Chương 17 Vân Sinh
Ánh sáng bừng lên rồi nhanh chóng tan đi, những ảo ảnh trước đó cũng đều theo gió vỡ tan. Ba người Tiểu Trúc, Quy Hải Minh và Lục Linh lần lượt mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt băng tuyết phủ dày, khung cảnh ngợp nỗi thê lương, còn bọn họ thì đang đứng trước chính điện của Thiên Huyền môn. Còn Huyền Kỳ chân nhân tóc trắng như tuyết lúc này vẫn đang đứng giữa một vùng tuyết trắng, tay phải cầm Tử Tiêu kiếm, tay trái khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm lạnh ngắt.
“Tất sư huynh đâu rồi?Huynh ấy còn chưa thoát khỏi ảo cảnh ư?”Lục Linh nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Lời của cô vừa dứt, giữa hư không chợt bừng lên một tia sáng chói mắt vô cùng, dần dần tạo ra một dòng xoáy ánh sáng. Từ trong dòng xoáy, một bóng người mơ hồ chậm rãi bước ra, chính là Tất Phi với mái tóc đen cùng bộ trường bào màu đỏ.Lúc này đây, hai bờ môi y tím tái, sắc mặt nhợt nhạt, bên tóc mai thấm đẫm mồ hôi. Lục Linh hoang mang bước lên phía trước, đưa tay đỡ lấy y, nôn nóng hỏi: “Tất sư huynh, huynh sao rồi?”
“Ta không... không sao.” Tất Phi ngước mắt lên nhìn mọi người, cười gượng nói. “Xem ra tu vi của ta còn kém, định lực không đủ, thiếu chút nữa đã bị tâm ma quấn lấy, không thoát được khỏi ảo cảnh...”
Nghe y nói thế Lục Linh đột nhiên nhớ tới Lộc Giai Nhi với tâm dung nhan xinh đẹp cùng bộ dạng khóc lóc như mưa, bèn hơi nhíu cặp mày liễu, hỏi: “Huynh đã nhìn thấy cái gì vậy? Là thứ tâm ma gì đã quấn lấy huynh? Lẽ nào là một đại mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên, yêu kiều quyến rũ?”
Tất Phi hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười miễn cưỡng, rồi cất giọng chua chát nói: “Ha ha, muội nghĩ đi đâu vậy... Ta, ta đã nhìn thấy sư phụ...”
Tất Phi nhắm hai mắt lại vẻ ủ dột, rồi chậm rãi nói tiếp: “Ta nhìn thấy cảnh sư phụ nhặt được ta lúc còn bé xíu ở trên núi Xích Vân, nhìn thấy người nuôi ta trưởng thành, cũng nhìn thấy cả Ứng Long tôn giả Hư Ảnh. Chính hắn đã nói với sư phụ về thứ tà pháp kia, mê hoặctâm trí của sư phụ. Ta... ta còn nhìn thấy, sư phụ ra tay với Thích sư thúc...”
Kể tới đây, Tất Phi không sao nói tiếp được nữa. Nhưng Tiểu Trúc và Quy Hải Minh đều đã hiểu rõ nguồn cơn. Ngày đó, trong mật đạo trên núi Xích Vân, bọn họ đã nhìn thấy hán tử ngũ quan đoan chính, cương trực bất khuất đó hóa thành tượng đá, hai hàng lệ máu chảy dài, cảnh tượng đến giờ vẫn như sờ sờ trước mắt.
Không muốn Tất Phi thêm bi thương, Tiểu Trúc vội vàng an ủi: “Tất đại ca, huynh chớ nên suy nghĩ nhiều, những cảnh tượng đó đều chỉ là ảo ảnh, đều chỉ là thử thách của Huyền Kỳ chân nhân với chúng ta mà thôi... Mà phải rồi, rắn con ca ca, Lục tỷ tỷ, mọi người đã nhìn thấy những gì vậy?”
Quy Hải Minh kể lại sơ lược chuyện về đứa bé với Khổ Lung, Lục Linh thì cũng nói ra mối ân oán giữa Lộc Giai Nhi với nhà họ Tôn. Nghe xong lời kể của hai người, Tiểu Trúc suy nghĩ một lát, bèn vỗ tay, nói: “Muội hiểu rồi! Sự thử thách của Huyền Kỳ chân nhân đối với chúng ta kỳ thực chính là chuyện mà trong lòng mỗi người chúng ta kiêng dè nhất! Muội sợ nhất là chuyện không thể cứu sống sư phụ. Rắn con ca ca vẫn luôn day dứt mãi về việc vô tình thả Ứng Long ra ngoài, tạo thành mối tai họa lớn, còn làm hại đến cha mẹ bị giam giữ trong Thất Ấn Tinh trụ. Điều vẫn luôn lởn vởn trong đầu Tất đại ca, không thể xua tan đi được, chính là khoảnh khắc huynh ấy đối đầu với sư phụ. Còn Lục tỷ tỷ thì hiển nhiên lo nhất là việc không thể phân biệt được yêu quái tốt với yêu quái xấu, từ đó không biết là nên giúp hay nên giết...”
Tiểu Trúc dừng lại một chút, rồi ngước mắt lên nhìn Huyền Kỳ chân nhân lúc này trông chẳng khác nào một bức tượng được tạc thành từ băng tuyết, bước tới, áy náy, nói với đối phương: “Tiền bối, đa tạ sự thử thách vừa rồi của ngài, nhờ đó mà bọn vãn bối tâm niệm được rõ ràng, tâm trí thêm kiên định. Vãn bối đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, dù có thế nào cũng phải cứu sư phụ về, sau đó phong ấn Ứng Long. Xin tiền bối hãy cho mượn Tử Tiêu kiếm!”
