← Quay lại trang sách

Chương 2 Cố nhân

Tiểu Trúc giật mình bừng tỉnh. Nàng mở to hai mắt, trong cặp mắt màu hổ phách ánh lên những tia lấp lánh, trên đôi hàng mi như cánh bướm ngưng tụ những giọt lệ trong suốt. Nàng ngẩn ngơ nhìn qua bên cạnh, nhưng chỉ thấy những bóng cây đan dày giữa chốn núi rừng, chẳng còn thấy bóng dáng mà nàng quen thuộc nhất.

Chẳng biết vì sao, nàng lại nằm mơ về chuyện hồi nhỏ, về ngôi nhà có những hàng trúc xanh, về Bình thành náo nhiệt với những chiếc đèn lồng ấm áp, về Liễu ma ma nhiệt tình tốt bụng và Bạch Trạch một lòng muốn báo ơn. Chính từ ngày đó, nàng và sư phụ đã phải bỏ cả nhà ra đi, tìm đến núi Thanh Xuyên xa xôi hẻo lánh, sống một cuộc sống lánh đời, không để tâm gì tới chốn hồng trần thế tục nữa.

Thế nhưng, mộng đẹp thường dễ tỉnh, cảnh đẹp chẳng được lâu. Tru Yêu tứ phái đánh lên núi Thanh Xuyên, bức bách Mặc Bạch sư phụ phải giao ra chí bảo Vân Sinh kính, kể từ thời khắc đó, cuộc sống yên bình lại một lần nữa bị phá tan. Bọn họ bị ép phải bước vào chốn hồng trần, trải qua gió tanh mưa máu, rốt cuộc vẫn chẳng thể ngăn cản cơn ác mộng buông xuống cõi nhân gian.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, bên bờ Đông Hải sóng dâng ngợp trời, sấm sét rền vang, Thất Ấn Tinh trụ rầm rầm đổ sụp, thượng cổ thần ma Ứng Long phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi ngọn lửa dữ dội của Ứng Long bay tới, Mặc Bạch sư phụ đã lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn nàng, rồi thi triển thuật Lãm Phong Thần Hành đưa nàng và rắn con ca ca rời khỏi Đông Hải, bản thân thì bước ra ngoài pháp trận, dùng thân thể của mình ngăn chặn sát chiêu của Ứng Long.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, dưới ngọn lửa ngợp trời, thân hình gầy guộc của Mặc Bạch sư phụ sau nháy mắt đã bị nuốt chửng. Giữa trời đất mênh mang, sóng dâng cao vút, bóng dáng của sư phụ biến mất hoàn toàn, chỉ để lại hai đạo hồn phách một đen một trắng…

Trái tim như nghẹn lại, cơn đau đến thấu tâm can, nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, khiến hai mắt nàng như nhòe đi, nước mắt tuôn rơi lã chã. Mộng xưa đã vỡ, thần trí dần dần tỉnh táo trở lại, Tiểu Trúc rốt cuộc cũng ý thức được rằng: Vị sư phụ gấu trúc đã nuôi nấng nàng thành người, thường xuyên co ngón tay lại khẽ cốc trán nàng, tươi cười gọi nàng là “nha đầu”, lúc này đã chẳng còn trên nhân thế nữa...

“Sư phụ…”

Tiếng lẩm bẩm bi thương, tiếng nỉ non da diết, đều bị gió đêm cuốn bay đi, lan tỏa khắp khu rừng tăm tối. Giữa bầu trời đêm, những ngôi sao dày đặc khắp trời khi mờ khi tỏ, ánh sao chiếu lên bóng dáng mỏng manh của người thiếu nữ, cũng chiếu lên cả hai hàng nước mắt đang lặng lẽ chảy dài, rồi từ từ rơi xuống đất.

Đây đã là ngày thứ ba sau khi Ứng Long phá phong ấn thoát ra. Hôm đó, Mặc Bạch dùng thân làm lá chắn, đưa Tiểu Trúc và Quy Hải Minh lúc ấy đã trọng thương rời khỏi Đông Hải. Bởi vì Mặc Bạch đột nhiên mất mạng, thành ra thuật Lãm Phong Thần Hành mà y đang thi triển cũng chịu ảnh hưởng, thế là Tiểu Trúc và Quy Hải Minh bị đưa tới giữa một dòng sông.

Do Ứng Long phá phong ấn thoát ra nên trời sinh dị tượng, suốt ngày hôm đó, trời mưa như trút nước, những giọt mưa to như hạt đậu không ngừng rơi xuống mặt sông, vang lên những tiếng lộp bộp như trống gõ. Giữa cơn mưa rào, một ngọn sóng lớn cuộn tới, lập tức nhấn chìm Tiểu Trúc xuống đáy sông, từng ngụm nước lạnh băng tràn vào trong miệng, trong mũi nàng, khiến nàng nghẹt thở. Nàng đưa tay ra cố gắng giãy giụa, nhưng sóng nước cứ vỗ tới liên tục, khiến nàng không có cơ hội ngoi lên khỏi mặt nước.

