← Quay lại trang sách

Chương 3 Chứng tâm

Đêm khuya rét lạnh, mưa rơi tí tách, như tạo ra một bức rèm châu giữa đất trời. Những hạt mưa len qua chỗ dột của một ngôi miếu cũ kĩ, hắt lên những bức tượng Bồ Tát đặt bên trong. Dần dần, trên khuôn mặt đượm vẻ từ bi của Bồ Tát xuất hiện hai hàng nước mưa thật dài, nhìn chẳng khác nào đang rơi lệ vì xót thương cho sự khổ cực của các sinh linh giữa chốn nhân gian.

Đây là một tòa miếu Quan Âm đã bị bỏ hoang từ lâu. Mười năm trước, Ứng Long và Tương Liễu đại chiến với nhau ở Đông Hải, khiến cho biển động sóng dâng, trời long đất lở, sinh linh đồ thán, tử thương nhiều vô kể. Muôn vạn người phải bỏ quê nhà ra đi, những thôn làng ở vùng duyên hải trở nên hoang phế. Tiểu Trúc phải cõng Quy Hải Minh đang hôn mê, không thể đi xa được, liền ghé vào trong tòa miếu cũ nát này để nghỉ chân tránh mưa.

Nàng dìu tay Quy Hải Minh, đỡ y tới ngồi xuống cạnh một cây cột đã bong tróc hết sơn, dùng tay áo lau đi vết máu dính bên khóe miệng y. Trong trận chiến bên bờ Đông Hải, Quy Hải Minh đã liều mạng giao chiến với Ứng Long, cuối cùng bị trọng thương, chỉ còn thoi thóp thở. Nếu không nhờ sư phụ và nàng tới kịp thời, rắn con ca ca e rằng đã biến thành rắn chết ca ca rồi. May mà về sau có sư phụ Thương Minh ra tay giúp đỡ, bằng không chỉ dựa vào Khí Dũ thuật của nàng thì không thể chữa lành cho đối phương được.

Tiểu Trúc đang thầm cảm thấy may mắn, đột nhiên cổ tay bị ai đó chụp lấy, cảm giác lạnh băng. Nàng ngước mắt nhìn, tức thì bắt gặp một đôi mắt màu đen sáng lấp lánh như bảo thạch.

“Rắn con ca ca, huynh tỉnh rồi!” Tiểu Trúc mừng rỡ kêu lên.

Trong mắt thoáng qua tia ảm đạm, Quy Hải Minh chậm rãi buông cổ tay Tiểu Trúc ra, buông thõng bên mình, sau đó lại nắm chặt thành quyền. Chỉ nghe y buồn bã nói: “Muội nên…”

“Muội đoán huynh định nói là…” Tiểu Trúc đột nhiên nghiêm mặt lại, đôi hàng lông mày nhíu chặt, học theo giọng nói lạnh băng của Quy Hải Minh, nói chậm rãi từng từ một: “Muội nên hận ta mới đúng…”

Quy Hải Minh sững người, sau đó cúi đầu xuống, đôi tay càng nắm chặt hơn. Nhìn vẻ tự trách và áy náy của y, Tiểu Trúc khẽ mỉm cười, đưa hai tay ra, áp lên đôi bàn tay lạnh giá của y, khẽ nói: “Rắn con ca ca, huynh đừng nghĩ như vậy. Đúng thế, sư phụ đã đi rồi, muội căm hận lắm, muội còn buồn hơn bất cứ người nào trên thế gian này, thậm chí muội từng nghĩ tới việc đi theo sư phụ nữa… Nhưng cái chết của sư phụ đâu có liên quan gì tới huynh. Oan có đầu, nợ có chủ, muốn trách thì phải trách Ứng Long, hắn mới là kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi.”

Lòng bàn tay ấm áp của Tiểu Trúc dần sưởi ấm cho bàn tay lạnh băng của Quy Hải Minh. Y vẫn giữ nguyên vẻ buồn bã, khàn giọng nói: “Nếu không vì ta tin và làm theo lời của Ứng Long, chuyện đã chẳng tới nước này rồi…”

