← Quay lại trang sách

Chương 16 Tầm minh

Trăng sáng treo cao, rọi xuống mặt đất bao la vô tận. Lục Linh đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy mình đang ở trong một tiểu trấn miền Nam, khắp xung quanh đều là những ngôi nhà sàn tre trúc, dòng suối rì rào chảy qua bên dưới nhà sàn, trên mặt nước trong veo in bóng vầng trăng, nhìn như chiếc đĩa ngọc rung rinh nhè nhẹ.

“Tất sư huynh?”Đang cơn nghi hoặc, Lục Linh lớn tiếng gọi những người bằng hữu của mình.”Tiểu Trúc muội tử? Quy Hải Minh? Mọi người ở đâu?”

Giữa màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước chảy rì rào, tiếng côn trùng kêu rả rích, Lục Linh suy nghĩ một chút, rồi tung người nhảy vọt lên, thoắt cái đã ở trên nóc của ngôi nhà sàn. Dưới ánh trăng, thân hình cô ta toát ra vẻ vừa yêu kiều vừa hiên ngang lẫm liệt, phong thái hết sức phi phàm.Từ trên cao, cô ta dõi mắt nhìn đi, bao quát tình hình trong toàn bộ tiểu trấn.

Chỉ thấy trên quảng trường ở phía tây tiểu trấn có một đống lửa, ánh sáng rực rõ soi sáng cả bầu trời đêm. Tất cả cư dân trong trấn dường như đều tụ tập tại nơi đó, không ngừng chỉ trỏ về phía đống lửa.Lục Linh định thần nhìn kĩ, thấy trên đống lửa có cắm một cái giá gỗ, trên giá gỗ trói một vị cô nương vóc người yếu ớt, mình mặc áo váy màu tím.Lúc này, ngọn lửa đã sắp bén đến góc áo của cô gái và nuốt chửng cô gái đến nơi. Một làn gió đêm thổi lại, loáng thoáng đưa tới tiếng hò hét của mọi người:

“Giết cô ta đi! Giết con yêu quái này đi!”

“Đốt! Đốt chết con yêu tinh hại người này đi!”

Lục Linh nhướng đôi mày lá liễu, xách bán nguyệt kích trong tay lên, tung người nhảy xuống khỏi nhà sàn, sau đó lao đi vùn vụt về phía quảng trường kia.

Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, dưới ánh lửa, khuôn mặt nhợt nhạt của nữ tử kia trông lại càng yếu ớt. Từ trong đôi mắt của cô ta thấp thoáng chiếu ra những tia sáng màu tím, nhưng kết hợp với hai dòng nước mắt đầm đìa, thứ ánh sáng màu tím kỳ lạ ấy chỉ càng làm tăng thêm vẻ yếu ớt và bơ vơ. Cô ta dõi ánh nhìn về phía những người đứng đằng xa, bọn họ vốn là những người thân coi cô ta như con gái ruột, ấy vậy mà lúc này lại tỏ ra sợ hãi và phẫn nộ. Bọn họ giơ cao cánh tay, nắm chặtnắm đấm, trợn trừng mắt với cô ta. Nhìn thấy động tác dọa nạt chứa đầy địch ý đó, cô ta buồn bã nhắm mắt lại, để mặc cho những giọt nước mắt tiếp tục buông rơi trên khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều.

Ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, chiếc giá gỗ bắt đầu phát ra những tiếng nổ lốp bốp, tựa như đang đếm nốt chút thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của cô ta vậy.Đúng vào lúc nữ tử áo tím từ bỏ tất cả niềm hy vọng và chờ mong, lặng lẽ đợi chờ cái chết, đột nhiên, cô ta cảm thấy có một luồng gió mạnh ập thẳng vào mặt mình. Sau chốc lát, thân hình cô ta trở nên nhẹ bẫng, sợi dây thừng đang trói chặt cơ thể cô ta bung ra. Khi cô ta rơi xuống phía dưới, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm lấy eo cô ta, kế đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai cô ta với vẻ đầy phẫn nộ:

“Bao nhiêu người thế này mà đi ức hiếp một nữ tử yếu đuối, các ngươi thực là chẳng có tính người!”