Có lẽ… cứ thế này cũng tốt…

Trong khoảnh khắc bị cuốn xuống đáy sông lần nữa, thân thể bập bềnh giữa làn nước, trong đầu Tiểu Trúc đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ như vậy. Đều tại nàng vô dụng, không bảo vệ được sư phụ. Trên đường xuống suối vàng, sư phụ phải đi một mình, nhất định sẽ rất cô đơn vì không có ai trò chuyện, tâm sự cùng…

Ý thức dần trở nên rời rạc, nhưng đúng vào khoảnh khắc Tiểu Trúc muốn bỏ cuộc để theo Mặc Bạch rời xa nhân thế, qua làn nước lạnh giá đục ngầu, nàng bỗng nhìn thấy Quy Hải Minh ở phía không xa lúc này đã chìm xuống đáy sông, đang nằm lặng lẽ trên lớp bùn lầy. Trước đó, trong trận chiến với Ứng Long y đã dùng đến chiêu số ngọc đá cùng tan, nhưng lại bị Ứng Long dễ dàng phá giải và phản kích, cuối cùng bị thương quá nặng, gần như chỉ còn thoi thóp thở. Lúc này đây, sức lực của y đã cạn kiệt, lâm vào trạng thái hôn mê, bị nước mưa đẩy xuống đáy sông.

Rắn con ca ca!

Tiểu Trúc cắn chặt răng, không ngừng quẫy mạnh hai tay, cố gắng bơi về phía Quy Hải Minh. Thế rồi nàng nắm chặt lấy cánh tay y, bắt đầu bơi lên mặt nước. Nhưng cơn mưa quá lớn, những làn sóng cứ trào tới, năm lần bảy lượt đẩy nàng xuống dưới đáy. Đối mặt với mưa to sóng lớn, Tiểu Trúc kéo theo rắn con ca ca đã hôn mê, hết lần này tới lần khác bị nhấn chìm, thế rồi lại hết lần này tới lần khác ngoi lên mặt nước.

Sắp rồi… Sắp rồi…

Tiểu Trúc rốt cuộc cũng bơi được tới sát bờ, nhưng khi đẩy được Quy Hải Minh lên bờ thì chút sức lực cuối cùng của nàng đã hao kiệt hết. Trong trạng thái mệt mỏi tới tột độ cả về thể xác lẫn tinh thần, nàng không thể, cũng không muốn bám lấy bờ sông, cứ thế mặc cho sóng to gió lớn quất lên người mình, cuối cùng lại từ từ chìm xuống đáy sông.

Đúng trong khoảnh khắc ấy, một bàn tay to lớn và mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, nhấc thân hình yếu ớt của nàng lên.

Nàng kinh ngạc mở mắt ra, qua làn hơi nước mờ mờ, lọt vào mắt nàng là hình bóng một vị võ tướng mặc chiến bào màu xanh, lưng đeo một thanh kiếm lớn đúc bằng huyền thiết. Định thầm nhìn kĩ, chỉ thấy người này thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn bất phàm, sống lưng ưỡn thẳng tắp, cực kì uy nghiêm. Lúc này đây, y nhíu chặt đôi mày, mặt lộ nét giận, lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi không tiếc tính mạng của mình thì cũng nên trân trọng tính mạng đã được Mặc Bạch dùng chính bản thân để đánh đổi. Nếu ngươi cứ thế bỏ mạng dưới đáy sông, vậy thì khi xuống dưới suối vàng, còn mặt mũi nào gặp lại sư phụ ngươi nữa?”

Câu nói ấy tựa như một nhát gậy nện thẳng xuống đầu khiến Tiểu Trúc toàn thân run rẩy. Nàng mở to đôi mắt long lanh, tầm nhìn vì hơi nước mà trở nên mơ hồ, nhưng lại như nhìn thấy sư phụ, nhìn thấy y biến thành bộ dạng gấu trúc ngô nghê đáng yêu, nhìn thấy y vận bộ đồ còn trắng hơn tuyết, máu tóc đen nhánh mượt mà, bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười tiêu sái, và rồi, nàng nhìn thấy trong trận huyết chiến bên bờ Đông Hải, thần sắc y quyết liệt vô cùng, ánh nhìn thấp thoáng lời chào từ biệt…

Phải rồi, sư phụ là vì cứu nàng và rắn con ca ca nên mới chết. Nếu nàng tùy tiện từ bỏ cuộc, vậy thì khi xuống dưới suối vàng, nàng còn mặt mũi nào mà gặp lại sư phụ nữa đây? Cho dù sư phụ xưa nay luôn tốt tính nhưng ắt cũng sẽ nổi giận bừng bừng, mắng cho nàng một phen muối mặt.

Nghĩ tới đây, Tiểu Trúc nắm chặt tay, ép cho nước mắt chảy ngược vào trong. Nàng cố nhịn nỗi chua xót trong lòng, ôm quyền khom người thật sâu trước vị võ tướng, trầm giọng nói: “Đa tạ các hạ chỉ dạy. Tiểu Trúc biết sai rồi, Tiểu Trúc thực hổ thẹn với sự dạy bảo của sư phụ.”

Vị võ tướng hừ lạnh một tiếng, đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt, song sắc mặt đã hòa hoãn hơn một chút. Tiểu Trúc ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn vị võ tướng từ trên xuống dưới một lượt: Chiến bào cùng huyền thiết kiếm của người này đều lấp lánh ánh vành, tuyệt đối không tầm thường, xem chừng không phải vật ở chốn nhân gian. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn là khuôn mặt uy nghiêm anh tuấn kia tuy chưa từng gặp bao giờ nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

“Nghe những lời vừa rồi thì xem chừng các hạ có quan hệ khá sâu sắc với Mặc Bạch sư phụ, dám hỏi tôn tính đại danh?”

Nghe Tiểu Trúc hỏi vậy, vị võ tướng lấy từ bên hông xuống một nậm rượu, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười giễu cợt, nói: “Có quan hệ khá sâu sắc? Ha ha! Danh tính của ta cho dù có nói cho người biết thì cũng có sao? Tiểu Hắc Bạch trốn tránh ta mười tám năm ròng, sợ ta tìm đến cửa đòi nợ, làm sao dám nhắc đến tên của chủ nợ với con nhóc ngươi chứ!”