Nếu đã biết mình làm sai, vậy thì huynh phải sửa sai chứ!” Tiểu Trúc đưa tay ôm gối, ngồi bên cạnh y, khẽ nói: “Rắn con ca ca, huyn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Khi đó, cha mẹ huynh vừa bị lũ đạo sĩ thối của Thiên Huyền môn sát hại, huynh căm hận tất cả mọi người trên thế gian này, luôn miệng nói phải giết sạch loài người không chừa một ai. Nhưng về sau, huynh đã vì muội mà chặn kiếm của gã hung ác Mộ Tử Chân kia lại, không hề tàn độc như lời huynh nói chút nào! Ngay từ khi đó, muội đã biết rằng huynh là một con người miệng cứng lòng mềm…”

Nói rồi, Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tượng Quan Âm đang rơi lệ, nhỏ giọng nói: “Muội vẫn luôn tin rằng rắn con ca ca tuyệt đối không phải là người xấu. Muội tin rằng huynh sẽ không giết hại những người vô tội, sẽ không giết hại công tử Tiêu Hành Chi. Còn về Ứng Long… Muội không biết tại sao huynh lại tin lời hắn, cũng không biết tại sao huynh lại trở thành Ứng Long tôn giả gì đó, nhưng muội tin rằng huynh nhất định có nỗi khổ riêng…”

Nghe nàng nói tới đây, trong đôi mắt sâu thắm của Quy Hải Minh lóe lên một tia sáng. Y cắn chặt răng, kìm nén không nói gì.

Tiểu Trúc thấy vậy thì cũng không thúc giục, chỉ lẩm bẩm: “Muội biết, rắn con ca ca không phải là người nhiều lời, có chuyện gì đều kìm nén trong lòng rồi một mình lặng lẽ gánh vác. Nhưng chúng ta là bằng hữu cơ mà, không phải sao? Tục ngữ có câu này rất hay, ba anh thợ da còn hơn một ông Gia Cát Lượng [*] . Huynh, muội, lại thêm Tất Phi công tử nữa, vậy là vừa đủ ba người. Chúng ta đã từng cùng nhau vào sống ra chết, vượt bao khó khăn, với mối giao tình như thế thì còn chuyện gì mà không thể nói ra được? Chỉ cần nói ra rồi, có lẽ sẽ tìm được biện pháp giải quyết, chứ nếu chỉ có một mình thì sẽ càng lúc càng lún sâu, cuối cùng đi vào ngõ cụt.”

[*] Ý chỉ trí tuệ của tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó có tài giỏi đến mấy.

Tiểu Trúc dừng lại một chút, khẽ hé môi cười, làm ra vẻ thần bí nói: “Nếu huynh chịu nói ra, muội sẽ nói cho huynh biết một tin tức tốt về sư phụ muội.”

Nghe thấy ẩn ý trong lời nàng, Quy Hải Minh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nôn nóng hỏi: “Tiên quân không việc gì ư?”

Tiểu Trúc khoanh tròn hai tay trước ngực, làm bộ nhìn trời, nhìn đất, nhưng kiên quyết không nhìn rắn con ca ca, tỏ rõ thái độ đây là một cuộc giao dịch, đối phương mà không nói trước thì mình sẽ không nói. Quy Hải Minh vốn vì Ứng Long tái sinh, Mặc Bạch bỏ mạng mà luôn mang lòng áy náy và tự trách, lúc này nghe thấy lời của Tiểu Trúc mới biết sự việc không tệ như mình tưởng, bèn cố nén cơn đau thương, chậm rãi kể lại những chuyện xưa cũ.

Mười năm trước, gia đình Minh Xà gặp phải họa sát thân, cha mẹ Quy Hải Minh bị người của Thiên Huyền môn giết hại. Quy Hải Minh khi đó cũng bị trọng thương, nhưng may được Mặc Bạch và Tiểu Trúc cứu giúp, chạy thoát được dưới kiếm của Mộ Tử Chân. Về sau, y rơi xuống dưới dòng sông băng trong tình trạng hai cặp chân rách toạc, toàn thân đầy rẫy vết thương, nhưng lại vô tình cảm nhận được yêu lực tỏa ra từ nội đan của mẫu thân. Thế là y liền bám theo chiếc thuyền của liên minh Tru Yêu, lặn một mạch tới bên bờ Đông Hải, phát hiện ra Thất Ấn Tinh trụ được tạo thành từ nội đan của vô số yêu linh. Để cứu cha mẹ, Quy Hải Minh ra sức hút vào Thất Ấn Tinh trụ, nhưng lại chẳng thể khiến phong ấn lay động. Vào thời khắc sắp chết, máu của y dính vào hoa văn hình rồng trên Tinh trụ, do cơ duyên xảo hợp mà khiến Ứng Long có thể hóa hình. Có điều, khi đó Ứng Long vẫn còn bị giam cầm bởi Thất Ấn Tinh trụ, không thể rời khỏi kết giới. Ứng Long buông lời lừa gạt, thu Quy Hải Minh làm một trong bốn tôn giả, đồng thời hứa hẹn: Chờ đến khi Thất Ấn Tinh trụ bị phá hủy, Ứng Long sẽ quay trở lại nhân gian, song thân của Quy Hải Minh sẽ được cứu sống.