Nữ tử đó mở mắt ra, hai hàng lông mi hơi run rẩy, những giọt lệ lã chã tuôn rơi, quay sang nhìn người bên cạnh. Đó là một nữ võ sĩ vóc người cao ráo, thân hình lung linh uốn lượn, tay phải cầm một thanh trường kích màu bạc, lưỡi kích hình bán nguyệt phản chiếu những tia sáng lạnh ngắt dưới ánh trăng. Ánh trăng cũng soi cả lên khuôn mặt cô gái ấy, làm nổi lên ngũ quan xinh đẹp. Cô ta hơi ngoảnh đầu qua, đưa mắt nhìn nữ tử áo tím, khẽ cất tiếng hỏi: “Cô nương, cô không sao chứ?”

Giữa ánh lệ nhạt nhòa, nữ tử áo tím cắn chặt môi dưới, khẽ lắc đầu. Thấy hai mắt cô ta đỏ hoe, sắc mặt sầu thảm, Lục Linh hơi cau mày lại, đưa mắt nhìn những người đang có mặt, lại một lần nữa cao giọng chất vấn: “Này, đám người các ngươi rốt cuộc có tính người hay không? Lạm dụng tư hình, ức hiếp một vị tiểu cô nương, thực là vô sỉ đến cùng cực!”

Không ngờ sự việc đang thuận lợi thì lại có người nhảy ra ngăn cản, các thôn dân đều bất giác sững sờ. Một hán tử tráng niên có phản ứng đầu tiên, gã giơ cây cuốc trong tay chỉ về phía Lục Linh, gằn giọng nói: “Con đàn bà kia, ngươi từ đâu nhảy ra vậy? Bọn ta đang trừ yêu, liên quan gì tới ngươi?Đừng có mà quản chuyện không đâu!”

“Đúng thế, đúng thế con nha đầu này là yêu tinh đấy!”Một vị đại thẩm cũng gật đầu, cất lời phụ họa.”Nếu bọn ta không thiêu chết nó, nó nhất định sẽ còn đi hại người.”

“Ồ?” Lục Linh hơi nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía vị đại thẩm đó, lớn tiếng hỏi: “Vậy đại thẩm nói xem, vị cô nương này rốt cuộc đã hại chết ai? Nếu cô ấy thật sự từng làm hại tính mạng con người, ta đương nhiên sẽ không giúp đỡ. Nhưng nếu cô ấy chưa từng làm chuyện gì xấu, còn các vị thì lại lạm dụng tư hình, thiếu chút nữa thiêu chết cô ấy, món nợ mạng người này ta sẽ thay mặt cô ấy xin các vị hoàn trả.”

Nghe Lục Linh chất vấn như vậy, vị đại thẩm vừa lên tiếng bất giác rúc trở về trong đám người, không dám nói gì nữa. Gã đại hán vừa rồi thì lại vung tay một cái, vỗ lên lưng một ông lão, nói: “Tôn bá bá, hãy nói cho mọi người nghe con nữ yêu tinh này đã hại Bá Dũng nhà bá bá như thế nào đi!”

Ông lão được gọi tên đó râu tóc bạc phơ, lưng hơi còng, trong tay còn cầm một cây gậy chống. Với sắc mặt nặng nề, ông ta liếc nhìn nữ tử áo tím, ánh mắt phức tạp, sau đó lại quay sang nhìn Lục Linh, nói: “Cô nương, đây là chuyện nhà bọn ta, không liên quan gì tới cô, mong cô mau mau rời đi, đừng bao che cho con yêu quái ác này nữa...”

“Ha ha, yêu quái thì nhất định đều là ác ư?”Lục Linh cắt ngang lời ông ta, lớn tiếng nói: “Lão nhân gia, ông cũng đã sống đến từng này tuổi rồi, kinh nghiệm nhất định vô cùng phong phú. Ông hãy thử nói xem, trong mấy chục năm qua, ông có từng nhìn thấy con người nào táng tận lương tâm, tội ác tày trời chưa?”

Ông lão hơi cau mày, không vui nói: “Cô nói vậy làcó ý gì? Muốn mang con người ra so với yêu quái ư?”