Nghe thấy câu này của y, Tiểu Trúc sinh lòng bất mãn, liền cắt ngang lời y: “Tiểu Trúc rất cảm ơn các hạ đã ra tay cứu mạng, nhưng xin các hạ chớ nói lung tung. Mặc Bạch sư phụ từ nhỏ đã dạy ta hai chữ “tín nghĩa”, người xưa nay vẫn luôn giữ chữ tín, tuyệt đối không bao giờ có chuyện nợ rồi không trả, lại còn trốn tránh chủ nợ.”

“Ha ha ha!” Vị võ tướng ngẩng đầu cười, âm thanh vang tới tận trời. Y lại uống một ngụm rượu mạnh nữa, rồi chợt nhìn về phía Tiểu Trúc, suốt hồi lâu chẳng nói năng gì. Tiểu Trúc cảm thấy ánh mắt y sắc lạnh tựa dao, khiến sống lưng nàng dâng lên từng cơn ớn lạnh. Sau một hồi lâu trầm lặng, y bỗng chỉ tay về phía chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy mà Tiểu Trúc đeo bên hông, hờ hững nói: “Đưa cho ta!”

Tiểu Trúc lại càng ngạc nhiên, liền hơi nghiêng người, cầm chiếc hồ lô trong tay, nói: “Xin lỗi, ta không thể giao cho tiên quân chiếc hồ lô này được. Tiên quân có ơn cứu mạng với ta, về lý mà nói, ta không nên cự tuyệt yêu cầu của tiên quân, song chiếc hồ lô này là do sư phụ tặng cho ta, hơn nữa, sư phụ còn dặn ta tuyệt đối không được để hồ lô rời khỏi người. Mong tiên quân lượng thứ!”

Vị võ tướng lại nhếch khóe môi, trong nụ cười chừng như có thêm mấy tia giễu cợt, đồng thời còn có mấy phần bất lực và đắng chát. Tiểu Trúc cảm thấy nghi hoặc, bỗng thấy đối phương ngẩng đầu uống một hơi cạn hết rượu trong nậm, sau đó vứt chiếc nậm rỗng xuống sông, hờ hững nói: “Dưới đáy hồ lô hẳn có hai chữ “Thương Minh”“.

Tiểu Trúc mở to mắt, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Chiếc hồ lô này nàng mang theo người từ nhỏ đến lớn, mỗi đường hoa văn trên đó nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ở dưới đáy hồ lô quả thực có hai chữ lớn được khắc theo lối cổ, chính là “Thương Minh”. Hồi nhỏ, nàng từng hỏi sư phụ hai chữ “Thương Minh” này rốt cuộc có ý nghĩa gì, tại sao lại được khắc ở đó, nhưng sư phụ chỉ cười, nhất quyết không chịu trả lời.

“Tiên quân làm sao biết được?” Nàng buột miệng hỏi.

Vị võ tướng chắp tay đứng đó, sống lưng ưỡn thẳng tắp như một gốc tùng cổ thụ, thân hình bất động như ngọn núi. Y ngước mắt nhìn bầu trời âm u đang trong cơ gió giục mây vần, dường như đang nhớ lại chuyện xưa. Thế rồi, chỉ nghe y nói chậm rãi từng từ một, giọng nói ngân vang đầy khí phách: “Ta là Thương Minh.”

***

Cảnh tượng ngày xưa như mộng như ảo, như mây như khói, chẳng thể phân tách được rõ ràng với thực tại.

Bảy trăm năm trước, trời sinh dị tượng, âm dương điên đảo, thượng cổ tà ma Xi Vưu vốn đã bị Hoàng Đế Hiên Viên chém đầu, xong lại chịu tác động từ nhật thực và âm khí, đầu lâu liền hóa thành một thứ ma vật chí hung chí tà là Thao Thiết, đi gây họa cho nhân gian. Thao Thiết háu ăn, tất cả mọi sinh linh trên đời đều bị nó nuốt chửng. Thần tướng Thương Minh nhận lệnh của Thiên đình, hạ giới tiêu diệt Thao Thiết. Sau một trận ác chiến kéo dài ba ngày ba đêm, Thương Minh rốt cuộc đã giết được con hung thú đáng sợ ấy. Trước khi chết, Thao Thiết tự làm thân thể nổ tung, hóa thành những ngọn lửa âm u bay đi tứ phía, khiến hỏa hoạn nổi lên khắp nơi.

Thương Minh là thần tướng trảm yêu, không phải là thần mưa chuyên hô mưa gọi gió, nhưng thấy ánh lửa ngợp trời, chim thú sợ hãi bỏ chạy toán loạn, vô số sinh linh kêu gào thê lương trong biển lửa thì bất giác sinh lòng bất nhẫn, bèn thôi thúc thần lực, hút nước từ các sông hồ xung quanh về, tạo thành một cơn mưa rất lớn. Vì trận ác chiến trước đó, thần lực của Thương Minh vốn đã bị tiêu hao quá nửa, lúc này lại cố gắng làm mưa, khiến cho thần lực mất hết, rốt cuộc rớt xuống phàm trần.

Với tấm thân đã trọng thương, Thương Minh bị rớt xuống một vùng rừng núi trúc ở đất Ba Thục. Khi đó, ngọn lửa của Thao Thiết còn chưa tắt hẳn, Thương Minh nằm giữa biển lửa, khí lực cạn kiệt, chỉ biết trơ mắt nhìn ngọn lửa dữ dội nuốt chửng đất trời, các loài chim thú đều hoang mang bỏ chạy tứ tán. Đương khi ngọn lửa tràn đến và y nở một nụ cười tự giễu thì chợt cảm thấy bên cạnh có một tiếng động lạ. Thương Minh ngoảnh đầu qua nhìn, thấy một con vật tròn xoe nửa đen nửa trắng đang ngoạm chặt vạt áo dưới chiến giáp của mình, cố gắng kéo mình ra khỏi biển lửa.