Huyền Kỳ chân nhân hờ hững không nói gì, chỉ lẳng lặng lau thanh trường kiếm trong tay, không hề trả lời. Đột nhiên, ông ta phất tay áo một cái, tráp kiếm sau lưng mở ra, bao Tử Tiêu kiếm bay thẳng lên hư không, sau đó lao vọt xuống, tựa như có linh tính, tự động chụp vào lưỡi kiếm sắc bén tỏa hàn quang của Tử Tiêu kiếm.
Chỉ thấy Huyền Kỳ chân nhân lật tay phải một cái, Tử Tiêu kiếm liền để lại một đạo tàn ảnh màu tím giữa hư không, sau đó bay tới trước mặt Tiểu Trúc và dừng lại. Tiểu Trúc đưa hai tay ra, ngửa lòng bàn tay lên trên, Tử Tiêu kiếm liền nhẹ nhàng hạ xuống tay nàng.
“Dựa theo ước định, các vị đã chiến thắng tâm ma, nay ta xin tạm trao Tử Tiêu kiếm này cho các vị bảo quản.”
Huyền Kỳ chân nhân giọng lạnh tựa băng, hờ hững cất tiếng. Sau đó, ông ta giơ hai ngón tay lên, lẳng lặng bắt quyết, giữa không trung lại một lần nữa bừng lên những đốm sáng màu xanh, dần dần kết thành một pháptrận. Tiểu Trúc vừa nhìn đã nhận ra ngay, pháp trận này có công hiệu gần giống với thuật Lãm Phong Thần Hành mà sư phụ Mặc Bạch của mình vẫn hay sử dụng.
“Băng Phách hàn đàm nằm ở một nơi bí mật trong núi thiêng, người thường khó mà tìm đến.Việc không thể chậm trễ, ta sẽ đưa các vị đi luôn.”
Nghe được lời này của Huyền Kỳ chân nhân, Tiểu Trúc ôm Tử Tiêu kiếm vào lòng, rồi khom người hành lễ với đối phương, nói: “Đa tạ tiền bối.”
Huyền Kỳ chân nhân không trả lời, chỉ khẽ xua tay một cái, tỏ ý bảo mọi người hãy rời đi. Bốn người lần lượt bước vào trong pháp trận, thân hình hóa thành những luồng ánh sáng, sau nháy mắt đã ở xa ngoài ngàn dặm. Trên vùng tuyết trắng mênh mang, lúc này chỉ còn lại Huyền Kỳ chân nhân. Ông ta chắp tay đứng đó, chăm chú nhìn chính điện của Thiên Huyền môn, chợt thở dài buồn bã, chậm rãi nói: “Ta từng lập lời thề, tuyệt đối không rời Tử Tiêu kiếm một ly. Lão bằng hữu, ta nuốt lời rồi.”
❀ ❀ ❀Chính như lời Huyền Kỳ chân nhân nói, Băng Phách hàn đàm nằm ở một nơi bí mật trong núi thiêng, trời sinh dị tượng. Nó tuy không nằm nơi phương Bắc rét lạnh, cũng không ở trên đỉnh núi tuyết cao vút, mà là ở trong khe núi sâu, vậy nhưng quanh năm vẫn phủ dày băng tuyết, cho dù là giữa ngày hè nóng nực cũng chẳng hề thay đổi.
Ánh sáng tan đi, bốn bóng người xuất hiện. Đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy núi non nơi này ngợp trong màu trắng, cây cối chẳng có lấy một phiến lá xanh, chỉ còn lại cành khô xơ xác, bên trên phủ một lớp sương lạnh, phía dưới thì treo mũi băng dài, tựa như những mũi tên nhọn hoắt, phản chiếu vô vàn tia sáng sắc lạnh. Một cơn gió thổi tới, những cành khô không ngớt lung lay, các mũi băng liền rơi xuống như mưa. May mà bốn người đều không phải người thường, Tiểu Trúc rút song kiếm bên hông, Quy Hải Minh múa may Bàn Long thương, Lục Linh thì vung bán nguyệt kích, còn Tất Phi sử ra Sí Hỏa phù, tất cả mũi băng đều bị đánh tan, không thể làm gì bọn họ.
Đi qua khu rừng khô trắng lóa, phía trước xuất hiện một mảnh tuyết trắng mênh mang, sương mù che phủ, kín cả bầu trời, khó lòng phân biệt được đông tây nam bắc.Nếu là người thường, chỉ e sẽ bị lạc hướng giữa sương mù, để rồi đến cuối cùng kiệt sức mà chết.Có điều, bốn người hiển nhiên sẽ không bị làm khó bởi chuyện nhỏ này. Tiểu Trúc sử ra Trì Phong quyết, giữa hư không liền nổi lên một cơn gió nhẹ, thổi tan sương mù, làm lộ ra một con đường.
Đi qua vùng đất tuyết, tại điểm cuối của mảng sương mù mờ mịt, bọn họ nhìn thấy một cái hang sâu thẳm đen thui, cửa hang bị che kín bởi một lớp băng rắn chắc. Lớp băng này tựa như sắt thép, cho dù có dùng đao thương kiếm kích chém vào cũng chẳng thể tạo ra một khe nứt nhỏ. Quy Hải Minh phát động yêu lực, phóng ra Minh Tiêu Chi Viêm, ngọn lửa mạnh mẽ rốt cuộc cũng đã làm cho lớp băng tan chảy. Bốn người đi vào trong hang, thấy nơi này lạnh giá tột cùng, sau chừng nửa canh giờ đi trong một con đường tối tăm mù mịt, khung cảnh trước mắt bọn họ bỗng sáng bừng lên...
