương lên, tay phải nắm chặt, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, chỉ sau nháy mắt, một ngọn lửa màu xanh lam đã bốc lên, biến Bàn Long thương thành một cây thương lửa. Quy Hải Minh lạnh lùng nhìn những chiếc đầu rồng trong tà trận, đôi mày kiếm nhướng lên, rồi đột ngột vung mạnh trường thương… Tiếng gió rít tức thì vang lên dữ dội, khí kình tràn ra từ phía, đi tới nơi nào là nơi đó gạch đá vỡ tan, Luyện Hồn Huyết trận sau nháy mắt đã biến thành một đống phế tích hoang tàn đổ nát.

Đứng giữa đống phế tích, Mặc Bạch lật bàn tay một cái, Định Hồn châu liền bừng lên ánh sáng vàng, sau nháy mắt đã xoay chuyển theo hướng ngược lại. Các hồn phách vốn tề tụ trong viên bảo châu tức thì hóa thành muôn vạn cái bóng hư ảo bay ra ngoài, nhanh chóng tỏa đi tứ phía, tạo thành những dải ánh sáng muôn màu.

Ánh sáng tan dần, đến cuối cùng chỉ còn lại một luồng sáng màu đỏ lởn vởn bên cạnh Tất Phi, mãi vẫn không chịu tan đi. Tất Phi hơi sững người, sau đó liền gượng hé môi, nở một nụ cười chua chát nói: “Thích sư thúc, sư phụ con đã mất rồi, Luyện Hồn Huyết trận cũng đã bị phá, người có thể yên nghỉ được rồi…”

Luồng sáng cuối cùng đó sau khi rung khẽ hai lần liền kéo ra một dải ánh sáng dài giữa không trung, rốt cuộc tan đi trong gió.

***

Sau khi phá hủy Luyện Hồn Huyết Trận, mọi người chuẩn bị làm theo ước định trước đó, mang trả Định Hồn châu về cho hai người Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhượt Thi. Có điều, lần này Mặc Bạch tiên quân lẽ ra phải thi triển thuật Lãm Phong Thần Hành đưa mọi người tới núi Đoạn Vân, song y lại đưa mắt lườm Quy Hải Minh, sau đó búng ngón tay nghe “tách” một tiếng. Một làn khỏi mù tức khắc nổi lên,vị tiên quân tuấn tú phi phàm liền hóa thành một con gấu trúc béo tròn núc ních ung dung ngồi trên mặt đất, lôi cây gậy trúc xanh ra mà nhai chóp chép.

Bộ dạng này của y rõ ràng là từ chối không hợp tác, Tiểu Trúc làm gì mà chẳng hiểu được hàm ý bên trong. Y rõ ràng muốn Quy Hải Minh biến về nguyên hình Minh Xà, sau đó lại một lần nữa thi triển bản lĩnh phi thiên độn địa. Nàng thiếu nữ yêu kiều bật cười khúc khích, đưa tay khẽ vuốt ve lướp lông mềm mại của Mặc Bạch, cười nói: “Sư phụ, người thù dai quá đấy, cho dù vừa rồi rắn con ca ca có nói lời không phải, nhưng người cũng không nên bắt người ta làm vật cưỡi cho mình như vậy chứ.”

Mặc Bạch trừng mắt nhìn Tiểu Trúc, sau đó lại lắc nhẹ cây gậy trúc trong tay, chỉ về phía Quy Hải Minh, nói: “Cái con nha đầu này,ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung! Tên tiểu tử thối kia không coi bề trên ra gì, ta bây giờ đang dạy cho hắn biết thế nào là kính trên nhường dưới!”

Tiểu Trúc lại càng cười tươi hơn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại trên gáy Mặc Bạch. “Thôi mà sư phụ, rắn con ca ca cũng có làm gì quá đáng đâu, người đừng giận huynh ấy nữa mà. Với lại, chúng ta đã hứa với Tiêu công tử và Ngôn tỷ tỷ là sẽ sớm trả lại Định Hồn châu cho bọn họ, giúp Ngôn tỷ tỷ được an toàn khi sinh em bé.”

Nghe thấy những lời này,Mặc Bạch chóp chép miệng mấy cái, cặp mắt lại liếc qua phía Quy Hải Minh lần nữa, thấy y lúc này mặt lạnh tựa băng sương, ánh mắt đờ đẫn, dường như đang do dự điều gì, bèn gọi: “Này, tên tiểu tử thối, đang nghĩ vu vơ cái gì đó?”

Ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm, Quy Hải Minh im lặng trong chốc lát rồi chợt nói: “Hiện giờ Mặc Bạch tiên quân đã được giải trừ cấm chế, tu vi cũng đã khôi phục, tại hạ còn có việc quan trọng, xin phép được cáo lui từ đây.”