Dường như phát giác ra ánh nhìn của y, con vật đó thoáng đờ ra. Nó ngẩng cái đầu tròn xoe lông lá lên, cặp mắt đen thui nhìn về y vẻ nghi hoặc. Những chiếc lá trúc bị bắt lửa nhanh chóng biến thành tro, tro tàn bay tung tóe khắp trời, thế rồi lại bị cơn mưa như trút kéo xuống mặt đất. Con vật tròn xoe kia toàn thân ướt sũng, ngay cả bộ lông hai màu đen trắng cũng bị nhuộm thành màu xám xịt. Chính vào lúc này, ngọn lửa tà ma kia bỗng như hồi quang phản chiếu, đột ngột bốc lên cao mấy thước, khiến cho con vật kia sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy, mồm miệng há hốc, cuống cuồng bỏ chạy.

Nhưng rốt cuộc nó vẫn quay trở lại. Sau đó, nó lại ngoạm chặt vạt áo dưới chiến giáp của Thương Minh, dùng những chiếc móng vuốt bám chặt vào mặt đất lầy lội, cố gắng kéo y ra ngoài từng chút từng chút một, tránh khỏi ngọn lửa đang không ngừng tới gần kia.

Thương Minh vừa nhìn đã nhận ra ngay, trên người con gấu trúc nhỏ sinh sống ở nơi hoang dã này có linh tính cực kì siêu phàm thoát tục. Thế nhưng, nếu không có cơn mưa mà Thương Minh tạo ra, con vật lương thiện này ắt sẽ phải trả giá vì lòng tốt của mình, vùi thân trong biển lửa. Nếu y cứ bỏ mặc không thèm quan tâm đến, sẽ có một ngày con vật này bị hại chết bởi lòng tốt không có giới hạn của bản thân.

Trong khi Thương Minh suy nghĩ về việc này, biển lửa dữ dội kia rốt cuộc đã không địch lại cơn mưa như trút nước, càng lúc càng yếu đi, cuối cùng tắt hẳn. Con vật tròn xoe dường như thở phào một hơi, rồi “bộp” một tiếng, nó nhoài đôi tay lông lá về phía trước, nằm xoài xuống một vũng nước ở ngay trước mặt, vừa thè lưỡi vừa thở hồng hộc.

Khi ở trên cõi Thượng thiên, các vị thần ai làm việc nấy, chẳng mấy khi gặp mặt. Mà Thương Minh vốn là vị võ tướng phụ trách canh giữ Thiên đình, cả ngày đeo huyền thiết kiếm sau lưng, ngạo nghễ đứng trên mây, càng ít trò chuyện với người khác, lẳng lặng chịu đựng nỗi cô độc ngàn năm. Thế nhưng lúc này đây, y bỗng nhiên lại mở lời, khẽ nói: “Này, qua đây!”

Con vật tròn xoe nửa đen nửa trắng dường như ý thức được đối phương đang gọi mình, bèn ngô nghê đứng thẳng người dậy, sau đó ngồi phịch xuống đất bằng cái mông béo tròn, nghiêng đầu nhìn Thương Minh vẻ nghi hoặc. Bộ dạng chất phác đáng yêu ấy của nó khiến Thương Minh hơi nhếch khóe môi, khẽ nở nụ cười. Thế rồi y cố gắng chống tay xuống đất, nhích đến ngồi vào một gốc trúc xanh, lại lấy từ bên hông ra một chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy đựng đầy rượu mạnh, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Nhìn thấy bộ dạng uống rượu một cách sảng khoái của y, con gấu trúc nghiêng đầu sang một bên, tò mò đưa mắt nhìn qua.

“Sao vậy? Mày cũng muốn uống à?” Thương Minh cười vang, bèn vứt chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy qua.

Con gấu trúc dùng đôi tay núc ních của mình đón lấy chiếc hồ lô rượu, sau đó học theo bộ dạng của Thương Minh vừa rồi, ngửa đầu, nâng hồ lô lên uống một ngụm rượu thật lớn. Ngay sau đó, nó tỏ ra sợ hãi vô cùng, vội vàng thè lưỡi nhổ phì phì, đồng thời vứt chiếc hồ lô xuống đất. Nhưng chỉ sau chốc lát, lại nhặt hồ lô rượu lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Sau khoảng thời gian chừng một tuần trà, con gấu trúc không ngồi yên được nữa, lâng lâng bò dậy, loạng choạng bước đi trên mặt đất, hết rẽ bên này lại ngoặt bên kia, cuối cùng đâm vào đùi của Thương Minh, gục luôn xuống bên cạnh y, cái đầu lông lá gối vào đùi y.

“Ha ha, nhóc con ngươi quá là rất hợp tính với ta đấy!” Thương Minh cười ha hả, đưa tay tới khẽ vò đầu con gấu trúc, sau khi suy nghĩ một lát bèn cười nói: “Chúng ta rất có duyên với nhau, vậy ta sẽ giúp ngươi một tay để sau này ta còn có bạn rượu.”

Dứt lời, Thương Minh bèn lấy từ trong vạt áo ra món pháp bảo Vân Sinh kính, lại lấy kiếm rạch một đường trên cánh tay, dùng máu của thần biến thành một sợi chỉ màu đỏ, buộc Vân Sinh kính vào cổ con gấu trúc.