Chỉ thấy tại nơi sâu thẳm trong hang có một địa cung khổng lồ, trên các bức tường đá xung quanh mọc đầy những cột băng lớn nhỏ, tại nơi chính giữa địa cung là một đầm nước lạnh sâu thẳm. Trên mặt đầm kết một tầng băng dày, sáng bóng như gương. Bên dưới lớp băng, nước trong đầm vẫn chậm rãi chảy, ánh lên những tia sáng màu xanh lam lạnh ngắt.
Bên dưới tầng băng, giữa làn nước lạnh, có một người áo trắng tóc đen đang nằm. Làn nước chảy nhẹ, làm mái tóc đen như gỗ đàn hương của y bồng bềnh trôi, những tia sáng màu xanh lam chiếu lên đôi mắt đang nhắm chặt của y, soi lên cả đôi bờ môi vẫn thường xuyên nhếch lên kia.
“Sư phụ!”
Tiểu Trúc kinh hãi kêu lên, ghé đến sát bờ đầm, dõi nhìn bóng hình của Mặc Bạch trong đầm nước lạnh.
Vừa mới nhìn, khóe mắt nàng đã lập tức đỏ hoe, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.Người nằm đó hoàn toàn giống trong ký ức của nàng, không có gì khác biệt. Nếu không phải y mặt mày tái nhợt, nàng ắt sẽ ngỡ là y đang lười nhác nằm ngủ ở đây, còn trận ác chiến bên bờ Đông Hải kia, cả cảnh tượng sư phụ bị ngọn lửa của Ứng Long thiêu cháy thành tro bụi, dường như chỉ là một cơn ác mộng...
“Khóc cái gì?Nếu không cứu được y, tới lúc đó ngươi cứ tha hồ mà khóc.”
Bên tai đột nhiên vang lại một giọng nói trầm thấp, Tiểu Trúc liền đưa mắt nhìn, thấy thần tướng Thương Minh không biết đã đứng bên bờ đầm tự lúc nào. Y thân hình cao lớn, mặc chiến bào màu xanh, lưng đeo huyền thiết trọng kiếm, dung mạo tuấn tú, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Trong tay cầm một nậm rượu, y đưa lên uống một ngụm, rồi lại nhìn qua phía Tiểu Trúc, lạnh lùng nói: “Nha đầu, những thứ ta bảo ngươi đi tìm, ngươi đã mang tơi đây chưa?”
“Dạ, đã mang tới đủ cả rồi.” Tiểu Trúc gật đầu một cái thật mạnh, vội vàng đưa Tử Tiêu kiếm tới, đồng thời nhỏ giọng hỏi: “Thương Minh sư phụ, những lời vừa rồi của người là sao vậy? Chẳng lẽ sư phụ con chưa chắc đã có thể hồi sinh ư?”
“Bớt nói lời thừa đi, cứ thử rồi khắc biết!”
Thần tướng nhíu chặt đôi hàng lông mày, trầm giọng nói. Y vứt nậm rượu sang một bên, khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh vụn, hương rượu tỏa đi tứ phía. Kế đó, y quát vang một tiếng, tụ khí vào đầu ngón tay, tay phải đột ngột vung ra, Tử Tiêu kiếm tức thì rời bao, tự động xoay tròn giữa không trung, ánh tím tỏa ra kết hợp với ánh sáng xanh nơi đầm nước, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ vô song.
Thương Minh lật bàn tay trái một cái, ba món pháp khí Càn Khôn đỉnh, Khuy Thiên phiên, Định Hồn châu như nhận được mệnh lệnh, tự động bay ra khỏi hành lý của mọi người, bay cả đến xung quanh thần tướng Thương Minh.
Chỉ thấy Thương Minh vung tay mấy cái, Khuy Thiên phiên liền không có gió mà tự tung bay, sau nháy mắt đã hóa thành một tấm lưới lớn màu bạc, bao trùm cả địa cung. Tất Phi thấy vậy thì tấm tắc khen lạ: “Thì ra là thế, Khuy Thiên phiên này không ngờ còn có thể dùng để ngăn chặn phép thần. Có Khuy Thiên phiên che chắn, cho dù là các vị thần trên Thiên đình cũng chẳng thể nhìn thấy cảnh tượng nơi đây.”
Trong khi Tất Phi buông lời tán thán, thần tướng lại hạ bàn tay trái, Càn Khôn đỉnh vốn đang lững lờ giữa không trung liền rơi nhanh xuống mặt băng, làm vụn tuyết bắn đi tung tóe. Thương Minh lạnh lùng đưa mắt liếc qua, lại đẩy bàn tay phải, đưa Định Hồn châu vào trong đỉnh, sau đó lấy từ bên hông ra một chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy. Y cầm chắc chiếc hồ lô ấy trong tay, dùng ngón tay mân mê một lúc, sau đó đem vứt nó vào trong Càn Khôn đỉnh.
Chỉ thấy y lầm rầm tụng niệm một hồi, sau đó, trong Càn Khôn đỉnh liền bừng lên những tia sáng màu vàng rực rỡ, chiếc đỉnh đồng nặng nề rung động không thôi. Giữa làn ánh sáng, Định Hồn châu cũng bừng lên những tia sáng năm màu, rồi đột nhiên, từ trong chiếc hồ lôngọc phỉ thúy kia bay ra hai đốm sáng một đen, một trắng, tựa như hai con cá trong đồ hình Thái cực vậy, không ngừng xoay tròn và đuổi theo nhau xung quanh Định Hồn châu.
“Khởi!”
Thương Minh quát vang một tiếng, Định Hồn châu liền được ánh vàng đỡ lên, từ trong Càn Khôn đỉnh bay ra ngoài, chậm rãi tới trên mặt băng sáng như gương, lững lờ bay trên thân thể của Mặc Bạch. Mắt nhìn hai đốm sáng một đen, một trắng kia, Tiểu Trúc nắm chặt hai tay, ngưng thần nín thở, không dám phát ra tiếng động nào. Nàng mở to cặp mắt màu hổ phách, chăm chú nhìn Thương Minh giơ cao tay phải, rồi đột nhiên chém xuống...