Tiểu Trúc ngẩn người, nụ cười trở nên cứng đờ. Mãi một lúc sau,nàng mới cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Sao… sao lại đột ngột như vậy?”

“Ta vốn chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của hai vị mà thôi, hiện giờ tiên quân đã không việc gì, không cần ta đi cùng nữa.” Quy Hải Minh lạnh lùng nói, đoạn đưa tay ôm quyền hành lễ với Mặc Bạch và Tất Phi, song lại không nhìn qua phía Tiểu Trúc. “Các vị, xin cáo từ.”

Mặc Bạch không nói gì, chỉ đưa mắt liếc nhìn Tiểu Trúc.Tất Phi cũng cảm thấy chuyện này quá đột ngột, nhất thời ngơ ngẩn chẳng nói được gì. Ngày đó ở Bạch Hà Trấn, Quy Hải Minh vì cứu Tiểu Trúc mà một mình xông vào Thiên Anh Huyết trận, bị thứ chất độc ghê gớm ấy làm cho thương tích đầy mình. Còn Tiểu Trúc thì chẳng ngại đau đớn, không ngừng đập đầu vào đá hòng xóa ấn ký trên trán đi, chỉ vì mong không để Quy Hải Minh phát giác rồi rơi vào cạm bẫy. Tình cảnh ngày đó hãy còn sờ sờ trước mắt, giao tình như thế có thể nói là sâu đậm vô cùng, tại sao bây giờ Quy Hải Minh lại đột nhiên nói đi là đi, chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào như thế?

Thấy ba người đều không nói gì, Quy Hải Minh cũng không nhiều lời, sau khi khẽ gật đầu với bọn họ một cái liền hóa trở về bản thể Minh Xà, vỗ cánh bay đi, sau nháy mắt đã hoàn toàn mất dạng nơi chân trời.

Nhìn bầu trời trong xanh kéo dài vạn dặm, Tiểu Trúc buồn bã cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Muội… muội còn chưa kịp nói “tạm biệt” mà…”

Thấy Tiểu Trúc lộ vẻ ngẩn ngơ, Mặc Bạch chậm rãi lắc đầu, lại khẽ thở dài một tiếng. Y đưa tay tới vỗ nhẹ lên vai Tiểu Trúc mấy cái, sau đó mới cất giọng ôn tồn: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, vạn sự nên tùy duyên, không thể cưỡng cầu được đâu.”

“Sư phụ.” Tiểu Trúc gắng nhích khóe môi, gượng cười một tiếng, khẽ nói: “Cái đạo lý tan tiệc thì người ly biệt con cũng hiểu, chỉ là không ngờ sự việc lại xảy ra đột ngột như vậy, đến một câu từ biệt cũng không kịp nói, thế nên con mới có chút bất an thôi.”

Nhìn thấy nụ cười này của nàng, Mặc Bạch hơi cau mày lại, co ngón tay cốc mạnh lên trán Tiểu Trúc một cái. Trong ánh mắt sững sờ của Tiểu Trúc, Mặc Bạch thu nụ cười thường thấy bên khóe môi về, nghiêm túc trách cứ: “Nha đầu, con học được cái kiểu cười này từ bao giờ vậy? Thực ra còn khó coi hơi cả khóc nữa! Con người ta sống trên đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, mừng giận buồn vui đều phải trải qua hết thảy, vậy thì mới không uổng một phen dạo bước giữa cõi thế gian. Khóc cười đều là chuyện bình thường, sao mà phải giấu giếm? Cái bộ dạng nửa khóc nửa cười này sư phụ ta đây chưa từng dạy con bao giờ, nhất định là con học được từ tên tiểu tử thối kia rồi. Hừ, gã khốn kiếp này lại dám dạy hư đồ đệ của ta, thật đáng đánh đòn!”

Nghe sư phụ nói vậy, Tiểu Trúc không khỏi dở khóc dở cười, đành cố tình chuyển chủ đề qua hướng khác: “Được rồi mà, sư phụ, chúng ta còn có việc quan trọng cần làm, cứ nên nhanh chóng đi trả lại Định Hồn châu thì hơn.”

Dưới sự thúc giục của nàng, Mặc Bạch thi triển thuật Lãm Phong Thần Hành, ba người thức thì hóa thành một luồng ánh sáng bay đi, rất nhanh đã có mặt tại núi Đoạn Vân.

Hai người Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi hiện đang tạm cư ngụ trong hang động của Mặc Bạch ngày trước. Các thứ đồ như xoong nồi, bát đĩa ở nơi này đều đã bị phủ bụi cả năm trời, giờ đều được hai vợ chồng mang ra rửa sạch, tuy mới có nửa ngày ngắn ngủi song mọi thứ trong hang đều đã được thu dọn ngăn nắp. Bởi vì núi này địa thế cực cao, khí hậu khá lạnh, cho nên Tiêu Hành Chi đã đi săn về một con thú hoang, sau đó lột da đem treo ở cửa hang nhằm chặn  những cơn gió lớn không ngừng thổi vào.