Sau khi lành vết thương, Thương Minh tuy đã trở về Thiên Đình phục mệnh nhưng cứ cách đôi ba ngày lại xuống trần gian, đi tìm người bạn rượu kia uống túy lúy một phen, đồng thời gọi đối phương là Tiểu Hắc Bạch. Con gấu trúc ấy nhờ có bảo vật Thiên Đình là Vân Sinh kính nên bắt đầu có thể hấp thu linh khí trong trời đất, tu vi tiến bộ rất nhanh. Cùng với đó, nhờ có sợi chỉ máu của Thương Minh bảo vệ nên đừng nói là mãnh thú nơi hoang dã, ngay cả yêu ma cũng chẳng thể lại gần để làm hại tính mạng nó. Chỉ mất ba mươi năm, Tiểu Hắc Bạch đã có thể mở miệng nói tiếng người, trò chuyện trôi chảy với Thương Minh. Hai trăm năm sau, Tiểu Hắc Bạch rốt cuộc đã có thể hóa thành hình người, lấy bộ dạng là một thư sinh tóc đen, áo trắng, tự xưng là Mặc Bạch, đồng thời chính thức lên sống ở núi Đoạn Vân, đọc vô số cổ tịch trong thiên hạ, tu thân dưỡng tính.

Chuyện cũ từ mấy trăm năm trước hệt như một giấc mộng mịt mờ hư ảo. Thương Minh vẫn còn nhớ cảnh tượng con gấu trúc nửa đen nửa trắng rón rén bò trên mặt đất ăn trộm rượu hồi đầu mới gặp, cũng vẫn nhớ rõ vị thư sinh tuấn tú nhờ có Vân Sinh kính mà tu luyện được ngàn năm đạo hạnh ấy đã cười và nói với y rằng: “Hảo hữu, vậy thì ta không khách sáo nữa nhé!” Rồi liền giật lấy chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy của y, kiên quyết không chịu trả lại.

Thương Minh lại càng nhớ rõ, mười chín năm trước, vị bằng hữu với giao tình mấy trăm năm đó đã ôm vò rượu trong tay, nói với y về lời hứa “phi thăng”, nhưng kể từ đó lại biến mất khỏi cõi trần, hoàn toàn chẳng còn tăm tích.

Đêm đó, trên núi Đoạn Vân, trăng tròn treo cao, ánh bạc tỏa khắp, hai người ngồi uống rượu với nhau, trong cuộc rượu chủ yếu là Mặc Bạch huyên thuyên kể về những chuyện thú vị nơi sơn dã, chẳng hạn như con cáo ở đâu tu luyện được thành tinh, cây hòe ở chỗ nào đã ngưng tụ được yêu phách. Đối với Thương Minh, những tin tức vụn vặt về đám tiểu yêu ấy chẳng hề thú vị, nhưng y đã sớm quen với cảnh tượng bằng hữu của mình ôm vò rượu trong tay mà càm ràm ca cẩm. Sau ngàn năm cô độc, đây là người bằng hữu duy nhất thường xuyên bầu bạn với y.

“… Sau đó, con tiểu yêu thật sự đã bị người kia dọa nạt, nghĩ rằng dùng nước miếng là có thể lấy được tính mạng của nó, bèn một mực cõng người kia về nhà! Ha ha, yêu quái mà lại bị con người lừa gạt, ngươi nói xem chuyện này có buồn cười không… Ợ!”

Trong cơn say, mặc Bạch cứ nói mãi, rồi đột nhiên nấc nghẹn một cái. Chỉ thấy một làn khói trắng bốc lên, vị thư sinh tuấn tú vốn đang uống rượu chuyện trò bỗng biến thành một con gấu trúc tròn xoe béo núc. Do tác dụng của hơi men, y vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, cứ ngẩn ngơ ôm chặt vò rượu, lại dùng cặp mắt đen thui nhìn qua phía hảo hữu, sững sờ hỏi: “Hảo hữu, ngươi luyện ra được ba đầu sáu tay từ khi nào vậy?”

Thương Minh đưa mắt nhìn qua, thu hết dáng vẻ ngô nghê đáng yêu của hảo hữu vào đáy mắt. Y đưa tay tới đoạt lấy vò rượu từ trong tay Mặc Bạch, lạnh lùng nói: “Tu hành ngàn năm, thế mà ngay đến hình dáng cũng không khống chế được, Tiểu Hắc Bạch, ta thấy ngươi thực đã uổng công tu hành rồi đấy.”

“Ha ha, có hảo hữu ở bên, cùng ngắm trăng uống rượu, ta còn phải khống chế hình dáng làm gì nữa?” Mặc Bạch cười vang, nói. Y không những không xấu hổ, ngược lại còn dang rộng đôi tay núc ních, ngả người nằm xuống thảm cỏ xanh mềm mại ở phía sau. Kế đó, y dùng đôi mắt đen thui của mình ngước lên nhìn chiếc đĩa ngọc tròn vành vạnh giữa bầu trời đêm, cười nói: “Kỳ thực, làm một con thú hoang nơi sơn dã cũng có gì là không tốt đâu? Chẳng cần phải tu hành, chẳng cần phải để tâm tới lễ giáo, cũng chẳng cần phải để tâm tới sự hưng thịnh suy vong của thiên hạ, trong lòng không có điều vướng bận gì, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, há chẳng sung sướng lắm ư?”

“Ta thấy ngươi kiếp này đã đầu thai nhầm rồi đấy.” Thương Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn y. “Ngươi không nên là gấu trúc, phải là lợn mới đúng.”