“Phá!”
Lời của y còn chưa dứt, Tử Tiêu kiếm đã lao vọt xuống như sấm sét, đâm thấu qua Định Hồn châu, găm nó vào mặt băng trên đầm nước lạnh, cũng găm cả vào vị trí trái tim của Mặc Bạch. Chỉ nghe một âm thanh giòn tan vang lên, Định Hồn châu vỡ vụn, cặp cá âm dương chui xuống dưới băng, sau nháy mắt đã dung hòa vào trong thân thể Mặc Bạch. Cùng với đó, mặt băng bị Tử Tiêu kiếm đâm thấu qua cũng phát ra những tiếng nứt vỡ, không lâu sau thì xuất hiện vô số vết nứt dày đặc tựa như mạng nhện. Đột nhiên, những mảnh băng vụn bay đi tứ tung, tựa như sao băng vậy.
Giữa khung cảnh ấy, một thân hình cao gầy lừng lững đứng dậy. Những mảnh băng vụn bám trên tóc y, vai y lấp lánh phát sáng, chiếu lên khóe môi hơi nhếch lên của y, cũng chiếu lên cả đôi hàng mi nhẹ nhàng chớp động. Chỉ thấy y từ từ mở mắt, cặp mắt đen láy sáng như sao, thấp thoáng nét cười, vô cùng rạng rỡ.
Tiểu Trúc mở to đôi mắt, sững sờ nhìn bóng hình quen thuộc trước mặt, ngẩn ngơ đến nỗi chẳng nói được thành lời. Mãi một hồi lâu sau, nàng mới đưa chân lên, bước từng bước về phía bờ đầm, rơm rớm nước mắt, nói: “Sư phụ... thật sự là người rồi...”
Nàng vừa định bước chân lên mặt đầm thì đã bị một người chụp lấy gáy áo kéo lại. Chỉ thấy Thương Minh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Ồn ào cái gì? Với tấm thân yếu ớt của y bây giờ, bị ngươi nhào tới ôm một cái, ắt sẽ phải nằm trở lại trong đầm ngay.Ta không có sức để cứu y thêm lần nữa đâu.”
“Ha ha, ta nói này bằng hữu.” Một giọng nói mang theo nét cười vang lên, quanh quẩn mãi trong hầm băng. Chỉ thấy Mặc Bạch hơi nhếch khóe môi, chậm rãi nói: “Thì ra đường đường là hóa thân mà thần tướng tạo thành cũng chỉ có vậy, thực yếu ớt quá chừng.”
Thương Minh chẳng biết lôi từ đâu ra một nậm rượu khác, ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, rồi mới lạnh lùng nói: “Hừ, chẳng qua mới chỉ nói nha đầu này có một câu thôi, thế mà ngươi đã ra mặt che chở rồi. Tiểu Hắc Bạch, ta thấy ngươi cưng chiều nó quá rồi đấy.”
“Cưng chiều thì đã sao? Ta đây cưng chiều một cách quang minh chính đại.”Mặc Bạch lại càng tươi cười rạng rỡ. “Đâu có giống như người nào đó miệng cứng lòng mềm, luôn miệng nói là sẽ “không nhúng tay vào”, vậy mà lại ngấm ngầm ra tay, bảo vệ bạn cũ.”
“Nhiều lời!” Thương Minh cắt ngang lời y, đồng thời vung tay ném nậm rượu tới.
Mặc Bạch đưa tay đón lấy, mỉm cười uống một ngụm. Chẳng ngờ rượu vừa mới vào trong bụng, quanh người y đã bốc lên một làn khói màu trắng, thế rồi sau nháy mắt, y đã biến thành một con gấu trúc tròn xoe, toàn thân chỉ có hai màu đen trắng đan xen. Y ngồi phịch xuống đất, ợ ra một hơi rượu, khẽ lắc cái đầu lông lá, làu bàu nói: “Ta nói này bằng hữu, cái hóa thân này sao tệ quá vậy, chỉ mới uống một ngụm rượu mà đã gục rồi. Để ta xem sau này còn ai uống rượu với ngươi nữa.”
Hai người tranh cãi với nhau, đám tiểu bối đương nhiên không tiện xen vào, đành đứng đó mà nhìn.Tiểu Trúc vừa rồi còn rơm rớm nước mắt, lúc này nhìn thấy sư phụ gấu trúc biến về nguyên hình, thế là lại đổi khóc thành cười.Hai người Quy Hải Minh và Tất Phi đều tỏ vẻ nhẹ nhõm, mặt thoáng nét mừng.Duy có Lục Linh là cúi đầu không nói gì, lẳng lặng nhìn những mảnh vỡ của Định Hồn châu, tỏ ra hết sức khó xử. Sau chốc lát, cô ta không kìm được lên tiếng: “Tiên quân, thần tướng, xin thứ cho Lục Linh mạo muội.Nhưng hiện giờ Định Hồn châu đã vỡ, tiểu nữ chẳng còn mặt mũi nào mà quay trở lại sư môn.Xin Mặc Bạch tiên quân cho biết Vân Sinh kính rốt cuộc đang được giấu ở đâu, tiểu nữ muốn mang nó đi phong ấn Ứng Long, coi như lập công chuộc tội.”
Câu nói này của Lục Linh khiến cả Mặc Bạch và Thương Minh đều im lặng. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, rồi Thương Minh bèn cười lạnh, nói: “Chuyện này do ngươi gây ra, ta phải xem xem ngươi định giải quyết thế nào. Ta thì chẳng quản nổi.”