“Đúng vậy! Ta đang so sánh con người với yêu quái đấy!” Lục Linh dội mạnh cán cây bán nguyệt kích xuống đất, lớn tiếng nói: “Ta từng nhìn thấy rất nhiều người táng tận lương tâm, tội ác tày trời, cũng từng nhìn thấy những con yêu quái một lòng làm việc thiện, có tấm lòng Bồ Tát. Con người đã có thể phân ra dăm bảy loại, có tốt có xấu, vậy thì tại sao yêu quái lại không thể phân thiện ác?”

Nói đến đây, Lục Linh đưa tay trái ra, chỉ về phía nữ tử áo tím, lại nói tiếp: “Ta không cần biết trong số các vị ai là người, ai là yêu, ta chỉ quan tâm ai hành thiện, ai có lý. Nếu cô ấy thật sự từng giết người, vậy thì giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, thực là cái lẽ đương nhiên! Còn nhược bằng cô ấy chưa làm hại ai, mà các vị lại có hành vi như vậy, thế thì có khác gì bọn cường đạo thổ phỉ hay yêu quái ăn thịt người?”

“Cô nương, cô có điều không biết rồi...” Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên. Chỉ thấy bên cạnh ông lão kia, một bà cụ tuổi cũng đã ngoài hoa giáp [*] bước ra. Bà ta mặt đầy nếp nhăn, sau khi run rẩy bước lên được vài bước bèn chậm rãi nói: “Con ta là Bá Dũng vốn khỏe mạnh tráng kiện, nhưng từ sau khi cưới con yêu quái này về, sức khỏe ngày một yếu đi. Ta và ông bạn già của ta đã đi tìm khắp các đại phu, thế mà vẫn chẳng phát hiện được nó bị mắc bệnh gì, cuối cùng có một vị đạo nhân nói cho bọn ta biết, hóa ra thằng bé đã cưới một con yêu quái về làm vợ. Cô nương, cô thử nói xem, ả có phải là yêu tinh hại người không?”

[*] Một hoa giáp tức là sáu mươi năm.

Nghe xong những lời này của bà cụ, Lục Linh thoáng lộ vẻ trù trừ, bèn nhìn qua phía nữ tử kia, thấy khuôn mặt đối phương sớm đã giàn giụa nước mắt. Vị cô nương yếu đuổi nhợt nhạt ấy vừa khóc vừa lắc đầu, thútthít nói: “Mẹ... Không phải đâu... Bá Dũng đúng là đã đổ bệnh, nhưng không phải do con mà ra... Con...”

“Con ta thường xuyên lên núi đi săn, sức khỏe bấy lâu vẫn luôn rất tốt! Nếu không phải vì con yêu tinh ngươi, nó làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy?” Ông cụ nhấc cây gậy chống của mình lên, dội mạnh một cái xuống đất.

Nữ tử đưa tay che mặt, nức nở nói: “Cha, mẹ, thực không dám giấu, con vốn là một con hươu thành tinh trong núi, từng vô tình bước vào bẫy kẹp, bị thương ở chân, không thoát được ra ngoài. Khi đó, chính Bá Dũng đã ra tay cứu con, chàng không những không giết con mà còn giúp con băng bó vết thương và thả cho con đi. Chàng là ân nhân cứu mạng của con, con báo đáp chàng còn không đủ, sao lại đi hại chàng chứ?”

Nghe lời giải thích của nữ tử áo tím, hai ông bà già ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời chẳng nói được gì. Một hồi lâu sau, ông cụ mới lên tiếng hỏi: “Nếu không phải vì ngươi, con ta làm sao lại mắc bệnh nặng như thế?”

Nữ tử áo tím ngước mắt lên, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống lại càng làm khuôn mặt cô ta toát ra vẻ nhợt nhạt.

“Từ sau khi được Bá Dũng cứu mạng, mỗi lần chàng lên núi đi săn, con đều ngấm ngầm ở bên quan sát. Hôm đó, con nhìn thấy Bá Dũng gặp phải một con rắn cạp nong cực độc, bèn vội vàng chạy tới xua đuổi nhưng không kịp, Bá Dũng đã bị con rắn độc đó cắn phải, tính mạng xem chừng nguy ngập đến nơi. Vì muốn giúp đỡ chàng,con bèn hóa thành hình người, lại giả bộ bị lạc trong núi, về sau gả vào nhà họ Tôn, mục đích kỳ thực là để ngày đêm bầu bạn bên chàng, dùng linh lực giúp chàng hóa giải chất độc trong cơ thể. Chỉ đáng tiếc, đạo hạnh của con nông cạn quá, có lúc không áp chế được chất độc... Đều tại con vô dụng...”