Bằng giọng nói khàn khàn, Quy Hải Minh chậm rãi kể lại chuyện xưa. Khi nghe tới đây, Tiểu Trúc rốt cuộc đã hiểu được hết tiền nhân hậu quả. Nàng nhíu chặt đôi mày, đưa tay tới áp lên bàn tay lạnh giá của Quy Hải Minh, nói: “Rắn con ca ca, huynh đừng tự trách mình nữa! Huynh có tình có nghĩa, mọi việc làm cũng đều xuất phát từ chữ “hiếu” cả, vậy nên mới bị Ứng Long lừa gạt…”

“Nhưng chính vì ta nên Ứng Long mới có thể quay trở lại nhân gian, mấy người Quách Hồng Phi, Tiêu Hành Chi cũng vì thế mà chết.” Quy Hải Minh đau xót nói, đôi môi mỏng mím chặt, chừng như đang cố hết sức kìm nén. Trước mắt lại hiện lên một màn sương mù màu máu, y nhìn thấy cảnh tượng ở thôn Đỉnh Sơn, Quách Hồng Phi đưa tiễn cha mình, cuối cùng hóa thân thành Phi, nhìn về phía bắc rồi gục đầu, hoàn toàn tắt thở. Y nhìn thấy Tiêu Hành Chi cùng thê tử tình sâu nghĩa nặng, nhìn nhau tươi cười, nhưng cuối cùng tình sâu mà không thọ, hai người cùng ngã giữa vũng máu…

Thấy y nhíu chặt đôi mày, ánh mắt nặng nề, Tiểu Trúc bất giác cảm thấy chua xót. Nàng cố gắng luồn năm ngón tay thon của mình vào giữa các kẽ ngón tay của y, sau đó nắm chặt bàn tay của y một cách cố chấp và quật cường, cố gắng truyền hơi ấm cho y. Rồi nàng ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt rắn rỏi của Quy Hải Minh, chậm rãi nói: “Rắn con ca ca, Hồng Phi và Tiêu công tử không phải là do huynh giết, bọn họ cũng không phải do huynh mà chết. Cho dù huynh không xuất hiện, Ứng Long cũng sẽ nghĩ cách khác để thoát khỏi phong ấn. Đúng thế, huynh đã làm sai, nhưng cái sai duy nhất của huynh là tin nhầm vào lời dối trá, trở thành tay sai cho kẻ ác. Nhưng làm sai thì vẫn có thể sửa chữa được cơ mà. Sư phụ muội từng nói, biết sai mà sửa, ấy là một việc thiện to lớn vô cùng, còn hối hận mà biết sửa đổi, vĩnh viễn không bao giờ là muộn cả. Huynh còn có muội, chúng ta có thể cùng nghĩ cách để phong ấn Ứng Long về chỗ cũ.”

Quy Hải Minh nghe vậy thì sững người, sau đó liền cụp mắt xuống, chậm rãi rút tay về, lạnh lùng nói: “Không. Muội chỉ là một người phàm, đối đầu với Ứng Long chẳng khác nào…”

“Chẳng khác nào châu chấu đá xe chứ gì?” Tiểu Trúc cắt ngang lời Quy Hải Minh, sau đó lại cố chấp nắm chặt tay y, không cho y rút ra. “Đúng thế, muội là một người phàm, còn bọn huynh thì đều là tiên, là yêu linh, là thượng cổ thần ma gì đó, so với bọn huynh, muội chẳng khác nào một con kiến hôi. Nhưng kiến hôi cũng có cách sống của kiến hôi, kiến hôi không có nghĩa là để mặc cho người ta ức hiếp, chà đạp. Vạn con kiến có thể nuốt được con voi, kiến hôi tuy nhỏ bé nhưng cũng có cách của mình. Nói tóm lại, vũng nước đục này muội ắt phải bước chân vào. Rắn con ca ca, huynh đừng hòng có thể vứt bỏ muội!”

Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, Quy Hải Minh ngoảnh đầu qua, nhìn thấy trên gương mặt thanh tú kia một nụ cười tươi rói, trong cặp mắt màu hổ phách ánh lên những tia sáng của niềm tin và hy vọng. Bỗng dưng, Quy Hải Minh nhớ lại hồi đầu mới gặp, cô bé non nớt có khuôn mặt tròn xoe đó đã nở nụ cười khúc khích, giơ bàn tay bé xíu mềm mại lên, nói với y: “Nguyệt Tiểu Trúc ta cũng xin cảm tạ ơn cứu mạng của rắn con ca ca hôm nay, sau này nếu còn gặp phải người xấu nữa, tiểu muội sẽ giúp ca ca đánh đuổi hắn.”

Giọng nói ngọt ngào ấy, nụ cười rạng rỡ và chân thành ấy chính là tia ấm áp duy nhất mà y cảm nhận được trong mùa đông lạnh giá năm nào. Thời gian thấm thoắt trôi, mới thoáng đó mà đã mười năm, y vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của nàng ngày đó, vẫn còn nhớ rõ đôi mắt màu hổ phách của nàng ngày đó, và đương nhiên nụ cười rạng rỡ tựa như vầng trăng non rớt xuống nhân gian kia y cũng chẳng thể nào quên.

Hóa ra, bắt đầu từ ngày hôm đó, trong trái tim y đã khắc ghi hình bóng này rồi, vĩnh viễn không thể nào quên.

Mưa rơi lất phất, Quan Âm nhỏ lệ. Người thanh niên lạnh lùng, nàng thiếu nữ cười tươi, mười ngón tay đan nhau nắm chặt, mãi không rời.

Thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này, trong tòa miếu đổ nát, hai người chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của nhau. Tiểu Trúc vừa rồi chỉ một lòng muốn an ủi đối phương, lúc này mới ý thức được tư thế nắm tay kiểu này quá đỗi thân mật, bèn vội vàng muốn rụt tay về, nhưng Quy Hải Minh lại dùng sức nắm chặt hơn, không chịu buông tay.

Tiểu Trúc khẽ ho một tiếng, cố tình chuyển chủ đề: “Tin tức tốt mà muội vừa nói tới kỳ thực chỉ là một biện pháp bổ cứu mà thôi. Sư phụ muội có một người hảo hữu chí giao, tên là Thương Minh…”

Kế đó, nàng bèn kể lại ngọn nguồn mọi việc từ lúc Thương Minh xuất hiện cho tới khi rời đi, những lời y nói về chuyện hồi sinh sư phụ Mặc Bạch đương nhiên lại càng không bỏ sót. Khi nói tới đoạn cuối cùng, nàng nhướng mày lên, cao giọng nói: “… Cho nên, chỉ cần chúng ta tập hợp đủ bốn món pháp khí là sẽ cứu được sư phụ. Còn nữa, theo như lời của Thương Minh sư phụ thì Vân Sinh kính vốn nằm trong tay sư phụ, tuy không biết về sau đã biến đâu mất nhưng dù gì đi nữa, tung tích của nó sư phụ nhất định cũng biết. Rắn con ca ca, chúng ta vẫn còn cơ hội. Chờ sau khi sư phụ được hồi sinh, chúng ta có thể đi tìm Vân Sinh kính rồi tiến hành phong ấn Ứng Long một lần nữa.”

Nghe thấy thế, tâm trạng của Quy Hải Minh bất giác phấn chấn hẳn lên. Giúp Ứng Long thoát khỏi phong ấn và hại Mặc Bạch tiên quân mất mạng ở Đông Hải vốn là điều tiếc nuối to lớn của y, y thật không sao ngờ được mình vẫn còn cơ hội sửa sai. Sau một hồi kích động, người thành niên lạnh lùng ít nói ấy trịnh trọng gật đầu, trầm giọng nói: “Nếu có thể hồi sinh tiên quân, phong ấn Ứng Long, Quy Hải Minh sẵn sàng lên núi đao, xuống biển lửa, muôn chết không từ.”

Tiểu Trúc nở nụ cười tươi, cất giọng hào sảng: “Đúng vậy, rắn con ca ca, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu! Thượng cổ thần ma thì sao chứ, chẳng phải vẫn có mắt, có mũi đấy ư? Chỉ cần chúng ta chịu dốc hết sức mình, sau này sẽ không phải hối hận!”