Nghe thấy câu này của Thương Minh, Lục Linh hơi cau mày, thầm cảm thấy nghi hoặc. Đột nhiên, Mặc Bạch khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Xin lỗi, Lục cô nương, ta vừa mới hồi sinh, sức khỏe còn chưa ổn định, chuyện về Vân Sinh kính ta tạm thời chưa thể trả lời được. Nhưng cô nương yên tâm, Định Hồn châu vì ta mà bị hủy, ta nhất định sẽ cho cô nương một câu trả lời.”
“Sư phụ, người sao rồi, có chỗ nào không thoải mái vậy?” Tiểu Trúc bước tới đỡ lấy cánh tay Mặc Bạch, nôn nóng hỏi.
Mặc Bạch đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt, sau đó chậm rãi nói: “Nha đầu, hai thầy trò chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp, vi sư có mấy lời này muốn nói với con.”
Nghe ra cái ý ở ngoài lời của y, ba người Quy Hải Minh, Tất Phi và Lục Linh tất nhiên đều không tiện ở lại, đành lùi ra bên ngoài chờ đợi. Còn Thương Minh thì liếc nhìn Mặc Bạch một chút, sau khi trao đổi ánh mắt với đối phương thì cũng rời đi. Lúc này, trong hang băng chỉ còn lại hai thầy trò Mặc Bạch và Tiểu Trúc. Tiểu Trúc định thi triển Khí Dũ thuật để làm giảm nhẹ bệnh tình cho sư phụ, nhưng lại bị Mặc Bạch đưa hai tay tới giữ chặt bờ vai.
“Nha đầu, con nghe ta nói đây.”
Mặc Bạch dừng lại một chút, hít sâu một hơi, chăm chú nhìn tiểu cô nương mà mình đã một tay nuôi lớn. Sau hồi lâu trầm lặng, y rốt cuộc đã lên tiếng nói ra một bí mật kinh người:
“Tiểu Trúc, con chính là Vân Sinh kính.”
CHƯƠNG 18
Quyết ý
Giữa ngày đông tháng Chạp, trời lạnh đến thấu xương.Dưới ánh trăng lờ mờ, những bông tuyết buông rơi lặng lẽ, rồi lại bị gió bấc cuốn đi, nhẹ nhàng bay múa, tựa như hoa lê đầy trời.
Trong đêm đông giá lạnh, núi Đoạn Vân chìm trong một mảnh tịch mịch, chỉ còn lại tiếng gió bấc rít gào. Đừng nói là lũ chim hay sâu bọ, ngay đến những con thú hoang với bộ lông thật dày cũng chẳng chịu nổi cái lạnh này, đều đã đi tìm hang động để ngủ đông. Thế nhưng, giữa một mảng trắng xóa tuyết phủ ấy, bỗng dưng có một người lững thững bước lại.
Đó là một thanh niên gầy guộc, trên người mặc một chiếc áo trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, dung mạo tuấn tú phi phàm. Giữa tiết trời lạnh giá, thế mà y chỉ mặc một chiếc trường bào mỏng manh theo lối thư sinh, hai tay đút trong tay áo, nhưng chẳng hề run rẩy, còn trên khóe môi vẫn thấp thoáng nét cười, dáng vẻ hết sức ung dung tự tại.
Một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, vừa khéo đậu trên chóp mũi y. Y bất giác khẽ mỉm cười, rút bàn tay ra từ trong tay áo, để mặc cho những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay. Chẳng bao lâu sau, tuyết tan ra thành những giọt nước lóng lánh, dưới ánh trăng bàng bạc chiếu rọi thực chẳng khác nào những viên minh châu.
Người thanh niên khẽ cười một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời vô tận cùng với vầng trăng treo cao giữa trời. Sau chốc lại, y lại cụp mắt, ngó nhìn bốn phía: Chỉ thấy ngọn núi xanh này đã phủ đầy tuyết trắng, khắp nơi là một mảnh mênh mang. Tuyết rơi xuống rất dày, đè nặng trên những chiếc lá tùng. Y đưa tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ xù xì của một cây tùng cổ thụ, khẽ cười nói:
“Lão Tùng ơi lão Tùng, hôm nay từ biệt, ngày sau có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.Mong ngươi sớm ngày tu hành đắc đạo, ngàn năm không đổ.”
Gió bấc rít gào, lướt qua cành tùng, đống tuyết bám trên đó liền rơi xuống, cành tùng thì bật lên trên, cứ như thể gốc tùng cổ thụ đang chào người thanh niên kia vậy. Cành tùng rung rinh, tuyết rơi xuống lả tả, bámcả lên mái tóc đen nhánh của người thanh niên, song y cũng chẳng phủi đi, chỉ tươi cười vỗ nhẹ vào thân cây, giống như đang nói lời từ biệt, sau đó lại tiếp tục bước đi trên tuyết.
Người này chính là Mặc Bạch tiên quân. Y sớm đã tu luyện thành tấm thân địa tiên từ lâu, lại được hảo hữu là thần tướng Thương Minh chỉ bảo, còn có thần khí Vân Sinh kính trợ giúp, cho nên tu vi tăng nhanh vô cùng. Ngày mai chính là ngày mà y phi thăng thành tiên, Thương Minh còn từng ước hẹn với y: Cửa Nam Thiên gặp mặt, đón hảo hữu phi thăng.
Cho nên, đêm nay, Mặc Bạch thong dong dạo bước, thu hết cảnh vật trên núi Đoạn Vân vào nơi đáy mắt, đồng thời cũng nói lời từ biệt với chốn cố hương mà mình đã sinh sống mấy trăm năm này.
Sau đêm nay, y sẽ thoát ly khỏi cõi trần thế, không còn vướng bận chuyện gì ở thế tục, được liệt vào hàng ngũ thần tiên, có thể chuyên tâm tu luyện.