Vốn là thần thú Phi Liêm nên Tiêu Hành Chi có thính lực cực tốt, mấy người Mặc Bạch còn chưa tới, y đã ra ngoài cửa hang chờ sẵn rồi. Thấy những người mà mình mong chờ đã tới, y bất giác dãn hẳn đôi mày, hiển nhiên là vừa thở phào một hơi. Tiểu Trúc biết y lo lắng cho sự an nguy của thê tử, vội vàng lấy Định Hồn châu từ trong tay áo ra, đưa tới nói: “Vậy là vật quy nguyên chủ, Tiêu công tử có thể yên tâm rồi nhé!”

Bị nàng nhìn thấu tâm sự, Tiêu Hành Chi hơi đỏ mặt lên, để lộ một tia xấu hổ. Chính vào lúc này, Ngôn Nhược Thi vén tấm rèm da thú lên, bước ra ngoài cửa động, khom người hành lễ với mấy người Tiểu Trúc, cất lời cảm tạ: “Đa tạ ba vị ân công, vợ chồng tiểu nữ cảm kích tột cùng. Trong nhà trà nước đã được chuẩn bị đầy đủ, nếu ba vị không chê, xin hãy vào đây trò chuyện một phen.”

Nhìn dáng đi đã có phần hơi khó khăn của nàng ta, Tiểu Trúc vội vàng xuatay cười nói: “Bọn muội xin phép không làm phiền nữa. Ngôn tỷ tỷ, ngoài này gió lớn, tỷ mau vào trong nhà nghỉ ngơi đi! Chờ sau khi đứa bé ra đời, bọn muội sẽ quay lại đây thăm vợ chồng tỷ.”

Dứt lời, ba người không nán lại thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng, bọn họ không ngờ được rằng Quy Hải Minh vừa mới chia tay với bọn họ trước đó không lâu lúc này lại đang đứng trên đỉnh cao nhất của núi Đoạn Vân, trong tay cầm chắc Bàn Long thương, tựa như một bức tượng lạnh lùng đứng sừng sững trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng đang rời đi của ba người.

Từng làn gió núi lạnh căm không ngừng thổi lại, tấm rèm da thú treo ở cửa hang bất giác bị vén lên một chút. Qua khe hở nhỏ bé đó, chỉ thấy hang động này tuy đơn sơ nhưng mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề. Ở một góc của hang động có một chiếc bếp nhỏ được dựng lên từ những khối đá xanh, bên trên có đặt một chiếc hũ sứ, ngọn lửa phía dưới không ngừng nổ lốp bốp, tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Thuốc trong hũ đã sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên nghi ngút, tựa như một dải lụa mềm thoắt ẩn thoắt hiện, lẩn quất mãi không tan trong hang đá nhỏ bé.

Tấm da thô sơ treo nơi cửa hang kia chẳng khác nào một điểm giao tiếp giữa hai thế giới, bên ngoài hành lang thì gió lạnh rít gào, còn trong hang lại tột cùng ấm áp.

Tiêu Hành Chi ngồi xổm bên ngọn lửa, đang cẩn thận sắc thuốc bồi bổ thân thể cho thê tử. Ngôn Nhược Thi thấy trán y rỉ mồ hôi nhưng vẻ mặt vẫn hết sức chăm chú, bèn chậm rãi bước tới, xắn tay áo lên nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp y. Phát hiện ra hành động của nàng, người thanh niên vốn không giỏi nói năng ấy khẽ nhích khóe môi, nở một nụ cười dịu dàng. Ngôn Nhược Thi cũng mỉm cười đáp lại, sau đó đưa tay đỡ bụng, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh phu quân, tựa đầu lên bờ vai vững chãi của y, khẽ cười nói: “Quãng thời gian trước cứ phải bôn ba chạy trốn suốt, chúng ta hãy còn chưa kịp nghĩ xem nên đặt tên con là gì. Bây giờ nhờ có tiên quân giúp đỡ, chúng ta rốt cuộc cũng đã có được một chỗ ở yên lành, Tiêu Lang, theo chàng thì chúng ta nên đặt tên gì cho con đây?”

Tiêu Hành Chi đưa tay tới ôm thê tử vào lòng, sau khi trầm ngâm một lát bèn cười nói: “Nếu là con trai, hãy đặt tên là Thủ An, còn nếu là con gái thì gọi là Ngôn An, trong tên có chữ An như thế, mong là sau này đứa bé sẽ vĩnh viễn được bình an.”