“Ha ha, rốt cuộc là làm người vui vẻ, làm tiên vui vẻ hay là làm lợn vui vẻ đây? Quả đúng là một câu hỏi khó trả lời.” Mặc Bạch cười vang, sau đó liền ngồi thẳng dậy, lại biến trở về bộ dạng của một thư sinh. Y nhìn qua phía hảo hữu, hơi nhếch khóe môi, cười nói: “Có điều, là một con gấu trúc biết giữ lới hứa, nhất định sẽ tu tiên rồi phi thăng lên Thiên đình uống rượu với hảo hữu. Có sự trợ giúp của Vân Sinh kính, theo ta thấy, chỉ cần nửa tháng nữa thôi là ta có thể tu hành viên mãn. Hảo hữu, đến lúc đó ngươi đừng quên tới Nam Thiên môn đón ta đấy nhé!”

Thương Minh biết Mặc Bạch là người rất giữ chữ tín, vậy nhưng nửa tháng sau, khi y theo ước định đến Nam Thiên môn chờ đợi thì lại chẳng thấy bóng dáng hảo hữu đâu cả. Cảm thấy có sự lạ thường, Thương Minh lập tức hạ giới rồi đến thẳng núi Đoạn Vân, nhưng lại chẳng cảm nhận được chút linh khí nào của hảo hữu.

Mặc Bạch đột nhiên biến mất chẳng còn bóng dáng. Thương Minh tìm khắp tam giới, bỏ ra mười mấy năm ròng, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra tung tích của hảo hữu. Y thậm chí còn bắt đầu hoài nghi hảo hữu đã gây ra rắc rối gì đó, cuối cùng bị người ta đánh cho hồn bay phách tán. Suốt một thời gian dài, Thương Minh đi khắp nơi thăm dò, muốn tìm ra hung thủ thật sự để báo thù cho hảo hữu, nhưng vào một ngày nửa năm trước, y đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của một luồng linh khí thuộc về Mặc Bạch ở nhân gian.

Thế là, ở Bạch Hà trấn, Thương Minh hóa thân thành một thư sinh bán con gấu trúc, gặp lại cố nhân. Khi đó, Mặc Bạch đã trúng phải thuật pháp của Tru Yêu tứ phái, pháp lực bị phong ấn hoàn toàn, hóa thành một con gấu trúc nhỏ không thể nói năng, ngồi trên vai một thiếu nữ. Thương Minh vừa liếc qua đã nhìn thấy chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy mà mình tặng cho đối phương năm xưa được người thiếu nữ đeo bên hông. Thì ra mười chín năm nay Mặc Bạch vẫn luôn dùng chiếc hồ lô ấy để tạo ra kết giới, khiến thần lực không thể nào tìm ra được. Mãi đến khi pháp lực của Mặc Bạch bị phong ấn, kết giới ấy để lộ một chút sơ hở, Thương Minh nhờ thế mà phát hiện ra tung tích của hảo hữu.

Vốn là hảo hữu trùng phùng, vậy nhưng sau khi nhìn thấy y, không ngờ Mặc Bạch lại xoay người bỏ trốn. Có điều, khi ấy Mặc Bạch đã bị mất hết pháp lực, làm sao có thể thoát khỏi sự truy đuổi của một vị thần như Thương Minh. Thế là bên ngoài Bạch Hà trấn, con gấu trúc nhỏ ấy đành ủ rũ nói ra chân tướng. Thì ra, chính trong đêm trước ngày Mặc Bạch tu hành viên mãn, phi thăng thành tiên, y đã nhặt được một bé gái vừa mới ra đời trong khu rừng trúc…

Thương Minh im lặng không nói gì, cặp mắt băng giá lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mặt. Tạo hóa trêu ngươi, thế sự vô thường, Mặc Bạch đáng lẽ sẽ phi thăng lên thượng giới, không còn chút vướng bận ở chốn hồng trần, vậy nhưng lại gặp phải thứ không thể vứt bỏ, kể từ đó bước chân vào chốn vực sâu đã được vận mệnh định sẵn. Y coi Tiểu Trúc nửa như con gái, nửa như đồ đệ mà nuôi nấng thành người, thế rồi lại vì Vân Sinh kính mà bị cuốn vào sự phân tranh ở cõi tục, để rồi cuối cùng bị mất mạng trong ngọn lửa của Ứng Long…

Ứng Long giáng thế, Thần Châu lâm nạn, đây là một kiếp nạn đã được số phận định trước. Thân là thần tướng của cõi Thượng thiên, Thương Minh không thể làm trái ý trời, không thể đi nghênh chiến với Ứng Long để cứu hảo hữu. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa dữ dội đó bay tới giữa sóng lớn ngợp trời, chỉ sau nháy mắt đã thiêu đốt thân hình của hảo hữu thành tro bụi.

Trên trời dưới đất, Thương Minh y chỉ có duy nhất một người bằng hữu là Mặc Bạch, nhưng khi ấy, điều duy nhất mà y có thể là chỉ là sử ra thần lực nửa đời, bảo vệ linh hồn đang tan biến của Mặc Bạch, đưa vào trong chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy.

Sau một tiếng thở dài trong câm lặng, Thương Minh nhìn đồ nhi duy nhất của hảo hữu, chậm rãi nói: “Ngươi có muốn gặp lại sư phụ của mình không?”

Tiểu Trúc kinh ngạc mở to mắt, những giọt lệ cố nén nhịn lại làm vành mắt nàng ướt nhòe. Nàng đưa tay tới níu chặt lấy vạt áo của Thương Minh, nôn nóng nói: “Tiên quân, tiên quân có cách cứu sư phụ ta ư?”