Nghĩ tới đây, nét cười bên khóe môi Mặc Bạch lại càng thêm nồng đậm, cặp mắt ôn hòa như ngọc phản chiếu ánh trăng, tất cả những cành cây, ngọn cỏ trên núi Đoạn Vân cùng với tuyết bay đầy trời đều được thu vào trong mắt, ghi khắc trong lòng. Y thong dong cất bước, đi vào trong một khu rừng trúc ở dưới chân núi.
Khu rừng trúc này chính là nơi mà Mặc Bạch yêu thích nhất: Mùa xuân, măng trúc mọc lên tua tủa, vừa tươi lại vừa non; mùa hè, lá trúc rợp thành bóng mát, che kín ánh mặt trời nóng nực; mùa thu, gió thổi trúc đưa, lung lay xào xạc; ngay cả trong mùa đông, khi mà vạn vật đều ngơi nghỉ, tuyết lả tả tung bay, những cành trúc vẫn xanh biêng biếc, tạo nên một khung cảnh đầy ý vị.
Trong khi y thong dong thả bước giữa rừng trúc, ngắm những cây trúc vươn mình thẳng tắp giữa tuyết trắng mùa đông, đột nhiên, chân y hơi loạng choạng, hình như đã vấp phải thứ gì đó. Đang thời điểm này hẳn không thể nào có măng được, y liền khom người xuống, đưa tay gạt lớp tuyết bên trên ra. Cảnh tượng trước mắt khiến y cả kinh thất sắc, nét cười tan biến hết: Không ngờ bị vùi dưới tuyết lại là một đứa bé gái sơ sinh.
Khuôn mặt đứa bé đó nhăn nhúm, cái đầu chỉ to ngang một cái nắm tay, trên người vẫn còn dây rốn. Mặc Bạch vội vàng bới tuyết ra, bế đứa bé sơ sinh đó lên, áp sát vào ngực mình, muốn dùng hơi ấm cơ thể ủ ấm cho nó. Nhưng có lẽ đứa bé này đã bị vùi trong tuyết quá lâu, thân thể nhỏ bé trở nên cứng đờ, cặp mắt nhắm chặt, bên trên còn dính đầy những bông tuyết lạnh băng. Nhìn tình hình này, hiển nhiên là đã không thể cứu được nữa rồi.
Nhìn đứa bé nhỏ xíu đó, trái tim Mặc Bạch như nghẹn lại. Y đưa hai ngón tay ra, ngầm thi triển Khí Dũ thuật để chữa trị, nhưng vẫn chẳng hề có chút khởi sắc.
Y cau mày lại, không đành lòng nhìn sinh mệnh nhỏ bé này vừa mới chào đời mà đã gặp phải tai ương, nó thậm chí còn chưa kịp mở mắt để nhìn phong cảnh ở cõi phàm trần này lấy một lần...
Mặc Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một chiếc gương cổ kính.Chiếc gương này trông trắng muốt, mặt lưng còn khắc những hoa văn hình mây, lấp lánh tỏa ra ánh vàng,chính là thần khí Vân Sinh kính của Thiên đình.
“Xin lỗi, Mặc Bạch đành lỡ hẹn rồi.”
Y khẽ lẩm bẩm, chẳng biết là đang nói cho ai nghe. Sau chốc lát, Mặc Bạch dồn linh lực toàn thân vào lòng bàn tay, Vân Sinh kính tức thì bừng lên những tia sáng rực rỡ, hình trạng biến đổi liên tục, cuối cùng hóa thành một cột sáng màu vàng, soi sáng cho cả khu rừng trúc. Chỉ thấy Mặc Bạch giơ hai ngón tay lên, thôi thúc linh lực, dẫn cột sáng đó vào trong lồng ngực đứa bé gái.
Ánh sáng nhanh chóng biến mất, bóng tối quay trở lại. Trong khu rừng trúc tịch mịch chợt vang lên một tiếng khóc rất vang: “Oe...”
Tiếng trẻ con khóc tức thì phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Nhìn đứa bé gái đang quấy khóc và không ngừng duỗi tay đạp chân trong lòng mình, đôi hàng lông mày vốn nhíu chặt của Mặc Bạch rốt cuộc đã dãn ra. Y hơi nhếch khóe môi, đưa tay tới nhẹ nhàng mân mê cằm đứa bé, động tác ấy chẳng hiểu sao lại khiến đứa bé ngưng khóc. Nó mở to cặp mắt tròn xoe màu hổ phách ra, tò mò nhìn người thanh niên trước mặt.
Thấy vậy, Mặc Bạch hé môi cười khẽ, vừa trêu chọc đứa bé vừa nhẹ nhàng cất tiếng: “Ta gặp được con trong rừng trúc dưới ánh trăng, vậy hãy đặt tên cho con là Nguyệt Tiểu Trúc đi!”
Đứa bé tất nhiên không biết tên họ là gì, chỉ há cái miệng nhỏ nhắn ra, bỗng “chụt” một tiếng cắn lấy ngón tay Mặc Bạch, sau đó mút không ngừng.
Động tác này của cô bé làm Mặc Bạch dở khóc dở cười, rồi y bèn thở dài một tiếng vẻ hết cách, “úi chà chà... Tiểu Trúc, ngoan nào, sư phụ con không có cái bản lĩnh đó đâu... À, đúng rồi.”
Mặc Bạch chợt nhớ ra điều gì, bèn cởi chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy đeo bên hông ra, truyền linh lực của mình vào trong đó, lẩm bẩm nói: “Vân Sinh kính là thần khí trên Thiên đình, tuy Thương Minh cho ta mượn để giúp ta tu hành nhưng sau này rốt cuộc vẫn sẽ đòi lại. Mà hiện giờ, nguyên thần của Tiểu Trúc đã hoàn toàn dung hòa với Vân Sinh kính, phải dựa vào thần khí mới có thể kéo dài tính mạng... Không được, không thể để y tìm thấy Tiểu Trúc, ba mươi sáu kế, chước chuồn là hơn cả!”