Ngôn Nhược Thi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, vừa định mỉm cười tiếp lời thì chợt có một làn gió lạnh căm thổi vào trong hang, khiến ngọn lửa lay động không ngừng. Hai người bọn họ ngạc nhiên nhìn qua phía cửa hang, chỉ thấy tại nơi đó đang đứng sừng sững một bóng người cao gầy, tay cầm trường thương màu bạc, sắc mặt lạnh tựa băng sương.

Hai người thoáng ngây ra, thế rồi Ngôn Nhược Thi lập tức thẹn thùng ngồi thẳng người dậy, đỏ mặt nói: “Hóa ra là ân công. Mới rồi Mặc Bạch tiên quân và Nguyệt cô nương cũng có tới đây, lẽ nào ân công và bọn họ bị lạc nhau ư?”

Quy Hải Minh lạnh lùng nhìn lướt qua khung cảnh trước mặt, thu hết những sự bố trí đơn giản nhưng ấm áp trong hang động vào nơi đáy mắt. Một tia buồn bã thoáng qua, y hít sâu một hơi, lạnh lùng nói ra ba chữ: “Phong Lăng giác.”

Ngôn Nhược Thi không nghe ra thâm ý bên trong, chỉ biết nghi hoặc nhìn qua phía phu quân bên cạnh. Tiêu Hành Chi sắc mặt cứng đờ, song chỉ sau nháy mắt đã điều chỉnh lại như cũ, rồi y khẽ vỗ lên mu bàn tay thê tử mấy cái, dịu giọng nói: “Nhược Thi, ta với ân công có chuyện quan trọng cần bàn, nàng cứ ở trong này nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nhớ đừng ra ngoài đấy, được không?”

Nghe y nói thế, thân hình Ngôn Nhược Thi bất giác hơi run rẩy. Đột nhiên, nàng nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân hồi nhỏ: “Thi Thi, hãy hứa với mẹ, đừng nhìn nhé!”

Sau khi nói với nàng câu đó, mẫu thân nàng đã vĩnh viễn ra đi, nàng thậm chí còn chẳng được nhìn mặt mẫu thân lần cuối. Lời lẽ của phu quân hiện giờ khiến nàng cảm thấy hết sức bất an, bèn nắm chặt lấy bàn tay rắn rỏi của Tiêu Hành Chi.

Nhìn ra vẻ căng thẳng của nàng, Tiêu Hành Chi chậm rãi lắc đầu, dặn dò một câu “không sao đâu”, sau đó nhẹ nhàng tách những ngón tay đang nắm chặt tay mình của nàng ra, cất bước đi về phía Quy Hải Minh, đưa tay ra dấu “mời” đối phương. Quy Hải Minh khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên ảm đạm, thế rồi hai người một trước một sau đi ra khỏi hang động. Tiêu Hành Chi che tấm rèm da thú lại cẩn thận, không để gió lạnh lọt vào trong hang, sau đó mới dẫn Quy Hải Minh đi vòng tới một chỗ cách đó khá xa, hạ thấp giọng hỏi: “Các hạ tới đây là vì Phong Lăng giác ư?”

“Đúng vậy.”Quy Hải Minh hờ hững đáp.

Tiêu Hành Chi cười gượng một tiếng, nói: “Sừng của Phi Liêm, rụng là tất chết. Mạng của Tiêu Hành Chi ta là do các hạ cứu, nếu là lúc bình thường, ta trả lại tính mạng này cho các hạ cũng đâu có hề gì! Nhưng giờ đây vợ ta sắp lâm bồn, ta tuyệt đối không thể khoanh tay chờ chết được!”

Những lời này của y khiến khóe mắt Quy Hải Minh bất giác hơi co giật, sắc mặt trở nên hết sức âm trầm.Cái đạo lý “sừng của Phi Liêm, rụng là tất chết” y làm gì mà không biết? Hơn nữa, nhìn vẻ ân ái của hai người Tiêu, Ngôn, thấy bọn họ mong chờ đứa bé kia ra đời, cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình trong hang động đơn sơ kia, tâm trạng Quy Hải Minh càng trở nên thảng thốt. Vậy nhưng niềm hy vọng trong suốt mười năm qua cùng với sự sống chết của cha mẹ đều nằm cả ở việc này, y há có thể vì sự mềm lòng nhất thời mà bỏ cuộc?

Chỉ thấy y mím chặt môi, vầng trán nhăn tít lại, cuối cùng đưa cây thương màu bạc trong tay lên, lạnh lùng nói: “Nhiều lời vô ích, lấy kiếm ra đi!”