Thương Minh khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Ta với sư phụ ngươi là hảo hữu chí giao. Năm xưa, khi y vẫn còn là một con gấu trúc ở nơi sơn dã, chính ta đã cho y mượn Vân Sinh kính, giúp y tu hành thành tiên. Chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy này vốn là bình đựng rượu của ta, về sau bị y lừa lấy mất. Khi Ứng Long hạ sát chiêu, ta không tiện can thiệp, chỉ có thể ngấm ngầm đưa hồn phách của y vào trong hồ lô…”

Nghe y nói xong, Tiểu Trúc vội vàng cởi chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy đeo bên hông xuống, đưa vào trong tay Thương Minh, khàn giọng nài nỉ: “Đa tạ tiên quân ra tay tương trợ, xin người hãy cứu sư phụ ta với!”

Nói rồi nàng liền quỳ sụp xuống, khấn đầu bái tạ. Thương Minh lập tức nghiêng người tránh đi, dùng ngón cái vuốt ve chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy trong tay, sau đó lạnh lùng nói: “Khoan đã! Tuy thần hồn của Mặc Bạch vẫn còn đây nhưng muốn giúp y tái sinh chẳng phải là việc dễ dàng, cần có bốn món pháp bảo tương trợ mới được. Bằng không, dù ta có tái tạo lại thân xác cho y thì thần hồn cũng chẳng thể nhập vào, rốt lại vẫn chỉ là cái xác biết đi mà thôi.”

Vừa nghe nói sư phụ vẫn còn cứu được, Tiểu Trúc lập tức mừng rỡ, vội níu chặt vạt áo dưới chiến giáp của Thương Minh, khẩn khoản nói: “Rốt cuộc là bốn món pháp bảo nào, mong tiên quân chỉ rõ. Chỉ cần có thể cứu được sư phụ, Tiểu Trúc dù phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng quyết chẳng dám có nửa lời oán hận!”

“Tốt lắm! Coi như không uổng công y thương ngươi.” Thương Minh trầm giọng nói. “Bốn món pháp bảo này là bảo vật trấn phái của Tru Yêu tứ phái, lần lượt là Định Hồn châu của Độ Tội cốc, Tử Tiêu kiếm của Thiên Huyền môn, Càn Khôn đỉnh của Xích Vân lâu và Khuy Thiên phiên [*] của Thập Phương điện. Sự phân tranh ở nhân gian ta không tiện nhúng tay vào, càng không thể ỷ mạnh hiếp yếu, dùng pháp lực mà tranh đoạt. Cho nên, bốn món pháp bảo này có thể tập hợp đủ hay không, chỉ có thể trông cậy vào bản lĩnh của ngươi mà thôi.”

[*] Phiên tức là cái phướn.

“Tiên quân yên tâm.” Tiểu Trúc nắm chặt hai tay, cặp mắt lấp lánh ánh lên những tia sáng rực. “Cho dù có phải liều tính mạng này, Tiểu Trúc cũng sẽ thu thập đủ bốn món pháp bảo, cứu sư phụ về.”

Nghe thấy những lời từ đáy lòng nàng, Thương Minh nở một nụ cười lạnh lẽo, trong nụ cười thấp thoáng có mấy tia giễu cợt. “Y cứu ngươi, ngươi cứu y, những món nợ ân tình đẩy qua đẩy lại như thế còn có gì là thú vị nữa? Hồng trần hỗn loạn, lòng người biến hóa, y rốt cuộc vẫn nhìn không thấu…”

“Xin thứ cho Tiểu Trúc nhiều lời.” Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn Thương Minh, trong cặp mắt màu hổ phách tựa như có nhưng ngôi sao lấp lánh. Chỉ nghe nàng khẽ nói: “Giữa chốn hồng trần đâu phải chỉ toàn những món nợ không đâu. Sư phụ cứu ta, tuyệt đối không phải là vì trả nợ, mà chỉ đơn giản vì chúng ta là người thân. Vì người thân, vì bằng hữu, cho dù có phải liều tính mạng cũng cam tâm tình nguyện, đây lẽ nào không phải là chuyện thường tình của con người ư?”

Thương Minh nghe vậy thì ngẩn ra, đoạn lặng lẽ nhìn thiếu nữ trước mặt, từ trên gương mặt thanh tú kia, y thấp thoáng thấy được thần thái của người hảo hữu. Y bỗng nhớ lại việc ngày đó mình từng cảnh cáo Mặc Bạch, bảo y đừng xen vào chuyện của Ứng Long. Khi đó, Mặc Bạch đã mỉm cười nhìn y, cặp mắt cũng sáng lấp lánh y hệt thế này. “Mạng của loài súc vật vốn chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Mặc Bạch có thể sống được đến bây giờ đã là một điều may to lớn, sao còn phải cưỡng cầu việc phi thăng làm gì nữa? Chốn hồng trần loạn thế này ta hãy còn chưa xem đủ…”

Tiếng cười nói của hảo hữu chừng như vẫn còn vang vọng bên tai. Thương Minh im lặng trong chốc lát, chợt đưa tay tới đỡ Tiểu Trúc đang quỳ bái ta dậy, khẽ nói: “Nha đầu.”

Tiếng gọi “nha đầu” ấy thân thuộc biết bao, hệt như lời của sư phụ Mặc Bạch thường ngày, Tiểu Trúc nghe mà lòng run rẩy, cố nén cơn chua xót, khẽ nói: “Dạ.”