Y xé một mảnh vạt áo ra, cẩn thận bọc Tiểu Trúc lại, sau đó còn để chiếc hồ lô ngọc phí thủy kia vào trong tã lót. Chiếc hồ lô đựng rượu này vốn do Thương Minh tặng cho y, bây giờ lại được Mặc Bạch dùng pháp thuật tạo thành phong ấn để che giấu linh khí của y và Vân Sinh kính, khiến Thương Minh không thể nào tìm được.
Mặc Bạch bế Tiểu Trúc lên, đưa mắt nhìn về phía chân trời mờ mịt, khẽ nói: “Bằng hữu, xin cáo lỗi.”
Dứt lời, Mặc Bạch đưa tay bắt quyết, thi triển thuật Lãm Phong Thần Hành. Giữa hư không xuất hiện những luồng sáng màu xanh lục, dần dần kết thành pháp trận. Y bế Tiểu Trúc đi vào trong trận, sau nháy mắt đã biến mất chẳng còn bóng dáng.
Ánh sáng tan đi, khung cảnh trở về yên tĩnh, núi Đoạn Vân lại chìm giữa màn đêm với những bông tuyết buông rơi không tiếng động.
***
Nước đầm rì rào chảy nhẹ, phản chiếu những tia sáng long lanh. Mặc Bạch ngồi bên bờ đầm, từ từ kể lại chuyện xưa.
“Sau đó...” Y thở, dài một tiếng, chậm rãi nói tiếp. “Ta mang con tới Bình thành, rồi về sau lại vì chuyện Bạch Trạch mà ẩn cư trên núi Thanh Xuyên.”
Tiểu Trúc khẽ gật đầu, rồi nói tiếp:”Cho nên, ngày đó, khi Tru Yêu tứ phái đánh lên núi Thanh Xuyên, thậm chí còn dùng quỷ kế ám hại sư phụ, sư phụ vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận sự tồn tại của Vân Sinh kính. Người cố tình giấu giếm Thương Minh sư phụ, không để Thương Minh sư phụ tìm thấy mình, chủ yếu cũng là sợ Vân Sinh kính bị đòi lại...”
Nói tới đây, nàng ngước mắt lên, trong đôi mắt dịu dàng màu hổ phách ánh lên hình bóng của sư phụ. Chỉ nghe nàng buồn bã nói: “Giờ thì con hiểu cả rồi. Lúc sư phụ bị Tru Yêu tứ phái phong ấn pháp lực, Thương Minh sư phụ nhờ thế mà tìm được người, lại cố ý xuất hiện ở Bạch Hà trấn, đóng giả làm một người bán con rối gấu trúc. Khi đó, sư phụ vội vàng quay đầu bỏ chạy, mục đích chính là để Thương Minh sư phụ đuổi theo người, từ đó không đặt sự chú ý vào con, không phát hiện ra con kỳ thực chính là hóa thân của Vân Sinh kính...”
Tiểu Trúc dừng lại một chút, rồi đưa tay tới nắm lấy bàn tay lông lá của Mặc Bạch, khẽ nói: “Sư phụ, tất cả những việc mà người làm đều là để bảo vệ con. Người không muốn Thương Minh sư phụ, không muốn người của Tru Yêu tứ phái phát hiện ra tung tích của Vân Sinh kính, chỉ bởi vì, nếu con mà không có Vân Sinh kính thì sẽ lập tức mất mạng, đúng vậy không?”
“...” Mặc Bạch không trả lời, chỉ thở dài buồn bã, sau đó liền chậm rãi gật đầu.
Thu hết bộ dạng buồn bã của sư phụ vào nơi đáy mắt, Tiểu Trúc chợt hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười điềm đạm. Nàng dang hai cánh tay ra, ôm lấy tấm thân béo tròn nung núc của sư phụ, lại vùi mặt mình vào cánh tay lông lá của đối phương, khẽ nói: “Sư phụ, cảm ơn người.”
Nghe Tiểu Trúc nói thế, Mặc Bạch thoạt tiên sững người, sau đó nghiêm khắc nói: “Nha đầu, chớ có làm chuyện ngốc nghếch. Sư phụ cứu tính mạng con không phải là để con đi tìm cái chết đâu.”
Tiểu Trúc khẽ lắc đầu, cọ nhẹ bờ má mịn màng vào lớp lông ấm áp trên người sư phụ, mãi một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Sư phụ, người phải tốn bao công sức mới cứu được tính mạng của Tiểu Trúc, nếu con mà còn nghĩ quẩn đi tìm đến cái chết, há chẳng phải là có lỗi với sư phụ lắm ư?”
Mặc Bạch thở phào một hơi, đưa tay xoa đầu Tiểu Trúc: “Nha đầu, con có thể suy nghĩ được như vậy thì sư phụ...”
“Nhưng, con cũng có thể cảm nhận được...” Tiểu Trúc chợt lên tiếng cắt ngang lời Mặc Bạch. “Bấy lâu nay, sư phụ kỳ thực chẳng dễ chịu gì.Ứng Long tác quái, gây họa cho bốn phương, nếu sư phụ dùng tới Vân Sinh kính thì ắt có thể ngăn cản được hắn. Nhưng vì tính mạng của con, người vẫn luôn giấu bí mật này ở nơi đáy lòng. Mãi tới bây giờ, con mới hiểu ra, tại sao mỗi lần nghe nói Ứng Long tàn bạo, gây họa cho Thần Châu, sư phụ lại tỏ vẻ bi thương như thế. Tất cả đều bởi sư phụ vẫn luôn tự trách, vẫn luôn áy náy.”