Tiêu Hành Chi cũng không biện bạch gì thêm, chỉ lẳng lặng đưa hai tay lên ôm quyền hành lễ với đối phương. Sau đó, ấn ký giữa trán y bừng lên một luồng sáng màu xanh lục, năng lượng từ đó tỏa ra, rất nhanh đã hình thành nên một thanh trường kiếm trong suốt trong tay y, mũi kiếm chỉ thẳng về phía đối thủ.

Không có quát mắng, không có trò chuyện, thậm chí không có một chút thù oán nào.Một bên là vì cứu người, một bên là vì giữ mạng, hai nam nhân trầm lặng bất đắc dĩ đành quyết đấu với nhau.

Lưỡi kiếm trong tay Tiêu Hành Chi làm nổi lên rất nhiều cơn gió xoáy, tất cả cùng tràn về phía Quy Hải Minh. Nhất thời, đất đá tung bay, những ngọn gió lạnh căm trên núi Đoạn Vân đều chịu sự điều khiển của Phi Liêm mà tham gia vào trận chiến. Phong Linh kiếm chợt dài ra, dưới những đường kiếm pháp tinh diệu của Tiêu Hành Chi, lưỡi kiếm như hình thành nên một bức tường vô cùng kín kẽ, ngăn cản mọi đòn tấn công của đối thủ.

Mái tóc bạc của Quy Hải Minh không ngớt tung bay, áo quần cũng rung lên phần phật. Bị bao vây giữa những cơn gió dữ, y vận hết yêu lực toàn thân, mũi thương bạc ánh lên những tia sáng lạnh ngắt, chiếu lên khuôn mặt của y. Chỉ thấy y vung mạnh trường thương, khí kình tỏa ra dữ dội, mũi thương như một con rồng bạc phá tan sự kiểm tỏa của gió xoáy, đâm thẳng về phía ngực đối thủ.

Tiêu Hành Chi cầm chắc Phong Linh kiếm trong tay, thân hình xoay tròn lướt tới với tốc độ nhanh như chớp giật, chém thẳng thanh kiếm về phía ngọn trường thương của đối thủ. Chỉ nghe “keng” một tiếng, thương kiếm va nhau. Chính trong khoảnh khắc ấy, Quy Hải Minh hơi nhướng mày, một ngọn lửa màu xanh lam tỏa ra từ lòng bàn tay và nhanh chóng quấn quanh cán thương, chính là Minh Tiêu Chi Viêm.

Để né tránh ngọn lửa, Tiêu Hành Chi vội lùi về phía sau mấy bước, đồng thời quát lớn một tiếng, ấn ký giữa trán lại càng trở nên rực rỡ, trên Phong Linh kiếm dần ngưng tụ mấy luồng sáng màu xanh lục. Còn ngọn lửa uốn lượn xung quanh Bàn Long thương của Quy Hải Minh thì tựa như giao long giáng thế, tràn thẳng về phía đối thủ.

Hai luồng ánh sáng một màu xanh lam, một màu xanh lục, đột ngột và chạm vào nhau dữ dội.

Hư không nổ tung, đất trời rung động. Yêu lực va chạm vào nhau làm bùng lên những tia sáng chói lòa, núi non chừng như sắp sụp đổ. Tiêu Hành Chi phải lùi về phía sau ba bước mới đứng vững lại được, song vẫn không thể nào ngăn chặn khí huyết sục sôi, bèn nôn ra một ngụm máu tươi. Quy Hải Minh rảo bước xông tới, chỉ thẳng mũi thương bén nhọn vào cổ họng Tiêu Hành Chi. Chỉ thấy y cụp mặt xuống, khàn giọng nói: “Xin lỗi.”

Lời tuy đã ra khỏi miệng nhưng mũi thương vẫn không đâm tới. Quy Hải Minh đứng lặng im ở đó, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, có điều lại chẳng thể đâm mũi thương về phía trước được.

Đúng vào lúc này, từ phía sau lưng bỗng vang lại một tiếng kêu kinh hãi.Thì ra Ngôn Nhược Thi cảm nhận được sự chấn động của ngọn núi, bèn chạy ra ngoài. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Ngôn Nhược Thi không chút nghĩ ngợi, vội nhào tới giữ chặt lấy cánh tay của Quy Hải Minh, không cho y ra tay, đồng thời nôn nóng hô lên với Tiêu Hành Chi: “Tiêu lang, mau chạy đi! Mau chạy đi!”