Dứt lời, nữ tử áo tím lại đưa tay che mặt khóc thút thít. Lục Linh thấy vậy thì không đành lòng, vội cất lời an ủi: “Cô nương, xin chớ tự trách làm gì! Nếu không có cô, Tôn Bá Dũng có lẽ đã mất mạng từ lâu rồi.Hai vị lão nhân gia, còn cả những người khác nữa, nghe xong câu chuyện này rồi, các người có còn muốn thiêu chết con yêu tinh hươu có tình có nghĩa, mang ơn biết báo đáp này nữa không?”

Câu sau cùng đó, Lục Linh hiển nhiên nói với những người dân trong trấn.Mọi người bàn luận xôn xao, có người cảm khái, cũng có người tỏ ý nghi ngờ, nhưng bất kể ra sao, lúc này đã không còn ai nhắc tới việc thiêu chết nữ tử áo tím nữa.Còn gã tráng hán lúc trước có lẽ tự biết mình đuối lý, cũng không nói nhiều, lẳng lặng đi xách một thùng nước lạnh về dập tắt ngọn lửa.

Bà cụ run rẩy đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay thon thả của nữ tử áo tím, dịu dàng nói: “Giai Nhi, là mẹ có lỗi với con. Mẹ đã trách nhầm con rồi, con đừng giận mẹ nữa... Con hãy quay về với mẹ đi, được không?”

Lộc Giai Nhi cụp hai mắt xuống, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu. Thấy vậy, bà cụ dường như thở phào một hơi, rồi lại quay qua nhìn Lục Linh, nói: “Cô nương, đa tạ cô trượng nghĩa giúp đỡ, bằng không bọn ta đã trách nhầm người tốt. Nếu không chê, mời cô hãy tới nhà ta ngồi một lát, để hai ông bà già bọn ta được tỏ lòng cảm ơn.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nào có đáng kể gì.” Lục Linh đưa tay ôm quyền, cười nói: “Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, ta cũng cảm thấy rất vui, chỉ mong từ nay về sau, lão nhân gia sức khỏe được khang kiện, cả gia đình đều hòa hợp mỹ mãn.”

Bà cụ cười tươi, nói: “Không được, không được, cô nương, cô mà không đến nhà ta uống ngụm trà, hai ông bà già bọn ta thực sự không thể nào yên dạ.”

Thấy bà cụ có lời mời nhiệt tình như thế, Lục Linh cũng không tiện chối từ, liền đi theo ba người bọn họ tới nhà họ Tôn. Trên đường đi, bà cụ dắt tay Lộc Giai Nhi, hỏi han tình trạng của con trai mình, Lộc Giai Nhi nhất nhất trả lời tất thảy. Sau một hồi trò chuyện, cô ta còn trịnh trọng hứa: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, theo như tình hình trước mắt, chỉ cần hơn một tháng nữa là con có thể chữa cho Bá Dũng lành lặn hoàn toàn, không còn điều gì đáng ngại.”

Bà cụ nghe xong, bất giác gật đầu lia lịa.Trong khi trò chuyện, mấy người bọn họ đã tới nhà họ Tôn nằm ở phía bắc trấn.Chỉ thấy đó là một ngôi nhà trúc nhỏ hai tầng đang tắm dưới ánh trăng, xung quanh trồng rất nhiều cây cối.Lục Linh được bà cụ mời, liền vào nhà uống trà, còn Lộc Giai Nhi thì đi vào phòng trong chăm sóc cho Tôn Bá Dũng.

Thấy con dâu đã rời đi, bà cụ mới hạ thấp giọng xuống, khẽ hỏi Lục Linh: “Cô nương, xin hãy nói thực cho bà già này biết, theo cô thì yêu quái thực sự có thể đối xử tốt với con người không? Tục ngữ có câu này rất đúng, phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị...”