Chuyện khiến mình phiền muộn nhất bị đồ đệ nói ra, Mặc Bạch im lặng chẳng nói năng gì.
Tiểu Trúc buông hai tay ra, lùi về phía sau một bước, ưỡn thẳng lưng, mặt đối mặt với sư phụ. Hiện giờ, nàng đã không còn là cô bé chỉ biết ỷ lại sư phụ nữa, mà đã trở thành một thiếu nữ độc lập, kiên cường, có thể gánh vác trách nhiệm. Nàng hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cườirạng rỡ, nét cười không chỉ nằm trên khuôn mặt, còn ánh lên trong đôi mắt ôn tồn màu hổ phách kia nữa.
“Sư phụ, chúng sinh trong thiên hạ, còn cả sự yên bình của Thần Châu, những thứ này đều to lớn quá, cũng ở cách con quá xa vời. Con chỉ là một tiểu cô nương, làm sao quản được trăm họ trong thiên hạ, làm sao quản được vạn vật trong trời đất? Nhưng con biết, nếu không ngăn cản được Ứng Long, Bạch Trạch ca ca và Liễu ma ma sống ở Bình thành sẽ gặp tai họa trước tiên. Huyền Kỳ chân nhân cho mượn Tử Tiêu kiếm, chỉ rõ tâm ma của bọn con, rồi còn cả Mộ Tử Chân bề ngoài hung dữ nhưng kỳ thực có tình có nghĩa, đều sẽ gặp xui xẻo. Lại còn Ngôn tỷ tỷ số phận bấp bênh, Lận Bạch Trạch ham chiếm lợi vặt, bọn họ cũng sẽ gặp phải kiếp nạn...”
Vừa nói, Tiểu Trúc vừa bất giác nhớ lại những cảnh tượng trong cuộc hành trình vừa qua: Cha con Quách Hồng Phi và Quách đại thúc ở thôn Đỉnh Sơn, huynh muội Chung Vô Gia vì gặp bất công mà hóa thành yêu quái, hai phu thê Tiêu Hành Chi, Ngôn Nhược Thi tình cảm keo sơn, Chính Đức chân nhân và các yêu linh dị thú bị giam giữ ở Xích Vân lâu, rồi còn cặp sư huynh đệ Mộ Tử Chân và Cư Trần của Thiên Huyền môn nữa... Những người đó, những chuyện đó, đều như mới xảy ra hôm qua, còn sờ sờ trước mắt. Tiểu Trúc cố gắng định thần, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Sư phụ, con không muốn những bi kịch đó lại xảy ra nữa, con muốn bảo vệ bạn bè và người thân của con. Tất đại ca là hảo hữu chí giao của con, huynh ấy ôn hòa lương thiện, từng cứu tính mạng con mấy lần. Còn cả Lục tỷ tỷ nữa, tỷ ấy tuy nóng nảy bộp chộp, nhưng nói sao làm vậy, dám yêu dám hận, bọn con cũng từng kề vai chiến đấu.Còn về rắn con ca ca, con tuyệt đối, tuyệt đối không muốn thấy huynh ấy bi thương tự trách về việc mình thả Ứng Long ra. Và đương nhiên, con lại càng không muốn thấy sư phụ phải áy náy về chuyện giấu giếm tung tích của Vân Sinh kính...”
Từ trong đôi mắt dịu dàng màu hổ phách kia bừng lên những tia sáng kiên định, chỉ thấy Tiểu Trúc siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào sư phụ, trầm giọng nói ra quyết định của mình:
“Sư phụ, con không muốn lánh đời trốn tránh nữa! Con phải chiến đấu, phải phong ấn Ứng Long!”
❀ ❀ ❀Cùng lúc đó, ở bên bờ Đông Hải xa xôi, gió dữ rít gào, biển sâu không ngừng nổi sóng.
Những đám mây đen dày đặc phủ kín cả bầu trời, ở giữa tầng mây còn có những tia chớp lóe lên. Sau một hồi sấm nổ đì đùng, mưa rào đổ xuống, kèm theo sóng dữ ngợp trời, cuồng phong gào rít. Những ngọn sóng cao tới cả trượng hết lần này tới lần khác nện vào vách đá, dường như muốn nuốt chửng vạn vật ở cõi nhân gian.
Trên mặt biển gió to sóng dữ, một bóng đen cao gầy đứng sừng sững giữa đất trời.
Người đó khoác một chiếc trường bào màu tím, đeo mặt nạ bạc che nửa mặt, phần từ mũi đến mắt bị che mất, chỉ để lộ bờ môi mỏng tím đen.Hắn đứng lừng lững giữa hư không, toàn thân tỏa ra khí đen nồng đậm. Chỉ thấy hắn xòe bàn tay phải ra, bên trên bùng lên một ngọn lửa âm u màu tím sẫm, dưới gió dữ mưa rào vẫn bốc lên cao.
Ngọn lửa đó lắc lư không ngớt, tựa như đang kể lại chuyện gì đó với người đeo mặt nạ bạc kia. Nếu chăm chú lắng nghe thì còn có thể nghe thấy những âm thanh lào xào nhỏ bé, hết sức lạnh lẽo vô tình, tựa như đang tụng niệm kinh văn, vừa như rất gần, lại vừa như ở xa ngoài nghìn dặm.
“Mặc Bạch tụ linh hóa thân, Vân Sinh kính tái hiện trên đời ư...”
Một tia sét lớn đánh xuống, xé toạc cả bầu trời âm u. Ánh tím chiếu rọi lên tấm mặt nạ màu bạc của người áo đen, phản chiếu những tia sáng lạnh ngắt. Người đó co năm ngón tay lại, dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay, sau đó liền khẽ hé khóe môi, để lộ một nụ cười giễu cợt.
“Ha ha, có chuyện hay để xem rồi.”
Hết tập 2