Nghe thấy những lời này, Quy Hải Minh bất giác cảm thấy bên tai nổ uỳnh một tiếng, thời gian như đảo ngược. Y dường như lại nhìn thấy ánh lửa đầy trời, nhìn thấy kiếm trận lấp lánh, nhìn thấy cha giẫn dữ gào thét trong biển lửa, nhưng rồi cuối cùng vẫn bị loạn kiếm hạ sát, nhìn thấy mẹ rơm rớm lệ, khẽ hôn lên trán y một cái, sau đó hóa về nguyên hình xông ra ngoài động phủ…

Đầu ngón tay hơi run rẩy, Quy Hải Minh chậm rãi buông cây trường thương trong tay. Đôi mắt lạnh băng của y vằn lên những tia máu. Y từ từ ngước mắt lên, khàn giọng nói: “Năm xưa, người phàm vì muốn tạo phong ấn ở Đông Hải mà mặc sức tàn sát yêu linh, cướp nội đan. Giờ đây, ta vì muốn cha mẹ được tái sinh mà định giết một người không có oán thù gì với mình. Nếu ta thật sự xuống tay, vậy thì có gì khác với những kẻ bỉ ổi vô sỉ kia chứ? Ngươi… đi đi!”

Thấy y đã bỏ ngọn thương đoạt mạng xuống, Ngôn Nhược Thi vội chạy tới bên cạnh Tiêu Hành Chi, đỡ lấy thân thể đang lắc lư chực ngã của y. Tiêu Hành Chi đưa tay lau đi vệt máu bên khóe miệng, hai tay ôm quyền, lại ho ra một ngụm máu tươi, sau đó mới nói được thành lời: “Đa… đa tạ ơn không giết…”

Lời còn chưa dứt, khóe mắt y chợt liếc thấy có một tia sáng lạnh ngắt lóe lên. Thế rồi một cái bóng màu đen lướt tới, làm bắn tóe ra một tia máu, dính đầy cả lên khuôn mặt trắng nõn của Ngôn Nhược Thi. Tia máu đó làm toàn thân nàng run rẩy, cặp mắt mở to hết cơ, bởi lẽ nàng phát hiện phu quân mình lúc này đã đầu một nơi, mình một nẻo.

Giữa hư không đứng sừng sững một bóng người cao lớn. Người này mình vận chiến gáp, lưng đeo kim giản, chính là kẻ đứng đầu trong Ứng Long tứ tôn giả - Huyền Dực. Tay phải của hắn lúc này đang xách theo một cái đầu bê bếp máu, trên khuôn mặt vẫn còn thoáng vẻ kinh ngạc, không phải Tiêu Hành Chi, thì còn là ai nữa?

Ngôn Nhược Thi tròn xoe mắt, há hốc miệng, mãi hồi lâu sau mới bật ra đươc một tiếng khóc bi thương. Kế đó, nàng đưa tay về phía cái đầu kia, những tiếng nghẹn ngào như bị tắc lại trong cổ họng, không thể vang ra ngoài được, khiến thân thể nàng cứ run rẩy mãi không thôi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Quy Hải Minh cũng kinh hoàng tột độ. Y chỉ thẳng mũi thương về phía Huyền Dực, gằn giọng quát: “Huyền Dực, ngươi…”

“Lão tam, ngươi lại mềm lòng rồi.”

Chỉ thấy Huyền Dực đưa tay trái lên, lắc qua lắc lại với Quy Hải Minh, đồng thời ném về phía y một ánh nhìn khinh miệt. Sau đó, hắn ngẩng đầu cười lớn, trong bàn tay phải bùng lên một ngón lửa sáng lòa. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, cái đầu bị y xách trong tay biến trở về nguyên hình thần thú. Huyền Dực không chút do dự chụp lấy chiếc sừng hươu lấp lánh phát sáng trên cái đầu đó, dùng sức bẻ mạnh khiến nó gãy lìa.

Ngay sau đó, hắn tiện tay vứt chiếc đầu đi, vừa khéo rơi ngay vào thân thể của Tiêu Hành Chi, khiến tấm thân ấy đổ gục xuống đất. Ngôn Nhược Thi hoang mang đưa tay tới ôm chặt lấy tấm thân đã ngã xuống kia vào lòng.

“Tiêu lang… Tiêu lang… Hành Chi…”

Nàng gọi hết tiếng này đến tiếng khác, muốn đánh thức phu quân của mình. Nhưng bất kể nàng có gọi thế nào, cặp mắt vốn luôn trong trẻo dịu dàng kia cũng đã vĩnh viễn khép lại.

Những làn gió dữ không ngừng rít bên tai, nhưng nàng chẳng nghe thấy gì. Quy Hải Minh đang quát vang gì đó, nàng cũng không nghe thấy.Nàng chỉ cảm thấy đất trời đều tĩnh lặng, chẳng hề có tiếng động nào.Cái gì mà yêu linh dị thú, cái gì mà núi cao gió lạnh, tất cả đều ở cách nàng rất xa.Giữa trời và đất lúc này chỉ còn lại tấm thân đang dần dần trở lên lạnh lẽo trong lòng nàng.