Lục Linh hơi cau mày, tỏ vẻ không vui nói: “Lão nhân gia, hóa ra những lời bà nói với Lộc cô nương khi nãy đều chỉ là lời khách sáo thôi ư? Ta đã nói rồi, con người cũng thế, yêu quái cũng vậy, đều có thiện có ác, có tốt có xấu. Chỉ cần lão nhân gia đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đối xử chân thành, ta tin rằng cô ấy là một người có tình có nghĩa, dịu dàng lương thiện như thế, nhất định sẽ hết lòng hết sức chăm sóc cho cái nhà này.”

Bà cụ đưa mắt nhìn về phía phòng trong, khóe miệng hơi máy động, dường như còn muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại lo Lục Linh bất mãn. Lục Linh nhìn ra sự đề phòng và do dự của đối phương, trong lòng buồn bực, liền đặt chén trà trong tay xuống bàn, ôm quyền nói: “Xin thứ cho tại hạ không tiện ở lâu, cáo từ.”

Dứt lời, Lục Linh bèn đứng dậy, cáo biệt hai ông bà cụ, xoay người rời khỏi nhà họ Tôn.Nhưng cô vừa mới bước ra khỏi nhà, đi còn chưa đầy trăm bước, từ phía sau đã đột nhiên vang lại một tiếng kêu thê thảm.Lục Linh ngoảnh đầu lại nhìn, thấy nhà họ Tôn đã bốc cháy, ánh lửa bùng lên rất nhanh.

Lục Linh lập tức xoay người, tay cầm bán nguyệt kích, lao như bay về phía đó. Cô tung cùi trỏ đánh tung cửa, chạy vội vào trong nhà, chỉ thấy ngọn lửa đã lan ra khắp nơi, xem chừng khó lòng dập tắt. Tại chính giữa gian nhà, Lộc Giai Nhi đang ôm Tôn Bá Dũng lúc này vẫn còn hôn mê, đứng sừng sững giữa hư không, quanh người tỏa ra những tia sáng màu tím. Còn hai ông bà cụ thì sớm đã sợ đến nỗi hai chân run rẩy, ngồi bệt xuống đất, chẳng thể động đậy.

“Lộc cô nương, cô đang làm gì đó?”Lục Linh cau mày lại, gằn giọng chất vấn.

“Ta đang làm gì ư?” Lộc Giai Nhi nheo đôi mắt màu tím tà dị lại, hờ hững nói: “Ta tất nhiên là có ơn báo ơn, có thù báo thù rồi.”

Cô ta cố tình nói bằng giọng nhẹ nhàng, bình thản, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng, thê lương trước đó. Lục Linh hơi sững người, đôi hàng lông mày lại càng nhíu chặt, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Cho dù hai vị lão nhân gia đã từng hoài nghi cô, hành động có hơi quá một chút, nhưng bây giờ mọi việc đều đã được nói rõ ràng hai người bọn họ cũng đã nhận sai, tại sao cô lại không thể nể mặt phu quân mình mà buông bỏ thù oán cũ chứ?”

“Nể mặt phu quân ư?Ha ha, nực cười, thật nực cười!” Lộc Giai Nhi cất tiếng cười vang tiếng cười của cô ta như hòa làm một với tiếng lửa cháy lộp bộp, khiến vẻ quỷ dị càng tăng thêm bội phần. Cô ta cứ như thể chưa bao giờnghe thấy chuyện gì nực cười đến thế, cười đến nỗi nước mắt chảy ra nhưng cũng chẳng buồn lau, cứ để cho nước mắt lăn dài trên má. Đột nhiên, cô ta ngưng hẳn tiếng cười, mở trừng đôi mắt màu tím, gằn giọng nói: “Khi ta trúng phải bùa chú của đạo nhân, linh lực mất hết, tay chân bị trói, phu quân ta đang ở đâu? Khi ta bị khiêng lên đống lửa, thiếu chút nữa biến thành tro bụi, phu quân ta đang ở đâu?Đúng thế, Bá Dũng từng có ơn cứu mạng với ta, cho nên ta mới cứu y một mạng. Nhưng ta đã tận tình tận nghĩa rồi, chờ sau khi y hoàn toàn bình phục, ta sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với y, hai bên không còn dây dưa gì nữa! Còn hai kẻ này...”