Trong cặp mắt long lanh của người thiếu nữ ánh lên những tia sáng của niềm hy vọng, ý chí bất khuất ấy tác động đến Quy Hải Minh, khiến thân thể y như bùng lên một sức sống hoàn toàn mới. Sau khi khẽ gật đầu, y suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu có thần khí Vân Sinh kính trong tay, chúng ta có thể liều với Ứng Long một trận. Có điều, đối thủ của chúng ta không phải chỉ có một mình Ứng Long, dưới trướng hắn còn có ba gã tôn giả là Cửu Hoàng, Hư Ảnh, Hồn Sát, mỗi kẻ đều có bản lĩnh riêng, tuyệt đối không phải hạng tầm thường…”

Nói tới đây, Quy Hải Minh bất giác nhíu chặt đôi mày, sau đó lại nói tiếp: “Trong trận chiến ở thôn Đỉnh Sơn ngày đó, Chung Vô Gia sát hại Hồng Phi vì cô ta là người phàm hóa thân thành yêu, vậy nên ta chưa từng nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Ứng Long tôn giả. Nhưng ở bên bờ Đông Hải, khi bốn linh khí tập hợp, người lấy ra Lôi Minh châu chính là Hư Ảnh, qua đó đủ thấy mọi việc làm của Chung Vô Gia đều do hắn sai khiến.”

Tiểu Trúc kinh hãi bật thốt: “Rắn con ca ca, ý huynh là kẻ đầu sỏ năm xưa biến huynh muội Chung Vô Gia thành yêu quái chính là gã Hư Ảnh này ư?”

“Đúng vậy. Còn nữa, Chính Đức chân nhân của Xích Vân lâu trước lúc qua đời cũng có nói người dạy ông ta Luyện Hồn Diệt chú, khiến ông ta nổi ác niệm thành ma chính là Ứng Long tôn giả. Theo ta thấy, đây cũng là tội nghiệt do Hư Ảnh gây ra.” Quy Hải Minh lạnh lùng phân tích. “Trong các Ứng Long tôn giả, gã Hư Ảnh này ít khi lộ diện. Hắn xưa nay luôn đeo mặt nạ quỷ màu bạc, giọng nói cực kỳ khó nghe, dường như cố tình làm vậy. Bụng dạ người này rất sâu, tâm kế hơn người, hơn mười năm nay, ta chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn lần nào. Nếu muốn tìm đủ bốn món pháp khí của liên minh Tru Yêu, chúng ta nhất định phải cẩn thận hành sự, nếu để lộ tin tức sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý liệu.”

Tiểu Trúc gật đầu tỏ ý tán đồng, nói: “Rắn con ca ca nói rất đúng, nếu Ứng Long và đám thủ hạ của hắn mà biết sư phụ có cơ hội hồi sinh, lại nghĩ tới Vân Sinh kính thì thật là nguy to. Còn về bốn món pháp khí thì hiện giờ chúng ta đã biết Định Hồn châu đang nằm trong tay Ngôn tỷ tỷ, có điều tỷ ấy vừa mới trải qua nỗi đau mất phu quân, lại sắp lâm bồn, cần có Định Hồn châu để giữ mạng, cho nên quãng thời gian này chúng ta đừng làm phiền tỷ ấy thì hơn. Bây giờ chi bằng chúng ta hãy đi hội hợp với Tất công tử trước, sau đó tính đến chuyện tìm kiếm ba món pháp khí kia, huynh thấy thế nào?”

Quy Hải Minh trầm giọng nói một tiếng “được”, rồi ngưng thần nín thở, sau chốc lát trên trán đã xuất hiện ấn ký Cửu Thiên Minh Tiêu. Kế đó, một luồng sáng màu trắng bạc bao bọc lấy y, trên khuôn mặt y dần dần xuất hiện những chiếc vảy rắn lấp lánh và dày đặc. Gần như chỉ sau nháy mắt, y đã biến thành một con rắn khổng lồ, bốn chiếc cánh trên lưng cùng dang rộng. Y chăm chú nhìn Tiểu Trúc bằng đôi mắt có vẻ lạnh như băng, khẽ cúi cái đầu rắn xuống, tỏ ý bảo nàng ngồi lên lưng mình.

Chờ sau khi nàng thiếu nữ ngồi vững vàng trên lưng. Minh Xà liền vỗ cánh bay vút lên không trung, sau nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng màu trắng bạc xé gió bay đi.