Trái tim giống như bị xé toạc, nàng đột nhiên muốn cất tiếng khóc lớn, sau đó hỏi y rằng: Đã nói là sẽ ở bên nàng cả đời, đã nói là sẽ đặt tên cho con, đã nói là cả gia đình sẽ được bình yên hạnh phúc, tại sao y lại đột nhiên bỏ nàng mà đi như thế?

“Hành Chi… Hành Chi…”

Nàng lặp lại hết lần này tới lần khác, mãi tới lúc trước mặt đột nhiên tối sầm, nàng ngã gục giữa vũng máu, hoàn toàn mất đi tri giác.

***

Mấy người Tiểu Trúc vừa mới rời khỏi núi Đoạn Vân chưa lâu, Tất Phi bỗng nhớ ra trên người mình đang có sẵn mấy vị thuốc, chỉ cần điều chế một chút là sẽ có công hiệu an thần tĩnh khí, vừa rồi vì đi vội quá nên quên mất không giao cho hai người Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi. Nghe y kể lại nguồn cơn, Mặc Bạch tiên quân bật cười chêu chọc: “Đúng là bên mép không lông, làm việc lông bông.”

“Phải rồi, phải rồi.” Tiểu Trúc cười híp mắt lại, vui vẻ nói: “Trên người sư phụ toàn lông là lông, cho nên làm việc gì cũng đáng tin cậy nhất trần đời.!”

Bị đồ nhi của mình trêu chọc, Mặc Bạch hậm hực đưa tay tới xoa đầu nàng một cái, đồng thời làu bàu nói: “Nha đầu, ta thấy công phu pháp thuật là của ngươi cũng chẳng tăng được mấy, chỉ giỏi ngón võ mồm thôi.”

“Quá khen, quá khen rồi!Đều là nhờ sư phụ biết cách dậy dỗ ấy mà.”Tiểu Trúc cười hì hì phản kích.”Cứ nhắc tới chuyện dạy pháp thuật là sư phụ liền buồn ngủ, còn khi huyên thuyên thì lúc nào cũng hăng hái vô cùng.”

Trong khi hai thầy trò đấu khẩu với nhau, Mặc Bạch đã lại một lần nữa thi triển thuật Lãm Phong Thần Hành, quay trở lại núi Đoạn Vân. Nhưng khi vừa tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ba người đều không khỏi sững sờ…

Cặp phu thê vốn rất mực thương yêu lẫn nhau và từng trải qua vô vàn khó khăn trắc trở ấy lúc này đang cùng nằm giữa vũng máu.

Bên cạnh bọn họ là một bóng người vô cùng quen thuộc: Quy Hải Minh cầm thương đứng đó, cúi đầu không nói gì, bóng lưng của y đầy vẻ cô độc.

“Tại… tại sao lại như vậy chứ….” Tiểu Trúc đưa tay che miệng, run giọng hỏi. Nàng thật không sao ngờ được một cặp phu thê mới trước đó còn ân ái nói cười với nhau, thế mà lúc này đã rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.

“Quy Hải Minh, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Tất Phi rảo bước đi tới, lớn tiếng chất vấn.

Nghe thấy giọng nói của hai người, Quy Hải Minh vốn đang cúi đầu không nói gì chợt xoay người lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn thoáng qua. Không hề trả lời, y đột nhiên cầm cây thương bạc lên, hóa thành bản thể Minh Xà, dang rộng bốn chiếc cánh, lao vút về chân trời phía đông.

Không kịp suy nghĩ kĩ về phản ứng của y, ba người rảo bước đi nhanh lên phía trước, Tất Phi ôm Ngôn Nhược Thi vào lòng, đưa tay tới bên dưới mũi nàng kiểm tra. Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nàng, đôi hàng lông mày nhíu chặt của y mới dãn ra đôi chút. Ngay sau đó, y lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc nhét vào miệng Ngôn Nhược Thi, lại ấn vào huyệt Nhân trung của nàng, muốn làm nàng tỉnh dậy.

Còn Mặc Bạch thì thu lại dáng vẻ cười cợt thường ngày, lẳng lặng quan sát thi thể của Tiêu Hành Chi, lại đưa tay tới vén vạt áo của y lên, lắc đầu nói: “Y trước tiên là bị uy lực của Minh Tiêu Chi Viêm làm cho tổn thương kinh mạch, sau đó lại bị người ta dùng vật sắc cắt rời thủ cấp với tốc độ cực nhanh…”

Mặc Bạch tuy không nói rõ nhưng Minh Tiêu Chi Viêm vốn là phép dùng lửa độc môn của họ Minh Xà, đây là điều mà mọi người ở đây đều biết.Tiểu Trúc nghe thấy thế thì thân hình hơi run rẩy, ngay sau đó liền vội vã lắc đầu.”Không phải đâu! Không phải đâu! Rắn con ca ca vốn không thù không oán với Tiêu công tỷ và Ngôn tỷ tỷ, sao lại ra tay với bọn họ được chứ? Trong chuyện này nhất định là có sự nhầm lẫn gì rồi!”