Giọng nói run run cùng ánh mắt rớm lệ của nàng, Thương Minh làm gì mà chẳng nhận ra? Vị thần tướng vốn luôn canh giữ ở chốn Thiên đình, coi nhẹ việc dưới trần gian ấy bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Y chợt hiểu ra tại sao Mặc Bạch lại tình nguyện bỏ qua cơ hội phi thăng thành tiên, quyết không chịu bỏ rơi thiếu nữ người phàm này. Cũng như y hồi mới gặp Mặc Bạch vậy, dù biết là vi phạm thiên quy nhưng vẫn không thể bỏ rơi con vật tròn xoe nửa đen nửa trắng kia, còn lén giao pháp bảo Vân Sinh kính cho nó, giúp nó tu hành đắc đạo.

Một chữ “duyên” thôi nhưng thật khó có thể nói rõ bằng lời.

“Nha đầu.” Thương Minh chậm rãi nói. “Tu vi của ngươi còn nông cạn, phải cẩn thận đấy!”

Nói rồi, Thương Minh ngưng tụ ra một quầng sáng màu vàng nơi đầu ngón tay, điểm nhẹ vào trán của Tiểu Trúc, quầng sáng lập tức chui vào trong đó. Tiểu Trúc bất giác cảm thấy đỉnh đầu ấm áp, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều phù chú mà mình chưa từng nghe nói tới. Nhất thời nàng cảm thấy có chút ngẩn ngơ, trước mắt xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, tay cầm song kiếm thi triển một bộ kiếm pháp tinh diệu vô song. Sau chừng nửa tuần hương, Tiểu Trúc phát hiện sương mù trước mắt đã tan hết, thần trí khôi phục lại sự tỉnh táo, hơn nữa trong cơ thể còn ngợp đầy chân khí ấm áp. Mãi đến lúc này, nàng mới hiểu ra, thì ra vừa rồi Thương Minh đã ngấm ngầm dùng thần lực truyền thụ cho nàng kiếm pháp vô song.

“Đa tạ Thương Minh sư phụ!” Tiểu Trúc quỳ xuống khấu đầu, nhưng lại bị Thương Minh né tránh. Y hơi nhếch khóe môi, cười giễu cợt, nói: “Đừng bái lạy ta, ta không phải là sư phụ của ngươi. Chuyến đi này hung hiểm, nếu ngươi có mệnh hệ gì, dù sư phụ ngươi có sống lại ắt cũng sẽ liều mạng với ta.”

Nghe y nói vậy, Tiểu Trúc bất giác thầm tưởng tượng ra bộ dạng tức tối đi tìm hảo hữu tính sổ của sư phụ gấu trúc, tâm trạng buồn bã vốn luôn đeo bám nàng trong suốt thời gian qua đã với bớt đi nhiều, bên khóe miệng hiện ra một nụ cười tươi. Trên khuôn mặt thanh tú còn vương dấu lệ, nụ cười ấy thực chẳng khác nào bầu trời lúc mưa tạnh mây tan, toát ra một thứ thần thái rực rỡ không lời nào tả nổi, trong cặp mắt màu hổ phách ánh lên những tia sáng ngợp đầy niềm hy vọng. “Thương Minh sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ tìm đủ bốn món pháp bảo đó, giúp Mặc Bạch sư phụ sống lại rồi cãi nhau với người.”

Thương Minh mỉm cười, sau đó lại đưa tay ra, nơi đầu ngón tay ngưng tụ thành một quầng sáng màu vàng rực rỡ, giúp Quy Hải Minh đang hôn mê chữa lành vết thương. Tiểu Trúc ngồi xuống bên cạnh rắn con ca ca, đỡ y dậy, thấy sắc mặt y đã hòa hoãn hơn nhiều, hơi thở cũng đều đặn hơn, nàng mới thở phào một hơi. Nàng ngẩng đầu lên, đang định bái tạ lần nữa thì đã nghe Thương Minh trầm giọng nói: “Mặc Bạch là hảo hữu chí giao của ta, ta không phải vì sợ làm trái thiên quy nên mới trơ mắt nhìn y bị Ứng Long giết chết, thực sự là ta không thể ra tay được. Nếu ta nghênh chiến với Ứng Long, làm trái ý trời, vậy thì khó tránh khỏi bị Thiên đình truy cứu, tới lúc đó chuyện về Vân Sinh kính ắt sẽ bại lộ, kết cục của Mặc Bạch chỉ e cũng chẳng khác gì…”

Nói tới đây, Thương Minh dừng lại một chút, thần sắc thoáng qua những tia phức tạp, sau khi liếc nhìn Tiểu Trúc lại trầm giọng nói tiếp: “Việc tìm kiếm bốn món bảo pháp vật của Tru Yêu tứ phái ta giao cho ngươi. Chờ khi thu thập đủ, ngươi hãy đến Băng Phách hàn đàm [*] tìm ta, ta sẽ giúp Mặc Bạch tạo lại thân xác ở nơi đó.”

[*] Hàn đàm là đầm nước lạnh.

Dứt lời, Thương Minh cất chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy vào trong tay áo, xoay người định rời đi. Đúng lúc này, Tiểu Trúc bỗng cảm thấy có sự lạ thường, vội lên tiếng dò hỏi: “Đợi đã, Thương Minh sư phụ, khi xưa Tru Yêu tứ phái xông lên núi Thanh Xuyên, ép Mặc Bạch sư phụ giao ra Vân Sinh kính để củng cố phong ấn ở Đông Hải, giam cầm Ứng Long. Lúc đó, Mặc Bạch sư phụ đã nói rất rõ ràng, người không hề có Vân Sinh kính!”

Thương Minh đờ người ra, im lặng không nói gì. Một lát sau, y phất tay áo một cái, hóa thành một luồng sáng màu vàng bay vút lên tận mây xanh, sau nháy mắt đã biến mất chẳng còn bóng dáng.