Lộc Giai Nhi đột ngột đưa tay ra, giận dữ chỉ về phía hai ông bà cụ, gằn giọng nói: “Từ khi bước chân vào nhà họ Tôn, ta hết lòng chữa trị cho phu quân, lại tận tình hầu hạ cha mẹ chồng, coi bọn họ như thân sinh phụ mẫu, nhưng đến cuối cùng, ta nhận lại được gì? Chẳng qua chỉ là một câu “yêu quái”, một câu “phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị”!”

Nghe tới đây, Lục Linh có chút thẫn thờ, rồi dịu giọng khuyên nhủ: “Hóa ra cô đã nghe thấy cả rồi... Quả thực, hai vị lão nhân gia làm vậy không được đúng cho lắm, nhưng dù sao người và yêu cũng có sự khác biệt, bọn họ lại chỉ là những người thành thực, trong lòng có sự đề phòng cũng là điều khó tránh...”

“Người thành thực?Ha ha ha ha!”Lộc Giai Nhi cười cuồng dại, âm thanh như vang đến tận trời.”Cô cho rằng tại sao bọn họ lại dẫn ta về nhà, tại sao lại phải nhận lỗi?Bọn họ chẳng qua là sợ ta đi mất, khiến đứa con trai bảo bối của bọn họ mất mạng đó thôi.Cô cho rằng tại sao bọn họ lại nhất định mời cô đến uống trà? Chẳng qua là tại bọn họ thấy cô có bản lĩnh, biết võ công, cho nên mới đưa cô về đây để trông chừng ta! Bà nói đi, có đúng như vậy không?”

Vừa nói câu đó, cô ta vừa chỉ tay về phía bà cụ. Bà cụ sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, trán túa mồ hôi, đành run rẩy gật đầu.Lộc Giai Nhi thấy vậy, vẻ căm hận trên mặt lại càng nồng đậm. Chỉ thấy cô ta cắn chặt môi dưới, mãi một hồi lâu sau mới lại mở miệng, lạnh lùng nói: “Được lắm, các ngươi muốn thiêu chết ta, mà Lộc Giai Nhi ta đây xưa nay có ơn báo ơn, có thù báo thù, ta cũng phải để các ngươi nếm thử mùi vị bị lửa nóng thiêu đốt thân thể!”

Sau những lời nói chất chứa đầy nỗi căm hận ấy của Lộc Giai Nhi, ngọn lửa xung quanh dường như cũng cảm nhận được cơn giận của cô ta, liền lập tức bốc cao thêm mấy thước. Thấy tình cảnh này, Lục Linh đưa ngang cây bán nguyệt kích lên, làm ra tư thế tấn công, trầm giọng nói: “Đã như vậy, cô chớ trách ta vô tình.”

“Ngay cả cô cũng muốn ngăn cản ta ư?”Lộc Giai Nhi sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói.

“Đúng vậy!” Lục Linh chẳng hề tỏ ra sợ hãi, lưỡi kích hình bán nguyệt ánh lên những tia sáng, chiếu lên một bên mặt cô ta, làm toát lên vẻ hào hùng khí khái. Chỉnghe cô ta trầm giọng nói từng chữ một: “Ta không cần biết là người hay là yêu, không cần biết tộc với loại thế nào, ta chỉ biết rằng cái ác nên bị trừng phạt, cái thiện cần được biểu dương. Đường đường là một võ sĩ, đương nhiên là phải giúp người tốt, trừ kẻ xấu. Kẻ nào lòng mang ác niệm, có ý muốn hại người, ta sẽ tặng cho hắn ba chữ: Đáng ăn đòn!”

Chữ “đòn” còn chưa nói xong, Lục Linh đã đề khí lao vọt đến, hai tay cùng cầm chặt bán nguyệt kích, giơ lên quá đỉnh đầu, chém mạnh về phía Lộc Giai Nhi với một thanh thế vô cùng dữ dội. Sau khi lưỡi kích lạnh ngắt ấy nặng nề chém xuống, chỉ trong nháy mắt, Lộc Giai Nhi, Tôn Bá Dũng, cặp vợ chồng già kia, cả ngôi nhà đang bốc cháy dữ dội, tất cả đều hóa thành những đốm sáng màu xanh lam và từ từ tan biến giữa đất trời...