“Nhưng nếu không phải là y thì còn có thể là ai được?Ai mà có thể sử ra Minh Tiêu Chi Viêm?”Tất Phi lập tức phản bác. “Hơn nữa, trên tay y dính đầy máu, trên hung khí cũng loang lổ vết máu, nếu Tiêu Hành Chi không phải do y giết, vậy tại sao y lại chẳng nói tiếng nào, cũng không hề giải thích?”

Câu nói này khiến cho Tiểu Trúc bất giác nghẹn lời, bởi lẽ thảm trạng vừa rồi cùng với biểu hiện lạ thường của Quy Hải Minh ba người bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy.

Thấy Tiểu Trúc không nói gì, Tất Phi đau khổ nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, ủ rũ nói: “Ta vẫn luôn không hiểu nổi tại sao Quy Hải Minh lại đột nhiên từ biệt chúng ta mà bỏ đi một mình, thì ra y còn có mưu đồ khác. Ta cũng không muốn tin rằng y lại là một kẻ tàn độc như vậy, càng không biết tại sao y lại ra tay với những người không oán không thù như thế, nhưng chứng cứ đã rất rõ rằng. Tiên quân, chắc hẳn trong lòng ngài cũng đã có kết luận rồi, đúng vậy không?”

Mặc Bạch mím chặt đôi môi, sắc mặt lộ rõ vẻ chua chát. Y đột ngột đưa mắt nhìn Tiểu Trúc, dịu giọng an ủi: “Nha đầu, bây giờ ngẫm lại, ngay từ lúc mới gặp Tiêu Hành Chi ở Kỳ Sơn, tên tiểu tử đó đã có vẻ hơi khác thường rồi…”

“Sư phụ!” Tiểu Trúc đưa tay tới nắm lấy tay áo của Mặc Bạch, cắt ngang lời đối phương. Chỉ thấy trong mắt người thiếu nữ lúc này ánh lên những tia kiên định, rồi nàng chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: “Con tin tưởng rắn con ca ca, huynh ấy tuyệt đối không bao giờ lạm sát người vô tội!”

Không chờ Mặc Bạch và Tất Phi phản bác, nàng đã lại nói tiếp: “Sư phụ quên rồi ư? Mười năm trước, khi ở trên núi Thanh Xuyên, người đã chế ngự được đệ tử của Thiên Huyền môn là Mộ Tử Chân - kẻ thù không đội trời chung của rắn con ca ca, nhưng huynh ấy không hề thừa dịp người khác gặp nguy mà ra tay. Mười năm sau, khi Tru Yêu tứ phái vây công chúng ta, rắn con ca ca gặp lại MộTử Chân, huynh ấy rõ rằng đã đâm trúng đối  phương, nhưng lại vì lời khẩn cầu của tiểu đạo sĩ Cư Trần kia mà nương tay lần nữa. Ngày đó, Hồng Phi giao chiến với quỷ binh nơi Địa phủ, rắn con ca ca ra tay giúp đỡ, nhưng cũng chỉ vì tình bằng hữu mà thôi. Còn nữa, huynh ấy đã mấy lần cứu tính mạng con, thậm chí còn suýt vì thế mà bỏ mạng… Tất cả những việc này đều là bằng cớ rõ ràng, rắn con ca ca là người như thế nào chẳng lẽ sư phụ còn không biết hay sao?”

Nói tới đây, Tiểu Trúc lại nhìn qua phía Tất Phi khẩn khoản nói: “Tất công tử, ta biết huynh với rắn con ca ca quen nhau chưa lâu, nhưng mấy người chúng ta đã đồng sinh cộng tử, giao tình có thể nói là không ít! Nếu chúng ta không tin huynh ấy, liệu còn ai chịu tin huynh ấy nữa đây? Ta dám khẳng định rắn con ca ca không bao giờ lạm sát người vô tội, huống chi Ngôn tỷ tỷ đã sắp lâm bồn, rắn con ca ca sao lại đi giết hại phu quân của tỷ ấy vào lúc này chứ? Huynh ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy!”

Tất Phi nghe thế thì hơi sững sờ. Mặc Bạch thở dài nói: “Nha đầu, con nói không sai. Tên tiểu tử đó tuy có chuyện giấu chúng ta nhưng còn chưa tới mức máu lạnh vô tình như thế. Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ… Phải rồi, ngày đó Quy Hải Minh từng lưu lại ấn ký trên trán con, nếu lợi dụng nó có lẽ tìm ra tung tích của y cũng chưa biết chừng.”

Dứt lời, Mặc Bạch đưa hai ngón tay tới, ấn thẳng vào giữa t